Triệu bà tử cần khẩn: "Lão gia, ngài hỏi tiểu nhân, tiểu nhân biết gì đều nói cho lão gia biết. Trước tiên ngài hãy cho tiểu nhân uống thuốc giải đi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Sắp chết rồi mà ngươi vẫn còn muốn thể diện sao?"
Triệu bà tử cầu khẩn nói: "Lão nô biết, lão nô chỉ là con mồi của lão gia. Lão gia sẽ không thực sự muốn giết lão nô. Mà cho dù lão gia thật sự muốn giết lão nô. Xin lão gia và nhị phu nhân hãy để cho lão nô chết tử tế một chút".
Vương Nhuận Tuyết cười nhạt nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi chết vô cùng tôn nghiêm. Ngươi không phải uống phải cái gì là Tuý Hoa tán mà ngươi chỉ uống phải thuốc ra mồ hôi mà thôi".
Triệu bà tử không tin, bà ta cầu khẩn: "Nhị phu nhân, xin người ngàn vạn lần đừng đùa bỡn lão nô nữa. Lão nô biết sai rồi".
Nhược Vũ nói: "Nhị phu nhân của chúng ta nói không cho ngươi uống thì chính là không cho ngươi uống. Ngươi không tin thì mặc kệ ngươi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Ở chỗ này rất nóng, chúng ta vào bên trong nhà nói chuyện'.
Vương Nhuận Tuyết liếc nhìn Triệu bà tử rồi nói nhỏ: "Xem ra Triệu bà tử này rất đáng thương, bà ta chỉ bị người ta xúi giục. Hay là chúng ta thả bà ta ra".
Đỗ Văn Hạo chế nhạo: "Không phải nàng sợ người ta tuổi già sức yếu không chịu được đấy chứ? Bây giờ nàng còn cảm thấy người ta đáng thương. Hơn nữa ta còn chưa biết Kha Nghiêu có tìm thấy Lâm Thanh Đại không? Cứ nghĩ tới điều đó ta lại thấy tức giận".
Vương Nhuận Tuyết thở dài một tiếng rồi nói: "Thôi được rồi, mặc kệ bà ta, chúng ta vào trong nói chuyện".
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Triệu bà tử một cái và nói: "Thôi được, ta nghe lời nàng. Người đâu, hãy dẫn Triệu bà tử tới kho củi, cho bà ta uống nước".
Triệu bà tử được thả ra, trong lòng vô cùng cảm kích. Bà ta nói: "Lão gia có tâm địa Bồ tát. Lao nô nghe có lần giáo chủ nói là hai người vốn là người quen của nhau nhưng vì lão gia hại chết người của Bạch Y Xã nên giáo chủ tức giận".
Đỗ Văn Hạo nghe Triệu bà tử nói thì lập tức hiểu ra. Chẳng lẽ mấy người Trầm thị đã tới Đại Lý sao? Đỗ Văn Hạo nghĩ tới chuyện giao mười mấy phản đồ của Bạch Y Xã vào kinh thành giao cho Hoàng thượng, sau đó tất cả bị chém đầu. Có phải nguyên nhân chính vì chuyện đó hay không? Nếu quả là như vậy thì tất thảy mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Có phải giáo chủ của các ngươi là một lão phụ không?"
Triệu bà tử lắc đầu nói: "Lão nô chưa bao giờ gặp giáo chủ của mình. Lần nào quay về lão nô cũng chỉ báo cáo qua một cánh cửa cho giáo chủ thế nhưng nghe giọng nói thì không phải là một người già mà giống như một đứa trẻ vậy'.
Vương Nhuận Tuyết nói: "Vậy thuốc giáo chủ các ngươi đưa cho Đại phu nhân uống có thuốc giải không?"
Triệu bà tử nói: "Điều này lão nô không hiểu lám bởi vì lão nô gia nhập giáo mới chỉ có nửa năm. Ngay cả người hầu hạ của giáo chủ, lão nô cũng không có cơ hội gặp mặt".
Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn sai tôi tới mang Triệu bà tử đi rồi nói nhỏ với Vương Nhuận Tuyết: "Xem ra Bạch Y Xã này chính là Bạch Y Xã năm đó ở Đại Tống. Khi đó vì thực hiện nhiệm vụ của Hoàng thượng giao, ta đã tra ra phản đồ của Bạch Y Xã nên ta mới nhân cơ hội đó giao tất cả những phản đồ đó cho Hoàng thượng xử lý. Trong khi đó tất cả những người bị phản đồ mật báo bị bắt, ta đã bảo Lâm Thanh Đại âm thầm cứu thoát. Thực ra chúng ta với Bạch Y Xã là bạn chứ không phải là thù. Vấn đề là bọn họ không biết rõ tình hình".
Sau khi nghe xong, Vương Nhuận Tuyết lo lắng nói: "Nếu một khi là như vậy thì giáo chủ đó đã hiểu lầm tướng công. Tướng công, hy vọng chuyến đi này của Minh Sâm sẽ nhanh chóng dẫn giáo chủ kia tới. Nếu mà không được thì thực sự không còn biện pháp nữa" Đỗ Văn Hạo gật đầu, hai người lập tức đi vào trong phòng nói chuyện.
Ngay lúc đó bên ngoài có người kêu to: "Lục phu nhân, phu nhân đã về".
Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa xem xét. Hắn thấy một mình Kha Nghiêu quay về thì trong lòng vô cùng nặng nề.
Kha Nghiêu đi tới cửa, thấy dáng vẻ u buồn của Đỗ Văn Hạo đang nhìn mình liền nói: "Văn Hạo, tướng công cũng không nên lo lắng. Thân thủ của tỷ tỷ rất giỏi, nhất định sẽ không gặp chuyện xấu. Tỷ tỷ chỉ là tâm trạng không tốt nên bỏ đi ra ngoài một lát mà thôi. Nếu đúng là tỷ tỷ bỏ đi thì sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm thấy, tướng công nghĩ có đúng không?"
Vương Nhuận Tuyết đi ra cửa nói: "Đúng vậy, tướng công, chàng không nên nóng vội. Nói không chừng lát nữa Thanh Đại tỷ sẽ quay về. Kha Nghiêu, muội cũng đã mệt rồi, hãy mau đi về nghỉ ngơi đi".
Kha Nghiêu gật đầu, nàng nhìn thấy dáng vẻ bất ổn của Đỗ Văn Hạo nhưng lại không biết an ủi hắn như nào nên đành thở dài một tiếng rồi bước đi.
Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta đi".
Vương Nhuận Tuyết không hiểu bèn hỏi: "Đi đâu?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ôm cây đợi thỏ, không bằng chủ động ra tay. Chúng ta mang theo Triệu bà tử tới tìm giáo chủ của Bạch Y Xã".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Bây giờ không thể đi được. Tướng công, Thanh Đại tỷ không có nhà, Minh quản gia cũng không có nhà. Vạn nhất xảy ra chuyện gì".
Đỗ Văn Hạo bình tĩnh nói: "Cứ để cho nàng đi đi, ta cũng đồng ý. Đã nói là dù có chuyện gì cũng phải ở cùng nhau thế mà hôm nay chỉ vì mấy cấu xúi giục của một bà tử đã không nhẫn nhịn được, tức giận bỏ đi, ta còn lo lắng cho nàng cái nỗi gì. Không có Minh Sâm thì chúng ta đi. Hãy gọi Kha Nghiêu, ba người chúng ta cùng đi là được".
Vương Nhuận Tuyết không dám nói nhiều, nàng biết Đỗ Văn Hạo đang vô cùng tức giận nên đành phải cho người vội vàng chuẩn bị xe ngựa còn chính mình thì đi tìm Kha Nghiêu.
Kha Nghiêu nghe Vương Nhuận Tuyết nói vậy thì liền hiểu không còn cách nào khác. Vương Nhuận Tuyết không bao giờ dám đối nghịch với Đỗ Văn Hạo, thậm chí còn không cả dám tranh cãi với hắn.
Kha Nghiêu nói: "Không được, đi như vậy rất liều lĩnh. Muội đi cùng với Văn Hạo".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Không được, Thanh Đại tỷ mới đi như vậy, tướng công đã vô cùng tức giận. Muội chỉ biết là mình bị mắng. Ta thật sự không chịu nổi nữa, ta giả vờ mắc bệnh cho rồi để trì hoãn trong chốc lát. Cái này cũng là do Thanh Đại cơ, đã biết bây giờ Đại phu nhân bị người khác hãm hại. Mấy câu đó cũng tin là thật sao? Thanh Đại vừa bỏ đi, tướng công đã rất tức giận".
Kha Nghiêu là người từ trước tới nay tính tình thẳng thắng, không sợ ai, khi nói chuyện cũng không sợ đắc tội với người khác. Nay nàng thấy Vương Nhuận Tuyết nói thế thì lập tức muốn bảo vệ tỷ tỷ của mình.
"Nhị phu nhân, phu nhân nói Đại phu nhân bị người khác hãm hại là có ý gì hả? Đừng nói là tỷ tỷ của muội đó. Muội không hiểu bất kỳ điều gì nhưng muội hiểu rõ tỷ tỷ của mình không phải là người tàn ác, không thông hiểu đạo lý. Nhị phu nhân nói vậy là hồ đồ rồi".
Lúc này Vương Nhuận Tuyết mới nhận ra là mình đã nói lỡ lời, nàng ngượng ngùng nói: "Xem ra ta cũng nóng vội tới mức hồ đồ rồi. Ta đã quên khi Triệu bà tử nói những điều đó, muội và Thanh Đại tỷ đều không có ở đây. Xin lỗi, là ta đã nhớ nhầm".
Kha Nghiêu hỏi: "Vậy rốt cuộc bà tử đó nói cái gì?"
Vương Nhuận Tuyết liền kể lại mọi chuyện trước đây cho Kha Nghiêu nghe.
Nghe xong, Kha Nghiêu tức giận nói: "Bà tử này thật ghê gớm. Trước đó muội chỉ tưởng rằng bà ta chỉ có ý xúi giục Đại phu nhân bất hoà với mấy người bọn muội. Thật không ngờ bà ta lại có liên quan tới Bạch Y Xã. Mọi người đã không muốn đi thì để muội đi tìm giáo chủ của Bạch Y Xã để nói chuyện phải trái".
Vương Nhuận Tuyết không còn gì để nói nữa. Lúc này người trong nhà như đã ở trong tư thế gươm tuốt khỏi vỏ, cung đã giương, bất kỳ lúc nào cũng chỉ muốn vác đao xông ra ngoài liều mạng với người khác. Vương Nhuận Tuyết cười gượng với Kha Nghiêu rồi nói: "Đúng là rất đúng với câu ngạn ngữ: Không phải người một nhà, không đi chung cửa. Lúc trước muội còn nói tướng công không cần phải kích động. Bây giờ nói với muội, muội còn kích động hơn cả tướng công nữa'.
Kha Nghiêu xấu hổ nói: "Muội cũng tức giận, chẳng trách Văn Hạo có thái độ như vậy. Thôi được rồi, muội nghe theo nhị phu nhân, trước tiên chúng ta ra ngoài khuyên nhủ tướng công".
Nói rồi hai người đi ra tiền viện nhưng không thấy bóng dáng Đỗ Văn Hạo đâu.
Đỗ Văn Hạo nôn nóng gọi người gác cổng tới hỏi: "Lão gia đâu? Có phải đã đi ra ngoài rồi không?"
Người gác cổng vội vàng trả lời: "Dạ, không có, nhị phu nhân. Ngũ phu nhân đã quay về. Lão gia đã dẫn ngũ phu nhân tới hậu viện tra hỏi Triệu bà tử".
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy vui mừng nói: "Ngũ phu nhân đã quay về rồi sao?"
Người gác cổng nói: "Dạ, phu nhân và lục phu nhân vừa đi thì ngũ phu nhân đã quay về".
Kha Nghiêu thở phào một hơi nói: "Vậy là tốt rồi, làm muội sợ muốn chết. Trong nhà Văn Hạo chỉ nghe lời mỗi tỷ tỷ. Bây giờ tỷ tỷ đã quay về, chúng ta sẽ không bị mắng nữa".
Nghe xong, Vương Nhuận Tuyết cảm thấy trong lòng có gì đó hơi chua xót. Trước kia Đỗ Văn Hạo đã nói một câu đồng ý vĩnh viễn ở cùng với nàng nhưng trong lòng nàng lại vô cùng khổ sở vì tướng công của nàng chưa bao giờ tỏ rõ thái độ quấn quýt si mê nàng như vậy. Nếu bây giờ đổi lại nàng là người bỏ đi, tướng công của nàng có sốt ruột như vậy không?
Kha Nghiêu thấy vẻ vui mừng của Vương Nhuận Tuyết lập tức biến mất, nàng đang đứng tần ngần, sắc mặt buồn bã thì Kha Nghiêu hiểu ra vừa rồi bản thân mình đã nói lỡ lời, trong lòng nàng thầm cảm thấy rất hối hận. Kha Nghiêu thân thiết ôm tay Vương Nhuận Tuyết nói: "Tỷ nghĩ gì vậy? Thôi nào, chúng ta hãy tới kho củi xem thế nào?"
Vương Nhuận Tuyết buồn buồn nói: "Thôi bỏ đi. Hôm nay tướng công nhất định không vội vã mang theo người ra ngoài liều mạng với giáo chủ nữa. Hãy để cho hai người bọn họ ở cùng nhau một lát. Ta cũng mệt mỏi rồi, ta quay về nghỉ một lát" Nói xong Vương Nhuận Tuyết đẩy tay Kha Nghiêu ra, một mình buồn rầu bước đi.
Kha Nghiêu nhìn thấy Vương Nhuận Tuyết bỏ đi, nàng lẩm bẩm: "Nhìn cái miệng thối tha của ngươi này. Không nói câu nào thì chết sao?"
Đột nhiên ngay sau nàng có người lên tiếng hỏi: "Nàng nói ai muốn chết vậy hả?"
Kha Nghiêu vội vàng quay đầu lại nhìn. Nàng thấy Đỗ Văn Hạo đang nắm tay Lâm Thanh Đại đứng trước mặt mình, Đỗ Văn Hạo đang tủm tỉm cười nhìn nàng. Xem ra sự buồn bực khi trước của hắn đã sớm tan thành mây khói.
Kha Nghiêu lắc đầu nói: "Không có gì, thiếp chỉ tự nói với mình thôi. Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Trời nóng quá, làm hại muội phải đi tìm. Có người thấy muội không tìm được tỷ, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống muội mới hả giận" Nói xong Kha Nghiêu liếc nhìn Đỗ Văn Hạo.
Lâm Thanh Đại cười nói: "Muội lại bịa chuyện rồi. Người khác nói vậy thì ta tin, duy chỉ có lời nói của muội là ta phải suy nghĩ xem thật hay giả".
Kha Nghiêu nói: "Đó là sự thật. Tỷ không nhìn thấy dáng vẻ của Văn Hạo khi đó, chỉ sợ là ngay cả nhị phu nhân cũng không dám nói gì".
Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được rồi, thôi được rồi. Hình như nàng là người rất nhiều chuyện. Hôm nay cần phải làm mấy việc đứng đắn nghiêm chỉnh, không nên múa mép khua môi nữa".
Lâm Thanh Đại nói: "Ta và Văn Hạo đã tới hỏi Triệu bà tử. Hai chúng ta cũng đã thương lượng với nhau. Chúng ta vẫn nên chủ động hành động thì tốt hơn. Chúng ta sẽ mang theo Triệu bà tử đi tìm giáo chủ Bạch Y Xã".
Kha Nghiêu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hai người muốn làm gì thì làm. Khi nào chúng ta đi?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Chỉ cần ta và Thanh Đại mang Triệu bà tử đi. Minh quản gia không có ở nhà, nàng phải ở nhà trông nom".
Kha Nghiêu buồn bực nói: "Không phải trong nhà vẫn còn hơn ba mươi hộ viện và nhị phu nhân sao? Sao hai người lại bỏ lại thiếp?"
Lâm Thanh Đại cười, nàng giơ ngón tay cốc vào trán Kha Nghiêu, cười nói: "Hãy nghe lời đi. Người trong nhà không thể đi hết được. Chúng ta không chỉ phải đề phòng người của Bạch Y Xã mà còn phải đề phòng người của Vương thập bát".
Kha Nghiêu ngơ ngác hỏi: "Vương thập bát lại làm sao rồi?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Nàng tưởng rằng Thanh Đại quay trở về là đã hết giận sao? Nếu không phải trong lúc vô tình ở Ngũ Vị đường nghe được tin người của Vương thập bát phái tới lấy thuốc nói là chờ khi chuyện gì đó xong xuôi chúng sẽ ra tay với chúng ta. Ta cũng nghe Thạch Đầu nói là tối hôm nay Vương thập bát và Tôn Hoà có chuyện quan trọng gì đó phải làm. Đại khái rời đi hôm nay của Thạch Đầu cũng là vì nguyên nhân đó vì vậy nàng nhất định phải ở nhà".
Kha Nghiêu ngạc nhiên nói: "Sao có rất nhiều chuyện mà thiếp không được biết?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được rồi sau này hãy từ từ nói sau. Hôm nay nàng nhất định phải ở nhà. Cho tới tận bây giờ rốt cuộc vẫn chưa thể xác định Thạch Đầu là người của triều đình phái tới hay là người của Vương thập bát vì thế những hộ viện và Minh Sâm ở nhà đều không thể hoàn toàn tin tưởng. Nàng nói xem, nàng còn muốn đi cùng chúng ta không?"
Lần nay Kha Nghiêu không còn dám đòi đi nữa, nàng nói: "Được rồi, vậy hai người nhất định phải cẩn thận mới được. Hai người cứ yên tâm. Không phải Cổ phu nhân dẫn theo hai tướng quân tới đây sao? Hẳn là không có vấn đề gì'.
Đỗ Văn Hạo nói: "Sao ta lại có thể quên bọn họ nhỉ? Thôi được rồi, có chuyện gì nàng hãy thương lượng với Cổ phu nhân".
Sau khi ba người nói chuyện xong, Kha Nghiêu đang định tiễn Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đi ra cổng thì một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng. ba người thấy một người từ trên xe ngựa bước xuống. Người đó chính là Tôn Hoà.
Lâm Thanh Đại nói nhỏ: "Bây giờ ông ta tới đây làm gì vậy?"
Đỗ Văn Hạo lắc đầu sau đó hắn tươi cười đi về phía Tôn Hoà.
Tôn Hoà chắp tay cười nói: "Ha ha ha, xấu hổ quá. Bản quan đột nhiên viếng thăm. Thế nào, hình như mấy người Đỗ tiên sinh muốn đi ra ngoài?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Phu nhân của tại hạ muốn tới miếu dâng hương. Dù sao tại hạ cũng nhàn rỗi nên định đi. Đại nhân, tại sao ngài lại tới đây thế này? Bây giờ trời rất nóng, không cẩn thận lại bị cảm nắng'.
Tôn Hoà nói: "Thì ra là như vậy. Xem ra tại hạ nên quay lại vào ngày khác mới được".
Lâm Thanh Đại bước tới khom người thi lễ với Tôn Hoà và nói: "Một khi Tôn đại nhân đã tới, ngày hôm sau chúng ta đi cũng được".
Trong khi đó Kha Nghiêu cũng thực sự không muốn Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đi nên nàng nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Việc dâng hương không cần vội".
Đỗ Văn Hạo mời Tôn Hoà vào đại sảnh nói chuyện. Khi Tôn Hoà bước vào đại sảnh, trước tiên ông ta quan sát xung quanh. Sau khi ngồi xuống Tôn Hoà đã hỏi ngay: "Bản quan nghe nói thiên kim của Cổ đại nhân đã tới đây?"
Trong lòng Đỗ Văn Hạo thoáng giật mình nhưng hắn vẫn tươi cười nói: "Có vẻ tin tức của đại nhân rất nhanh nhạy?"
Tôn Hoà mỉm cười nói: "Tiên sinh có hiểu Cổ tiểu thư đến đây vì chuyện gì không?"
Đỗ Văn Hạo nhìn Tôn Hoà, Tôn Hoà cũng nhìn lại Đỗ Văn Hạo, giống như hai người đang cố gắng dò xét bí mật của người kia vậy.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Trước đây tại hạ đã chữa bệnh cho Cổ phu nhân nên hai nhà cũng có quan hệ qua lại. Điều này đại nhân cũng đã biết rồi đó. Bây giờ Cổ phu nhân đi về phía nam, chúng ta cũng đã lâu không gặp, Cổ phu nhân muốn gặp lại nên mới ghé qua đây. Hơn nữa nhi tử của phu nhân cũng muốn theo tại hạ học y thuật khiến cho phu nhân phải tự mình tới đây một chuyến".
Khoé miệng Tôn Hoà thoáng giật giật, ông ta cười nói: "Chỉ là một việc nhỏ như vậy mà phải kinh động tới nhị vị tướng quân Triệu, Phương trong triều hộ tống sao?"
Nghe vậy Đỗ Văn Hạo hiểu là Tôn Hoà không tin lời hắn nói, hắn liền cười nói: "Ai bảo không phải vậy? Một khi đại nhân đã tới, hay đại nhân hãy tự mình tới trò chuyện một lát với Cổ phu nhân và nhị vị tướng quân một lát?"
Lập tức Tôn Hoà nói: "Đó là đương nhiên. Tuy nói ta đã từ quan nhưng quan tri huyện mới vẫn chưa tới nhậm chức nên dù gì ta cũng nên gặp bọn họ".
Lập tức Đỗ Văn Hạo hiểu ra mục đích chính của chuyến viếng thăm này chính là để tìm hiểu hành trình của Cổ phu nhân và nhị vị tướng quân Phương, Triệu. Xem ra Tôn Hoà và Vương thập bát thực sự có chuyện mờ ám mà không muốn để ai biết. Nếu không ngờ với tính cách luôn né tránh của ngày thường, làm gì có một quan tri huyện hàm thất phẩm lại nôn nóng muốn gặp mặt thiên kim tiểu thư của một Thượng thư và nhị vị tướng quân hàm tứ phẩm kia?
Vì vậy Đỗ Văn Hạo mới cho người đi mời Cổ Hoa Lạc cùng nhị vị tướng quân Triệu, Phương tới sau đó hắn nói mấy câu xã giao với Tôn Hoà. Đỗ Văn Hạo thấy vẻ mặt bất an của Tôn Hoà, thỉnh thoảng ông ta lại quay đầu nhìn ra cửa. Một lát sau tôi tớ bước vào bẩm báo rằng Cổ phu nhân nói là không cần gặp. Sau này mọi người sẽ gặp nhau ở phía nam.
Ngay khi đó Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt của Tôn Hoà rất khó coi, hắn liền cho tôi tớ lui ra ngoài rồi nói: "Đại nhân không nên để ý. Hôm nay bọn họ mới tới quận Tú Sơn, đi đường xa mệt mỏi nên đương nhiên muốn nghỉ ngơi một chút, cũng chẳng có gì lạ".
Tô Hoàn tức giận nói: "Những người này cũng thực là tự cao tự đại. Không phải là chỉ gặp mặt một chút thôi sao? Chẳng có hao tốn thời gian và sức lực gì cả. Đã không muốn gặp thì thôi. À, được rồi, sao Cổ tiểu thư lại biết ta có nhà ở phương nam nhỉ?"
Đỗ Văn Hạo thấy khi Tôn Hoà nói câu nói đó sắc mặt của ông ta biến đổi hẳn. Ban đầu chỉ là không hài lòng nhưng sau thì biến thành sợ hãi.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Chẳng lẽ đại nhân đã quên? Cổ gia và Liêu gia là thế gia sao? Hơn nữa bây giờ Tử Húc cũng là khách của Cổ gia nên chuyện biết ngài sau khi từ quan sẽ về sống ở phương nam cũng là chuyện bình thường mà".
Tôn Hoà nghe Đỗ Văn Hạo giải thích như vậy mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ông ta cười nói: "Một khi người đã tới rồi, ta cũng phải đóng vai một người chủ nhà tận tình. làm phiền tiên sinh hãy đi chuyển lời giúp ta. Tối nay ta muốn mời ba người bọn họ tới hàn xá ăn một bữa cơm rau. Ta không biết thân phận, mặt dầy mời bọn họ nên…".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Hay là để tới ngày mai đi. Tối hôm nay đại nhân không nên mở tiệc. Ngay bây giờ tại hạ đã bảo người nhà chuẩn bị tiệc rượu. Tuy không thể tinh tế bằng so với ở phủ của đại nhân nhưng dù gì đây cũng là thành ý của tại hạ".
Tôn Hoà sầm mặt nói: "Ta đã nói làm gì thì ta sẽ làm cái đó. Tiên sinh không nên từ chối".
Đỗ Văn Hạo thấy Tôn Hoà cố ý muốn mở tiệc rượu mời Cổ Hoa Lạc phu nhân và nhị vị tướng quân Triệu, Phương. Hơn nữa ông ta lại không muốn rời tới ngày hôm sau, rõ ràng là Tôn Hoà có mục đích riêng. Nếu không sao ông ta nhất định phải tổ chức đêm nay?
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cũng được. Nếu đại nhân cứ nhất quyết như vậy, Đỗ mỗ cung kính không bằng tuân mệnh. Đại nhân hãy về trước đi, tại hạ cũng nên đi nói với Cổ phu nhân và nhị vị tướng quân".
Nghe xong Tôn Hoà rất vui vẻ, ông ta đứng dậy chắp tay nói: "Vậy bản quan sẽ ngồi ở nhà đợi".
Đỗ Văn Hạo cười, tiễn Tôn Hoà ra ngoài cổng phủ. Hắn thấy Lâm Thanh Đại đang ở gần người gác cổng liền đưa mắt ra hiệu cho nàng. Khi Tôn Hoà lên xe ngựa chạy đi, Đỗ Văn Hạo gọi Lâm Thanh Đại lại nói: "Hãy đi theo ông ta cho tới lúc ông ta về tới phủ".
Sau khi Lâm Thanh Đại nghe xong liền chạy đi, nàng nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận suy nghĩ. Một khi Minh Sâm đã mang tin báo ra ngoài thì tối hôm nay nhất định người của Bạch Y Xã sẽ tới. Nếu hắn không có mặt ở nhà thì sẽ giải quyết thế nào? Hơn nữa rất khó khăn mới có cơ hội để tìm hiểu xem rốt cuộc mối quan hệ giữa Tôn Hoà và Vương thập bát là gì nhưng thật không ngờ người của Bạch Y Xã lại cũng tới mua vui. Hai chuyện này cùng xảy ra một lúc, nhất định hắn phải suy nghĩ cẩn trọng mới được.
Trong lúc vô thức Đỗ Văn Hạo đi tới trước cửa phòng của Cổ Hoa Lạc. Đỗ Văn Hạo thấy cánh cửa phòng mở. Đỗ Văn Hạo đứng trước cửa phòng, đang định gõ cửa thì trong phòng đã vang lên một giọng nói.
"Vân Phàm hả? Vào đi!".
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: Tại sao Cổ Hoa Lạc lại gọi thẳng tên hắn, giống như hai người rất thân thiết với nhau vậy?
Đỗ Văn Hạo đi vào trong phòng, hắn thấy Cổ Hoa Lạc đang ngồi trước cửa sổ làm nữ công. Cổ Hoa Lạc thấy Đỗ Văn Hạo bước vào thì mỉm cười nhìn hắn nói: "Làm thuyết khách sao?"
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Cổ Hoa Lạc rót trà mời Đỗ Văn Hạo rồi lại tiếp tục cúi đầu thêu hoa.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Phu nhân nhàn rỗi vậy sao?"
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Nếu không phải là vì Tử nhi. Bây giờ đã là một cô nương lớn như vậy rồi mà buổi tối nếu không mang vật này vào bụng để chống lạnh là lại la hét ầm ĩ, nói rất khó chịu. Tiên sinh nói xem có kỳ quái không. Phụ thân ta có nhiều cháu trai, cháu gái bên cạnh như vậy mà yêu quý mỗi mình Tử nhi. Lần này đi về phía nam, phụ thân không muốn cho ta mang theo Tử nhi nhưng vì Tử nhi một mực muốn đi theo ta nên phụ thân không còn cách nào đành để cho ta mang đi cùng".
Đỗ Văn Hạo nghĩ tới gương mặt đáng yêu của Yến Tử thì cười nói: "Tử nhi rất đáng yêu'.
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Sau đó phụ thân ta lại bảo ta mang Tử nhi về kinh thành. Phụ thân nói là rất nhớ Tử nhi. Ta đã bảo Yến Phong mang Tử nhi về kinh thành. Nếu như tiên sinh đồng ý thu nhận Phong nhi làm đồ đệ, Phong nhi sẽ từ kinh thành đi thẳng tới đây cũng khiến ta yên tâm hơn".
Đỗ Văn Hạo nói: "Nói như vậy bây giờ Tử nhi đã về tới kinh thành rồi sao?"
Cổ Hoa Lạc "ừ" một tiếng nói: "Đúng vậy, đã tới rồi".
Đỗ Văn Hạo nhớ tới chuyện làm thuyết khách của mình hắn liền nói: "Thôi được rồi. Một khi phu nhân đã biết tại hạ đảm đương vai trò thuyết khách, tại hạ cũng không vòng vo nữa. Phu nhân có đi hay không?"
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Một khi Tôn Hoà đã nhờ tiên sinh tới mời, sao ta có thể không đi đây?"
Trong lòng Đỗ Văn Hạo thầm cảm thấy có gì không ổn. Liệu có phải Tôn Hoà nghi ngờ mục đích tới đây của Cổ Hoa Lạc với chuyện của đám người Vương thập bát không? Suy nghĩ cẩn thận thì cũng cảm thấy có gì kỳ quặc. Một nữ nhân như Cổ Hoa Lạc lại phái hai phó tướng hộ tống đã là rất coi trong rồi vậy mà tại sao lại phái hai tướng quân hộ tống, hơn nữa đây cũng chỉ là vì chuyện Yến Phong học y, cần gì phải phô trương thanh thế như này?
Chẳng lẽ? Đỗ Văn Hạo lập tức liên tưởng tới chuyện của Thạch Đầu. Nếu như Cổ Hoa Lạc và Thạch Đầu là cùng đồng bọn với nhau thì trước đó nàng sẽ không nói là biết người nào đó. Một khi như thế thì chỉ có thể nói đó là chính bản thân Cổ Hoa Lạc không biết rõ mọi chuyện mà chính là nhị vị tướng quân Phương, Triệu mới là người nắm vững tình hình.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu không thì tại hạ đi trả lời Tôn đại nhân".
Cổ Hoa Lạc ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, cười nói: "Không phải chỉ là ăn một bữa cơm sao? Cũng chẳng phải là tiệc Hồng Môn gì đó, sợ cái gì?"
Đỗ Văn Hạo cảm thấy trong lời nói của Cổ Hoa Lạc có hàm ý khác, lại không có ý từ chối. Đúng lúc đó Triệu tướng quân đi tới, thấy Đỗ Văn Hạo đang ngồi ở đó liền chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh cũng ở đây sao?"
Đỗ Văn Hạo mời Triệu tướng quân ngồi xuống và nói: "Tri huyện quận Tú Sơn, Tôn đại nhân xin mời tướng quân, Cổ phu nhân và cả Phương tướng quân tới huyện nha mời cơm. Tại hạ đang thương lượng cùng với phu nhân".
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Triệu tướng quân thoáng thay đổi nhưng rồi ông ta nhanh chóng bình tĩnh nói: "Tôn đại nhân? Có phải là Tôn Hoà đã dâng tâu xin từ quan về triều đình không?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu.
Triệu tướng quân nhìn Cổ Hoa Lạc nói: "Phu nhân nghĩ sao?"
Cổ Hoa Lạc bỏ bàn thêu xuống nói: "Vậy thì đi thôi, trước đó ta đã từ chối nhưng không ngờ Tôn Hoà lại rất kiên trì, ông ta lại nhờ tiên sinh tới đây nói".
Triệu tướng quân hỏi: "Đỗ tiên sinh có vẻ rất thân quen với Tôn đại nhân, phải không?"Đỗ Văn Hạo vẫn chưa kịp trả lời thì Cổ Hoa Lạc đã nói: "Chỉ là chữa bệnh cho con gái của Tôn Hoà sau đó giúp đỡ con gái Tôn Hoà lấy được một phu quân rất xứng đôi nên hai nhà mới trở nên quen thân".
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ. Hình như Cổ Hoa Lạc đang cố giải thích gì đó hộ hắn. Chẳng lẽ Cổ Hoa Lạc sợ Triệu tướng quân hiểu lầm mối quan hệ của hắn và Tôn Hoà sao. Một khi Cổ Hoa Lạc không biết điều gì vậy thì sao lại lo lắng?
Đỗ Văn Hạo cười không nói.
Lúc này Triệu tướng quân mới hiểu ra, ông ta cười nói: "Ha ha ha, ta hiểu rồi. Chẳng lẽ Đỗ tiên sinh chính là vị tiên sinh mà Liễu Tử Húc đại nhân thường nói tới sao?"
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Đương nhiên là như vậy. Nếu không có Đỗ tiên sinh thì có Liễu Tử Húc hôm nay không?"
Triệu bà tử cần khẩn: "Lão gia, ngài hỏi tiểu nhân, tiểu nhân biết gì đều nói cho lão gia biết. Trước tiên ngài hãy cho tiểu nhân uống thuốc giải đi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Sắp chết rồi mà ngươi vẫn còn muốn thể diện sao?"
Triệu bà tử cầu khẩn nói: "Lão nô biết, lão nô chỉ là con mồi của lão gia. Lão gia sẽ không thực sự muốn giết lão nô. Mà cho dù lão gia thật sự muốn giết lão nô. Xin lão gia và nhị phu nhân hãy để cho lão nô chết tử tế một chút".
Vương Nhuận Tuyết cười nhạt nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi chết vô cùng tôn nghiêm. Ngươi không phải uống phải cái gì là Tuý Hoa tán mà ngươi chỉ uống phải thuốc ra mồ hôi mà thôi".
Triệu bà tử không tin, bà ta cầu khẩn: "Nhị phu nhân, xin người ngàn vạn lần đừng đùa bỡn lão nô nữa. Lão nô biết sai rồi".
Nhược Vũ nói: "Nhị phu nhân của chúng ta nói không cho ngươi uống thì chính là không cho ngươi uống. Ngươi không tin thì mặc kệ ngươi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Ở chỗ này rất nóng, chúng ta vào bên trong nhà nói chuyện'.
Vương Nhuận Tuyết liếc nhìn Triệu bà tử rồi nói nhỏ: "Xem ra Triệu bà tử này rất đáng thương, bà ta chỉ bị người ta xúi giục. Hay là chúng ta thả bà ta ra".
Đỗ Văn Hạo chế nhạo: "Không phải nàng sợ người ta tuổi già sức yếu không chịu được đấy chứ? Bây giờ nàng còn cảm thấy người ta đáng thương. Hơn nữa ta còn chưa biết Kha Nghiêu có tìm thấy Lâm Thanh Đại không? Cứ nghĩ tới điều đó ta lại thấy tức giận".
Vương Nhuận Tuyết thở dài một tiếng rồi nói: "Thôi được rồi, mặc kệ bà ta, chúng ta vào trong nói chuyện".
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Triệu bà tử một cái và nói: "Thôi được, ta nghe lời nàng. Người đâu, hãy dẫn Triệu bà tử tới kho củi, cho bà ta uống nước".
Triệu bà tử được thả ra, trong lòng vô cùng cảm kích. Bà ta nói: "Lão gia có tâm địa Bồ tát. Lao nô nghe có lần giáo chủ nói là hai người vốn là người quen của nhau nhưng vì lão gia hại chết người của Bạch Y Xã nên giáo chủ tức giận".
Đỗ Văn Hạo nghe Triệu bà tử nói thì lập tức hiểu ra. Chẳng lẽ mấy người Trầm thị đã tới Đại Lý sao? Đỗ Văn Hạo nghĩ tới chuyện giao mười mấy phản đồ của Bạch Y Xã vào kinh thành giao cho Hoàng thượng, sau đó tất cả bị chém đầu. Có phải nguyên nhân chính vì chuyện đó hay không? Nếu quả là như vậy thì tất thảy mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Có phải giáo chủ của các ngươi là một lão phụ không?"
Triệu bà tử lắc đầu nói: "Lão nô chưa bao giờ gặp giáo chủ của mình. Lần nào quay về lão nô cũng chỉ báo cáo qua một cánh cửa cho giáo chủ thế nhưng nghe giọng nói thì không phải là một người già mà giống như một đứa trẻ vậy'.
Vương Nhuận Tuyết nói: "Vậy thuốc giáo chủ các ngươi đưa cho Đại phu nhân uống có thuốc giải không?"
Triệu bà tử nói: "Điều này lão nô không hiểu lám bởi vì lão nô gia nhập giáo mới chỉ có nửa năm. Ngay cả người hầu hạ của giáo chủ, lão nô cũng không có cơ hội gặp mặt".
Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn sai tôi tới mang Triệu bà tử đi rồi nói nhỏ với Vương Nhuận Tuyết: "Xem ra Bạch Y Xã này chính là Bạch Y Xã năm đó ở Đại Tống. Khi đó vì thực hiện nhiệm vụ của Hoàng thượng giao, ta đã tra ra phản đồ của Bạch Y Xã nên ta mới nhân cơ hội đó giao tất cả những phản đồ đó cho Hoàng thượng xử lý. Trong khi đó tất cả những người bị phản đồ mật báo bị bắt, ta đã bảo Lâm Thanh Đại âm thầm cứu thoát. Thực ra chúng ta với Bạch Y Xã là bạn chứ không phải là thù. Vấn đề là bọn họ không biết rõ tình hình".
Sau khi nghe xong, Vương Nhuận Tuyết lo lắng nói: "Nếu một khi là như vậy thì giáo chủ đó đã hiểu lầm tướng công. Tướng công, hy vọng chuyến đi này của Minh Sâm sẽ nhanh chóng dẫn giáo chủ kia tới. Nếu mà không được thì thực sự không còn biện pháp nữa" Đỗ Văn Hạo gật đầu, hai người lập tức đi vào trong phòng nói chuyện.
Ngay lúc đó bên ngoài có người kêu to: "Lục phu nhân, phu nhân đã về".
Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa xem xét. Hắn thấy một mình Kha Nghiêu quay về thì trong lòng vô cùng nặng nề.
Kha Nghiêu đi tới cửa, thấy dáng vẻ u buồn của Đỗ Văn Hạo đang nhìn mình liền nói: "Văn Hạo, tướng công cũng không nên lo lắng. Thân thủ của tỷ tỷ rất giỏi, nhất định sẽ không gặp chuyện xấu. Tỷ tỷ chỉ là tâm trạng không tốt nên bỏ đi ra ngoài một lát mà thôi. Nếu đúng là tỷ tỷ bỏ đi thì sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm thấy, tướng công nghĩ có đúng không?"
Vương Nhuận Tuyết đi ra cửa nói: "Đúng vậy, tướng công, chàng không nên nóng vội. Nói không chừng lát nữa Thanh Đại tỷ sẽ quay về. Kha Nghiêu, muội cũng đã mệt rồi, hãy mau đi về nghỉ ngơi đi".
Kha Nghiêu gật đầu, nàng nhìn thấy dáng vẻ bất ổn của Đỗ Văn Hạo nhưng lại không biết an ủi hắn như nào nên đành thở dài một tiếng rồi bước đi.
Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta đi".
Vương Nhuận Tuyết không hiểu bèn hỏi: "Đi đâu?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ôm cây đợi thỏ, không bằng chủ động ra tay. Chúng ta mang theo Triệu bà tử tới tìm giáo chủ của Bạch Y Xã".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Bây giờ không thể đi được. Tướng công, Thanh Đại tỷ không có nhà, Minh quản gia cũng không có nhà. Vạn nhất xảy ra chuyện gì".
Đỗ Văn Hạo bình tĩnh nói: "Cứ để cho nàng đi đi, ta cũng đồng ý. Đã nói là dù có chuyện gì cũng phải ở cùng nhau thế mà hôm nay chỉ vì mấy cấu xúi giục của một bà tử đã không nhẫn nhịn được, tức giận bỏ đi, ta còn lo lắng cho nàng cái nỗi gì. Không có Minh Sâm thì chúng ta đi. Hãy gọi Kha Nghiêu, ba người chúng ta cùng đi là được".
Vương Nhuận Tuyết không dám nói nhiều, nàng biết Đỗ Văn Hạo đang vô cùng tức giận nên đành phải cho người vội vàng chuẩn bị xe ngựa còn chính mình thì đi tìm Kha Nghiêu.
Kha Nghiêu nghe Vương Nhuận Tuyết nói vậy thì liền hiểu không còn cách nào khác. Vương Nhuận Tuyết không bao giờ dám đối nghịch với Đỗ Văn Hạo, thậm chí còn không cả dám tranh cãi với hắn.
Kha Nghiêu nói: "Không được, đi như vậy rất liều lĩnh. Muội đi cùng với Văn Hạo".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Không được, Thanh Đại tỷ mới đi như vậy, tướng công đã vô cùng tức giận. Muội chỉ biết là mình bị mắng. Ta thật sự không chịu nổi nữa, ta giả vờ mắc bệnh cho rồi để trì hoãn trong chốc lát. Cái này cũng là do Thanh Đại cơ, đã biết bây giờ Đại phu nhân bị người khác hãm hại. Mấy câu đó cũng tin là thật sao? Thanh Đại vừa bỏ đi, tướng công đã rất tức giận".
Kha Nghiêu là người từ trước tới nay tính tình thẳng thắng, không sợ ai, khi nói chuyện cũng không sợ đắc tội với người khác. Nay nàng thấy Vương Nhuận Tuyết nói thế thì lập tức muốn bảo vệ tỷ tỷ của mình.
"Nhị phu nhân, phu nhân nói Đại phu nhân bị người khác hãm hại là có ý gì hả? Đừng nói là tỷ tỷ của muội đó. Muội không hiểu bất kỳ điều gì nhưng muội hiểu rõ tỷ tỷ của mình không phải là người tàn ác, không thông hiểu đạo lý. Nhị phu nhân nói vậy là hồ đồ rồi".
Lúc này Vương Nhuận Tuyết mới nhận ra là mình đã nói lỡ lời, nàng ngượng ngùng nói: "Xem ra ta cũng nóng vội tới mức hồ đồ rồi. Ta đã quên khi Triệu bà tử nói những điều đó, muội và Thanh Đại tỷ đều không có ở đây. Xin lỗi, là ta đã nhớ nhầm".
Kha Nghiêu hỏi: "Vậy rốt cuộc bà tử đó nói cái gì?"
Vương Nhuận Tuyết liền kể lại mọi chuyện trước đây cho Kha Nghiêu nghe.
Nghe xong, Kha Nghiêu tức giận nói: "Bà tử này thật ghê gớm. Trước đó muội chỉ tưởng rằng bà ta chỉ có ý xúi giục Đại phu nhân bất hoà với mấy người bọn muội. Thật không ngờ bà ta lại có liên quan tới Bạch Y Xã. Mọi người đã không muốn đi thì để muội đi tìm giáo chủ của Bạch Y Xã để nói chuyện phải trái".
Vương Nhuận Tuyết không còn gì để nói nữa. Lúc này người trong nhà như đã ở trong tư thế gươm tuốt khỏi vỏ, cung đã giương, bất kỳ lúc nào cũng chỉ muốn vác đao xông ra ngoài liều mạng với người khác. Vương Nhuận Tuyết cười gượng với Kha Nghiêu rồi nói: "Đúng là rất đúng với câu ngạn ngữ: Không phải người một nhà, không đi chung cửa. Lúc trước muội còn nói tướng công không cần phải kích động. Bây giờ nói với muội, muội còn kích động hơn cả tướng công nữa'.
Kha Nghiêu xấu hổ nói: "Muội cũng tức giận, chẳng trách Văn Hạo có thái độ như vậy. Thôi được rồi, muội nghe theo nhị phu nhân, trước tiên chúng ta ra ngoài khuyên nhủ tướng công".
Nói rồi hai người đi ra tiền viện nhưng không thấy bóng dáng Đỗ Văn Hạo đâu.
Đỗ Văn Hạo nôn nóng gọi người gác cổng tới hỏi: "Lão gia đâu? Có phải đã đi ra ngoài rồi không?"
Người gác cổng vội vàng trả lời: "Dạ, không có, nhị phu nhân. Ngũ phu nhân đã quay về. Lão gia đã dẫn ngũ phu nhân tới hậu viện tra hỏi Triệu bà tử".
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy vui mừng nói: "Ngũ phu nhân đã quay về rồi sao?"
Người gác cổng nói: "Dạ, phu nhân và lục phu nhân vừa đi thì ngũ phu nhân đã quay về".
Kha Nghiêu thở phào một hơi nói: "Vậy là tốt rồi, làm muội sợ muốn chết. Trong nhà Văn Hạo chỉ nghe lời mỗi tỷ tỷ. Bây giờ tỷ tỷ đã quay về, chúng ta sẽ không bị mắng nữa".
Nghe xong, Vương Nhuận Tuyết cảm thấy trong lòng có gì đó hơi chua xót. Trước kia Đỗ Văn Hạo đã nói một câu đồng ý vĩnh viễn ở cùng với nàng nhưng trong lòng nàng lại vô cùng khổ sở vì tướng công của nàng chưa bao giờ tỏ rõ thái độ quấn quýt si mê nàng như vậy. Nếu bây giờ đổi lại nàng là người bỏ đi, tướng công của nàng có sốt ruột như vậy không?
Kha Nghiêu thấy vẻ vui mừng của Vương Nhuận Tuyết lập tức biến mất, nàng đang đứng tần ngần, sắc mặt buồn bã thì Kha Nghiêu hiểu ra vừa rồi bản thân mình đã nói lỡ lời, trong lòng nàng thầm cảm thấy rất hối hận. Kha Nghiêu thân thiết ôm tay Vương Nhuận Tuyết nói: "Tỷ nghĩ gì vậy? Thôi nào, chúng ta hãy tới kho củi xem thế nào?"
Vương Nhuận Tuyết buồn buồn nói: "Thôi bỏ đi. Hôm nay tướng công nhất định không vội vã mang theo người ra ngoài liều mạng với giáo chủ nữa. Hãy để cho hai người bọn họ ở cùng nhau một lát. Ta cũng mệt mỏi rồi, ta quay về nghỉ một lát" Nói xong Vương Nhuận Tuyết đẩy tay Kha Nghiêu ra, một mình buồn rầu bước đi.
Kha Nghiêu nhìn thấy Vương Nhuận Tuyết bỏ đi, nàng lẩm bẩm: "Nhìn cái miệng thối tha của ngươi này. Không nói câu nào thì chết sao?"
Đột nhiên ngay sau nàng có người lên tiếng hỏi: "Nàng nói ai muốn chết vậy hả?"
Kha Nghiêu vội vàng quay đầu lại nhìn. Nàng thấy Đỗ Văn Hạo đang nắm tay Lâm Thanh Đại đứng trước mặt mình, Đỗ Văn Hạo đang tủm tỉm cười nhìn nàng. Xem ra sự buồn bực khi trước của hắn đã sớm tan thành mây khói.
Kha Nghiêu lắc đầu nói: "Không có gì, thiếp chỉ tự nói với mình thôi. Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Trời nóng quá, làm hại muội phải đi tìm. Có người thấy muội không tìm được tỷ, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống muội mới hả giận" Nói xong Kha Nghiêu liếc nhìn Đỗ Văn Hạo.
Lâm Thanh Đại cười nói: "Muội lại bịa chuyện rồi. Người khác nói vậy thì ta tin, duy chỉ có lời nói của muội là ta phải suy nghĩ xem thật hay giả".
Kha Nghiêu nói: "Đó là sự thật. Tỷ không nhìn thấy dáng vẻ của Văn Hạo khi đó, chỉ sợ là ngay cả nhị phu nhân cũng không dám nói gì".
Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được rồi, thôi được rồi. Hình như nàng là người rất nhiều chuyện. Hôm nay cần phải làm mấy việc đứng đắn nghiêm chỉnh, không nên múa mép khua môi nữa".
Lâm Thanh Đại nói: "Ta và Văn Hạo đã tới hỏi Triệu bà tử. Hai chúng ta cũng đã thương lượng với nhau. Chúng ta vẫn nên chủ động hành động thì tốt hơn. Chúng ta sẽ mang theo Triệu bà tử đi tìm giáo chủ Bạch Y Xã".
Kha Nghiêu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hai người muốn làm gì thì làm. Khi nào chúng ta đi?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Chỉ cần ta và Thanh Đại mang Triệu bà tử đi. Minh quản gia không có ở nhà, nàng phải ở nhà trông nom".
Kha Nghiêu buồn bực nói: "Không phải trong nhà vẫn còn hơn ba mươi hộ viện và nhị phu nhân sao? Sao hai người lại bỏ lại thiếp?"
Lâm Thanh Đại cười, nàng giơ ngón tay cốc vào trán Kha Nghiêu, cười nói: "Hãy nghe lời đi. Người trong nhà không thể đi hết được. Chúng ta không chỉ phải đề phòng người của Bạch Y Xã mà còn phải đề phòng người của Vương thập bát".
Kha Nghiêu ngơ ngác hỏi: "Vương thập bát lại làm sao rồi?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Nàng tưởng rằng Thanh Đại quay trở về là đã hết giận sao? Nếu không phải trong lúc vô tình ở Ngũ Vị đường nghe được tin người của Vương thập bát phái tới lấy thuốc nói là chờ khi chuyện gì đó xong xuôi chúng sẽ ra tay với chúng ta. Ta cũng nghe Thạch Đầu nói là tối hôm nay Vương thập bát và Tôn Hoà có chuyện quan trọng gì đó phải làm. Đại khái rời đi hôm nay của Thạch Đầu cũng là vì nguyên nhân đó vì vậy nàng nhất định phải ở nhà".
Kha Nghiêu ngạc nhiên nói: "Sao có rất nhiều chuyện mà thiếp không được biết?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được rồi sau này hãy từ từ nói sau. Hôm nay nàng nhất định phải ở nhà. Cho tới tận bây giờ rốt cuộc vẫn chưa thể xác định Thạch Đầu là người của triều đình phái tới hay là người của Vương thập bát vì thế những hộ viện và Minh Sâm ở nhà đều không thể hoàn toàn tin tưởng. Nàng nói xem, nàng còn muốn đi cùng chúng ta không?"
Lần nay Kha Nghiêu không còn dám đòi đi nữa, nàng nói: "Được rồi, vậy hai người nhất định phải cẩn thận mới được. Hai người cứ yên tâm. Không phải Cổ phu nhân dẫn theo hai tướng quân tới đây sao? Hẳn là không có vấn đề gì'.
Đỗ Văn Hạo nói: "Sao ta lại có thể quên bọn họ nhỉ? Thôi được rồi, có chuyện gì nàng hãy thương lượng với Cổ phu nhân".
Sau khi ba người nói chuyện xong, Kha Nghiêu đang định tiễn Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đi ra cổng thì một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng. ba người thấy một người từ trên xe ngựa bước xuống. Người đó chính là Tôn Hoà.
Lâm Thanh Đại nói nhỏ: "Bây giờ ông ta tới đây làm gì vậy?"
Đỗ Văn Hạo lắc đầu sau đó hắn tươi cười đi về phía Tôn Hoà.
Tôn Hoà chắp tay cười nói: "Ha ha ha, xấu hổ quá. Bản quan đột nhiên viếng thăm. Thế nào, hình như mấy người Đỗ tiên sinh muốn đi ra ngoài?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Phu nhân của tại hạ muốn tới miếu dâng hương. Dù sao tại hạ cũng nhàn rỗi nên định đi. Đại nhân, tại sao ngài lại tới đây thế này? Bây giờ trời rất nóng, không cẩn thận lại bị cảm nắng'.
Tôn Hoà nói: "Thì ra là như vậy. Xem ra tại hạ nên quay lại vào ngày khác mới được".
Lâm Thanh Đại bước tới khom người thi lễ với Tôn Hoà và nói: "Một khi Tôn đại nhân đã tới, ngày hôm sau chúng ta đi cũng được".
Trong khi đó Kha Nghiêu cũng thực sự không muốn Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đi nên nàng nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Việc dâng hương không cần vội".
Đỗ Văn Hạo mời Tôn Hoà vào đại sảnh nói chuyện. Khi Tôn Hoà bước vào đại sảnh, trước tiên ông ta quan sát xung quanh. Sau khi ngồi xuống Tôn Hoà đã hỏi ngay: "Bản quan nghe nói thiên kim của Cổ đại nhân đã tới đây?"
Trong lòng Đỗ Văn Hạo thoáng giật mình nhưng hắn vẫn tươi cười nói: "Có vẻ tin tức của đại nhân rất nhanh nhạy?"
Tôn Hoà mỉm cười nói: "Tiên sinh có hiểu Cổ tiểu thư đến đây vì chuyện gì không?"
Đỗ Văn Hạo nhìn Tôn Hoà, Tôn Hoà cũng nhìn lại Đỗ Văn Hạo, giống như hai người đang cố gắng dò xét bí mật của người kia vậy.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Trước đây tại hạ đã chữa bệnh cho Cổ phu nhân nên hai nhà cũng có quan hệ qua lại. Điều này đại nhân cũng đã biết rồi đó. Bây giờ Cổ phu nhân đi về phía nam, chúng ta cũng đã lâu không gặp, Cổ phu nhân muốn gặp lại nên mới ghé qua đây. Hơn nữa nhi tử của phu nhân cũng muốn theo tại hạ học y thuật khiến cho phu nhân phải tự mình tới đây một chuyến".
Khoé miệng Tôn Hoà thoáng giật giật, ông ta cười nói: "Chỉ là một việc nhỏ như vậy mà phải kinh động tới nhị vị tướng quân Triệu, Phương trong triều hộ tống sao?"
Nghe vậy Đỗ Văn Hạo hiểu là Tôn Hoà không tin lời hắn nói, hắn liền cười nói: "Ai bảo không phải vậy? Một khi đại nhân đã tới, hay đại nhân hãy tự mình tới trò chuyện một lát với Cổ phu nhân và nhị vị tướng quân một lát?"
Lập tức Tôn Hoà nói: "Đó là đương nhiên. Tuy nói ta đã từ quan nhưng quan tri huyện mới vẫn chưa tới nhậm chức nên dù gì ta cũng nên gặp bọn họ".
Lập tức Đỗ Văn Hạo hiểu ra mục đích chính của chuyến viếng thăm này chính là để tìm hiểu hành trình của Cổ phu nhân và nhị vị tướng quân Phương, Triệu. Xem ra Tôn Hoà và Vương thập bát thực sự có chuyện mờ ám mà không muốn để ai biết. Nếu không ngờ với tính cách luôn né tránh của ngày thường, làm gì có một quan tri huyện hàm thất phẩm lại nôn nóng muốn gặp mặt thiên kim tiểu thư của một Thượng thư và nhị vị tướng quân hàm tứ phẩm kia?
Vì vậy Đỗ Văn Hạo mới cho người đi mời Cổ Hoa Lạc cùng nhị vị tướng quân Triệu, Phương tới sau đó hắn nói mấy câu xã giao với Tôn Hoà. Đỗ Văn Hạo thấy vẻ mặt bất an của Tôn Hoà, thỉnh thoảng ông ta lại quay đầu nhìn ra cửa. Một lát sau tôi tớ bước vào bẩm báo rằng Cổ phu nhân nói là không cần gặp. Sau này mọi người sẽ gặp nhau ở phía nam.
Ngay khi đó Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt của Tôn Hoà rất khó coi, hắn liền cho tôi tớ lui ra ngoài rồi nói: "Đại nhân không nên để ý. Hôm nay bọn họ mới tới quận Tú Sơn, đi đường xa mệt mỏi nên đương nhiên muốn nghỉ ngơi một chút, cũng chẳng có gì lạ".
Tô Hoàn tức giận nói: "Những người này cũng thực là tự cao tự đại. Không phải là chỉ gặp mặt một chút thôi sao? Chẳng có hao tốn thời gian và sức lực gì cả. Đã không muốn gặp thì thôi. À, được rồi, sao Cổ tiểu thư lại biết ta có nhà ở phương nam nhỉ?"
Đỗ Văn Hạo thấy khi Tôn Hoà nói câu nói đó sắc mặt của ông ta biến đổi hẳn. Ban đầu chỉ là không hài lòng nhưng sau thì biến thành sợ hãi.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Chẳng lẽ đại nhân đã quên? Cổ gia và Liêu gia là thế gia sao? Hơn nữa bây giờ Tử Húc cũng là khách của Cổ gia nên chuyện biết ngài sau khi từ quan sẽ về sống ở phương nam cũng là chuyện bình thường mà".
Tôn Hoà nghe Đỗ Văn Hạo giải thích như vậy mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ông ta cười nói: "Một khi người đã tới rồi, ta cũng phải đóng vai một người chủ nhà tận tình. làm phiền tiên sinh hãy đi chuyển lời giúp ta. Tối nay ta muốn mời ba người bọn họ tới hàn xá ăn một bữa cơm rau. Ta không biết thân phận, mặt dầy mời bọn họ nên…".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Hay là để tới ngày mai đi. Tối hôm nay đại nhân không nên mở tiệc. Ngay bây giờ tại hạ đã bảo người nhà chuẩn bị tiệc rượu. Tuy không thể tinh tế bằng so với ở phủ của đại nhân nhưng dù gì đây cũng là thành ý của tại hạ".
Tôn Hoà sầm mặt nói: "Ta đã nói làm gì thì ta sẽ làm cái đó. Tiên sinh không nên từ chối".
Đỗ Văn Hạo thấy Tôn Hoà cố ý muốn mở tiệc rượu mời Cổ Hoa Lạc phu nhân và nhị vị tướng quân Triệu, Phương. Hơn nữa ông ta lại không muốn rời tới ngày hôm sau, rõ ràng là Tôn Hoà có mục đích riêng. Nếu không sao ông ta nhất định phải tổ chức đêm nay?
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cũng được. Nếu đại nhân cứ nhất quyết như vậy, Đỗ mỗ cung kính không bằng tuân mệnh. Đại nhân hãy về trước đi, tại hạ cũng nên đi nói với Cổ phu nhân và nhị vị tướng quân".
Nghe xong Tôn Hoà rất vui vẻ, ông ta đứng dậy chắp tay nói: "Vậy bản quan sẽ ngồi ở nhà đợi".
Đỗ Văn Hạo cười, tiễn Tôn Hoà ra ngoài cổng phủ. Hắn thấy Lâm Thanh Đại đang ở gần người gác cổng liền đưa mắt ra hiệu cho nàng. Khi Tôn Hoà lên xe ngựa chạy đi, Đỗ Văn Hạo gọi Lâm Thanh Đại lại nói: "Hãy đi theo ông ta cho tới lúc ông ta về tới phủ".
Sau khi Lâm Thanh Đại nghe xong liền chạy đi, nàng nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận suy nghĩ. Một khi Minh Sâm đã mang tin báo ra ngoài thì tối hôm nay nhất định người của Bạch Y Xã sẽ tới. Nếu hắn không có mặt ở nhà thì sẽ giải quyết thế nào? Hơn nữa rất khó khăn mới có cơ hội để tìm hiểu xem rốt cuộc mối quan hệ giữa Tôn Hoà và Vương thập bát là gì nhưng thật không ngờ người của Bạch Y Xã lại cũng tới mua vui. Hai chuyện này cùng xảy ra một lúc, nhất định hắn phải suy nghĩ cẩn trọng mới được.
Trong lúc vô thức Đỗ Văn Hạo đi tới trước cửa phòng của Cổ Hoa Lạc. Đỗ Văn Hạo thấy cánh cửa phòng mở. Đỗ Văn Hạo đứng trước cửa phòng, đang định gõ cửa thì trong phòng đã vang lên một giọng nói.
"Vân Phàm hả? Vào đi!".
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: Tại sao Cổ Hoa Lạc lại gọi thẳng tên hắn, giống như hai người rất thân thiết với nhau vậy?
Đỗ Văn Hạo đi vào trong phòng, hắn thấy Cổ Hoa Lạc đang ngồi trước cửa sổ làm nữ công. Cổ Hoa Lạc thấy Đỗ Văn Hạo bước vào thì mỉm cười nhìn hắn nói: "Làm thuyết khách sao?"
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Cổ Hoa Lạc rót trà mời Đỗ Văn Hạo rồi lại tiếp tục cúi đầu thêu hoa.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Phu nhân nhàn rỗi vậy sao?"
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Nếu không phải là vì Tử nhi. Bây giờ đã là một cô nương lớn như vậy rồi mà buổi tối nếu không mang vật này vào bụng để chống lạnh là lại la hét ầm ĩ, nói rất khó chịu. Tiên sinh nói xem có kỳ quái không. Phụ thân ta có nhiều cháu trai, cháu gái bên cạnh như vậy mà yêu quý mỗi mình Tử nhi. Lần này đi về phía nam, phụ thân không muốn cho ta mang theo Tử nhi nhưng vì Tử nhi một mực muốn đi theo ta nên phụ thân không còn cách nào đành để cho ta mang đi cùng".
Đỗ Văn Hạo nghĩ tới gương mặt đáng yêu của Yến Tử thì cười nói: "Tử nhi rất đáng yêu'.
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Sau đó phụ thân ta lại bảo ta mang Tử nhi về kinh thành. Phụ thân nói là rất nhớ Tử nhi. Ta đã bảo Yến Phong mang Tử nhi về kinh thành. Nếu như tiên sinh đồng ý thu nhận Phong nhi làm đồ đệ, Phong nhi sẽ từ kinh thành đi thẳng tới đây cũng khiến ta yên tâm hơn".
Đỗ Văn Hạo nói: "Nói như vậy bây giờ Tử nhi đã về tới kinh thành rồi sao?"
Cổ Hoa Lạc "ừ" một tiếng nói: "Đúng vậy, đã tới rồi".
Đỗ Văn Hạo nhớ tới chuyện làm thuyết khách của mình hắn liền nói: "Thôi được rồi. Một khi phu nhân đã biết tại hạ đảm đương vai trò thuyết khách, tại hạ cũng không vòng vo nữa. Phu nhân có đi hay không?"
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Một khi Tôn Hoà đã nhờ tiên sinh tới mời, sao ta có thể không đi đây?"
Trong lòng Đỗ Văn Hạo thầm cảm thấy có gì không ổn. Liệu có phải Tôn Hoà nghi ngờ mục đích tới đây của Cổ Hoa Lạc với chuyện của đám người Vương thập bát không? Suy nghĩ cẩn thận thì cũng cảm thấy có gì kỳ quặc. Một nữ nhân như Cổ Hoa Lạc lại phái hai phó tướng hộ tống đã là rất coi trong rồi vậy mà tại sao lại phái hai tướng quân hộ tống, hơn nữa đây cũng chỉ là vì chuyện Yến Phong học y, cần gì phải phô trương thanh thế như này?
Chẳng lẽ? Đỗ Văn Hạo lập tức liên tưởng tới chuyện của Thạch Đầu. Nếu như Cổ Hoa Lạc và Thạch Đầu là cùng đồng bọn với nhau thì trước đó nàng sẽ không nói là biết người nào đó. Một khi như thế thì chỉ có thể nói đó là chính bản thân Cổ Hoa Lạc không biết rõ mọi chuyện mà chính là nhị vị tướng quân Phương, Triệu mới là người nắm vững tình hình.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu không thì tại hạ đi trả lời Tôn đại nhân".
Cổ Hoa Lạc ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, cười nói: "Không phải chỉ là ăn một bữa cơm sao? Cũng chẳng phải là tiệc Hồng Môn gì đó, sợ cái gì?"
Đỗ Văn Hạo cảm thấy trong lời nói của Cổ Hoa Lạc có hàm ý khác, lại không có ý từ chối. Đúng lúc đó Triệu tướng quân đi tới, thấy Đỗ Văn Hạo đang ngồi ở đó liền chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh cũng ở đây sao?"
Đỗ Văn Hạo mời Triệu tướng quân ngồi xuống và nói: "Tri huyện quận Tú Sơn, Tôn đại nhân xin mời tướng quân, Cổ phu nhân và cả Phương tướng quân tới huyện nha mời cơm. Tại hạ đang thương lượng cùng với phu nhân".
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Triệu tướng quân thoáng thay đổi nhưng rồi ông ta nhanh chóng bình tĩnh nói: "Tôn đại nhân? Có phải là Tôn Hoà đã dâng tâu xin từ quan về triều đình không?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu.
Triệu tướng quân nhìn Cổ Hoa Lạc nói: "Phu nhân nghĩ sao?"
Cổ Hoa Lạc bỏ bàn thêu xuống nói: "Vậy thì đi thôi, trước đó ta đã từ chối nhưng không ngờ Tôn Hoà lại rất kiên trì, ông ta lại nhờ tiên sinh tới đây nói".
Triệu tướng quân hỏi: "Đỗ tiên sinh có vẻ rất thân quen với Tôn đại nhân, phải không?"Đỗ Văn Hạo vẫn chưa kịp trả lời thì Cổ Hoa Lạc đã nói: "Chỉ là chữa bệnh cho con gái của Tôn Hoà sau đó giúp đỡ con gái Tôn Hoà lấy được một phu quân rất xứng đôi nên hai nhà mới trở nên quen thân".
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ. Hình như Cổ Hoa Lạc đang cố giải thích gì đó hộ hắn. Chẳng lẽ Cổ Hoa Lạc sợ Triệu tướng quân hiểu lầm mối quan hệ của hắn và Tôn Hoà sao. Một khi Cổ Hoa Lạc không biết điều gì vậy thì sao lại lo lắng?
Đỗ Văn Hạo cười không nói.
Lúc này Triệu tướng quân mới hiểu ra, ông ta cười nói: "Ha ha ha, ta hiểu rồi. Chẳng lẽ Đỗ tiên sinh chính là vị tiên sinh mà Liễu Tử Húc đại nhân thường nói tới sao?"
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Đương nhiên là như vậy. Nếu không có Đỗ tiên sinh thì có Liễu Tử Húc hôm nay không?"