Mọi người đi hết, Đỗ Văn Hạo quay lại bàn và ngồi xuống ghế. Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm cũng ngồi xuống ghế, không ai có tâm tư để nói chuyện.
Bàng Vũ Cầm rốt cục cũng mở miệng, nàng khẽ hỏi: ”Nghe nói chỉ có thần y Hoa Đà đời Hán mới có thể giải phẫu chữa bệnh, vừa rồi tiên sinh nói tiên sinh cũng làm được, vậy có thật không?”
“Không có cách nào để chứng minh, dù sao họ cũng không cho ta cơ hội” Đỗ Văn Hạo thất vọng nói.
“Cái đó khác chứ. Nếu ngươi thực sự có khả năng thì họ sẽ nguyện ý để cho ngươi làm. Nghe nói năm ngoái Lý Thẩm, lão bản của Du diêm điếm tranh chấp với người khác bị đá một cước vào bụng. Đại phu cũng chẩn đoán các cơ quan nội tạng bị chấn thương, không chữa được, sẽ không thể sống qua bảy ngày. Kết quả không tới bảy ngày đã chết, trước khi chết đã chịu đựng đau đớn đến chết đi sống lại, kêu la thảm thiết. Nếu người có khả năng này thì rất tốt, có thể cứu tính mạng của rất nhiều người”.
Đỗ Văn Hạo rúng động trong lòng, phẫu thuật ngoại khoa cấp tính phần lớn là các hội chứng nguy hiểm đến tính mạng, cần phải giải phẫu mới có thể giải quyết được, những trường hợp có thể xử dụng phương pháp chữa bệnh bảo thủ chỉ chiếm tỷ lệ rất nhỏ. Nếu hắn có thể dùng giải phẫu ngoại khoa thì đúng có thể cứu được tính mạng của rất nhiều người.
Bản thân hắn đến từ xã hội hiện đại, tiếp nhận hệ thống giáo dục y khoa hiện đại, lại có nền tảng Trung y, dùng Trung tây y kết hợp cũng không quá phức tạp, hắn có thể đạt được thành công. Hoa Đà có thể sử dụng tinh hoa y học Trung Hoa tiến hành phẫu thuật chữa thương, ông ta không phải là thần tiên, ông ta có thể thành công từ hơn hai ngàn năm trước, kiến thức ý học của hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều so với ông ta, hắn càng có thể thành công. Khi kháng chiến chống Nhật nổ ra, căn cứ của Bát lộ quân bị phong tỏa, đến các loại thuốc thường dùng thiếu thốn chứ đừng nói đến các thiết bị y khoa cấp cứu hiện đại, trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều cuộc đại phẫu đã được thực hiện để cứu chữa cho các chiến sĩ Bát lộ quân bị thương. Rõ ràng mọi chuyện dựa vào sự nỗ lực của con người.
Hắn lại nghĩ tới chuyện tây y đông tiến trong lịch sử cận đại. Lúc đó tây y tiến vào Hoa Hạ gặp lúc đông y đang lúc cường thịnh, không ai tin rằng các giáo sĩ phương tây mắt xanh, mũi lõ có thể trị bệnh cứu người. Nhưng các bệnh viện của giáo hội đã nắm được tử huyệt của Trung y đó là giải phẫu ngoại khoa, phẫu thuật mắt, phẫu thuật bụng, ngực điều trị các chứng bệnh Trung y không điều trị được, giải phẫu ngoại khoa đã tạo ra bước đột phá, dân chúng nghèo khổ được cứu chữa miễn phí, phát thuốc chữa bệnh khiến cho dân chúng bình dân rất tin tưởng, tạo nên tiếng vang lớn, tây y đã thành công trong việc chiếm lĩnh thị trường. Bệnh viện của giáo hội nhanh chóng phát triển ra khắp các tỉnh thành trong cả nước.
Cho nên ở thời cổ đại, hắn muốn so sánh với Tiền thần ý và các đại phu khác về việc chẩn bệnh và phương pháp điều trị thì hắn không có ưu thế rõ ràng, nhưng nếu nói về giải phẫu ngoại khoa thì bọn họ không thể bằng hắn. Đây chính là tuyệt chiêu của hắn. Hắn có thể thành công dựa vào việc kết hợp Trung, tây y và tạo nên danh tiếng y thuật cho chính bản thân hắn. Hắn có thể đạt tới vị trí hàng đầu trong các đại phu thời Tống bằng các kiến thức y khoa hiện đại, phục vụ dân chúng nghèo khổ nhà Tống, cứu tính mạng của hàng, vạn người.
Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo cảm thấy nhiệt huyết trong lòng dâng lên.
Lúc này Tuyết Phi Nhi nói: ”Theo ta thì bọn họ có thể sẽ quay lại”.
Đỗ Văn Hạo rùng mình: ”Tại sao?”
“Ngươi nghĩ Tiền thần y không muốn cứu hả, ông ta đã xác nhận không thể cứu được, các đại phu khác có thể cứu được không? Nếu gia đình của người bệnh còn muốn cứu tính mạng của hắn, sau khi đi một vòng không tìm được người cứu chữa thì thể nào cũng quay lại đây tìm ngươi. Dù sao thì còn một phần hy vọng vẫn hơn là tuyệt vọng”.
Không sai! Hoàn toàn có thể! Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, nếu như thế hắn phải lập tức chuẩn bị làm giải phẫu.
Đỗ Văn Hạo vội đứng lên nói với nhị nữ: ”Không sai! Ta muốn nhờ hai người trợ giúp, ta bây giờ sẽ hướng dẫn cho hai người một ít kiến thức y học, đến lúc đó cả hai phải phụ giúp ta”.
“Chúng ta? Chúng ta không thể!” Tuyết Phi Nhi nói.
“Đi theo ta! Ta sẽ chỉ dẫn những việc cần thiết phải làm, cũng bình thường thôi” Đỗ Văn Hạo quay đầu nói với tiểu nhị quầy thuốc Ngô Thông: “Nếu có người bệnh đến, chỉ cần không phải bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng thì ngươi cứ bảo họ về hôm khác quay lại. Ta phải chuẩn bị làm phẫu thuật”.
“Dạ! Đỗ tiên sinh” Ngô Thông cùng Ngốc béo vội trả lời.
Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ đi vào hậu viện, nói suy nghĩ của hắn cho Lâm Thanh Đại biết. Lâm Thanh Đại rất kinh ngạc, nhưng nàng không có ý kiến gì, nàng ngay lập tức cũng giúp hắn chuẩn bị.
Phòng phẫu thuật được thiết lập tại hậu viện, tại căn phòng nhỏ dùng để tiếp khách. Đỗ Văn Hạo đã cho chuyển đến một cái giường nhỏ, thiết lập một cái giá cao.
Mấy hôm trước khi Ngũ Vị đường đóng cửa sửa chữa, Đỗ Văn Hạo đã chuẩn bị một ít thiết bị giải phẫu ngoại khoa, làm một số dụng cụ mổ, một cái nhíp và các thiết bị khác. Hắn cũng đã chuẩn bị dược liệu và trang phục phẫu thuật, chế tạo một cái nồi hơi để tẩy trùng thiết bị phẫu thuật, chế tạo nước thuốc dùng để tẩy trùng. Thậm chí hắn đã thiết kế mấy vật dụng chuyên dùng như mũ và khẩu trang. Mấy thứ đó cũng đã được tẩy trùng, sẵn sàng xử dụng.
Vấn đề mấu chốt hiện nay là giải quyết những việc có liên quan đến phẫu thuật.
Vấn đề thứ nhất chính là chống sốc. Sơ bộ phán đoán thì bộ khoái đó đã bị vỡ tỳ, chắc chắn có chảy máu trong, vừa rồi cũng đã bị sốc. Khi giải phẫu sẽ có khả năng xảy ra sốc do chảy máu lần nữa. Nếu tình huống đó xảy ra thì đúng là nguy hiểm đến tính mạng bởi vì hắn thiếu thiết bị truyền máu. Hắn chỉ có thể trước khi gây mê cho bệnh nhân thì cho uống thuốc chống sốc. Đương nhiên kỹ thuật chống sốc còn có thể dùng châm cứu nhưng dùng châm cứu lại chậm trễ thời gian phẫu thuật. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không dùng cách này.
Trong khi mấy người Lâm Thanh Đại chuẩn bị bàn giải phẫu. Đỗ Văn Hạo bắt tay vào chuẩn bị thuốc chống sốc – dùng nhân sâm, tứ nghịch thang kết hợp với âm tiên.
Vấn đề thứ hai cần giải quyết chính là gây mê. Thời Tống đã có loại dược liệu “Ngủ thánh tán” thành phần chủ yếu là mạn đà la hoa, hỏa ma hoa nghiền nhỏ, dùng trong tiểu phẫu rất hiệu quả. Nhưng trong đại phẫu thì hiệu quả không tốt lắm. Vì vậy Đỗ Văn Hạo quyết định dùng thành quả nghiên cứu của học viện Trung y nơi hắn học trước đây.
Trung y hiện đại chỉ dùng thảo dược để gây mê, thảo dược dùng để gây mê nổi danh nhất chính là “Ma phục tán” của Hoa Đà, đáng tiếc đã bị thất truyền ở Trung Quốc. Tuy nhiên phương thuốc này đã lưu truyền tới Nhật Bản, Hàn Quốc và một số quốc gia khác. Năm 1805 bác sĩ ngoại khoa Nhật Bản là Hoa Cương Thanh Châu đã dùng Mạn đà la, Sanh thảo ô, Hương bạch chỉ, Đương quy, Xuyên khung, Sao nam tinh sáng chế ra thuốc gây mê, đưa vào thử nghiệm trong phẫu thuật và đã đạt được kết quả mỹ mãn, gây rúng động giới y học Nhật Bản. Hoa Cương Thanh Châu gọi phương thuốc gây mê của mình là “Ma phí thang” hàm ý là kế thừa “Ma phục tán” của Hoa Đà.
Học viện y khoa của Đỗ Văn Hạo là đơn vị thí điểm kết hợp Trung, tây y, đã đạt được nhiều thành quả trong việc nghiên cứu kết hợp Trung tây y, trong đó có hai vấn đề liên quan đến gây mê. Thứ nhất là đã thử nghiệm “ma phí thang” của Hoa Cương Thanh Châu rất thành công. Sau khi thử nghiệm đã được dùng rộng rãi trong các ca phẫu thuật ở các bệnh viện, các loại thảo dược đó còn có tác dụng chống sốc, có thể trợ giúp cho quá trình chống sốc trong khi giải phẫu. Thứ hai là châm cứu gây tê. Sử dụng kỹ thuật châm cứu để gây tê đã được giới y học quốc tế công nhận. Thậm chí trong nhiều cuộc giải phẫu, châm cứu gây tê đã đóng vai trò chủ yếu trong kỹ thuật gây tê. Hai kỹ thuật này Đỗ Văn Hạo nắm rất rõ, trong các đợt thực tập hắn đã được thực hành qua. Nên ở phương diện gây mê Đỗ Văn Hạo không lo lắng lắm. Hắn cũng nhanh chóng chuẩn bị xong “ma phí thang”.
Vấn đề thứ ba là chuẩn bị thuốc kháng khuẩn và chống sốc, cái này cũng không thành vấn đề hắn nhanh chóng đã chuẩn bị xong các loại thuốc có liên quan.
Vấn đề thứ tư là dụng cụ để giải phẫu ổ bụng. Khi giải phẫu ổ bụng phải phòng ngừa các chất lỏng chảy ra từ vết mổ làm ảnh hưởng đến việc phẫu thuật, khâu vết mổ, đồng thời cũng phải đề phòng nhiễm trùng, hoặc làm cho nhiễm trùng nặng thêm. Khi phẫu thuật cũng phải chú ý tới việc chảy máu và việc cầm máu có vai trò quyết định. Đối với bệnh nhân còn phải xử lý nước tiểu, phải có ống dẫn nhưng hắn không có cao su để chế tạo ống dẫn, hắn không biết sẽ dùng cái gì làm ống dẫn nước tiểu đây?
Đỗ Văn Hạo cân nhắc một lúc rồi hắn quyết định dùng nam qua đằng làm chất dẫn lưu quản, đạo niệu quản tắc làm thông quản. Hai loại này các quầy bán rau ngoài phố có bán. Sau khi Đỗ Văn Hạo chọn được kích cỡ phù hợp hắn đã mua vài cái rồi quay về, dùng thuốc nước để tẩy trùng.
Hắn thiết kế một cái thiết bị dẫn dịch đơn giản dùng để luồn vào dạ dày để ứng phó với việc nhiễm khuẩn khoang bụng sau khỉ mở ổ bụng.
Đỗ Văn Hạo kiểm tra tất cả các thiết bị, phụ liệu cùng dược liệu. Sau đó hắn bắt đầu tiến hành khử trùng, đồng thời hắn nhớ lại toàn bộ quá trình giải phẫu, các thủ thuật giải phẫu chủ yếu cùng các vấn đề cần chú ý.
Chờ khi mở khoang bụng ra nếu đúng là tỳ vỡ thì hắn chắc chắn thành công, Đỗ Văn Hạo quyết định quyết định áp dụng kỹ thuật cắt bỏ tỳ ( lá lách ) bởi vì kỹ thuật khâu lại tỳ phức tạp hơn rất nhiều so với kỹ thuật cắt bỏ tỳ, trong khi phẫu thuật có khi còn bị chảy máu trong. Hơn nữa tình trạng của người bệnh rất nghiêm trọng cần phải nhanh chóng kết thúc phẫu thuật là quan trong nhất. Đỗ Văn Hạo lại không có kinh nghiệm giải phẫu, lựa chọn giải pháp đơn giản cắt bỏ toàn bộ tỳ. Cơ hội thành công cao hơn rất nhiều, lại giảm bớt thời gian làm phẫu thuật cũng như tránh những nguy hiểm trong phẫu thuật.
Theo lý mà nói, đối với triệu chứng chảy máu trong, cần phải có thiết bị truyền máu, nhưng Đỗ Văn Hạo không có các thiết bị truyền máu liên quan, hắn cũng không có biện pháp khác, hắn chỉ biết trông vào việc máu chảy không nhiều, nếu máu trong chảy nhiều thì coi như mọi chuyện đã kết thúc.
Sau khi chuẩn bị xong mọi việc cho ca giải phẫu mà vẫn chưa thấy người nhà đưa bộ khoái đó quay trở lại.
Tuyết Phi Nhi cùng Bàng Vũ Cầm chạy ra cửa ngóng mấy lần, cả hai cũng cảm thấy rất kỳ quái. Cuối cùng cả hai không đợi được quyết định đi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người đi hết, Đỗ Văn Hạo quay lại bàn và ngồi xuống ghế. Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm cũng ngồi xuống ghế, không ai có tâm tư để nói chuyện.
Bàng Vũ Cầm rốt cục cũng mở miệng, nàng khẽ hỏi: ”Nghe nói chỉ có thần y Hoa Đà đời Hán mới có thể giải phẫu chữa bệnh, vừa rồi tiên sinh nói tiên sinh cũng làm được, vậy có thật không?”
“Không có cách nào để chứng minh, dù sao họ cũng không cho ta cơ hội” Đỗ Văn Hạo thất vọng nói.
“Cái đó khác chứ. Nếu ngươi thực sự có khả năng thì họ sẽ nguyện ý để cho ngươi làm. Nghe nói năm ngoái Lý Thẩm, lão bản của Du diêm điếm tranh chấp với người khác bị đá một cước vào bụng. Đại phu cũng chẩn đoán các cơ quan nội tạng bị chấn thương, không chữa được, sẽ không thể sống qua bảy ngày. Kết quả không tới bảy ngày đã chết, trước khi chết đã chịu đựng đau đớn đến chết đi sống lại, kêu la thảm thiết. Nếu người có khả năng này thì rất tốt, có thể cứu tính mạng của rất nhiều người”.
Đỗ Văn Hạo rúng động trong lòng, phẫu thuật ngoại khoa cấp tính phần lớn là các hội chứng nguy hiểm đến tính mạng, cần phải giải phẫu mới có thể giải quyết được, những trường hợp có thể xử dụng phương pháp chữa bệnh bảo thủ chỉ chiếm tỷ lệ rất nhỏ. Nếu hắn có thể dùng giải phẫu ngoại khoa thì đúng có thể cứu được tính mạng của rất nhiều người.
Bản thân hắn đến từ xã hội hiện đại, tiếp nhận hệ thống giáo dục y khoa hiện đại, lại có nền tảng Trung y, dùng Trung tây y kết hợp cũng không quá phức tạp, hắn có thể đạt được thành công. Hoa Đà có thể sử dụng tinh hoa y học Trung Hoa tiến hành phẫu thuật chữa thương, ông ta không phải là thần tiên, ông ta có thể thành công từ hơn hai ngàn năm trước, kiến thức ý học của hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều so với ông ta, hắn càng có thể thành công. Khi kháng chiến chống Nhật nổ ra, căn cứ của Bát lộ quân bị phong tỏa, đến các loại thuốc thường dùng thiếu thốn chứ đừng nói đến các thiết bị y khoa cấp cứu hiện đại, trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều cuộc đại phẫu đã được thực hiện để cứu chữa cho các chiến sĩ Bát lộ quân bị thương. Rõ ràng mọi chuyện dựa vào sự nỗ lực của con người.
Hắn lại nghĩ tới chuyện tây y đông tiến trong lịch sử cận đại. Lúc đó tây y tiến vào Hoa Hạ gặp lúc đông y đang lúc cường thịnh, không ai tin rằng các giáo sĩ phương tây mắt xanh, mũi lõ có thể trị bệnh cứu người. Nhưng các bệnh viện của giáo hội đã nắm được tử huyệt của Trung y đó là giải phẫu ngoại khoa, phẫu thuật mắt, phẫu thuật bụng, ngực điều trị các chứng bệnh Trung y không điều trị được, giải phẫu ngoại khoa đã tạo ra bước đột phá, dân chúng nghèo khổ được cứu chữa miễn phí, phát thuốc chữa bệnh khiến cho dân chúng bình dân rất tin tưởng, tạo nên tiếng vang lớn, tây y đã thành công trong việc chiếm lĩnh thị trường. Bệnh viện của giáo hội nhanh chóng phát triển ra khắp các tỉnh thành trong cả nước.
Cho nên ở thời cổ đại, hắn muốn so sánh với Tiền thần ý và các đại phu khác về việc chẩn bệnh và phương pháp điều trị thì hắn không có ưu thế rõ ràng, nhưng nếu nói về giải phẫu ngoại khoa thì bọn họ không thể bằng hắn. Đây chính là tuyệt chiêu của hắn. Hắn có thể thành công dựa vào việc kết hợp Trung, tây y và tạo nên danh tiếng y thuật cho chính bản thân hắn. Hắn có thể đạt tới vị trí hàng đầu trong các đại phu thời Tống bằng các kiến thức y khoa hiện đại, phục vụ dân chúng nghèo khổ nhà Tống, cứu tính mạng của hàng, vạn người.
Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo cảm thấy nhiệt huyết trong lòng dâng lên.
Lúc này Tuyết Phi Nhi nói: ”Theo ta thì bọn họ có thể sẽ quay lại”.
Đỗ Văn Hạo rùng mình: ”Tại sao?”
“Ngươi nghĩ Tiền thần y không muốn cứu hả, ông ta đã xác nhận không thể cứu được, các đại phu khác có thể cứu được không? Nếu gia đình của người bệnh còn muốn cứu tính mạng của hắn, sau khi đi một vòng không tìm được người cứu chữa thì thể nào cũng quay lại đây tìm ngươi. Dù sao thì còn một phần hy vọng vẫn hơn là tuyệt vọng”.
Không sai! Hoàn toàn có thể! Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, nếu như thế hắn phải lập tức chuẩn bị làm giải phẫu.
Đỗ Văn Hạo vội đứng lên nói với nhị nữ: ”Không sai! Ta muốn nhờ hai người trợ giúp, ta bây giờ sẽ hướng dẫn cho hai người một ít kiến thức y học, đến lúc đó cả hai phải phụ giúp ta”.
“Chúng ta? Chúng ta không thể!” Tuyết Phi Nhi nói.
“Đi theo ta! Ta sẽ chỉ dẫn những việc cần thiết phải làm, cũng bình thường thôi” Đỗ Văn Hạo quay đầu nói với tiểu nhị quầy thuốc Ngô Thông: “Nếu có người bệnh đến, chỉ cần không phải bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng thì ngươi cứ bảo họ về hôm khác quay lại. Ta phải chuẩn bị làm phẫu thuật”.
“Dạ! Đỗ tiên sinh” Ngô Thông cùng Ngốc béo vội trả lời.
Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ đi vào hậu viện, nói suy nghĩ của hắn cho Lâm Thanh Đại biết. Lâm Thanh Đại rất kinh ngạc, nhưng nàng không có ý kiến gì, nàng ngay lập tức cũng giúp hắn chuẩn bị.
Phòng phẫu thuật được thiết lập tại hậu viện, tại căn phòng nhỏ dùng để tiếp khách. Đỗ Văn Hạo đã cho chuyển đến một cái giường nhỏ, thiết lập một cái giá cao.
Mấy hôm trước khi Ngũ Vị đường đóng cửa sửa chữa, Đỗ Văn Hạo đã chuẩn bị một ít thiết bị giải phẫu ngoại khoa, làm một số dụng cụ mổ, một cái nhíp và các thiết bị khác. Hắn cũng đã chuẩn bị dược liệu và trang phục phẫu thuật, chế tạo một cái nồi hơi để tẩy trùng thiết bị phẫu thuật, chế tạo nước thuốc dùng để tẩy trùng. Thậm chí hắn đã thiết kế mấy vật dụng chuyên dùng như mũ và khẩu trang. Mấy thứ đó cũng đã được tẩy trùng, sẵn sàng xử dụng.
Vấn đề mấu chốt hiện nay là giải quyết những việc có liên quan đến phẫu thuật.
Vấn đề thứ nhất chính là chống sốc. Sơ bộ phán đoán thì bộ khoái đó đã bị vỡ tỳ, chắc chắn có chảy máu trong, vừa rồi cũng đã bị sốc. Khi giải phẫu sẽ có khả năng xảy ra sốc do chảy máu lần nữa. Nếu tình huống đó xảy ra thì đúng là nguy hiểm đến tính mạng bởi vì hắn thiếu thiết bị truyền máu. Hắn chỉ có thể trước khi gây mê cho bệnh nhân thì cho uống thuốc chống sốc. Đương nhiên kỹ thuật chống sốc còn có thể dùng châm cứu nhưng dùng châm cứu lại chậm trễ thời gian phẫu thuật. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không dùng cách này.
Trong khi mấy người Lâm Thanh Đại chuẩn bị bàn giải phẫu. Đỗ Văn Hạo bắt tay vào chuẩn bị thuốc chống sốc – dùng nhân sâm, tứ nghịch thang kết hợp với âm tiên.
Vấn đề thứ hai cần giải quyết chính là gây mê. Thời Tống đã có loại dược liệu “Ngủ thánh tán” thành phần chủ yếu là mạn đà la hoa, hỏa ma hoa nghiền nhỏ, dùng trong tiểu phẫu rất hiệu quả. Nhưng trong đại phẫu thì hiệu quả không tốt lắm. Vì vậy Đỗ Văn Hạo quyết định dùng thành quả nghiên cứu của học viện Trung y nơi hắn học trước đây.
Trung y hiện đại chỉ dùng thảo dược để gây mê, thảo dược dùng để gây mê nổi danh nhất chính là “Ma phục tán” của Hoa Đà, đáng tiếc đã bị thất truyền ở Trung Quốc. Tuy nhiên phương thuốc này đã lưu truyền tới Nhật Bản, Hàn Quốc và một số quốc gia khác. Năm bác sĩ ngoại khoa Nhật Bản là Hoa Cương Thanh Châu đã dùng Mạn đà la, Sanh thảo ô, Hương bạch chỉ, Đương quy, Xuyên khung, Sao nam tinh sáng chế ra thuốc gây mê, đưa vào thử nghiệm trong phẫu thuật và đã đạt được kết quả mỹ mãn, gây rúng động giới y học Nhật Bản. Hoa Cương Thanh Châu gọi phương thuốc gây mê của mình là “Ma phí thang” hàm ý là kế thừa “Ma phục tán” của Hoa Đà.
Học viện y khoa của Đỗ Văn Hạo là đơn vị thí điểm kết hợp Trung, tây y, đã đạt được nhiều thành quả trong việc nghiên cứu kết hợp Trung tây y, trong đó có hai vấn đề liên quan đến gây mê. Thứ nhất là đã thử nghiệm “ma phí thang” của Hoa Cương Thanh Châu rất thành công. Sau khi thử nghiệm đã được dùng rộng rãi trong các ca phẫu thuật ở các bệnh viện, các loại thảo dược đó còn có tác dụng chống sốc, có thể trợ giúp cho quá trình chống sốc trong khi giải phẫu. Thứ hai là châm cứu gây tê. Sử dụng kỹ thuật châm cứu để gây tê đã được giới y học quốc tế công nhận. Thậm chí trong nhiều cuộc giải phẫu, châm cứu gây tê đã đóng vai trò chủ yếu trong kỹ thuật gây tê. Hai kỹ thuật này Đỗ Văn Hạo nắm rất rõ, trong các đợt thực tập hắn đã được thực hành qua. Nên ở phương diện gây mê Đỗ Văn Hạo không lo lắng lắm. Hắn cũng nhanh chóng chuẩn bị xong “ma phí thang”.
Vấn đề thứ ba là chuẩn bị thuốc kháng khuẩn và chống sốc, cái này cũng không thành vấn đề hắn nhanh chóng đã chuẩn bị xong các loại thuốc có liên quan.
Vấn đề thứ tư là dụng cụ để giải phẫu ổ bụng. Khi giải phẫu ổ bụng phải phòng ngừa các chất lỏng chảy ra từ vết mổ làm ảnh hưởng đến việc phẫu thuật, khâu vết mổ, đồng thời cũng phải đề phòng nhiễm trùng, hoặc làm cho nhiễm trùng nặng thêm. Khi phẫu thuật cũng phải chú ý tới việc chảy máu và việc cầm máu có vai trò quyết định. Đối với bệnh nhân còn phải xử lý nước tiểu, phải có ống dẫn nhưng hắn không có cao su để chế tạo ống dẫn, hắn không biết sẽ dùng cái gì làm ống dẫn nước tiểu đây?
Đỗ Văn Hạo cân nhắc một lúc rồi hắn quyết định dùng nam qua đằng làm chất dẫn lưu quản, đạo niệu quản tắc làm thông quản. Hai loại này các quầy bán rau ngoài phố có bán. Sau khi Đỗ Văn Hạo chọn được kích cỡ phù hợp hắn đã mua vài cái rồi quay về, dùng thuốc nước để tẩy trùng.
Hắn thiết kế một cái thiết bị dẫn dịch đơn giản dùng để luồn vào dạ dày để ứng phó với việc nhiễm khuẩn khoang bụng sau khỉ mở ổ bụng.
Đỗ Văn Hạo kiểm tra tất cả các thiết bị, phụ liệu cùng dược liệu. Sau đó hắn bắt đầu tiến hành khử trùng, đồng thời hắn nhớ lại toàn bộ quá trình giải phẫu, các thủ thuật giải phẫu chủ yếu cùng các vấn đề cần chú ý.
Chờ khi mở khoang bụng ra nếu đúng là tỳ vỡ thì hắn chắc chắn thành công, Đỗ Văn Hạo quyết định quyết định áp dụng kỹ thuật cắt bỏ tỳ ( lá lách ) bởi vì kỹ thuật khâu lại tỳ phức tạp hơn rất nhiều so với kỹ thuật cắt bỏ tỳ, trong khi phẫu thuật có khi còn bị chảy máu trong. Hơn nữa tình trạng của người bệnh rất nghiêm trọng cần phải nhanh chóng kết thúc phẫu thuật là quan trong nhất. Đỗ Văn Hạo lại không có kinh nghiệm giải phẫu, lựa chọn giải pháp đơn giản cắt bỏ toàn bộ tỳ. Cơ hội thành công cao hơn rất nhiều, lại giảm bớt thời gian làm phẫu thuật cũng như tránh những nguy hiểm trong phẫu thuật.
Theo lý mà nói, đối với triệu chứng chảy máu trong, cần phải có thiết bị truyền máu, nhưng Đỗ Văn Hạo không có các thiết bị truyền máu liên quan, hắn cũng không có biện pháp khác, hắn chỉ biết trông vào việc máu chảy không nhiều, nếu máu trong chảy nhiều thì coi như mọi chuyện đã kết thúc.
Sau khi chuẩn bị xong mọi việc cho ca giải phẫu mà vẫn chưa thấy người nhà đưa bộ khoái đó quay trở lại.
Tuyết Phi Nhi cùng Bàng Vũ Cầm chạy ra cửa ngóng mấy lần, cả hai cũng cảm thấy rất kỳ quái. Cuối cùng cả hai không đợi được quyết định đi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.