Thì ra lúc trước Lâm Thanh Đại đứng ngoài nghe hai bên tranh cãi đã nhân thấy rằng điểm mấu chốt chính là việc Lưu bộ khoái khi đó đã bị thương trầm trọng chỉ chờ chết. Hứa Tứ Hải đã tìm được nhiều nhân chứng, mặc dù lúc đó cũng có nhiều bộ khoái ở đây nhưng cũng chỉ có thể nói là nhân chứng đối nhân chứng, song phương tình thế đó chỉ có thể cùng lắm là đấu ngang tay, vấn đề là cần phải có một chứng cứ thật sự lớn, thực sự quan trọng. Mà chứng cứ có trọng lượng nhất chính là lời của thần y Tiễn Bất Thu!
Nhưng khi đó vấn đề mấu chốt lại là Tiễn Bất Thu có chịu giúp Đỗ Văn Hạo hay không?
Như trong trí nhớ của Lâm Thanh Đại, kể từ khi Đỗ Văn Hạo bắt đầu được biết đến thì hắn đã cùng Tiễn Bất Thu tranh đấu y thuật kịch liệt, mà thần y lại có vài lần thất bại, lại còn vì thua mà phải bái hắn làm thầy. Điều này đối với một thần y đỉnh đỉnh đại danh như lão thì tuyệt đối là một sự sỉ nhục lớn lao, nếu lão vì chuyện này ghi hận trong lòng thì chỉ sợ vài người nói thôi không lay chuyển được lão. Cho dù Tiễn Bất Thu không ghi hận, không tìm Đỗ Văn Hào gây phiền toái thì cũng sợ rằng lão chưa chắc đã nguyện ý chủ động trợ giúp làm chứng cho Đỗ Văn Hạo.
Chẳng qua Lâm Thanh Đại có một loại cảm giác, mặc dù ban đầu Tiễn Bất Thu có ý khinh thị Đỗ Văn Hạo, nhưng sau này dần dần đã tôn trọng những kiến giải của hắn, như tối hôm qua hai người cùng nhau thương lượng làm thế nào để cứu Lưu bộ khoái, mâu thuẫn song phương rõ ràng đã có dấu hiệu dịu đi. Hơn nữa, Tiễn Bất thu mặc dù cao ngạo nhưng là người chính trực, bản tính thiện lương, có lẽ cũng sẽ nguyện ý giúp lần này.
Chính vì vậy Lâm Thanh Đại lặng lẽ nói cho Bàng Vũ Cầm, bảo nàng đi tìm Tiễn Bất Thu kể cho lão nghe tình huống tại đây, cầu lão đến trợ giúp làm chứng. Khoảng cách từ Tế Thế Đường tới nha môn cũng không xa lắm, Bàng Vũ Cầm chạy một mạch tới nơi tìm được Tiễn Bất Thu liền quỳ xuống khẩn cầu, đem việc phu nhân của lão thượng đường chỉ trích Đỗ Văn Hạo nói ra, cầu lão cứu Đỗ Văn Hạo.
Tiễn Bất Thu sau khi nghe xong, sắc mặt tái xanh, liền dẫn hai đồ đệ đi theo Bàng Vũ Cầm tới nha môn. Lão đến vừa đúng lúc lão bà Triệu thị của mình đang mắng Đỗ Văn Hạo giữa công đường, lại còn nói rằng ngày hôm qua mình không có chẩn trị thương thế Lưu bộ khoái, Tiễn Bất Thu đương nhiên giận dữ cực độ, mắng một câu rồi bước thẳng tới công đường.
Lão bà Triệu thị của Tiễn Bất Thu vốn đang ba ba một chập, giọng nói vang vang đầy tức giận nên cũng không nghe rõ Tiễn Bất Thu, vừa rồi tức giận mắng câu gì. Bà ta nguyên cũng chỉ biết trượng phu của mình cùng Đỗ Văn Hạo có mâu thuẫn, hơn nữa ở nhà cũng nhiều lần nghe Tiễn Bất Thu nhắc đến Đỗ Văn Hạo với đầy căm phẫn cho nên mới tới nói lung tung rằng Đỗ Văn Hạo cùng Ngũ Vị Đường nói bậy, giúp đỡ Hứa Tứ Hải ở công đường vu cáo Đỗ Văn Hạo.
Mặc dù vừa rồi không nghe rõ câu gì nhưng thanh âm của trượng phu thì nhận ra ngay, Triệu thị ngừng nói xoay người nhìn lên, quả nhiên là trượng phu, tưởng rằng lão tới để hỗ trợ làm chứng với mình, vui vẻ ra mặt: “Lão gia, ngài tới thật đúng lúc, tên lang băm Đỗ Văn Hạo này …”
“Bốp!”
Tiễn Bất Thu thẳng tay tát một cái thật mạnh vào má Triệu thị khiến bà ta a lên một tiếng ngã lăn ra đất, đang lồm cồm bò dậy, chưa kịp nói thêm câu gì đã ăn ngay thêm một cái đá nữa vào chân.
Tiễn Bất Thu gầm lên: “Ngươi dám, ai kêu ngươi lên công đường làm chứng nói bậy hả? Rõ ràng hôm qua ta có chẩn sát cho Lưu bộ khoái, rất nhiều bộ khoái ở đây cũng đều nhìn thấy, ngươi lại cố tình nói vi phu không có chẩn sát. Ngươi dám ở giữa công đường nói láo sao? Dám lừa gạt tri huyện đại nhân sao? Ngươi còn hại vi phu trở thành người bất nghĩa, ngươi … ngươi thực sự không xứng làm một người vợ mà! Vi phu … lão tử sẽ lập tức từ ngươi! Mang bút lại đây!”
Tiễn Bất Thu đã tức giận đến không còn suy nghĩ được gì nữa, cũng không kiêng nể gì giữa chốn công đường, tự xưng lão tử, đùng đùng đi tới bàn thư lại muốn lấy giấy bút để viết hưu thư (đơn ly dị). Người thư lại kia thấy bộ dáng lão như vậy cũng sợ run lên, nhanh chóng cầm bút long đứng lên rồi lùi ra xa.
“Lão gia …!” Triệu thị khóe miệng rỉ máu, khóc lóc chạy tới ôm chân Tiễn Bất Thu, “Lão gia, tiện thiếp sai lầm rồi! Thiếp biết thiếp sai rồi! Xin lão gia thứ tội!”
Trang tri huyện cũng vội vàng đứng dậy nhẹ nhàng: “Thần y, mong ngươi bớt giận! … đây là công đường!”
Tiễn Bất Thu bị Triệu thị ôm chân, thư lại thì không chịu đưa bút lông nên khi Trang tri huyện nói lão mới thoáng tỉnh táo trở lại, đang muốn đá văng Triệu thị ra để hướng Tri huyện tạ lỗi nhưng hiềm một nỗi Triệu thị mặt mũi máu và nước mắt đầm đìa, ôm chặt chân lão nhất định không buông, Tiễn Bất Thu không thể làm gì hơn là để tùy ý nàng, hướng Trang tri huyện chắp tay nói: “Xin lỗi đại nhân, lão hủ thật thô lỗ. Lão hủ hôm nay chính là đến công đường làm chứng, nhưng chưa được gọi mà đã tự lên, thật là đắc tội, kính mong tri huyện đại nhân lượng thứ!”
Trang tri huyện tuổi già lắm bệnh, vẫn thường xuyên tìm đến Tiễn Bất Thu chữa trị, đương nhiên sẽ không so đo với ông ta, đây chính là chỗ nắm xương già của lão còn trông cậy vào sau này. Do vậy, Trang tri huyện liền mỉm cười xua tay nói: “Không ngại, không ngại, bản huyện cũng đang muốn cho người đi tìm thần y tới công đường hỏi một chút, thần y tới thật là khéo!” Nói rồi quay sang bên trừng mắt quát: “Còn không mau mang ghế cho thần y! Nhìn gì mà nhìn?”
Hai người công sai nghe vậy vội vàng chạy tới hậu đường mang đến một chiếc ghế rồi đặt ở một bên.
Thế nhưng Tiễn Bất Thu cũng không ngồi xuống, hương Trang tri huyện chắp tay nói: “Đại nhana có chuyện xin cứ hỏi, lão hủ sẽ thật tình bẩm báo.”
“Ừm, ngày hôm qua thần y có chẩn sát thương thế của Lưu bộ khoái hay không vậy?”
Tiễn Bất Thu cao giọng nói: “Có thưa đại nhân! Lão hủ đã từng chẩn sát qua cho Lưu bộ khoái. Hôm qua, lão hủ dẫn theo hai đồ đệ tới Ngũ Vị Đường, cùng với Đỗ đại phu, … cùng chính sư phụ của ta là Đỗ Văn Hạo, Đỗ tiên sinh, tại sảnh đường bàn luận về y thuật. Đúng lúc đó thì Lưu bộ khoái được Long bộ đầu cùng các bộ khoái khác đưa tới tìm lão hủ chữa thương. Chính lão hủ đã tự mình xem xét vết thương thấy rằng đã nhập nội tạng không thể chữa trị được nữa nên nói bọn họ đưa Lưu bộ khoái về nhà chuẩn bị hậu sự. Nghĩ không ra sư phụ ta thần kỹ ngút trời lại am hiểu phương pháp của thượng cổ thần y Hoa Đà, đã mổ bụng Lưu Bộ Khoái ra, phát hiện trong cơ thể có nội tạng bị hư tổn và cũng đã chữa trị kịp thời. Khi mặt trời lên cao buổi trưa nay, Lưu bộ khoái đã tỉnh lại và có thể nói chuyện!”
Ồ …
Ngoài sảnh đường nhất thời bùng nổ một loạt âm thanh hỗn loạn. Kêu loạn lên cũng có, nghị luận cũng có nhưng ai cũng tỏ ra ngạc nhiên cực độ, rõ ràng cả thành này đều biết Đỗ Văn Hạo có mâu thuẫn với thần y Tiễn Bất Thu, nhưng thần y này không những tới công đường làm chứng giúp cho Đỗ Văn Hạo, xác nhận khi đó Lưu bộ khoái đúng là bị thương nặng không sống nổi, đương nhiên như vậy đã chứng minh tất cả những lời Đỗ Văn Hạo nói đều là chính xác. Nhưng điều khiến mọi người khó tin nhất đó chính là việc ở giữa công đường lại gọi Đỗ Văn Hạo là sư phụ một cách rất kính trọng! Mọi người đều đã được nghe chuyện Tiễn Bất Thu và Đỗ Văn Hạo đánh cuộc, khi đó Tiễn thần y thua nên phải bái vị đại phu tọa đường trẻ tuổi này của Ngũ Vị Đường làm sư phụ, nhưng có lẽ đến hôm nay những người ở đây mới thực sự được tận mắt chứng kiến điều đó. Hơn nữa, mọi người lại thêm phần khiếp sợ khi nghe chính miệng thần y nói vị đại phu trử tuổi Đỗ Văn Hạo kia am hiểu kỹ thuật mổ bụng chữa thương của thượng cổ thần y Hoa Đà, và Lưu bộ khoái đã thanh tỉnh trở lại, cũng có thể nói chuyện được rồi! Mà những lời thần y Tiễn Bất Thu nói thì làm gì có ai dám không tin? Thế nên mọi con mắt, mọi lời nghị luận đều hướng về Đỗ Văn Hạo, những ánh mắt nhìn hắn đều có sự đồng tình pha lẫn kính sợ, nhưng ở phía trên nguyệt đài, Hứa Tứ Hải vẫn đang chật vật chỉnh đốn lại trang phục lại không giấu nổi ánh mắt khó chịu, miệng nở nụ cười lạnh, thậm chí còn lặng lẽ nhổ một bãi nước bọt chửi thầm trong bụng.
“Đúng như vậy sao?” Trang tri huyện vô cùng kinh ngạc, nghiêng nghiên mặt vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt chăm chú nhìn Đỗ Văn Hạo như muốn chứng thực những lời khen của Tiễn thần y, lát sau quay sang phía Hứa Tứ Hải: “Nguyên cáo, ngươi còn gì để nói nữa không?”
Trong đầu Hứa Tứ Hải on gong không ngớt, hắn không bao giờ có thể tưởng tượng nổi thần y Tiễn Bất Thu lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại còn ở giữa công đường làm chứng cho Đỗ Văn Hạo. Điều này khiến cho tất cả những tính toán của hắn trước đây đều đổ ra sông ra biển. Giờ đây mọi ánh mắt hướng tới hắn đều ghi rõ hai chữ “hèn mọn”, những ánh mắt kia không đủ giết hắn nhưng cũng đủ làm cho mặt hắn đỏ rần lên một trận, mà bên kia thì cảm giác nóng như lửa đốt cũng không biết phải làm thế nào. Lúc này nghe được câu nói của Trang tri huyện thì nhất thời trở nên càng lung túng, không biết trả lời thế nào đành bất chấp tất cả tiếp tục cưỡng từ đoạt lý, cười lạnh nói: “Lưu bộ khoái bị cắt mất tỳ mà vẫn còn sống? Hừ! Quả thực là buồn cười mà! Ngươi, Tiễn Bất Thu, mặc dù được xưng là thần y, nhưng sao lại cũng có lúc bị mờ mắt như vậy?”
Ồ …
Lại thêm một trận xôn xao ầm ĩ nổi lên. Lời này của hắn thực sự đã khiến mọi người đứng xem nổi cơn thịnh nộ. Mọi người đứng dưới đài vốn đã rất khinh bỉ hắn đổi trắng thay đen vu cáo lương y, giờ lại nghe hắn đương nhiên dám hoài nghi y thuật của thần y, một người mà dân trong thành sung bái, ngưỡng mộ như những tín đồ sùng bái thánh chủ, thì làm sao họ có thể tha thứ nôi. Một kẻ đáng khinh bỉ như vậy lại dám nhục mạ thần y sao? Ngay sau âm thanh xôn xao là bắt đầu của những tiếng quát tháo:
“Ngươi là cái thứ gì vậy? Dám nhục mạ cả thần y!”
“Hắn đúng là một con chó sủa linh tinh mà!”
“Lại còn Nhân Nghĩa Đường nữa chứ! Ta nghĩ nên sửa lại thành “Nhân Thúi Đường” là hay nhất, cái miệng hắn thật là thúi mà!”
“Ha ha ha”
…….
Tiễn Bất Thu đợi cho mọi người trật tự đi một chút mới vuốt nhẹ chòm râu liếc nhìn Hứa Tứ Hải một cái, thản nhiên cười nhẹ: “Nếu Hứa đại phu không tin y thuật của lão hủ, vậy xin mời Tri huyện đại nhân sai người khiêng Lưu bộ khoái tới công đường, mọi người cùng chứng kiến xem Lưu bộ khoái hiện nay có phải đã tỉnh lại rồi không!”
Biến cố này thực sự khiến Trang tri huyện có chút bất ngờ, khiến ông không biết phải làm gì lúc này, liền nhìn sang phía Hầu sư gia.
Hầu sư gia biết ý vội tiến lên hai bước, ghé sát bên tai Trang tri huyện, chiếc quạt cũng được xòe ra che kín hơn nửa khuôn mặt của cả hai người, thấp giọng nói: “Nếu Lưu bộ khoái đã tỉnh táo lại và có thể nói chuyện thì cứ phái người cẩn thận nâng hắn tới đây cho mọi người cùng chứng kiến. Nếu có được những chứng cứ rõ ràng như vậy thì cũng dễ dàng phán quyết, đồng thời vẫn giữ được thể diện của ta!”
Trang tri huyện nghe xong lập tức ném ra một cái lệnh bài, “Người đâu, đi Ngũ Vị Đường cẩn thận đưa Lưu bộ khoái tới đây thẩm vấn!”
Mấy người công sai dạ một tiếng, nhận lệnh bài ra đi. Ở bên ngoài Lâm Thanh Đại thấy vậy liền gọi Tuyết Phi Nhi đi theo, cũng nói nhỏ vào tai nàng mấy câu.
Thì ra lúc trước Lâm Thanh Đại đứng ngoài nghe hai bên tranh cãi đã nhân thấy rằng điểm mấu chốt chính là việc Lưu bộ khoái khi đó đã bị thương trầm trọng chỉ chờ chết. Hứa Tứ Hải đã tìm được nhiều nhân chứng, mặc dù lúc đó cũng có nhiều bộ khoái ở đây nhưng cũng chỉ có thể nói là nhân chứng đối nhân chứng, song phương tình thế đó chỉ có thể cùng lắm là đấu ngang tay, vấn đề là cần phải có một chứng cứ thật sự lớn, thực sự quan trọng. Mà chứng cứ có trọng lượng nhất chính là lời của thần y Tiễn Bất Thu!
Nhưng khi đó vấn đề mấu chốt lại là Tiễn Bất Thu có chịu giúp Đỗ Văn Hạo hay không?
Như trong trí nhớ của Lâm Thanh Đại, kể từ khi Đỗ Văn Hạo bắt đầu được biết đến thì hắn đã cùng Tiễn Bất Thu tranh đấu y thuật kịch liệt, mà thần y lại có vài lần thất bại, lại còn vì thua mà phải bái hắn làm thầy. Điều này đối với một thần y đỉnh đỉnh đại danh như lão thì tuyệt đối là một sự sỉ nhục lớn lao, nếu lão vì chuyện này ghi hận trong lòng thì chỉ sợ vài người nói thôi không lay chuyển được lão. Cho dù Tiễn Bất Thu không ghi hận, không tìm Đỗ Văn Hào gây phiền toái thì cũng sợ rằng lão chưa chắc đã nguyện ý chủ động trợ giúp làm chứng cho Đỗ Văn Hạo.
Chẳng qua Lâm Thanh Đại có một loại cảm giác, mặc dù ban đầu Tiễn Bất Thu có ý khinh thị Đỗ Văn Hạo, nhưng sau này dần dần đã tôn trọng những kiến giải của hắn, như tối hôm qua hai người cùng nhau thương lượng làm thế nào để cứu Lưu bộ khoái, mâu thuẫn song phương rõ ràng đã có dấu hiệu dịu đi. Hơn nữa, Tiễn Bất thu mặc dù cao ngạo nhưng là người chính trực, bản tính thiện lương, có lẽ cũng sẽ nguyện ý giúp lần này.
Chính vì vậy Lâm Thanh Đại lặng lẽ nói cho Bàng Vũ Cầm, bảo nàng đi tìm Tiễn Bất Thu kể cho lão nghe tình huống tại đây, cầu lão đến trợ giúp làm chứng. Khoảng cách từ Tế Thế Đường tới nha môn cũng không xa lắm, Bàng Vũ Cầm chạy một mạch tới nơi tìm được Tiễn Bất Thu liền quỳ xuống khẩn cầu, đem việc phu nhân của lão thượng đường chỉ trích Đỗ Văn Hạo nói ra, cầu lão cứu Đỗ Văn Hạo.
Tiễn Bất Thu sau khi nghe xong, sắc mặt tái xanh, liền dẫn hai đồ đệ đi theo Bàng Vũ Cầm tới nha môn. Lão đến vừa đúng lúc lão bà Triệu thị của mình đang mắng Đỗ Văn Hạo giữa công đường, lại còn nói rằng ngày hôm qua mình không có chẩn trị thương thế Lưu bộ khoái, Tiễn Bất Thu đương nhiên giận dữ cực độ, mắng một câu rồi bước thẳng tới công đường.
Lão bà Triệu thị của Tiễn Bất Thu vốn đang ba ba một chập, giọng nói vang vang đầy tức giận nên cũng không nghe rõ Tiễn Bất Thu, vừa rồi tức giận mắng câu gì. Bà ta nguyên cũng chỉ biết trượng phu của mình cùng Đỗ Văn Hạo có mâu thuẫn, hơn nữa ở nhà cũng nhiều lần nghe Tiễn Bất Thu nhắc đến Đỗ Văn Hạo với đầy căm phẫn cho nên mới tới nói lung tung rằng Đỗ Văn Hạo cùng Ngũ Vị Đường nói bậy, giúp đỡ Hứa Tứ Hải ở công đường vu cáo Đỗ Văn Hạo.
Mặc dù vừa rồi không nghe rõ câu gì nhưng thanh âm của trượng phu thì nhận ra ngay, Triệu thị ngừng nói xoay người nhìn lên, quả nhiên là trượng phu, tưởng rằng lão tới để hỗ trợ làm chứng với mình, vui vẻ ra mặt: “Lão gia, ngài tới thật đúng lúc, tên lang băm Đỗ Văn Hạo này …”
“Bốp!”
Tiễn Bất Thu thẳng tay tát một cái thật mạnh vào má Triệu thị khiến bà ta a lên một tiếng ngã lăn ra đất, đang lồm cồm bò dậy, chưa kịp nói thêm câu gì đã ăn ngay thêm một cái đá nữa vào chân.
Tiễn Bất Thu gầm lên: “Ngươi dám, ai kêu ngươi lên công đường làm chứng nói bậy hả? Rõ ràng hôm qua ta có chẩn sát cho Lưu bộ khoái, rất nhiều bộ khoái ở đây cũng đều nhìn thấy, ngươi lại cố tình nói vi phu không có chẩn sát. Ngươi dám ở giữa công đường nói láo sao? Dám lừa gạt tri huyện đại nhân sao? Ngươi còn hại vi phu trở thành người bất nghĩa, ngươi … ngươi thực sự không xứng làm một người vợ mà! Vi phu … lão tử sẽ lập tức từ ngươi! Mang bút lại đây!”
Tiễn Bất Thu đã tức giận đến không còn suy nghĩ được gì nữa, cũng không kiêng nể gì giữa chốn công đường, tự xưng lão tử, đùng đùng đi tới bàn thư lại muốn lấy giấy bút để viết hưu thư (đơn ly dị). Người thư lại kia thấy bộ dáng lão như vậy cũng sợ run lên, nhanh chóng cầm bút long đứng lên rồi lùi ra xa.
“Lão gia …!” Triệu thị khóe miệng rỉ máu, khóc lóc chạy tới ôm chân Tiễn Bất Thu, “Lão gia, tiện thiếp sai lầm rồi! Thiếp biết thiếp sai rồi! Xin lão gia thứ tội!”
Trang tri huyện cũng vội vàng đứng dậy nhẹ nhàng: “Thần y, mong ngươi bớt giận! … đây là công đường!”
Tiễn Bất Thu bị Triệu thị ôm chân, thư lại thì không chịu đưa bút lông nên khi Trang tri huyện nói lão mới thoáng tỉnh táo trở lại, đang muốn đá văng Triệu thị ra để hướng Tri huyện tạ lỗi nhưng hiềm một nỗi Triệu thị mặt mũi máu và nước mắt đầm đìa, ôm chặt chân lão nhất định không buông, Tiễn Bất Thu không thể làm gì hơn là để tùy ý nàng, hướng Trang tri huyện chắp tay nói: “Xin lỗi đại nhân, lão hủ thật thô lỗ. Lão hủ hôm nay chính là đến công đường làm chứng, nhưng chưa được gọi mà đã tự lên, thật là đắc tội, kính mong tri huyện đại nhân lượng thứ!”
Trang tri huyện tuổi già lắm bệnh, vẫn thường xuyên tìm đến Tiễn Bất Thu chữa trị, đương nhiên sẽ không so đo với ông ta, đây chính là chỗ nắm xương già của lão còn trông cậy vào sau này. Do vậy, Trang tri huyện liền mỉm cười xua tay nói: “Không ngại, không ngại, bản huyện cũng đang muốn cho người đi tìm thần y tới công đường hỏi một chút, thần y tới thật là khéo!” Nói rồi quay sang bên trừng mắt quát: “Còn không mau mang ghế cho thần y! Nhìn gì mà nhìn?”
Hai người công sai nghe vậy vội vàng chạy tới hậu đường mang đến một chiếc ghế rồi đặt ở một bên.
Thế nhưng Tiễn Bất Thu cũng không ngồi xuống, hương Trang tri huyện chắp tay nói: “Đại nhana có chuyện xin cứ hỏi, lão hủ sẽ thật tình bẩm báo.”
“Ừm, ngày hôm qua thần y có chẩn sát thương thế của Lưu bộ khoái hay không vậy?”
Tiễn Bất Thu cao giọng nói: “Có thưa đại nhân! Lão hủ đã từng chẩn sát qua cho Lưu bộ khoái. Hôm qua, lão hủ dẫn theo hai đồ đệ tới Ngũ Vị Đường, cùng với Đỗ đại phu, … cùng chính sư phụ của ta là Đỗ Văn Hạo, Đỗ tiên sinh, tại sảnh đường bàn luận về y thuật. Đúng lúc đó thì Lưu bộ khoái được Long bộ đầu cùng các bộ khoái khác đưa tới tìm lão hủ chữa thương. Chính lão hủ đã tự mình xem xét vết thương thấy rằng đã nhập nội tạng không thể chữa trị được nữa nên nói bọn họ đưa Lưu bộ khoái về nhà chuẩn bị hậu sự. Nghĩ không ra sư phụ ta thần kỹ ngút trời lại am hiểu phương pháp của thượng cổ thần y Hoa Đà, đã mổ bụng Lưu Bộ Khoái ra, phát hiện trong cơ thể có nội tạng bị hư tổn và cũng đã chữa trị kịp thời. Khi mặt trời lên cao buổi trưa nay, Lưu bộ khoái đã tỉnh lại và có thể nói chuyện!”
Ồ …
Ngoài sảnh đường nhất thời bùng nổ một loạt âm thanh hỗn loạn. Kêu loạn lên cũng có, nghị luận cũng có nhưng ai cũng tỏ ra ngạc nhiên cực độ, rõ ràng cả thành này đều biết Đỗ Văn Hạo có mâu thuẫn với thần y Tiễn Bất Thu, nhưng thần y này không những tới công đường làm chứng giúp cho Đỗ Văn Hạo, xác nhận khi đó Lưu bộ khoái đúng là bị thương nặng không sống nổi, đương nhiên như vậy đã chứng minh tất cả những lời Đỗ Văn Hạo nói đều là chính xác. Nhưng điều khiến mọi người khó tin nhất đó chính là việc ở giữa công đường lại gọi Đỗ Văn Hạo là sư phụ một cách rất kính trọng! Mọi người đều đã được nghe chuyện Tiễn Bất Thu và Đỗ Văn Hạo đánh cuộc, khi đó Tiễn thần y thua nên phải bái vị đại phu tọa đường trẻ tuổi này của Ngũ Vị Đường làm sư phụ, nhưng có lẽ đến hôm nay những người ở đây mới thực sự được tận mắt chứng kiến điều đó. Hơn nữa, mọi người lại thêm phần khiếp sợ khi nghe chính miệng thần y nói vị đại phu trử tuổi Đỗ Văn Hạo kia am hiểu kỹ thuật mổ bụng chữa thương của thượng cổ thần y Hoa Đà, và Lưu bộ khoái đã thanh tỉnh trở lại, cũng có thể nói chuyện được rồi! Mà những lời thần y Tiễn Bất Thu nói thì làm gì có ai dám không tin? Thế nên mọi con mắt, mọi lời nghị luận đều hướng về Đỗ Văn Hạo, những ánh mắt nhìn hắn đều có sự đồng tình pha lẫn kính sợ, nhưng ở phía trên nguyệt đài, Hứa Tứ Hải vẫn đang chật vật chỉnh đốn lại trang phục lại không giấu nổi ánh mắt khó chịu, miệng nở nụ cười lạnh, thậm chí còn lặng lẽ nhổ một bãi nước bọt chửi thầm trong bụng.
“Đúng như vậy sao?” Trang tri huyện vô cùng kinh ngạc, nghiêng nghiên mặt vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt chăm chú nhìn Đỗ Văn Hạo như muốn chứng thực những lời khen của Tiễn thần y, lát sau quay sang phía Hứa Tứ Hải: “Nguyên cáo, ngươi còn gì để nói nữa không?”
Trong đầu Hứa Tứ Hải on gong không ngớt, hắn không bao giờ có thể tưởng tượng nổi thần y Tiễn Bất Thu lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại còn ở giữa công đường làm chứng cho Đỗ Văn Hạo. Điều này khiến cho tất cả những tính toán của hắn trước đây đều đổ ra sông ra biển. Giờ đây mọi ánh mắt hướng tới hắn đều ghi rõ hai chữ “hèn mọn”, những ánh mắt kia không đủ giết hắn nhưng cũng đủ làm cho mặt hắn đỏ rần lên một trận, mà bên kia thì cảm giác nóng như lửa đốt cũng không biết phải làm thế nào. Lúc này nghe được câu nói của Trang tri huyện thì nhất thời trở nên càng lung túng, không biết trả lời thế nào đành bất chấp tất cả tiếp tục cưỡng từ đoạt lý, cười lạnh nói: “Lưu bộ khoái bị cắt mất tỳ mà vẫn còn sống? Hừ! Quả thực là buồn cười mà! Ngươi, Tiễn Bất Thu, mặc dù được xưng là thần y, nhưng sao lại cũng có lúc bị mờ mắt như vậy?”
Ồ …
Lại thêm một trận xôn xao ầm ĩ nổi lên. Lời này của hắn thực sự đã khiến mọi người đứng xem nổi cơn thịnh nộ. Mọi người đứng dưới đài vốn đã rất khinh bỉ hắn đổi trắng thay đen vu cáo lương y, giờ lại nghe hắn đương nhiên dám hoài nghi y thuật của thần y, một người mà dân trong thành sung bái, ngưỡng mộ như những tín đồ sùng bái thánh chủ, thì làm sao họ có thể tha thứ nôi. Một kẻ đáng khinh bỉ như vậy lại dám nhục mạ thần y sao? Ngay sau âm thanh xôn xao là bắt đầu của những tiếng quát tháo:
“Ngươi là cái thứ gì vậy? Dám nhục mạ cả thần y!”
“Hắn đúng là một con chó sủa linh tinh mà!”
“Lại còn Nhân Nghĩa Đường nữa chứ! Ta nghĩ nên sửa lại thành “Nhân Thúi Đường” là hay nhất, cái miệng hắn thật là thúi mà!”
“Ha ha ha”
…….
Tiễn Bất Thu đợi cho mọi người trật tự đi một chút mới vuốt nhẹ chòm râu liếc nhìn Hứa Tứ Hải một cái, thản nhiên cười nhẹ: “Nếu Hứa đại phu không tin y thuật của lão hủ, vậy xin mời Tri huyện đại nhân sai người khiêng Lưu bộ khoái tới công đường, mọi người cùng chứng kiến xem Lưu bộ khoái hiện nay có phải đã tỉnh lại rồi không!”
Biến cố này thực sự khiến Trang tri huyện có chút bất ngờ, khiến ông không biết phải làm gì lúc này, liền nhìn sang phía Hầu sư gia.
Hầu sư gia biết ý vội tiến lên hai bước, ghé sát bên tai Trang tri huyện, chiếc quạt cũng được xòe ra che kín hơn nửa khuôn mặt của cả hai người, thấp giọng nói: “Nếu Lưu bộ khoái đã tỉnh táo lại và có thể nói chuyện thì cứ phái người cẩn thận nâng hắn tới đây cho mọi người cùng chứng kiến. Nếu có được những chứng cứ rõ ràng như vậy thì cũng dễ dàng phán quyết, đồng thời vẫn giữ được thể diện của ta!”
Trang tri huyện nghe xong lập tức ném ra một cái lệnh bài, “Người đâu, đi Ngũ Vị Đường cẩn thận đưa Lưu bộ khoái tới đây thẩm vấn!”
Mấy người công sai dạ một tiếng, nhận lệnh bài ra đi. Ở bên ngoài Lâm Thanh Đại thấy vậy liền gọi Tuyết Phi Nhi đi theo, cũng nói nhỏ vào tai nàng mấy câu.