Hứa Tứ Hải cũng phát hiện ra vừa rồi những lời nói của mình thực có chỗ mạo phạm khiến mọi người tức giận, muốn tìm đường rút lui, vẻ mặt đầy xấu hổ, chắp tay hướng Tiễn Bất Thu nói: “Tiễn đại phu, người là thần y, khắp trong ngoài thành ai cũng biết người bị tên tiểu nhân Đỗ Văn Hạo kia gài bẫy, bức người bái sư, ái thiếp của Bàng đại nhân kia chính là do người chữa trị, hắn chỉ là …”
“Hứa đại phu sai lầm rồi!” Tiễn Bất Thu lên tiếng cắt ngang lời Hứa Tứ Hải, “Đỗ đại phu không hề gài bẫy gì để lão hủ bái sư, đó chính là lão hủ quá ngông cuồng mà tự nói ra. Về phần ái thiếp của Bàng huyện úy đại nhân, lão hủ cũng thẹn mình vô năng, không thể trị hết, nhưng đích xách chính hắn đã bằng bản lãnh thật sự của mình chữa khỏi cho người. Đối với chuyện này, lão hủ thật tâm bái phục!”
Dưới sảnh đường mọi người lại được một phen on gong nghị luận, cái đó gọi là thước cũng có lúc ngắn, mà tấc cũng có khi dài, cho dù là thần y đi nữa thì cũng không phải là có thể chữa được bách bệnh, điểm này thì ai cũng hiểu, nhưng có can đảm trước mặt mọi người tự nhận y thuật của mình không bằng người khác thì chỉ sợ trong một trăm đại phu cũng khó kiếm được một người, lại càng khó khi người đó đã mang danh thần y. Chính vì vậy mà sự tín nhiệm và sùng kính đối với Tiễn Bất Thu lại càng được tăng thêm chứ không hề giảm đi.
Hứa Tứ Hải đương nhiên cũng không thể tưởng tượng nổi Tiễn Bất Thu là thần y đỉnh đỉnh đại danh mà lại có thể hạ mình khiêm tốn đến vậy, mắt mở to vừa kinh ngạc cũng vừa hổ thẹn: “Thần y, người là trưởng bối! Râu tóc đã đổi màu, hắn là người vô lễ không biết phép tắc, không để một thần y như người vào trong mắt, đi khắp nơi rêu rao người là đồ đệ của hắn, bản lãnh của người đều là do hắn truyền cho …”
Tiễn Bất Thu cười nhạt: “Hứa đại phu, những điều này ngươi không cần phải nói, lão hủ một khi đã bái Đỗ đại phu làm sư phụ thì người nói gì phận đồ đệ như lão hủ cũng không dám quản”.
Hứa Tứ Hải sửng sốt, miễn cưỡng cười đầy gượng gạo: “Tiễn thần y thật biết thu liễm! Người có thể không cần danh dự cá nhân của mình, thế nhưng sự tồn vong của Tế Thế đường thì sao? Ngũ Vị đường bọn họ dựa vào mồm miệng nhanh nhảu, mời chào khắp nơi, sinh ý ngày một thịnh, hết sức xem thường kẻ khác, thần y nếu ngồi yêu không để ý tới thì tương lai Tế Thế đường cũng không thể bình yên mà sống được.”
Lời này của hắn ý tứ khá rõ ràng, nếu như để cho Đỗ Văn Hạo thi triển kỹ thuật mổ bụng chữa thương tại Ngũ Vị đường thì mọi dược phô khác trong thành đều sẽ bị ảnh hưởng, thế nên hắn muốn thuyết phục Tiễn Bất Thu về cùng phe để tiêu diệt Ngũ Vị đường. Tiễn Bất Thu nghe đương nhiên hiểu rõ ý này, nhưng cũng chỉ lạnh lùng cười mỉa, hai tay chắp sau lưng: “Tế Thế đường của ta có được ngày hôm nay không phải do chèn ép các dược phô khác mà đi lên, cũng không cần dựa vào bất cứ thủ đoạn gì! Được rồi! Hứa đại phu, ta nghĩ chúng ta ngôn ngữ bất đồng, xin không đề cập tới chuyện này!”
Tiễn Bất Thu thản nhiên châm chọc Hứa Tứ Hải trước mặt mọi người, lại còn nói huỵch toẹt âm mưu của hắn ra khiến cho cái mặt hắn ngắn tũn lại, tức hận thấu xương. Chỉ có điều uy tín của Tiễn Bất Thu trong thành rất cao, ngay cả Liên huyện thái lão gia cũng nể ông mấy phần, hơn nữa chính mình cũng không biết nói gì để phản bác, những cái thật sự muốn nói ra thì chỉ sợ bản thân mình cũng sẽ không nuốt nổi phản ứng của mọi người nên đành làm thinh, coi như không hiểu.
Trong khi đó, Triệu thị vẫn còn đang ôm chặt chân của Tiễn Bất Thu, quỳ rạp trên mặt đất thấp giọng khóc thút thít, sợ hãi rụt rè ngẩng đầu lên kêu một tiếng: “Lão gia …!”
Tiễn Bất Thu vừa nghe thấy mấy tiếng này lại nhớ tới chuyện vừa rồi, liền dùng sức quăng chân vài cái, nhưng cũng phải vất vả một hồi mới thoát được. Lão chỉ vào hai bà vợ của mình và đồ đệ Diêm Diệu thủ lạnh lùng nói: “Các ngươi … hai người đúng là không biết phải trái gì cả! Đỗ tiên sinh chính là sư phụ của lão hủ, như vậy cũng chính là sư phụ, sư tổ của hai người! Tại sao các ngươi lại có thể chạy đến công đường để vu cáo bậc tôn trưởng như vậy? Đây là đại nghịch bất đạo đó biết không? Sẽ bị thiên lôi trừng trị đó! Ngươi, ngươi nói đi, nếu lão hủ không trừng trị người, sau này làm sao xuống cửu tuyền ăn nói với liệt tổ liệt tông đây?” Nói rồi quay đầu ra phía Diêm Diệu thủ đang đứng quát lớn: “Hỗn trướng, ngươi còn đứng đó làm gì? Vẫn còn muốn giữ lại người đàn bà mất nết này sao? … cầm bút đến đây!” Tiếp đó liền đuổi theo người thư lại kia để đoạt bút viết hưu thư.
Triệu thị kinh hoàng, luống cuống khóc rống lên chạy lại ôm chặt lấy Tiễn Bất Thu.
Diêm Diệu thủ đứng ở ngoài nghe lời sư phụ quát mắt mặt đỏ hồng lên một trận, rồi nhanh chóng chuyển sang trắng bệnh, vội nhấc y bào tiến vào trong, nhưng hắn cũng không dám tiến thẳng tới công đường như sư phụ mà chỉ đứng ở dưới nguyệt đài, chỉ vào mặt vợ mình quát: “Ngươi đúng là một con tiện nhân, dám xuất đường chỉ trích tổ sư gia nhục mạ bậc tôn trưởng, lão tử không thể lưu ngươi được, cũng nên viết một cái hưu thư từ ngươi!”
Tịch thị sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, cũng may ả ta tuổi còn trẻ, đầu óc lanh lợi suy nghĩ một chút hiểu rằng trượng phu bị sư phụ ép buộc bản thân hắn cũng không có biện pháp, mà giờ cầu sư phụ chỉ sợ cũng chẳng được gì, liền nghĩ ngay ra biện pháp vẹn toàn, vẻ mặt trở nên thiểu não, khóc lóc vừa quỳ vừa đi lại chỗ Đỗ Văn Hạo, dập đầu lia lịa: “Tổ sư gia! Đồ tôn tức phụ (vợ của đồ tôn) sai rồi, về sau quyết không dám tái phạm nữa, ta, ta, … nếu phu quân bỏ ta, ta sống tiếp thế nào đây? Cầu xin sư tổ cứu mạng! Xin sư tổ cứu mạng!”
Đỗ Văn Hạo muốn tránh khỏi hướng quỳ lạy của nàng ta, nhưng không ngờ Tịch thị đã kịp nắm chặt lấy y bào của hắn, muốn tránh cũng không được, ngẩng đầu nhìn sang thấy Triệu thị cũng đang khóc lóc thống thiết cầu xin Tiễn Bất Thu tha thứ, nghĩ thầm thà rằng tu sửa mười ngôi miếu chứ không hủy một mối lương duyên, liền lên tiếng: “Tiễn thần y! Một khi các nàng đã nhận sai, việc này thiết nghĩ nên bỏ qua đi. Cho các nàng một cơ hội sửa đổi.”
Tiễn Bất Thu lúc này mới đứng lại, chắp tay lễ phép: “Vậy lão hủ xin tuân theo chỉ dạy của sư phụ!” rồi quay sang chỉ vào hai người bên kia: “Lần này sư phụ, sư tổ nói giúp cho các ngươi, ta tạm thời bỏ qua, nhưng nếu từ giờ trở đi các ngươi có một nửa câu bất kính với sư phụ, sư tổ, ta mà nghe được thì dù các ngươi có dập vỡ đầu xin ta cũng nhất định không tha! Còn không mau cảm ta sự phụ, sư tổ của các ngươi!”
Hai phụ nhân vừa buồn nhưng cũng cảm thấy may mắn không thôi, khóc lóc tiến đến trước Đỗ Văn Hạo dập đầu tạ tội một hồi rồi đứng lùi sang một bên chờ.
Tiễn Bất Thu lại tiến tới trước mặt Lưu lão hán cùng Ngô thị, nói: “Sư phụ ta, cũng chính là Đỗ đại phu, hảo tâm cứu con, cứu chồng các ngươi một mạng, các ngươi không những không cảm ơn ngược lại còn đem cừu báo đáp, chạy đến công đường tố cáo ân nhân, lương tâm của các người để cho chó ăn hết rồi sao?”
Lưu lão hán dựng người thẳng lên, liếc mắt qua chỗ Hứa Tứ Hải rồi run run nói: “Thần y, con … con ta còn sống thật sao? Hứa đại phu nói, … một con người không có tỳ thì … chết chắc mà …”
“Hừ! Thượng cổ thần y Hoa Đà khi mổ bụng chữa thương, quá nửa một bên tỳ đã bị hư, dùng dao cắt đi, lấy thuốc đắp vào, uống thêm thuốc bổ trợ, trăm ngày sau là bình phục. Các ngươi nghe có hiểu không? Ngày trước thần y Hoa Đà cũng dùng kim loại cắt đi tỳ hư, người đó một trăm ngày sau đã khôi phục như lúc ban đầu, như thế nào lại không thể sống được? Hơn nữa, lúc chính ngọ hôm nay, trước khi lão hủ rời khỏi Ngũ Vị đường đã tự mình xem mạch cho con ngươi, lúc đó mạch tượng hết âm liễm dương, hư dương di động ngày càng nhiều, mặc dù vẫn ở trong lúc suy yếu, nhưng đã không còn dấu hiệu tính mạng sắp suy kiệt, sao lại không sống nổi?”
Lưu lão hán giống như bị thiên lôi đánh vào đầu, cả người trở nên ngây dại.
Thượng cổ thần y Hoa Đà cũng đã dùng dao cắt đi tỳ bẩn của người bệnh, sau đó người kia vẫn sống lại bình thường, vừa rồi chính thần y đã chẩn mạch cho con mình, nói rằng đã thoát khỏi nguy hiểm, nói rõ ràng tính mạng con mình là do Đỗ Văn Hạo cứu. Chính mình giờ phút này không biết ơn người ta, lại còn chạy đến công đường để cáo trạng, quả thực không bằng cầm thú mà. Cảm giác xấu hổ ngày một mãnh liệt khiến cho lão nhất thời không biết làm gì.
Lưu lão hán cảm thấy trong ngực đau nhức, nhưng miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: “Sai lầm rồi! Toàn bộ sai lầm rồi! Lão thiên, ta đã làm nên chuyện gì vậy …?” Hai tay đưa lên che ngực, người lão trở nên cứng đơ, mắt trợn tròn nhưng hai con ngươi không động, quay quay ngã bịch một cái xuống đất.
“Công công!” Ngô thị thấy vậy vội vã chạy đến, nâng đầu Lưu lão hán lên, chỉ thấy lúc này hai tay lão đang nắm chặt áo trước ngực, hai mắt nhắm chặt, hàm răng cứng đơ, sắc mặt trắng bệch, không còn một chút hơi thở nào.
Công đường nhất thời đại loạn, nhưng vì đang trong lúc thăng đường nên không ai dám lộn xộn, Trang tri huyện cuống quýt đứng lên vẫy vẫy tay: “Bãi đường, tạm thời bãi đường! Mau, mau tới cứu người!”
Công sai nghe vậy mới vội vàng vây quanh hai người Lưu lão hán, những người đứng xem nãy giờ cũng tràn vào xem náo nhiệt. Bàng Vũ Cầm chạy tới bên Đỗ Văn Hạo, định nói với hắn mấy câu, nhưng lại thấy ngại ngùng nên thôi, yên lặng với cảm xúc vừa vui vừa buồn mà nhìn hắn.
Hai má Ngô thị vốn đã bị đánh cho biến dạng, lúc này cũng nói không rõ nữa mà quỳ sụp trước mặt Tiễn Bất Thu: “Thần y, cứu, cứu, … công công! Cầu xin ngài cứu …”
Tiễn Bất Thu hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra sau lưng: “Hạng người mang cừu báo ân như vậy, chết cũng đáng! Lão hủ nhất định không cứu!”
Ngô thị nghe vậy quay lại ôm Lưu lão hán, âm thanh bi thương hướng Hứa Tứ Hải cầu cứu: “Hứa đại phu, ngài mau lại cứu công công của ta đi!”
Hứa Tứ Hải ngồi xổm xuống, cẩn thận dò xét hơi thở của Lưu lão hán, sờ sờ mạch, vẻ mặt đau khổ nói: “Khí cũng không có, mạch cũng không có, một người đã chết thì cứu gì nữa đây!”
A? Ông trời ơi!
Ngô thị phủ phục lên người Lưu lão hán khóc lớn.
Đỗ Văn Hạo tách mấy người xung quanh ra, cau mày nói: “Để cho ta xem một chút!” Rồi cẩn thận xem mạch, thấy mạch tế toàn bộ không có, đưa tay lên chop mũi thử thì không có cảm giác gì về hơi thở ra vào, cúi xuống đưa lỗ tai áp vào ngực cũng không nghe thấy âm thanh gì. Đỗ Văn Hạo ánh mắt buồn bã, chậm rãi đứng dậy, suy nghĩ một chút, đột nhiên một tay nắm lấy ngón trỏ Lưu lão hán, quay đầu về phía Lâm Thanh Đại: “Đưa cho ta mượn tram!”
Lâm Thanh Đại đáp một tiếng, đang định đưa tay lên đầu lấy trâm thì Bàng Vũ Cầm đã đưa cây tram của mình cho hắn. Đỗ Văn Hạo nhìn nàng mỉm cười, tiếp nhận cây tram, một tay giữ ngón trỏ Lưu lão hán, một tay dùng ngân tram đâm thẳng vào đầu ngón trỏ rồi ngay lập tức rút ra.
Một giọt máu đỏ sậm chảy ra theo miệng viết thương, theo đầu ngón trỏ chậm rãi rơi xuống, tạo nên một tiếng sáp nhẹ nhàng, theo đó một bong hoa nhỏ bằng máu đỏ hiện ra trên nền đá của công đường.
Hứa Tứ Hải cũng phát hiện ra vừa rồi những lời nói của mình thực có chỗ mạo phạm khiến mọi người tức giận, muốn tìm đường rút lui, vẻ mặt đầy xấu hổ, chắp tay hướng Tiễn Bất Thu nói: “Tiễn đại phu, người là thần y, khắp trong ngoài thành ai cũng biết người bị tên tiểu nhân Đỗ Văn Hạo kia gài bẫy, bức người bái sư, ái thiếp của Bàng đại nhân kia chính là do người chữa trị, hắn chỉ là …”
“Hứa đại phu sai lầm rồi!” Tiễn Bất Thu lên tiếng cắt ngang lời Hứa Tứ Hải, “Đỗ đại phu không hề gài bẫy gì để lão hủ bái sư, đó chính là lão hủ quá ngông cuồng mà tự nói ra. Về phần ái thiếp của Bàng huyện úy đại nhân, lão hủ cũng thẹn mình vô năng, không thể trị hết, nhưng đích xách chính hắn đã bằng bản lãnh thật sự của mình chữa khỏi cho người. Đối với chuyện này, lão hủ thật tâm bái phục!”
Dưới sảnh đường mọi người lại được một phen on gong nghị luận, cái đó gọi là thước cũng có lúc ngắn, mà tấc cũng có khi dài, cho dù là thần y đi nữa thì cũng không phải là có thể chữa được bách bệnh, điểm này thì ai cũng hiểu, nhưng có can đảm trước mặt mọi người tự nhận y thuật của mình không bằng người khác thì chỉ sợ trong một trăm đại phu cũng khó kiếm được một người, lại càng khó khi người đó đã mang danh thần y. Chính vì vậy mà sự tín nhiệm và sùng kính đối với Tiễn Bất Thu lại càng được tăng thêm chứ không hề giảm đi.
Hứa Tứ Hải đương nhiên cũng không thể tưởng tượng nổi Tiễn Bất Thu là thần y đỉnh đỉnh đại danh mà lại có thể hạ mình khiêm tốn đến vậy, mắt mở to vừa kinh ngạc cũng vừa hổ thẹn: “Thần y, người là trưởng bối! Râu tóc đã đổi màu, hắn là người vô lễ không biết phép tắc, không để một thần y như người vào trong mắt, đi khắp nơi rêu rao người là đồ đệ của hắn, bản lãnh của người đều là do hắn truyền cho …”
Tiễn Bất Thu cười nhạt: “Hứa đại phu, những điều này ngươi không cần phải nói, lão hủ một khi đã bái Đỗ đại phu làm sư phụ thì người nói gì phận đồ đệ như lão hủ cũng không dám quản”.
Hứa Tứ Hải sửng sốt, miễn cưỡng cười đầy gượng gạo: “Tiễn thần y thật biết thu liễm! Người có thể không cần danh dự cá nhân của mình, thế nhưng sự tồn vong của Tế Thế đường thì sao? Ngũ Vị đường bọn họ dựa vào mồm miệng nhanh nhảu, mời chào khắp nơi, sinh ý ngày một thịnh, hết sức xem thường kẻ khác, thần y nếu ngồi yêu không để ý tới thì tương lai Tế Thế đường cũng không thể bình yên mà sống được.”
Lời này của hắn ý tứ khá rõ ràng, nếu như để cho Đỗ Văn Hạo thi triển kỹ thuật mổ bụng chữa thương tại Ngũ Vị đường thì mọi dược phô khác trong thành đều sẽ bị ảnh hưởng, thế nên hắn muốn thuyết phục Tiễn Bất Thu về cùng phe để tiêu diệt Ngũ Vị đường. Tiễn Bất Thu nghe đương nhiên hiểu rõ ý này, nhưng cũng chỉ lạnh lùng cười mỉa, hai tay chắp sau lưng: “Tế Thế đường của ta có được ngày hôm nay không phải do chèn ép các dược phô khác mà đi lên, cũng không cần dựa vào bất cứ thủ đoạn gì! Được rồi! Hứa đại phu, ta nghĩ chúng ta ngôn ngữ bất đồng, xin không đề cập tới chuyện này!”
Tiễn Bất Thu thản nhiên châm chọc Hứa Tứ Hải trước mặt mọi người, lại còn nói huỵch toẹt âm mưu của hắn ra khiến cho cái mặt hắn ngắn tũn lại, tức hận thấu xương. Chỉ có điều uy tín của Tiễn Bất Thu trong thành rất cao, ngay cả Liên huyện thái lão gia cũng nể ông mấy phần, hơn nữa chính mình cũng không biết nói gì để phản bác, những cái thật sự muốn nói ra thì chỉ sợ bản thân mình cũng sẽ không nuốt nổi phản ứng của mọi người nên đành làm thinh, coi như không hiểu.
Trong khi đó, Triệu thị vẫn còn đang ôm chặt chân của Tiễn Bất Thu, quỳ rạp trên mặt đất thấp giọng khóc thút thít, sợ hãi rụt rè ngẩng đầu lên kêu một tiếng: “Lão gia …!”
Tiễn Bất Thu vừa nghe thấy mấy tiếng này lại nhớ tới chuyện vừa rồi, liền dùng sức quăng chân vài cái, nhưng cũng phải vất vả một hồi mới thoát được. Lão chỉ vào hai bà vợ của mình và đồ đệ Diêm Diệu thủ lạnh lùng nói: “Các ngươi … hai người đúng là không biết phải trái gì cả! Đỗ tiên sinh chính là sư phụ của lão hủ, như vậy cũng chính là sư phụ, sư tổ của hai người! Tại sao các ngươi lại có thể chạy đến công đường để vu cáo bậc tôn trưởng như vậy? Đây là đại nghịch bất đạo đó biết không? Sẽ bị thiên lôi trừng trị đó! Ngươi, ngươi nói đi, nếu lão hủ không trừng trị người, sau này làm sao xuống cửu tuyền ăn nói với liệt tổ liệt tông đây?” Nói rồi quay đầu ra phía Diêm Diệu thủ đang đứng quát lớn: “Hỗn trướng, ngươi còn đứng đó làm gì? Vẫn còn muốn giữ lại người đàn bà mất nết này sao? … cầm bút đến đây!” Tiếp đó liền đuổi theo người thư lại kia để đoạt bút viết hưu thư.
Triệu thị kinh hoàng, luống cuống khóc rống lên chạy lại ôm chặt lấy Tiễn Bất Thu.
Diêm Diệu thủ đứng ở ngoài nghe lời sư phụ quát mắt mặt đỏ hồng lên một trận, rồi nhanh chóng chuyển sang trắng bệnh, vội nhấc y bào tiến vào trong, nhưng hắn cũng không dám tiến thẳng tới công đường như sư phụ mà chỉ đứng ở dưới nguyệt đài, chỉ vào mặt vợ mình quát: “Ngươi đúng là một con tiện nhân, dám xuất đường chỉ trích tổ sư gia nhục mạ bậc tôn trưởng, lão tử không thể lưu ngươi được, cũng nên viết một cái hưu thư từ ngươi!”
Tịch thị sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, cũng may ả ta tuổi còn trẻ, đầu óc lanh lợi suy nghĩ một chút hiểu rằng trượng phu bị sư phụ ép buộc bản thân hắn cũng không có biện pháp, mà giờ cầu sư phụ chỉ sợ cũng chẳng được gì, liền nghĩ ngay ra biện pháp vẹn toàn, vẻ mặt trở nên thiểu não, khóc lóc vừa quỳ vừa đi lại chỗ Đỗ Văn Hạo, dập đầu lia lịa: “Tổ sư gia! Đồ tôn tức phụ (vợ của đồ tôn) sai rồi, về sau quyết không dám tái phạm nữa, ta, ta, … nếu phu quân bỏ ta, ta sống tiếp thế nào đây? Cầu xin sư tổ cứu mạng! Xin sư tổ cứu mạng!”
Đỗ Văn Hạo muốn tránh khỏi hướng quỳ lạy của nàng ta, nhưng không ngờ Tịch thị đã kịp nắm chặt lấy y bào của hắn, muốn tránh cũng không được, ngẩng đầu nhìn sang thấy Triệu thị cũng đang khóc lóc thống thiết cầu xin Tiễn Bất Thu tha thứ, nghĩ thầm thà rằng tu sửa mười ngôi miếu chứ không hủy một mối lương duyên, liền lên tiếng: “Tiễn thần y! Một khi các nàng đã nhận sai, việc này thiết nghĩ nên bỏ qua đi. Cho các nàng một cơ hội sửa đổi.”
Tiễn Bất Thu lúc này mới đứng lại, chắp tay lễ phép: “Vậy lão hủ xin tuân theo chỉ dạy của sư phụ!” rồi quay sang chỉ vào hai người bên kia: “Lần này sư phụ, sư tổ nói giúp cho các ngươi, ta tạm thời bỏ qua, nhưng nếu từ giờ trở đi các ngươi có một nửa câu bất kính với sư phụ, sư tổ, ta mà nghe được thì dù các ngươi có dập vỡ đầu xin ta cũng nhất định không tha! Còn không mau cảm ta sự phụ, sư tổ của các ngươi!”
Hai phụ nhân vừa buồn nhưng cũng cảm thấy may mắn không thôi, khóc lóc tiến đến trước Đỗ Văn Hạo dập đầu tạ tội một hồi rồi đứng lùi sang một bên chờ.
Tiễn Bất Thu lại tiến tới trước mặt Lưu lão hán cùng Ngô thị, nói: “Sư phụ ta, cũng chính là Đỗ đại phu, hảo tâm cứu con, cứu chồng các ngươi một mạng, các ngươi không những không cảm ơn ngược lại còn đem cừu báo đáp, chạy đến công đường tố cáo ân nhân, lương tâm của các người để cho chó ăn hết rồi sao?”
Lưu lão hán dựng người thẳng lên, liếc mắt qua chỗ Hứa Tứ Hải rồi run run nói: “Thần y, con … con ta còn sống thật sao? Hứa đại phu nói, … một con người không có tỳ thì … chết chắc mà …”
“Hừ! Thượng cổ thần y Hoa Đà khi mổ bụng chữa thương, quá nửa một bên tỳ đã bị hư, dùng dao cắt đi, lấy thuốc đắp vào, uống thêm thuốc bổ trợ, trăm ngày sau là bình phục. Các ngươi nghe có hiểu không? Ngày trước thần y Hoa Đà cũng dùng kim loại cắt đi tỳ hư, người đó một trăm ngày sau đã khôi phục như lúc ban đầu, như thế nào lại không thể sống được? Hơn nữa, lúc chính ngọ hôm nay, trước khi lão hủ rời khỏi Ngũ Vị đường đã tự mình xem mạch cho con ngươi, lúc đó mạch tượng hết âm liễm dương, hư dương di động ngày càng nhiều, mặc dù vẫn ở trong lúc suy yếu, nhưng đã không còn dấu hiệu tính mạng sắp suy kiệt, sao lại không sống nổi?”
Lưu lão hán giống như bị thiên lôi đánh vào đầu, cả người trở nên ngây dại.
Thượng cổ thần y Hoa Đà cũng đã dùng dao cắt đi tỳ bẩn của người bệnh, sau đó người kia vẫn sống lại bình thường, vừa rồi chính thần y đã chẩn mạch cho con mình, nói rằng đã thoát khỏi nguy hiểm, nói rõ ràng tính mạng con mình là do Đỗ Văn Hạo cứu. Chính mình giờ phút này không biết ơn người ta, lại còn chạy đến công đường để cáo trạng, quả thực không bằng cầm thú mà. Cảm giác xấu hổ ngày một mãnh liệt khiến cho lão nhất thời không biết làm gì.
Lưu lão hán cảm thấy trong ngực đau nhức, nhưng miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: “Sai lầm rồi! Toàn bộ sai lầm rồi! Lão thiên, ta đã làm nên chuyện gì vậy …?” Hai tay đưa lên che ngực, người lão trở nên cứng đơ, mắt trợn tròn nhưng hai con ngươi không động, quay quay ngã bịch một cái xuống đất.
“Công công!” Ngô thị thấy vậy vội vã chạy đến, nâng đầu Lưu lão hán lên, chỉ thấy lúc này hai tay lão đang nắm chặt áo trước ngực, hai mắt nhắm chặt, hàm răng cứng đơ, sắc mặt trắng bệch, không còn một chút hơi thở nào.
Công đường nhất thời đại loạn, nhưng vì đang trong lúc thăng đường nên không ai dám lộn xộn, Trang tri huyện cuống quýt đứng lên vẫy vẫy tay: “Bãi đường, tạm thời bãi đường! Mau, mau tới cứu người!”
Công sai nghe vậy mới vội vàng vây quanh hai người Lưu lão hán, những người đứng xem nãy giờ cũng tràn vào xem náo nhiệt. Bàng Vũ Cầm chạy tới bên Đỗ Văn Hạo, định nói với hắn mấy câu, nhưng lại thấy ngại ngùng nên thôi, yên lặng với cảm xúc vừa vui vừa buồn mà nhìn hắn.
Hai má Ngô thị vốn đã bị đánh cho biến dạng, lúc này cũng nói không rõ nữa mà quỳ sụp trước mặt Tiễn Bất Thu: “Thần y, cứu, cứu, … công công! Cầu xin ngài cứu …”
Tiễn Bất Thu hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra sau lưng: “Hạng người mang cừu báo ân như vậy, chết cũng đáng! Lão hủ nhất định không cứu!”
Ngô thị nghe vậy quay lại ôm Lưu lão hán, âm thanh bi thương hướng Hứa Tứ Hải cầu cứu: “Hứa đại phu, ngài mau lại cứu công công của ta đi!”
Hứa Tứ Hải ngồi xổm xuống, cẩn thận dò xét hơi thở của Lưu lão hán, sờ sờ mạch, vẻ mặt đau khổ nói: “Khí cũng không có, mạch cũng không có, một người đã chết thì cứu gì nữa đây!”
A? Ông trời ơi!
Ngô thị phủ phục lên người Lưu lão hán khóc lớn.
Đỗ Văn Hạo tách mấy người xung quanh ra, cau mày nói: “Để cho ta xem một chút!” Rồi cẩn thận xem mạch, thấy mạch tế toàn bộ không có, đưa tay lên chop mũi thử thì không có cảm giác gì về hơi thở ra vào, cúi xuống đưa lỗ tai áp vào ngực cũng không nghe thấy âm thanh gì. Đỗ Văn Hạo ánh mắt buồn bã, chậm rãi đứng dậy, suy nghĩ một chút, đột nhiên một tay nắm lấy ngón trỏ Lưu lão hán, quay đầu về phía Lâm Thanh Đại: “Đưa cho ta mượn tram!”
Lâm Thanh Đại đáp một tiếng, đang định đưa tay lên đầu lấy trâm thì Bàng Vũ Cầm đã đưa cây tram của mình cho hắn. Đỗ Văn Hạo nhìn nàng mỉm cười, tiếp nhận cây tram, một tay giữ ngón trỏ Lưu lão hán, một tay dùng ngân tram đâm thẳng vào đầu ngón trỏ rồi ngay lập tức rút ra.
Một giọt máu đỏ sậm chảy ra theo miệng viết thương, theo đầu ngón trỏ chậm rãi rơi xuống, tạo nên một tiếng sáp nhẹ nhàng, theo đó một bong hoa nhỏ bằng máu đỏ hiện ra trên nền đá của công đường.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hứa Tứ Hải cũng phát hiện ra vừa rồi những lời nói của mình thực có chỗ mạo phạm khiến mọi người tức giận, muốn tìm đường rút lui, vẻ mặt đầy xấu hổ, chắp tay hướng Tiễn Bất Thu nói: “Tiễn đại phu, người là thần y, khắp trong ngoài thành ai cũng biết người bị tên tiểu nhân Đỗ Văn Hạo kia gài bẫy, bức người bái sư, ái thiếp của Bàng đại nhân kia chính là do người chữa trị, hắn chỉ là …”
“Hứa đại phu sai lầm rồi!” Tiễn Bất Thu lên tiếng cắt ngang lời Hứa Tứ Hải, “Đỗ đại phu không hề gài bẫy gì để lão hủ bái sư, đó chính là lão hủ quá ngông cuồng mà tự nói ra. Về phần ái thiếp của Bàng huyện úy đại nhân, lão hủ cũng thẹn mình vô năng, không thể trị hết, nhưng đích xách chính hắn đã bằng bản lãnh thật sự của mình chữa khỏi cho người. Đối với chuyện này, lão hủ thật tâm bái phục!”
Dưới sảnh đường mọi người lại được một phen on gong nghị luận, cái đó gọi là thước cũng có lúc ngắn, mà tấc cũng có khi dài, cho dù là thần y đi nữa thì cũng không phải là có thể chữa được bách bệnh, điểm này thì ai cũng hiểu, nhưng có can đảm trước mặt mọi người tự nhận y thuật của mình không bằng người khác thì chỉ sợ trong một trăm đại phu cũng khó kiếm được một người, lại càng khó khi người đó đã mang danh thần y. Chính vì vậy mà sự tín nhiệm và sùng kính đối với Tiễn Bất Thu lại càng được tăng thêm chứ không hề giảm đi.
Hứa Tứ Hải đương nhiên cũng không thể tưởng tượng nổi Tiễn Bất Thu là thần y đỉnh đỉnh đại danh mà lại có thể hạ mình khiêm tốn đến vậy, mắt mở to vừa kinh ngạc cũng vừa hổ thẹn: “Thần y, người là trưởng bối! Râu tóc đã đổi màu, hắn là người vô lễ không biết phép tắc, không để một thần y như người vào trong mắt, đi khắp nơi rêu rao người là đồ đệ của hắn, bản lãnh của người đều là do hắn truyền cho …”
Tiễn Bất Thu cười nhạt: “Hứa đại phu, những điều này ngươi không cần phải nói, lão hủ một khi đã bái Đỗ đại phu làm sư phụ thì người nói gì phận đồ đệ như lão hủ cũng không dám quản”.
Hứa Tứ Hải sửng sốt, miễn cưỡng cười đầy gượng gạo: “Tiễn thần y thật biết thu liễm! Người có thể không cần danh dự cá nhân của mình, thế nhưng sự tồn vong của Tế Thế đường thì sao? Ngũ Vị đường bọn họ dựa vào mồm miệng nhanh nhảu, mời chào khắp nơi, sinh ý ngày một thịnh, hết sức xem thường kẻ khác, thần y nếu ngồi yêu không để ý tới thì tương lai Tế Thế đường cũng không thể bình yên mà sống được.”
Lời này của hắn ý tứ khá rõ ràng, nếu như để cho Đỗ Văn Hạo thi triển kỹ thuật mổ bụng chữa thương tại Ngũ Vị đường thì mọi dược phô khác trong thành đều sẽ bị ảnh hưởng, thế nên hắn muốn thuyết phục Tiễn Bất Thu về cùng phe để tiêu diệt Ngũ Vị đường. Tiễn Bất Thu nghe đương nhiên hiểu rõ ý này, nhưng cũng chỉ lạnh lùng cười mỉa, hai tay chắp sau lưng: “Tế Thế đường của ta có được ngày hôm nay không phải do chèn ép các dược phô khác mà đi lên, cũng không cần dựa vào bất cứ thủ đoạn gì! Được rồi! Hứa đại phu, ta nghĩ chúng ta ngôn ngữ bất đồng, xin không đề cập tới chuyện này!”
Tiễn Bất Thu thản nhiên châm chọc Hứa Tứ Hải trước mặt mọi người, lại còn nói huỵch toẹt âm mưu của hắn ra khiến cho cái mặt hắn ngắn tũn lại, tức hận thấu xương. Chỉ có điều uy tín của Tiễn Bất Thu trong thành rất cao, ngay cả Liên huyện thái lão gia cũng nể ông mấy phần, hơn nữa chính mình cũng không biết nói gì để phản bác, những cái thật sự muốn nói ra thì chỉ sợ bản thân mình cũng sẽ không nuốt nổi phản ứng của mọi người nên đành làm thinh, coi như không hiểu.
Trong khi đó, Triệu thị vẫn còn đang ôm chặt chân của Tiễn Bất Thu, quỳ rạp trên mặt đất thấp giọng khóc thút thít, sợ hãi rụt rè ngẩng đầu lên kêu một tiếng: “Lão gia …!”
Tiễn Bất Thu vừa nghe thấy mấy tiếng này lại nhớ tới chuyện vừa rồi, liền dùng sức quăng chân vài cái, nhưng cũng phải vất vả một hồi mới thoát được. Lão chỉ vào hai bà vợ của mình và đồ đệ Diêm Diệu thủ lạnh lùng nói: “Các ngươi … hai người đúng là không biết phải trái gì cả! Đỗ tiên sinh chính là sư phụ của lão hủ, như vậy cũng chính là sư phụ, sư tổ của hai người! Tại sao các ngươi lại có thể chạy đến công đường để vu cáo bậc tôn trưởng như vậy? Đây là đại nghịch bất đạo đó biết không? Sẽ bị thiên lôi trừng trị đó! Ngươi, ngươi nói đi, nếu lão hủ không trừng trị người, sau này làm sao xuống cửu tuyền ăn nói với liệt tổ liệt tông đây?” Nói rồi quay đầu ra phía Diêm Diệu thủ đang đứng quát lớn: “Hỗn trướng, ngươi còn đứng đó làm gì? Vẫn còn muốn giữ lại người đàn bà mất nết này sao? … cầm bút đến đây!” Tiếp đó liền đuổi theo người thư lại kia để đoạt bút viết hưu thư.
Triệu thị kinh hoàng, luống cuống khóc rống lên chạy lại ôm chặt lấy Tiễn Bất Thu.
Diêm Diệu thủ đứng ở ngoài nghe lời sư phụ quát mắt mặt đỏ hồng lên một trận, rồi nhanh chóng chuyển sang trắng bệnh, vội nhấc y bào tiến vào trong, nhưng hắn cũng không dám tiến thẳng tới công đường như sư phụ mà chỉ đứng ở dưới nguyệt đài, chỉ vào mặt vợ mình quát: “Ngươi đúng là một con tiện nhân, dám xuất đường chỉ trích tổ sư gia nhục mạ bậc tôn trưởng, lão tử không thể lưu ngươi được, cũng nên viết một cái hưu thư từ ngươi!”
Tịch thị sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, cũng may ả ta tuổi còn trẻ, đầu óc lanh lợi suy nghĩ một chút hiểu rằng trượng phu bị sư phụ ép buộc bản thân hắn cũng không có biện pháp, mà giờ cầu sư phụ chỉ sợ cũng chẳng được gì, liền nghĩ ngay ra biện pháp vẹn toàn, vẻ mặt trở nên thiểu não, khóc lóc vừa quỳ vừa đi lại chỗ Đỗ Văn Hạo, dập đầu lia lịa: “Tổ sư gia! Đồ tôn tức phụ (vợ của đồ tôn) sai rồi, về sau quyết không dám tái phạm nữa, ta, ta, … nếu phu quân bỏ ta, ta sống tiếp thế nào đây? Cầu xin sư tổ cứu mạng! Xin sư tổ cứu mạng!”
Đỗ Văn Hạo muốn tránh khỏi hướng quỳ lạy của nàng ta, nhưng không ngờ Tịch thị đã kịp nắm chặt lấy y bào của hắn, muốn tránh cũng không được, ngẩng đầu nhìn sang thấy Triệu thị cũng đang khóc lóc thống thiết cầu xin Tiễn Bất Thu tha thứ, nghĩ thầm thà rằng tu sửa mười ngôi miếu chứ không hủy một mối lương duyên, liền lên tiếng: “Tiễn thần y! Một khi các nàng đã nhận sai, việc này thiết nghĩ nên bỏ qua đi. Cho các nàng một cơ hội sửa đổi.”
Tiễn Bất Thu lúc này mới đứng lại, chắp tay lễ phép: “Vậy lão hủ xin tuân theo chỉ dạy của sư phụ!” rồi quay sang chỉ vào hai người bên kia: “Lần này sư phụ, sư tổ nói giúp cho các ngươi, ta tạm thời bỏ qua, nhưng nếu từ giờ trở đi các ngươi có một nửa câu bất kính với sư phụ, sư tổ, ta mà nghe được thì dù các ngươi có dập vỡ đầu xin ta cũng nhất định không tha! Còn không mau cảm ta sự phụ, sư tổ của các ngươi!”
Hai phụ nhân vừa buồn nhưng cũng cảm thấy may mắn không thôi, khóc lóc tiến đến trước Đỗ Văn Hạo dập đầu tạ tội một hồi rồi đứng lùi sang một bên chờ.
Tiễn Bất Thu lại tiến tới trước mặt Lưu lão hán cùng Ngô thị, nói: “Sư phụ ta, cũng chính là Đỗ đại phu, hảo tâm cứu con, cứu chồng các ngươi một mạng, các ngươi không những không cảm ơn ngược lại còn đem cừu báo đáp, chạy đến công đường tố cáo ân nhân, lương tâm của các người để cho chó ăn hết rồi sao?”
Lưu lão hán dựng người thẳng lên, liếc mắt qua chỗ Hứa Tứ Hải rồi run run nói: “Thần y, con … con ta còn sống thật sao? Hứa đại phu nói, … một con người không có tỳ thì … chết chắc mà …”
“Hừ! Thượng cổ thần y Hoa Đà khi mổ bụng chữa thương, quá nửa một bên tỳ đã bị hư, dùng dao cắt đi, lấy thuốc đắp vào, uống thêm thuốc bổ trợ, trăm ngày sau là bình phục. Các ngươi nghe có hiểu không? Ngày trước thần y Hoa Đà cũng dùng kim loại cắt đi tỳ hư, người đó một trăm ngày sau đã khôi phục như lúc ban đầu, như thế nào lại không thể sống được? Hơn nữa, lúc chính ngọ hôm nay, trước khi lão hủ rời khỏi Ngũ Vị đường đã tự mình xem mạch cho con ngươi, lúc đó mạch tượng hết âm liễm dương, hư dương di động ngày càng nhiều, mặc dù vẫn ở trong lúc suy yếu, nhưng đã không còn dấu hiệu tính mạng sắp suy kiệt, sao lại không sống nổi?”
Lưu lão hán giống như bị thiên lôi đánh vào đầu, cả người trở nên ngây dại.
Thượng cổ thần y Hoa Đà cũng đã dùng dao cắt đi tỳ bẩn của người bệnh, sau đó người kia vẫn sống lại bình thường, vừa rồi chính thần y đã chẩn mạch cho con mình, nói rằng đã thoát khỏi nguy hiểm, nói rõ ràng tính mạng con mình là do Đỗ Văn Hạo cứu. Chính mình giờ phút này không biết ơn người ta, lại còn chạy đến công đường để cáo trạng, quả thực không bằng cầm thú mà. Cảm giác xấu hổ ngày một mãnh liệt khiến cho lão nhất thời không biết làm gì.
Lưu lão hán cảm thấy trong ngực đau nhức, nhưng miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: “Sai lầm rồi! Toàn bộ sai lầm rồi! Lão thiên, ta đã làm nên chuyện gì vậy …?” Hai tay đưa lên che ngực, người lão trở nên cứng đơ, mắt trợn tròn nhưng hai con ngươi không động, quay quay ngã bịch một cái xuống đất.
“Công công!” Ngô thị thấy vậy vội vã chạy đến, nâng đầu Lưu lão hán lên, chỉ thấy lúc này hai tay lão đang nắm chặt áo trước ngực, hai mắt nhắm chặt, hàm răng cứng đơ, sắc mặt trắng bệch, không còn một chút hơi thở nào.
Công đường nhất thời đại loạn, nhưng vì đang trong lúc thăng đường nên không ai dám lộn xộn, Trang tri huyện cuống quýt đứng lên vẫy vẫy tay: “Bãi đường, tạm thời bãi đường! Mau, mau tới cứu người!”
Công sai nghe vậy mới vội vàng vây quanh hai người Lưu lão hán, những người đứng xem nãy giờ cũng tràn vào xem náo nhiệt. Bàng Vũ Cầm chạy tới bên Đỗ Văn Hạo, định nói với hắn mấy câu, nhưng lại thấy ngại ngùng nên thôi, yên lặng với cảm xúc vừa vui vừa buồn mà nhìn hắn.
Hai má Ngô thị vốn đã bị đánh cho biến dạng, lúc này cũng nói không rõ nữa mà quỳ sụp trước mặt Tiễn Bất Thu: “Thần y, cứu, cứu, … công công! Cầu xin ngài cứu …”
Tiễn Bất Thu hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra sau lưng: “Hạng người mang cừu báo ân như vậy, chết cũng đáng! Lão hủ nhất định không cứu!”
Ngô thị nghe vậy quay lại ôm Lưu lão hán, âm thanh bi thương hướng Hứa Tứ Hải cầu cứu: “Hứa đại phu, ngài mau lại cứu công công của ta đi!”
Hứa Tứ Hải ngồi xổm xuống, cẩn thận dò xét hơi thở của Lưu lão hán, sờ sờ mạch, vẻ mặt đau khổ nói: “Khí cũng không có, mạch cũng không có, một người đã chết thì cứu gì nữa đây!”
A? Ông trời ơi!
Ngô thị phủ phục lên người Lưu lão hán khóc lớn.
Đỗ Văn Hạo tách mấy người xung quanh ra, cau mày nói: “Để cho ta xem một chút!” Rồi cẩn thận xem mạch, thấy mạch tế toàn bộ không có, đưa tay lên chop mũi thử thì không có cảm giác gì về hơi thở ra vào, cúi xuống đưa lỗ tai áp vào ngực cũng không nghe thấy âm thanh gì. Đỗ Văn Hạo ánh mắt buồn bã, chậm rãi đứng dậy, suy nghĩ một chút, đột nhiên một tay nắm lấy ngón trỏ Lưu lão hán, quay đầu về phía Lâm Thanh Đại: “Đưa cho ta mượn tram!”
Lâm Thanh Đại đáp một tiếng, đang định đưa tay lên đầu lấy trâm thì Bàng Vũ Cầm đã đưa cây tram của mình cho hắn. Đỗ Văn Hạo nhìn nàng mỉm cười, tiếp nhận cây tram, một tay giữ ngón trỏ Lưu lão hán, một tay dùng ngân tram đâm thẳng vào đầu ngón trỏ rồi ngay lập tức rút ra.
Một giọt máu đỏ sậm chảy ra theo miệng viết thương, theo đầu ngón trỏ chậm rãi rơi xuống, tạo nên một tiếng sáp nhẹ nhàng, theo đó một bong hoa nhỏ bằng máu đỏ hiện ra trên nền đá của công đường.