Đỗ Văn Hạo tuy rằng tới đây không lâu lắm, nhưng đối với tình huống xã hội ở triều Tống cũng đại khái biết được lời này của Chu bộ khoái hàm ý đau đớn thế nào, giúp đỡ bờ vai của hắn nói: “ Chu đại ca, nói thật cho huynh biết, thương thế của huynh phi thường hung mãnh, tà độc dị thường lợi hại, đã muốn nguy hiểm tới tính mạng rồi thứ lỗi cho ta vô năng, không nắm chắc cam đoan có thể bảo toàn tính mạng của huynh mà không cắt chân của huynh, vì để bảo đảm tính mạng, chỉ sợ ta chỉ có thể lựa chọn cắt chân của huynh mà thôi!”
Chu bộ khoái ôm quyền bắt tay Đỗ Văn Hạo, thống khổ lắc đầu: “ Đỗ đại phu, cầu ngươi! Không được cắt bỏ chân của ta! Ta thà rằng chết, cũng không thể không có chân à!”
“Giữ mệnh khó giữ chân, giữ chân khó giữ mệnh! Một chân có thể so sánh được với tính mệnh trọng yếu sao?”
Chu bộ khoái liếc mắt nhìn người vợ đang khóc thảm nức nở nói: “Nếu là ta chết, nương tử ta còn có thể tái giá, di tìm một người tốt cho nàng một cuộc sống tốt hết nửa đời còn lại, tấm lòng nàng rất tốt, có nàng thêm một miệng ăn, già trẻ vài người sẽ không bị đói, chờ khi đứa nhỏ lớn hơn một chút, nàng cùng lão nhân đều tự có kết quả. Nhưng nếu ta không có chân, cho dù sống sót, cũng sẽ liên luỵ nàng cả đời, sẽ trở thành gánh nặng cho cả nhà! Khi đó, một nhà già trẻ đều đói chết!
Đỗ Văn Hạo trong lòng rùng mình, đảo mắt qua, chỉ thấy đám bộ khoái mỗi người ủ rũ, trong lòng rầu rĩ, đều cảm thấy được lời hắn nói thật đúng là lời nói thật.
Tô thị khóc lớn chạy lại ôm chặt lấy trượng phu: “ Phu quân! Tiện thiếp thà rằng cùng chàng xuống hoàng tuyền, cũng nhất định không chịu sống một mình!”
“Thối lắm!” Chu bộ khoái dương tay đánh nàng mọt cái bạt tai, nhưng là do trọng thương nên không mạnh tay được. Chu bộ khoái thở hổn hển quát: “ Nàng cùng chết với ta con nhỏ phải làm sao? Lão nhân phải làm sao? Mọi người cùng chết? được được! lấy đao ra đây! Ta chém hết tất cả mọi người, mọi người cùng chết đi!”
“Phu quân…!” Tô thị ôm trượng phu khóc nhu chim quyên tích huyết vậy.
Chu bộ khoái trong lòng mềm nhũn, một tay ôm lấy cổ nàng, một tay vuốt ve mái tóc của nàng: “ Thuý nhi đừng khóc! Ta biết nàng rất tốt, nếu Đỗ đại phu không trị được chân của ta, sau khi ta chết, nàng nhất định phải nhanh chóng tái giá, tìm gia đình tốt! Cố gắng nuôi dưỡng con nhỏ, chỉ vài năm chờ đứa nhỏ lớn lên, có thể tự nuôi mình cùng gia gia. Nàng cũng có thể an tâm sống cuộc sống của mình…”
“Không! Phu quân …ô …ô…”
Tô thị ôm trượng phu, sợ buông lỏng tay mình, tính mạng trượng phu sẽ theo gió mà bay đi vậy.
“Thuý nhi, đừng khóc! Đáp ứng với ta, nhất định phải đáp ứng ta! Vì lão nhân cùng con nhỏ, nhất định phải đáp ứng ta! A?” Chu bộ khoái đẩy nàng ra, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng, suy nghĩ muốn lau một chút, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, nhưng lau hết một chuỗi nước mắt, một chuỗi khác lại trào ra. Chu bộ khoái cảm thấy nhu thiên toàn địa chuyển, trong lòng nóng nảy, nhéo vạt áo của nàng, hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng quát “ Thuý nhi, nàng nếu không đáp ứng, ta biến thành quỷ cũng không bỏ qua nàng!”
Tô thị khóc tới mấy lần muốn ngất, trong hoảng hốt gật gật đầu.
“Thuý nhi!” Chu bộ khoái gắt gao ôm lấy thê tử trong ngực, quay đầu nói với Đỗ Văn Hạo: “ Đỗ đại phu, giữ chân khó giữ mệnh! Động thủ đi! Xin người!”
Đỗ Văn Hạo trong lòng dường nhu có cái gì sụp đổ, hốc mắt có chút ẩm ướt, nặng nề gật đầu: “ Được! Chu đại ca, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng để bảo toàn chân cùng tính mạng của huynh!” Quay đầu lại nói với Tiền Bất Thu: “ Nâng người lên mang tới hiệu thuốc bắc của ta cứu trị!”
“Vâng sư phụ!” Tiền Bất Thu gật đầu nói.
Vài bộ khoái giúp đỡ Chu bộ khoái dùng ván cửa nâng hắn tới Ngũ Vị đường.
Đỗ Văn Hạo sau khi đi, đám người Lâm Thanh Đại ngừng đũa chờ hắn về, đợi một hồi lâu, không nghĩ tới nhiều người tới như vậy, còn dùng ván cửa nâng nữa. Vội vàng chạy lại đón.
Trong phòng phẫu thuật giản dị chỉ còn lại Lưu bộ khoái còn nằm sau khi cắt bỏ tỳ, Lâm Thanh Đại vội vàng phân phó bọn tiểu nhị hỗ trợ dọn một kho dược liệu làm phòng bệnh lâm thời, an trí Lưu bộ khoái ở trong này, sau đó mới đưa Chu bộ khoái đặt lên bàn phẫu thuật.
Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi hai nữ nhân nhanh chóng chuẩn bị trước phảu thuật. Chính mình viết một phương thuốc thanh nhiệt lợi thấp, lạnh huyết giải độc, dùng cho kháng khuẩn giảm nhiệt đưa cho Lâm Thanh Đại , bảo nàng lập tức cấp cho Chu bộ khoái. Để rửa miệng vết thương này không thể dùng phối phương của thời này được, phải sử dụng thuốc sát dùng chuyên dụng, Đỗ Văn Hạo lại viết một phương thuốc sát trùng miệng vết thương đưa cho bọn họ chuẩn bị, loại nước thuốc này yêu cầu số lượng lớn, phải rửa vết thương nhiều lần.
Thuốc tê thường dùng đều có chuẩn bị từ trước, chuẩn bị cho Chu bộ khoái dùng.
Đỗ Văn Hạo dùng nước thuốc tẩy trùng cái bao tay bằng da hươu của mình, mặc vào bộ trang phục tiêu độc khử trùng cách ly cơ thể mình, dùng bao tay da hươu tự mình động thủ cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người Chu bộ khoái ra, cuốn thành một cuộn ném vào trên bàn trong phòng bếp.
Ngô Thông nhìn thấy rất kỳ quái: “ Tiên sinh đặt nơi nào?”
“Đem quần áo này đốt đi!”
“Quần áo này rất tốt, làm chi mà phải thiêu huỷ đi?”
Đỗ Văn Hạo nói: “ loại tà độc này phi thường hung mãnh, tà độc trong miệng vết thương sẽ dính lên trên quần áo, người ngoài mặc vào sẽ bị dính loại tà độc này, cho nên phải thiêu huỷ!”
Ngô Thông vội vàng lùi ra phía sau vài bước, mặt mũi trắng bệnh.
Đỗ Văn Hạo nói: “ hoảng sợ cái gì, chỉ cần trên người không có miệng vết thường nào, hoặc là miệng vết thương không có tiếp xức với chỗ dính tà độc trên quần áo sẽ không bị cảm nhiễm!” Đi tới trước bàn, cẩn thận ném quần áo vào trong lò bếp.
Diêm Diệu Thủ dưới sự trợ giúp của Hàm Đầu, đã muốn tẩy trừ được đầu miệng vết thương, vết cắt bằng ngón tay út cũng tiến hành khâu lại, hắn bị chảy máu không ít, sắc mặt trắng bệch đi, đi theo Tiền Bất Thu tới Ngũ Vị đường, lúc này nghe xong lời nói của Đỗ Văn Hạo, biến sắc, nhớ tới cái gì, muốn hỏi Đỗ Văn Hạo một chút, thấy hắn vội vàng chạy vào trong phòng giải phẫu, nói tới miệng lại nuốt xuống. Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.
Đỗ Văn Hạo vào phòng giải phẫu tạm thời, kiểm tra tình hình gây tê của Chu bộ khoái, nhìn nhìn hai nữ nhân, hai người tuy rằng sắc mặt khó coi, vẻ mặt khẩn trường, nhưng so với lần đầu tiên tốt hơn không ít. Đều đã chuẩn bị tốt trước khi phẫu thuật.
Đỗ Văn Hạo bảo Tuyết Phi Nhi cùng Bàng Vũ Cầm mặc bộ đồ cách ly cơ thể vào, đeo cái cao tay bằng da hươu. Tuyết Phi Nhi phụ trách chủ yếu là kỹ thuật bên ngoài, chuẩn bị cùng kiểm kê khí giới giải phẫu, trong khi phẫu thuật thay mình và Bàng Vũ Cầm quan sát bên ngoài, còn phụ trách xem mạch đập của Chu bộ khoái, tình huống hô hấp, phát hiện vấn đề lập tức báo cáo. Mà Bàng Vũ Cầm là trợ thủ số một trong giải phẫu, hiệp trợ mình hoàn thành một số động tác phụ trợ giải phẫu. Những gì Bàng Vũ Cầm làm buổi chiều đã dạy nàng cả rồi, nàng cũng đã dùng thịt heo đã luyện tập.
Lúc này đây, giải phẫu rửa sạch vết thương còn đơn giản hơn nhiều so với giải phẫu mổ xẻ trong bụng, nhưng ý nghĩa quan trọng nhất lại giống nhau, rửa vết thương không hoàn toàn chết người.
Lúc Đỗ Văn Hạo hoàn toàn chuẩn bị tinh thần bắt đầu rửa sach vết thương một lần nữa mới phát hiện ra một vấn đề, một vấn đề mấu chốt không thể giải quyết!--- chiếu sáng!
Hiện giờ đã là nữa đêm canh ba, phòng phẫu thuật đơn giản đã được Lâm Thanh Đại phân phó bốn cái đèn lồng ở bốn góc nhà, bên trên bàn phẫu thuật cũng có hai ngọn đèn, nhưng là lúc này khác với những lần rửa sạch vết thương khác, thậm chí cũng không giống với những lần chiếu sáng mổ xẻ nội tạng. Lúc này cần phải cắt bỏ hết hoại tử cùng máu cung cấp cho bộ phận không hiệu quả, tiêu diệt hết những phần xương rỗng đã chết tận sâu bên trong miệng vết thương trên đùi khó có thể nhìn thấy, lại không thể cắt đứt quá nhiều những bộ phận còn hoạt động tốt, càng không thể làm tổn thương tới mạch máu, bằng không, cái chân này bị phế đi không nói, còn có thể làm cho người thiếu máu mà trực tiếp nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên, trên góc độ này mà nói, lúc này ánh sáng cho giải phẫu yên cầu còn phải cao hơn nhiều so với lần giải phẫu cắt tỳ đầu tiên nữa.
Lần trước là giải phẫu vào ban ngày, vấn đề này không xảy ra, hiện giờ là nửa đêm canh ba, trong phòng cho dù có nắp thêm bảy tám cái đèn lồng nữa, thì vẫn hôn ám như trước, phân biệt tình huống bên trong miệng vết thương cũng không rõ ràng lắm. Lần giải phẫu rửa miệng vết thương này mẫu chốt hoàn thành hay không hoàn thành, nếu không hoàn thành chỉ sợ tính mệnh cũng không còn.
Đỗ Văn Hạo gấp tới độ nhìn quang, không thể đặt một đống đèn lông ở chung quang được, như vậy đèn trước che đèn sau, đèn lông nhiều hơn nữa cũng mang lại lợi ích gì?
Bàng Vũ Cầm cảm thấy hắn đảo quanh không động thủ thuật, ngạc nhiên hỏi: “ Tiên sinh, làm sao vây?”
Đỗ Văn Hạo nói: “ Đèn! Ngọn đèn quá mờ, thấy không rõ tình hình miệng vết thương thế nào!”
“Nga…” Bàng Vũ Cầm có chút suy nghĩ nhìn mấy ngọn đèn lồng đang treo ở kia nói : “Nếu có thể trập trung ánh sáng từ những ngọn đèn này vào miệng vết thương thì tốt quá rồi.”
Đỗ Văn Hạo trong lòng vừa động, vui vẻ nói: “ Đúng vậy! ta tại sao không nghĩ tới chuyện này nhỉ, Cầm nhi nàng thật thông minh!”
Bàng Vũ Cầm được hắn khưn có chút không hiểu chuyện gì, lại có chút ngượng ngùng nhìn hắn, tới tột cùng cũng không rõ là mình nhắc nhở hắn nghĩ tới chuyện gì.
Đỗ Văn Hạo đi vài bước tới bên cửa sổ, quay lại nói với Lâm Thanh Đại: “ Đại chưởng quỹ, nhanh đi lấy một mặt gương lơn tới đây, càng lớn càng tốt!”
Lâm Thanh Đại đáp ứng, vội vàng chạy lên lầu lấy gương trang điểm của mình, cái gương này vốn để trên bàn trang điểm, nàng biết lúc này Đỗ Văn Hạo cần gương, tuyệt đối là cần dùng gấp, không chút do dự, dùng hai tay đập mạng, chém rơi cái giá đựng gương trang điểm, bắt lấy tấm gương vội vã chạy xuống lầu dưới quay về tới cửa: “ Gương tới đây!”
Đỗ Văn Hạo nói: “ Nàng mặc áo cách ly vào, mang bao tay, khẩu trang, lấy cái ghế đứng ở bên người ta, dùng cái gương này phản xạ hết đèn vào trên miệng vết thương, ta xem xét tình hình bên trong miệng vết thương!”
Lâm Thanh Đại nhất thời hiểu ra, sau khi mặc cẩn thận, đưa tới một cái ghế, đứng lên bên trên, lấy tay điều chỉnh góc độ của gương, phản xạ ánh sáng của đèn lông vào miệng vết thương.
Cái miệng vết thương này quả nhiên nhìn rõ ràng hơn, nhưng là, Triều Tống sử dụng đều là gương đồng, độ phản quang không cao, hơn nữa nguồ sáng là ánh đèn lồng, ánh sáng quá mờ hơn nữa chỉ là màu hồng, chiếu tới trên miệng vết thương không nhận rõ được phạm vi hư thối của miệng vết thương trên cơ thể, vẫn không thể đạt được tới kết quả như hy vọng.
Đỗ Văn Hạo tuy rằng tới đây không lâu lắm, nhưng đối với tình huống xã hội ở triều Tống cũng đại khái biết được lời này của Chu bộ khoái hàm ý đau đớn thế nào, giúp đỡ bờ vai của hắn nói: “ Chu đại ca, nói thật cho huynh biết, thương thế của huynh phi thường hung mãnh, tà độc dị thường lợi hại, đã muốn nguy hiểm tới tính mạng rồi thứ lỗi cho ta vô năng, không nắm chắc cam đoan có thể bảo toàn tính mạng của huynh mà không cắt chân của huynh, vì để bảo đảm tính mạng, chỉ sợ ta chỉ có thể lựa chọn cắt chân của huynh mà thôi!”
Chu bộ khoái ôm quyền bắt tay Đỗ Văn Hạo, thống khổ lắc đầu: “ Đỗ đại phu, cầu ngươi! Không được cắt bỏ chân của ta! Ta thà rằng chết, cũng không thể không có chân à!”
“Giữ mệnh khó giữ chân, giữ chân khó giữ mệnh! Một chân có thể so sánh được với tính mệnh trọng yếu sao?”
Chu bộ khoái liếc mắt nhìn người vợ đang khóc thảm nức nở nói: “Nếu là ta chết, nương tử ta còn có thể tái giá, di tìm một người tốt cho nàng một cuộc sống tốt hết nửa đời còn lại, tấm lòng nàng rất tốt, có nàng thêm một miệng ăn, già trẻ vài người sẽ không bị đói, chờ khi đứa nhỏ lớn hơn một chút, nàng cùng lão nhân đều tự có kết quả. Nhưng nếu ta không có chân, cho dù sống sót, cũng sẽ liên luỵ nàng cả đời, sẽ trở thành gánh nặng cho cả nhà! Khi đó, một nhà già trẻ đều đói chết!
Đỗ Văn Hạo trong lòng rùng mình, đảo mắt qua, chỉ thấy đám bộ khoái mỗi người ủ rũ, trong lòng rầu rĩ, đều cảm thấy được lời hắn nói thật đúng là lời nói thật.
Tô thị khóc lớn chạy lại ôm chặt lấy trượng phu: “ Phu quân! Tiện thiếp thà rằng cùng chàng xuống hoàng tuyền, cũng nhất định không chịu sống một mình!”
“Thối lắm!” Chu bộ khoái dương tay đánh nàng mọt cái bạt tai, nhưng là do trọng thương nên không mạnh tay được. Chu bộ khoái thở hổn hển quát: “ Nàng cùng chết với ta con nhỏ phải làm sao? Lão nhân phải làm sao? Mọi người cùng chết? được được! lấy đao ra đây! Ta chém hết tất cả mọi người, mọi người cùng chết đi!”
“Phu quân…!” Tô thị ôm trượng phu khóc nhu chim quyên tích huyết vậy.
Chu bộ khoái trong lòng mềm nhũn, một tay ôm lấy cổ nàng, một tay vuốt ve mái tóc của nàng: “ Thuý nhi đừng khóc! Ta biết nàng rất tốt, nếu Đỗ đại phu không trị được chân của ta, sau khi ta chết, nàng nhất định phải nhanh chóng tái giá, tìm gia đình tốt! Cố gắng nuôi dưỡng con nhỏ, chỉ vài năm chờ đứa nhỏ lớn lên, có thể tự nuôi mình cùng gia gia. Nàng cũng có thể an tâm sống cuộc sống của mình…”
“Không! Phu quân …ô …ô…”
Tô thị ôm trượng phu, sợ buông lỏng tay mình, tính mạng trượng phu sẽ theo gió mà bay đi vậy.
“Thuý nhi, đừng khóc! Đáp ứng với ta, nhất định phải đáp ứng ta! Vì lão nhân cùng con nhỏ, nhất định phải đáp ứng ta! A?” Chu bộ khoái đẩy nàng ra, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng, suy nghĩ muốn lau một chút, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, nhưng lau hết một chuỗi nước mắt, một chuỗi khác lại trào ra. Chu bộ khoái cảm thấy nhu thiên toàn địa chuyển, trong lòng nóng nảy, nhéo vạt áo của nàng, hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng quát “ Thuý nhi, nàng nếu không đáp ứng, ta biến thành quỷ cũng không bỏ qua nàng!”
Tô thị khóc tới mấy lần muốn ngất, trong hoảng hốt gật gật đầu.
“Thuý nhi!” Chu bộ khoái gắt gao ôm lấy thê tử trong ngực, quay đầu nói với Đỗ Văn Hạo: “ Đỗ đại phu, giữ chân khó giữ mệnh! Động thủ đi! Xin người!”
Đỗ Văn Hạo trong lòng dường nhu có cái gì sụp đổ, hốc mắt có chút ẩm ướt, nặng nề gật đầu: “ Được! Chu đại ca, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng để bảo toàn chân cùng tính mạng của huynh!” Quay đầu lại nói với Tiền Bất Thu: “ Nâng người lên mang tới hiệu thuốc bắc của ta cứu trị!”
“Vâng sư phụ!” Tiền Bất Thu gật đầu nói.
Vài bộ khoái giúp đỡ Chu bộ khoái dùng ván cửa nâng hắn tới Ngũ Vị đường.
Đỗ Văn Hạo sau khi đi, đám người Lâm Thanh Đại ngừng đũa chờ hắn về, đợi một hồi lâu, không nghĩ tới nhiều người tới như vậy, còn dùng ván cửa nâng nữa. Vội vàng chạy lại đón.
Trong phòng phẫu thuật giản dị chỉ còn lại Lưu bộ khoái còn nằm sau khi cắt bỏ tỳ, Lâm Thanh Đại vội vàng phân phó bọn tiểu nhị hỗ trợ dọn một kho dược liệu làm phòng bệnh lâm thời, an trí Lưu bộ khoái ở trong này, sau đó mới đưa Chu bộ khoái đặt lên bàn phẫu thuật.
Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi hai nữ nhân nhanh chóng chuẩn bị trước phảu thuật. Chính mình viết một phương thuốc thanh nhiệt lợi thấp, lạnh huyết giải độc, dùng cho kháng khuẩn giảm nhiệt đưa cho Lâm Thanh Đại , bảo nàng lập tức cấp cho Chu bộ khoái. Để rửa miệng vết thương này không thể dùng phối phương của thời này được, phải sử dụng thuốc sát dùng chuyên dụng, Đỗ Văn Hạo lại viết một phương thuốc sát trùng miệng vết thương đưa cho bọn họ chuẩn bị, loại nước thuốc này yêu cầu số lượng lớn, phải rửa vết thương nhiều lần.
Thuốc tê thường dùng đều có chuẩn bị từ trước, chuẩn bị cho Chu bộ khoái dùng.
Đỗ Văn Hạo dùng nước thuốc tẩy trùng cái bao tay bằng da hươu của mình, mặc vào bộ trang phục tiêu độc khử trùng cách ly cơ thể mình, dùng bao tay da hươu tự mình động thủ cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người Chu bộ khoái ra, cuốn thành một cuộn ném vào trên bàn trong phòng bếp.
Ngô Thông nhìn thấy rất kỳ quái: “ Tiên sinh đặt nơi nào?”
“Đem quần áo này đốt đi!”
“Quần áo này rất tốt, làm chi mà phải thiêu huỷ đi?”
Đỗ Văn Hạo nói: “ loại tà độc này phi thường hung mãnh, tà độc trong miệng vết thương sẽ dính lên trên quần áo, người ngoài mặc vào sẽ bị dính loại tà độc này, cho nên phải thiêu huỷ!”
Ngô Thông vội vàng lùi ra phía sau vài bước, mặt mũi trắng bệnh.
Đỗ Văn Hạo nói: “ hoảng sợ cái gì, chỉ cần trên người không có miệng vết thường nào, hoặc là miệng vết thương không có tiếp xức với chỗ dính tà độc trên quần áo sẽ không bị cảm nhiễm!” Đi tới trước bàn, cẩn thận ném quần áo vào trong lò bếp.
Diêm Diệu Thủ dưới sự trợ giúp của Hàm Đầu, đã muốn tẩy trừ được đầu miệng vết thương, vết cắt bằng ngón tay út cũng tiến hành khâu lại, hắn bị chảy máu không ít, sắc mặt trắng bệch đi, đi theo Tiền Bất Thu tới Ngũ Vị đường, lúc này nghe xong lời nói của Đỗ Văn Hạo, biến sắc, nhớ tới cái gì, muốn hỏi Đỗ Văn Hạo một chút, thấy hắn vội vàng chạy vào trong phòng giải phẫu, nói tới miệng lại nuốt xuống. Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.
Đỗ Văn Hạo vào phòng giải phẫu tạm thời, kiểm tra tình hình gây tê của Chu bộ khoái, nhìn nhìn hai nữ nhân, hai người tuy rằng sắc mặt khó coi, vẻ mặt khẩn trường, nhưng so với lần đầu tiên tốt hơn không ít. Đều đã chuẩn bị tốt trước khi phẫu thuật.
Đỗ Văn Hạo bảo Tuyết Phi Nhi cùng Bàng Vũ Cầm mặc bộ đồ cách ly cơ thể vào, đeo cái cao tay bằng da hươu. Tuyết Phi Nhi phụ trách chủ yếu là kỹ thuật bên ngoài, chuẩn bị cùng kiểm kê khí giới giải phẫu, trong khi phẫu thuật thay mình và Bàng Vũ Cầm quan sát bên ngoài, còn phụ trách xem mạch đập của Chu bộ khoái, tình huống hô hấp, phát hiện vấn đề lập tức báo cáo. Mà Bàng Vũ Cầm là trợ thủ số một trong giải phẫu, hiệp trợ mình hoàn thành một số động tác phụ trợ giải phẫu. Những gì Bàng Vũ Cầm làm buổi chiều đã dạy nàng cả rồi, nàng cũng đã dùng thịt heo đã luyện tập.
Lúc này đây, giải phẫu rửa sạch vết thương còn đơn giản hơn nhiều so với giải phẫu mổ xẻ trong bụng, nhưng ý nghĩa quan trọng nhất lại giống nhau, rửa vết thương không hoàn toàn chết người.
Lúc Đỗ Văn Hạo hoàn toàn chuẩn bị tinh thần bắt đầu rửa sach vết thương một lần nữa mới phát hiện ra một vấn đề, một vấn đề mấu chốt không thể giải quyết!--- chiếu sáng!
Hiện giờ đã là nữa đêm canh ba, phòng phẫu thuật đơn giản đã được Lâm Thanh Đại phân phó bốn cái đèn lồng ở bốn góc nhà, bên trên bàn phẫu thuật cũng có hai ngọn đèn, nhưng là lúc này khác với những lần rửa sạch vết thương khác, thậm chí cũng không giống với những lần chiếu sáng mổ xẻ nội tạng. Lúc này cần phải cắt bỏ hết hoại tử cùng máu cung cấp cho bộ phận không hiệu quả, tiêu diệt hết những phần xương rỗng đã chết tận sâu bên trong miệng vết thương trên đùi khó có thể nhìn thấy, lại không thể cắt đứt quá nhiều những bộ phận còn hoạt động tốt, càng không thể làm tổn thương tới mạch máu, bằng không, cái chân này bị phế đi không nói, còn có thể làm cho người thiếu máu mà trực tiếp nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên, trên góc độ này mà nói, lúc này ánh sáng cho giải phẫu yên cầu còn phải cao hơn nhiều so với lần giải phẫu cắt tỳ đầu tiên nữa.
Lần trước là giải phẫu vào ban ngày, vấn đề này không xảy ra, hiện giờ là nửa đêm canh ba, trong phòng cho dù có nắp thêm bảy tám cái đèn lồng nữa, thì vẫn hôn ám như trước, phân biệt tình huống bên trong miệng vết thương cũng không rõ ràng lắm. Lần giải phẫu rửa miệng vết thương này mẫu chốt hoàn thành hay không hoàn thành, nếu không hoàn thành chỉ sợ tính mệnh cũng không còn.
Đỗ Văn Hạo gấp tới độ nhìn quang, không thể đặt một đống đèn lông ở chung quang được, như vậy đèn trước che đèn sau, đèn lông nhiều hơn nữa cũng mang lại lợi ích gì?
Bàng Vũ Cầm cảm thấy hắn đảo quanh không động thủ thuật, ngạc nhiên hỏi: “ Tiên sinh, làm sao vây?”
Đỗ Văn Hạo nói: “ Đèn! Ngọn đèn quá mờ, thấy không rõ tình hình miệng vết thương thế nào!”
“Nga…” Bàng Vũ Cầm có chút suy nghĩ nhìn mấy ngọn đèn lồng đang treo ở kia nói : “Nếu có thể trập trung ánh sáng từ những ngọn đèn này vào miệng vết thương thì tốt quá rồi.”
Đỗ Văn Hạo trong lòng vừa động, vui vẻ nói: “ Đúng vậy! ta tại sao không nghĩ tới chuyện này nhỉ, Cầm nhi nàng thật thông minh!”
Bàng Vũ Cầm được hắn khưn có chút không hiểu chuyện gì, lại có chút ngượng ngùng nhìn hắn, tới tột cùng cũng không rõ là mình nhắc nhở hắn nghĩ tới chuyện gì.
Đỗ Văn Hạo đi vài bước tới bên cửa sổ, quay lại nói với Lâm Thanh Đại: “ Đại chưởng quỹ, nhanh đi lấy một mặt gương lơn tới đây, càng lớn càng tốt!”
Lâm Thanh Đại đáp ứng, vội vàng chạy lên lầu lấy gương trang điểm của mình, cái gương này vốn để trên bàn trang điểm, nàng biết lúc này Đỗ Văn Hạo cần gương, tuyệt đối là cần dùng gấp, không chút do dự, dùng hai tay đập mạng, chém rơi cái giá đựng gương trang điểm, bắt lấy tấm gương vội vã chạy xuống lầu dưới quay về tới cửa: “ Gương tới đây!”
Đỗ Văn Hạo nói: “ Nàng mặc áo cách ly vào, mang bao tay, khẩu trang, lấy cái ghế đứng ở bên người ta, dùng cái gương này phản xạ hết đèn vào trên miệng vết thương, ta xem xét tình hình bên trong miệng vết thương!”
Lâm Thanh Đại nhất thời hiểu ra, sau khi mặc cẩn thận, đưa tới một cái ghế, đứng lên bên trên, lấy tay điều chỉnh góc độ của gương, phản xạ ánh sáng của đèn lông vào miệng vết thương.
Cái miệng vết thương này quả nhiên nhìn rõ ràng hơn, nhưng là, Triều Tống sử dụng đều là gương đồng, độ phản quang không cao, hơn nữa nguồ sáng là ánh đèn lồng, ánh sáng quá mờ hơn nữa chỉ là màu hồng, chiếu tới trên miệng vết thương không nhận rõ được phạm vi hư thối của miệng vết thương trên cơ thể, vẫn không thể đạt được tới kết quả như hy vọng.