Trở về thành phố S, Đường Kiều bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ mình nên chọn trường nào. Kiếp trước, để đi theo Thẩm Mộ mà anh kiên quyết chọn Đại học Y ở thành phố B, nhưng bây giờ anh không muốn để bất cứ ai ảnh hưởng đến quyết định của mình nữa.
Từ đầu đến cuối, Đường Hoài Chương vẫn không can thiệp vào chuyện này nhưng anh em nhà họ Triệu lại không ngừng thổi gió bên tai anh.
Triệu Cẩm Chi rơm rớm nước mắt: “Tiểu Kiều à, mày ở lại đây đi! Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, giờ tự dưng mày đi, tao không quen nổi! Tiểu Kiều ơi Tiểu Kiều, lẽ nào mày nhẫn tâm bỏ bạn một mình đơn côi như thế!”
Đường Kiều: “…”
Triệu Lan Chi đến ngồi sát bên anh, gẩy gẩy mấy sợi tóc bên tai, cười cười ám muội: “Đường Kiều à, anh rất mong em sẽ trở thành đàn em của anh đó”
…Anh xách hai anh em đá ra cửa: “Em sẽ suy nghĩ kỹ về ý kiến của hai người. Mau về trước đi.” Rồi đóng sập cửa lại.
Nhưng dù thế nào thì ở lại thành phố S cũng là một lựa chọn không tồi. Đây là nơi anh sinh ra và lớn lên, hơn nữa đất đai rộng rãi, tài nguyên trù phú, là một nơi rất tốt để bắt đầu. Bạn bè và người thân của anh đều ở đây, huống gì, dù sức khỏe của Đường Hoài Chương lúc này không có gì bất ổn nhưng anh vẫn không hoàn toàn yên tâm được.
Cuối cùng, anh quyết định đến Đại học S, còn chuyên ngành gì thì anh không quan tâm lắm – chỉ cần không phải là Y thì cái gì với anh cũng thế cả. Với thành tích của anh, lựa chọn tốt nhất là ngành Luật.
Khi anh nói chuyện này với Đường Hoài Chương, ông chỉ thản nhiên nói: “Không tệ, sau này trong nhà sẽ có một luật sư ha.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại báo cho cả Triệu Lan Chi – chính anh cũng không hiểu sao mình lại làm như vậy, chỉ là anh muốn thế mà thôi.
Giọng nói của y rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là mang theo ý cười: “Được, anh chờ em.”
Người nào đó tự coi mình là bạn thân nhất của Đường Kiều, sau khi biết chuyện này thông qua anh trai mình thì cảm thấy tổn thương vô cùng ಥಥ
Khi biết chuyện, Đường Kiều chỉ biết dở khóc dở cười. Để an ủi tâm linh bé nhỏ bị tổn thương của Triệu Cẩm Chi, anh quyết định tổ chức một bữa tiệc họp mặt, mời gần hết cả lớp đến – sau này tách ra rồi thì còn lâu mới họp đông đủ lại được. “Người ngoài” duy nhất là Triệu Lan Chi – y ở nhà rảnh quá chẳng có việc gì làm liền chạy theo góp vui. Đương nhiên là cả đám vẫn rất phấn khích – ầy da, có trai đẹp đi theo nhìn thế nào cũng sướng mắt mà.
Nơi hẹn là một nhà hàng Nhật nổi tiếng trong thành phố. Mọi người cởi giày ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa nói cười, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Đường Kiều cũng mỉm cười, nhìn những gương mặt tràn ngập hơi thở thanh xuân ấy, cảm giác như chính anh cũng đang trẻ lại vậy.
Triệu Cẩm Chi ngồi giữa Triệu Lan Chi và anh. Trong kỳ thi lần này, y thể hiện tốt hơn ngày thường rất nhiều, khi cầm tờ giấy báo trúng tuyển của trường Đại học mà trước đây có mơ cũng không dám nghĩ tới, y cười đến híp cả mắt lại. Hậu quả của việc sung sướng quá mà nốc cả lít rượu là – y xông vào WC nôn thốc nôn tháo.
Không có bóng đèn nghìn W ở giữa, Triệu Lan Chi chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy sườn mặt anh. Nhìn làn da trắng nõn, đôi môi mỏng vừa đỏ tươi vừa ướt át ấy khẽ mím lại, trái tim y không khỏi đập rộn lên. Y cầm bình rượu lên rót cho anh, khi thu tay về – không biết là vô tình hay cố ý – khẽ sượt qua tay anh một chút. Hai người nhìn nhau, trong mắt là những cảm xúc mà người ngoài không hiểu được.
Đường Kiều chậm rãi nhấm từng ngụm rượu, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Đã ái muội đến mức này, khẩu vị của đối phương là gì anh cũng nắm trong lòng bàn tay rồi… vậy thì, anh có nên bắt đầu một tình cảm mới không?
Giờ anh đã không thể bất chấp hết tất cả mà yêu như trước đây – anh có rung động với Triệu Lan Chi, và cũng chỉ thế thôi. Nếu hai người bắt đầu, anh cũng không chắc chắn mình có thể kéo dài với y đến bao giờ. Nếu khi đường ai nấy đi mà hai người vẫn giữ quan hệ hợp tác… chuyện này rõ ràng là không tốt chút nào hết.
Một lúc sau, Triệu Cẩm Chi toàn thân thoải mái trở về, sau lưng còn dẫn theo một người. Vóc dáng người nọ cao ngất, khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt sắc bén như mắt sói, vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm vào anh.
Y vui vẻ hô: “Đường Kiều! Nói xem tao vừa gặp ai?”
Anh bình tĩnh đáp: “Người ta đã ở đây rồi, mày hỏi thế không thấy thừa à?”
Mấy cô gái bắt đầu nhao nhao lên: “Triệu Cẩm Chi, anh đẹp trai kia là ai thế? Cũng là anh của cậu hả?”
“Không, là bạn thôi.”
“Vậy mau ngồi xuống đây đi, đông người thêm vui mà! Chỉ cần đẹp trai là được chào đón tất!”
Thẩm Mộ cười cười với mọi người rồi ngồi xuống chỗ của Triệu Cẩm Chi. Y không thích lắm, nhưng lại không dám chọc Thẩm Mộ nên đành kiếm chỗ trống khác ngồi tạm.
Từ sau vụ đánh nhau lần trước, đây là lần đầu tiên Đường Kiều ngồi gần hắn như thế này nên có hơi mất tự nhiên. Trái lại, hắn lại tỏ ra rất thoải mái, tự rót cho mình một chén rượu rồi ngửa đầu uống cạn.
Hắn nói: “Nghe nói em chọn Đại học S?”
“Phải.”
“Anh nhớ em đã hứa với anh.” Hắn nắm chặt cái chén: “Em nói, em sẽ đi theo anh.”
Anh hơi ngạc nhiên: “Lúc ấy chúng ta đều là trẻ con, có nhiều chuyện chưa hiểu thấu đáo, anh còn chấp vặt mấy lời ấy làm gì.”
“Vậy hả?” Khóe miệng hắn cong lên: “Em nói thế thì hóa ra anh lại ngây thơ quá rồi.”
Anh thản nhiên đáp: “Ý em không phải vậy, là tự anh suy diễn đấy nhé.”
Triệu Lan Chi đang ngồi gần đó hơi nheo mắt lại, hứng thú nhìn Thẩm Mộ, quan sát bất kỳ động tác nào của vị khách không mời mà tới này.
Một lúc sau, cửa phòng lại bị mở ra. Người mới đến này làm tất cả ồ lên – bả vai lộ ra đầy quyến rũ, chiếc váy ngắn quá mức phối với khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, đúng là dáng vẻ của một tiểu yêu tinh thời hiện đại.
Thấy Thẩm Mộ, cô ta nũng nịu ai oán: “Thẩm Mộ à, anh làm gì mà lâu thế?”
Nhìn cô gái xinh đẹp yểu điệu này, Đường Kiều bỗng nhớ tới bóng lưng tất tả bận rộn của Đào Phi trong bếp, không nhịn được mỉa mai: “Ai da, khẩu vị của anh thay đổi nhiều thật đấy.”
Hắn không buồn quay lại: “Em về trước đi, anh ngồi cùng bạn một lúc.”
“Thẩm Mộ…” Cô gái tỏ ý không muốn, bị hắn liếc nhìn cảnh cáo thì đành giận dữ bỏ đi.
Ăn uống xong xuôi, Thẩm Mộ đề cử mọi người đến quán karaoke gần đó – là hắn mời khách nên ai cũng vui vẻ đồng ý. Đường Kiều hơi do dự, đang định kiếm cớ về trước thì hắn đã mở lời: “Em nỡ không nể mặt anh thế sao?”
“Không phải.”
Hắn nhướn mày: “Hay phải nói là – em sợ anh? Nên mới muốn trốn?”
“…”
—
Trong quán karaoke.
Để tăng không khí, ai ai cũng uống không ít rượu – vừa mới tốt nghiệp Trung học nên ai cũng muốn dùng cách này để chứng minh sự trưởng thành của mình. Họ vừa hát vừa chuốc nhau, không ai tránh thoát được.
Trong mắt bạn cùng lớp, lúc nào Đường Kiều trông cũng tao nhã thong dong, cộng thêm vẻ ngoài xuất sắc nên rất được mọi người yêu quý. Đã bị chuốc rượu không ít nhưng nhìn anh vẫn bình tĩnh như thường, trên mặt luôn là nụ cười mỉm thản nhiên.
Triệu Cẩm Chi cũng uống không ít, vừa ôm mic vừa gào rống lên, không ai ngăn y nổi. Cuối cùng vẫn là Triệu Lan Chi chịu không nổi nữa, xông lên đấm cho y một đấm, làm y tủi thân rút về một góc (╥﹏╥)
Đường Kiều hỏi: “Anh đánh nó mạnh như thế… có sao không?”
Triệu Lan Chi phất phất tay, chẳng buồn quan tâm: “Ôi chao, nó da dày thịt béo mà, kệ đi kệ đi.”
Lúc này Triệu Cẩm Chi mới níu lấy tay y, mặt đã biến thành màu gan heo: “Anh…”
“Cái gì?”
“Em muốn nôn…”
“…Thằng đần, đến WC mau!”
Triệu Cẩm Chi giãy giụa đứng lên rồi lại ngã sấp xuống, đành nước mắt lưng tròng nhìn anh hai.
Triệu Lan Chi muốn phát điên rồi: “Đường Kiều, anh với em dìu nó đi đi. Mình anh không làm nổi.”
“OK.”
Hai người một trái một phải xách Triệu Cẩm Chi đến WC.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong mắt Thẩm Mộ lóe lên một tia sáng.
—
Triệu Cẩm Chi ôm bồn cầu nôn ọe không ngừng, cơ thể khổng lồ của y tựa hồ có thể lấn sang cả phòng bên cạnh. Hết cách, Đường Kiều và Triệu Lan Chi đành phải chờ ở ngoài. Anh cau mày nhìn y, hơi lo lắng: “Nó sẽ không sao chứ?”
“Không sao không sao, nôn ra được là xong rồi. Cái thằng này, rõ ràng là không biết uống rượu mà sao lại hăng thế.”
“Ừ.” Anh cười: “Đúng là nó uống nhiều thật.”
Nhất thời, không ai nói gì thêm. Trong WC lúc này chỉ có ba người bọn họ, cửa thì đóng chặt, dường như còn không nghe rõ tiếng động ở ngoài.
Triệu Lan Chi nhìn sang anh, đột nhiên hỏi: “Vậy em… có say không?”
Anh ẩn ý cười: “Anh nói xem?”
Y lập tức túm lấy áo anh, đôi môi đượm mùi rượu liền xộc tới, dịu dàng gặm cắn khóe môi đối phương. Anh không kinh ngạc chút nào với hành động bất ngờ này, mà lập tức đảo khách thành chủ ôm lấy eo y, bế bổng y lên. Y ngồi trên bồn rửa tay, trên cái gương sau lưng phản chiếu khuôn mặt ửng hồng của Đường Kiều.
Triệu Lan Chi chớp chớp mắt, đôi chân dài quấn lên eo anh, cười như không cười hỏi: “Em là top hả?”
Anh nâng mặt y lên, vẫn là câu trả lời nọ: “Anh nói xem?”
Y cười cười lắc đầu: “Em là top hay bot cũng được, người anh muốn…” Nâng tay anh lên, y đặt một nụ hôn xuống đó: “Chỉ là chính em thôi.”
Lúc này, người nôn đến mật xanh mật vàng là Triệu Cẩm Chi cuối cùng cũng nôn xong: “…Anh, em muốn uống nước.”
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời bật cười. Đường Kiều thả người trong lòng ra, Triệu Lan Chi cũng nhảy xuống, xem như không có chuyện gì mà vác Triệu Cẩm Chi lên chuẩn bị về.
Mở cửa ra liền thấy — Thẩm Mộ đang đứng đó, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đường Kiều không nói gì, nhưng Triệu Lan Chi lại lên tiếng trước: “Sao về sớm thế?”
Hắn châm một điếu thuốc, rít một hơi: “Sớm hơn cậu nghĩ, phải không?”
Trở về thành phố S, Đường Kiều bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ mình nên chọn trường nào. Kiếp trước, để đi theo Thẩm Mộ mà anh kiên quyết chọn Đại học Y ở thành phố B, nhưng bây giờ anh không muốn để bất cứ ai ảnh hưởng đến quyết định của mình nữa.
Từ đầu đến cuối, Đường Hoài Chương vẫn không can thiệp vào chuyện này nhưng anh em nhà họ Triệu lại không ngừng thổi gió bên tai anh.
Triệu Cẩm Chi rơm rớm nước mắt: “Tiểu Kiều à, mày ở lại đây đi! Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, giờ tự dưng mày đi, tao không quen nổi! Tiểu Kiều ơi Tiểu Kiều, lẽ nào mày nhẫn tâm bỏ bạn một mình đơn côi như thế!”
Đường Kiều: “…”
Triệu Lan Chi đến ngồi sát bên anh, gẩy gẩy mấy sợi tóc bên tai, cười cười ám muội: “Đường Kiều à, anh rất mong em sẽ trở thành đàn em của anh đó”
…Anh xách hai anh em đá ra cửa: “Em sẽ suy nghĩ kỹ về ý kiến của hai người. Mau về trước đi.” Rồi đóng sập cửa lại.
Nhưng dù thế nào thì ở lại thành phố S cũng là một lựa chọn không tồi. Đây là nơi anh sinh ra và lớn lên, hơn nữa đất đai rộng rãi, tài nguyên trù phú, là một nơi rất tốt để bắt đầu. Bạn bè và người thân của anh đều ở đây, huống gì, dù sức khỏe của Đường Hoài Chương lúc này không có gì bất ổn nhưng anh vẫn không hoàn toàn yên tâm được.
Cuối cùng, anh quyết định đến Đại học S, còn chuyên ngành gì thì anh không quan tâm lắm – chỉ cần không phải là Y thì cái gì với anh cũng thế cả. Với thành tích của anh, lựa chọn tốt nhất là ngành Luật.
Khi anh nói chuyện này với Đường Hoài Chương, ông chỉ thản nhiên nói: “Không tệ, sau này trong nhà sẽ có một luật sư ha.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại báo cho cả Triệu Lan Chi – chính anh cũng không hiểu sao mình lại làm như vậy, chỉ là anh muốn thế mà thôi.
Giọng nói của y rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là mang theo ý cười: “Được, anh chờ em.”
Người nào đó tự coi mình là bạn thân nhất của Đường Kiều, sau khi biết chuyện này thông qua anh trai mình thì cảm thấy tổn thương vô cùng ಥಥ
Khi biết chuyện, Đường Kiều chỉ biết dở khóc dở cười. Để an ủi tâm linh bé nhỏ bị tổn thương của Triệu Cẩm Chi, anh quyết định tổ chức một bữa tiệc họp mặt, mời gần hết cả lớp đến – sau này tách ra rồi thì còn lâu mới họp đông đủ lại được. “Người ngoài” duy nhất là Triệu Lan Chi – y ở nhà rảnh quá chẳng có việc gì làm liền chạy theo góp vui. Đương nhiên là cả đám vẫn rất phấn khích – ầy da, có trai đẹp đi theo nhìn thế nào cũng sướng mắt mà.
Nơi hẹn là một nhà hàng Nhật nổi tiếng trong thành phố. Mọi người cởi giày ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa nói cười, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Đường Kiều cũng mỉm cười, nhìn những gương mặt tràn ngập hơi thở thanh xuân ấy, cảm giác như chính anh cũng đang trẻ lại vậy.
Triệu Cẩm Chi ngồi giữa Triệu Lan Chi và anh. Trong kỳ thi lần này, y thể hiện tốt hơn ngày thường rất nhiều, khi cầm tờ giấy báo trúng tuyển của trường Đại học mà trước đây có mơ cũng không dám nghĩ tới, y cười đến híp cả mắt lại. Hậu quả của việc sung sướng quá mà nốc cả lít rượu là – y xông vào WC nôn thốc nôn tháo.
Không có bóng đèn nghìn W ở giữa, Triệu Lan Chi chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy sườn mặt anh. Nhìn làn da trắng nõn, đôi môi mỏng vừa đỏ tươi vừa ướt át ấy khẽ mím lại, trái tim y không khỏi đập rộn lên. Y cầm bình rượu lên rót cho anh, khi thu tay về – không biết là vô tình hay cố ý – khẽ sượt qua tay anh một chút. Hai người nhìn nhau, trong mắt là những cảm xúc mà người ngoài không hiểu được.
Đường Kiều chậm rãi nhấm từng ngụm rượu, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Đã ái muội đến mức này, khẩu vị của đối phương là gì anh cũng nắm trong lòng bàn tay rồi… vậy thì, anh có nên bắt đầu một tình cảm mới không?
Giờ anh đã không thể bất chấp hết tất cả mà yêu như trước đây – anh có rung động với Triệu Lan Chi, và cũng chỉ thế thôi. Nếu hai người bắt đầu, anh cũng không chắc chắn mình có thể kéo dài với y đến bao giờ. Nếu khi đường ai nấy đi mà hai người vẫn giữ quan hệ hợp tác… chuyện này rõ ràng là không tốt chút nào hết.
Một lúc sau, Triệu Cẩm Chi toàn thân thoải mái trở về, sau lưng còn dẫn theo một người. Vóc dáng người nọ cao ngất, khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt sắc bén như mắt sói, vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm vào anh.
Y vui vẻ hô: “Đường Kiều! Nói xem tao vừa gặp ai?”
Anh bình tĩnh đáp: “Người ta đã ở đây rồi, mày hỏi thế không thấy thừa à?”
Mấy cô gái bắt đầu nhao nhao lên: “Triệu Cẩm Chi, anh đẹp trai kia là ai thế? Cũng là anh của cậu hả?”
“Không, là bạn thôi.”
“Vậy mau ngồi xuống đây đi, đông người thêm vui mà! Chỉ cần đẹp trai là được chào đón tất!”
Thẩm Mộ cười cười với mọi người rồi ngồi xuống chỗ của Triệu Cẩm Chi. Y không thích lắm, nhưng lại không dám chọc Thẩm Mộ nên đành kiếm chỗ trống khác ngồi tạm.
Từ sau vụ đánh nhau lần trước, đây là lần đầu tiên Đường Kiều ngồi gần hắn như thế này nên có hơi mất tự nhiên. Trái lại, hắn lại tỏ ra rất thoải mái, tự rót cho mình một chén rượu rồi ngửa đầu uống cạn.
Hắn nói: “Nghe nói em chọn Đại học S?”
“Phải.”
“Anh nhớ em đã hứa với anh.” Hắn nắm chặt cái chén: “Em nói, em sẽ đi theo anh.”
Anh hơi ngạc nhiên: “Lúc ấy chúng ta đều là trẻ con, có nhiều chuyện chưa hiểu thấu đáo, anh còn chấp vặt mấy lời ấy làm gì.”
“Vậy hả?” Khóe miệng hắn cong lên: “Em nói thế thì hóa ra anh lại ngây thơ quá rồi.”
Anh thản nhiên đáp: “Ý em không phải vậy, là tự anh suy diễn đấy nhé.”
Triệu Lan Chi đang ngồi gần đó hơi nheo mắt lại, hứng thú nhìn Thẩm Mộ, quan sát bất kỳ động tác nào của vị khách không mời mà tới này.
Một lúc sau, cửa phòng lại bị mở ra. Người mới đến này làm tất cả ồ lên – bả vai lộ ra đầy quyến rũ, chiếc váy ngắn quá mức phối với khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, đúng là dáng vẻ của một tiểu yêu tinh thời hiện đại.
Thấy Thẩm Mộ, cô ta nũng nịu ai oán: “Thẩm Mộ à, anh làm gì mà lâu thế?”
Nhìn cô gái xinh đẹp yểu điệu này, Đường Kiều bỗng nhớ tới bóng lưng tất tả bận rộn của Đào Phi trong bếp, không nhịn được mỉa mai: “Ai da, khẩu vị của anh thay đổi nhiều thật đấy.”
Hắn không buồn quay lại: “Em về trước đi, anh ngồi cùng bạn một lúc.”
“Thẩm Mộ…” Cô gái tỏ ý không muốn, bị hắn liếc nhìn cảnh cáo thì đành giận dữ bỏ đi.
Ăn uống xong xuôi, Thẩm Mộ đề cử mọi người đến quán karaoke gần đó – là hắn mời khách nên ai cũng vui vẻ đồng ý. Đường Kiều hơi do dự, đang định kiếm cớ về trước thì hắn đã mở lời: “Em nỡ không nể mặt anh thế sao?”
“Không phải.”
Hắn nhướn mày: “Hay phải nói là – em sợ anh? Nên mới muốn trốn?”
“…”
—
Trong quán karaoke.
Để tăng không khí, ai ai cũng uống không ít rượu – vừa mới tốt nghiệp Trung học nên ai cũng muốn dùng cách này để chứng minh sự trưởng thành của mình. Họ vừa hát vừa chuốc nhau, không ai tránh thoát được.
Trong mắt bạn cùng lớp, lúc nào Đường Kiều trông cũng tao nhã thong dong, cộng thêm vẻ ngoài xuất sắc nên rất được mọi người yêu quý. Đã bị chuốc rượu không ít nhưng nhìn anh vẫn bình tĩnh như thường, trên mặt luôn là nụ cười mỉm thản nhiên.
Triệu Cẩm Chi cũng uống không ít, vừa ôm mic vừa gào rống lên, không ai ngăn y nổi. Cuối cùng vẫn là Triệu Lan Chi chịu không nổi nữa, xông lên đấm cho y một đấm, làm y tủi thân rút về một góc (╥﹏╥)
Đường Kiều hỏi: “Anh đánh nó mạnh như thế… có sao không?”
Triệu Lan Chi phất phất tay, chẳng buồn quan tâm: “Ôi chao, nó da dày thịt béo mà, kệ đi kệ đi.”
Lúc này Triệu Cẩm Chi mới níu lấy tay y, mặt đã biến thành màu gan heo: “Anh…”
“Cái gì?”
“Em muốn nôn…”
“…Thằng đần, đến WC mau!”
Triệu Cẩm Chi giãy giụa đứng lên rồi lại ngã sấp xuống, đành nước mắt lưng tròng nhìn anh hai.
Triệu Lan Chi muốn phát điên rồi: “Đường Kiều, anh với em dìu nó đi đi. Mình anh không làm nổi.”
“OK.”
Hai người một trái một phải xách Triệu Cẩm Chi đến WC.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong mắt Thẩm Mộ lóe lên một tia sáng.
—
Triệu Cẩm Chi ôm bồn cầu nôn ọe không ngừng, cơ thể khổng lồ của y tựa hồ có thể lấn sang cả phòng bên cạnh. Hết cách, Đường Kiều và Triệu Lan Chi đành phải chờ ở ngoài. Anh cau mày nhìn y, hơi lo lắng: “Nó sẽ không sao chứ?”
“Không sao không sao, nôn ra được là xong rồi. Cái thằng này, rõ ràng là không biết uống rượu mà sao lại hăng thế.”
“Ừ.” Anh cười: “Đúng là nó uống nhiều thật.”
Nhất thời, không ai nói gì thêm. Trong WC lúc này chỉ có ba người bọn họ, cửa thì đóng chặt, dường như còn không nghe rõ tiếng động ở ngoài.
Triệu Lan Chi nhìn sang anh, đột nhiên hỏi: “Vậy em… có say không?”
Anh ẩn ý cười: “Anh nói xem?”
Y lập tức túm lấy áo anh, đôi môi đượm mùi rượu liền xộc tới, dịu dàng gặm cắn khóe môi đối phương. Anh không kinh ngạc chút nào với hành động bất ngờ này, mà lập tức đảo khách thành chủ ôm lấy eo y, bế bổng y lên. Y ngồi trên bồn rửa tay, trên cái gương sau lưng phản chiếu khuôn mặt ửng hồng của Đường Kiều.
Triệu Lan Chi chớp chớp mắt, đôi chân dài quấn lên eo anh, cười như không cười hỏi: “Em là top hả?”
Anh nâng mặt y lên, vẫn là câu trả lời nọ: “Anh nói xem?”
Y cười cười lắc đầu: “Em là top hay bot cũng được, người anh muốn…” Nâng tay anh lên, y đặt một nụ hôn xuống đó: “Chỉ là chính em thôi.”
Lúc này, người nôn đến mật xanh mật vàng là Triệu Cẩm Chi cuối cùng cũng nôn xong: “…Anh, em muốn uống nước.”
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời bật cười. Đường Kiều thả người trong lòng ra, Triệu Lan Chi cũng nhảy xuống, xem như không có chuyện gì mà vác Triệu Cẩm Chi lên chuẩn bị về.
Mở cửa ra liền thấy — Thẩm Mộ đang đứng đó, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đường Kiều không nói gì, nhưng Triệu Lan Chi lại lên tiếng trước: “Sao về sớm thế?”
Hắn châm một điếu thuốc, rít một hơi: “Sớm hơn cậu nghĩ, phải không?”