Thu thập đồ đạc cho Thẩm Duy Thần rồi giao nó cho Đường Kiều xong, Đào Phi vội vã chạy đi làm.
Việc đầu tiên anh làm là dẫn thằng bé đi cắt tóc. Nhà tạo mẫu tóc thấy nó đáng yêu nên cũng vui vẻ, ngắm lên ngắm xuống nửa ngày liền cho ra một kiểu đầu nhẹ nhàng khoan khoái. Khuôn mặt Thẩm Duy Thần vốn bầu bĩnh đáng yêu, nay phối với kiểu tóc mới lại càng thêm tôn lên đôi mắt đen tuyền, thậm chí Đường Kiều nhìn bằng mắt thường cũng thấy đôi lông mi vừa dài vừa dày của nó đang chớp chớp.
Anh nhớ đến Thẩm Mộ trẻ tuổi anh tuấn, lại nhớ đến Thẩm Ngôn đã trung niên mà lực sát thương vẫn không giảm, rồi lại nhìn sang Thẩm Duy Thần moe chết người này… Chậc, gen nhà họ Thẩm quá mạnh rồi, thật đúng là tội ác, tội ác!
Tiếp đó, Đường Kiều dẫn hot boy nhí đi dạo trung tâm thương mại. Anh mua cho nó mấy bộ quần áo, đổi sang sơ mi quần bò cắm thùng, cuối cùng còn trêu chọc đeo cho nó chiếc kính không gọng và mũ lưỡi trai.
“Được rồi.” Anh cực kỳ hài lòng: “Ra dáng một tiểu soái ca rồi đấy!”
Thằng nhỏ ngoác miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn đều tăm tắp.
“Cháu sắp thay răng rồi hả?” Anh đột nhiên nhớ ra.
“Dạ?” Nó nghiêng đầu suy nghĩ: “Cháu không biết.”
Anh nâng cằm nó lên, nhìn nhìn một lúc rồi nói: “Quên đi, răng các người có rụng mất mấy cái thì cũng chẳng xấu đi đâu. Nào, đã đói chưa?”
Nó cúi xuống, sờ sờ bụng mình: “Hình như có hơi hơi ạ.”
“Muốn ăn gì không?”
Nó cẩn thận hỏi: “Cháu muốn gì cũng được ạ?”
“Ừ, hôm nay tùy ý cháu đi.”
Nó vui vẻ: “Dạ, cháu muốn ăn đồ rác rưởi ạ!”
“…?”
Đồ rác rưởi trong miệng Thẩm Duy Thần hóa ra lại là mấy tiệm đồ ăn nhanh nhan nhản trên đường. Trẻ con luôn thích mấy thứ như thế này, nhưng Đào Phi lại không cho nó ăn, luôn nói với nó đó là những “đồ ăn rác rưởi”.
Đường Kiều nói được thì làm được, liền dẫn Thẩm Duy Thần đến một cửa hàng thức ăn nhanh. Nhưng anh vẫn hơi chột dạ, bảo với nó: “Nhớ, đừng nói với mẹ cháu là chú dẫn cháu đến đây nhé.”
Thẩm Duy Thần đang gặm đùi gà đến là vui vẻ: “Dạ!”
“Ăn từ từ thôi.”
“Chú Đường, chú không ăn ạ?”
Anh đang định nói là mình không đói thì nó bỗng vươn cánh tay mập mạp ra, giơ một miếng đùi gà đến bên miệng anh, vẻ mặt chờ mong: “A ”
Dù anh không thích mấy thứ này, nhưng lại không từ chối được ý tốt của thằng nhóc.
“Ngon không ạ?”
“Ngon lắm.”
Thằng bé lại nở một nụ cười thật tươi, làm lòng anh ấm lại. Anh biết đời này mình không thể làm cha trẻ con được, nhưng không có nghĩa là anh không thích trẻ con, huống gì còn là kiểu vừa thông minh vừa đáng yêu như Thẩm Duy Thần đây, có ai là không thích thằng bé chứ? Anh đột nhiên cảm thấy – mình đúng là tràn ngập tình phụ tử.
Cơm tối ăn ở nhà Đường Kiều, anh tự mình xuống bếp làm mấy món đơn giản. Thẩm Duy Thần không kiêng ăn, cho gì là ăn nấy.
“Duy Thần, cháu ở căn phòng mà trước đây hai mẹ con ở nhé.”
“Dạ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xìu xuống: “Cháu không ngủ cùng chú sao?”
“Cháu là con trai, sao lại muốn ngủ cùng người khác?”
Nó hơi tủi thân, bĩu bĩu môi: “Nhưng cháu toàn ngủ với mẹ mà…”
Anh bất đắc dĩ: “Vì chỗ ở lúc trước của cháu quá nhỏ, chỉ có một cái giường.”
“… Dạ.”
Ăn xong, Thẩm Duy Thần mang tất cả đồ đạc của mình đến phòng cho khách, sắp xếp đồ đạc đâu vào đó. Chờ nó thu dọn xong, Đường Kiều liền gọi nó ra phòng khách, vừa xem TV vừa cùng nhau ăn ít hoa quả tráng miệng.
TV trùng hợp đang chiếu thế giới động vật – trên màn hình là một đôi báo hoa đang nỗ lực sinh – sôi – hậu – đại.
Đường Kiều nghĩ đây là một thời cơ tốt để giáo dục giới tính cho thằng bé, cân nhắc một lúc rồi hắng giọng, nghiêm túc nói: “Thẩm Duy Thần, cháu có biết mình được sinh ra như thế nào không?”
Nó lắc đầu.
Anh định nói, song khi nhìn vào đôi mắt 100% thuần khiết kia thì lại không cách nào mở miệng được.
“Chú Đường?”
“Khụ khụ.” Anh vẫy vẫy nó, nó lập tức xán lại: “Trong mỗi một người đàn ông đều có một hạt giống, người ba đặt hạt giống này vào cơ thể người mẹ, rồi cục cưng bắt đầu lớn lên trong bụng mẹ, giống như ta gieo hạt vào đất rồi từ hạt phát triển thành cây ấy…”
Nó nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Cục cưng lớn lên, đến một thời điểm mà bụng mẹ không chứa nổi nữa, thì sẽ sinh cục cưng ra.” Anh chỉ lên màn hình: “Đôi báo hoa kia cũng thế, bọn chúng đang gieo hạt.” Nói rồi, tự anh cũng thấy thẹn, chỉ hận không thể dán miệng mình lại: “Đương nhiên, ta không thể gieo giống bừa bãi được, chỉ có thể làm với người mình thích thôi.”
“A.” Thẩm Duy Thần cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Chú Đường, vậy ba cháu là ai? Cũng là người mẹ cháu thích sao?”
Anh sửng sốt, nhất thời không nói được gì.
Nó rũ mắt xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: “Cháu đã hỏi mẹ, nhưng mẹ không cho cháu biết. Mẹ nói chú là bạn tốt nhất của mẹ, vậy chú có biết không?”
Anh xoa loạn mái tóc đen của nó, đáp qua loa: “Cũng muộn rồi, mau đi tắm rồi ngủ đi, trẻ con không nên thức khuya.”
Nó không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đi tắm rửa.
Khi trẻ con ngủ là thời gian tự do của người lớn. Đường Kiều không có sở thích đặc biệt gì, chỉ ở trong phòng làm nốt công việc tích tụ mấy hôm nay.
Lúc ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa thì anh đang chuẩn bị lên giường. Vừa mở cửa ra, chỉ thấy Thẩm Duy Thần ôm lấy gối đầu, đáng thương nhìn anh: “Chú Đường, cháu ngủ cùng chú được không ạ?”
Anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
“Cháu…” Nó ấp úng: “Cháu không quen ngủ một mình.”
Anh nhướn mày lên: “Cháu sợ tối?”
“Không ạ.” Nó cúi đầu, hơi chột dạ nói: “Cháu chỉ là…”
“Được rồi, vào đi.” Anh đáp: “Lần sau không được viện lý do nữa.”
Mắt nó sáng bừng lên, vui vẻ trèo lên giường. Đêm nay, nó vùi đầu vào ngực anh ngủ say, không có mấy tiếng động kỳ lạ đó nữa, nó ngủ rất thoải mái á
—
Đường Kiều vốn thuê một bà dì định kỳ đến nhà mình quét tước, nay có Thẩm Duy Thần, anh liền để bà trông nom thằng bé ban ngày, cho đến khi anh tan tầm về nhà.
Mấy hôm nay Thẩm gia đổi chủ, chuyện Thẩm Tam gia quay về đã làm giới thương nhân ở thành phố S sôi sục lên. Là ông chủ của một công ty mới phất mấy năm gần đây, Triệu Lan Chi cũng rất quan tâm đến chuyện này, rảnh rỗi liền chạy đến chỗ Đường Kiều hóng chuyện.
“Không phải em đã gặp Thẩm Tam gia rồi sao? Ông ta thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Mặt anh không chút thay đổi: “Nếu ý anh là vẻ ngoài thì… nhìn ông ta rất không tồi.”
Y bật cười, chế giễu: “Một lão già bốn mươi tuổi thì đẹp ở đâu ra được.”
“Đừng nói thế chứ.” Cộng hai đời lại thì Đường Kiều cũng quá bốn mươi rồi, nên nghe y nói vậy, anh hơi khó chịu: “Đàn ông bốn mươi như hoa đầu cành, anh xem ảnh đế ấy…”
“Được rồi, đang nói về Thẩm Tam gia cơ mà, ảnh đế thì liên quan gì ở đây? Em có cảm giác gì về ông ta?”
“Thẩm Ngôn không đơn giản.”
“… Có nói cũng như không.”
Anh đứng lên: “Anh hỏi em làm gì, sau này có cơ hội gặp thì tự anh quan sát đi.”
Y kéo anh lại: “Em định đi đâu?”
“Ăn.”
Triệu Lan Chi nhìn đồng hồ: “Đúng là đến giờ ăn rồi. Triệu Cẩm Chi nói trưa nay mời hai ta đi ăn cơm, cùng đi nào.”
“Đang yên đang lành nó mời chúng ta đi ăn làm gì?” Đường Kiều tò mò: “Đừng nói là muốn giới thiệu bạn gái nhé?”
Cái tay đang mở cửa của y khựng lại, khinh bỉ cười: “Ai mà thèm thích thằng nhãi đó chứ.”
Anh thấy hơi lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
Thấy anh đứng im, y giục: “Đi!”
Anh ừ một tiếng, vội đuổi theo.
Seven: Hôm trước ai nói thuyền Double Chi ấy nhở….
Thu thập đồ đạc cho Thẩm Duy Thần rồi giao nó cho Đường Kiều xong, Đào Phi vội vã chạy đi làm.
Việc đầu tiên anh làm là dẫn thằng bé đi cắt tóc. Nhà tạo mẫu tóc thấy nó đáng yêu nên cũng vui vẻ, ngắm lên ngắm xuống nửa ngày liền cho ra một kiểu đầu nhẹ nhàng khoan khoái. Khuôn mặt Thẩm Duy Thần vốn bầu bĩnh đáng yêu, nay phối với kiểu tóc mới lại càng thêm tôn lên đôi mắt đen tuyền, thậm chí Đường Kiều nhìn bằng mắt thường cũng thấy đôi lông mi vừa dài vừa dày của nó đang chớp chớp.
Anh nhớ đến Thẩm Mộ trẻ tuổi anh tuấn, lại nhớ đến Thẩm Ngôn đã trung niên mà lực sát thương vẫn không giảm, rồi lại nhìn sang Thẩm Duy Thần moe chết người này… Chậc, gen nhà họ Thẩm quá mạnh rồi, thật đúng là tội ác, tội ác!
Tiếp đó, Đường Kiều dẫn hot boy nhí đi dạo trung tâm thương mại. Anh mua cho nó mấy bộ quần áo, đổi sang sơ mi quần bò cắm thùng, cuối cùng còn trêu chọc đeo cho nó chiếc kính không gọng và mũ lưỡi trai.
“Được rồi.” Anh cực kỳ hài lòng: “Ra dáng một tiểu soái ca rồi đấy!”
Thằng nhỏ ngoác miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn đều tăm tắp.
“Cháu sắp thay răng rồi hả?” Anh đột nhiên nhớ ra.
“Dạ?” Nó nghiêng đầu suy nghĩ: “Cháu không biết.”
Anh nâng cằm nó lên, nhìn nhìn một lúc rồi nói: “Quên đi, răng các người có rụng mất mấy cái thì cũng chẳng xấu đi đâu. Nào, đã đói chưa?”
Nó cúi xuống, sờ sờ bụng mình: “Hình như có hơi hơi ạ.”
“Muốn ăn gì không?”
Nó cẩn thận hỏi: “Cháu muốn gì cũng được ạ?”
“Ừ, hôm nay tùy ý cháu đi.”
Nó vui vẻ: “Dạ, cháu muốn ăn đồ rác rưởi ạ!”
“…?”
Đồ rác rưởi trong miệng Thẩm Duy Thần hóa ra lại là mấy tiệm đồ ăn nhanh nhan nhản trên đường. Trẻ con luôn thích mấy thứ như thế này, nhưng Đào Phi lại không cho nó ăn, luôn nói với nó đó là những “đồ ăn rác rưởi”.
Đường Kiều nói được thì làm được, liền dẫn Thẩm Duy Thần đến một cửa hàng thức ăn nhanh. Nhưng anh vẫn hơi chột dạ, bảo với nó: “Nhớ, đừng nói với mẹ cháu là chú dẫn cháu đến đây nhé.”
Thẩm Duy Thần đang gặm đùi gà đến là vui vẻ: “Dạ!”
“Ăn từ từ thôi.”
“Chú Đường, chú không ăn ạ?”
Anh đang định nói là mình không đói thì nó bỗng vươn cánh tay mập mạp ra, giơ một miếng đùi gà đến bên miệng anh, vẻ mặt chờ mong: “A ”
Dù anh không thích mấy thứ này, nhưng lại không từ chối được ý tốt của thằng nhóc.
“Ngon không ạ?”
“Ngon lắm.”
Thằng bé lại nở một nụ cười thật tươi, làm lòng anh ấm lại. Anh biết đời này mình không thể làm cha trẻ con được, nhưng không có nghĩa là anh không thích trẻ con, huống gì còn là kiểu vừa thông minh vừa đáng yêu như Thẩm Duy Thần đây, có ai là không thích thằng bé chứ? Anh đột nhiên cảm thấy – mình đúng là tràn ngập tình phụ tử.
Cơm tối ăn ở nhà Đường Kiều, anh tự mình xuống bếp làm mấy món đơn giản. Thẩm Duy Thần không kiêng ăn, cho gì là ăn nấy.
“Duy Thần, cháu ở căn phòng mà trước đây hai mẹ con ở nhé.”
“Dạ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xìu xuống: “Cháu không ngủ cùng chú sao?”
“Cháu là con trai, sao lại muốn ngủ cùng người khác?”
Nó hơi tủi thân, bĩu bĩu môi: “Nhưng cháu toàn ngủ với mẹ mà…”
Anh bất đắc dĩ: “Vì chỗ ở lúc trước của cháu quá nhỏ, chỉ có một cái giường.”
“… Dạ.”
Ăn xong, Thẩm Duy Thần mang tất cả đồ đạc của mình đến phòng cho khách, sắp xếp đồ đạc đâu vào đó. Chờ nó thu dọn xong, Đường Kiều liền gọi nó ra phòng khách, vừa xem TV vừa cùng nhau ăn ít hoa quả tráng miệng.
TV trùng hợp đang chiếu thế giới động vật – trên màn hình là một đôi báo hoa đang nỗ lực sinh – sôi – hậu – đại.
Đường Kiều nghĩ đây là một thời cơ tốt để giáo dục giới tính cho thằng bé, cân nhắc một lúc rồi hắng giọng, nghiêm túc nói: “Thẩm Duy Thần, cháu có biết mình được sinh ra như thế nào không?”
Nó lắc đầu.
Anh định nói, song khi nhìn vào đôi mắt % thuần khiết kia thì lại không cách nào mở miệng được.
“Chú Đường?”
“Khụ khụ.” Anh vẫy vẫy nó, nó lập tức xán lại: “Trong mỗi một người đàn ông đều có một hạt giống, người ba đặt hạt giống này vào cơ thể người mẹ, rồi cục cưng bắt đầu lớn lên trong bụng mẹ, giống như ta gieo hạt vào đất rồi từ hạt phát triển thành cây ấy…”
Nó nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Cục cưng lớn lên, đến một thời điểm mà bụng mẹ không chứa nổi nữa, thì sẽ sinh cục cưng ra.” Anh chỉ lên màn hình: “Đôi báo hoa kia cũng thế, bọn chúng đang gieo hạt.” Nói rồi, tự anh cũng thấy thẹn, chỉ hận không thể dán miệng mình lại: “Đương nhiên, ta không thể gieo giống bừa bãi được, chỉ có thể làm với người mình thích thôi.”
“A.” Thẩm Duy Thần cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Chú Đường, vậy ba cháu là ai? Cũng là người mẹ cháu thích sao?”
Anh sửng sốt, nhất thời không nói được gì.
Nó rũ mắt xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: “Cháu đã hỏi mẹ, nhưng mẹ không cho cháu biết. Mẹ nói chú là bạn tốt nhất của mẹ, vậy chú có biết không?”
Anh xoa loạn mái tóc đen của nó, đáp qua loa: “Cũng muộn rồi, mau đi tắm rồi ngủ đi, trẻ con không nên thức khuya.”
Nó không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đi tắm rửa.
Khi trẻ con ngủ là thời gian tự do của người lớn. Đường Kiều không có sở thích đặc biệt gì, chỉ ở trong phòng làm nốt công việc tích tụ mấy hôm nay.
Lúc ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa thì anh đang chuẩn bị lên giường. Vừa mở cửa ra, chỉ thấy Thẩm Duy Thần ôm lấy gối đầu, đáng thương nhìn anh: “Chú Đường, cháu ngủ cùng chú được không ạ?”
Anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
“Cháu…” Nó ấp úng: “Cháu không quen ngủ một mình.”
Anh nhướn mày lên: “Cháu sợ tối?”
“Không ạ.” Nó cúi đầu, hơi chột dạ nói: “Cháu chỉ là…”
“Được rồi, vào đi.” Anh đáp: “Lần sau không được viện lý do nữa.”
Mắt nó sáng bừng lên, vui vẻ trèo lên giường. Đêm nay, nó vùi đầu vào ngực anh ngủ say, không có mấy tiếng động kỳ lạ đó nữa, nó ngủ rất thoải mái á
—
Đường Kiều vốn thuê một bà dì định kỳ đến nhà mình quét tước, nay có Thẩm Duy Thần, anh liền để bà trông nom thằng bé ban ngày, cho đến khi anh tan tầm về nhà.
Mấy hôm nay Thẩm gia đổi chủ, chuyện Thẩm Tam gia quay về đã làm giới thương nhân ở thành phố S sôi sục lên. Là ông chủ của một công ty mới phất mấy năm gần đây, Triệu Lan Chi cũng rất quan tâm đến chuyện này, rảnh rỗi liền chạy đến chỗ Đường Kiều hóng chuyện.
“Không phải em đã gặp Thẩm Tam gia rồi sao? Ông ta thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Mặt anh không chút thay đổi: “Nếu ý anh là vẻ ngoài thì… nhìn ông ta rất không tồi.”
Y bật cười, chế giễu: “Một lão già bốn mươi tuổi thì đẹp ở đâu ra được.”
“Đừng nói thế chứ.” Cộng hai đời lại thì Đường Kiều cũng quá bốn mươi rồi, nên nghe y nói vậy, anh hơi khó chịu: “Đàn ông bốn mươi như hoa đầu cành, anh xem ảnh đế ấy…”
“Được rồi, đang nói về Thẩm Tam gia cơ mà, ảnh đế thì liên quan gì ở đây? Em có cảm giác gì về ông ta?”
“Thẩm Ngôn không đơn giản.”
“… Có nói cũng như không.”
Anh đứng lên: “Anh hỏi em làm gì, sau này có cơ hội gặp thì tự anh quan sát đi.”
Y kéo anh lại: “Em định đi đâu?”
“Ăn.”
Triệu Lan Chi nhìn đồng hồ: “Đúng là đến giờ ăn rồi. Triệu Cẩm Chi nói trưa nay mời hai ta đi ăn cơm, cùng đi nào.”
“Đang yên đang lành nó mời chúng ta đi ăn làm gì?” Đường Kiều tò mò: “Đừng nói là muốn giới thiệu bạn gái nhé?”
Cái tay đang mở cửa của y khựng lại, khinh bỉ cười: “Ai mà thèm thích thằng nhãi đó chứ.”
Anh thấy hơi lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
Thấy anh đứng im, y giục: “Đi!”
Anh ừ một tiếng, vội đuổi theo.
Seven: Hôm trước ai nói thuyền Double Chi ấy nhở….