Suốt ba năm qua, Đường Kiều chỉ về nước có hai lần – lần đầu là vì Thẩm Duy Thần đột nhiên biến mất, lần thứ hai thì hoàn toàn là vì nhớ Elvis.
Khi ổn định được chỗ ngồi trên máy bay thì cả người anh đã đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người. Tiếp viên hàng không thấy anh như vậy thì khá lo lắng, nhưng anh chỉ khoát khoát tay: “Tôi không sao đâu.”
Mãi đến giờ, anh vẫn chưa liên lạc được với cậu, nhưng anh biết cậu đang không ở thành phố S, mà đang ở thành phố B để chuẩn bị cho bộ phim sắp tới. Vừa đến khách sạn là cậu đã chụp ngay một bức ảnh gửi anh, cả tên khách sạn lẫn số phòng đều được chụp rất rõ nét – lúc đó anh còn đùa: “Chụp rõ như thế làm gì, đừng bảo là em muốn tôi đến tìm em đấy nhé?”
“Em muốn thế lắm, nhưng cũng thừa biết là anh sẽ không làm vậy. Thôi thì cứ để em ảo tưởng tí đi, những hai tháng cơ mà, sao mà em chịu đựng được chứ”
Elvis nói rất đúng – anh lúc đó chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chạy đến thành phố B làm loạn thế này. Nhưng khi một người đã bị kích thích, thì không ai có thể ngăn cản bước chân của anh ta được! (anh thích thì anh cứ làm thôi)
Không biết có phải vì thuốc hạ sốt đã có hiệu quả hay không mà cả người anh cứ lâng lâng. Anh ngồi lọt thỏm trong ghế, uống chút nước rồi suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu toàn là hình ảnh về cậu.
Vừa nghĩ đến đôi mắt đen láy sâu thẳm kia sẽ sáng bừng lên khi nhìn thấy mình, ngực anh thốt nhiên trở nên ấm áp, cơn khó chịu vì bệnh cũng không còn quá mãnh liệt.
Lúc máy bay cất cánh thì trời vẫn còn tối. Đường Kiều ngồi bên cửa sổ, nhìn bên ngoài mưa không ngừng rơi, bỗng thấy nhớ nụ cười của cậu quá đỗi…
Trước giờ anh vẫn nghĩ mình là kiểu người bình tĩnh lạnh nhạt, mỗi khi nhìn thấy cảnh uyên ương khổ sở vì ái tình, anh chỉ thấy nó thật quá ngu ngốc. Nhưng đến giờ anh mới nhận ra – một khi bạn đã sa chân vào tình yêu rồi, thì sẽ chẳng còn khả năng kiểm soát được lòng mình nữa.
Máy bay đã ổn định. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng lòng đầy chờ mong – khi máy bay hạ cánh, chờ đón anh sẽ là quê nhà xa cách đã lâu và người yêu mà anh vẫn hằng mong chờ.
—
Thẩm Mộ có chìa khóa nhà Đường Kiều. Tuy anh rất khó chịu với chuyện này, nhưng hắn lại cho rằng chuyện mình được tùy ý ra vào nhà anh là hiển nhiên.
Hắn chạy tới rất vội, đến ô còn không kịp mang, nên dù lái xe đến nhưng vẫn phải dính mưa. Khi hắn một thân ẩm ướt mở cửa nhà Đường Kiều ra, thì đối diện hắn chỉ là một căn phòng tăm tối.
“Đường Kiều?” Hắn gọi, nhưng không ai trả lời. Cho rằng anh đã ngủ, hắn vội vã bật đèn rồi chạy vào phòng trong.
Trên giường vẫn chẳng có ai, chăn chiếu hỗn độn, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh còn lưu lại trên đó. Trên tủ đầu giường là chai thuốc và chén nước ấm — thì ra Đường Kiều thực sự không nói dối, đúng là anh bị bệnh thật.
Đã muộn thế này rồi, người anh còn không khỏe, sẽ đi đâu được chứ?
Thẩm Mộ liên tục gọi cho anh, nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được. Hắn đứng im một lúc, rồi như không nhịn nổi nữa mà bất ngờ vươn tay, gạt toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất. Cái chén thủy tinh vô tội bị quăng xuống đất vỡ tan, trong đêm mưa tĩnh mịch này, nghe càng thêm chói tai vô cùng.
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt cũng dần lạnh lùng trở lại. Lục tung phòng ngủ anh lên thì thấy – quần áo treo trong tủ hầu như vẫn còn nguyên đó, thứ duy nhất biến mất chỉ là điện thoại, hộ chiếu và visa. Hắn còn thấy chìa khóa xe anh ở trên bàn ngoài phòng khách – đến cả xe anh cũng không lấy, hình như là thật sự định đi xa nhà.
Thẩm Mộ không nghĩ Đường Kiều thực sự muốn rời khỏi mình – không chỉ vì anh sẽ không bỏ được Đường Hoài Chương, mà nếu anh thực sự muốn bỏ đi thì còn gọi điện cho hắn xin nghỉ bệnh làm gì?
Vậy rốt cục là Đường Kiều đã đi đâu? Rất nhiều manh mối để lại đều nói rằng – chuyến đi này xảy đến rất bất ngờ. Chẳng lẽ trong nước đột nhiên có chuyện gì à?
Tình huống như thế này đã từng xảy ra. Ba năm trước, sau khi mới đến NY không lâu, anh đã bất chấp mọi sự phản đối của hắn để quay về nước một lần – nhưng dù sao thì anh cũng đã quay lại. Lần này chắc cũng thế, nhưng nhỡ đâu…?
Thẩm Mộ hắn sẽ không cho phép! Tuyệt đối không cho phép Đường Kiều rời khỏi mình!
Để đạt được tham vọng của bản thân, hắn đã từ bỏ nhiều điều lắm. Giấc mộng hoang đường thời niên thiếu đã ngày một rời xa, chỉ còn mỗi Đường Kiều ở lại, như một minh chứng cho những gì hắn từng ao ước…
Hắn không do dự nữa, lập tức gọi cho trợ lý.
Rõ ràng là trợ lý đáng thương đang ngủ, mãi sau mới bò dậy nhấc máy. Y chưa kịp mở lời thì hắn đã ra lệnh: “Tìm Đường Kiều cho tôi.”
Y chẳng hiểu gì hết: “Hả? Nhưng mà…”
“Tạm thời ngưng mọi công việc của cậu lại.” Hắn khựng lại một chút, cắn răng nói: “Phải tìm được người, bằng mọi giá!”
—
Khi Đường Kiều ra khỏi sân bay thì đường đã lên đèn – khung cảnh chắc chỉ rực rỡ bằng một phần mười NY hoa lệ.
Hành lý của anh chỉ vẻn vẹn có một túi xách, nhưng chỉ thế cũng đã đủ làm anh thở hồng hộc, cứ ba bước đi lại một bước nghỉ.
Chật vật mãi mới đến được nơi đỗ taxi. Lên xe rồi, vẻ ngoài của anh lại làm tài xế hoảng sợ lần nữa.
“Cậu, cậu à, cậu không sao đấy chứ? Nhìn mặt cậu tái lắm, hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện?”
Anh sờ lên trán mình, cười nói: “Cháu cảm ơn bác, nhưng cháu không sao đâu. Phiền bác đưa cháu đến khách sạn XXX nhé.”
Sốt cao cộng với không được nghỉ ngơi đầy đủ làm anh chỉ như muốn khuỵu, không biết có thể gắng gượng thêm được bao lâu nữa.
Anh dần dần thiếp đi. Không biết bao lâu sau, tài xế lay anh dậy: “Cậu ơi, đến nơi rồi kìa.”
Anh chớp chớp mắt, thậm chí còn không nhìn rõ lắm cảnh vật xung quanh. Cố hết sức giữ vẻ tỉnh táo, anh đưa tiền cho bác tài: “Cháu cảm ơn.”
Lúc nhận tiền, ngón tay tài xế vô tình sượt qua tay anh, lập tức kêu: “Nóng quá! Cậu phải đến bác sĩ ngay đi!”
Anh gật đầu, gượng nói: “Cháu sẽ đi ngay.”
—
Rõ ràng là đã mong chờ đến thế, nhưng khi thực sự sắp gặp Elvis, Đường Kiều lại đâm ra lo sợ.
Vào khách sạn rồi, anh không đi tìm cậu ngay mà thuê một căn phòng trước, dự định ngủ ở đó một đêm để lại sức đã.
Anh lại gọi cho Elvis – lúc này thì có người nhấc máy ngay. Hình như cậu đang ngủ, mơ mơ màng màng alo một tiếng, nghe ra giọng anh mới tỉnh táo lại.
“Đường Kiều, là anh sao?”
“Ừ.”
“Hôm nay em gọi mãi cho anh mà không được! Anh làm gì thế hả!”
Anh cố hết sức để giọng mình nghe có vẻ không bất thường: “À, tôi đi công tác, lúc đấy chắc đang ở trên máy bay.”
“Thì ra là vậy.” Elvis thở phào nhẹ nhõm: “Suýt chút nữa là em định báo cảnh sát rồi.”
Anh không nhịn được bật cười: “Em đang ở trong khách sạn hả?”
“Vâng, mới từ studio về, mệt muốn chết ”
“Vậy hôm nay em cứ nghỉ cho tốt đi, ngày mai… tôi sẽ đến tìm em.”
“Thôi không cần.” Cậu bắt đầu làm nũng: “Anh nói với em nhiều hơn vài câu là được”
Đường Kiều cố ép sự khó chịu vì cơn bệnh xuống, sến súa với cậu một hồi lâu rồi cậu mới lưu luyến gác máy, trước khi cúp còn không quên thủ thỉ: “Đường Kiều, em rất nhớ anh.”
Tắm xong, anh dùng một cái nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể, kết quả là – chỉ tăng không giảm. Anh thở dài, chỉ mong sáng mai nhìn mình sẽ đỡ hơn một chút, chứ để cậu biết anh ôm bệnh đến đây thì chắc chắn là sẽ phát điên lên mất.
Anh không muốn thấy cậu lo lắng cho mình,
Đường Kiều ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau. Khuôn mặt trong gương rốt cục cũng khá hơn một chút – tuy da vẫn hơn tái, nhưng đã đỡ hơn hình ảnh cái xác chết trôi hôm qua lắm rồi.
Càng đến gần phòng Elvis, tim anh càng đập mạnh hơn, thình thịch thình thịch, như thể sắp phá tung ***g ngực anh ra vậy.
Anh đứng lại trước của phòng cậu. Vì đã hỏi trước nên anh biết – hôm nay cậu có nửa ngày nghỉ, và hẳn là đang ngủ say sau cánh cửa kia.
Đường Kiều hít sâu một hơi — gõ cửa.
Mãi sau mới có người ra. Nhìn thấy anh, vẻ mặt của thiếu niên mừng rỡ hệt như anh tưởng tượng, rồi vụt sáng bừng lên, như thể có muôn vàn tia sáng ngập tràn trong đó vậy. Không để anh quan sát mình lâu nữa, cậu đã bế bổng anh lên, lủi thẳng vào phòng.
“Đường Kiều!”
“Ừ, là tôi đây.” Anh mỉm cười đáp.
Nụ hôn mãnh liệt rối rít phủ xuống. Môi anh bị mút đến phát tê, răng lưỡi đảo loạn, mạnh mẽ đến độ cả người anh như mềm nhũn – đến khi tỉnh lại thì anh đã được Elvis đặt lên giường rồi.
Cậu nửa nằm nửa ngồi bên người anh, đôi tay quấn chặt lấy eo người trong lòng: “Anh đến thật này!”
“Ừ.” Tay anh nhẹ nhàng chạm lên đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên: “Em ngạc nhiên lắm à?”
“Vâng, cũng rất vui nữa…” Chân tay cậu như thừa thãi chẳng biết để vào đâu, chỉ biết nhìn anh chằm chằm: “Em chẳng biết nên nói gì cả.”
Anh không nhịn được bật cười: “Vậy đừng nói gì, cứ làm là được thôi.”
Cậu cúi đầu, thơm thật mạnh lên má anh, đoạn run run cởi từng khuy áo sơ mi của anh ra.
Có lẽ vì quá kích động nên cậu không thấy cơ thể nóng rực của anh có gì bất thường – dù sao thì cả người cậu bây giờ cũng khô nóng chẳng kém. Anh thì chẳng có chút sức lực, cứ để mặc cậu thích làm gì thì làm.
Kích tình trôi qua, hai người ôm nhau nằm trên giường, nhất là Elvis tay dài chân dài, ôm anh kín đến độ không một khe hở.
“Không phải chiều nay em phải đến studio à?”
Cậu dụi dụi đầu vào xương quai xanh của anh: “Em không muốn đi.”
Anh bật cười: “Thế sao được.”
“Em bảo được là được. Bây giờ người đầu tư lớn nhất của bộ phim này rất để ý đến em, người đó sẽ không để tâm mấy chuyện vụn vặt này đâu.”
“Được rồi, vậy em đi tắm đi.” Anh đẩy đẩy cậu: “Người toàn mồ hôi là mồ hôi!”
“Cùng tắm nhé?”
“Lại thêm lần nữa trong phòng tắm hả? Thôi tha cho cái eo già của tôi đi, thanh niên ơi”
Cậu thè lưỡi, chạy vụt vào phòng tắm.
Anh gắng đứng dậy, định đi lấy cốc nước, vô tình lại thấy trong gạt tàn đầu giường có ít tro thuốc và nửa điếu hút chưa xong.
Là loại của phụ nữ.
Suốt ba năm qua, Đường Kiều chỉ về nước có hai lần – lần đầu là vì Thẩm Duy Thần đột nhiên biến mất, lần thứ hai thì hoàn toàn là vì nhớ Elvis.
Khi ổn định được chỗ ngồi trên máy bay thì cả người anh đã đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người. Tiếp viên hàng không thấy anh như vậy thì khá lo lắng, nhưng anh chỉ khoát khoát tay: “Tôi không sao đâu.”
Mãi đến giờ, anh vẫn chưa liên lạc được với cậu, nhưng anh biết cậu đang không ở thành phố S, mà đang ở thành phố B để chuẩn bị cho bộ phim sắp tới. Vừa đến khách sạn là cậu đã chụp ngay một bức ảnh gửi anh, cả tên khách sạn lẫn số phòng đều được chụp rất rõ nét – lúc đó anh còn đùa: “Chụp rõ như thế làm gì, đừng bảo là em muốn tôi đến tìm em đấy nhé?”
“Em muốn thế lắm, nhưng cũng thừa biết là anh sẽ không làm vậy. Thôi thì cứ để em ảo tưởng tí đi, những hai tháng cơ mà, sao mà em chịu đựng được chứ”
Elvis nói rất đúng – anh lúc đó chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chạy đến thành phố B làm loạn thế này. Nhưng khi một người đã bị kích thích, thì không ai có thể ngăn cản bước chân của anh ta được! (anh thích thì anh cứ làm thôi)
Không biết có phải vì thuốc hạ sốt đã có hiệu quả hay không mà cả người anh cứ lâng lâng. Anh ngồi lọt thỏm trong ghế, uống chút nước rồi suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu toàn là hình ảnh về cậu.
Vừa nghĩ đến đôi mắt đen láy sâu thẳm kia sẽ sáng bừng lên khi nhìn thấy mình, ngực anh thốt nhiên trở nên ấm áp, cơn khó chịu vì bệnh cũng không còn quá mãnh liệt.
Lúc máy bay cất cánh thì trời vẫn còn tối. Đường Kiều ngồi bên cửa sổ, nhìn bên ngoài mưa không ngừng rơi, bỗng thấy nhớ nụ cười của cậu quá đỗi…
Trước giờ anh vẫn nghĩ mình là kiểu người bình tĩnh lạnh nhạt, mỗi khi nhìn thấy cảnh uyên ương khổ sở vì ái tình, anh chỉ thấy nó thật quá ngu ngốc. Nhưng đến giờ anh mới nhận ra – một khi bạn đã sa chân vào tình yêu rồi, thì sẽ chẳng còn khả năng kiểm soát được lòng mình nữa.
Máy bay đã ổn định. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng lòng đầy chờ mong – khi máy bay hạ cánh, chờ đón anh sẽ là quê nhà xa cách đã lâu và người yêu mà anh vẫn hằng mong chờ.
—
Thẩm Mộ có chìa khóa nhà Đường Kiều. Tuy anh rất khó chịu với chuyện này, nhưng hắn lại cho rằng chuyện mình được tùy ý ra vào nhà anh là hiển nhiên.
Hắn chạy tới rất vội, đến ô còn không kịp mang, nên dù lái xe đến nhưng vẫn phải dính mưa. Khi hắn một thân ẩm ướt mở cửa nhà Đường Kiều ra, thì đối diện hắn chỉ là một căn phòng tăm tối.
“Đường Kiều?” Hắn gọi, nhưng không ai trả lời. Cho rằng anh đã ngủ, hắn vội vã bật đèn rồi chạy vào phòng trong.
Trên giường vẫn chẳng có ai, chăn chiếu hỗn độn, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh còn lưu lại trên đó. Trên tủ đầu giường là chai thuốc và chén nước ấm — thì ra Đường Kiều thực sự không nói dối, đúng là anh bị bệnh thật.
Đã muộn thế này rồi, người anh còn không khỏe, sẽ đi đâu được chứ?
Thẩm Mộ liên tục gọi cho anh, nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được. Hắn đứng im một lúc, rồi như không nhịn nổi nữa mà bất ngờ vươn tay, gạt toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất. Cái chén thủy tinh vô tội bị quăng xuống đất vỡ tan, trong đêm mưa tĩnh mịch này, nghe càng thêm chói tai vô cùng.
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt cũng dần lạnh lùng trở lại. Lục tung phòng ngủ anh lên thì thấy – quần áo treo trong tủ hầu như vẫn còn nguyên đó, thứ duy nhất biến mất chỉ là điện thoại, hộ chiếu và visa. Hắn còn thấy chìa khóa xe anh ở trên bàn ngoài phòng khách – đến cả xe anh cũng không lấy, hình như là thật sự định đi xa nhà.
Thẩm Mộ không nghĩ Đường Kiều thực sự muốn rời khỏi mình – không chỉ vì anh sẽ không bỏ được Đường Hoài Chương, mà nếu anh thực sự muốn bỏ đi thì còn gọi điện cho hắn xin nghỉ bệnh làm gì?
Vậy rốt cục là Đường Kiều đã đi đâu? Rất nhiều manh mối để lại đều nói rằng – chuyến đi này xảy đến rất bất ngờ. Chẳng lẽ trong nước đột nhiên có chuyện gì à?
Tình huống như thế này đã từng xảy ra. Ba năm trước, sau khi mới đến NY không lâu, anh đã bất chấp mọi sự phản đối của hắn để quay về nước một lần – nhưng dù sao thì anh cũng đã quay lại. Lần này chắc cũng thế, nhưng nhỡ đâu…?
Thẩm Mộ hắn sẽ không cho phép! Tuyệt đối không cho phép Đường Kiều rời khỏi mình!
Để đạt được tham vọng của bản thân, hắn đã từ bỏ nhiều điều lắm. Giấc mộng hoang đường thời niên thiếu đã ngày một rời xa, chỉ còn mỗi Đường Kiều ở lại, như một minh chứng cho những gì hắn từng ao ước…
Hắn không do dự nữa, lập tức gọi cho trợ lý.
Rõ ràng là trợ lý đáng thương đang ngủ, mãi sau mới bò dậy nhấc máy. Y chưa kịp mở lời thì hắn đã ra lệnh: “Tìm Đường Kiều cho tôi.”
Y chẳng hiểu gì hết: “Hả? Nhưng mà…”
“Tạm thời ngưng mọi công việc của cậu lại.” Hắn khựng lại một chút, cắn răng nói: “Phải tìm được người, bằng mọi giá!”
—
Khi Đường Kiều ra khỏi sân bay thì đường đã lên đèn – khung cảnh chắc chỉ rực rỡ bằng một phần mười NY hoa lệ.
Hành lý của anh chỉ vẻn vẹn có một túi xách, nhưng chỉ thế cũng đã đủ làm anh thở hồng hộc, cứ ba bước đi lại một bước nghỉ.
Chật vật mãi mới đến được nơi đỗ taxi. Lên xe rồi, vẻ ngoài của anh lại làm tài xế hoảng sợ lần nữa.
“Cậu, cậu à, cậu không sao đấy chứ? Nhìn mặt cậu tái lắm, hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện?”
Anh sờ lên trán mình, cười nói: “Cháu cảm ơn bác, nhưng cháu không sao đâu. Phiền bác đưa cháu đến khách sạn XXX nhé.”
Sốt cao cộng với không được nghỉ ngơi đầy đủ làm anh chỉ như muốn khuỵu, không biết có thể gắng gượng thêm được bao lâu nữa.
Anh dần dần thiếp đi. Không biết bao lâu sau, tài xế lay anh dậy: “Cậu ơi, đến nơi rồi kìa.”
Anh chớp chớp mắt, thậm chí còn không nhìn rõ lắm cảnh vật xung quanh. Cố hết sức giữ vẻ tỉnh táo, anh đưa tiền cho bác tài: “Cháu cảm ơn.”
Lúc nhận tiền, ngón tay tài xế vô tình sượt qua tay anh, lập tức kêu: “Nóng quá! Cậu phải đến bác sĩ ngay đi!”
Anh gật đầu, gượng nói: “Cháu sẽ đi ngay.”
—
Rõ ràng là đã mong chờ đến thế, nhưng khi thực sự sắp gặp Elvis, Đường Kiều lại đâm ra lo sợ.
Vào khách sạn rồi, anh không đi tìm cậu ngay mà thuê một căn phòng trước, dự định ngủ ở đó một đêm để lại sức đã.
Anh lại gọi cho Elvis – lúc này thì có người nhấc máy ngay. Hình như cậu đang ngủ, mơ mơ màng màng alo một tiếng, nghe ra giọng anh mới tỉnh táo lại.
“Đường Kiều, là anh sao?”
“Ừ.”
“Hôm nay em gọi mãi cho anh mà không được! Anh làm gì thế hả!”
Anh cố hết sức để giọng mình nghe có vẻ không bất thường: “À, tôi đi công tác, lúc đấy chắc đang ở trên máy bay.”
“Thì ra là vậy.” Elvis thở phào nhẹ nhõm: “Suýt chút nữa là em định báo cảnh sát rồi.”
Anh không nhịn được bật cười: “Em đang ở trong khách sạn hả?”
“Vâng, mới từ studio về, mệt muốn chết ”
“Vậy hôm nay em cứ nghỉ cho tốt đi, ngày mai… tôi sẽ đến tìm em.”
“Thôi không cần.” Cậu bắt đầu làm nũng: “Anh nói với em nhiều hơn vài câu là được”
Đường Kiều cố ép sự khó chịu vì cơn bệnh xuống, sến súa với cậu một hồi lâu rồi cậu mới lưu luyến gác máy, trước khi cúp còn không quên thủ thỉ: “Đường Kiều, em rất nhớ anh.”
Tắm xong, anh dùng một cái nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể, kết quả là – chỉ tăng không giảm. Anh thở dài, chỉ mong sáng mai nhìn mình sẽ đỡ hơn một chút, chứ để cậu biết anh ôm bệnh đến đây thì chắc chắn là sẽ phát điên lên mất.
Anh không muốn thấy cậu lo lắng cho mình,
Đường Kiều ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau. Khuôn mặt trong gương rốt cục cũng khá hơn một chút – tuy da vẫn hơn tái, nhưng đã đỡ hơn hình ảnh cái xác chết trôi hôm qua lắm rồi.
Càng đến gần phòng Elvis, tim anh càng đập mạnh hơn, thình thịch thình thịch, như thể sắp phá tung g ngực anh ra vậy.
Anh đứng lại trước của phòng cậu. Vì đã hỏi trước nên anh biết – hôm nay cậu có nửa ngày nghỉ, và hẳn là đang ngủ say sau cánh cửa kia.
Đường Kiều hít sâu một hơi — gõ cửa.
Mãi sau mới có người ra. Nhìn thấy anh, vẻ mặt của thiếu niên mừng rỡ hệt như anh tưởng tượng, rồi vụt sáng bừng lên, như thể có muôn vàn tia sáng ngập tràn trong đó vậy. Không để anh quan sát mình lâu nữa, cậu đã bế bổng anh lên, lủi thẳng vào phòng.
“Đường Kiều!”
“Ừ, là tôi đây.” Anh mỉm cười đáp.
Nụ hôn mãnh liệt rối rít phủ xuống. Môi anh bị mút đến phát tê, răng lưỡi đảo loạn, mạnh mẽ đến độ cả người anh như mềm nhũn – đến khi tỉnh lại thì anh đã được Elvis đặt lên giường rồi.
Cậu nửa nằm nửa ngồi bên người anh, đôi tay quấn chặt lấy eo người trong lòng: “Anh đến thật này!”
“Ừ.” Tay anh nhẹ nhàng chạm lên đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên: “Em ngạc nhiên lắm à?”
“Vâng, cũng rất vui nữa…” Chân tay cậu như thừa thãi chẳng biết để vào đâu, chỉ biết nhìn anh chằm chằm: “Em chẳng biết nên nói gì cả.”
Anh không nhịn được bật cười: “Vậy đừng nói gì, cứ làm là được thôi.”
Cậu cúi đầu, thơm thật mạnh lên má anh, đoạn run run cởi từng khuy áo sơ mi của anh ra.
Có lẽ vì quá kích động nên cậu không thấy cơ thể nóng rực của anh có gì bất thường – dù sao thì cả người cậu bây giờ cũng khô nóng chẳng kém. Anh thì chẳng có chút sức lực, cứ để mặc cậu thích làm gì thì làm.
Kích tình trôi qua, hai người ôm nhau nằm trên giường, nhất là Elvis tay dài chân dài, ôm anh kín đến độ không một khe hở.
“Không phải chiều nay em phải đến studio à?”
Cậu dụi dụi đầu vào xương quai xanh của anh: “Em không muốn đi.”
Anh bật cười: “Thế sao được.”
“Em bảo được là được. Bây giờ người đầu tư lớn nhất của bộ phim này rất để ý đến em, người đó sẽ không để tâm mấy chuyện vụn vặt này đâu.”
“Được rồi, vậy em đi tắm đi.” Anh đẩy đẩy cậu: “Người toàn mồ hôi là mồ hôi!”
“Cùng tắm nhé?”
“Lại thêm lần nữa trong phòng tắm hả? Thôi tha cho cái eo già của tôi đi, thanh niên ơi”
Cậu thè lưỡi, chạy vụt vào phòng tắm.
Anh gắng đứng dậy, định đi lấy cốc nước, vô tình lại thấy trong gạt tàn đầu giường có ít tro thuốc và nửa điếu hút chưa xong.
Là loại của phụ nữ.