Khi Đường Kiều về đến thành phố S thì phố đã lên đèn. Vì không báo trước cho ai nên không có ai đến đón, anh liền xách vali chạy thẳng về nhà.
Nhà ở đây là căn phòng trọ nơi anh và Thẩm Duy Thần từng chung sống.
Ở nơi bình thường mà ấm áp này, anh đã nhìn cậu lớn lên từng chút một, từ một thằng nhóc loắt choắt như hạt đậu đến khi cậu cao lớn hơn anh, mạnh mẽ hơn anh. Tình cảm mà anh dành cho cậu quá phức tạp và rắc rối, nhưng anh có thể khẳng định — nếu cậu nhất định phải có một người bạn đời cho quãng đường còn lại, thì anh mong đó sẽ là mình.
Khi ở trên xe, anh không nhịn được nghĩ – giờ cậu đang làm gì nhỉ? Có phải đang ở nhà chờ anh không, có phải vẫn thắp đèn đợi anh không?
Nhưng thứ anh thấy chỉ là căn phòng không bóng người – điều này làm anh khá thất vọng. Anh biết dạo này cậu rất bận, mấy lần gặp nhau hồi trước cũng là phải sắp xếp mãi mới có… Nghĩ đến bản thân lúc ấy lại chẳng biết quý trọng, anh lại càng thêm chán nản.
Giờ mà gọi cho cậu cũng chẳng giải quyết được gì, nên anh chỉ có thể lên mạng tìm thông tin – quả nhiên, giờ là thời điểm chuẩn bị ra mắt của một bộ phim cậu đóng.
Xem ra, trong một thời gian ngắn tới cậu sẽ không thể rảnh được. Thường thì anh sẽ chờ thêm vài ngày nữa, nhưng tâm lý con người là càng bị ngăn cản thì lại càng muốn làm — giờ anh chỉ muốn gặp cậu sớm nhất có thể, rồi nói cho cậu biết câu trả lời của mình.
Tắm rửa thay quần áo xong, Đường Kiều vội vã chạy đến công ty của cậu. Nhác thấy bóng Lisa đi giày cao gót chạy phăm phăm ở đại sảnh, anh vội ngăn cô lại.
“…Anh Đường?” Cô ngạc nhiên nói: “Anh về rồi hả?”
“Ừ.”
“Thế thì tốt quá!” Cô vui vẻ rút điện thoại ra: “Tôi phải báo ngay cho Elvis mới được, nhất định em ấy sẽ…”
“Không cần đâu.” Anh ngăn cô lại: “Nó đang bận mà.”
Cô nghĩ một lúc, chợt vỗ trán: “A! Giờ em ấy đang dự lễ ra mắt phim với tổ phim mà, suýt nữa thì tôi quên mất!” Cô ngượng ngùng thè lưỡi: “Để tôi nhờ người gọi em ấy ra.”
Đường Kiều chẳng biết nên khóc hay cười: “Thôi, tôi về có phải là chuyện lớn gì đâu mà.”
“Sao lại không lớn?” Cô nghiêm túc đáp: “Với Elvis thì không gì quan trọng hơn chuyện này cả!”
Tim anh thịch một cái, không nhịn được hỏi: “Nó…. Mấy hôm nay nó thế nào?”
“Còn thế nào được nữa? Lúc trước vì trễ lịch nhiều quá nên dạo này phải quay gấp, thức thâu đêm suốt sáng để đuổi kịp tiến độ, tôi khuyên thế nào em ấy cũng không nghe. Rõ ràng là đã mệt đến chết rồi, nhưng vẫn cố chống đỡ…. Mà em ấy vốn có phải là diễn viên chuyên nghiệp đâu cho cam, chỉ là dân dựa vào khuôn mặt thôi, nên lại càng bị đạo diễn mắng mỏ thậm tệ.”
Đường Kiều nhăn mày lại: “Thẩm Ngôn có biết chuyện này không?”
Dù sao thì Thẩm Duy Thần cũng là người Thẩm Ngôn muốn nâng đỡ, hơn nữa, Triệu Lan Chi còn nói là…. gã không hẳn chỉ lợi dụng cậu, mà còn có vài phần tình cảm thật lòng trong đó. Tuy anh không hiểu rõ gã lắm, nhưng cũng chắc chắn một điều rằng – gã tuyệt đối sẽ không để người của mình bị người ta bắt nạt.
Lisa dáo dác nhìn xung quanh rồi mới đến nói nhỏ vào tai anh: “Giờ boss Thẩm chẳng còn tâm sức đâu mà nghĩ đến Elvis nữa á.”
“Hả?” Đường Kiều ngạc nhiên: “Thế là thế nào?” Mối nguy lớn nhất với Thẩm Ngôn đã được giải trừ, đúng ra giờ gã phải xuân phong đắc ý chứ?
Xuân phong đắc ý (春风得意): vui sướng vì mọi việc đều thuận lợi.
“Tôi có biết đâu. Nhưng mà Thẩm Tam gia dạo này…” Lisa rùng mình một cái: “Rất đáng sợ, cả người tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt, đứng cách xa 3m còn thấy lạnh cơ mà. Lần trước có một minh tinh hạng ba gặp boss trong thang máy, lỡ miệng nói vài câu mà giờ đã bị đóng băng rồi….”
Anh nghĩ một chút rồi ướm hỏi: “Không phải vì chuyện chia tay với Triệu Lan Chi đấy chứ?”
“Hửm?” Cô bật cười, không do dự nói: “Sao lại thế được? Dạo này boss đang thắm thiết với ngôi sao nữ mới quen hồi sinh nhật lắm cơ mà, thấy bảo hôm trước còn tự thân đưa người đẹp đến studio đấy…”
“Thế thì vì gì?”
Cô nhún nhún vai: “Tôi cũng không biết. Chắc đang có chuyện gì rắc rối thôi.”
Anh lại hỏi: “Sau chuyện đó thì quan hệ giữa Thẩm Duy Thần và Thẩm Ngôn thế nào?”
“Hình như chẳng thay đổi gì đâu.”
Xem ra Triệu Lan Chi đã nói đúng – Thẩm Ngôn không định hy sinh Thẩm Duy Thần vì Thẩm Mộ.
“Tôi hiểu rồi.” Anh cười nói: “Lisa, cô giúp tôi một việc nhỏ nhé?”
—
Ở lễ ra mắt phim.
Thẩm Duy Thần cảm thấy như mình đã tham gia hàng trăm bữa tiệc kiểu thế này rồi – người người mặc những bộ lễ phục cắt may khéo léo, nở nụ cười giống y hệt nhau, nói những câu chuyện lặp đi lặp lại, lần này qua lần khác.
Giữa những khuôn mặt mơ hồ này, dần dần xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Cậu ngẩn người ra – sao anh ấy lại xuất hiện ở đây được?
Đối phương cũng trông thấy cậu, liền nâng chén đi đến: “Duy Thần à.”
“Anh Lan Chi? Sao anh lại ở….”
“Sao anh lại không thể đến?” Y nở nụ cười trêu chọc quen thuộc.
Cậu lắc đầu: “Em cứ nghĩ anh và…”
Cậu chưa nói xong, nhưng y đã đoán được ý cậu: “Thôi nào, Tam gia vẫn rất hào phóng với tình nhân cũ mà, huống gì anh cũng đầu tư kha khá vào bộ phim này đấy.”
Cậu đang định mở miệng thì bỗng thấy Thẩm Ngôn đang khoác tay nữ minh tinh đó, thản nhiên đi về hướng họ. Cậu ho một tiếng, chỉ về phía sau y.
Y tò mò quay lại, liền nhìn thẳng vào mắt gã. Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như thế, hai giây, rồi cùng mỉm cười.
“Tam gia, lâu rồi không gặp nhỉ.” Giọng điệu của y rất tự nhiên, chẳng thân mật nhưng cũng chẳng hờ hững.
“Chuyến du lịch lần này thế nào?” Thẩm Ngôn hỏi.
“Vui lắm. Nói ra thì chuyện này còn phải cảm ơn Tam gia.”
“Haha, đừng khách sáo thế.”
Đối thoại chấm dứt.
Nói cũng phải, với quan hệ của hai người họ thì… còn có thể nói gì nữa? Hẳn là phất tay chào tạm biệt rồi đi là xong chứ?
Triệu Lan Chi cũng định làm thế thật, nhưng y vừa quay người thì gã đã gọi lại: “Bao giờ thì đến dọn đồ đi?”
Y a một tiếng, qua loa đáp: “Tôi thì lúc nào cũng được, chỉ sợ Tam gia không rảnh thôi.”
Gã cười cười: “Dọn đồ có phải là chuyện lớn gì đâu, cũng không cần… phải có chủ nhà ở nhà thì mới được.”
Y gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Ánh mắt gã vẫn dán chặt vào bóng lưng y, dưới ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm ấy lại càng thêm u ám.
Không khí giữa hai người họ thật kỳ lạ quá mức, nhưng Thẩm Duy Thần cũng chẳng buồn để tâm. Giờ cậu chỉ thấy buồn ngủ, chỉ muốn về nhà đánh một giấc: “Cháu cũng đi đây.”
“Khoan đã.”
“Gì ạ?” Sau chuyện đó, thái độ của cậu với gã không còn như trước nữa, nhưng vẫn tỏ ra cung kính hết mức.
“Có mấy kịch bản mới, cháu xem rồi chọn lấy một cái đi.”
“Nhưng giờ cháu không…”
Gã khoát khoát tay, ý bảo cậu không cần nói nữa, rồi kéo tay nữ minh tinh bỏ đi.
—
Lúc Thẩm Duy Thần ra khỏi khách sạn thì xe đã đứng chờ ở cửa từ lâu. Cậu mở cửa bước vào, đang định mở miệng thì bỗng nhiên bị kéo giật một cái, rồi bất ngờ rơi vào một vòng ôm quen thuộc. Hơi thở của người trước mắt thân quen đến thế, môi lưỡi nóng rực cũng bao phủ lấy cậu, tách mở môi ra rồi lách vào.
Làn da bị đụng chạm hơi nóng lên, thân thể cũng có phản ứng, hừng hực như sắp bị đốt cháy đến nơi.
Là anh ấy sao? Phải! Nhất định là anh ấy!
Chỉ có anh ấy mới đem đến cho cậu cảm giác này, chỉ có anh ấy mới có thể khơi dậy dục vọng trong cậu nhanh đến thế, chỉ có vài giây, mà đã khiến cậu như phát cuồng.
Sức nặng đè trên người cậu hơi lùi lại, nhờ ánh đèn đường, cậu có thể thấy rõ khuôn mặt đối phương – đường nét thanh tú, đôi mắt đen nhánh, trầm tĩnh như nước, khóe miệng hơi cong, đẹp đến không dời mắt được.
Lòng cậu cuộn trào lên, dường như không khí xung quanh cũng thay đổi, làm cậu sắp không thở được – hình như cả thế giới cũng nhạt nhòa dần đi, chỉ còn người trước mắt là rõ ràng.
“…Đường Kiều?” Giọng cậu khẽ run run, mắt cũng ươn ướt.
“Ừ.”
Cậu cố sức nắm chặt tay anh, khung cảnh trước mắt như mờ dần: “Anh đã về rồi? Anh không ghét em phải không? Anh đồng ý sống với em chứ? Anh…”
Sự hoảng hốt của cậu làm anh đau lòng, nhưng không hiểu sao lại thấy khá đáng yêu: “Tôi còn chẳng có đủ thời gian để thích em nữa là, sao lại ghét chứ?”
Cậu cắn chặt môi đến bật máu – phải cố hết sức mới nhịn được ham muốn lập tức đè anh xuống, cậu vọt sang ghế lái, nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng phi đi.
Đường Kiều thì thảnh thơi ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng còn bảo cậu đi chậm lại hay đừng vượt đèn đỏ các kiểu. Đương nhiên là cậu không nghe rồi – cậu chỉ hận không thể chạy đến một chỗ vắng người nào đó, rồi đè anh ra chơi xe rung!
Tắc đường chết tiệt! Giao thông chết tiệt! Cậu không ngừng chửi thầm trong lòng, rồi lại nhìn người phía sau qua kính chiếu hậu, trái tim điên cuồng đập, không thể kiểm soát.
Vất vả lắm mới về được đến nhà, Thẩm Duy Thần vừa mở cửa đã lôi xềnh xệch Đường Kiều vào trong.
Bị đè lên cửa ra vào, anh nhìn lên trần nhà quen thuộc, mặc cho cậu thích làm gì trên người mình thì làm.
Nơi bí ẩn trong thân thể bắt đầu nóng lên, mọi chuyện bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát. Anh ôm lấy cơ thể nóng rực của thanh niên, không nhịn được hô tên cậu: “Duy Thần… Thẩm Duy Thần…”
Đáp lại anh là va chạm càng thêm mạnh mẽ của cậu.
Chờ lửa tình thôi xuống, Thẩm Duy Thần ôm chặt người trong lòng, nhớ ra còn rất nhiều chuyện mình còn thắc mắc.
Mấy ngày trước anh đã đi đâu? Lần này anh sẽ thực sự tiếp nhận cậu chứ? Còn nữa, về thân thế của cậu…
Nhưng mà nghĩ lại, cậu thấy chúng cũng chẳng quan trọng lắm.
Chỉ cần Đường Kiều đang ở bên cậu, thế là đủ rồi.
Seven: Tu thành chính quả a tu thành chính quả
Khi Đường Kiều về đến thành phố S thì phố đã lên đèn. Vì không báo trước cho ai nên không có ai đến đón, anh liền xách vali chạy thẳng về nhà.
Nhà ở đây là căn phòng trọ nơi anh và Thẩm Duy Thần từng chung sống.
Ở nơi bình thường mà ấm áp này, anh đã nhìn cậu lớn lên từng chút một, từ một thằng nhóc loắt choắt như hạt đậu đến khi cậu cao lớn hơn anh, mạnh mẽ hơn anh. Tình cảm mà anh dành cho cậu quá phức tạp và rắc rối, nhưng anh có thể khẳng định — nếu cậu nhất định phải có một người bạn đời cho quãng đường còn lại, thì anh mong đó sẽ là mình.
Khi ở trên xe, anh không nhịn được nghĩ – giờ cậu đang làm gì nhỉ? Có phải đang ở nhà chờ anh không, có phải vẫn thắp đèn đợi anh không?
Nhưng thứ anh thấy chỉ là căn phòng không bóng người – điều này làm anh khá thất vọng. Anh biết dạo này cậu rất bận, mấy lần gặp nhau hồi trước cũng là phải sắp xếp mãi mới có… Nghĩ đến bản thân lúc ấy lại chẳng biết quý trọng, anh lại càng thêm chán nản.
Giờ mà gọi cho cậu cũng chẳng giải quyết được gì, nên anh chỉ có thể lên mạng tìm thông tin – quả nhiên, giờ là thời điểm chuẩn bị ra mắt của một bộ phim cậu đóng.
Xem ra, trong một thời gian ngắn tới cậu sẽ không thể rảnh được. Thường thì anh sẽ chờ thêm vài ngày nữa, nhưng tâm lý con người là càng bị ngăn cản thì lại càng muốn làm — giờ anh chỉ muốn gặp cậu sớm nhất có thể, rồi nói cho cậu biết câu trả lời của mình.
Tắm rửa thay quần áo xong, Đường Kiều vội vã chạy đến công ty của cậu. Nhác thấy bóng Lisa đi giày cao gót chạy phăm phăm ở đại sảnh, anh vội ngăn cô lại.
“…Anh Đường?” Cô ngạc nhiên nói: “Anh về rồi hả?”
“Ừ.”
“Thế thì tốt quá!” Cô vui vẻ rút điện thoại ra: “Tôi phải báo ngay cho Elvis mới được, nhất định em ấy sẽ…”
“Không cần đâu.” Anh ngăn cô lại: “Nó đang bận mà.”
Cô nghĩ một lúc, chợt vỗ trán: “A! Giờ em ấy đang dự lễ ra mắt phim với tổ phim mà, suýt nữa thì tôi quên mất!” Cô ngượng ngùng thè lưỡi: “Để tôi nhờ người gọi em ấy ra.”
Đường Kiều chẳng biết nên khóc hay cười: “Thôi, tôi về có phải là chuyện lớn gì đâu mà.”
“Sao lại không lớn?” Cô nghiêm túc đáp: “Với Elvis thì không gì quan trọng hơn chuyện này cả!”
Tim anh thịch một cái, không nhịn được hỏi: “Nó…. Mấy hôm nay nó thế nào?”
“Còn thế nào được nữa? Lúc trước vì trễ lịch nhiều quá nên dạo này phải quay gấp, thức thâu đêm suốt sáng để đuổi kịp tiến độ, tôi khuyên thế nào em ấy cũng không nghe. Rõ ràng là đã mệt đến chết rồi, nhưng vẫn cố chống đỡ…. Mà em ấy vốn có phải là diễn viên chuyên nghiệp đâu cho cam, chỉ là dân dựa vào khuôn mặt thôi, nên lại càng bị đạo diễn mắng mỏ thậm tệ.”
Đường Kiều nhăn mày lại: “Thẩm Ngôn có biết chuyện này không?”
Dù sao thì Thẩm Duy Thần cũng là người Thẩm Ngôn muốn nâng đỡ, hơn nữa, Triệu Lan Chi còn nói là…. gã không hẳn chỉ lợi dụng cậu, mà còn có vài phần tình cảm thật lòng trong đó. Tuy anh không hiểu rõ gã lắm, nhưng cũng chắc chắn một điều rằng – gã tuyệt đối sẽ không để người của mình bị người ta bắt nạt.
Lisa dáo dác nhìn xung quanh rồi mới đến nói nhỏ vào tai anh: “Giờ boss Thẩm chẳng còn tâm sức đâu mà nghĩ đến Elvis nữa á.”
“Hả?” Đường Kiều ngạc nhiên: “Thế là thế nào?” Mối nguy lớn nhất với Thẩm Ngôn đã được giải trừ, đúng ra giờ gã phải xuân phong đắc ý chứ?
Xuân phong đắc ý (春风得意): vui sướng vì mọi việc đều thuận lợi.
“Tôi có biết đâu. Nhưng mà Thẩm Tam gia dạo này…” Lisa rùng mình một cái: “Rất đáng sợ, cả người tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt, đứng cách xa m còn thấy lạnh cơ mà. Lần trước có một minh tinh hạng ba gặp boss trong thang máy, lỡ miệng nói vài câu mà giờ đã bị đóng băng rồi….”
Anh nghĩ một chút rồi ướm hỏi: “Không phải vì chuyện chia tay với Triệu Lan Chi đấy chứ?”
“Hửm?” Cô bật cười, không do dự nói: “Sao lại thế được? Dạo này boss đang thắm thiết với ngôi sao nữ mới quen hồi sinh nhật lắm cơ mà, thấy bảo hôm trước còn tự thân đưa người đẹp đến studio đấy…”
“Thế thì vì gì?”
Cô nhún nhún vai: “Tôi cũng không biết. Chắc đang có chuyện gì rắc rối thôi.”
Anh lại hỏi: “Sau chuyện đó thì quan hệ giữa Thẩm Duy Thần và Thẩm Ngôn thế nào?”
“Hình như chẳng thay đổi gì đâu.”
Xem ra Triệu Lan Chi đã nói đúng – Thẩm Ngôn không định hy sinh Thẩm Duy Thần vì Thẩm Mộ.
“Tôi hiểu rồi.” Anh cười nói: “Lisa, cô giúp tôi một việc nhỏ nhé?”
—
Ở lễ ra mắt phim.
Thẩm Duy Thần cảm thấy như mình đã tham gia hàng trăm bữa tiệc kiểu thế này rồi – người người mặc những bộ lễ phục cắt may khéo léo, nở nụ cười giống y hệt nhau, nói những câu chuyện lặp đi lặp lại, lần này qua lần khác.
Giữa những khuôn mặt mơ hồ này, dần dần xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Cậu ngẩn người ra – sao anh ấy lại xuất hiện ở đây được?
Đối phương cũng trông thấy cậu, liền nâng chén đi đến: “Duy Thần à.”
“Anh Lan Chi? Sao anh lại ở….”
“Sao anh lại không thể đến?” Y nở nụ cười trêu chọc quen thuộc.
Cậu lắc đầu: “Em cứ nghĩ anh và…”
Cậu chưa nói xong, nhưng y đã đoán được ý cậu: “Thôi nào, Tam gia vẫn rất hào phóng với tình nhân cũ mà, huống gì anh cũng đầu tư kha khá vào bộ phim này đấy.”
Cậu đang định mở miệng thì bỗng thấy Thẩm Ngôn đang khoác tay nữ minh tinh đó, thản nhiên đi về hướng họ. Cậu ho một tiếng, chỉ về phía sau y.
Y tò mò quay lại, liền nhìn thẳng vào mắt gã. Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như thế, hai giây, rồi cùng mỉm cười.
“Tam gia, lâu rồi không gặp nhỉ.” Giọng điệu của y rất tự nhiên, chẳng thân mật nhưng cũng chẳng hờ hững.
“Chuyến du lịch lần này thế nào?” Thẩm Ngôn hỏi.
“Vui lắm. Nói ra thì chuyện này còn phải cảm ơn Tam gia.”
“Haha, đừng khách sáo thế.”
Đối thoại chấm dứt.
Nói cũng phải, với quan hệ của hai người họ thì… còn có thể nói gì nữa? Hẳn là phất tay chào tạm biệt rồi đi là xong chứ?
Triệu Lan Chi cũng định làm thế thật, nhưng y vừa quay người thì gã đã gọi lại: “Bao giờ thì đến dọn đồ đi?”
Y a một tiếng, qua loa đáp: “Tôi thì lúc nào cũng được, chỉ sợ Tam gia không rảnh thôi.”
Gã cười cười: “Dọn đồ có phải là chuyện lớn gì đâu, cũng không cần… phải có chủ nhà ở nhà thì mới được.”
Y gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Ánh mắt gã vẫn dán chặt vào bóng lưng y, dưới ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm ấy lại càng thêm u ám.
Không khí giữa hai người họ thật kỳ lạ quá mức, nhưng Thẩm Duy Thần cũng chẳng buồn để tâm. Giờ cậu chỉ thấy buồn ngủ, chỉ muốn về nhà đánh một giấc: “Cháu cũng đi đây.”
“Khoan đã.”
“Gì ạ?” Sau chuyện đó, thái độ của cậu với gã không còn như trước nữa, nhưng vẫn tỏ ra cung kính hết mức.
“Có mấy kịch bản mới, cháu xem rồi chọn lấy một cái đi.”
“Nhưng giờ cháu không…”
Gã khoát khoát tay, ý bảo cậu không cần nói nữa, rồi kéo tay nữ minh tinh bỏ đi.
—
Lúc Thẩm Duy Thần ra khỏi khách sạn thì xe đã đứng chờ ở cửa từ lâu. Cậu mở cửa bước vào, đang định mở miệng thì bỗng nhiên bị kéo giật một cái, rồi bất ngờ rơi vào một vòng ôm quen thuộc. Hơi thở của người trước mắt thân quen đến thế, môi lưỡi nóng rực cũng bao phủ lấy cậu, tách mở môi ra rồi lách vào.
Làn da bị đụng chạm hơi nóng lên, thân thể cũng có phản ứng, hừng hực như sắp bị đốt cháy đến nơi.
Là anh ấy sao? Phải! Nhất định là anh ấy!
Chỉ có anh ấy mới đem đến cho cậu cảm giác này, chỉ có anh ấy mới có thể khơi dậy dục vọng trong cậu nhanh đến thế, chỉ có vài giây, mà đã khiến cậu như phát cuồng.
Sức nặng đè trên người cậu hơi lùi lại, nhờ ánh đèn đường, cậu có thể thấy rõ khuôn mặt đối phương – đường nét thanh tú, đôi mắt đen nhánh, trầm tĩnh như nước, khóe miệng hơi cong, đẹp đến không dời mắt được.
Lòng cậu cuộn trào lên, dường như không khí xung quanh cũng thay đổi, làm cậu sắp không thở được – hình như cả thế giới cũng nhạt nhòa dần đi, chỉ còn người trước mắt là rõ ràng.
“…Đường Kiều?” Giọng cậu khẽ run run, mắt cũng ươn ướt.
“Ừ.”
Cậu cố sức nắm chặt tay anh, khung cảnh trước mắt như mờ dần: “Anh đã về rồi? Anh không ghét em phải không? Anh đồng ý sống với em chứ? Anh…”
Sự hoảng hốt của cậu làm anh đau lòng, nhưng không hiểu sao lại thấy khá đáng yêu: “Tôi còn chẳng có đủ thời gian để thích em nữa là, sao lại ghét chứ?”
Cậu cắn chặt môi đến bật máu – phải cố hết sức mới nhịn được ham muốn lập tức đè anh xuống, cậu vọt sang ghế lái, nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng phi đi.
Đường Kiều thì thảnh thơi ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng còn bảo cậu đi chậm lại hay đừng vượt đèn đỏ các kiểu. Đương nhiên là cậu không nghe rồi – cậu chỉ hận không thể chạy đến một chỗ vắng người nào đó, rồi đè anh ra chơi xe rung!
Tắc đường chết tiệt! Giao thông chết tiệt! Cậu không ngừng chửi thầm trong lòng, rồi lại nhìn người phía sau qua kính chiếu hậu, trái tim điên cuồng đập, không thể kiểm soát.
Vất vả lắm mới về được đến nhà, Thẩm Duy Thần vừa mở cửa đã lôi xềnh xệch Đường Kiều vào trong.
Bị đè lên cửa ra vào, anh nhìn lên trần nhà quen thuộc, mặc cho cậu thích làm gì trên người mình thì làm.
Nơi bí ẩn trong thân thể bắt đầu nóng lên, mọi chuyện bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát. Anh ôm lấy cơ thể nóng rực của thanh niên, không nhịn được hô tên cậu: “Duy Thần… Thẩm Duy Thần…”
Đáp lại anh là va chạm càng thêm mạnh mẽ của cậu.
Chờ lửa tình thôi xuống, Thẩm Duy Thần ôm chặt người trong lòng, nhớ ra còn rất nhiều chuyện mình còn thắc mắc.
Mấy ngày trước anh đã đi đâu? Lần này anh sẽ thực sự tiếp nhận cậu chứ? Còn nữa, về thân thế của cậu…
Nhưng mà nghĩ lại, cậu thấy chúng cũng chẳng quan trọng lắm.
Chỉ cần Đường Kiều đang ở bên cậu, thế là đủ rồi.
Seven: Tu thành chính quả a tu thành chính quả