Thẩm Duy Thần và Đường Kiều thảnh thơi ở nhà hai ngày, không đi đâu cả, hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống trạch nam. Ba bữa hàng ngày không phải là gọi từ ngoài về thì sẽ là đi mua đồ khuyến mãi ở siêu thị, rồi cậu xuống bếp. Ấm no sinh *** dục, mà ở nhà lại càng tiện, thích làm ở đâu thì cứ thỏa tích mà làm thôi….
Cuộc sống thế này thỉnh thoảng một hai ngày còn được, chứ đến ngày thứ ba, Đường Kiều đã bắt đầu thấy không ổn. Hai thằng đàn ông lớn xác ăn không ngồi rồi mãi thì thật không hay, mà mấu chốt là, cái eo già của anh thực sự không chịu nổi nữa rồi…
Hôm đó ăn cơm xong, anh bảo muốn ra ngoài tản bộ, đương nhiên là cậu sẽ đồng ý.
Mỗi lần cậu ra ngoài đều khá bất tiện, đi đâu cũng phải mũ nón kính râm đầy đủ, nhưng kể cả thế, vẫn có không ít người chú ý đến cậu. Đường Kiều đi bên cạnh mà không ngừng xuýt xoa – thanh niên trước mắt mặt nào cũng tốt, tuy anh sẽ không tự ti, nhưng sớm muộn gì anh cũng già, có thể ở bên cậu mãi như vậy… thật chẳng còn cầu gì hơn.
Trời vẫn chưa tối hẳn, trên đường vẫn còn khá nhiều xe. Một luồng sáng đột ngột chiếu tới, anh chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu túm lại, rơi vào ***g ngực ấm áp của đối phương.
Mấy cô gái mặc đồng phục cấp ba ríu rít đi ngang qua họ, thấy Thẩm Duy Thần thì chợt khựng lại, rồi lại bàn tán sôi nổi hơn.
“Người ta đang nói em đấy.” Đường Kiều bảo.
“Không hẳn, con gái tuổi này vẫn thích kiểu ông chú thành thục mà.”
“…” Anh lắc đầu: “Em thì có lớn hơn người ta là bao nhiêu chứ. Sau này em định thế nào?”
Cậu ngẩn người, thành thực lắc lắc: “Em không biết.”
Anh trợn trắng mắt: “Đừng nói là tiếp tục đóng phim đấy nhé?”
“Anh thấy sao?”
“Em đang hỏi ý tôi đấy à?”
“Vâng.” Cậu nói một cách rất đương nhiên: “Nói thật thì, trừ anh ra, em chẳng có hứng thú với cái gì cả. Hồi đó cũng là nhờ Tam gia đưa em vào showbiz đấy chứ.”
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Theo tôi thì… em nên đi học lại đi.”
“…Hả?”
“Ở cái tuổi này, em vốn phải đang ở trường mới phải. Đến mùa thu này, em về Đại học H ngoan ngoãn làm sinh viên cho tôi!”
Cậu đáp không chút do dự: “Được. Nhưng thế thì em không tiếm tiền được nữa, anh sẽ nuôi em hả?”
Anh thản nhiên: “Đồ của tôi là đồ của em, em thích tiêu thế nào thì cứ tiêu thế ấy.”
Đi được hai bước, anh chợt nhận ra người bên cạnh đã dừng lại, liền quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Tay đột nhiên bị nắm, người bị cậu lôi vào một hẻm nhỏ tối tăm, bị đẩy vào tường, bị hôn đến nỗi không hít thở nổi… Thậm chí anh còn thấy, trời đất như đã đảo lộn cả rồi.
“Này…!” Anh cố gắng tỉnh táo lại: “Em điên à! Sao lại ở đây…”
Cậu xấu xa cười: “Ai bảo anh nói ra lời đáng yêu thế chứ?”
Anh nhăn mày lại, đẩy cậu ra: “…Em học mấy lời này ở đâu hả?”
“Hử?” Cậu tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, rõ ràng là kiểu anh – đang – nói – gì – thế – em – không – hiểu – gì – hết!
“Đừng có giả vờ.” Anh trợn trắng mắt: “Cái tính như em nhất định sẽ không nghĩ ra mấy lời kiểu này. Nói mau, rốt cục là ai đã dạy em?”
Cậu hơi chột dạ, nhìn sang hướng khác: “Không có ai mà…”
“Hửm?” Anh hơi nheo mắt lại: “Hẳn là em biết, tôi không thích kẻ nói dối.”
“Là Triệu Lan Chi!” Cậu lập tức bán đứng đồng đội!
Anh bật cười: “Tôi cũng đoán là thế… Em với anh ấy có vẻ thân nhau nhỉ?”
“Ừ, vì Tam gia nên ba năm nay em hay gặp anh ấy lắm.”
“Tính tình cũng hợp nhau phỏng?”
Cậu gật đầu: “Vâng, anh ấy tốt lắm.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Anh từ từ nhả ra một câu: “Nhớ hồi trước, suýt nữa tôi đã đồng ý ở cùng ảnh…”
Lời nói vô tình của anh lại làm cậu kinh ngạc: “Thật sao?”
Anh cười như không cười: “Em thấy thế nào?”
Thẩm Duy Thần biết quan hệ giữa hai người họ vẫn rất tốt, có thể nói là bạn thân đến độ không giấu nhau chuyện gì. Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, sau này còn cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng trải qua biết bao sóng gió. Họ đều là những người ưu tú, lại đều là gay, có nảy sinh tình cảm gì bất thường… thì cũng chẳng có gì lạ.
… Chết tiệt! Sao trước đây cậu không nghĩ đến mặt này!
Nhìn mặt cậu dần dần đen xì lại như gan heo, anh không khỏi bật cười: “Em đang nghĩ cái gì thế hả?”
Cậu nhăn nhó nói: “Hai người từng hẹn hò rồi?”
“Em đoán xem?”
Cậu rầu rĩ: “Thôi bỏ đi, em không muốn biết.”
Anh bật cười: “Yên tâm đi, bọn tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Cậu vẫn buồn bực không vui, tội nghiệp nhìn người yêu: “Anh đã từng thích anh ấy hả?”
Đường Kiều hơi do dự – Triệu Lan Chi thực sự rất ưu tú, bảo anh ở lâu với y như vậy mà không rung động chút nào thì đúng là… gạt người. Nhưng kể cả thế, anh vẫn chưa từng có ý định hẹn hò với y – trước đây là vì không hợp, sau này là vì đã có Thẩm Duy Thần rồi.
Vài giây do dự của anh làm sắc mặt cậu càng tệ. Anh đang định an ủi thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, không hiểu sao anh lại thấy… hơi chột dạ.
Thẩm Duy Thần cũng nhìn thấy tên người gọi đến, cười lạnh: “Sao anh không nghe đi?”
Anh cười khan: “Nhất định rồi.”
Không biết Triệu Lan Chi đang làm gì ở đâu – đầu bên kia rất ồn, mà nghe giọng y cũng rất hào hứng. Với hiểu biết của anh về y thì đến 90% là y đang ở chốn ăn chơi rồi.
Lúc Đường Kiều nghe điện thoại, Thẩm Duy Thần vẫn đứng một một chăm chú quan sát vẻ mặt anh. Anh vừa cúp máy là cậu đã hỏi: “Anh ấy gọi anh làm gì thế?”
Đường Kiều dở khóc dở cười: “Sao tự dưng em lại phòng anh ấy như phòng trộm thế hả?”
“Rốt cục là có chuyện gì?”
“Thì gọi tôi đi chơi thôi.”
“Anh đồng ý rồi?”
“Ừ. Em biết chuyện giữa anh ấy và Tam gia rồi đấy, dạo này anh ấy không vui lắm, tôi có an ủi cũng là chuyện thường mà.”
Cậu mím môi: “Em cũng đi!”
“Nhưng chỗ đó… không hợp cho trẻ con lắm đâu…”
Cậu trợn trừng mắt: “Rốt cục hai người muốn đi đâu?”
Anh bất đắc dĩ đỡ trán: “Rồi rồi rồi, em muốn đi thì cứ đi đi…”
—
Cuối cùng, Đường Kiều vẫn dắt Thẩm Duy Thần đến chỗ hẹn. Nơi Triệu Lan Chi nói đúng là không thích hợp cho trẻ con lắm – cậu cả họ Triệu đang nhân dịp thất tình mà vung tiền ở sòng bạc lớn nhất thành phố S!
Vừa bước vào sòng bạc, tiếng tiền xu rơi ào ào và tiếng ầm ầm của máy quay lập tức đập vào lỗ tai hai người.
Người ở đây loại nào cũng có, nhưng vẻ mặt ai nom cũng giống nhau. Thời gian ở đây như đã biến mất – dù ở ngoài có là sáng hay tối thì trong này vẫn luôn sáng bừng ánh đèn, tiếng người, tiếng máy ồn ã.
Ổn định vị trí rồi, Đường Kiều hào hứng nói: “Mình cũng chơi cái gì đi?”
“….Không phải ta tới đây để tìm anh Lan Chi đấy à?” Thẩm Duy Thần bất đắc dĩ đáp: “Đánh bạc… là không tốt đâu.”
“Thỉnh thoảng chơi cũng cũng không sao, chỉ cần nhớ rõ – phải biết chắc điểm dừng, đừng để ý thắng thua. Mà thua thì thua thôi, đừng bao giờ mang tâm lý sẽ thắng lại được về.”
Anh chơi vài ván black jack, có thắng có thua, đến cuối cùng còn ăn được một ván. Thấy thế là đủ rồi, anh liền dừng tay, cầm tiền thưởng đến nói với cậu: “Đi nào, tối nay anh sẽ mời em một chén. Giờ thì đi tìm Lan Chi thôi.”
Đương nhiên là cậu cả nhà họ Triệu sẽ không chơi ở sảnh công cộng rồi. Đường Kiều đến hỏi nhân viên vài câu, người ta lập tức cung kính đáp: “Ngài Đường, mời đi bên này.”
Hai người đi theo nhân viên đến một phòng VIP, mở cửa ra thì thấy – Triệu Lan Chi đang ngồi ở ghế trung tâm sòng, trong lòng còn ôm một thiếu niên nom rất thanh tú. Thấy họ đến, y híp mắt cười: “Đến rồi đấy hử?”
Ván bài mới đi được phân nửa, đang đến đoạn mấu chốt. Hai người im lặng ngồi xuống cạnh y, quan sát thế cục.
Người cùng chơi với y nom toàn là con nhà giàu, tuy số tiền cược trên bàn càng lúc càng lớn, nhưng chẳng ai tỏ ra quan tâm cả.
Hết một ván, Triệu Lan Chi là người thắng đậm nhất. Y vui vẻ hôn cái chóc lên má thiếu niên trong lòng, cười nói: “Không tồi không tồi, chỗ tiền này để mua xe cho em nhé!”
Thiếu niên ngại ngùng mỉm cười: “Cảm ơn anh Triệu ạ.”
Vài kẻ ngồi cùng bàn y trêu ghẹo: “Anh Triệu hào phóng với tình nhân thật đấy, nói cho xe là cho xe ngay được!”
Y cười cười: “Phải đấy, cậu có muốn để tôi bao nuôi một thời gian không? Tôi cũng sẽ siêu hào phóng với cậu!”
Đối phương hơi xấu hổ: “Anh cứ thích đùa…”
Y tỏ ra mập mờ: “Tôi có đùa hay không, cậu cứ thử thì biết ”
Dù gì thì đối phương cũng là kẻ có tiếng tăm ở thành phố S, bị y ngả ngớn như thế, rõ ràng là không dễ chịu gì. Hắn sầm mặt xuống, đang định phản bác thì Đường Kiều đã nắm lấy tay y.
“Lan Chi, cũng muộn rồi. Để em đưa anh về.”
“Hả? Sao lại thế được! Khách của anh mới đến mà!” Triệu Lan Chi đứng dậy, ấn anh xuống ghế: “Nào nào, chơi một ván đi. Thắng em hưởng, thua anh chi!”
Anh chưa kịp đáp thì đã thấy cửa bị đẩy ra – bước vào là một người đàn ông tây trang thẳng thớm, rõ ràng là miệng đang cười, nhưng vẫn làm người ta có cảm giác phải kính nể.
Người nọ khẽ đảo mắt qua, thấy thiếu niên mà Triệu Lan Chi đang ôm thì hơi dừng lại – thiếu niên lập tức thấy rùng cả mình, không khỏi rúc vào lòng y sâu hơn.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng, người mở miệng trước vẫn là Triệu Lan Chi: “Sao Thẩm Tam gia lại rảnh rỗi đến đây thị sát vậy?”
Thẩm Ngôn khẽ cười: “Nghe nói cậu Triệu đến, chỉ sợ tiếp đón không chu đáo, nên tôi mới tự mình đến đây.”
“Hử, sao lại thế được! Tôi chơi vui lắm, Tam gia thật rất biết cách dùng người đấy, sau này nhất định tôi sẽ thường xuyên đến đây.”
Rõ ràng là còn gắn bó trên cùng một chiếc giường cách đây không lâu, mà giờ gặp lại, lại có thể tỏ ra như hai người không quen biết… Đường Kiều thật không hiểu được giờ y đang nghĩ gì.
“Xem ra cậu Triệu đang vui vẻ lắm.” Trợ lý đằng sau Thẩm Ngôn kéo ghế ra cho gã, gã liền ngồi xuống đối diện y: “Hay là thử cược với tôi xem?”
“Hửm?” Y cảnh giác nhìn nụ cười của gã: “Lấy gì để cược?”
Gã nhẹ nhàng ve vuốt cổ tay áo mình, cười nói: “Tôi và cậu đều không thiếu tiền, có cược cũng vô nghĩa. Hay là… cược người đi?”
Đường Kiều không nhịn được nói: “Tam gia, cháu thấy anh Lan Chi chơi lâu cũng mệt rồi, có gì thì…”
“Anh không mệt.” Y ngắt lời anh: “Không biết Tam gia muốn ai, hửm?”
Gã nhìn thẳng vào y.
Y giật mình, khóe môi giật giật: “Muốn… tôi?”
Gã cười nhạt: “Xin cậu Triệu đừng tưởng ai cũng thích mình nữa. Bạn trai của cậu nhìn được lắm, đúng là loại tôi thích, để cậu ta theo tôi một đêm thì sao?”
Triệu Lan Chi cảm tưởng như vừa bị sỉ nhục tận mặt vậy – ý gã rõ ràng là… y còn không bằng một kẻ bị bao dưỡng!
“Được.” Y nghiến răng đáp: “Cược thì cược!”
Gã hài lòng gật đầu: “Đây là vụ cược giữa tôi và cậu Triệu, những người khác ra ngoài hết đi.”
Lời vừa nói, mọi người liền lục tục đứng dậy, nhưng Đường Kiều vẫn ngồi im chỗ cũ, rõ ràng là muốn ở lại với y. Mà anh không đi thì Thẩm Duy Thần cũng sẽ không đi. Cậu liếc gã một cái, nhận được một cái gật đầu rất nhẹ của đối phương.
Cậu liền thì thầm bên tai Đường Kiều: “Em có việc phải ra ngoài, sẽ về ngay thôi.”
Anh đang tập trung hết vào Triệu Lan Chi nên không để ý lắm, lơ đãng gật đầu.
Bài Blackjack: trò được chơi nhiều nhất trong các casino trên toàn thế giới (Chi tiết: đây)
Thẩm Duy Thần và Đường Kiều thảnh thơi ở nhà hai ngày, không đi đâu cả, hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống trạch nam. Ba bữa hàng ngày không phải là gọi từ ngoài về thì sẽ là đi mua đồ khuyến mãi ở siêu thị, rồi cậu xuống bếp. Ấm no sinh dục, mà ở nhà lại càng tiện, thích làm ở đâu thì cứ thỏa tích mà làm thôi….
Cuộc sống thế này thỉnh thoảng một hai ngày còn được, chứ đến ngày thứ ba, Đường Kiều đã bắt đầu thấy không ổn. Hai thằng đàn ông lớn xác ăn không ngồi rồi mãi thì thật không hay, mà mấu chốt là, cái eo già của anh thực sự không chịu nổi nữa rồi…
Hôm đó ăn cơm xong, anh bảo muốn ra ngoài tản bộ, đương nhiên là cậu sẽ đồng ý.
Mỗi lần cậu ra ngoài đều khá bất tiện, đi đâu cũng phải mũ nón kính râm đầy đủ, nhưng kể cả thế, vẫn có không ít người chú ý đến cậu. Đường Kiều đi bên cạnh mà không ngừng xuýt xoa – thanh niên trước mắt mặt nào cũng tốt, tuy anh sẽ không tự ti, nhưng sớm muộn gì anh cũng già, có thể ở bên cậu mãi như vậy… thật chẳng còn cầu gì hơn.
Trời vẫn chưa tối hẳn, trên đường vẫn còn khá nhiều xe. Một luồng sáng đột ngột chiếu tới, anh chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu túm lại, rơi vào g ngực ấm áp của đối phương.
Mấy cô gái mặc đồng phục cấp ba ríu rít đi ngang qua họ, thấy Thẩm Duy Thần thì chợt khựng lại, rồi lại bàn tán sôi nổi hơn.
“Người ta đang nói em đấy.” Đường Kiều bảo.
“Không hẳn, con gái tuổi này vẫn thích kiểu ông chú thành thục mà.”
“…” Anh lắc đầu: “Em thì có lớn hơn người ta là bao nhiêu chứ. Sau này em định thế nào?”
Cậu ngẩn người, thành thực lắc lắc: “Em không biết.”
Anh trợn trắng mắt: “Đừng nói là tiếp tục đóng phim đấy nhé?”
“Anh thấy sao?”
“Em đang hỏi ý tôi đấy à?”
“Vâng.” Cậu nói một cách rất đương nhiên: “Nói thật thì, trừ anh ra, em chẳng có hứng thú với cái gì cả. Hồi đó cũng là nhờ Tam gia đưa em vào showbiz đấy chứ.”
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Theo tôi thì… em nên đi học lại đi.”
“…Hả?”
“Ở cái tuổi này, em vốn phải đang ở trường mới phải. Đến mùa thu này, em về Đại học H ngoan ngoãn làm sinh viên cho tôi!”
Cậu đáp không chút do dự: “Được. Nhưng thế thì em không tiếm tiền được nữa, anh sẽ nuôi em hả?”
Anh thản nhiên: “Đồ của tôi là đồ của em, em thích tiêu thế nào thì cứ tiêu thế ấy.”
Đi được hai bước, anh chợt nhận ra người bên cạnh đã dừng lại, liền quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Tay đột nhiên bị nắm, người bị cậu lôi vào một hẻm nhỏ tối tăm, bị đẩy vào tường, bị hôn đến nỗi không hít thở nổi… Thậm chí anh còn thấy, trời đất như đã đảo lộn cả rồi.
“Này…!” Anh cố gắng tỉnh táo lại: “Em điên à! Sao lại ở đây…”
Cậu xấu xa cười: “Ai bảo anh nói ra lời đáng yêu thế chứ?”
Anh nhăn mày lại, đẩy cậu ra: “…Em học mấy lời này ở đâu hả?”
“Hử?” Cậu tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, rõ ràng là kiểu anh – đang – nói – gì – thế – em – không – hiểu – gì – hết!
“Đừng có giả vờ.” Anh trợn trắng mắt: “Cái tính như em nhất định sẽ không nghĩ ra mấy lời kiểu này. Nói mau, rốt cục là ai đã dạy em?”
Cậu hơi chột dạ, nhìn sang hướng khác: “Không có ai mà…”
“Hửm?” Anh hơi nheo mắt lại: “Hẳn là em biết, tôi không thích kẻ nói dối.”
“Là Triệu Lan Chi!” Cậu lập tức bán đứng đồng đội!
Anh bật cười: “Tôi cũng đoán là thế… Em với anh ấy có vẻ thân nhau nhỉ?”
“Ừ, vì Tam gia nên ba năm nay em hay gặp anh ấy lắm.”
“Tính tình cũng hợp nhau phỏng?”
Cậu gật đầu: “Vâng, anh ấy tốt lắm.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Anh từ từ nhả ra một câu: “Nhớ hồi trước, suýt nữa tôi đã đồng ý ở cùng ảnh…”
Lời nói vô tình của anh lại làm cậu kinh ngạc: “Thật sao?”
Anh cười như không cười: “Em thấy thế nào?”
Thẩm Duy Thần biết quan hệ giữa hai người họ vẫn rất tốt, có thể nói là bạn thân đến độ không giấu nhau chuyện gì. Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, sau này còn cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng trải qua biết bao sóng gió. Họ đều là những người ưu tú, lại đều là gay, có nảy sinh tình cảm gì bất thường… thì cũng chẳng có gì lạ.
… Chết tiệt! Sao trước đây cậu không nghĩ đến mặt này!
Nhìn mặt cậu dần dần đen xì lại như gan heo, anh không khỏi bật cười: “Em đang nghĩ cái gì thế hả?”
Cậu nhăn nhó nói: “Hai người từng hẹn hò rồi?”
“Em đoán xem?”
Cậu rầu rĩ: “Thôi bỏ đi, em không muốn biết.”
Anh bật cười: “Yên tâm đi, bọn tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Cậu vẫn buồn bực không vui, tội nghiệp nhìn người yêu: “Anh đã từng thích anh ấy hả?”
Đường Kiều hơi do dự – Triệu Lan Chi thực sự rất ưu tú, bảo anh ở lâu với y như vậy mà không rung động chút nào thì đúng là… gạt người. Nhưng kể cả thế, anh vẫn chưa từng có ý định hẹn hò với y – trước đây là vì không hợp, sau này là vì đã có Thẩm Duy Thần rồi.
Vài giây do dự của anh làm sắc mặt cậu càng tệ. Anh đang định an ủi thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, không hiểu sao anh lại thấy… hơi chột dạ.
Thẩm Duy Thần cũng nhìn thấy tên người gọi đến, cười lạnh: “Sao anh không nghe đi?”
Anh cười khan: “Nhất định rồi.”
Không biết Triệu Lan Chi đang làm gì ở đâu – đầu bên kia rất ồn, mà nghe giọng y cũng rất hào hứng. Với hiểu biết của anh về y thì đến % là y đang ở chốn ăn chơi rồi.
Lúc Đường Kiều nghe điện thoại, Thẩm Duy Thần vẫn đứng một một chăm chú quan sát vẻ mặt anh. Anh vừa cúp máy là cậu đã hỏi: “Anh ấy gọi anh làm gì thế?”
Đường Kiều dở khóc dở cười: “Sao tự dưng em lại phòng anh ấy như phòng trộm thế hả?”
“Rốt cục là có chuyện gì?”
“Thì gọi tôi đi chơi thôi.”
“Anh đồng ý rồi?”
“Ừ. Em biết chuyện giữa anh ấy và Tam gia rồi đấy, dạo này anh ấy không vui lắm, tôi có an ủi cũng là chuyện thường mà.”
Cậu mím môi: “Em cũng đi!”
“Nhưng chỗ đó… không hợp cho trẻ con lắm đâu…”
Cậu trợn trừng mắt: “Rốt cục hai người muốn đi đâu?”
Anh bất đắc dĩ đỡ trán: “Rồi rồi rồi, em muốn đi thì cứ đi đi…”
—
Cuối cùng, Đường Kiều vẫn dắt Thẩm Duy Thần đến chỗ hẹn. Nơi Triệu Lan Chi nói đúng là không thích hợp cho trẻ con lắm – cậu cả họ Triệu đang nhân dịp thất tình mà vung tiền ở sòng bạc lớn nhất thành phố S!
Vừa bước vào sòng bạc, tiếng tiền xu rơi ào ào và tiếng ầm ầm của máy quay lập tức đập vào lỗ tai hai người.
Người ở đây loại nào cũng có, nhưng vẻ mặt ai nom cũng giống nhau. Thời gian ở đây như đã biến mất – dù ở ngoài có là sáng hay tối thì trong này vẫn luôn sáng bừng ánh đèn, tiếng người, tiếng máy ồn ã.
Ổn định vị trí rồi, Đường Kiều hào hứng nói: “Mình cũng chơi cái gì đi?”
“….Không phải ta tới đây để tìm anh Lan Chi đấy à?” Thẩm Duy Thần bất đắc dĩ đáp: “Đánh bạc… là không tốt đâu.”
“Thỉnh thoảng chơi cũng cũng không sao, chỉ cần nhớ rõ – phải biết chắc điểm dừng, đừng để ý thắng thua. Mà thua thì thua thôi, đừng bao giờ mang tâm lý sẽ thắng lại được về.”
Anh chơi vài ván black jack, có thắng có thua, đến cuối cùng còn ăn được một ván. Thấy thế là đủ rồi, anh liền dừng tay, cầm tiền thưởng đến nói với cậu: “Đi nào, tối nay anh sẽ mời em một chén. Giờ thì đi tìm Lan Chi thôi.”
Đương nhiên là cậu cả nhà họ Triệu sẽ không chơi ở sảnh công cộng rồi. Đường Kiều đến hỏi nhân viên vài câu, người ta lập tức cung kính đáp: “Ngài Đường, mời đi bên này.”
Hai người đi theo nhân viên đến một phòng VIP, mở cửa ra thì thấy – Triệu Lan Chi đang ngồi ở ghế trung tâm sòng, trong lòng còn ôm một thiếu niên nom rất thanh tú. Thấy họ đến, y híp mắt cười: “Đến rồi đấy hử?”
Ván bài mới đi được phân nửa, đang đến đoạn mấu chốt. Hai người im lặng ngồi xuống cạnh y, quan sát thế cục.
Người cùng chơi với y nom toàn là con nhà giàu, tuy số tiền cược trên bàn càng lúc càng lớn, nhưng chẳng ai tỏ ra quan tâm cả.
Hết một ván, Triệu Lan Chi là người thắng đậm nhất. Y vui vẻ hôn cái chóc lên má thiếu niên trong lòng, cười nói: “Không tồi không tồi, chỗ tiền này để mua xe cho em nhé!”
Thiếu niên ngại ngùng mỉm cười: “Cảm ơn anh Triệu ạ.”
Vài kẻ ngồi cùng bàn y trêu ghẹo: “Anh Triệu hào phóng với tình nhân thật đấy, nói cho xe là cho xe ngay được!”
Y cười cười: “Phải đấy, cậu có muốn để tôi bao nuôi một thời gian không? Tôi cũng sẽ siêu hào phóng với cậu!”
Đối phương hơi xấu hổ: “Anh cứ thích đùa…”
Y tỏ ra mập mờ: “Tôi có đùa hay không, cậu cứ thử thì biết ”
Dù gì thì đối phương cũng là kẻ có tiếng tăm ở thành phố S, bị y ngả ngớn như thế, rõ ràng là không dễ chịu gì. Hắn sầm mặt xuống, đang định phản bác thì Đường Kiều đã nắm lấy tay y.
“Lan Chi, cũng muộn rồi. Để em đưa anh về.”
“Hả? Sao lại thế được! Khách của anh mới đến mà!” Triệu Lan Chi đứng dậy, ấn anh xuống ghế: “Nào nào, chơi một ván đi. Thắng em hưởng, thua anh chi!”
Anh chưa kịp đáp thì đã thấy cửa bị đẩy ra – bước vào là một người đàn ông tây trang thẳng thớm, rõ ràng là miệng đang cười, nhưng vẫn làm người ta có cảm giác phải kính nể.
Người nọ khẽ đảo mắt qua, thấy thiếu niên mà Triệu Lan Chi đang ôm thì hơi dừng lại – thiếu niên lập tức thấy rùng cả mình, không khỏi rúc vào lòng y sâu hơn.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng, người mở miệng trước vẫn là Triệu Lan Chi: “Sao Thẩm Tam gia lại rảnh rỗi đến đây thị sát vậy?”
Thẩm Ngôn khẽ cười: “Nghe nói cậu Triệu đến, chỉ sợ tiếp đón không chu đáo, nên tôi mới tự mình đến đây.”
“Hử, sao lại thế được! Tôi chơi vui lắm, Tam gia thật rất biết cách dùng người đấy, sau này nhất định tôi sẽ thường xuyên đến đây.”
Rõ ràng là còn gắn bó trên cùng một chiếc giường cách đây không lâu, mà giờ gặp lại, lại có thể tỏ ra như hai người không quen biết… Đường Kiều thật không hiểu được giờ y đang nghĩ gì.
“Xem ra cậu Triệu đang vui vẻ lắm.” Trợ lý đằng sau Thẩm Ngôn kéo ghế ra cho gã, gã liền ngồi xuống đối diện y: “Hay là thử cược với tôi xem?”
“Hửm?” Y cảnh giác nhìn nụ cười của gã: “Lấy gì để cược?”
Gã nhẹ nhàng ve vuốt cổ tay áo mình, cười nói: “Tôi và cậu đều không thiếu tiền, có cược cũng vô nghĩa. Hay là… cược người đi?”
Đường Kiều không nhịn được nói: “Tam gia, cháu thấy anh Lan Chi chơi lâu cũng mệt rồi, có gì thì…”
“Anh không mệt.” Y ngắt lời anh: “Không biết Tam gia muốn ai, hửm?”
Gã nhìn thẳng vào y.
Y giật mình, khóe môi giật giật: “Muốn… tôi?”
Gã cười nhạt: “Xin cậu Triệu đừng tưởng ai cũng thích mình nữa. Bạn trai của cậu nhìn được lắm, đúng là loại tôi thích, để cậu ta theo tôi một đêm thì sao?”
Triệu Lan Chi cảm tưởng như vừa bị sỉ nhục tận mặt vậy – ý gã rõ ràng là… y còn không bằng một kẻ bị bao dưỡng!
“Được.” Y nghiến răng đáp: “Cược thì cược!”
Gã hài lòng gật đầu: “Đây là vụ cược giữa tôi và cậu Triệu, những người khác ra ngoài hết đi.”
Lời vừa nói, mọi người liền lục tục đứng dậy, nhưng Đường Kiều vẫn ngồi im chỗ cũ, rõ ràng là muốn ở lại với y. Mà anh không đi thì Thẩm Duy Thần cũng sẽ không đi. Cậu liếc gã một cái, nhận được một cái gật đầu rất nhẹ của đối phương.
Cậu liền thì thầm bên tai Đường Kiều: “Em có việc phải ra ngoài, sẽ về ngay thôi.”
Anh đang tập trung hết vào Triệu Lan Chi nên không để ý lắm, lơ đãng gật đầu.
Bài Blackjack: trò được chơi nhiều nhất trong các casino trên toàn thế giới (Chi tiết: đây)