“Lý Viện à…” Dương Sóc nhếch miệng, đối với chuyện của cô ả kia cũng không để trong lòng, lưu cô ta lại bất quá là vì báo thù kiếp trước mà thôi.
Có điều cuối cùng cũng là một mối họa, cô ta thiếu chút nữa hại Liễu Phi Dương không phải sao?
“Phi Dương suýt nữa bị cô ta làm bị thương, xem ra là giữ lại không được.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, màu mắt bởi vì nghĩ đến người phụ nữ kia mà phát lạnh. Ở trong mộng Dương Sóc ả đàn bà kia đúng là hại anh bị thương! Bản thân mình không sợ nhưng không muốn cô ả tạo thành bất luận tai họa gì cho Dương Sóc. Đặt ở bên cạnh xác thực có lợi cho quan sát, nhưng mà… thế sự không có tuyệt đối. Lúc này bị thương khiến y suy nghĩ cẩn thận một vài chuyện.
Không thể giống như trước đây cho rằng trừ Dương Sóc ra y có thể khống chế bất luận kẻ nào. Bởi hiện tại là tận thế, cho dù y có năng lực như thế, nhưng mà… lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Y không thể cùng Dương Sóc đi mạo hiểm! Đặc biệt, đoạn đường này, y không biết bản thân có thể sẽ bị thương hay không, cho nên, bóp chết nguy hiểm từ trong nôi là tốt nhất!
“Diễm có kế hoạch gì sao?” Thấy Cố Diễm cũng đồng ý, Dương Sóc hỏi.
Cố Diễm khẽ cười, “Vẫn chưa quen thuộc… Người trong đội ngũ chúng ta có chút nhiều, có lẽ có thể lợi dụng cô ả kia để nhìn xem có phải đều đáng giá lưu lại hay không.”
Dương Sóc dừng một chút, gật đầu, “Ừ… Trình Viễn bên kia năm người, mặc dù cảm giác của anh đối với bọn họ không xấu, có điều với tình trạng hiện tại thì cảm giác cá nhân không đáng coi vào đâu. Chẳng qua là Cố Diễm, không biết tình huống Cố gia bây giờ thế nào, chúng ta trở về… nếu Cố gia không cường đại như vậy, nói không chừng chúng ta có thể giúp đỡ một chút.”
Cố Diễm hiểu được ý đối phương, mặc dù ban đầu y nghiêng về hướng cùng Dương Sóc hai người nhanh chóng an toàn quay về, nhưng hiện tại mới chỉ là tận thế vừa bắt đầu… nếu có thể lợi dụng tốt thời cơ, đối với bản thân thật sự là trợ lực… có người, y cũng càng có thể bảo vệ Dương Sóc một chút. Bằng vào bản thân… y không muốn có bất cứ nguy hiểm nào!
“Em hiểu được ý của anh, hiện tại đã xuất hiện dị năng giả, tình huống tương lai thế nào còn không biết, nhưng không thể hoài nghi, địa vị dị năng giả sẽ khá cao… mặc dù chính phủ vẫn tồn tại.”
Dương Sóc gật đầu, thản nhiên nói: “Coi như chính phủ nhất thời không tồn tại, cũng không có khả năng cả đời không tồn tại. Hơn nữa, cho dù không tồn tại, cùng lắm là đổi sang một hình thức khác mà thôi. Quốc gia chúng ta nhiều quân đội như vậy… thành lập vài cái căn cứ vẫn là không có vấn đề.”
Cố Diễm híp mắt, trầm tư một hồi, “Nếu như vậy… sợ là căn cứ trong dân gian cũng sẽ không thiếu.”
“Ừ, bây giờ còn rất nhiều người co rút trong nhà chờ đợi cái gọi là cứu viện, khi bọn họ biết được cứu viện vĩnh viễn sẽ không đến mà chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân… cũng là thời điểm rối loạn nhất. Cố Diễm, đợi đến đó, nếu chúng ta không có một thế lực tốt, chỉ sợ không thoải mái đâu.”
Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, một tay nắm lấy tay Dương Sóc, “Vấn đề thế lực giao cho em.”
“Ha ha…” Dương Sóc cười, lắc đầu cười, “Cố Diễm, nếu em còn muốn giống như trước nuôi anh như vậy, anh đúng là rất dễ biến thành phế vật đó.”
Mặc dù trong miệng nói sẽ bị Cố Diễm biến thành phế vật, nhưng ý cười trong mắt Dương Sóc quá rõ ràng, Cố Diễm lo lắng trong chớp mắt liền hạ xuống, y cũng nhẹ nhàng cười, nụ cười này khiến Dương Sóc tự dưng nghĩ đến bốn chữ: phong hoa tuyệt đại.
Rất nhu hòa, còn rất đẹp… nhưng càng nhiều là tự tin không ai bì nổi.
“Dương Sóc, nguyện vọng lớn nhất của em hiện tại chính là có thể khiến anh như lúc trước tiêu sái tự nhiên.” Không ai bì nỗi như vậy, cái gì cũng đều không để trong mắt, dù cho anh xông vào tai họa lớn lao nhưng biết rõ chỉ cần có bản thân ở đó, vậy sẽ không có chuyện bất công với anh. Chỉ có như vậy, y tin tưởng Dương Sóc người này, sẽ luôn ở bên cạnh y…
“Haha…” Dương Sóc nghe vậy cười càng thoải mái, hắn nhéo nhéo gương mặt Cố Diễm, “Em là nuôi tiểu bạch kiểm sao?”
Màu mắt Cố Diễm tĩnh mịch, nhẹ nhàng, mềm nhẹ hỏi: “… Anh đồng ý không?”
Dương Sóc liếc mắt, “Em không biết là chúng ta kề vai sát cánh đứng chung càng có ý nghĩa hơn sao? Chẳng lẽ em hy vọng kẻ khác coi thường anh?”
Cố Diễm cúi đầu, thân thể có chút cứng ngắc. Cùng anh kề vai sát cánh đứng cạnh nhau… tình cảnh như vậy rất đẹp, nhưng nếu như vậy… bản thân đối với đối phương còn có thể trở thành… duy nhất sao?
Dương Sóc thấy Cố Diễm cúi đầu thở dài, nâng lên cằm đối phương, “Cố Diễm, nếu em muốn nuôi anh thành tiểu bạch kiểm thì cứ như vậy đi. Dù sao toàn bộ Cố gia không ai không nghĩ như vậy… có điều, đừng quên chuyện em đáp ứng anh.”
Cố Diễm ngẩn người, “Cái gì?”
Dương Sóc bình tĩnh nhìn đối phương, “Anh không ngại người trong thiên hạ coi anh như tiểu bạch kiểm em nuôi, nhưng mà, nếu như em dám vì anh mà khiến mình bị thương… anh sẽ rất tức giận, hiểu chưa?”
Trong nháy mắt vành mắt Cố Diễm đỏ lên, sau đó mãnh liệt đưa tay ôm lấy Dương Sóc…
Trong lòng Dương Sóc thở dài, vỗ vỗ lưng Cố Diễm. Hắn không phải ngu ngốc, không phải không biết Cố Diễm luôn dùng phương thức gì đối xử với hắn.
Trước khi tận thế đến, những năm bọn họ bên cạnh nhau kia, Cố Diễm nuông chiều mình là muốn nuông chiều đến hỏng, nuông chiều đến ai cũng biết Dương Sóc hắn là người của Cố Diễm, hơn nữa là đại tai họa Cố Diễm gánh, Dương Sóc hắn xem như cái gì? Bất quá là tiểu bạch kiểm đi theo Cố Diễm mà thôi, chẳng qua là tiểu bạch kiểm này vô cùng được sủng ái…
Cố Diễm dùng phương thức của chính mình “làm hư” hắn, dùng các loại phương thức khiến hắn không thể rời khỏi y. Hắn là đàn ông, huống chi thế đạo hiện tại đã không giống, tự nhiên hắn hy vọng có thể cùng Cố Diễm sánh vai. Nhưng mà… cần có thời gian!
Hiện tại thời gian thay đổi của hắn quá ngắn, làm quá ít, mặc dù biểu hiện ra đối với Cố Diễm tuyệt đối quan tâm, nhưng mà… trong lòng Cố Diễm vẫn không cách nào hoàn toàn tín nhiệm.
Hơn nữa, nếu bản thân thật sự cùng ngày trước không giống, à… quá “xuất chúng”, chỉ sợ tên ngốc yêu thảm này mỗi ngày đều sẽ bất an…
Cho nên, không nóng nảy, hiện tại bản thân còn nhiều thời gian…
Từ một tên “tiểu bạch kiểm” đến có thể khiến người yêu yên tâm cùng mình sánh vai, không cần lo lắng bị phản bội, không cần lo lắng đối phương không yêu bản thân, không cần lo lắng chia lìa… Quá trình này, hắn sẽ chậm rãi đi làm!
Mà Dương Sóc hắn tin tưởng, hắn tuyệt đối làm được!
Trong mắt lóe ra tự tin, Dương Sóc thỏa mãn nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt… tùy ý Cố Diễm hung hăng ôm hắn…
Hiện tại, hãy để Cố Diễm yên tâm trước đã.
——— ——————-
*Tiểu bạch kiểm: trai bao, trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc, khinh thường.
“Lý Viện à…” Dương Sóc nhếch miệng, đối với chuyện của cô ả kia cũng không để trong lòng, lưu cô ta lại bất quá là vì báo thù kiếp trước mà thôi.
Có điều cuối cùng cũng là một mối họa, cô ta thiếu chút nữa hại Liễu Phi Dương không phải sao?
“Phi Dương suýt nữa bị cô ta làm bị thương, xem ra là giữ lại không được.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, màu mắt bởi vì nghĩ đến người phụ nữ kia mà phát lạnh. Ở trong mộng Dương Sóc ả đàn bà kia đúng là hại anh bị thương! Bản thân mình không sợ nhưng không muốn cô ả tạo thành bất luận tai họa gì cho Dương Sóc. Đặt ở bên cạnh xác thực có lợi cho quan sát, nhưng mà… thế sự không có tuyệt đối. Lúc này bị thương khiến y suy nghĩ cẩn thận một vài chuyện.
Không thể giống như trước đây cho rằng trừ Dương Sóc ra y có thể khống chế bất luận kẻ nào. Bởi hiện tại là tận thế, cho dù y có năng lực như thế, nhưng mà… lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Y không thể cùng Dương Sóc đi mạo hiểm! Đặc biệt, đoạn đường này, y không biết bản thân có thể sẽ bị thương hay không, cho nên, bóp chết nguy hiểm từ trong nôi là tốt nhất!
“Diễm có kế hoạch gì sao?” Thấy Cố Diễm cũng đồng ý, Dương Sóc hỏi.
Cố Diễm khẽ cười, “Vẫn chưa quen thuộc… Người trong đội ngũ chúng ta có chút nhiều, có lẽ có thể lợi dụng cô ả kia để nhìn xem có phải đều đáng giá lưu lại hay không.”
Dương Sóc dừng một chút, gật đầu, “Ừ… Trình Viễn bên kia năm người, mặc dù cảm giác của anh đối với bọn họ không xấu, có điều với tình trạng hiện tại thì cảm giác cá nhân không đáng coi vào đâu. Chẳng qua là Cố Diễm, không biết tình huống Cố gia bây giờ thế nào, chúng ta trở về… nếu Cố gia không cường đại như vậy, nói không chừng chúng ta có thể giúp đỡ một chút.”
Cố Diễm hiểu được ý đối phương, mặc dù ban đầu y nghiêng về hướng cùng Dương Sóc hai người nhanh chóng an toàn quay về, nhưng hiện tại mới chỉ là tận thế vừa bắt đầu… nếu có thể lợi dụng tốt thời cơ, đối với bản thân thật sự là trợ lực… có người, y cũng càng có thể bảo vệ Dương Sóc một chút. Bằng vào bản thân… y không muốn có bất cứ nguy hiểm nào!
“Em hiểu được ý của anh, hiện tại đã xuất hiện dị năng giả, tình huống tương lai thế nào còn không biết, nhưng không thể hoài nghi, địa vị dị năng giả sẽ khá cao… mặc dù chính phủ vẫn tồn tại.”
Dương Sóc gật đầu, thản nhiên nói: “Coi như chính phủ nhất thời không tồn tại, cũng không có khả năng cả đời không tồn tại. Hơn nữa, cho dù không tồn tại, cùng lắm là đổi sang một hình thức khác mà thôi. Quốc gia chúng ta nhiều quân đội như vậy… thành lập vài cái căn cứ vẫn là không có vấn đề.”
Cố Diễm híp mắt, trầm tư một hồi, “Nếu như vậy… sợ là căn cứ trong dân gian cũng sẽ không thiếu.”
“Ừ, bây giờ còn rất nhiều người co rút trong nhà chờ đợi cái gọi là cứu viện, khi bọn họ biết được cứu viện vĩnh viễn sẽ không đến mà chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân… cũng là thời điểm rối loạn nhất. Cố Diễm, đợi đến đó, nếu chúng ta không có một thế lực tốt, chỉ sợ không thoải mái đâu.”
Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, một tay nắm lấy tay Dương Sóc, “Vấn đề thế lực giao cho em.”
“Ha ha…” Dương Sóc cười, lắc đầu cười, “Cố Diễm, nếu em còn muốn giống như trước nuôi anh như vậy, anh đúng là rất dễ biến thành phế vật đó.”
Mặc dù trong miệng nói sẽ bị Cố Diễm biến thành phế vật, nhưng ý cười trong mắt Dương Sóc quá rõ ràng, Cố Diễm lo lắng trong chớp mắt liền hạ xuống, y cũng nhẹ nhàng cười, nụ cười này khiến Dương Sóc tự dưng nghĩ đến bốn chữ: phong hoa tuyệt đại.
Rất nhu hòa, còn rất đẹp… nhưng càng nhiều là tự tin không ai bì nổi.
“Dương Sóc, nguyện vọng lớn nhất của em hiện tại chính là có thể khiến anh như lúc trước tiêu sái tự nhiên.” Không ai bì nỗi như vậy, cái gì cũng đều không để trong mắt, dù cho anh xông vào tai họa lớn lao nhưng biết rõ chỉ cần có bản thân ở đó, vậy sẽ không có chuyện bất công với anh. Chỉ có như vậy, y tin tưởng Dương Sóc người này, sẽ luôn ở bên cạnh y…
“Haha…” Dương Sóc nghe vậy cười càng thoải mái, hắn nhéo nhéo gương mặt Cố Diễm, “Em là nuôi tiểu bạch kiểm sao?”
Màu mắt Cố Diễm tĩnh mịch, nhẹ nhàng, mềm nhẹ hỏi: “… Anh đồng ý không?”
Dương Sóc liếc mắt, “Em không biết là chúng ta kề vai sát cánh đứng chung càng có ý nghĩa hơn sao? Chẳng lẽ em hy vọng kẻ khác coi thường anh?”
Cố Diễm cúi đầu, thân thể có chút cứng ngắc. Cùng anh kề vai sát cánh đứng cạnh nhau… tình cảnh như vậy rất đẹp, nhưng nếu như vậy… bản thân đối với đối phương còn có thể trở thành… duy nhất sao?
Dương Sóc thấy Cố Diễm cúi đầu thở dài, nâng lên cằm đối phương, “Cố Diễm, nếu em muốn nuôi anh thành tiểu bạch kiểm thì cứ như vậy đi. Dù sao toàn bộ Cố gia không ai không nghĩ như vậy… có điều, đừng quên chuyện em đáp ứng anh.”
Cố Diễm ngẩn người, “Cái gì?”
Dương Sóc bình tĩnh nhìn đối phương, “Anh không ngại người trong thiên hạ coi anh như tiểu bạch kiểm em nuôi, nhưng mà, nếu như em dám vì anh mà khiến mình bị thương… anh sẽ rất tức giận, hiểu chưa?”
Trong nháy mắt vành mắt Cố Diễm đỏ lên, sau đó mãnh liệt đưa tay ôm lấy Dương Sóc…
Trong lòng Dương Sóc thở dài, vỗ vỗ lưng Cố Diễm. Hắn không phải ngu ngốc, không phải không biết Cố Diễm luôn dùng phương thức gì đối xử với hắn.
Trước khi tận thế đến, những năm bọn họ bên cạnh nhau kia, Cố Diễm nuông chiều mình là muốn nuông chiều đến hỏng, nuông chiều đến ai cũng biết Dương Sóc hắn là người của Cố Diễm, hơn nữa là đại tai họa Cố Diễm gánh, Dương Sóc hắn xem như cái gì? Bất quá là tiểu bạch kiểm đi theo Cố Diễm mà thôi, chẳng qua là tiểu bạch kiểm này vô cùng được sủng ái…
Cố Diễm dùng phương thức của chính mình “làm hư” hắn, dùng các loại phương thức khiến hắn không thể rời khỏi y. Hắn là đàn ông, huống chi thế đạo hiện tại đã không giống, tự nhiên hắn hy vọng có thể cùng Cố Diễm sánh vai. Nhưng mà… cần có thời gian!
Hiện tại thời gian thay đổi của hắn quá ngắn, làm quá ít, mặc dù biểu hiện ra đối với Cố Diễm tuyệt đối quan tâm, nhưng mà… trong lòng Cố Diễm vẫn không cách nào hoàn toàn tín nhiệm.
Hơn nữa, nếu bản thân thật sự cùng ngày trước không giống, à… quá “xuất chúng”, chỉ sợ tên ngốc yêu thảm này mỗi ngày đều sẽ bất an…
Cho nên, không nóng nảy, hiện tại bản thân còn nhiều thời gian…
Từ một tên “tiểu bạch kiểm” đến có thể khiến người yêu yên tâm cùng mình sánh vai, không cần lo lắng bị phản bội, không cần lo lắng đối phương không yêu bản thân, không cần lo lắng chia lìa… Quá trình này, hắn sẽ chậm rãi đi làm!
Mà Dương Sóc hắn tin tưởng, hắn tuyệt đối làm được!
Trong mắt lóe ra tự tin, Dương Sóc thỏa mãn nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt… tùy ý Cố Diễm hung hăng ôm hắn…
Hiện tại, hãy để Cố Diễm yên tâm trước đã.
——— ——————-
Tiểu bạch kiểm: trai bao, trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc, khinh thường.