Khí tức của kết giới làm sao lại quen thuộc, dù cho hắn vô tri thế nào đi nữa cũng biết, có thể khiến Chu Châu cảm thấy quen thuộc khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.
Phải biết rằng, Chu Châu đã tồn tại rất lâu, nhưng luôn bị phong ấn trong không gian Kỳ Lân.
Ở bên trong, đương nhiên không có khả năng tiếp xúc với sinh vật bên ngoài, trong tình huống như vậy nói là quen thuộc… chẳng lẽ là quái vật tồn tại rất lâu trước kia?
Nếu là như vậy ngược lại có thể giải thích được, dù sao tận thế vừa hàng lâm, hắn không tin thây ma hoặc động vật tiến hóa nhanh như vậy, hắn cùng Cố Diễm đều bị cản trở, đâm vào vách ngăn ẩn hình, nếu nói thây ma nhanh vậy liền có được năng lực cường đại, vậy không khỏi quá kinh khủng.
Nhìn ra sắc mặt Dương Sóc khác thường, Cố Diễm bình tĩnh hỏi: “Thế nào rồi?”
Dương Sóc hơi mím môi, nói lại một lần lời Chu Châu vừa mới nói.
Cố Diễm nghe cũng nheo mắt lại, “Chu Châu… tồn tại rất lâu sao?”
Hiển nhiên, Cố Diễm lập tức cùng Dương Sóc đồng thời nghĩ đến một chỗ.
Dương Sóc khẽ gật đầu, “Ừ, đã tồn tại rất lâu, hơn nữa cậu ta từng nói, hình như cậu ta vẫn luôn bị phong ấn bên trong không gian. Thời điểm ở bên ngoài đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.”
Lời Dương Sóc khiến ánh mắt Cố Diễm híp lại càng sâu, “Thật không? Nếu là thế, như vậy hiện tại kẻ xuất hiện ở đây thiết lập vách ngăn chính xác là lão quái vật gì?”
“Anh cũng đang lo lắng vấn đề này.” Dương Sóc có chút không yên, sau đó lại hỏi Chu Châu trong không gian, “Mi cảm thấy quen thuộc… vậy mi có biết tin tức cụ thể của đối phương không?”
Gốc thực vật trong không gian làm ra động tác lắc đầu, cành đầu khẽ đung đưa, “Không xác định, ta chẳng qua cảm thấy quen thuộc, không xác định là địch hay là bạn, mà cảm giác… hình như xoàng.” (thật ra tui không chắc về từ này lắm đâu, trong raw còn dịch thành “bình thường, tầm thường” nữa, thôi, ai muốn hiểu sao thì hiểu vậy =_=)
“Xoàng?” Đó là từ hình dung gì thế? Dương Sóc đối với hình dung này không hài lòng lắm.
Cố Diễm nhìn về phía Dương Sóc, “Cái gì xoàng?”
Dương Sóc mím môi nói: “Chu Châu nói hơi thở kia khiến cậu ta cảm thấy xoàng.”
Trong mắt Cố Diễm nhanh chóng lướt qua một tia gì đó, nhìn Dương Sóc, sau đó sâu kín nhàn nhạt nói: “Có thể cho cậu ta thử xem.” Y chỉ nói như vậy, nhưng không nói cụ thể là thử cái gì, làm sao thử.
Dương Sóc hơi dừng một chút, rất nhanh nói với Chu Châu: “Ta dùng dây leo vươn về phía kết giới, để mi cảm giác rõ ràng được không?”
Chu Châu trong không gian lưỡng lự khác thường, ngừng vài giây, không nói gì.
Dương Sóc cũng không thúc giục, dường như chắc chắn cậu ta sẽ đáp ứng.
Mà Cố Diễm tựa hồ cũng nhìn ra Dương Sóc đang câu thông với Chu Châu, cũng hiểu được lúc này Chu Châu biết rõ tình huống bên ngoài, trong đó đương nhiên bao gồm bản thân! Vì vậy thản nhiên nói: “Lúc nào cũng phải nghĩ biện pháp ra ngoài.”
Cố Diễm dứt lời, Chu Châu trong không gian giống như đưa ra quyết định trọng đại nào đó, “Được, duỗi dây leo ra cho ta nhìn, ta cảm giác thử xem.”
Dương Sóc nghe vậy lập tức làm theo, tốc độ nhanh đến không cho Chu Châu chút thời gian đổi ý.
Ma khi dây leo tiếp xúc với vách ngăn thì chuyện kỳ dị phát sinh, vốn là vách ngăn vô hình thế nhưng lại lập tức bạo nổ phát ra hào quang màu xanh lá, màu xanh biếc có chút chói mắt, có chút yêu dã, có chút lòe loẹt… nhưng càng nhiều là kỳ dị, hấp dẫn ánh mắt mọi người, tựa hồ… sẽ không tự chủ được mà sa vào!
Cảm giác tâm thần thất thủ trong nháy mắt, Dương Sóc vội vàng tập trung tinh thần thoát khỏi loại tình huống thất thần này.
Bên kia, có lẽ Cố Diễm công lực cao hơn chút ít, y chỉ cảm thấy kỳ dị, không có loại cảm giác trầm luân kia.
Lúc này y nhíu mày nhìn về nơi phát ra lục quang kia. Ánh sáng màu tím nhạt trong mắt theo đó hiện lên, trong nháy mắt vừa rồi, y dường như nhìn thấy trong kết giới có thứ gì đó…
Y không cho rằng đó là ảo giác, chẳng qua là, thời gian thứ đó xuất hiện quá ngắn, trước sau không đến một giây, bắt cũng bắt không được. Huống chi, y không biết, thứ kia xuất hiện đại biểu cái gì…
Dương Sóc sau khi tập trung tinh thần liền thoát khỏi tình huống trầm luân, nhưng Trương Quân cùng Phi Dương trong xe không tốt như vậy. Bọn họ cũng nhìn thấy hào quang xanh biếc, hơn nữa bọn họ sa vào rồi!
Trương Quân nhìn ánh sáng lục sắc chói mắt kia, dưới chân không tự giác đạp chân ga, đương nhiên là vọt thẳng đến chỗ kết giới. Dị biến này khiến Cố Diễm cùng Dương Sóc giật nảy mình, Dương Sóc nhìn thấy xe xông tới, phải biết rằng, lúc này hắn cũng ngay bên cạnh kết giới thôi! Mắt thấy xe sắp đụng vào mình, hắn theo bản năng lắc mình tránh sang bên cạnh, lộn một cái trở mình qua, mà Cố Diễm cũng kịp thời kéo đối phương một cái, hai người mặc dù đều bị ngã, nhưng ít nhất thoát khỏi nguy cơ bị đụng.
Mà trong nháy mắt khi bọn họ tránh thoát, Trương Quân đã lái xe đụng tới, mạnh mẽ tông vào trên vách ngăn. Càng quỷ dị chính là, lúc trước xe làm sao cũng không vượt qua được cản trở, lúc này đây không biết xảy ra chuyện gì nhưng… hoàn toàn xuyên qua!
Không, không, không thể nói là xuyên qua! Bởi khi xe xông qua liền triệt để không nhìn thấy nữa!
Không biết là lao ra khỏi kết giới hay là… bị kết giới thôn phệ!
Trường hợp phía trước đại biểu bọn Trương Quân bình yên đi qua, nhưng loại tình huống phía sau đại biểu Trương Quân cùng Phi Dương đã lâm vào nguy cơ!
“Trương Quân!” Dương Sóc hô một tiếng, nhưng vách ngăn lập tức biến thành bình tĩnh không gợn sóng, tia sáng chói mắt màu xanh kia cũng biến mất theo, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Cố Diễm cũng rất giật mình, “Xe không thấy nữa!”
Dương Sóc liền vội hỏi Chu Châu, “Chu Châu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Trương Quân đâu? Xe hiện tại đi đâu rồi hả?”
Đối với tên bạn Trương Quân này, Dương Sóc rất để ý, đời trước bản thân nợ đối phương, cho nên đời này đã sớm quyết định sẽ báo đáp lại. Hơn nữa mấy ngày qua đối phương biểu hiện biết tròn biết méo, có thể nói là bạn bè chân chính, tối thiểu sẽ không làm loại chuyện đâm lén sau lưng người khác. Cho nên, lúc này Trương Quân có khả năng gặp nạn hắn đương nhiên lo lắng.
Nếu như thực vật cũng có sắc mặt, như vậy có thể khẳng định sắc mặt Chu Châu nhất định trắng bệch. Mặc dù thực vật không có sắc mặt, nhưng bộ phận cành đầu của thực vật bên trong không gian lúc này uể oải rất nhiều, có chút suy nhược.
Dương Sóc không thân thiết với Chu Châu đến nước này, hoặc là nói hắn không quen thuộc với Chu Châu đến vậy, đối với trạng thái của Chu Châu cũng không biết, cho nên, hắn không nhìn ra Chu Châu khác thường.
Mặc dù hắn nhìn không ra, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được Chu Châu suy yếu, mà ngay cả giọng đối phương cũng vậy, yếu ớt vô lực.
“Ta không biết… vừa rồi ta không nhìn rõ cái gì cả.” Đây là câu trả lời của Chu Châu.
Bởi âm thanh Chu Châu suy yếu rõ ràng, đáy lòng Dương Sóc có chút lộp bộp, nhanh chóng hỏi: “Mi thế nào rồi? Bị thương hả?” Vừa rồi dọc theo dây leo hắn không phát hiện gì hết, nhưng lại thiếu chút nữa bị tia sáng màu xanh quỷ dị kia khiến cho tâm thần thất thủ.
Chu Châu thở ra một hơi thật dài, “Trạng thái của ta không tốt lắm, hơn nữa ta cũng cần thời gian suy nghĩ một chút chuyện. Ít nhất trong hai canh giờ không nên quấy rầy ta. Ngươi có thể dùng dị năng, nhưng chỉ có thể là dị năng bình thường.”
Dị năng bình thường, nghĩa là chỉ có hiệu quả buộc chặt mà không có năng lực công kích cường đại.
Chu Châu nói hết câu kia liền không có động tĩnh, hiển nhiên là “bế quan” một lần nữa rồi.
Tâm Dương Sóc trầm xuống, Trương Quân cùng Phi Dương mất tích, hiện không biết xảy ra chuyện gì, tình trạng Chu Châu rõ ràng không tốt… chỗ này, thật sự rất nguy hiểm!
“Chu Châu nói thế nào?” Thấy sắc mặt Dương Sóc vô cùng khó cói, Cố Diễm nhẹ nhàng hỏi.
“Anh cảm thấy cậu ta rất suy yếu, cậu ta nói muốn yên tĩnh khoảng bốn giờ, tình huống Trương Quân cùng Phi Dương cậu ta cũng không rõ ràng lắm. Kết giới kia… rất quỷ dị.”
Cố Diễm trầm ngâm nhẹ gật đầu, “Đúng là quỷ dị… xem ra cần bàn bạc kỹ hơn.”
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Hiện tại chúng ta làm gì đây?”
Cố Diễm liếc nhìn về phía sau, xe bọn người Trình Viễn vẫn còn, hơn nữa kết giới kia dường như không có ý công kích, rời đi nơi này hình như không khó. Vốn có thể tìm nơi khác đi đường vòng, nhưng bởi Trương Quân cùng Phi Dương mất tích nên không dùng được nữa.
Trương Quân là bạn Dương Sóc, mà với Trương Quân, đối phương hiển nhiên là để tâm, bằng không cũng sẽ không theo đối phương đến nơi xa xôi này… Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của y hay không, y cảm giác Dương Sóc có một loại áy náy vô hình đối với Trương Quân.
Nhưng mà… áy náy? Vì sao? Chẳng lẽ Dương Sóc đã làm chuyện gì có lỗi với Trương Quân sao?
Chỉ tiếc hiện tại là tận thế, quyền lực chính mình không ở bên này, không thể như trước kia có chuyện gì khó hiểu, không thể nắm giữ liền trực tiếp điều tra…
Nắm tay nhịn không được hơi nắm chặt lại, trong lòng Cố Diễm cũng kiên định một ý nghĩ. Đây là tận thế, có nhiều thứ, nhất định phải một mực nắm trong tay mình, chỉ có như vậy, y mới có thể bảo vệ được người yêu, mới có thể khiến cuộc sống của bọn họ trở nên tốt hơn.
“Chúng ta trước tìm nơi chỉnh lý đi.” Cuối cùng Cố Diễm nhẹ nhàng nói.
Dương Sóc cũng liếc nhìn xe phía sau, lúc này Trình Viễn đã từ trên xe xuống, đối phương cũng nhìn sang bên này, hiển nhiên đang chờ đợi chỉ thị, trước khi chưa nhận được chỉ thị cũng không dám qua loa đi tới.
“Lời Thôi Nguyên kia nói em cảm thấy thế nào?” Dương Sóc nghĩ đến chuyện đi tìm thanh niên kia hỏi thử xem.
Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Chúng ta bây giờ còn chưa đến tình trạng phải tìm anh ta kết minh. Hơn nữa dù cho có kết minh, cũng không thể khiến chúng ta đứng ở vị trí bất lợi. Chờ một lúc nữa đi.”
“Dường như anh ta biết không ít thứ… nhưng mà, kết giới nơi này quá quỷ dị, anh cũng không cho rằng anh ta có thể biết quá nhiều chuyện.” Dương Sóc sâu xa nói.
Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Một vài thứ nông cạn bên trong không phải chỉ có anh ta biết rõ.”
Dương Sóc thở ra một hơi nặng nề, “Ừ, vậy chúng ta trước tìm nơi dàn xếp. Chuyện sau đó, đến đó tính.”
Lúc này Cố Diễm không lập tức gật đầu, y nhìn về phía kết giới, lại quay đầu nhìn Dương Sóc, “Bọn Trương Quân vẫn còn ở nơi này.”
Dương Sóc nghe vậy dừng hai giây, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, “Có thây ma đang đi tới đây, nơi này là quốc lộ lớn không an toàn. Hiện tại tình huống của Trương Quân và Phi Dương thế nào chúng ta ai cũng không biết, không thể vô vọng chờ đợi ở đây. Nếu như bọn họ gặp nạn… phải cứu bọn họ, cũng cần bàn bạc sách lược hành động.”
Dương Sóc trả lời khiến Cố Diễm nhẹ nhàng thở ra, y là sợ Dương Sóc kiên trì phải chờ tới khi cứu được bọn người Trương Quân. Nếu như đối phương muốn thế, vậy bản thân khẳng định sẽ đi cùng. Nhưng mà, tựa như Dương Sóc nói, nơi này cũng không an toàn, y không lo lắng bản thân, nhưng lại lo cho Dương Sóc… may mà Dương Sóc không chọn lưu lại.
Đối với Cố Diễm, Dương Sóc đương nhiên vô cùng để ý, bộ dáng đối phương nhẹ nhàng thở ra khiến hắn cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng càng là ấm áp, ê ẩm.
Tạm thời quên đi tình huống hiện tại, hắn dịu dàng kéo tay Cố Diễm, “Thế nào, lo lắng anh sẽ đòi ở lại cứu người?”
Cố Diễm chớp mắt nhìn, lắc đầu, “Sao lại thế? Bất kỳ quyết định nào của anh em đều ủng hộ.”
Lời này, Cố Diễm nói không chút do dự, Dương Sóc nghe cảm thấy ấm áp dễ chịu, “Ngốc, không sợ anh liên lụy em sao? Quyết định sai lầm, thật sự không tốt…”
Cố Diễm nhíu mày, không đồng ý nhìn Dương Sóc, “Đừng nói gì mà liên lụy hay không liên lụy.” Y không thích nghe, cũng chưa bao giờ cho rằng bản thân trả giá vì Dương Sóc là chuyện tài giỏi gì, đó là do mình tự nguyện không phải sao? Càng không cho rằng, đối phương làm chuyện gì sẽ liên lụy bản thân, từ ngữ này với mình là quá xa lạ rồi!
Mà giữa y và Dương Sóc, y không thích từ ngữ xa lạ như vậy tồn tại!
Nhìn dáng vẻ không vui của Cố Diễm, khóe miệng Dương Sóc nâng lên cười nói, “Được, sau này sẽ không nói nữa.” Hắn kìm lòng không được nghĩ đến đời trước, nghĩ đến Cố Diễm trả giá vì mình đến mức nào, nghĩ đến kết cục cuối cùng của đối phương, đó không phải là chân chính liên lụy sao? Đâu chỉ là liên lụy, quả thực là tai họa mà!
Mà đời này, hắn sớm đã thề, nhất định, nhất định sẽ không lại trở thành kẻ vướng víu. Trong đáy lòng, người này là quan trọng nhất, quan trọng hơn cả bản thân, cho nên, vào lúc này, làm sao lại lẫn lộn được. Hắn đối với Trương Quân là áy náy, có khả năng giúp đỡ lúc nguy nan tuyệt đối sẽ giúp, nhưng mà, nếu như loại hỗ trợ này khiến Cố Diễm lâm vào nguy cơ, vậy hắn tuyệt đối không làm.
Sống lại một đời, hắn chính là người ích kỷ như vậy. Hơn nữa, sẽ tiếp tục ích kỷ như vậy.
“Đi thôi.” Nắm tay Cố Diễm, Dương Sóc dùng tay ra hiệu với bọn Trình Viễn bên kia.
Xe lập tức lái tới, Trình Viễn không hỏi nhiều, Dương Sóc cùng Cố Diễm cũng không nói gì thêm, chen chúc lên xe, sau đó xe lập tức quay đầu rời đi.
Mà sau khi xe bọn Cố Diễm rời đi, một căn nhà trong khu dân cư ven đường truyền tới hai giọng nữ, “Chị, bọn họ thật nhiều người, xem trang bị cũng không tệ, chắc chắn không thiếu thức ăn.”
“Ừ… nhưng bọn họ vừa đến liền tổn thất hai người, một xe.”
“Chị cảm thấy năng lực bọn họ không cao sao?”
“Không phải… chẳng qua hiện tại còn không thể xác định.”
“Chị, dù sao chúng ta vẫn phải gia nhập một phương thế lực.”
“Không vội, lại quan sát thêm, bằng vào dung mạo và sức mạnh dị năng của chúng ta có thể có càng nhiều thời gian lựa chọn. Hiện tại kết giới này tạm thời còn chưa bị phá vỡ.”
“Ai… cũng đúng, thật không biết thế giới này làm sao vậy. Lúc này mới qua mấy ngày… sao lại biến hóa lớn như vậy, dị năng cũng xuất hiện, vốn dĩ cho rằng đó là thứ chỉ trong phim ảnh mới có.”
“Chớ suy nghĩ quá nhiều… hôm nay chúng ta phải ra ngoài tìm thức ăn.”
“Được rồi, còn siêu thị?”
“… đến đó xem tình huống thế nào… có lẽ có thể gặp được cơ duyên tốt nào đó.”
“..” Âm thanh hai chị em dần dần biến mất không nghe thấy nữa.