Khi tỉnh dậy Dương Sóc cảm thấy thật may mắn. Trước khi ngủ… không, chính xác là hôn mê, trước khi hôn mê hắn mong muốn Cố Diễm có thể tỉnh muộn một chút. Muốn đối phương có thể cho rằng bản thân chẳng qua chỉ ngủ một giấc. Mà hiện tại… ừm, xem ra tình huống xác thực phát triển như mình dự định rồi!
Bầu trời bên ngoài hình như vẫn tối tăm, rõ ràng cho thấy trời vẫn chưa sáng.
Dương Sóc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Diễm bên cạnh một chút, rất tốt, đối phương còn chưa tỉnh lại!
Giật giật thân thể, tình huống mệt mỏi có, nhưng cảm giác cũng không quá mãnh liệt. Sau đó tập trung tinh thần lực đến não bộ, chân mày Dương Sóc liền khẽ nhíu. Sao hắn lại cảm giác có chỗ nào đó không giống?
Con ngươi đảo một vòng, Dương Sóc nghĩ đến không gian của mình, vì vậy, tinh thần ý thức vội vàng dò xét tiến vào. Thăm dò một chút, ánh mắt Dương Sóc híp lại, trong lòng có chút lộp bộp.
Vốn không gian tối tăm mờ mịt hiện tại đã biến dạng lớn, diện tích không gian hơn 20 mét vuông biến thành 50 mét vuông, hơn nữa phương diện chiều cao cũng có thay đổi, trước kia trong không gian tối tăm không thấy rõ, lúc này tầm nhìn lại rõ ràng hơn không ít.
Nhưng những biến đổi này cũng không khiến lòng Dương Sóc “lộp bộp”, chân chính khiến hắn như vậy là… thực vật! Chu Châu thế nhưng không thấy đâu nữa!
Không sai, chính là không thấy đâu nữa! Một gốc thực vật lớn như vậy lại không nhìn thấy! Đất đai cằn cỗi phía dưới lại khôi phục bộ dáng hoàn chỉnh, hiện tượng nứt nẻ hầu như không thấy nữa. Nhưng thực vật vốn sinh trưởng trên mặt đất cằn cỗi lại không thấy bóng dáng!
“Chu Châu!” Cảm giác không ổn trong lòng nảy lên, Dương Sóc tranh thủ thời gian gọi tên Chu Châu. Nhưng gọi liên tục hai lần một chút đáp lại cũng không nghe được!
Hung hăng nhíu nhíu mày, Dương Sóc nghĩ lúc này là chuyện gì xảy ra. Bản thân đau đầu trước khi hôn mê cùng dị trạng không gian hiện tại nhất định không thoát được quan hệ! Nhưng mà, Chu Châu đến cùng trải qua chuyện gì, thế nào mà bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa rồi!
“Chu Châu!” Dương Sóc lại kêu lớn, vốn tưởng rằng không có chút đáp lại nào, không nghĩ tới lần này mặt đất hoàn chỉnh kia vậy mà sinh ra chấn động, cuồn cuộn như bọt sóng, sau đó, một cành lá lục sắc nhô ra ngoài.
Dương Sóc nhìn thấy hai mắt liền sáng ngời, hắn bản năng cảm giác được thực vật kia chính là Chu Châu!
“Chu Châu?” Hắn mang theo thăm dò gọi.
Đỉnh cành lá gốc thực vật kia khẽ gật đầu, sau đó, âm thanh Chu Châu vang lên, cũng không suy yếu, nhưng mà… không giống với lúc trước. Bởi vốn là giọng trẻ con giờ lại biến thành giọng thiếu niên rồi!
“Là ta.” Âm thanh có chút khàn, nhưng rõ ràng là giọng thiếu niên!
Dương Sóc rất kinh ngạc, “Chu Châu? Giọng mi sao lại biến thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trưởng thành thôi.” Âm thanh Chu Châu rất nhạt, giống như đang đè nén thứ gì.
Dương Sóc rõ ràng cảm giác được tâm tình đối phương không tốt, hắn khẽ nhíu nhíu mày, “Mi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Châu không trả lời, trong không gian yên tĩnh một thời gian ngắn.
Thật lâu, đến khi Dương Sóc cho rằng đối phương sẽ không trả lời, tiếng Chu Châu vang lên lần nữa, vẫn là khàn khàn, nhưng nội dung trong đó… “Chuẩn bị cho ta một bộ quần áo để con trai 20 tuổi mặc.”
Dương Sóc sững sờ, “Mi muốn quần áo làm gì… Mi… mi có thể hóa hình rồi hả?”
Chu Châu nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Hiện tại bên trong không gian có thể chứa một ít thứ cấp thấp không phải linh vật rồi. Có điều tổng diện tích không thể vượt quá phân nửa không gian.”
Dương Sóc nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời, “Không tính chiều cao không gian phải không?”
Chu Châu “xùy” một tiếng bật cười, “Đừng nằm mơ, không tính chiều cao thì có thể tích lũy vô hạn sao? Đồ vật ngươi chất lên không thể cao quá 3 mét, nếu không sẽ bất lợi đối với tiến hóa của không gian.”
3 mét… độ cao này cũng xem như khá tốt, ít nhất có còn hơn không. So với thứ gì cũng không thể chứa không phải là thiệt thòi nhiều hơn sao? Quên đi, vẫn nên biết đủ chứ.
“Quần áo để ta đi tìm, đúng rồi, gốc thực vật kia…”
“”Dưới lòng đất.” Chu Châu nói, “Mặt khác, ta có thể ra ngoài rồi.”
“Hả????” Dương Sóc kinh ngạc há to miệng, “Có thể… có thể ra ngoài rồi sao?” Đây là ý gì? Là ý hắn nghĩ đến sao? Nếu như vậy… Ọc! Dương Sóc hít một hơi khí lạnh.
Chu Châu hỏi lại, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta luôn không thể đi ra ngoài?”
Dương Sóc nhếch miệng, “Mi cũng chưa nói qua mi có thể ra ngoài được đi?”
Chu Châu nhíu mày, “Tu luyện đến mức nhất định đương nhiên có thể ra ngoài. Ngươi mau đi chuẩn bị quần áo đi.”
Dương Sóc thở dài, không nói thêm gì nữa. Sau khi cắt đứt liên lạc với Chu Châu bên kia hắn liền trực tiếp đứng dậy, mặc dù đã tận lực thả nhẹ động tác, nhưng Cố Diễm vẫn lập tức mở mắt, y quay đầu nhìn về phía Dương Sóc, ánh mắt có chút mông lung, “Dương Sóc?”
Dương Sóc quay đầu, cúi người, hôn lên trán Cố Diễm một cái, “Em tỉnh rồi à?”
Cố Diễm “Ừm” một tiếng, “Tỉnh rồi. Sao anh lại thức sớm vậy?”
Dương Sóc khẽ cười cười, “Ngủ được sớm nên thức sớm thôi, em có muốn nằm thêm chút nữa không, anh đi tìm ít đồ.”
“Tìm đồ?” Cố Diễm nháy nháy mắt, gạt đi buồn ngủ trong đó, “Tìm cái gì vậy?”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Chu Châu bên trong không gian, cậu ta muốn ra ngoài.”
“Ra ngoài?” Chu Châu? Cố Diễm lập tức chau mày, “Sao hắn lại ra ngoài được? Chuyện gì xảy ra?”
Tình huống cặn kẽ kỳ thật bản thân Dương Sóc cũng không quá rõ ràng. Vì vậy chẳng qua là giải thích qua loa, Cố Diễm cẩn thận nghe, trong lòng mơ hồ hiện lên một khái niệm, nhưng lại biến mất quá nhanh, y không nắm bắt kịp.
Nhưng có một điểm rõ ràng, đó chính là người thủ hộ trong không gian kia có thể ra ngoài, có thể đến thế giới thực, mà đối phương hình như từng nói kết giới bọn họ gặp được cậu ta có cảm giác quen thuộc… Hiện ở thời điểm này đối phương lại nói có thể ra ngoài, đây là trùng hợp? Nếu không phải trùng hợp như vậy kết giới này có phải có quan hệ rất lớn với chuyện Chu Châu hiện có thể ra ngoài?
Trong đầu nghĩ đến những thứ này, mạch suy nghĩ của Cố Diễm vận chuyển nhanh chóng.
Dương Sóc nhìn bộ dáng đối phương liền biết y đang suy nghĩ vớ vẩn, nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đối phương, “Chớ suy nghĩ quá nhiều, cậu ta có thể ra ngoài là chuyện tốt, ít nhất chúng ta mới có thể tăng giá trị vũ lực lên.” Đây là khẳng định! Mặc dù hắn cảm thấy Chu Châu lúc này đây có chút kỳ quái, nhất định đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa đối phương hiển nhiên không muốn nói, nhưng bất kể như thế nào, bản thể Chu Châu vẫn còn trong không gian, hơn nữa đối phương là người thủ hộ không gian, vậy nên, đối với bản thân luôn có ích!
“… Ừm.” Cố Diễm cũng không nói gì thêm nữa, nhẹ gật đầu.
“Anh đi chuẩn bị cho cậu ta một bộ y phục, em nghĩ giúp Chu Châu, đợi lát nữa nên giới thiệu thân phận đối phương như thế nào.” Dương Sóc nói xong liền đi ra ngoài.
Cố Diễm nhẹ gật đầu. “Em biết rồi.” Vấn đề thân phận cũng không khó giải quyết, chẳng qua y cảm thấy Chu Châu cùng Dương Sóc liên hệ hình như có chút mật thiết, mà y, lại không thích loại liên hệ mật thiết này. Điều này khiến y cảm thấy trong lòng có chút bất an mơ hồ…
Khi tỉnh dậy Dương Sóc cảm thấy thật may mắn. Trước khi ngủ… không, chính xác là hôn mê, trước khi hôn mê hắn mong muốn Cố Diễm có thể tỉnh muộn một chút. Muốn đối phương có thể cho rằng bản thân chẳng qua chỉ ngủ một giấc. Mà hiện tại… ừm, xem ra tình huống xác thực phát triển như mình dự định rồi!
Bầu trời bên ngoài hình như vẫn tối tăm, rõ ràng cho thấy trời vẫn chưa sáng.
Dương Sóc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Diễm bên cạnh một chút, rất tốt, đối phương còn chưa tỉnh lại!
Giật giật thân thể, tình huống mệt mỏi có, nhưng cảm giác cũng không quá mãnh liệt. Sau đó tập trung tinh thần lực đến não bộ, chân mày Dương Sóc liền khẽ nhíu. Sao hắn lại cảm giác có chỗ nào đó không giống?
Con ngươi đảo một vòng, Dương Sóc nghĩ đến không gian của mình, vì vậy, tinh thần ý thức vội vàng dò xét tiến vào. Thăm dò một chút, ánh mắt Dương Sóc híp lại, trong lòng có chút lộp bộp.
Vốn không gian tối tăm mờ mịt hiện tại đã biến dạng lớn, diện tích không gian hơn mét vuông biến thành mét vuông, hơn nữa phương diện chiều cao cũng có thay đổi, trước kia trong không gian tối tăm không thấy rõ, lúc này tầm nhìn lại rõ ràng hơn không ít.
Nhưng những biến đổi này cũng không khiến lòng Dương Sóc “lộp bộp”, chân chính khiến hắn như vậy là… thực vật! Chu Châu thế nhưng không thấy đâu nữa!
Không sai, chính là không thấy đâu nữa! Một gốc thực vật lớn như vậy lại không nhìn thấy! Đất đai cằn cỗi phía dưới lại khôi phục bộ dáng hoàn chỉnh, hiện tượng nứt nẻ hầu như không thấy nữa. Nhưng thực vật vốn sinh trưởng trên mặt đất cằn cỗi lại không thấy bóng dáng!
“Chu Châu!” Cảm giác không ổn trong lòng nảy lên, Dương Sóc tranh thủ thời gian gọi tên Chu Châu. Nhưng gọi liên tục hai lần một chút đáp lại cũng không nghe được!
Hung hăng nhíu nhíu mày, Dương Sóc nghĩ lúc này là chuyện gì xảy ra. Bản thân đau đầu trước khi hôn mê cùng dị trạng không gian hiện tại nhất định không thoát được quan hệ! Nhưng mà, Chu Châu đến cùng trải qua chuyện gì, thế nào mà bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa rồi!
“Chu Châu!” Dương Sóc lại kêu lớn, vốn tưởng rằng không có chút đáp lại nào, không nghĩ tới lần này mặt đất hoàn chỉnh kia vậy mà sinh ra chấn động, cuồn cuộn như bọt sóng, sau đó, một cành lá lục sắc nhô ra ngoài.
Dương Sóc nhìn thấy hai mắt liền sáng ngời, hắn bản năng cảm giác được thực vật kia chính là Chu Châu!
“Chu Châu?” Hắn mang theo thăm dò gọi.
Đỉnh cành lá gốc thực vật kia khẽ gật đầu, sau đó, âm thanh Chu Châu vang lên, cũng không suy yếu, nhưng mà… không giống với lúc trước. Bởi vốn là giọng trẻ con giờ lại biến thành giọng thiếu niên rồi!
“Là ta.” Âm thanh có chút khàn, nhưng rõ ràng là giọng thiếu niên!
Dương Sóc rất kinh ngạc, “Chu Châu? Giọng mi sao lại biến thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trưởng thành thôi.” Âm thanh Chu Châu rất nhạt, giống như đang đè nén thứ gì.
Dương Sóc rõ ràng cảm giác được tâm tình đối phương không tốt, hắn khẽ nhíu nhíu mày, “Mi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Châu không trả lời, trong không gian yên tĩnh một thời gian ngắn.
Thật lâu, đến khi Dương Sóc cho rằng đối phương sẽ không trả lời, tiếng Chu Châu vang lên lần nữa, vẫn là khàn khàn, nhưng nội dung trong đó… “Chuẩn bị cho ta một bộ quần áo để con trai tuổi mặc.”
Dương Sóc sững sờ, “Mi muốn quần áo làm gì… Mi… mi có thể hóa hình rồi hả?”
Chu Châu nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Hiện tại bên trong không gian có thể chứa một ít thứ cấp thấp không phải linh vật rồi. Có điều tổng diện tích không thể vượt quá phân nửa không gian.”
Dương Sóc nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời, “Không tính chiều cao không gian phải không?”
Chu Châu “xùy” một tiếng bật cười, “Đừng nằm mơ, không tính chiều cao thì có thể tích lũy vô hạn sao? Đồ vật ngươi chất lên không thể cao quá mét, nếu không sẽ bất lợi đối với tiến hóa của không gian.”
mét… độ cao này cũng xem như khá tốt, ít nhất có còn hơn không. So với thứ gì cũng không thể chứa không phải là thiệt thòi nhiều hơn sao? Quên đi, vẫn nên biết đủ chứ.
“Quần áo để ta đi tìm, đúng rồi, gốc thực vật kia…”
“”Dưới lòng đất.” Chu Châu nói, “Mặt khác, ta có thể ra ngoài rồi.”
“Hả????” Dương Sóc kinh ngạc há to miệng, “Có thể… có thể ra ngoài rồi sao?” Đây là ý gì? Là ý hắn nghĩ đến sao? Nếu như vậy… Ọc! Dương Sóc hít một hơi khí lạnh.
Chu Châu hỏi lại, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta luôn không thể đi ra ngoài?”
Dương Sóc nhếch miệng, “Mi cũng chưa nói qua mi có thể ra ngoài được đi?”
Chu Châu nhíu mày, “Tu luyện đến mức nhất định đương nhiên có thể ra ngoài. Ngươi mau đi chuẩn bị quần áo đi.”
Dương Sóc thở dài, không nói thêm gì nữa. Sau khi cắt đứt liên lạc với Chu Châu bên kia hắn liền trực tiếp đứng dậy, mặc dù đã tận lực thả nhẹ động tác, nhưng Cố Diễm vẫn lập tức mở mắt, y quay đầu nhìn về phía Dương Sóc, ánh mắt có chút mông lung, “Dương Sóc?”
Dương Sóc quay đầu, cúi người, hôn lên trán Cố Diễm một cái, “Em tỉnh rồi à?”
Cố Diễm “Ừm” một tiếng, “Tỉnh rồi. Sao anh lại thức sớm vậy?”
Dương Sóc khẽ cười cười, “Ngủ được sớm nên thức sớm thôi, em có muốn nằm thêm chút nữa không, anh đi tìm ít đồ.”
“Tìm đồ?” Cố Diễm nháy nháy mắt, gạt đi buồn ngủ trong đó, “Tìm cái gì vậy?”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Chu Châu bên trong không gian, cậu ta muốn ra ngoài.”
“Ra ngoài?” Chu Châu? Cố Diễm lập tức chau mày, “Sao hắn lại ra ngoài được? Chuyện gì xảy ra?”
Tình huống cặn kẽ kỳ thật bản thân Dương Sóc cũng không quá rõ ràng. Vì vậy chẳng qua là giải thích qua loa, Cố Diễm cẩn thận nghe, trong lòng mơ hồ hiện lên một khái niệm, nhưng lại biến mất quá nhanh, y không nắm bắt kịp.
Nhưng có một điểm rõ ràng, đó chính là người thủ hộ trong không gian kia có thể ra ngoài, có thể đến thế giới thực, mà đối phương hình như từng nói kết giới bọn họ gặp được cậu ta có cảm giác quen thuộc… Hiện ở thời điểm này đối phương lại nói có thể ra ngoài, đây là trùng hợp? Nếu không phải trùng hợp như vậy kết giới này có phải có quan hệ rất lớn với chuyện Chu Châu hiện có thể ra ngoài?
Trong đầu nghĩ đến những thứ này, mạch suy nghĩ của Cố Diễm vận chuyển nhanh chóng.
Dương Sóc nhìn bộ dáng đối phương liền biết y đang suy nghĩ vớ vẩn, nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đối phương, “Chớ suy nghĩ quá nhiều, cậu ta có thể ra ngoài là chuyện tốt, ít nhất chúng ta mới có thể tăng giá trị vũ lực lên.” Đây là khẳng định! Mặc dù hắn cảm thấy Chu Châu lúc này đây có chút kỳ quái, nhất định đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa đối phương hiển nhiên không muốn nói, nhưng bất kể như thế nào, bản thể Chu Châu vẫn còn trong không gian, hơn nữa đối phương là người thủ hộ không gian, vậy nên, đối với bản thân luôn có ích!
“… Ừm.” Cố Diễm cũng không nói gì thêm nữa, nhẹ gật đầu.
“Anh đi chuẩn bị cho cậu ta một bộ y phục, em nghĩ giúp Chu Châu, đợi lát nữa nên giới thiệu thân phận đối phương như thế nào.” Dương Sóc nói xong liền đi ra ngoài.
Cố Diễm nhẹ gật đầu. “Em biết rồi.” Vấn đề thân phận cũng không khó giải quyết, chẳng qua y cảm thấy Chu Châu cùng Dương Sóc liên hệ hình như có chút mật thiết, mà y, lại không thích loại liên hệ mật thiết này. Điều này khiến y cảm thấy trong lòng có chút bất an mơ hồ…