“Giúp ta?” Liễu Phi Tuyết nghe vậy càng cười lạnh ra tiếng, “Ta ngược lại muốn biết ngươi định giúp ta thế nào.”
Chu Châu nhìn chằm chằm đối phương, “Ngươi muốn tìm cái gì, nói cho ta, để ta giúp ngươi cùng tìm.”
“Haaaa!” Liễu Phi Tuyết xùy~ cười một tiếng, “Chu Châu, ngươi cho rằng ta không biết ngươi cũng đang tìm thứ gì đó ở đây?”
Chu Châu dừng một chút, thản nhiên nói: “Ta chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm ngươi cái gì, không sai, ta đang tìm một thứ ở đây.”
Liễu Phi Tuyết cười lạnh một tiếng, không mở miệng nữa.
Chu Châu nhìn đối phương, nhẹ nhàng mở miệng. “Ta đang tìm một thứ, hy vọng nó có thể giúp ta nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc trước, Phi Tuyết, ta không muốn bị ngươi căm hận không rõ ràng. Ta biết, là ta làm sai điều gì đó, ta biết, là ta có lỗi với ngươi, nhưng mà có rất nhiều thứ ta đều không nhớ rõ, ta muốn biết.”
Liễu Phi Tuyết nghe vậy trong mắt lập tức hiện lên hào quang lãnh khốc, “Chuyện đã xảy ra, ngươi biết thì sao, không biết thì sao, cũng chỉ có thể như thế mà thôi.”
“Ta hiểu.” Chu Châu nhẹ gật đầu, “Nhưng mà, ta vẫn muốn biết, Phi Tuyết, ta không muốn quên bất kỳ chuyện gì giữa chúng ta. Ta không biết tại sao hiện tại bản thân lại biến thành như vậy, năm đó đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, ta muốn biết rõ ràng.”
Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Chu Châu, không nói gì.
Thật lâu sau, bất luận Chu Châu nói cái gì, Liễu Phi Tuyết đều không mở miệng nữa. Y chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Loại cự tuyệt nói chuyện này khiến Chu Châu bất đắc dĩ, nhưng cũng biết gấp không được.
Bất kể như thế nào, Liễu Phi Tuyết hiện tại đang ở bên cạnh mình, ở nơi bản thân có thể nhìn thấy, đây cũng rất tốt rồi. Về phương diện khác, từ từ vậy.
Căm hận của một người không có khả năng loại trừ dễ dàng như vậy, cũng không có khả năng hóa giải đơn giản như vậy, nhưng chỉ cần có đủ kiên nhẫn, như vậy không có chuyện gì là không làm được, hắn vẫn luôn tin chắc như vậy.
Dương Sóc nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này trừ thời gian đến Cố gia Cố Diễm đều ở bên cạnh hắn, hơn nữa buổi tối cũng chưa từng ra ngoài.
Đến ngày thứ tư, thương thế Dương Sóc tốt lên không sai biệt lắm, nhưng hắn không nói cho Cố Diễm biết, phổi mình dường như bị thương nhẹ, cho dù nghỉ ngơi vài ngày, nhưng hô hấp nặng một chút sẽ có đau đớn nhàn nhạt. Hắn không dám nói, sợ Cố Diễm không tiếp thu được.
Hắn nghĩ đến, nếu đụng phải hệ trị liệu, hoặc là bác sĩ gì đó, có thể nhìn một chút.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bác sĩ kia không phải người Cố gia, bằng không hắn đã sớm nói rồi.
Mấy ngày nay hắn cũng cảm giác được tâm tình Cố Diễm không tốt, có lẽ là chuyện phiền toái không ít, nhất là bản thân, chỉ có bản thân thật tốt, người kia mới có thể càng có ý chí chiến đấu, cho nên, bệnh xấu gì đó tạm thời cứ như vậy đi. Dù sao mấy ngày nay hắn cũng không có ý định động võ, tĩnh dưỡng tiếp vài ngày sẽ tốt thôi.
Thời điểm Chu Châu tìm đến Dương Sóc vừa vặn tỉnh ngủ, Cố Diễm mới đi Cố gia không bao lâu, muốn trở về còn phải tốn chút thời gian. Nhìn thấy đối phương, Dương Sóc nhíu mày. Những ngày này, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết thật sự không bình thường.
“Thương thế thế nào rồi?” Chu Châu thẳng thắn hỏi.
Dương Sóc nghe vậy càng thêm nhíu mày, “Làm sao vậy? Có việc?”
Chu Châu nhẹ gật đầu, “Tinh hạch, cổ ngọc.” Gọn gàng dứt khoát.
Dương Sóc hơi nhíu nhíu mày, “Có mục tiêu rồi sao?”
Chu Châu gật đầu, “Ừ, có mục tiêu rồi.” Cho nên mới đến tìm ngươi.
“Nói thật với mi, giai đoạn này ta tốt nhất không nên động võ, thân thể còn có chút vấn đề nhỏ, Cố Diễm cũng không biết. Mi bên đó, không thể tự mình động thủ?”
Đối với Chu Châu, Dương Sóc cảm thấy không có gì khó nói, cho nên nói thẳng vấn đề thân thể mình ra.
Chu Châu nhíu mày, “Muốn tìm bác sĩ không? Được rồi, khi ra ngoài ta sẽ lưu ý.”
“Tốt nhất là có thể chụp x-quang kiểm tra một chút, nhưng hiện tại cái tình huống này… Aizzz…” Dương Sóc thở dài.
“Hai ngày trước đụng phải một người hệ trị liệu, hẳn là có ích.” Chu Châu chợt nói.
Dương Sóc vui vẻ, “Được vậy thì quá tốt, hiện tại chụp x-quang cũng không nhất định có thể chụp được vấn đề.”
Chu Châu nhẹ gật đầu, “Ta ra ngoài tìm người kia cho ngươi.”
“Thực lực của ngươi cùng Phi Tuyết, cho dù không có ta cũng không quan hệ chứ?” Dương Sóc nghi ngờ nói.
Chu Châu lắc đầu, “Không gian là của ngươi, có quan hệ rất lớn.”
Dương Sóc nghe vậy càng thêm khó hiểu, “Nói xem như thế nào?” Chẳng lẽ không phải chỉ cần có linh vật là có thể thăng cấp sao?
Chu Châu thản nhiên nói: “Quan hệ khí tức, hiện tại không gian đã từng thăng cấp một lần, chỉ có chủ nhân không gian thông qua cố gắng đoạt được linh vật mới có thể khiến bản thân không gian phát huy hiệu quả lớn nhất, cũng mới có thể thăng cấp nhanh hơn. Bằng không, chẳng qua là linh vật chết, cũng không thể sinh ra hiệu dụng quá lớn đối với không gian. Cho nên bọn ta chỉ có thể phụ trợ, đồ vật kia vẫn do tự ngươi đi lấy là tốt nhất.”
Còn có thuyết pháp như vậy… Dương Sóc nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
Chu Châu thản nhiên nói: “Không gian có ý thức của mình, chỉ có chủ nhân quan tâm, muốn nó trở nên mạnh mẽ, thăng cấp, nó mới có thể làm việc, bằng không, chỉ là người khác không ngừng cho ngươi linh vật, thả vào bên trong không gian, bản thân chủ nhân không gian không có loại năng lực cùng ý thức kia, tiến hóa thăng cấp không gian sẽ không có hiệu quả tốt.”
Dương Sóc thở dài, “Ừ, ta biết rồi…” Xem ra hắn vẫn không thể nhàn rỗi rồi, mệt hắn vừa rồi đã đáp ứng Cố Diễm về sau sẽ tận lực không mạo hiểm, nhưng quá trình đoạt linh vật thật không có thời điểm thuận buồm xuôi gió.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào hành động cùng với Cố Diễm, đối phương có thời gian, hơn nữa sẽ không phản đối.
Nghĩ như vậy, Dương Sóc nhìn Chu Châu, đổi đề tài. “Mấy ngày nay mi cùng Phi Tuyết đều ở bên ngoài điều tra tin tức linh vật?”
Chu Châu gật đầu, “Ừ, đại đa số thời điểm là như vậy… Dương Sóc, ta hỏi ngươi một vấn đề.”
“Ồ?” Dương Sóc nhìn bộ dáng Chu Châu phiền não lại nghiêm túc, dừng một chút, hỏi, “Vấn đề gì?”
Chu Châu nghĩ nghĩ, làm công tác chuẩn bị rồi mới mở miệng, “Ngươi nói, làm sao mới có thể mở ra gút mắt trong lòng một người?”
Dương Sóc lập tức hiểu được ý của đối phương, có thể khiến Chu Châu hỏi, cũng chỉ có mình Tàng Thanh, cũng chính là Liễu Phi Tuyết hiện tại. Trong lòng Liễu Phi Tuyết có khúc mắt, đây cũng là chuyện bọn họ đã biết…
“Ta cho rằng, những ngày này, mi đều ở bên cạnh hắn, quan hệ bọn mi đã không tệ rồi.” Dương Sóc cười nói.
Chu Châu cười khổ, lắc đầu, “Không có, y vẫn bài xích ta như cũ. Không muốn ta đến gần.”
Dương Sóc nhíu nhíu mày, “Ta không biết bọn mi từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà Chu Châu, tính cách Phi Tuyết hiện tại… có chút quái lạ, hẳn là do chuyện đã qua tạo thành. Mà muốn cỡi bỏ khúc mắt của y, cần phải có nhiều kiên nhẫn hơn mới được. Biện pháp tốt ta cũng không có, nhưng ta tin tưởng, mi làm, không ngừng làm, đối xử tốt với y, y luôn có thể thấy trong mắt, bất kể như thế nào, chúng ta từ bên trong cái kết giới kia ra ngoài được, chứng tỏ y cũng không phải muốn đến đây một mình, đó là một cơ hội.”
“Thật là một cơ hội sao…” Chu Châu thì thào cúi thấp đầu, “Hiện tại ta một chút cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết nên làm thế nào mới có thể khiến y vui vẻ một chút.”
Dương Sóc thở dài, “Có công mài sắt có ngày nên kim.” Mặc khác, hắn cũng thật không biết nên nói cái gì, lúc trước hắn cùng Cố Diễm cũng rất có vấn đề, nếu không phải bản thân sống lại một lần, e rằng vấn đề hiện tại sẽ càng lớn, mà hắn may mắn hơn nhiều so với Chu Châu, bởi bất kể như thế nào, ở phương diện tình cảm hắn cùng Cố Diễm phải nói là rất tốt, điều này so với cái gì cũng tốt hơn không phải sao?
Có công mài sắt có ngày nên kim… Chu Châu nhẹ gật đầu, thở sâu hít vào một hơi, “Ừ… ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tìm cho ngươi dị năng giả hệ trị liệu kia.”
Dương Sóc gật đầu, “Đừng mang người đó đến vào lúc Diễm có ở đây.”
Chu Châu như cười như không cho đối phương một ánh mắt, “Vợ quản nghiêm.”
Dương Sóc nhất thời hắc tuyến, “Chu Châu, mi hiện càng lúc càng giống người hiện đại rồi.” Thậm chí cái từ ‘vợ quản nghiêm’ này cũng biết luôn! Chậc chậc!
Chu Châu ngoéo khóe miệng một cái, “Đây gọi là dung nhập!” Sau đó không nói thêm gì nữa xoay người rời đi.
Dương Sóc cũng mỉm cười kéo khóe miệng, đúng là dung nhập, con người đều như vậy, khi không cách nào thay đổi hoàn cảnh, vậy chỉ có thể khiến bản thân thích ứng với hoàn cảnh. Núi chẳng phải mọi người hợp lại mà thành núi sao… (?)
Buổi chiều, lúc Cố Diễm trở lại Dương Sóc liền ôm eo đối phương, có chút bộ dáng làm nũng.
Cố Diễm buồn cười liếc mắt nhìn đối phương, “Đây là làm sao vậy? Nhớ em hử?”
Dương Sóc chớp đôi con ngươi một cái, sau đó hung hăng gật đầu, “Đúng vậy!” Tiếp đến kéo Cố Diễm dựa sát vào mình, đem mặt chính mình vùi vào giữa cổ Cố Diễm, nhìn thấy làn da tuyết trắng kia, nhịn không được hung hăng hút một cái, không nhẹ không nặng cắn xuống.
Cố Diễm nhẹ nhàng “ư” một tiếng, hô hấp nặng hai phần.
Dương Sóc hài lòng với phản ứng của đối phương, âm thầm cười một tiếng, sau đó hôn lên môi đối phương.
Nụ hôn này cũng không nồng nàn lắm, nhưng thật ấm áp, môi răng gắn bó giao hòa, hai bên đều có thể cảm giác được hơi thở trên thân đối phương, Dương Sóc nhịn không được ôm lấy Cố Diễm,vuốt vuốt mặt y, “Sao em phơi nắng mà không đen nhỉ?”
Cố Diễm sờ lên mặt mình, “Vậy sao?” Y không chú ý tới, “Có thể là vấn đề thể chất.”
Dương Sóc chép miệng, “Trời cao thật sự quá ưu đãi em, từ nhỏ xuất thân đã tốt, vóc người đẹp, năng lực mạnh, hiện tại tận thế cũng là người trên người!”
Cố Diễm nghe vậy cười nhìn Dương Sóc, “Thế nào? Sao lại có vị chua nồng đậm như vậy? Thứ gì của em còn không phải của anh sao?” Thật sự không có gì hay để so đo, không phải sao?
“Của em là của anh…” Đôi mắt Dương Sóc lấp lánh, “Ừ, lời này anh thích nghe.”
Cố Diễm cười cong mặt mày, “Ừ, đây là đương nhiên.”
Hai người thân mật một hồi, thẳng đến khi cửa phòng bị người gõ ra tiếng.
Cố Diễm nhíu mày, đi mở cửa, đứng ngoài cửa là Trình Viễn, “Cố tổng.”
Cố Diễm khẽ gật đầu. “Có chuyện gì?” Nếu không có việc gì, những người này sẽ không quấy rầy bọn họ.
Thần sắc Trình Viễn ngưng trọng nhẹ gật đầu, “Trương Quân cùng Phi Dương còn có Phương Quốc, hôm này ba người bọn họ đến chợ giao dịch phía tây, cùng Lý gia nổi xung đột, đả thương một tiểu thiếu gia Lý gia, hiện tại bị người giữ lại rồi.”
Cố Diễm nghe vậy màu mắt lập tức lanh lẽo, “Bị giữ lại rồi? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ngay nửa giờ trước, là một người bạn của Phương Quốc tới đây báo tin.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, trách không được y không nhận được tin tức, mà lúc này đây dưới lầu có động tĩnh truyền đến, sau đó, Cố Diễm nhìn thấy mật thám Cố gia đến, có lẽ cũng muốn báo cáo chuyện này.
Người kia trông thấy Cố Diễm hai ba bước đã đi tới, “Cố tổng.”
Cố Diễm khẽ gật đầu với Trình Viễn, “Việc này tôi sẽ xử lý.”
Trình Viễn gật đầu, không quấy rầy Cố Diễm, bước nhanh xuống dưới lầu.
“Nói chi tiết tình huống một chút.” Sau khi Trình Viễn rời đi, Cố Diễm nhàn nhạt nhìn về phía người muốn báo cáo tin tức với y.
Người kia rõ ràng rành mạch kể lại sự tình từ đấu đến cuối.
Sau khi nói xong, Cố Diễm hừ lạnh một tiếng, “Lý gia, ngược lại thật to gan, xem bộ dáng là thật sự muốn động thủ rồi. Nên làm thế nào cậu biết rõ.”
Người kia nhanh chóng nhẹ gật đầu, Cố Diễm không nói gì, khoát tay cho đối phương rời đi.
Lần nữa trở về phòng thần sắc Cố Diễm có chút lạnh lẽo, Dương Sóc “Hửm?” một tiếng, vừa rồi hắn biết ngoài cửa có động tĩnh, nên hẳn đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống cụ thể hắn không rõ lắm, cũng không ra ngoài nghe.
Đối với một ít chuyện Cố gia, hắn vẫn còn có chút tránh hiềm nghi, bởi không muốn bản bóng dáng hưởng Cố Diễm.
Giờ phút này nhìn nét mặt Cố Diễm, Dương Sóc nhướn mày, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Diễm hơi mím môi, nhẹ nhàng nói: “Trương Quân, Liễu Phi Dương, Phương Quốc, phát sinh một chút xung đột cùng Lý gia bên kia, người bị giữ lại rồi.”
“Giúp ta?” Liễu Phi Tuyết nghe vậy càng cười lạnh ra tiếng, “Ta ngược lại muốn biết ngươi định giúp ta thế nào.”
Chu Châu nhìn chằm chằm đối phương, “Ngươi muốn tìm cái gì, nói cho ta, để ta giúp ngươi cùng tìm.”
“Haaaa!” Liễu Phi Tuyết xùy~ cười một tiếng, “Chu Châu, ngươi cho rằng ta không biết ngươi cũng đang tìm thứ gì đó ở đây?”
Chu Châu dừng một chút, thản nhiên nói: “Ta chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm ngươi cái gì, không sai, ta đang tìm một thứ ở đây.”
Liễu Phi Tuyết cười lạnh một tiếng, không mở miệng nữa.
Chu Châu nhìn đối phương, nhẹ nhàng mở miệng. “Ta đang tìm một thứ, hy vọng nó có thể giúp ta nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc trước, Phi Tuyết, ta không muốn bị ngươi căm hận không rõ ràng. Ta biết, là ta làm sai điều gì đó, ta biết, là ta có lỗi với ngươi, nhưng mà có rất nhiều thứ ta đều không nhớ rõ, ta muốn biết.”
Liễu Phi Tuyết nghe vậy trong mắt lập tức hiện lên hào quang lãnh khốc, “Chuyện đã xảy ra, ngươi biết thì sao, không biết thì sao, cũng chỉ có thể như thế mà thôi.”
“Ta hiểu.” Chu Châu nhẹ gật đầu, “Nhưng mà, ta vẫn muốn biết, Phi Tuyết, ta không muốn quên bất kỳ chuyện gì giữa chúng ta. Ta không biết tại sao hiện tại bản thân lại biến thành như vậy, năm đó đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, ta muốn biết rõ ràng.”
Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Chu Châu, không nói gì.
Thật lâu sau, bất luận Chu Châu nói cái gì, Liễu Phi Tuyết đều không mở miệng nữa. Y chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Loại cự tuyệt nói chuyện này khiến Chu Châu bất đắc dĩ, nhưng cũng biết gấp không được.
Bất kể như thế nào, Liễu Phi Tuyết hiện tại đang ở bên cạnh mình, ở nơi bản thân có thể nhìn thấy, đây cũng rất tốt rồi. Về phương diện khác, từ từ vậy.
Căm hận của một người không có khả năng loại trừ dễ dàng như vậy, cũng không có khả năng hóa giải đơn giản như vậy, nhưng chỉ cần có đủ kiên nhẫn, như vậy không có chuyện gì là không làm được, hắn vẫn luôn tin chắc như vậy.
Dương Sóc nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này trừ thời gian đến Cố gia Cố Diễm đều ở bên cạnh hắn, hơn nữa buổi tối cũng chưa từng ra ngoài.
Đến ngày thứ tư, thương thế Dương Sóc tốt lên không sai biệt lắm, nhưng hắn không nói cho Cố Diễm biết, phổi mình dường như bị thương nhẹ, cho dù nghỉ ngơi vài ngày, nhưng hô hấp nặng một chút sẽ có đau đớn nhàn nhạt. Hắn không dám nói, sợ Cố Diễm không tiếp thu được.
Hắn nghĩ đến, nếu đụng phải hệ trị liệu, hoặc là bác sĩ gì đó, có thể nhìn một chút.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bác sĩ kia không phải người Cố gia, bằng không hắn đã sớm nói rồi.
Mấy ngày nay hắn cũng cảm giác được tâm tình Cố Diễm không tốt, có lẽ là chuyện phiền toái không ít, nhất là bản thân, chỉ có bản thân thật tốt, người kia mới có thể càng có ý chí chiến đấu, cho nên, bệnh xấu gì đó tạm thời cứ như vậy đi. Dù sao mấy ngày nay hắn cũng không có ý định động võ, tĩnh dưỡng tiếp vài ngày sẽ tốt thôi.
Thời điểm Chu Châu tìm đến Dương Sóc vừa vặn tỉnh ngủ, Cố Diễm mới đi Cố gia không bao lâu, muốn trở về còn phải tốn chút thời gian. Nhìn thấy đối phương, Dương Sóc nhíu mày. Những ngày này, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết thật sự không bình thường.
“Thương thế thế nào rồi?” Chu Châu thẳng thắn hỏi.
Dương Sóc nghe vậy càng thêm nhíu mày, “Làm sao vậy? Có việc?”
Chu Châu nhẹ gật đầu, “Tinh hạch, cổ ngọc.” Gọn gàng dứt khoát.
Dương Sóc hơi nhíu nhíu mày, “Có mục tiêu rồi sao?”
Chu Châu gật đầu, “Ừ, có mục tiêu rồi.” Cho nên mới đến tìm ngươi.
“Nói thật với mi, giai đoạn này ta tốt nhất không nên động võ, thân thể còn có chút vấn đề nhỏ, Cố Diễm cũng không biết. Mi bên đó, không thể tự mình động thủ?”
Đối với Chu Châu, Dương Sóc cảm thấy không có gì khó nói, cho nên nói thẳng vấn đề thân thể mình ra.
Chu Châu nhíu mày, “Muốn tìm bác sĩ không? Được rồi, khi ra ngoài ta sẽ lưu ý.”
“Tốt nhất là có thể chụp x-quang kiểm tra một chút, nhưng hiện tại cái tình huống này… Aizzz…” Dương Sóc thở dài.
“Hai ngày trước đụng phải một người hệ trị liệu, hẳn là có ích.” Chu Châu chợt nói.
Dương Sóc vui vẻ, “Được vậy thì quá tốt, hiện tại chụp x-quang cũng không nhất định có thể chụp được vấn đề.”
Chu Châu nhẹ gật đầu, “Ta ra ngoài tìm người kia cho ngươi.”
“Thực lực của ngươi cùng Phi Tuyết, cho dù không có ta cũng không quan hệ chứ?” Dương Sóc nghi ngờ nói.
Chu Châu lắc đầu, “Không gian là của ngươi, có quan hệ rất lớn.”
Dương Sóc nghe vậy càng thêm khó hiểu, “Nói xem như thế nào?” Chẳng lẽ không phải chỉ cần có linh vật là có thể thăng cấp sao?
Chu Châu thản nhiên nói: “Quan hệ khí tức, hiện tại không gian đã từng thăng cấp một lần, chỉ có chủ nhân không gian thông qua cố gắng đoạt được linh vật mới có thể khiến bản thân không gian phát huy hiệu quả lớn nhất, cũng mới có thể thăng cấp nhanh hơn. Bằng không, chẳng qua là linh vật chết, cũng không thể sinh ra hiệu dụng quá lớn đối với không gian. Cho nên bọn ta chỉ có thể phụ trợ, đồ vật kia vẫn do tự ngươi đi lấy là tốt nhất.”
Còn có thuyết pháp như vậy… Dương Sóc nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
Chu Châu thản nhiên nói: “Không gian có ý thức của mình, chỉ có chủ nhân quan tâm, muốn nó trở nên mạnh mẽ, thăng cấp, nó mới có thể làm việc, bằng không, chỉ là người khác không ngừng cho ngươi linh vật, thả vào bên trong không gian, bản thân chủ nhân không gian không có loại năng lực cùng ý thức kia, tiến hóa thăng cấp không gian sẽ không có hiệu quả tốt.”
Dương Sóc thở dài, “Ừ, ta biết rồi…” Xem ra hắn vẫn không thể nhàn rỗi rồi, mệt hắn vừa rồi đã đáp ứng Cố Diễm về sau sẽ tận lực không mạo hiểm, nhưng quá trình đoạt linh vật thật không có thời điểm thuận buồm xuôi gió.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào hành động cùng với Cố Diễm, đối phương có thời gian, hơn nữa sẽ không phản đối.
Nghĩ như vậy, Dương Sóc nhìn Chu Châu, đổi đề tài. “Mấy ngày nay mi cùng Phi Tuyết đều ở bên ngoài điều tra tin tức linh vật?”
Chu Châu gật đầu, “Ừ, đại đa số thời điểm là như vậy… Dương Sóc, ta hỏi ngươi một vấn đề.”
“Ồ?” Dương Sóc nhìn bộ dáng Chu Châu phiền não lại nghiêm túc, dừng một chút, hỏi, “Vấn đề gì?”
Chu Châu nghĩ nghĩ, làm công tác chuẩn bị rồi mới mở miệng, “Ngươi nói, làm sao mới có thể mở ra gút mắt trong lòng một người?”
Dương Sóc lập tức hiểu được ý của đối phương, có thể khiến Chu Châu hỏi, cũng chỉ có mình Tàng Thanh, cũng chính là Liễu Phi Tuyết hiện tại. Trong lòng Liễu Phi Tuyết có khúc mắt, đây cũng là chuyện bọn họ đã biết…
“Ta cho rằng, những ngày này, mi đều ở bên cạnh hắn, quan hệ bọn mi đã không tệ rồi.” Dương Sóc cười nói.
Chu Châu cười khổ, lắc đầu, “Không có, y vẫn bài xích ta như cũ. Không muốn ta đến gần.”
Dương Sóc nhíu nhíu mày, “Ta không biết bọn mi từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà Chu Châu, tính cách Phi Tuyết hiện tại… có chút quái lạ, hẳn là do chuyện đã qua tạo thành. Mà muốn cỡi bỏ khúc mắt của y, cần phải có nhiều kiên nhẫn hơn mới được. Biện pháp tốt ta cũng không có, nhưng ta tin tưởng, mi làm, không ngừng làm, đối xử tốt với y, y luôn có thể thấy trong mắt, bất kể như thế nào, chúng ta từ bên trong cái kết giới kia ra ngoài được, chứng tỏ y cũng không phải muốn đến đây một mình, đó là một cơ hội.”
“Thật là một cơ hội sao…” Chu Châu thì thào cúi thấp đầu, “Hiện tại ta một chút cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết nên làm thế nào mới có thể khiến y vui vẻ một chút.”
Dương Sóc thở dài, “Có công mài sắt có ngày nên kim.” Mặc khác, hắn cũng thật không biết nên nói cái gì, lúc trước hắn cùng Cố Diễm cũng rất có vấn đề, nếu không phải bản thân sống lại một lần, e rằng vấn đề hiện tại sẽ càng lớn, mà hắn may mắn hơn nhiều so với Chu Châu, bởi bất kể như thế nào, ở phương diện tình cảm hắn cùng Cố Diễm phải nói là rất tốt, điều này so với cái gì cũng tốt hơn không phải sao?
Có công mài sắt có ngày nên kim… Chu Châu nhẹ gật đầu, thở sâu hít vào một hơi, “Ừ… ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tìm cho ngươi dị năng giả hệ trị liệu kia.”
Dương Sóc gật đầu, “Đừng mang người đó đến vào lúc Diễm có ở đây.”
Chu Châu như cười như không cho đối phương một ánh mắt, “Vợ quản nghiêm.”
Dương Sóc nhất thời hắc tuyến, “Chu Châu, mi hiện càng lúc càng giống người hiện đại rồi.” Thậm chí cái từ ‘vợ quản nghiêm’ này cũng biết luôn! Chậc chậc!
Chu Châu ngoéo khóe miệng một cái, “Đây gọi là dung nhập!” Sau đó không nói thêm gì nữa xoay người rời đi.
Dương Sóc cũng mỉm cười kéo khóe miệng, đúng là dung nhập, con người đều như vậy, khi không cách nào thay đổi hoàn cảnh, vậy chỉ có thể khiến bản thân thích ứng với hoàn cảnh. Núi chẳng phải mọi người hợp lại mà thành núi sao… (?)
Buổi chiều, lúc Cố Diễm trở lại Dương Sóc liền ôm eo đối phương, có chút bộ dáng làm nũng.
Cố Diễm buồn cười liếc mắt nhìn đối phương, “Đây là làm sao vậy? Nhớ em hử?”
Dương Sóc chớp đôi con ngươi một cái, sau đó hung hăng gật đầu, “Đúng vậy!” Tiếp đến kéo Cố Diễm dựa sát vào mình, đem mặt chính mình vùi vào giữa cổ Cố Diễm, nhìn thấy làn da tuyết trắng kia, nhịn không được hung hăng hút một cái, không nhẹ không nặng cắn xuống.
Cố Diễm nhẹ nhàng “ư” một tiếng, hô hấp nặng hai phần.
Dương Sóc hài lòng với phản ứng của đối phương, âm thầm cười một tiếng, sau đó hôn lên môi đối phương.
Nụ hôn này cũng không nồng nàn lắm, nhưng thật ấm áp, môi răng gắn bó giao hòa, hai bên đều có thể cảm giác được hơi thở trên thân đối phương, Dương Sóc nhịn không được ôm lấy Cố Diễm,vuốt vuốt mặt y, “Sao em phơi nắng mà không đen nhỉ?”
Cố Diễm sờ lên mặt mình, “Vậy sao?” Y không chú ý tới, “Có thể là vấn đề thể chất.”
Dương Sóc chép miệng, “Trời cao thật sự quá ưu đãi em, từ nhỏ xuất thân đã tốt, vóc người đẹp, năng lực mạnh, hiện tại tận thế cũng là người trên người!”
Cố Diễm nghe vậy cười nhìn Dương Sóc, “Thế nào? Sao lại có vị chua nồng đậm như vậy? Thứ gì của em còn không phải của anh sao?” Thật sự không có gì hay để so đo, không phải sao?
“Của em là của anh…” Đôi mắt Dương Sóc lấp lánh, “Ừ, lời này anh thích nghe.”
Cố Diễm cười cong mặt mày, “Ừ, đây là đương nhiên.”
Hai người thân mật một hồi, thẳng đến khi cửa phòng bị người gõ ra tiếng.
Cố Diễm nhíu mày, đi mở cửa, đứng ngoài cửa là Trình Viễn, “Cố tổng.”
Cố Diễm khẽ gật đầu. “Có chuyện gì?” Nếu không có việc gì, những người này sẽ không quấy rầy bọn họ.
Thần sắc Trình Viễn ngưng trọng nhẹ gật đầu, “Trương Quân cùng Phi Dương còn có Phương Quốc, hôm này ba người bọn họ đến chợ giao dịch phía tây, cùng Lý gia nổi xung đột, đả thương một tiểu thiếu gia Lý gia, hiện tại bị người giữ lại rồi.”
Cố Diễm nghe vậy màu mắt lập tức lanh lẽo, “Bị giữ lại rồi? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ngay nửa giờ trước, là một người bạn của Phương Quốc tới đây báo tin.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, trách không được y không nhận được tin tức, mà lúc này đây dưới lầu có động tĩnh truyền đến, sau đó, Cố Diễm nhìn thấy mật thám Cố gia đến, có lẽ cũng muốn báo cáo chuyện này.
Người kia trông thấy Cố Diễm hai ba bước đã đi tới, “Cố tổng.”
Cố Diễm khẽ gật đầu với Trình Viễn, “Việc này tôi sẽ xử lý.”
Trình Viễn gật đầu, không quấy rầy Cố Diễm, bước nhanh xuống dưới lầu.
“Nói chi tiết tình huống một chút.” Sau khi Trình Viễn rời đi, Cố Diễm nhàn nhạt nhìn về phía người muốn báo cáo tin tức với y.
Người kia rõ ràng rành mạch kể lại sự tình từ đấu đến cuối.
Sau khi nói xong, Cố Diễm hừ lạnh một tiếng, “Lý gia, ngược lại thật to gan, xem bộ dáng là thật sự muốn động thủ rồi. Nên làm thế nào cậu biết rõ.”
Người kia nhanh chóng nhẹ gật đầu, Cố Diễm không nói gì, khoát tay cho đối phương rời đi.
Lần nữa trở về phòng thần sắc Cố Diễm có chút lạnh lẽo, Dương Sóc “Hửm?” một tiếng, vừa rồi hắn biết ngoài cửa có động tĩnh, nên hẳn đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống cụ thể hắn không rõ lắm, cũng không ra ngoài nghe.
Đối với một ít chuyện Cố gia, hắn vẫn còn có chút tránh hiềm nghi, bởi không muốn bản bóng dáng hưởng Cố Diễm.
Giờ phút này nhìn nét mặt Cố Diễm, Dương Sóc nhướn mày, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Diễm hơi mím môi, nhẹ nhàng nói: “Trương Quân, Liễu Phi Dương, Phương Quốc, phát sinh một chút xung đột cùng Lý gia bên kia, người bị giữ lại rồi.”