Âm thanh cảnh báo vang lên, Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau một cái, sau đó chạy về phía trước.
Đằng trước kia, Cố Đông cũng chạy tới, đến chỗ Cố Diễm liền dừng lại, báo cáo, “Thiếu chủ, là một trong những đội đi theo phía sau.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Sao bọn họ lại nghĩ lúc này đi kho lương.”
“Không biết, cũng không hiểu dây thần kinh não của tên nào xảy ra vấn đề.” Cố Đông xùy cười một tiếng.
Đêm hôm khuya khoắt đi qua đó, thật sự là dây thần kinh não có vấn đề!
Ánh mắt Cố Diễm nhìn về phía đồng ruộng xa xa, mà Dương Sóc đứng bên cạnh y phát ra tiếng kêu nhẹ.
Cố Diễm lập tức nhìn sang, “Thế nào, có vấn đề?”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, liếc nhìn Cố Đông, vẫn nói ra: “Anh phát hiện đồng ruộng bên kia có biến.”
Kỳ thực theo lý mà nói, đêm khuya cùng với địa thế đồng ruộng, hắn không nên thấy được tình huống bên kia.
Nhưng hiện tại hiển nhiên thân thể hắn giống như xảy ra chút vấn đề, sau khi lấy được lệnh bài kia, tố chất thân thể hắn tốt hơn nhiều so với lúc đầu, các phương diện như thị lực càng như vậy.
Cũng vì thế, hắn có thể nhìn thấy tình huống bên kia đồng ruộng! Phải biết rằng, nơi này và bên kia có khoảng cách không nhỏ nha!
“Có biến?” Cố Diễm hơi hơi dừng một chút, “Tình huống thế nào?”
“Có người cùng thây ma… bọn chúng giống như đi cùng nhau!” Thời điểm nói những lời này Dương Sóc có chút chần chờ.
Bình thường mà nói, người ở trong bầy thây ma cũng không phải không được, nhưng mà, hữu hảo đi cùng nhau?
Điều này vô cùng không bình thường rồi! Cho nên, lúc nói hắn mới có thể chần chờ như vậy.
“Sao?” Cố Diễm nghe vậy nhướn mày, cũng thấy kinh ngạc, “Người và thây ma đi cùng nhau?”
Dương Sóc khẽ cười khổ, “Thoạt nhìn hình như là vậy, nhưng mà…. tình huống thực tế đến tột cùng xảy ra chuyện gì, dù sao nơi này cách hơi xa, anh cũng không xác định.”
Cố Diễm nghĩ nghĩ, nói với Cố Đông: “Yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Cố Đông nhận lệnh rời đi, sau đó Cố Diễm cùng Dương Sóc đi về phía Chu Châu bên kia.
“Xảy ra chuyện gì?” Đến nơi Chu Châu liền hỏi, ánh mắt tìm tòi trên người Dương Sóc, “Mắt của ngươi…” Hắn hơi ngẩn người.
Đừng nói Chu Châu ngẩn người, Dương Sóc cũng ngẩn người, chẳng hiểu ra sao sờ lên mắt mình, “Mắt ta làm sao? Có vấn đề gì không?”
Chuyện liên quan đến Dương Sóc, Cố Diễm lập tức nhìn sang, nhưng theo đó y cũng hung hăng nhíu mày, lúc nãy quá mờ, cho nên trong thời gian ngắn y cũng không phát hiện, nhưng hiện tại mới phát hiện trong mắt Dương Sóc vậy mà lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt! Thoạt nhìn rất khác so với người bình thường!
“Dương Sóc, mắt anh…” Sau khi Cố Diễm sững sờ, vẻ mặt cũng biến đổi.
Dương Sóc nghe vậy liền biết chỗ nào khác thường, hắn sờ lên mắt chính mình, nhíu mày, “Mắt anh đến cùng làm sao vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?”
“Màu vàng.” Cố Diễm lắp bắp nói, “Có ánh sáng màu vàng… Chính anh không phát hiện sao?”
Dương Sóc nghe vậy lắc đầu, “Không có! Anh không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái!”
Cố Diễm nghe vậy cánh môi gắt gao mím lại, y thở sâu hít vào một hơi, “Dương Sóc…”
Dương Sóc nhíu mày, cười cười trấn an với Cố Diễm, “Diễm, anh không sao, có thể… có quan hệ với lệnh bài kia, được rồi, điều này không phải cũng không có gì sao? Mắt của em là màu tím đó!”
Cố Diễm dừng một chút, nhớ tới bản thân sau khi sử dụng dị năng, mím môi khẽ gật đầu, “Ừ… anh không cảm thấy nơi nào không thoải mái sao?”
“Không có! Điều này tuyệt đối không có!” Dương Sóc chỉ kém không có phát thề thôi.
Lúc này Cố Diễm mới có chút yên lòng, “Không sao là tốt rồi.”
Sau đó, ánh mắt Cố Diễm lại chuyện sang đồng ruộng.
“Chu Châu, Dương Sóc nói ở nơi đó nhìn thấy thây ma đi cùng với con người, chúng ta cũng qua đó nhìn xem.”
“Hử?” Chu Châu nhướn mày, “Có thể đi cùng thây ma?”
“Ừ, đúng vậy, khiến người ta rất tò mò đi?” Dương Sóc cười cười, “Cho nên muốn đi xem.”
“Động tĩnh vừa rồi cũng là đồng ruộng bên kia truyền đến?” Chu Châu hỏi.
Dương Sóc gật đầu, “Đúng vậy, cũng không biết kẻ thiếu não nào, ngay ban đêm lại chạy tới.”
“Ầy, vậy thì đi xem. Ta cũng rất hứng thú với chuyện thây ma có thể đi cùng với con người.”
Chu Châu nói xong, sau đó nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, “Phi Tuyết, chúng ta cùng đi chứ?”
Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt liếc Chu Châu, gật đầu, sao cũng được. “Ừ, cùng đi xem một chút.”
Ánh mắt Hàn Triều hơi sáng lên, “Các cậu muốn đi đâu vậy? Tôi đi với!”
Đối với chuyện này, Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên không phản đối,vì vậy đều nhẹ gật đầu, “Được.”
Sau đó, một nhóm năm người đi về phía đồng ruộng, có điều bọn họ không hề trắng trợn đi qua.
Công phu tiềm hành của mấy người bọn họ đều không kém nên đi được một đoạn đường, từ đồng ruộng bên kia đi vòng qua.
Sau đó không lâu, bọn họ quả nhiên thấy “quái thai” kia.
Quái thai kia quả nhiên đi cùng với thây ma, hơn nữa khoảng cách rất gần, quỷ dị nhất chính là hắn vừa đi vừa nói chuyện cùng thây ma, một bộ dáng rất tương thân tương ái.
Mà thây ma bên cạnh người kia khác rất lớn so với thây ma bình thường.
Trên người thây ma kia quá sạch sẽ rồi! Mặc quần áo là quần áo nguyên vẹn, trên người chỉnh lý sạch sẽ, tóc cũng không mảy may chút rối loạn nào!
Nếu không phải thân thể người nọ cứng ngắc, thật không nhìn ra là thây ma!
Đây chưa phải quỷ dị nhất, quỷ dị nhất chính là sau lưng hai tên kia còn có rất nhiều thây ma khác!
Nhưng những thây ma kia hiển nhiên không có ý định ăn hai người! Mà là đội bảo vệ!
Không sai! Chính là đội bảo vệ tiêu chuẩn!
Bọn người Cố Diễm hai mặt nhìn nhau một lúc, sau đó Cố Diễm nhẹ nhàng mở miệng, “Người kia có vấn đề hay là thây ma có vấn đề?”
“Nếu như thây ma kia có trí tuệ, dẫn đầu những thây ma khác bảo vệ nhân loại thì có khả năng!” Chu Châu nói.
“Nhưng cũng có khả năng là nhân loại đang bảo vệ thây ma! Có lẽ người kia có biện pháp khống chế thây ma đó!” Hàn Triều nhìn, nói, bộ dáng cảm thấy hứng thú vô cùng.
“Ừ, cũng có tình huống này.” Cố Diễm thản nhiên nói, mà loại tình huống này so với loại thứ nhất, không tốt.
Thây ma theo cấp bậc tăng trưởng mà có trí tuệ là chuyện bình thường, nhưng nếu con người khống chế thây ma…
Nếu người kia tâm thuật bất chính… như vậy tuyệt đối không phải may mắn gì!
Đặc biệt, người của bọn họ ở đây không ít! Nếu như người kia khiến thây ma tiến công bên này…
“Kho lương này không ít người tới, nhưng tất cả đều không lấy được gì đã lui ra, hoặc là chết ở nơi này, em nghĩ chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với người kia!” Cố Diễm đạm mạc nói.
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Không sai, cấp bậc thây ma tăng trưởng dù có trí tuệ, nhưng cũng sẽ không thoáng cái liền cao như vậy, có người kia bày mưu tính kế mới có thể thành công!”
“Các cậu có thể nhìn ra cấp bậc của thây ma kia không?” Cố Diễm hỏi hai người Liễu Phi Tuyết và Chu Châu.
Chu Châu lắc đầu, “Tạm thời không nhìn ra, phải đợi động thủ.”
Liễu Phi Tuyết bình tĩnh liếc sang bên kia, “Ít nhất cấp năm.”
Dương Sóc cùng Cố Diễm nghe liền biến sắc, lúc này rốt cục có thây ma cấp năm xuất hiện sao?
Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, “Cấp năm… không hơn kém em là mấy rồi.”
Cố Diễm khẽ gật đầu, “Ừ, chống lại nó, em cũng chỉ có thể 1 vs 1 mới giải quyết được.”
Ý chính là tốt nhất đừng xuất hiện thây ma khác quấy nhiễu.
Thần sắc Dương Sóc ngưng trọng lên, “Không biết người kia… có thể đàm phán hay không.”
Cố Diễm nhẹ nhàng nói. “Bọn họ cũng không biết có người này tồn tại.”
Dương Sóc gật đầu, “Không sai, nếu như sớm biết có người này, như vậy bọn Hồ Lâm sẽ nói.” Mà bây giờ bọn người Hồ Lâm chưa nói, vậy có nghĩa là bọn họ cũng không biết có người này tồn tại!
Thở sâu hít vào một hơi, “Cho nên, cũng có thể là thứ để xoay chuyển?” Dương Sóc nhìn thật sâu về phía người kia.
Mà vừa lúc này, người kia dường như cảm giác được cái gì, cũng nhìn về phía này!
“Bại lộ rồi.” Chu Châu thản nhiên nói, hắn chỉ nhìn ánh mắt người kia một cái liền biết rõ.
“Nếu đã bại lộ vậy liền trực tiếp đi qua đi.” Cố Diễm đạm mạc nói.
Vì vậy, một đoàn người trực tiếp đi về phía kia, mà người kia cùng thây ma cũng đồng thời dừng lại.
Người kia ngăn ở trước mặt thây ma, thây ma sau lưng hắn gầm rú, mà sau khi thây ma kia gầm rú thì thây ma phía sau bọn chúng dường như cũng bạo loạn cả lên.
Có điều, mặc dù như vậy, những thây ma cũng không có động tác xông lên, hiển nhiên là bị thây ma kia khống chế. Mà người kia… nhìn chằm chằm bọn họ đi tới.
Thời điểm hai phe cách nhau khoảng 100m, bọn người Cố Diễm dừng lại.
Dương Sóc nhìn người kia, tuổi người kia không khác bọn họ bao nhiêu, quần áo cũng rất sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt đề phòng, gương mặt thanh tú, hàn quang trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên.
“Bọn mi là ai, vậy mà có thể ẩn núp trong bóng tối đến tận đây, vài tên ngu ngốc vừa rồi có phải cùng một nhóm với bọn mi không?” Âm thanh của chàng trai cũng rất êm tai, có chút trong trẻo, nhưng đây là tận thế, người càng như vậy, hệ số nguy hiểm càng cao!
“Mi cũng nói mấy tên kia là thứ ngu ngốc.” Dương Sóc mỉm cười nói.
Chàng trai dường như có chút ngoài ý muốn bên này sẽ là Dương Sóc nói chuyện trước, hơn nữa nhìn những người khác cũng không có chút bộ dáng phản đối nào, mắt người kia đảo quanh, cuối cùng dừng trên người Liễu Phi Tuyết.
“Đoạt xá?” Hắn có chút ngẩn người, ánh mắt híp lại nhìn Liễu Phi Tuyết.
Bên này, ánh mắt Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết cũng híp lại, có điều Liễu Phi Tuyết vẫn là bộ dáng mặt không biểu tình, hơn nữa không có ý định mở miệng, vì vậy, Chu Châu lên tiếng, “Cái gì đoạt xá?”
Người kia cười ha ha, “Giờ còn sợ người khác nhìn ra được sao? Nếu là trước tận thế e rằng còn có thể lo lắng bị sở nghiên cứu gì đó bắt đi, hiện tại, đoạt xá tính là cái gì!”
Chính xác, tại xã hội người ăn thịt người này, đoạt xá tính là cái gì! Pháp luật đã không tồn tại rồi…
Dương Sóc cũng cười ha ha, “Ha ha, mi nói rất đúng, chẳng qua là, mi làm sao nhìn ra được?”
“Nhìn ra rất kỳ quái sao?” Người kia nhún vai, “Hiện tại thế đạo này loạn như vậy, nếu như không có chút thủ đoạn ai có thể sống được, nhìn ra được hay nhìn không ra cũng là năng lực không quá đáng… Bọn mi đều rất mạnh, xem như kẻ mạnh nhất ta gặp được ở đây, bên ngoài, quả nhiên biến hóa rất nhanh! Ta còn thấy tốc độ thăng cấp của bọn ta không tệ, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên…” Người kia nhàn nhạt cười, ánh mắt đảo qua trên người bọn Dương Sóc, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên người Hàn Triều.
“Khí tức trên thân mi cũng rất quái lạ, không giống dị năng giả bình thường.”
Hàn Triều chớp mắt nhìn, “A, đúng vậy, bởi tôi là tu chân.”
Cũng không biết là Hàn Triều thần kinh quá thô, hay là chuyện tu chân kỳ thực căn bản không cần giữ bí mật, hắn há miệng lớn tiếng nói ra.
Nhưng lời này của Hàn Triều khiến ánh mắt chàng trai tức thì sáng ngời, “Tu chân? Mi… công pháp của mi thật sự là tu chân, nếu là như vậy… bọn mi muốn cái gì, chúng ta có thể giao dịch một chút!”
“Giao dịch?” Hàn Triều bỗng dưng chuyển hướng về phía Dương Sóc.
Âm thanh cảnh báo vang lên, Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau một cái, sau đó chạy về phía trước.
Đằng trước kia, Cố Đông cũng chạy tới, đến chỗ Cố Diễm liền dừng lại, báo cáo, “Thiếu chủ, là một trong những đội đi theo phía sau.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Sao bọn họ lại nghĩ lúc này đi kho lương.”
“Không biết, cũng không hiểu dây thần kinh não của tên nào xảy ra vấn đề.” Cố Đông xùy cười một tiếng.
Đêm hôm khuya khoắt đi qua đó, thật sự là dây thần kinh não có vấn đề!
Ánh mắt Cố Diễm nhìn về phía đồng ruộng xa xa, mà Dương Sóc đứng bên cạnh y phát ra tiếng kêu nhẹ.
Cố Diễm lập tức nhìn sang, “Thế nào, có vấn đề?”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, liếc nhìn Cố Đông, vẫn nói ra: “Anh phát hiện đồng ruộng bên kia có biến.”
Kỳ thực theo lý mà nói, đêm khuya cùng với địa thế đồng ruộng, hắn không nên thấy được tình huống bên kia.
Nhưng hiện tại hiển nhiên thân thể hắn giống như xảy ra chút vấn đề, sau khi lấy được lệnh bài kia, tố chất thân thể hắn tốt hơn nhiều so với lúc đầu, các phương diện như thị lực càng như vậy.
Cũng vì thế, hắn có thể nhìn thấy tình huống bên kia đồng ruộng! Phải biết rằng, nơi này và bên kia có khoảng cách không nhỏ nha!
“Có biến?” Cố Diễm hơi hơi dừng một chút, “Tình huống thế nào?”
“Có người cùng thây ma… bọn chúng giống như đi cùng nhau!” Thời điểm nói những lời này Dương Sóc có chút chần chờ.
Bình thường mà nói, người ở trong bầy thây ma cũng không phải không được, nhưng mà, hữu hảo đi cùng nhau?
Điều này vô cùng không bình thường rồi! Cho nên, lúc nói hắn mới có thể chần chờ như vậy.
“Sao?” Cố Diễm nghe vậy nhướn mày, cũng thấy kinh ngạc, “Người và thây ma đi cùng nhau?”
Dương Sóc khẽ cười khổ, “Thoạt nhìn hình như là vậy, nhưng mà…. tình huống thực tế đến tột cùng xảy ra chuyện gì, dù sao nơi này cách hơi xa, anh cũng không xác định.”
Cố Diễm nghĩ nghĩ, nói với Cố Đông: “Yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Cố Đông nhận lệnh rời đi, sau đó Cố Diễm cùng Dương Sóc đi về phía Chu Châu bên kia.
“Xảy ra chuyện gì?” Đến nơi Chu Châu liền hỏi, ánh mắt tìm tòi trên người Dương Sóc, “Mắt của ngươi…” Hắn hơi ngẩn người.
Đừng nói Chu Châu ngẩn người, Dương Sóc cũng ngẩn người, chẳng hiểu ra sao sờ lên mắt mình, “Mắt ta làm sao? Có vấn đề gì không?”
Chuyện liên quan đến Dương Sóc, Cố Diễm lập tức nhìn sang, nhưng theo đó y cũng hung hăng nhíu mày, lúc nãy quá mờ, cho nên trong thời gian ngắn y cũng không phát hiện, nhưng hiện tại mới phát hiện trong mắt Dương Sóc vậy mà lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt! Thoạt nhìn rất khác so với người bình thường!
“Dương Sóc, mắt anh…” Sau khi Cố Diễm sững sờ, vẻ mặt cũng biến đổi.
Dương Sóc nghe vậy liền biết chỗ nào khác thường, hắn sờ lên mắt chính mình, nhíu mày, “Mắt anh đến cùng làm sao vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?”
“Màu vàng.” Cố Diễm lắp bắp nói, “Có ánh sáng màu vàng… Chính anh không phát hiện sao?”
Dương Sóc nghe vậy lắc đầu, “Không có! Anh không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái!”
Cố Diễm nghe vậy cánh môi gắt gao mím lại, y thở sâu hít vào một hơi, “Dương Sóc…”
Dương Sóc nhíu mày, cười cười trấn an với Cố Diễm, “Diễm, anh không sao, có thể… có quan hệ với lệnh bài kia, được rồi, điều này không phải cũng không có gì sao? Mắt của em là màu tím đó!”
Cố Diễm dừng một chút, nhớ tới bản thân sau khi sử dụng dị năng, mím môi khẽ gật đầu, “Ừ… anh không cảm thấy nơi nào không thoải mái sao?”
“Không có! Điều này tuyệt đối không có!” Dương Sóc chỉ kém không có phát thề thôi.
Lúc này Cố Diễm mới có chút yên lòng, “Không sao là tốt rồi.”
Sau đó, ánh mắt Cố Diễm lại chuyện sang đồng ruộng.
“Chu Châu, Dương Sóc nói ở nơi đó nhìn thấy thây ma đi cùng với con người, chúng ta cũng qua đó nhìn xem.”
“Hử?” Chu Châu nhướn mày, “Có thể đi cùng thây ma?”
“Ừ, đúng vậy, khiến người ta rất tò mò đi?” Dương Sóc cười cười, “Cho nên muốn đi xem.”
“Động tĩnh vừa rồi cũng là đồng ruộng bên kia truyền đến?” Chu Châu hỏi.
Dương Sóc gật đầu, “Đúng vậy, cũng không biết kẻ thiếu não nào, ngay ban đêm lại chạy tới.”
“Ầy, vậy thì đi xem. Ta cũng rất hứng thú với chuyện thây ma có thể đi cùng với con người.”
Chu Châu nói xong, sau đó nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, “Phi Tuyết, chúng ta cùng đi chứ?”
Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt liếc Chu Châu, gật đầu, sao cũng được. “Ừ, cùng đi xem một chút.”
Ánh mắt Hàn Triều hơi sáng lên, “Các cậu muốn đi đâu vậy? Tôi đi với!”
Đối với chuyện này, Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên không phản đối,vì vậy đều nhẹ gật đầu, “Được.”
Sau đó, một nhóm năm người đi về phía đồng ruộng, có điều bọn họ không hề trắng trợn đi qua.
Công phu tiềm hành của mấy người bọn họ đều không kém nên đi được một đoạn đường, từ đồng ruộng bên kia đi vòng qua.
Sau đó không lâu, bọn họ quả nhiên thấy “quái thai” kia.
Quái thai kia quả nhiên đi cùng với thây ma, hơn nữa khoảng cách rất gần, quỷ dị nhất chính là hắn vừa đi vừa nói chuyện cùng thây ma, một bộ dáng rất tương thân tương ái.
Mà thây ma bên cạnh người kia khác rất lớn so với thây ma bình thường.
Trên người thây ma kia quá sạch sẽ rồi! Mặc quần áo là quần áo nguyên vẹn, trên người chỉnh lý sạch sẽ, tóc cũng không mảy may chút rối loạn nào!
Nếu không phải thân thể người nọ cứng ngắc, thật không nhìn ra là thây ma!
Đây chưa phải quỷ dị nhất, quỷ dị nhất chính là sau lưng hai tên kia còn có rất nhiều thây ma khác!
Nhưng những thây ma kia hiển nhiên không có ý định ăn hai người! Mà là đội bảo vệ!
Không sai! Chính là đội bảo vệ tiêu chuẩn!
Bọn người Cố Diễm hai mặt nhìn nhau một lúc, sau đó Cố Diễm nhẹ nhàng mở miệng, “Người kia có vấn đề hay là thây ma có vấn đề?”
“Nếu như thây ma kia có trí tuệ, dẫn đầu những thây ma khác bảo vệ nhân loại thì có khả năng!” Chu Châu nói.
“Nhưng cũng có khả năng là nhân loại đang bảo vệ thây ma! Có lẽ người kia có biện pháp khống chế thây ma đó!” Hàn Triều nhìn, nói, bộ dáng cảm thấy hứng thú vô cùng.
“Ừ, cũng có tình huống này.” Cố Diễm thản nhiên nói, mà loại tình huống này so với loại thứ nhất, không tốt.
Thây ma theo cấp bậc tăng trưởng mà có trí tuệ là chuyện bình thường, nhưng nếu con người khống chế thây ma…
Nếu người kia tâm thuật bất chính… như vậy tuyệt đối không phải may mắn gì!
Đặc biệt, người của bọn họ ở đây không ít! Nếu như người kia khiến thây ma tiến công bên này…
“Kho lương này không ít người tới, nhưng tất cả đều không lấy được gì đã lui ra, hoặc là chết ở nơi này, em nghĩ chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với người kia!” Cố Diễm đạm mạc nói.
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Không sai, cấp bậc thây ma tăng trưởng dù có trí tuệ, nhưng cũng sẽ không thoáng cái liền cao như vậy, có người kia bày mưu tính kế mới có thể thành công!”
“Các cậu có thể nhìn ra cấp bậc của thây ma kia không?” Cố Diễm hỏi hai người Liễu Phi Tuyết và Chu Châu.
Chu Châu lắc đầu, “Tạm thời không nhìn ra, phải đợi động thủ.”
Liễu Phi Tuyết bình tĩnh liếc sang bên kia, “Ít nhất cấp năm.”
Dương Sóc cùng Cố Diễm nghe liền biến sắc, lúc này rốt cục có thây ma cấp năm xuất hiện sao?
Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, “Cấp năm… không hơn kém em là mấy rồi.”
Cố Diễm khẽ gật đầu, “Ừ, chống lại nó, em cũng chỉ có thể vs mới giải quyết được.”
Ý chính là tốt nhất đừng xuất hiện thây ma khác quấy nhiễu.
Thần sắc Dương Sóc ngưng trọng lên, “Không biết người kia… có thể đàm phán hay không.”
Cố Diễm nhẹ nhàng nói. “Bọn họ cũng không biết có người này tồn tại.”
Dương Sóc gật đầu, “Không sai, nếu như sớm biết có người này, như vậy bọn Hồ Lâm sẽ nói.” Mà bây giờ bọn người Hồ Lâm chưa nói, vậy có nghĩa là bọn họ cũng không biết có người này tồn tại!
Thở sâu hít vào một hơi, “Cho nên, cũng có thể là thứ để xoay chuyển?” Dương Sóc nhìn thật sâu về phía người kia.
Mà vừa lúc này, người kia dường như cảm giác được cái gì, cũng nhìn về phía này!
“Bại lộ rồi.” Chu Châu thản nhiên nói, hắn chỉ nhìn ánh mắt người kia một cái liền biết rõ.
“Nếu đã bại lộ vậy liền trực tiếp đi qua đi.” Cố Diễm đạm mạc nói.
Vì vậy, một đoàn người trực tiếp đi về phía kia, mà người kia cùng thây ma cũng đồng thời dừng lại.
Người kia ngăn ở trước mặt thây ma, thây ma sau lưng hắn gầm rú, mà sau khi thây ma kia gầm rú thì thây ma phía sau bọn chúng dường như cũng bạo loạn cả lên.
Có điều, mặc dù như vậy, những thây ma cũng không có động tác xông lên, hiển nhiên là bị thây ma kia khống chế. Mà người kia… nhìn chằm chằm bọn họ đi tới.
Thời điểm hai phe cách nhau khoảng m, bọn người Cố Diễm dừng lại.
Dương Sóc nhìn người kia, tuổi người kia không khác bọn họ bao nhiêu, quần áo cũng rất sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt đề phòng, gương mặt thanh tú, hàn quang trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên.
“Bọn mi là ai, vậy mà có thể ẩn núp trong bóng tối đến tận đây, vài tên ngu ngốc vừa rồi có phải cùng một nhóm với bọn mi không?” Âm thanh của chàng trai cũng rất êm tai, có chút trong trẻo, nhưng đây là tận thế, người càng như vậy, hệ số nguy hiểm càng cao!
“Mi cũng nói mấy tên kia là thứ ngu ngốc.” Dương Sóc mỉm cười nói.
Chàng trai dường như có chút ngoài ý muốn bên này sẽ là Dương Sóc nói chuyện trước, hơn nữa nhìn những người khác cũng không có chút bộ dáng phản đối nào, mắt người kia đảo quanh, cuối cùng dừng trên người Liễu Phi Tuyết.
“Đoạt xá?” Hắn có chút ngẩn người, ánh mắt híp lại nhìn Liễu Phi Tuyết.
Bên này, ánh mắt Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết cũng híp lại, có điều Liễu Phi Tuyết vẫn là bộ dáng mặt không biểu tình, hơn nữa không có ý định mở miệng, vì vậy, Chu Châu lên tiếng, “Cái gì đoạt xá?”
Người kia cười ha ha, “Giờ còn sợ người khác nhìn ra được sao? Nếu là trước tận thế e rằng còn có thể lo lắng bị sở nghiên cứu gì đó bắt đi, hiện tại, đoạt xá tính là cái gì!”
Chính xác, tại xã hội người ăn thịt người này, đoạt xá tính là cái gì! Pháp luật đã không tồn tại rồi…
Dương Sóc cũng cười ha ha, “Ha ha, mi nói rất đúng, chẳng qua là, mi làm sao nhìn ra được?”
“Nhìn ra rất kỳ quái sao?” Người kia nhún vai, “Hiện tại thế đạo này loạn như vậy, nếu như không có chút thủ đoạn ai có thể sống được, nhìn ra được hay nhìn không ra cũng là năng lực không quá đáng… Bọn mi đều rất mạnh, xem như kẻ mạnh nhất ta gặp được ở đây, bên ngoài, quả nhiên biến hóa rất nhanh! Ta còn thấy tốc độ thăng cấp của bọn ta không tệ, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên…” Người kia nhàn nhạt cười, ánh mắt đảo qua trên người bọn Dương Sóc, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên người Hàn Triều.
“Khí tức trên thân mi cũng rất quái lạ, không giống dị năng giả bình thường.”
Hàn Triều chớp mắt nhìn, “A, đúng vậy, bởi tôi là tu chân.”
Cũng không biết là Hàn Triều thần kinh quá thô, hay là chuyện tu chân kỳ thực căn bản không cần giữ bí mật, hắn há miệng lớn tiếng nói ra.
Nhưng lời này của Hàn Triều khiến ánh mắt chàng trai tức thì sáng ngời, “Tu chân? Mi… công pháp của mi thật sự là tu chân, nếu là như vậy… bọn mi muốn cái gì, chúng ta có thể giao dịch một chút!”
“Giao dịch?” Hàn Triều bỗng dưng chuyển hướng về phía Dương Sóc.