.
"Ta là thê tử của chàng, tại sao ngày nào cũng chỉ có thể chờ ở cái tiểu viện này. Chàng coi ta là cái gì?!"
"Nhu Tang, ta làm vậy là để bảo vệ nàng." Tố Minh đặt hai tay lên vai nàng: "Ngoại trừ ta không ai có thể vào nơi này, không ai có thể làm tổn thương được nàng."
Nhu Tang quay lưng lại, không nhìn hắn: "Ta không muốn mãi ngồi chờ ở chỗ này, chàng để ta trở về nhân gian đi."
"Không, ta không thể mất đi nàng. Tang nhi, nàng đã từng nói sẽ không bao giờ rời bỏ ta, cả thiên hạ này chỉ có nàng là người duy nhất đối xử chân thành với ta mà thôi."
"Chàng ra ngoài đi, hiện giờ ta không muốn nhìn thấy chàng."
Tố Minh do dự, nhưng vẫn quay người rời đi.
Ta đi ra từ chỗ tối, vừa cắn hạt dưa vừa thở dài nói: "Nam nhân sống chó được đến mức này đúng là hiếm có khó tìm."
Tang Cách cướp một nắm hạt dưa trong tay ta: "Chắc hắn không nghĩ là chúng ta đang tranh giành hắn đâu nhỉ…? Anh ta tưởng mình là cái rốn của vũ trụ à."
Phàm nhân Nhu Tang chính là nữ nhi của Tranh thúc thúc - Tang Cách.
Ta và Tang Cách từng chạy đến Tạo Hóa Điện lật xem tương lai của bọn ta. Mặc dù đây là điều cấm kị, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn trộm thiên cơ.
Nhưng ai dám động đến hai người bọn ta!
Trên đó viết, Tang Cách hạ phàm lịch kiếp lưỡng tình tương duyệt với Tố Minh, Tố Minh không biết thân phận thật của Tang Cách đã mang nàng trở lại Tiên giới, sau đó bị ta làm khó đủ đường, cuối cùng tự sát mà chết, lịch kiếp thành công, trở lại Thần vị.
Còn ta tự làm tự chịu, chưa thể lịch kiếp thành công, tẩu hỏa nhập ma, bị Tang Cách git chết.
Cuối cùng, Tang Cách và Tố Minh sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.
Ta và Tang Cách sau khi biết sự thật đều lộ ra vẻ mặt như nuốt phải phân, sống không còn gì luyến tiếc.
Tang Cách bùng nổ: "Má nó, sao ta lại yêu đồ chó Tố Minh đó được! Chờ đã..."
Nàng quay sang nhìn ta với ánh mắt thâm trầm: "Ngươi thế mà không nhận ra ta sau khi chuyển thế."
Tang Cách cầm đại đao của nàng đuổi ta chạy nguyên một vòng quanh Tiên giới.
...
Trước khi hạ phàm lịch kiếp Tang Cách đã đến gặp ta, đưa ta bút kí, nhờ ta đưa nó cho nàng khi chuyển thế.
Nàng nhìn thấy bút kí, chắc chắn sẽ khôi phục kí ức.
Đúng như dự đoán, nàng khôi phục ký ức. Nhưng thân thể vẫn là của phàm nhân.
Ta nhìn cái bụng hơi nhô ra của nàng: "Ngươi mang thai thật à?"
"Biết sao giờ?" Tang Cách xoa xoa bụng: "Hay là phá đi?"
"Hơ... Ngươi quên mất là ai đầu thai chuyển kiếp trong bụng ngươi à!"
Ta nhìn nốt ruồi son trên trán nàng ấy, không nhịn được vươn tay sờ vào.
Nàng vỗ tay của ta: "Ngươi làm cái gì dzậy?"
"Có sừng vẫn quen hơn."
Nàng sờ vầng trán nhẵn nhụi: "Ta cũng thấy vậy."
.
"Tích, tích, tích."
Chuông bản mệnh của Tang Cách vang lên!
Điều đó nghĩa là nàng sắp chết!
Nhưng nàng đang lịch kiếp, tử vong nghĩa là lịch kiếp thành công, chuông bản mệnh đáng lẽ sẽ không vang lên.
Trừ khi nó đã gây uy hiếp đến thần hồn!
Ta lấy pháp khí truyền âm gọi nàng: "Tang Cách, ngươi hiện giờ đang ở đâu?"
"Tạo Hóa Điện..."
Khi ta tới nơi, Tang Cách đã ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nhưng bờ môi lại hồng nhuận, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nàng nói: "Ta bị hạ phệ hồn tán."
Phệ hồn tán. Là độc dược do tội tiên nghiên cứu khi xảy ra Tiên Ma đại chiến.
Một khi chạm vào, ngay cả thần phật cũng không thể cứu.
Cha mẹ ta đã chết dưới phệ hồn tán.
Cha mẹ ta là người có thể sánh vai với sáng thế thần, nhưng họ vẫn phải chết thảm trong sự giày vò đau đớn của phệ hồn tán.
"Phải làm sao đây? Là do ta thay đổi số mệnh nên mới xảy ra chuyện này phải không?"
Tang Cách nắm chặt tay ta: "Ngươi nghe ta nói, giết ta, phệ hồn tán còn chưa... hoàn toàn phát độc, nếu ta chết ngay bây giờ, thần hồn quy vị, mới còn một chút hi vọng sống..."
Ta run rẩy dùng tay đâm chủy thủ vào ngực nàng, nhìn nàng phun một ngụm máu tươi, tắt thở ngay trong lòng ta.
Ta lúc này đã sớm khóc không thành tiếng.
Tin đồn đều sai sự thật. Cha mẹ của ta không chết trong Thần Ma đại chiến. Nhưng, họ bị tội tiên hạ phệ hồn tán ở giai đoạn đầu của Tiên Ma đại chiến.
Sau tám mươi mốt ngày phát tác, trong ba ngày liên tiếp phải chịu đau đớn do thần hồn xé nát, chịu thống khổ bị thôn phệ, cuối cùng hóa thành một đống tro bụi.
Ta tận mắt nhìn thấy cha mẹ chịu đủ loại thống khổ, nhưng lại chẳng thể làm gì. Bây giờ ta vẫn chỉ có thể nhìn thấy hảo hữu chịu mọi thống khổ, vẫn chẳng thể làm gì.
Cái chết của cha mẹ ảnh hưởng đến ta không phải một hai phần, nó khiến ta cảm nhận sự phản bội đến cùng cực, khiến ta tựa như bị bóng tối nuốt chửng.
Tiên giới luôn yên bình hòa hợp, lại có những kẻ luôn rắp tâm hại người.
Cha mẹ ta ở tiền tuyến xông pha chiến đấu, bảo vệ bình yên ở hậu phương.
Cha mẹ ta tốt như thế, nhưng vẫn có người không chấp nhận bọn họ.
Tang Cách đã ở bên ta thời điểm đó, về sau, ta xông pha bí cảnh khắp nơi để nhanh chóng tăng tu vi, cũng là nàng luôn đồng hành cùng ta.
Ta tuy có sức mạnh sánh ngang thượng thần, nhưng lại không có thần cách.
Vì vậy Tang Cách cùng ta đến Tạo Hóa Điện, cũng qua đó biết được tương lai của hai người bọn ta.
...
Cửa chính Tạo Hóa Điện đột nhiên mở ra, và Tố Minh lao vào.
Hắn nổi cơn thịnh nộ lao tới, kề kiếm vào cổ ta: "Ngươi giết Nhu Tang! Ta sẽ giết ngươi!"
Long thúc thúc ngăn hắn lại: "Dừng tay!"
"Thần tôn, ta kính trọng ngài. Nhưng là nàng giết ái thê của ta, ta nhất định phải giết nàng!"
Long thúc chắn trước mặt ta: "Vụ Ải không phải loại người như vậy, nhất định có hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Ta tận mắt nhìn thấy, sao lại có hiểu lầm được!"
Thân thể Nhu Tang hóa thành tro bụi.
Tố Minh cắn răng nghiến lợi nhìn ta: "Vụ Ải, ngươi ngay cả thi thể của nàng cũng không lưu lại!"
Ta nhặt chủy thủ đẫm máu lên và đứng dậy, lách mình đến trước mặt Tố Minh, chủy thủ kề vào cổ của hắn.
Muốn cắt xuống quá...
Long thúc ngăn ta lại: "Vụ Ải, dừng tay!"
Ta muốn giết hắn, ai cũng không thể ngăn cản được.
Tố Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ như máu của ta: "Ngươi nhập ma?"
Long thúc đánh ta bất tỉnh, giọng nói ẩn chứa ý đe dọa rõ ràng: "Ngươi nhìn nhầm rồi. "
Tố Minh còn muốn phản bác, lại bị Tiên Đế vội vàng đi tới cắt ngang.
Hắn nhìn thoáng qua hiện trường, nói: "Tố Minh, chuyện này nhất định có ẩn tình."
"Các ngươi ai cũng che chở nàng! Vì sao? Chỉ vì cha mẹ của nàng hi sinh vì Tiên giới ư?! Nhiều năm ưu đãi nàng vậy còn chưa đủ à!"
Tiên Đế tát hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn.
"Chuyện này còn chưa có kết luận, không được phép truyền ra ngoài."
Tố Minh vặn vẹo nói: "Được! Các người đợi đấy!"
.
Ta dưỡng bệnh hai ngày, đến ngày thứ ba tiểu đạo đồng tới tìm ta, mời ta tham dự Tứ Nguyên Hội Thẩm.
Tố Minh nói bọn ta chờ, hóa ra cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Tứ Nguyên Hội Thẩm là phiên toàn công bằng nhất, nghiêm chính nhất. Các phái Đạo gia, Phật gia, Tiên tộc và Thượng cổ Thần tộc mỗi bên cử một người tham gia thẩm tra xử lí.
Trên đường đi có không ít ánh mắt phức tạp nhìn về phía ta, khi ta bước vào sảnh chính, sự thù hận trong mắt Tố Minh dày đặc hơn bất cứ khi nào trước đây.
Người được Đạo gia cử đến là Vô Dư đạo nhân, Phật gia là Tuệ Năng tăng nhân, Tiên tộc là Thánh Không tiên tôn, cũng chính là phụ thân của Nghiên Nghệ. Thượng cổ Thần tộc là Long thúc.
Bảy vị thúc thúc còn lại và Tiên Đế đều đến dự thính, còn có cả Nghiên Nghệ, nàng cũng tới cười nhạo ta.
Tố Minh trịnh trọng quỳ gối giữa đại điện, cầu xin khẩn thiết: "Vụ Ải ỷ vào cha mẹ mình là chiến thần, giết ái thê của ta, hủy thi diệt tích. Tiên Đế và Long Thần tôn cố ý thiên vị, che giấu việc nàng nhập ma, Tố Minh mong các vị chủ trì công đạo."
Vô Dư đạo nhân cầm đầu hỏi ta: "Ngươi có điều gì muốn nói không?"
"Không có điều gì muốn nói."
Vô Dư đạo nhân lắc phất trần, lấy ra một chiếc chuông bao phủ cơ thể ta: "Có nhập ma hay không, chỉ cần thừ một lần là biết. Tiếng chuông reo nghĩa là nhập ma."
Mười giây... hai mươi giây...
Chuông cũng không vang lên một tiếng nào.
Tố Minh hoàn toàn không tin, hành lễ thỉnh cầu: "Mời chấp pháp quan nghiệm lại một lần nữa, nàng nhất định là dùng pháp khí gì đó để che giấu."
"Bản thân ta là xích mục, trời sinh mắt đỏ. Nhưng ta không thích, dùng tiên pháp che đi, chẳng lẽ không được à?"
Vô Dụ đạo nhân giải thích: "Không có bất kì pháp bảo thần khí nào có thể che giấu được chuông của ta. Vì tư tâm mà vô cớ giết phàm nhân, ngươi có gì để giải thích không?"
"Không thẹn với lương tâm."
Tố Minh cười lạnh nói: "Hay cho một câu không thẹn với lương tâm, ta tận mắt nhìn thấy lại có thể là giả ư."
Nghiên Nghệ lấy ra một chiếc gương: "Ta có Minh Thị Kính, có thể tái hiện cảnh tượng ngày hôm đó."
Trong đó, ta dùng chủy thủ đâm vào ngực của Nhu Tang.
Nghiên Nghệ hài lòng nói: "Ngươi chính là người giết Nhu Tang."
Ta chỉ vào kính tượng phân tích: "Sắc mặt tái nhợt nhưng bờ môi hồng nhuận, trong mắt xuất hiện vết đỏ, sau khi độc phát thì hồn phách không còn, thân thể hóa thành tro bụi."
Mọi người không hẹn mà cùng nói ra đáp án: "Phệ hồn tán."
Ta nói tiếp: "Ngươi nghĩ kĩ lại đi, nàng trước khi chết có phải bộ dạng này không? Nếu bị chủy thủ đâm, mất máu rồi chết thì sao bờ môi lại hồng nhuận."
Tố Minh dường như nhớ lại, mất đi khí thế hùng hổ doạ người, lập tức ỉu xìu.
Nghiên Nghệ cười lạnh một tiếng: "Phệ hồn tán cần chín chín tám mươi mốt ngày mới có thể phát tác, nói cách khác thì nàng vừa tới tiên giới đã bị hạ độc. Mọi người đều biết, ngươi và Tố Minh có hôn ước nhưng đột nhiên bị nữ tử phàm giới này làm rối. Ngươi nảy sinh lòng oán hận cũng là điều dễ hiểu."
Ta hỏi lại: "Làm sao ngươi biết phệ hồn tán cần tám mươi mốt ngày mới có thể phát tác? Đây là bí văn, ngoại trừ mấy vị đức cao trọng vọng ở đây, không ai có thể biết."
Thánh Không Tiên Tôn mở miệng nói: "Thật xin lỗi các vị, là ta nói cho nàng biết."
"Ngàn năm trước, tiên tôn mới chỉ là một vị tiểu tiên vô danh tiểu tốt thôi mà."
Cửa điện bị mở ra, người bước vảo một thân hồng y, dung mạo diễm lệ, trên trán có sừng đỏ.
hồng y: áo đỏ