Lôi Triết phát hiện Giản Kiều khó chịu trước.
Hắn ghé vào tai của ngài Bá Tước, khẽ hỏi thăm: “Cậu bị sao vậy? Không thoải mái sao?”
Sống trong thời đại này, hắn hoàn toàn không hiểu sự không đành lòng của Giản Kiều. Đừng nói là cầm roi đánh, trực tiếp đưa những người lùn này đi vào than lửa để nung đỏ, làm cho bọn họ nhón chân nhảy và kêu khóc, cũng có thể trở thành một tiết mục mua vui.
Mà tiết mục như vậy, Lôi Triết đã thấy nhiều lần rồi. Hắn không cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong mắt của bọn hắn, người lùn có khuôn mặt kỳ lạ còn đê tiện hơn súc vật, ai cũng sẽ không có thừa sự đồng cảm với súc vật.
Giản Kiều hiểu Lôi Triết bị ảnh hưởng bởi tính hạn chế được tạo ra trong thời đại này, nếu như cậu cũng lớn lên trong đại quý tộc, tư tưởng của cậu chưa chắc có thể sáng suốt hơn Lôi Triết. Vì vậy cậu đè nén sự khó chịu ở trong lòng, lắc đầu nói: “Không, không có gì, vừa uống vài ly rượu, ngực có hơi khó chịu.”
Cậu hơi vuốt ngực một cái.
“Cậu đang phá thân thể à!” Vẻ mặt của Lôi Triết tràn đầy vẻ chán ghét, cũng vẫy tay gọi người hầu: “Đưa một ly nước đá tới đây, thêm một chút nước chanh.”
Một ly nước đá lập tức đưa tới tay của Giản Kiều, viên đá lạnh lẽo, nước trái cây có vị chua, cùng với vỏ trái cây có vị chanh chua, rất nhanh làm cho đầu óc mê man của Giản Kiều trở nên dễ chịu hơn một chút.
Lôi Triết thật sự rất có kinh nghiệm trong phương diện chăm sóc người khác.
Miệng nhỏ của Giản Kiều uống ly nước đá, thở dài nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao các cô gái kia đều thích anh rồi. Nếu như tôi là phụ nữ, tôi cũng sẽ thích anh.”
Lôi Triết đang dùng ánh mắt ân cần ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, không biết vì sao, trái tim lại hung hăng đập một cái. Cuối cùng những lời này giống như một cây búa, gõ cho hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Ánh mắt của hắn lập tức trở nên u ám, sau đó ra vẻ nghe không rõ truy hỏi: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Giản Kiều dừng lại một lát, lại đột nhiên sửa lời nói: “Không, mặc dù không phải phụ nữ, tôi cũng sẽ thích anh. Trên thế giới này, anh là người mà tôi thích nhất.”
Những lời này hoàn toàn không trộn với hơi nước. Đi tới thế giới này chỉ vỏn vẹn có năm năm, hơn nữa Giản Kiều đều không quen với tất cả mọi người, hoàn toàn chính xác chỉ có một người bạn cùng chung chí hướng là Lôi Triết. Không thích Lôi Triết vậy cậu còn thích ai nữa?
Lôi Triết: “…”
Shit! Hắn thật sự muốn chửi tục rồi! Rốt cuộc cái miệng nhỏ của ngài Bá Tước này được tạo ra bằng cái gì? Tại sao có thể ngọt như vậy? Cậu nhất định là uống nước mật mỗi ngày à? Hơn nữa còn ngọt hơn mật của hoa cúc vạn thọ nữa! Rất nhiều đóa hoa, xán lạn như là mặt trời, giống như mỗi câu nói ra khỏi miệng của cậu!
Lôi Triết điên cuồng đè ép trái tim không có cách nào ngừng lay động. Ngay lúc này, cô gái lùn đi tới sàn nhảy nói một lời nói hài hước vô cùng thú vị, làm cho các vị khách ở sảnh đều cười haha.
Lôi Triết cũng chỉ mượn gió đông để che giấu, nhếch môi cười. Đuôi lông mày của hắn chứa đầy sự vui vẻ và thỏa mãn chưa từng có, giống như một đóa hoa cúc đang đua nở.
Giản Kiều cũng cười. Khóe môi của cậu nhếch lên, đôi mắt hơi cong, cười rất kín đáo, thật sự sung sướng. Cậu nhìn cô gái lùn đang nhảy múa ở giữa sân khấu, nhẹ nhàng vỗ tay cho đối phương.
Lôi Triết kinh ngạc nhìn cậu, sau đó khẽ hô lên: “Cậu, cậu cười rồi hả? Cậu cũng biết cười à?”
Thân vương An Đức Liệt đang liếc nhìn toàn sảnh, theo dõi ai đang cười và ai không cười.
Giản Kiều giữ nụ cười trên mặt, khẽ nói: “Tôi cũng là người, đương nhiên tôi biết cười chứ.”
Lôi Triết nghiêm túc nhìn khuôn mặt tươi cười này, luôn cảm thấy không đúng lắm. Ngài Bá Tước cười lên rất đẹp, đôi mắt hơi cong như vầng trăng non vô cùng đáng yêu, nhếch môi tác động đến cơ mặt, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, mà má lúm đồng tiền này lại như rượu ngon làm say lòng người.
OMG, hóa ra ngài Bá Tước đã có má lúm đồng tiền lâu như vậy, vậy mà bây giờ Lôi Triết mới phát hiện ra cái bí mật này.
Lúc không cười, Giản Kiều là ưu nhã lạnh nhạt đấy, cũng là cao quý không thể chạm vào, nhưng khi lộ ra nụ cười tươi như vậy, cậu lại giống như rất non nớt. Cậu giống như biến thành một đứa bé trai to lớn.
Nhưng mà hình như trong mắt của đứa bé trai to lớn thiếu đi ánh sáng trong veo, Lôi Triết mơ hồ có một ý nghĩ.
Thế nhưng còn chưa đợi hắn nghĩ sâu xa, Thân vương An Đức Liệt buồn phiền mở miệng: “Rất tốt, tất cả mọi người đều cười, chỉ ngoại trừ Gia Tây Á. Lấy roi của tôi tới đây!”
Lập tức có một người hầu đưa cây roi dài đầy gai tới.
Nụ cười ở khóe miệng của Giản Kiều hơi cứng lại, sau đó càng cười sâu hơn. Cậu không nhẹ nhàng vỗ tay nữa mà là giơ hai tay lên, dùng sức vỗ đến lòng bàn tay mình sưng đỏ. Cậu muốn tô đậm bầu không khí cho cô gái lùn ở trên sân khấu.
Tất nhiên cô gái lùn cũng nhìn thấy cây roi dài trong tay của Thân vương An Đức Liệt.
Sắc mặt của cô ta lập tức trở nên trắng bệch, nhưng lập tức điều chỉnh tâm trạng. Cô ta mạnh dạn đi tới chỗ của một quý tộc trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất cao quý, nửa quỳ xuống, đau khổ xin đối phương nhảy với mình một điều, còn nói chân thành nói bản thân tới buổi yến hội này là vì vừa gặp hắn ta đã yêu.
Cô ta ôm lấy lồng ngực của mình, thao thao bất tuyệt nói những lời yêu đương nóng bỏng, làm cho vị quý tộc trẻ tuổi kia cảm thấy cũng không phải phiền muộn, cũng không phải là xấu hổ.
Sự đối lập của đẹp và xấu rất mãnh liệt, giống như nội dung trong cốt truyện “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”, làm cho những vị khách càng cười to hơn.
Cuối cùng vị quý tộc trẻ tuổi kia không nhịn được nữa, đạp cô gái kia ra ngoài.
Cô gái lùn thuận thế ngã ra phía sau, lăn hai vòng như một quả bóng da, vậy mà lại chạy về dưới chân của vị quý tộc trẻ tuổi, ôm lấy bắp chân của đối phương, vô cùng sốt ruột nói: “Honey à, xin anh hãy đạp em thêm một cái. Anh càng tàn nhẫn với em thì em càng yêu anh!”
Gương mặt của vị quý tộc trẻ tuổi đỏ bừng, sau đó đỡ trán than thở. Hắn ta phục rồi! Hắn ta hoàn toàn phục rồi!
Đây chỉ là hàng thấp nhất, phương pháp chọc cười không ổn nhất, vậy thì lãng phí chính mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác càng như vậy, tân khách càng không chịu được. Bọn hắn nở nụ cười to trước đó chưa từng có, tiếp đó nhiệt liệt vỗ tay. Cái giá cắm nến đặt ở trên cao cũng bị sóng âm chấn động mạnh mẽ làm cho hơi lung lay, ánh nến cũng sáng tắt sáng tắt. Ánh đèn nhảy múa lung tung, ngay sau đó bóng của các vị khách cũng kéo dài ra, sau đó vặn vẹo biến dạng.
Nội dung của hành kịch là bi kịch, người tham dự đều đang tạo ra bi kịch. Tiếng cười kia không phải là tiếng cười mà là một tiếng rên rỉ ở thời đại này.
Nhìn cảnh tượng như vậy, nụ cười trên mặt của Giản Kiều cũng từ từ trở nên nhạt nhẽo, lúc Lôi Triết hoặc Thân vương An Đức Liệt nhìn qua sẽ lập tức lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Cậu giơ hai tay lên, dùng sức vỗ tay.
Nhưng mà, mặc dù cô gái lùn đã lấy hết tất cả khả năng của mình để chọc cười các quý tộc, cũng không thể làm cho Gia Tây Á ngồi dưới ánh đèn rực rỡ nhất lộ ra nụ cười.
Người kia ngồi thẳng tắp, như vậy có thể bảo đám cái váy lộng lẫy của cô ta sẽ không bị nhăn. Hai con mắt xanh biếc của cô ta chăm chú nhìn lên sân khấu, nhưng giống như không thấy gì cả. Người khác đang điên cuồng cười to, mà cô ta chỉ híp mắt lộ ra vẻ lười biếng.
Lúc lũ quỷ múa loạn trên sân khấu danh lợi, chỉ có cô ta tỉnh táo, sự mãn và kiên định.
Mà cô ta hoàn toàn không biết, tư thế cao quý của cô ta sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho người khác.
Cô gái lùn lăn qua lăn lại, lăn đến hết sức lực. Cuối cùng cô ta ngừng lại, hai chân chuyển sang ngồi trên sân khấu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Gia Tây Á.
Gia Tây Á lạnh lùng nghiêng đầu, sau đó chán ghét cau mày. Cô ta thích cảm giác được người ta nhìn chăm chú, nhưng trong đó không bao gồm thứ có hình thù kỳ lạ này.
Thân vương An Đức Liệt đứng lên, chậm rãi đi tới đi lui trên sân khấu, nâng hai tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng: “Các vị hãy nghe tôi nói mấy câu. Vừa rồi, tôi đã đánh cược với vật nhỏ này. Tôi nói chỉ cần cô ta có thể chọc cho tất cả khách ở trong sảnh cười, tôi sẽ thưởng cho cô ta mười miếng vàng, nếu như trong đó có một người không cười, như vậy tôi sẽ đánh cô ta tới chết.”
Thân vương An Đức Liệt đứng trước người của Gia Tây Á, giọng nói tràn đầy u ám nói: “Rất rõ ràng, cô ta đã thua!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Gia Tây Á vẫn lạnh lùng như băng, mà Gia Tây Á lại càng kiêu ngạo nâng cái cằm tinh xảo của mình, giống như đang nói – Tôi không cười đó, anh muốn như thế nào?
Thân vương An Đức Liệt cúi người, uy hiếp nói: “Honey, bây giờ chỉ có em cứu được cô ta, hiểu không?”
Buông bỏ dáng vẻ để chọc cười một cô gái? Không, loại chuyện phóng đãng như vậy Thân vương An Đức Liệt tuyệt đối không thể làm. Nếu như hắn ta coi trọng một đóa hoa xinh đẹp, hắn sẽ tiện tay lấy nó xuống. Nếu như đóa hoa toàn là gai, hắn sẽ cầm kéo cắt đứt nó.
Hắn hoàn toàn là một tên bạo quân.
Nghe thấy lời nói độc ác này, nhìn thấy cây roi dài đầy gai, tất cả cô gái ở đây đều hoảng sợ khẽ hét lên.
“OMG, Gia Tây Á xin cô nhanh chóng cười một cái đi, nhanh lên đi! Tôi không muốn nhìn thấy có người chết trước mặt tôi!” Một phu nhân dùng sức hít mũi vài cái, sau đó ôm ngực hét lên.
Gia Tây Á lại nhìn chằm chằm Thân vương An Đức Liệt, nói ra từng câu từng chữ: “Nếu như tôi muốn cười, có người chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ cười xán lạn. Tâm trạng của tôi hoàn toàn là do tôi quyết định, sẽ không dao động vì bất kỳ ai. Nếu như ngài muốn đánh chết cô ta, vậy xin mời tùy ý.”
Dứt lời, cô ta vươn tay ra, làm tư thế “Mời”.
Vốn dĩ cô gái lùn đang ôm tâm trạng chờ đợi, lập tức bị dập tắt. Cô ta chắp tay trước ngực, nghẹn ngào cầu xin: “Đừng, không được, tiểu thư xinh đẹp, xin ngài hãy rộng lượng cứu tôi một mạng! Đối với ngài mà nói, cái này rất dễ dàng, chỉ cần ban thưởng một nụ cười cho tôi là được rồi, dù là ngài qua loa mở miệng cũng được. Tôi xin ngài, tôi xin ngài! Trong nhà tôi còn có hai đứa nhỏ cần phải nuôi dưỡng, bọn nó không thể mất mẹ!”
Nhưng mà cũng không có ai quan tâm tính mạng của cô ta, càng không quan tâm đến tính mạng của con cô ta. Giống như là súc vật vậy, Thân vương An Đức Liệt muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Gia Tây Á cũng không thèm liếc nhìn cô gái lùn một cái, chỉ là bình tĩnh nhìn Thân vương An Đức Liệt, vẻ mặt càng bướng bỉnh hơn. Cô ta đang phân cao thấp với cái người này, một tính mạng không là gì với cô ta.
Mà cô càng kiên cường, tàn nhẫn, không sợ hãi, vô tình như vậy thì càng hấp dẫn sự yêu thích của các đại quý tộc có tâm lý bệnh hoạn này. Bầy quái vật sinh trưởng trong môi trường đất ấm và mục nát đã sớm bóp méo thẩm mỹ của bản thân rồi.
Trong mắt bọn họ sinh vật càng hắc ám thì càng mê người.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Má lúm đồng tiền của Giản Kiều hoàn toàn biến mất rồi. Lúc nhìn về phía Gia Tây Á, trong mắt của cậu không phải là vẻ thưởng thức, chỉ là ý lạnh rất sâu. Sau đó, cậu cụp mắt nhìn lòng bàn tay sưng đỏ của mình.
Cho dù cậu nổ lực cố gắng như thế nào, hình như đều vô dụng. Sức lực của cậu quá nhỏ bé.
Lôi Triết cầm chặt cổ tay thon dài của cậu, khẽ hỏi: “Cậu thích màn biểu diễn của người lùn kia như vậy sao?”
Giản Kiều yên lặng gật đầu. Đương nhiên cậu không thích loại biểu diễn thấp kém này, nhưng cậu không thể không thích. Đó là một sinh mạng đó!
Đúng lúc này, Thân vương An Đức Liệt vừa vỗ tay vừa cười haha: “Tốt! Rất tốt! Honey Gia Tây Á à, anh càng ngày càng thích em rồi đó! Vì bày tỏ tình cảm nóng bỏng của anh, anh quyết định cho em xem trò hay. Kéo cô ta lên đây.”
Hai người hầu nam lập tức kéo cô gái lùn đang xụi lơ tới bên chân của Gia Tây Á. Thân vương An Đức Liệt hành hình trước mặt cô ta. Khi cây roi bay múa, Gia Tây Á cũng không thể tránh bị dính đầy máu tanh.
Cảnh tượng da tróc thịt bong thịt nát bấy rất đáng sợ, không có người phụ nữ nào có thể chịu được.
Nhưng Gia Tây Á không phải cô gái bình thường. Cô ta vẫn vươn tay ra như trước, làm động tác “Mời tùy ý”. Mặc dù có người chết trước mặt cô ta, cô ta cũng sẽ không chớp mắt một cái, cô ta lại nhẫn tâm như vậy.
Thân vương An Đức Liệt gật đầu, càng lộ ra nụ cười sung sướng hơn, sau đó bắt đầu đeo bao tay trắng, để tránh máu đen làm dơ mình. Hắn ta rất thích người phụ nữ này! Cô còn khó thuần phục hơn con ngựa hoang mạnh nhất trên thảo nguyên.
Nhưng hắn ta thích khiêu chiến, càng thích nhẹ nhàng đánh gãy từng khúc xương cứng rắn của đối phương.
Cô gái lùn kia bị hù đến mất khống chế rồi. Cô ta ngồi dưới đất giống như là một đống bùn nhão, bên cạnh còn có vài vị khách cảm thấy thú vị nở nụ cười.
Giản Kiều muốn nói vài lời ngăn cản, rồi lại khó khăn khép đôi môi yếu ớt lại. Cậu hiểu rõ tâm trạng của Thân vương An Đức Liệt này.
Trời sinh bọn hắn có xương ngược, người khác càng cầu xin bọn hắn đừng làm chuyện gì đó, bọn hắn lại càng muốn làm ngược lại, bởi vì nhìn người khác chịu đau khổ, bọn hắn mới cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa, trong mắt của hắn ta Giản Kiều chả là gì cả, tất nhiên lời nói ra khỏi miệng của Giản Kiều cũng sẽ không có chút sức nặng nào.
Nếu như Giản Kiều mở miệng xin tha cho cô gái lùn kia, nhiều nhất có lẽ không phải là cứu được người, mà là làm cho Thân vương An Đức Liệt ra tay nặng hơn. Vốn dĩ hắn chỉ đánh một trăm roi, có thể sẽ cười tăng lên hai trăm, ba trăm thận chí còn nhiều hơn, sau đó hắn ta cười nói: “Cậu có hài lòng chưa?”
Ngay sau đó, Giản Kiều chỉ có thể chọn yên lặng. Đám quý tộc chỉ sống cuộc sống an nhàn tự tay đánh mười roi sẽ cảm thấy mệt mỏi, sau đó để cho người khác làm thay.
Vào lúc đó, xin tha sẽ dễ hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Giản Kiều nắm chặt hai tay, yên lặng chờ đợi. Khi trái tim của cậu đang chịu đựng cảm giác tội lỗi trong sự dày vò của thời gian, đột nhiên Lôi Triết nói: “An Đức Liệt, nể tình tôi thả cô ta đi.”