Sau ân ái, hai con người mới hòa làm một, giờ lui về một góc của riêng mình.
Trong đầu Hạ Phương Khang là bao nhiêu chuyện cũ. Khi hắn mới 10 tuổi, cha đã bị Diệp Đông Văn hại chết…Chi tiết cái chết vẫn còn là một bí mật. Chỉ biết khi gặp lại, ông ta đang làm chủ một công ty lớn. Gia cảnh cũng khá tốt, có 1 con trai và một con gái. Cô con gái vừa tròn 20 tuổi, Diệp Xảo Ninh, như một bông hoa vừa mới nở, lộng lẫy, đẹp rạng ngời.
Hạ Phương Khang từng bước từng bước một tiếp cận,chiếm lấy lòng của cô ta…Để rồi…
Hạ Phương Khang cười như điên dại…Ý nghĩ đó đè nặng trong đầu anh ta lâu lắm, trở thành một ám ảnh khôn nguôi…Để bây giờ phát hiện ra, mình đã vướng quá sâu vào nó. Hoàn toàn bất lực, hoàn toàn không thể quên. Khi xảy ra chuyện, mẹ nằm yên dưới ba tấc đất. Hạ Phương Khang đã nhẫn tâm gằn từng tiếng với Xảo Ninh.
-Đứa bé đó…Cô phá nó đi…Chúng ta không còn gì để lưu luyến cùng nhau nữa…Thế thì để lại nó, cũng không ích gì.
Mất một đứa con, cắt đi sợi dây ràng buộc giữa hai người…Diệp Xảo Ninh cũng hiểu, đó là cách giải quyết tốt nhất cho mọi việc. Ba cô đang nằm bệnh viện, là người thực vật. Làm sao có thể thứ tha…
-Được rồi…Tôi cũng không muốn con tôi khổ. Làm theo ý anh đi!
Ngay trong hôm đó, Hạ Phương Khang lái xe đưa cô vào bệnh viện. Trên chiếc bàn inox lạnh giá, Diệp Xảo Ninh xoa nhẹ bụng, như lời từ biệt cuối cùng.
Xin lỗi con…Mất đi con…đồng nghĩa với chuyện mẹ cũng vứt đi tất cả thơ ngây và mơ mộng để làm lại từ đầu…Mẹ sẽ không khóc….Lên thiên đường, hãy là một thiên thần con nhé!
Cái thai không còn mấp máy nữa….Là vô dụng thôi…Bao lần mẹ đã khóc…Nhưng cuối cùng cũng đã quyết định rồi.
Linh hồn nhỏ đứng yên trong phòng. Ba đang nhớ về quá khứ. Ba mẹ đã quyết định. Ba mẹ cho là như thế là tốt nhất cho con trẻ. Nhưng…liệu một đứa bé không được chào đời, không được nhìn thấy bầu trời tươi đẹp, có phải là điều tốt nhất không?
Thiên thần đang đứng chờ nó…Ngay khi đứa bé vẫn còn từng ngày từng ngày lớn lên trong bụng mẹ, bên cạnh nó sẽ có một thiên thần hộ mệnh. Cho đến khi…
-Á….
Mẹ ngủ rồi…Người ta đã chụp thuốc mê mẹ…Mẹ đâu biết tới cảnh này…..Người ta chọc vào người mẹ bằng một cái thìa để múc con ra….Đau lắm mẹ ơi! Làm sao không đau được…Con đã bám vào bụng mẹ bằng những sợi dây liên kết đó…Bây giờ muốn bứt rời nó, đương nhiên phải dùng lực mạnh rồi. Bứt rời được con rồi, người ta tiếp tục lôi con ra ngoài. Con bây giờ chỉ là một hình hài chưa hoàn hình dạng, một khối thịt, đương nhiên việc kéo nó ra toàn vẹn hay không đâu có quan trọng gì.
Mẹ không phải cũng từng nghĩ sẽ giữ con lại sao? Con đã cố hết sức chạm vào mẹ, van xin mẹ, cho con một cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời mà.
Mẹ cuối cùng cũng lờ đi tất cả, vứt bỏ con, như vứt bỏ một món đồ thừa…
Ai bảo linh hồn chưa thành hình là không đau…Khi chuẩn bị đến thế giới này, mang theo bao nhiêu háo hức và hy vọng…Bây giờ tan vỡ trong đau đớn…Mẹ ơi!
-Đi thôi em!
-Em không đi- Giọng nói cất lên từ hình dáng mơ hồ tồn tại như những làn khói mỏng mảnh, linh hồn nhỏ bé nhớ rõ khi ấy mình đã kiên quyết thế nào- Em cũng sẽ trả thù…Em sẽ khiến cho ba mẹ trọn cuộc đời không quên em được…Em biết làm vậy sẽ thành quỷ, nhưng em không muốn thành thần khi lòng vẫn muốn thành quỷ để trả thù…
Tôn trọng sự chọn lựa của các bé, đó là nguyên tắc một thiên thần phải làm.
-Anh đồng ý…Em đã chọn không tái sinh để trả thù…Chúc em sớm trả được thù…. Dù đó là cha mẹ ruột của em.
Thiên thần bay đi…Còn lại linh hồn oán giận. Nó khẽ nhàng chạm tới khuôn mặt còn rịn mồ hôi của mẹ đang thiêm thiếp…Mẹ ơi!
-Mẹ ngủ ngon…Con sẽ trả thù.
Những lời nói ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt. Linh hồn chưa bao giờ nguôi giận dữ. Chỉ là khi mới bị tách ra khỏi bụng, nó chỉ tràn đầy oán hận. Bây giờ đang từ từ có hình có dạng. Đã bắt đầu hiểu, sự trả thù lớn nhất đối với một người sống là gì.
Thật ra không ai muốn mình mang oán hận cả. Đứa bé chưa thành hình sở dĩ mang mối thù nặng nề thế là do bản thân nó đã chờ đợi quá lâu để được làm một con người.
Nó háo hức với từng chuyển động của mẹ…Những thiết bị siêu âm dù tinh vi, hiện đại nhất của loài người đều không nhìn thấy được, đứa trẻ ngay khi thành hình trong bụng mẹ đã có khả năng nhận thức thế giới. Thượng đế muốn nó làm quen trước, sau đó không phải ngỡ ngàng khi bước ra thế giới của đồng loại mình.
Nó đã từng thích thú khi mẹ ra ngoài, khi mẹ nghe một bản nhạc dịu êm, khi mẹ vô tình chạm vào bụng nó…Mẹ còn khe khẽ hát nữa…Giọng hát của mẹ là thứ tuyệt vời nhất trên đời, âm thanh đó thật hay.
Không được ra đời, lại bị những thứ kinh khủng như vậy giết chết, hỏi làm sao nó không đau? Sợ hãi, hoảng loạn, tự hỏi cơn đau kia bao giờ mới chấm dứt…Mẹ thì bị chụp thuốc mê, thiêm thiếp trên bàn mổ nên không biết. Còn nó, thuốc nào tiêm vào cho nó, thuốc nào khiến nó xoa đi cái đau tê tái của việc cơ thể bị xé nát thành hàng chục mảnh, bị người ta vứt đi không thương tiếc.
Nó từng lang thang theo mây gió về căn phòng của mẹ, ngồi trên cái giường mẹ hay nằm…Nơi này, nó đã có những cử động đầu tiên.
Đối diện là con mèo đen mẹ nuôi…Nó giương đôi mắt trong vắt, nhìn không chớp vào hướng có linh hồn nhỏ.
Nó nhìn thấy linh hồn đó….Phóng tới, giương vuốt lên, chộp thẳng vào.
Nó là một sinh vật, còn linh hồn là một linh hồn. Không làm sao chạm tới được….Linh hồn nhỏ còn chưa kết thành hình dạng, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu như hai hòn lửa.
Nó cần thời gian quan sát…Thời gian ở thế gian này gần như là không có. Nó mới biến thành một linh hồn oán hận, vẫn chưa rành các phương pháp trả thù gây đau đớn nhất của loài người…
Xung quanh nó, có rất nhiều làn khói đen khác….Linh hồn cần sự trợ giúp, trí khôn của nó vẫn chưa đủ để có thể trả thù:
-Đang nhớ tới lần đầu mình gặp nhau à?
Linh hồn lớn bất ngờ xuất hiện. Nó có vẻ to lớn và đen tối hơn, hình dáng cũng rõ ràng. Chỉ là mặt mũi nhìn không rõ mà thôi.
Linh hồn nhỏ nhớ…Trong căn phòng của mẹ bỗng nhiên có những luồng khói đen u ám vờn quanh. Những làn khói ấy mắt người không thể thấy. Nó là những hồn phách không tan đầy đen tối, chứa đầy thù hận với cuộc đời.
Một trong những đám khói đen bỗng dừng lại…Một linh hồn khác cũng đen tối như nó. Âm thanh như có như không:
-Sao vậy?
-Không biết…
-Mày mới bị phá hả?
Ánh mắt đỏ rực càng cháy bỏng hơn…Nó không muốn ai nhắc đến chuyện của nó…Thật khủng khiếp!
-Có gì đâu…Bọn tao toàn bị phá mà…Mày không hình dạng thì hơi lạ…Thường thì cái bọn đó đều lên thiên đàng cả mà. Chẳng như tụi tao.
-Tao không muốn lên thiên đàng…Tao muốn…muốn trả thù…
-Trả thù ai? Trả thù ba mẹ mày à?
Hai đốm lửa đỏ bùng cháy mạnh mẽ…Nó gật đầu…Nó muốn trả thù:
-Mày là cái thá gì mà đòi trả thù ba mẹ mày? Không có t*ng trùng của ba, trứng của mẹ mày được thành hình chắc….Họ chỉ lấy ra thứ là của họ, làm gì mày có tư cách trả thù.
-Tao…không biết….Tao…
-Chỉ nên gọi là quá trình làm thỏa mãn chính mình thôi. Chúng ta không được ra đời vì họ không cho phép chúng ta ra đời. Thế thì cái đám khác thành hình từ ba mẹ chúng ta đều không có cái quyền đó…Chúng ta đi đòi công bằng cho mình. Không phải là trả thù, có hiểu không?
Hai đốm lửa lay động rồi đứa bé trả lời:
-Hiểu rồi….Nhưng tao không muốn họ hạnh phúc…Họ không có quyền hạnh phúc khi đã giết chết tao. Mẹ tao không được…
-Mày không cần nói nữa…Cái đó thì tao hiểu…Cách làm họ không hạnh phúc nhất chính là mang hạnh phúc đến cho họ…Sau đó mày đẩy họ đang từ đỉnh cao mãn nguyện xuống vực sâu…Tao đang trong quá trình chơi đùa đó. Mày theo tao, tao sẽ cho mày thấy, thế nào là trả thù của một linh hồn….
Sự dụ dỗ thật là hấp dẫn. Vậy là hai đứa đều bị cha mẹ mình từ bỏ đã ở bên nhau khá lâu rồi.
Linh hồn nhỏ bay lên cao hơn nữa. Nó không muốn nhìn thấy vẻ thẫn thờ của mẹ. Nó có nhiều điều muốn hỏi. Chỉ là…
-Sao mày không đi đi? Sao mày cứ theo tao mãi vậy? Mày không trả thù à?
-Đồ ngốc ạ -Linh hồn lớn phóng vút lên, thình lình xuất hiện trước mặt nó -Tao đang trả thù đó chứ. Chuyện trả thù của tao kéo dài cho đến khi người đó chết. Còn rất nhiều thời gian…
Không cần quan tâm nữa. Linh hồn nhỏ lại búng mình lên cao hơn nữa. Chuyện đã qua luôn khiến nó dường như mềm yếu. Nó cố nhớ lại những cảm giác đau đớn ngày nào phải chịu để không nhớ tới vẻ đau lòng của mẹ nữa. Mẹ đang rất đau đớn. Còn ba…ba cũng nào vui vẻ gì…Ba mẹ…
-Mềm lòng rồi à?
-Không…
-Mềm lòng cũng đúng – Linh hồn lớn hình như mới thở hắt ra -Ba mẹ mày cũng không phải là xấu lắm. Chỉ có tao…
-Mày…
-Không nói nữa…Tùy mày muốn bỏ qua hay tiếp tục. Nếu muốn trả thù thì cứng rắn lên mà làm như tao đã nói. Còn không thì theo đám thiên sứ lên trời. Đừng như tao…
Lại im lặng. Linh hồn lớn vụt bay lên:
-Cứ từ từ suy nghĩ…Không cần phải theo tao nữa. Thời gian này cứ ở bên mẹ của mày đi.
Ở bên và quan sát. Trả thù không phải là chuyện một ngày một buổi. Như nó vậy. Người mẹ đã lấy nó ra một cách bình thản. Không có nước mắt. Không có thương tiếc. Bây giờ bà ta làm lại cuộc đời, lại muốn có những đứa con đường đường chính chính, củng cố hạnh phúc. Đừng hòng…Linh hồn đã hóa thành quỷ. Con quỷ đó sẽ theo bà ta suốt quãng đời còn lại, khiến bà ta đi vào địa ngục bởi toan tính của chính mình.
* Lần trước đây là chương mở đầu. Khi ra sách, tác giả đổi lại là chương 4, thêm vào một số tình tiết.
Linh hồn theo tôi chỉ là yếu tố dẫn dắt. Nhân vật chính của “Trả thù” là Hạ Phương Khang.
Truyện có kết thúc mở. Theo tôi là hợp lý, bởi HPK là một kẻ tàn nhẫn, theo tôi kết thúc mở là do tác giả đã nhẹ tay cho anh ta rồi.
Sau ân ái, hai con người mới hòa làm một, giờ lui về một góc của riêng mình.
Trong đầu Hạ Phương Khang là bao nhiêu chuyện cũ. Khi hắn mới tuổi, cha đã bị Diệp Đông Văn hại chết…Chi tiết cái chết vẫn còn là một bí mật. Chỉ biết khi gặp lại, ông ta đang làm chủ một công ty lớn. Gia cảnh cũng khá tốt, có con trai và một con gái. Cô con gái vừa tròn tuổi, Diệp Xảo Ninh, như một bông hoa vừa mới nở, lộng lẫy, đẹp rạng ngời.
Hạ Phương Khang từng bước từng bước một tiếp cận,chiếm lấy lòng của cô ta…Để rồi…
Hạ Phương Khang cười như điên dại…Ý nghĩ đó đè nặng trong đầu anh ta lâu lắm, trở thành một ám ảnh khôn nguôi…Để bây giờ phát hiện ra, mình đã vướng quá sâu vào nó. Hoàn toàn bất lực, hoàn toàn không thể quên. Khi xảy ra chuyện, mẹ nằm yên dưới ba tấc đất. Hạ Phương Khang đã nhẫn tâm gằn từng tiếng với Xảo Ninh.
-Đứa bé đó…Cô phá nó đi…Chúng ta không còn gì để lưu luyến cùng nhau nữa…Thế thì để lại nó, cũng không ích gì.
Mất một đứa con, cắt đi sợi dây ràng buộc giữa hai người…Diệp Xảo Ninh cũng hiểu, đó là cách giải quyết tốt nhất cho mọi việc. Ba cô đang nằm bệnh viện, là người thực vật. Làm sao có thể thứ tha…
-Được rồi…Tôi cũng không muốn con tôi khổ. Làm theo ý anh đi!
Ngay trong hôm đó, Hạ Phương Khang lái xe đưa cô vào bệnh viện. Trên chiếc bàn inox lạnh giá, Diệp Xảo Ninh xoa nhẹ bụng, như lời từ biệt cuối cùng.
Xin lỗi con…Mất đi con…đồng nghĩa với chuyện mẹ cũng vứt đi tất cả thơ ngây và mơ mộng để làm lại từ đầu…Mẹ sẽ không khóc….Lên thiên đường, hãy là một thiên thần con nhé!
Cái thai không còn mấp máy nữa….Là vô dụng thôi…Bao lần mẹ đã khóc…Nhưng cuối cùng cũng đã quyết định rồi.
Linh hồn nhỏ đứng yên trong phòng. Ba đang nhớ về quá khứ. Ba mẹ đã quyết định. Ba mẹ cho là như thế là tốt nhất cho con trẻ. Nhưng…liệu một đứa bé không được chào đời, không được nhìn thấy bầu trời tươi đẹp, có phải là điều tốt nhất không?
Thiên thần đang đứng chờ nó…Ngay khi đứa bé vẫn còn từng ngày từng ngày lớn lên trong bụng mẹ, bên cạnh nó sẽ có một thiên thần hộ mệnh. Cho đến khi…
-Á….
Mẹ ngủ rồi…Người ta đã chụp thuốc mê mẹ…Mẹ đâu biết tới cảnh này…..Người ta chọc vào người mẹ bằng một cái thìa để múc con ra….Đau lắm mẹ ơi! Làm sao không đau được…Con đã bám vào bụng mẹ bằng những sợi dây liên kết đó…Bây giờ muốn bứt rời nó, đương nhiên phải dùng lực mạnh rồi. Bứt rời được con rồi, người ta tiếp tục lôi con ra ngoài. Con bây giờ chỉ là một hình hài chưa hoàn hình dạng, một khối thịt, đương nhiên việc kéo nó ra toàn vẹn hay không đâu có quan trọng gì.
Mẹ không phải cũng từng nghĩ sẽ giữ con lại sao? Con đã cố hết sức chạm vào mẹ, van xin mẹ, cho con một cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời mà.
Mẹ cuối cùng cũng lờ đi tất cả, vứt bỏ con, như vứt bỏ một món đồ thừa…
Ai bảo linh hồn chưa thành hình là không đau…Khi chuẩn bị đến thế giới này, mang theo bao nhiêu háo hức và hy vọng…Bây giờ tan vỡ trong đau đớn…Mẹ ơi!
-Đi thôi em!
-Em không đi- Giọng nói cất lên từ hình dáng mơ hồ tồn tại như những làn khói mỏng mảnh, linh hồn nhỏ bé nhớ rõ khi ấy mình đã kiên quyết thế nào- Em cũng sẽ trả thù…Em sẽ khiến cho ba mẹ trọn cuộc đời không quên em được…Em biết làm vậy sẽ thành quỷ, nhưng em không muốn thành thần khi lòng vẫn muốn thành quỷ để trả thù…
Tôn trọng sự chọn lựa của các bé, đó là nguyên tắc một thiên thần phải làm.
-Anh đồng ý…Em đã chọn không tái sinh để trả thù…Chúc em sớm trả được thù…. Dù đó là cha mẹ ruột của em.
Thiên thần bay đi…Còn lại linh hồn oán giận. Nó khẽ nhàng chạm tới khuôn mặt còn rịn mồ hôi của mẹ đang thiêm thiếp…Mẹ ơi!
-Mẹ ngủ ngon…Con sẽ trả thù.
Những lời nói ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt. Linh hồn chưa bao giờ nguôi giận dữ. Chỉ là khi mới bị tách ra khỏi bụng, nó chỉ tràn đầy oán hận. Bây giờ đang từ từ có hình có dạng. Đã bắt đầu hiểu, sự trả thù lớn nhất đối với một người sống là gì.
Thật ra không ai muốn mình mang oán hận cả. Đứa bé chưa thành hình sở dĩ mang mối thù nặng nề thế là do bản thân nó đã chờ đợi quá lâu để được làm một con người.
Nó háo hức với từng chuyển động của mẹ…Những thiết bị siêu âm dù tinh vi, hiện đại nhất của loài người đều không nhìn thấy được, đứa trẻ ngay khi thành hình trong bụng mẹ đã có khả năng nhận thức thế giới. Thượng đế muốn nó làm quen trước, sau đó không phải ngỡ ngàng khi bước ra thế giới của đồng loại mình.
Nó đã từng thích thú khi mẹ ra ngoài, khi mẹ nghe một bản nhạc dịu êm, khi mẹ vô tình chạm vào bụng nó…Mẹ còn khe khẽ hát nữa…Giọng hát của mẹ là thứ tuyệt vời nhất trên đời, âm thanh đó thật hay.
Không được ra đời, lại bị những thứ kinh khủng như vậy giết chết, hỏi làm sao nó không đau? Sợ hãi, hoảng loạn, tự hỏi cơn đau kia bao giờ mới chấm dứt…Mẹ thì bị chụp thuốc mê, thiêm thiếp trên bàn mổ nên không biết. Còn nó, thuốc nào tiêm vào cho nó, thuốc nào khiến nó xoa đi cái đau tê tái của việc cơ thể bị xé nát thành hàng chục mảnh, bị người ta vứt đi không thương tiếc.
Nó từng lang thang theo mây gió về căn phòng của mẹ, ngồi trên cái giường mẹ hay nằm…Nơi này, nó đã có những cử động đầu tiên.
Đối diện là con mèo đen mẹ nuôi…Nó giương đôi mắt trong vắt, nhìn không chớp vào hướng có linh hồn nhỏ.
Nó nhìn thấy linh hồn đó….Phóng tới, giương vuốt lên, chộp thẳng vào.
Nó là một sinh vật, còn linh hồn là một linh hồn. Không làm sao chạm tới được….Linh hồn nhỏ còn chưa kết thành hình dạng, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu như hai hòn lửa.
Nó cần thời gian quan sát…Thời gian ở thế gian này gần như là không có. Nó mới biến thành một linh hồn oán hận, vẫn chưa rành các phương pháp trả thù gây đau đớn nhất của loài người…
Xung quanh nó, có rất nhiều làn khói đen khác….Linh hồn cần sự trợ giúp, trí khôn của nó vẫn chưa đủ để có thể trả thù:
-Đang nhớ tới lần đầu mình gặp nhau à?
Linh hồn lớn bất ngờ xuất hiện. Nó có vẻ to lớn và đen tối hơn, hình dáng cũng rõ ràng. Chỉ là mặt mũi nhìn không rõ mà thôi.
Linh hồn nhỏ nhớ…Trong căn phòng của mẹ bỗng nhiên có những luồng khói đen u ám vờn quanh. Những làn khói ấy mắt người không thể thấy. Nó là những hồn phách không tan đầy đen tối, chứa đầy thù hận với cuộc đời.
Một trong những đám khói đen bỗng dừng lại…Một linh hồn khác cũng đen tối như nó. Âm thanh như có như không:
-Sao vậy?
-Không biết…
-Mày mới bị phá hả?
Ánh mắt đỏ rực càng cháy bỏng hơn…Nó không muốn ai nhắc đến chuyện của nó…Thật khủng khiếp!
-Có gì đâu…Bọn tao toàn bị phá mà…Mày không hình dạng thì hơi lạ…Thường thì cái bọn đó đều lên thiên đàng cả mà. Chẳng như tụi tao.
-Tao không muốn lên thiên đàng…Tao muốn…muốn trả thù…
-Trả thù ai? Trả thù ba mẹ mày à?
Hai đốm lửa đỏ bùng cháy mạnh mẽ…Nó gật đầu…Nó muốn trả thù:
-Mày là cái thá gì mà đòi trả thù ba mẹ mày? Không có tng trùng của ba, trứng của mẹ mày được thành hình chắc….Họ chỉ lấy ra thứ là của họ, làm gì mày có tư cách trả thù.
-Tao…không biết….Tao…
-Chỉ nên gọi là quá trình làm thỏa mãn chính mình thôi. Chúng ta không được ra đời vì họ không cho phép chúng ta ra đời. Thế thì cái đám khác thành hình từ ba mẹ chúng ta đều không có cái quyền đó…Chúng ta đi đòi công bằng cho mình. Không phải là trả thù, có hiểu không?
Hai đốm lửa lay động rồi đứa bé trả lời:
-Hiểu rồi….Nhưng tao không muốn họ hạnh phúc…Họ không có quyền hạnh phúc khi đã giết chết tao. Mẹ tao không được…
-Mày không cần nói nữa…Cái đó thì tao hiểu…Cách làm họ không hạnh phúc nhất chính là mang hạnh phúc đến cho họ…Sau đó mày đẩy họ đang từ đỉnh cao mãn nguyện xuống vực sâu…Tao đang trong quá trình chơi đùa đó. Mày theo tao, tao sẽ cho mày thấy, thế nào là trả thù của một linh hồn….
Sự dụ dỗ thật là hấp dẫn. Vậy là hai đứa đều bị cha mẹ mình từ bỏ đã ở bên nhau khá lâu rồi.
Linh hồn nhỏ bay lên cao hơn nữa. Nó không muốn nhìn thấy vẻ thẫn thờ của mẹ. Nó có nhiều điều muốn hỏi. Chỉ là…
-Sao mày không đi đi? Sao mày cứ theo tao mãi vậy? Mày không trả thù à?
-Đồ ngốc ạ -Linh hồn lớn phóng vút lên, thình lình xuất hiện trước mặt nó -Tao đang trả thù đó chứ. Chuyện trả thù của tao kéo dài cho đến khi người đó chết. Còn rất nhiều thời gian…
Không cần quan tâm nữa. Linh hồn nhỏ lại búng mình lên cao hơn nữa. Chuyện đã qua luôn khiến nó dường như mềm yếu. Nó cố nhớ lại những cảm giác đau đớn ngày nào phải chịu để không nhớ tới vẻ đau lòng của mẹ nữa. Mẹ đang rất đau đớn. Còn ba…ba cũng nào vui vẻ gì…Ba mẹ…
-Mềm lòng rồi à?
-Không…
-Mềm lòng cũng đúng – Linh hồn lớn hình như mới thở hắt ra -Ba mẹ mày cũng không phải là xấu lắm. Chỉ có tao…
-Mày…
-Không nói nữa…Tùy mày muốn bỏ qua hay tiếp tục. Nếu muốn trả thù thì cứng rắn lên mà làm như tao đã nói. Còn không thì theo đám thiên sứ lên trời. Đừng như tao…
Lại im lặng. Linh hồn lớn vụt bay lên:
-Cứ từ từ suy nghĩ…Không cần phải theo tao nữa. Thời gian này cứ ở bên mẹ của mày đi.
Ở bên và quan sát. Trả thù không phải là chuyện một ngày một buổi. Như nó vậy. Người mẹ đã lấy nó ra một cách bình thản. Không có nước mắt. Không có thương tiếc. Bây giờ bà ta làm lại cuộc đời, lại muốn có những đứa con đường đường chính chính, củng cố hạnh phúc. Đừng hòng…Linh hồn đã hóa thành quỷ. Con quỷ đó sẽ theo bà ta suốt quãng đời còn lại, khiến bà ta đi vào địa ngục bởi toan tính của chính mình.
Lần trước đây là chương mở đầu. Khi ra sách, tác giả đổi lại là chương , thêm vào một số tình tiết.
Linh hồn theo tôi chỉ là yếu tố dẫn dắt. Nhân vật chính của “Trả thù” là Hạ Phương Khang.
Truyện có kết thúc mở. Theo tôi là hợp lý, bởi HPK là một kẻ tàn nhẫn, theo tôi kết thúc mở là do tác giả đã nhẹ tay cho anh ta rồi.