Thiền Nguyệt Cát không tài nào ngủ được mới sáng sớm đã thay đồ ra khỏi nhà. Một mình bắt taxi ra quán cà phê đã hẹn với hai người kia chờ đợi họ đến. Hôm nay là chủ nhật, cô sẽ dành cả ngày hôm nay để tìm ra manh mối... ngày mai là đi học lại cũng là ngày hạn cuối để cô tìm ra người nào đã hãm hại cô.
- Nguyệt Cát... mới sáng sớm mi đã ra khỏi nhà rồi sao?- Tuệ Vi trên người là bộ đồ năng động trẻ trung bước vào hỏi cô - Không ngủ được à?
- Làm sao ngủ được chứ... ta vẫn còn ấm ức trong lòng! - Cô hừ lạnh lắc đầu, tâm trạng mệt mỏi.
- Dù là gì cũng phải bảo vệ sức khỏe.... có khỏe mạnh tinh thần tỉnh táo mới nghĩ ra được cách chứ! - Tuệ Vi kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn cô khuyên nhủ.
- A~ ... hai chị đến rồi sao?- giọng nói trong thanh từ cửa vọng vào là của Vân Trúc.
- Vân Trúc.. đến đây! - Tuệ Vi ngoắc tay kêu Vân Trúc lại gần.
Vì là sáng sớm nên trong quán hiện tại không hề có vị khách nào cả. Xung quanh vô cùng im lặng rất thích hợp để ba người bọn cô bàn chuyện.
- Nguyệt Cát... mi nói không chỉ chuyện ở trường mà còn là chuyện ở công ty. Rốt cuộc là chuyện gì? - Tuệ Vi nhìn cô.
- Hừ... nói lại càng tức hơn. Hôm đó tên Trần Thiện Đạo bảo ta đi phô tô tài liệu kêu ta đến tầng 10 để ở đó. Ai ngờ qua ngày hôm sau tất cả tài liệu để bị rách còn bị tô vẽ cho hư hỏng.... hắn còn nói chính ta là thủ phạm - cô tức giận nhớ đến từng lời nói xúc phạm mình - Thậm chí còn sỉ nhục ta...
- Cái gì? Tên nào đôi mắt đuôi mù mà lại dám nói là chị hai làm chứ! - Vân Trúc nghe xong trợn mắt bất bình - Đúng là hắn chán sống rồi!
- Tên đó là tổng giám đốc đấy! Làm như hay ho lắm vậy... càng nghĩ chị càng muốn phanh thây hắn ra - cô tức tối đập bàn một cái.
- Cả hai chuyện đều nhắm vào mi... chắc chắn không phải là chuyện đố kỵ bình thường. Mà rõ ràng người làm ra chuyện này đã có thù hằn với mi từ trước rồi! - Tuệ Vi ở một bên im lặng, trong đầu nhớ đến đoạn hình ảnh ngày hôm đó mình bắt gặp - Nguyệt Cát... ta nói như vậy chắc mi cũng biết là rồi phải không?
- Ta có nghĩ đến... ngoại trừ cô ta thì không ai dám làm vậy cả. Nhưng tốt nhất muốn buộc tội cô ta thì phải tìm được bằng chứng - cô nhìn Tuệ Vi gật đầu.
- Nè... nè... hai chị nói chuyện mờ ám kiểu đó làm sao em hiểu được chứ! Hai chị rốt cuộc đang nói tới ai vậy? - Vân Trúc ở một bên nhìn hai người mà đầu đầy khó hiểu.
- Từ từ em sẽ biết... cái quan trọng phải bắt cô ta lộ diện. Như vậy cô ta mới không thể chạy trốn được - cô nhìn Vân Trúc bí mật rồi nhìn cả hai người nói ra cách của mình.
Cả ba đi vào trường xem xét chỗ thích hợp để tính kế. Trường này rất rộng muốn cho cô ta không phát giác thì phải thật khôn khéo.
- Cả ba chúng ta chia nhau ra xem... chỗ nào thích hợp nhất để dụ cô ta - Tuệ Vi lên tiếng, cả ba chia ra ba nơi để xem xét.
Bên cô và Vân Trúc đi sang khu thực hành để xem xét. Còn Tuệ Vi vẫn đi lòng vòng ở dưới sân sau đó mới cất bước đi vào dãy nhà.
Đang quan sát xung quanh đột nhiên Tuệ Vi thấy có điểm kỳ lạ. Lúc đi qua cua quẹo cô có nghe tiếng bước chân rất nhỏ, còn hình như thấy bóng người. Cô vẫn không tỏ ra mình biết gì cứ đi nhanh về phía trước... vừa đúng vào cua quẹo lại nấp vào góc khuất của bức tường.
Quả nhiên, tiếng bước chân nhẹ đến không tưởng ngày càng đến gần. Cũng may , Tuệ Vi cô thính tai nghe được, nếu không chắc sẽ nghĩ là tiếng bước chân của mình. Một cô gái lén lút nhìn ngó xung quanh, rồi như là không tìm thấy người mình theo dõi thì luống cuống.
- Cô đang tìm tôi sao?- Tuệ Vi đi từ trong gốc khuất bước ra nhìn vóc dáng của cô ta.
Cô gái thân hình ốm yếu run rẩy cả thân người bỏ chạy. Tuệ Vi nhanh chân đuổi theo sau , xui xẻo cho cô ta Tuệ Vi là một vận động viên điền kinh từng đoạt giải trong thành phố. Chỉ chạy được tới cầu thang trước mặt thì Tuệ Vi đã tóm được áo cô ta kéo lại.
- Còn chạy sao? Cô làm gì mờ ám hay sao mà chạy nhanh như thế? - Tuệ Vi cười khẩy xoay người cô ta lại ép vào tường.
- Đừng đừng... tôi không làm gì hết! - Cô gái cúi gầm mặt được mái tóc che đi cả khuôn mặt.
- Ngẩng đầu lên cho tôi... - Tuệ Vi nâng gương mặt cô ta lên nhìn sau đó bị kinh ngạc một chút - Cô là Thục Khuê?
Cô gái bị ép vào tường khi nghe Tuệ Vi kêu đúng tên cả người lại tiếp tục chảy mồ hôi lạnh. Thân người gầy gò này chính là của Thục Khuê.
- Tôi... tôi.. - Thục Khuê run rẩy ấp úng, rồi lại lắc đầu - Tôi không phải Thục Khuê.
- Chắc không? Ngày cô và Thiền An Hạ nói chuyện ở phòng bệnh tôi đã nghe hết rồi. Cô có chắc mình không phải là Thục Khuê? - Tuệ Vi cười nhạt nói, ánh mắt như muốn giết người.
Thục Khuê nghe được câu nói của Tuệ Vi liền kinh sợ không ngừng. Bản thân bị hốt hoảng mà run rẩy nhiều hơn.
- Tôi... phải tôi là Thục Khuê! - Thục Khuê cúi đầu giống nói nhỏ như muỗi kêu.
- Hừ... chủ nhật cô vào trường làm gì? Định đi thăm dò để về báo cáo với Thiền An Hạ sao? - Tuệ Vi lại tiếp tục dò hỏi.
- A~ .. không... không phải... - Thục Khuê bị nói trúng liền cà lăm - Là... là tôi bỏ quên đồ... ở trường nên đến tìm thôi.
- Cô đừng nói dối nữa... chắc chắn chuyện thùng tiền bị tráo đổi cô đã biết là ai làm. Hơn thế... có khi cô còn chính là thủ phạm! - Tuệ Vi đè mạnh Thục Khuê vào tường.
- Khoan... không phải tôi mà... tôi đau quá! - Thục Khuê lắc đầu, nước mắt đã sắp rơi khỏi hốc mắt.
- Đau sao? Tốt lắm... vậy hãy nói rốt cuộc có phải Thiền An Hạ đứng sao chuyện này không? - Tuệ Vi cười nhạt.
- Thật ra... thật ra... - Thục Khuê lắc đầu không dám nói, nước mắt đã rơi thành hàng.
- Hừ.. có phải cô ta hâm dọa cô không? - Tuệ Vi cười thỏa mãn nhìn dáng vẻ cô ta - Nếu cô muốn thoát khỏi cô ta... thì tốt nhất cô phải hợp tác với tôi để dụ dỗ Thiền An Hạ lộ diện!
- Lộ... lộ diện? Nhưng tôi sao... sao có thể dụ cô ta được chứ ...- Thục Khuê nâng mắt nhìn cô - Chắc chắn sẽ bị phát hiện.
- Hừ... cô không cần lo chuyện đó. - Tuệ Vi hừ lạnh - Chỉ cần làm theo kế hoạch này là được.
Tuệ Vi nói kế hoạch cho cô ta nghe , thấy cô ta đã hiểu được hết thì lại quên mất một điều.
- Này... Thục Khuê cô nghe rõ đây! Nếu dám nói chuyện này với Thiền An Hạ biết thì cô sẽ chết chắc đấy... - Tuệ Vi hâm dọa - Nếu cô chịu hợp tác thì tội của cô tôi có thể miễn, nhưng nếu cô cứ cố chấp nghe lời Thiền An Hạ... thì cuối cùng kết quả sẽ không tốt đẹp. Có khi cô sẽ còn bị đuổi ra khỏi trường... ba mẹ của cô chắc chắn sẽ rất buồn đấy... Cô hãy nghĩ cho kỹ đi!
- Đừng đừng... cho ba mẹ tôi biết! Tôi hứa sẽ không nói ra!- Thục Khuê lắc đầu sợ sệt , nếu ba mẹ biết con gái họ làm ra chuyện này thì cô sẽ không thể nào chịu được.
Thục Khuê được Tuệ Vi buông tay khỏi vách tường. Thân thể có chút đờ đẫn, rồi cô ta quay người bước đi. Tuệ Vi nhìn theo mỉm cười.
Reng... reng...
- Tuệ Vi... mi ở đâu vậy? - Thiền Nguyệt Cát nói chuyện qua đầu dây - mi ra qua dãy phòng thực hành đi!
Tuệ Vi tắt máy bước đi hướng dãy nhà thực tập. Sau khi đến nơi đã thấy Thiền Nguyệt Cát và Vân Trúc đúng ở ngoài chờ đợi.
- Chị Tuệ Vi... em thấy chỗ này thích hợp lắm nha!- Vân Trúc nhìn thấy Tuệ Vi thì khoe - Em tìm ra đó.
- Ta thấy phòng này rất hợp... chỉ cần dùng một chút chiêu trò để dụ cô ta là sẽ tóm gọn được - cô nhìn Tuệ Vi gật đầu.
- Chuyện dụ cô ta thì chắc chắn đã được phân nửa đường rồi... còn tùy vào ngày mai mi phải thể hiện thật tốt đã! - Tuệ Vi vỗ vai cô dặn dò nói.
- Tất nhiên rồi... ta sẽ không để nó thất bại đâu! - cô cười quyết tâm rồi nhìn hai người - Ta và Vân Trúc đã làm xong mấy việc cần thiết rồi... trước tiên ngày mai không được cho ai lãng vãng gần khu nhà này.
- Chị hai yên tâm... vấn đề này cứ để Vân Trúc em giải quyết! - Vân Trúc chen vào lên tiếng - Chỉ cần anh hai em Vân Nhã Thiên thông báo một tiếng... chắc chắn không người nào xuất hiện.
- Được ... chị nhờ em chuyện đó! - cô cười vỗ vai Vân Trúc rồi nhìn hai người trước mặt - Ta phải đến công ty để tìm cách giải quyết chuyện ở đó nữa.
- Được rồi mi cứ đi đi... - Tuệ Vi gật đầu.
- Đúng đó chị... em với chị Tuệ Vi sẽ hỗ trợ một tay mà! - Vân Trúc cũng cười vui vẻ.
Thiền Nguyệt Cát trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích. Ở thế giới này không ngờ cô lại có diễm phúc gặp được hai người đối đãi với mình thật tâm như vậy. Cô sẽ không để người khác làm tổn thương họ dù chỉ một chút.
Cô mất mười mấy phút để di chuyển từ trường đến công ty. Bản thân hôm nay là ngày làm việc nhưng cái vụ rắc rối ngày hôm qua khiến cô bị đã kích. Cô cũng không điên mà chịu đi làm để gặp bản mặt của tên Trần Thiện Đạo.
Đứng trước tòa nhà trọc trời trước mặt Thiền Nguyệt Cát có chút ấm ức nhìn lên cái tầng cao nhất. Chắc chắn cái tên Trần Thiện Đạo đang ở trên đó...
Đi vào bên trong, nhân viên xung quanh đang làm việc tất bật. Nhiều người nhận ra cô thì liếc mắt nhìn chăm chú...
- Này... nghe nói cô ta phá hoại phòng họp của tổng giám đốc phải không? - một cô gái thấy cô đã đi xa thì bàn tán.
- Phải không? Chuyện đó nghiêm trọng lắm đấy.... -
“......”
“......”
Thiền Nguyệt Cát nhớ đến những lời Trần Thiện Đạo nói vào ngày hôm đó đã có 3 người đến tầng 10. Ngoại trừ cô ra thì còn hai nhân viên nữa. Nghe nói một người ở phòng thiết kế và một người trong phòng kinh doanh.
Cô đi tìm đến tầng làm việc của hai người đó để tìm hiểu. Cửa văn phòng thiết kế dần hiện rõ ra trước mặt, cô chậm chạp mở cửa bước vào. Trong văn phòng hiện tại ai cũng bận rộn làm việc. Cô đành đi đến tìm trưởng phòng thiết kế để hỏi.
- Cho hỏi ông là trưởng phòng thiết kế à? - cô nhìn người đàn ông trung niên ở trên bàn làm việc hỏi.
- Phải, cô là ai?- người đàn ông giật mình ngẩng đầu nhìn cô.
- Tôi là Thiền Nguyệt Cát, là thư ký thực tập! - cô rất thành thật nhìn ông ta - Cho tôi hỏi ngày thứ sáu vừa rồi, ông đã từng điều người nào đem tài liệu lên tầng 10 vậy?
- Cô hỏi chuyện này làm gì?- ông ta nhìn cô khó hiểu - chuyện đó có gì quan trọng sao?
- Tôi cần điều tra một việc, chỉ cần ông nói là ai là được rồi - cô không vào chủ đề cứ khăng khăng nói.
Ông ta cầm điện thoại bàn gọi ra bên ngoài sau đó nói mấy câu rồi cúp máy nhìn cô.
- À.. cậu ta vừa đi xuống phòng giải lao rồi. Hình như cậu ta không được khỏe trong người thì phải! - ông ta nhìn cô trả lời.
- Được.. vậy tôi sẽ đi tìm anh ta... nhưng mà anh ta tên gì? - cô gật đầu nhìn.
Thiền Nguyệt Cát đi trở ra rồi vào thang máy xuống tầng trệt. Phòng giải lao nằm trong gốc khuất ở cuối dãy, cô chậm chạp bước đến gần. Giờ này là giờ làm việc nên rất ít người xuống đây.
- Có phải anh là Gia Kiên không? - cô mở cửa nhìn vào bên trong chỉ thấy một người con trai đang nhắm mắt ngồi trên ghế.
Chàng trai ngồi trên ghế nghe được người gọi tên mình thì mở mắt. Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô thì có chút kinh ngạc.
- Cô là ai? Sao lại biết tên tôi? - chàng trai tên Gia Kiên gương mặt sáng sủa nhìn cô.
- Không có gì...tôi chỉ muốn đến hỏi anh vài câu thôi! - cô rất thành thật trả lời rồi bước lại hàng ghế đối diện anh ta - Tôi có làm phiền anh không?
- À.. không! - Gia Kiên nhìn cô trả lời rất tự nhiên.
- Vậy tôi vào chủ đề chính đây... ngày thứ sáu anh vào phòng họp ở tầng 10 lúc mấy giờ? - cô rất nhanh đi vào chủ đề.
- Chuyện đó... tôi nhớ là lúc đã gần 12h gì đó! - Gia Kiên nhớ lại rồi trả lời.
- Vậy anh có nhớ lúc đó phòng họp có bị gì hay có gì bất thường không? - cô hấp tấp hỏi.
- À... lúc đó tôi nhớ phòng họp không bị gì cả.. vả lại lúc đó sắp tới giờ nghỉ trưa nên mọi người đã đi nghỉ gần hết rồi - Gia Kiên trả lời nhìn cô - chuyện này có gì quan trọng sao? Lần trước tổng giám đốc cũng đến hỏi tôi như thế.
- Không có gì đâu... cảm ơn anh đã trả lời những câu hỏi của tôi - cô đứng dậy gật đầu cảm ơn rồi rời đi.
Đầu óc cô lại cứ mù mờ, tầng 10 không được lắp camera đã là một trở ngại. Đã thế từ sáng đến 12 giờ thì phòng họp đã không hề bị gì cả. Vậy thì từ lúc cô đến công ty cho đến lúc tan tầm người nào đó đã ra tay.
Tức quá... cứ nghĩ sẽ tìm ra được gì! Chẳng lẽ cô đến đây rồi về tay không sao!
- A~.... - một tiếng la vang lên đồng thời áo cô bị thứ gì đó như nước nóng thấm vào.
Thiền Nguyệt Cát giật mình chỉ là lo suy nghĩ nhập tâm mà cô không để ý đường đi đâm trúng vào vào một cô gái đang bưng cà phê trên tay.
- Chị đi đường kiểu gì vậy? - cô gái do bị đổ ly cà phê mới mua thi có chút khó chịu.
- Tôi xin lỗi... cô có sao không? - cô có chút khó xử nhìn cô gái trước mặt.
- Được rồi... dù gì cũng chỉ đổ một ly cà phê. Sau này chị nên đi cẩn thận một chút - cô gái này cũng không phải người thích kiếm chuyện nên nhìn cô nói - Chị nên đi rửa lại áo đi.
- Cảm ơn cô! - cô gật đầu nhìn cô gái kia rời đi rồi hướng nhà vệ sinh đi vào.
Đang mở vòi nước rửa áo phía ngoài cửa cô lại nghe được đoạn trò chuyện của hai cô gái đang hướng cửa nhà vệ sinh bước vào.
- Này vừa nãy ta thấy Thiền Nguyệt Cát vào công ty đấy! - giọng nói một cô gái hớn hở.
- Có phải là thư ký thực tập xinh đẹp được tổng giám đốc chỉ dẫn không? - cô gái kế bên tiếp lời.
Cô nghe thấy tiếng giày cao gót đang đến gần thì chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Hai cô gái đó lập tức bước vào nhà vệ sinh vừa rửa tay vừa tám chuyện.
- Phải rồi... ngày hôm đó mi có nhớ lúc cô ta bước vào văn phòng chúng ta không? -
- Có chứ... lúc đó Thiền An Hạ còn đang giở trò quyến rũ hết đàn ông ở phòng ban của chúng ta - một cô gái giọng điệu khinh thường.
- Nhắc mới nhớ... Thiền An Hạ đó từ ngày xuất hiện trước mặt trai thì tỏ ra ngoan hiền . Mấy tên trong phòng kế toán thật là mắt đuôi mù - cô gái kia cũng một mực khinh thường.
- Nhưng... hôm đó thật sự làm ta hả dạ. Thiền Nguyệt Cát vừa mới bước vào đã làm cho mấy tên kia sáng mắt... liền chạy theo . Còn Thiền An Hạ bị xem là người vô hình - cô gái kia ha hả cười.
- Ha ha... ta cũng thích Thiền Nguyệt Cát rồi đấy. Cô ta đẹp hơn Thiền An Hạ nhiều... còn Thiền An Hạ chỉ muốn cho người ta thương hại thôi - cô gái kia cũng tung hứng theo.
- Phải phải... còn tức cười hơn là lúc Thiền Nguyệt Cát rời đi thì Thiền An Hạ cũng xin về sớm. Còn nói là bị bệnh nữa... - cô gái kia nhớ đến chuyện cười - Ta chắc chắn cô ta bị quê rồi mới không dám ở lại.
- Ờ.. lúc đó ta chỉ muốn bất chấp cười lớn! - cô gái kia cũng gật đầu rồi nhìn bạn mình - Về phòng nhanh thôi... nếu không trưởng phòng lại trách mắng nữa đấy!
- Ừ... đi thôi! -
Tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch chốc lát lại nhỏ dần rồi biến mất. Không gian trong nhà vệ sinh lại chở về sự yên tĩnh, cánh cửa gần đó lập tức được mở ra.
Thiền Nguyệt Cát đã nghe được hết cuộc hội thọai trên. Chắc chắn hai cô gái này là nhân viên phòng kế toán rồi... nhưng cái quan trọng thứ làm cô chú ý là câu nói của mấy cô ta.
Ngày đó, cô đi đến văn phòng của cô ta phô tô tài liệu còn trêu chọc cô ta rất vui vẻ. Sau đó, cô đi đến tầng 10 để tài liệu tại đó. Lúc này thì Thiền An Hạ cũng xin về nhà...
Hừ... Chắc chắn là có vấn đề rồi...
Đầu cô vừa chạy ra một ý nghĩ liền lập tức đi đến phòng trực ban bảo vệ của công ty để làm rõ một việc. Phòng bảo vệ cũng nằm ở gần đó, bên trong có một chú ở tuổi trung niên đang ngồi nhìn xung quanh.
- Chú ơi... - cô đứng ở ngoài nhìn chú bảo vệ lễ phép.
- Cô tìm ai sao?- chú bảo vệ thân thiện cười hỏi - Nói đi tôi giúp gì được sẽ giúp cho cô .
- Con vào trong nói chuyện với chú được không? - cô nhìn xung quanh rồi nhìn chú bảo vệ.
- À... được! - chú bảo vệ mở cửa ở bên hông rồi cho cô vào.
Phòng trực ban bảo vệ không quá rộng nhưng cũng không đến nổi trật trội. Bên trong có thể chứa được nhiều người. Trước mặt còn có một màn hình lớn hiện thị các gốc quay của camera, điều này làm mắt Thiền Nguyệt Cát sáng lên.
- Cô muốn nói gì à? - chú bảo vệ ngồi trên ghế hỏi cô.
- Chú cho con hỏi ở trong thang máy có được lắp camera không? - cô nhìn chú .
- Chuyện đó thì... tôi nghe nói là không được lắp. Ở thang máy thường dành cho nhân viên thì không có camera... chỉ có thang máy chuyên dụng của Chủ tịch và tổng giám đốc thì có thôi - chú bảo vệ gật đầu trả lời - Cô gái hỏi chuyện này làm gì?
- Thật ra cháu đang tìm hiểu một việc... - cô có chút khó xử, mắt vô tình nhìn lên màn hình sáng lên - chú... đó là camera ở đại sảnh sao?
- À phải rồi... - chú bảo vệ theo ngón tay của cô nhìn lên màn hình trả lời.
- Vậy ngoại trừ tầng 10 và thang máy thì bình thường ở đâu sẽ được lắp camera vậy chú? - cô nhìn ông chú hấp tấp hỏi.
- Chuyện đó... thì... nhưng cô hỏi chuyện đó làm gì? Chuyện này không thể nói cho người lạ biết được - chú bảo vệ khó hiểu.
- Xin chú đó... chuyện này rất quan trọng với con! - cô đôi mắt vô tội nhìn chú bảo vệ.
- Nhưng đây là bí mật... chú sợ công ty sẽ trách phạt - chú bảo vệ có chút lo lắng nhìn cô, dù gì chú ấy cũng là một nhân viên thấp bé .
- Không sao đâu chú... con chắc chắn chú sẽ không bị phạt hơn nữa còn được tăng lương! - cô nhìn chú bảo vệ chắc chắn, ba của Thiền Nguyệt Cát là chủ tịch mà - Làm ơn giúp con đi chú!
Cô không sợ lời của chủ tịch nói ra mà người khác dám không nghe lời.
- Hừm... nhìn cô cũng không phải là người xấu! - chú bảo vệ nhìn thấy thái độ nghiêm túc và thành thật của cô thì gật đầu - Cô nhìn lên màn hình đi!
Thiền Nguyệt Cát cảm kích chú bảo vệ rồi cùng nhìn lên màn hình. Chú bảo vệ đã chỉ cho cô các ngóc ngách có lắp camera giấu kín của công ty mà không phải ai cũng biết được. Nhờ như thế cô đã phát hiện ra được một việc.
- Chú.. có thể cho con xem lại đoạn băng camera vào ngày thứ sáu vừa rồi không? - cô nhìn chú bảo vệ nài nỉ.
- Được rồi.. đã giúp thì tôi sẽ giúp cho chót - chú bảo vệ tốt bụng tìm đoạn băng thứ sáu vừa rồi để vào máy.
Màn hình hiện lên chiếu lại tất cả sự việc vào ngày hôm đó. Mắt Thiền Nguyệt Cát sáng hơn bao giờ hết, đầu óc cũng đã linh hoạt hơn.
Hừ... cô đã tìm được bằng chứng rồi.
Chỉ cần đi thu thập lời khai của toàn thể nhân viên thì thủ phạm sẽ chết chắc thôi!!
Cứ chờ đó mà coi... ▔□▔)/▔□▔)/▔□▔)/
Thiền Nguyệt Cát không tài nào ngủ được mới sáng sớm đã thay đồ ra khỏi nhà. Một mình bắt taxi ra quán cà phê đã hẹn với hai người kia chờ đợi họ đến. Hôm nay là chủ nhật, cô sẽ dành cả ngày hôm nay để tìm ra manh mối... ngày mai là đi học lại cũng là ngày hạn cuối để cô tìm ra người nào đã hãm hại cô.
- Nguyệt Cát... mới sáng sớm mi đã ra khỏi nhà rồi sao?- Tuệ Vi trên người là bộ đồ năng động trẻ trung bước vào hỏi cô - Không ngủ được à?
- Làm sao ngủ được chứ... ta vẫn còn ấm ức trong lòng! - Cô hừ lạnh lắc đầu, tâm trạng mệt mỏi.
- Dù là gì cũng phải bảo vệ sức khỏe.... có khỏe mạnh tinh thần tỉnh táo mới nghĩ ra được cách chứ! - Tuệ Vi kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn cô khuyên nhủ.
- A~ ... hai chị đến rồi sao?- giọng nói trong thanh từ cửa vọng vào là của Vân Trúc.
- Vân Trúc.. đến đây! - Tuệ Vi ngoắc tay kêu Vân Trúc lại gần.
Vì là sáng sớm nên trong quán hiện tại không hề có vị khách nào cả. Xung quanh vô cùng im lặng rất thích hợp để ba người bọn cô bàn chuyện.
- Nguyệt Cát... mi nói không chỉ chuyện ở trường mà còn là chuyện ở công ty. Rốt cuộc là chuyện gì? - Tuệ Vi nhìn cô.
- Hừ... nói lại càng tức hơn. Hôm đó tên Trần Thiện Đạo bảo ta đi phô tô tài liệu kêu ta đến tầng để ở đó. Ai ngờ qua ngày hôm sau tất cả tài liệu để bị rách còn bị tô vẽ cho hư hỏng.... hắn còn nói chính ta là thủ phạm - cô tức giận nhớ đến từng lời nói xúc phạm mình - Thậm chí còn sỉ nhục ta...
- Cái gì? Tên nào đôi mắt đuôi mù mà lại dám nói là chị hai làm chứ! - Vân Trúc nghe xong trợn mắt bất bình - Đúng là hắn chán sống rồi!
- Tên đó là tổng giám đốc đấy! Làm như hay ho lắm vậy... càng nghĩ chị càng muốn phanh thây hắn ra - cô tức tối đập bàn một cái.
- Cả hai chuyện đều nhắm vào mi... chắc chắn không phải là chuyện đố kỵ bình thường. Mà rõ ràng người làm ra chuyện này đã có thù hằn với mi từ trước rồi! - Tuệ Vi ở một bên im lặng, trong đầu nhớ đến đoạn hình ảnh ngày hôm đó mình bắt gặp - Nguyệt Cát... ta nói như vậy chắc mi cũng biết là rồi phải không?
- Ta có nghĩ đến... ngoại trừ cô ta thì không ai dám làm vậy cả. Nhưng tốt nhất muốn buộc tội cô ta thì phải tìm được bằng chứng - cô nhìn Tuệ Vi gật đầu.
- Nè... nè... hai chị nói chuyện mờ ám kiểu đó làm sao em hiểu được chứ! Hai chị rốt cuộc đang nói tới ai vậy? - Vân Trúc ở một bên nhìn hai người mà đầu đầy khó hiểu.
- Từ từ em sẽ biết... cái quan trọng phải bắt cô ta lộ diện. Như vậy cô ta mới không thể chạy trốn được - cô nhìn Vân Trúc bí mật rồi nhìn cả hai người nói ra cách của mình.
Cả ba đi vào trường xem xét chỗ thích hợp để tính kế. Trường này rất rộng muốn cho cô ta không phát giác thì phải thật khôn khéo.
- Cả ba chúng ta chia nhau ra xem... chỗ nào thích hợp nhất để dụ cô ta - Tuệ Vi lên tiếng, cả ba chia ra ba nơi để xem xét.
Bên cô và Vân Trúc đi sang khu thực hành để xem xét. Còn Tuệ Vi vẫn đi lòng vòng ở dưới sân sau đó mới cất bước đi vào dãy nhà.
Đang quan sát xung quanh đột nhiên Tuệ Vi thấy có điểm kỳ lạ. Lúc đi qua cua quẹo cô có nghe tiếng bước chân rất nhỏ, còn hình như thấy bóng người. Cô vẫn không tỏ ra mình biết gì cứ đi nhanh về phía trước... vừa đúng vào cua quẹo lại nấp vào góc khuất của bức tường.
Quả nhiên, tiếng bước chân nhẹ đến không tưởng ngày càng đến gần. Cũng may , Tuệ Vi cô thính tai nghe được, nếu không chắc sẽ nghĩ là tiếng bước chân của mình. Một cô gái lén lút nhìn ngó xung quanh, rồi như là không tìm thấy người mình theo dõi thì luống cuống.
- Cô đang tìm tôi sao?- Tuệ Vi đi từ trong gốc khuất bước ra nhìn vóc dáng của cô ta.
Cô gái thân hình ốm yếu run rẩy cả thân người bỏ chạy. Tuệ Vi nhanh chân đuổi theo sau , xui xẻo cho cô ta Tuệ Vi là một vận động viên điền kinh từng đoạt giải trong thành phố. Chỉ chạy được tới cầu thang trước mặt thì Tuệ Vi đã tóm được áo cô ta kéo lại.
- Còn chạy sao? Cô làm gì mờ ám hay sao mà chạy nhanh như thế? - Tuệ Vi cười khẩy xoay người cô ta lại ép vào tường.
- Đừng đừng... tôi không làm gì hết! - Cô gái cúi gầm mặt được mái tóc che đi cả khuôn mặt.
- Ngẩng đầu lên cho tôi... - Tuệ Vi nâng gương mặt cô ta lên nhìn sau đó bị kinh ngạc một chút - Cô là Thục Khuê?
Cô gái bị ép vào tường khi nghe Tuệ Vi kêu đúng tên cả người lại tiếp tục chảy mồ hôi lạnh. Thân người gầy gò này chính là của Thục Khuê.
- Tôi... tôi.. - Thục Khuê run rẩy ấp úng, rồi lại lắc đầu - Tôi không phải Thục Khuê.
- Chắc không? Ngày cô và Thiền An Hạ nói chuyện ở phòng bệnh tôi đã nghe hết rồi. Cô có chắc mình không phải là Thục Khuê? - Tuệ Vi cười nhạt nói, ánh mắt như muốn giết người.
Thục Khuê nghe được câu nói của Tuệ Vi liền kinh sợ không ngừng. Bản thân bị hốt hoảng mà run rẩy nhiều hơn.
- Tôi... phải tôi là Thục Khuê! - Thục Khuê cúi đầu giống nói nhỏ như muỗi kêu.
- Hừ... chủ nhật cô vào trường làm gì? Định đi thăm dò để về báo cáo với Thiền An Hạ sao? - Tuệ Vi lại tiếp tục dò hỏi.
- A~ .. không... không phải... - Thục Khuê bị nói trúng liền cà lăm - Là... là tôi bỏ quên đồ... ở trường nên đến tìm thôi.
- Cô đừng nói dối nữa... chắc chắn chuyện thùng tiền bị tráo đổi cô đã biết là ai làm. Hơn thế... có khi cô còn chính là thủ phạm! - Tuệ Vi đè mạnh Thục Khuê vào tường.
- Khoan... không phải tôi mà... tôi đau quá! - Thục Khuê lắc đầu, nước mắt đã sắp rơi khỏi hốc mắt.
- Đau sao? Tốt lắm... vậy hãy nói rốt cuộc có phải Thiền An Hạ đứng sao chuyện này không? - Tuệ Vi cười nhạt.
- Thật ra... thật ra... - Thục Khuê lắc đầu không dám nói, nước mắt đã rơi thành hàng.
- Hừ.. có phải cô ta hâm dọa cô không? - Tuệ Vi cười thỏa mãn nhìn dáng vẻ cô ta - Nếu cô muốn thoát khỏi cô ta... thì tốt nhất cô phải hợp tác với tôi để dụ dỗ Thiền An Hạ lộ diện!
- Lộ... lộ diện? Nhưng tôi sao... sao có thể dụ cô ta được chứ ...- Thục Khuê nâng mắt nhìn cô - Chắc chắn sẽ bị phát hiện.
- Hừ... cô không cần lo chuyện đó. - Tuệ Vi hừ lạnh - Chỉ cần làm theo kế hoạch này là được.
Tuệ Vi nói kế hoạch cho cô ta nghe , thấy cô ta đã hiểu được hết thì lại quên mất một điều.
- Này... Thục Khuê cô nghe rõ đây! Nếu dám nói chuyện này với Thiền An Hạ biết thì cô sẽ chết chắc đấy... - Tuệ Vi hâm dọa - Nếu cô chịu hợp tác thì tội của cô tôi có thể miễn, nhưng nếu cô cứ cố chấp nghe lời Thiền An Hạ... thì cuối cùng kết quả sẽ không tốt đẹp. Có khi cô sẽ còn bị đuổi ra khỏi trường... ba mẹ của cô chắc chắn sẽ rất buồn đấy... Cô hãy nghĩ cho kỹ đi!
- Đừng đừng... cho ba mẹ tôi biết! Tôi hứa sẽ không nói ra!- Thục Khuê lắc đầu sợ sệt , nếu ba mẹ biết con gái họ làm ra chuyện này thì cô sẽ không thể nào chịu được.
Thục Khuê được Tuệ Vi buông tay khỏi vách tường. Thân thể có chút đờ đẫn, rồi cô ta quay người bước đi. Tuệ Vi nhìn theo mỉm cười.
Reng... reng...
- Tuệ Vi... mi ở đâu vậy? - Thiền Nguyệt Cát nói chuyện qua đầu dây - mi ra qua dãy phòng thực hành đi!
Tuệ Vi tắt máy bước đi hướng dãy nhà thực tập. Sau khi đến nơi đã thấy Thiền Nguyệt Cát và Vân Trúc đúng ở ngoài chờ đợi.
- Chị Tuệ Vi... em thấy chỗ này thích hợp lắm nha!- Vân Trúc nhìn thấy Tuệ Vi thì khoe - Em tìm ra đó.
- Ta thấy phòng này rất hợp... chỉ cần dùng một chút chiêu trò để dụ cô ta là sẽ tóm gọn được - cô nhìn Tuệ Vi gật đầu.
- Chuyện dụ cô ta thì chắc chắn đã được phân nửa đường rồi... còn tùy vào ngày mai mi phải thể hiện thật tốt đã! - Tuệ Vi vỗ vai cô dặn dò nói.
- Tất nhiên rồi... ta sẽ không để nó thất bại đâu! - cô cười quyết tâm rồi nhìn hai người - Ta và Vân Trúc đã làm xong mấy việc cần thiết rồi... trước tiên ngày mai không được cho ai lãng vãng gần khu nhà này.
- Chị hai yên tâm... vấn đề này cứ để Vân Trúc em giải quyết! - Vân Trúc chen vào lên tiếng - Chỉ cần anh hai em Vân Nhã Thiên thông báo một tiếng... chắc chắn không người nào xuất hiện.
- Được ... chị nhờ em chuyện đó! - cô cười vỗ vai Vân Trúc rồi nhìn hai người trước mặt - Ta phải đến công ty để tìm cách giải quyết chuyện ở đó nữa.
- Được rồi mi cứ đi đi... - Tuệ Vi gật đầu.
- Đúng đó chị... em với chị Tuệ Vi sẽ hỗ trợ một tay mà! - Vân Trúc cũng cười vui vẻ.
Thiền Nguyệt Cát trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích. Ở thế giới này không ngờ cô lại có diễm phúc gặp được hai người đối đãi với mình thật tâm như vậy. Cô sẽ không để người khác làm tổn thương họ dù chỉ một chút.
Cô mất mười mấy phút để di chuyển từ trường đến công ty. Bản thân hôm nay là ngày làm việc nhưng cái vụ rắc rối ngày hôm qua khiến cô bị đã kích. Cô cũng không điên mà chịu đi làm để gặp bản mặt của tên Trần Thiện Đạo.
Đứng trước tòa nhà trọc trời trước mặt Thiền Nguyệt Cát có chút ấm ức nhìn lên cái tầng cao nhất. Chắc chắn cái tên Trần Thiện Đạo đang ở trên đó...
Đi vào bên trong, nhân viên xung quanh đang làm việc tất bật. Nhiều người nhận ra cô thì liếc mắt nhìn chăm chú...
- Này... nghe nói cô ta phá hoại phòng họp của tổng giám đốc phải không? - một cô gái thấy cô đã đi xa thì bàn tán.
- Phải không? Chuyện đó nghiêm trọng lắm đấy.... -
“......”
“......”
Thiền Nguyệt Cát nhớ đến những lời Trần Thiện Đạo nói vào ngày hôm đó đã có người đến tầng . Ngoại trừ cô ra thì còn hai nhân viên nữa. Nghe nói một người ở phòng thiết kế và một người trong phòng kinh doanh.
Cô đi tìm đến tầng làm việc của hai người đó để tìm hiểu. Cửa văn phòng thiết kế dần hiện rõ ra trước mặt, cô chậm chạp mở cửa bước vào. Trong văn phòng hiện tại ai cũng bận rộn làm việc. Cô đành đi đến tìm trưởng phòng thiết kế để hỏi.
- Cho hỏi ông là trưởng phòng thiết kế à? - cô nhìn người đàn ông trung niên ở trên bàn làm việc hỏi.
- Phải, cô là ai?- người đàn ông giật mình ngẩng đầu nhìn cô.
- Tôi là Thiền Nguyệt Cát, là thư ký thực tập! - cô rất thành thật nhìn ông ta - Cho tôi hỏi ngày thứ sáu vừa rồi, ông đã từng điều người nào đem tài liệu lên tầng vậy?
- Cô hỏi chuyện này làm gì?- ông ta nhìn cô khó hiểu - chuyện đó có gì quan trọng sao?
- Tôi cần điều tra một việc, chỉ cần ông nói là ai là được rồi - cô không vào chủ đề cứ khăng khăng nói.
Ông ta cầm điện thoại bàn gọi ra bên ngoài sau đó nói mấy câu rồi cúp máy nhìn cô.
- À.. cậu ta vừa đi xuống phòng giải lao rồi. Hình như cậu ta không được khỏe trong người thì phải! - ông ta nhìn cô trả lời.
- Được.. vậy tôi sẽ đi tìm anh ta... nhưng mà anh ta tên gì? - cô gật đầu nhìn.
Thiền Nguyệt Cát đi trở ra rồi vào thang máy xuống tầng trệt. Phòng giải lao nằm trong gốc khuất ở cuối dãy, cô chậm chạp bước đến gần. Giờ này là giờ làm việc nên rất ít người xuống đây.
- Có phải anh là Gia Kiên không? - cô mở cửa nhìn vào bên trong chỉ thấy một người con trai đang nhắm mắt ngồi trên ghế.
Chàng trai ngồi trên ghế nghe được người gọi tên mình thì mở mắt. Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô thì có chút kinh ngạc.
- Cô là ai? Sao lại biết tên tôi? - chàng trai tên Gia Kiên gương mặt sáng sủa nhìn cô.
- Không có gì...tôi chỉ muốn đến hỏi anh vài câu thôi! - cô rất thành thật trả lời rồi bước lại hàng ghế đối diện anh ta - Tôi có làm phiền anh không?
- À.. không! - Gia Kiên nhìn cô trả lời rất tự nhiên.
- Vậy tôi vào chủ đề chính đây... ngày thứ sáu anh vào phòng họp ở tầng lúc mấy giờ? - cô rất nhanh đi vào chủ đề.
- Chuyện đó... tôi nhớ là lúc đã gần h gì đó! - Gia Kiên nhớ lại rồi trả lời.
- Vậy anh có nhớ lúc đó phòng họp có bị gì hay có gì bất thường không? - cô hấp tấp hỏi.
- À... lúc đó tôi nhớ phòng họp không bị gì cả.. vả lại lúc đó sắp tới giờ nghỉ trưa nên mọi người đã đi nghỉ gần hết rồi - Gia Kiên trả lời nhìn cô - chuyện này có gì quan trọng sao? Lần trước tổng giám đốc cũng đến hỏi tôi như thế.
- Không có gì đâu... cảm ơn anh đã trả lời những câu hỏi của tôi - cô đứng dậy gật đầu cảm ơn rồi rời đi.
Đầu óc cô lại cứ mù mờ, tầng không được lắp camera đã là một trở ngại. Đã thế từ sáng đến giờ thì phòng họp đã không hề bị gì cả. Vậy thì từ lúc cô đến công ty cho đến lúc tan tầm người nào đó đã ra tay.
Tức quá... cứ nghĩ sẽ tìm ra được gì! Chẳng lẽ cô đến đây rồi về tay không sao!
- A~.... - một tiếng la vang lên đồng thời áo cô bị thứ gì đó như nước nóng thấm vào.
Thiền Nguyệt Cát giật mình chỉ là lo suy nghĩ nhập tâm mà cô không để ý đường đi đâm trúng vào vào một cô gái đang bưng cà phê trên tay.
- Chị đi đường kiểu gì vậy? - cô gái do bị đổ ly cà phê mới mua thi có chút khó chịu.
- Tôi xin lỗi... cô có sao không? - cô có chút khó xử nhìn cô gái trước mặt.
- Được rồi... dù gì cũng chỉ đổ một ly cà phê. Sau này chị nên đi cẩn thận một chút - cô gái này cũng không phải người thích kiếm chuyện nên nhìn cô nói - Chị nên đi rửa lại áo đi.
- Cảm ơn cô! - cô gật đầu nhìn cô gái kia rời đi rồi hướng nhà vệ sinh đi vào.
Đang mở vòi nước rửa áo phía ngoài cửa cô lại nghe được đoạn trò chuyện của hai cô gái đang hướng cửa nhà vệ sinh bước vào.
- Này vừa nãy ta thấy Thiền Nguyệt Cát vào công ty đấy! - giọng nói một cô gái hớn hở.
- Có phải là thư ký thực tập xinh đẹp được tổng giám đốc chỉ dẫn không? - cô gái kế bên tiếp lời.
Cô nghe thấy tiếng giày cao gót đang đến gần thì chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Hai cô gái đó lập tức bước vào nhà vệ sinh vừa rửa tay vừa tám chuyện.
- Phải rồi... ngày hôm đó mi có nhớ lúc cô ta bước vào văn phòng chúng ta không? -
- Có chứ... lúc đó Thiền An Hạ còn đang giở trò quyến rũ hết đàn ông ở phòng ban của chúng ta - một cô gái giọng điệu khinh thường.
- Nhắc mới nhớ... Thiền An Hạ đó từ ngày xuất hiện trước mặt trai thì tỏ ra ngoan hiền . Mấy tên trong phòng kế toán thật là mắt đuôi mù - cô gái kia cũng một mực khinh thường.
- Nhưng... hôm đó thật sự làm ta hả dạ. Thiền Nguyệt Cát vừa mới bước vào đã làm cho mấy tên kia sáng mắt... liền chạy theo . Còn Thiền An Hạ bị xem là người vô hình - cô gái kia ha hả cười.
- Ha ha... ta cũng thích Thiền Nguyệt Cát rồi đấy. Cô ta đẹp hơn Thiền An Hạ nhiều... còn Thiền An Hạ chỉ muốn cho người ta thương hại thôi - cô gái kia cũng tung hứng theo.
- Phải phải... còn tức cười hơn là lúc Thiền Nguyệt Cát rời đi thì Thiền An Hạ cũng xin về sớm. Còn nói là bị bệnh nữa... - cô gái kia nhớ đến chuyện cười - Ta chắc chắn cô ta bị quê rồi mới không dám ở lại.
- Ờ.. lúc đó ta chỉ muốn bất chấp cười lớn! - cô gái kia cũng gật đầu rồi nhìn bạn mình - Về phòng nhanh thôi... nếu không trưởng phòng lại trách mắng nữa đấy!
- Ừ... đi thôi! -
Tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch chốc lát lại nhỏ dần rồi biến mất. Không gian trong nhà vệ sinh lại chở về sự yên tĩnh, cánh cửa gần đó lập tức được mở ra.
Thiền Nguyệt Cát đã nghe được hết cuộc hội thọai trên. Chắc chắn hai cô gái này là nhân viên phòng kế toán rồi... nhưng cái quan trọng thứ làm cô chú ý là câu nói của mấy cô ta.
Ngày đó, cô đi đến văn phòng của cô ta phô tô tài liệu còn trêu chọc cô ta rất vui vẻ. Sau đó, cô đi đến tầng để tài liệu tại đó. Lúc này thì Thiền An Hạ cũng xin về nhà...
Hừ... Chắc chắn là có vấn đề rồi...
Đầu cô vừa chạy ra một ý nghĩ liền lập tức đi đến phòng trực ban bảo vệ của công ty để làm rõ một việc. Phòng bảo vệ cũng nằm ở gần đó, bên trong có một chú ở tuổi trung niên đang ngồi nhìn xung quanh.
- Chú ơi... - cô đứng ở ngoài nhìn chú bảo vệ lễ phép.
- Cô tìm ai sao?- chú bảo vệ thân thiện cười hỏi - Nói đi tôi giúp gì được sẽ giúp cho cô .
- Con vào trong nói chuyện với chú được không? - cô nhìn xung quanh rồi nhìn chú bảo vệ.
- À... được! - chú bảo vệ mở cửa ở bên hông rồi cho cô vào.
Phòng trực ban bảo vệ không quá rộng nhưng cũng không đến nổi trật trội. Bên trong có thể chứa được nhiều người. Trước mặt còn có một màn hình lớn hiện thị các gốc quay của camera, điều này làm mắt Thiền Nguyệt Cát sáng lên.
- Cô muốn nói gì à? - chú bảo vệ ngồi trên ghế hỏi cô.
- Chú cho con hỏi ở trong thang máy có được lắp camera không? - cô nhìn chú .
- Chuyện đó thì... tôi nghe nói là không được lắp. Ở thang máy thường dành cho nhân viên thì không có camera... chỉ có thang máy chuyên dụng của Chủ tịch và tổng giám đốc thì có thôi - chú bảo vệ gật đầu trả lời - Cô gái hỏi chuyện này làm gì?
- Thật ra cháu đang tìm hiểu một việc... - cô có chút khó xử, mắt vô tình nhìn lên màn hình sáng lên - chú... đó là camera ở đại sảnh sao?
- À phải rồi... - chú bảo vệ theo ngón tay của cô nhìn lên màn hình trả lời.
- Vậy ngoại trừ tầng và thang máy thì bình thường ở đâu sẽ được lắp camera vậy chú? - cô nhìn ông chú hấp tấp hỏi.
- Chuyện đó... thì... nhưng cô hỏi chuyện đó làm gì? Chuyện này không thể nói cho người lạ biết được - chú bảo vệ khó hiểu.
- Xin chú đó... chuyện này rất quan trọng với con! - cô đôi mắt vô tội nhìn chú bảo vệ.
- Nhưng đây là bí mật... chú sợ công ty sẽ trách phạt - chú bảo vệ có chút lo lắng nhìn cô, dù gì chú ấy cũng là một nhân viên thấp bé .
- Không sao đâu chú... con chắc chắn chú sẽ không bị phạt hơn nữa còn được tăng lương! - cô nhìn chú bảo vệ chắc chắn, ba của Thiền Nguyệt Cát là chủ tịch mà - Làm ơn giúp con đi chú!
Cô không sợ lời của chủ tịch nói ra mà người khác dám không nghe lời.
- Hừm... nhìn cô cũng không phải là người xấu! - chú bảo vệ nhìn thấy thái độ nghiêm túc và thành thật của cô thì gật đầu - Cô nhìn lên màn hình đi!
Thiền Nguyệt Cát cảm kích chú bảo vệ rồi cùng nhìn lên màn hình. Chú bảo vệ đã chỉ cho cô các ngóc ngách có lắp camera giấu kín của công ty mà không phải ai cũng biết được. Nhờ như thế cô đã phát hiện ra được một việc.
- Chú.. có thể cho con xem lại đoạn băng camera vào ngày thứ sáu vừa rồi không? - cô nhìn chú bảo vệ nài nỉ.
- Được rồi.. đã giúp thì tôi sẽ giúp cho chót - chú bảo vệ tốt bụng tìm đoạn băng thứ sáu vừa rồi để vào máy.
Màn hình hiện lên chiếu lại tất cả sự việc vào ngày hôm đó. Mắt Thiền Nguyệt Cát sáng hơn bao giờ hết, đầu óc cũng đã linh hoạt hơn.
Hừ... cô đã tìm được bằng chứng rồi.
Chỉ cần đi thu thập lời khai của toàn thể nhân viên thì thủ phạm sẽ chết chắc thôi!!
Cứ chờ đó mà coi... ▔□▔)/▔□▔)/▔□▔)/