Sau khi từ bệnh viện về nhà được một tuần, cái chân bó bột của cô cũng có thể được gỡ băng.
- Chân của con tôi đã có thể đi lại bình thường được chưa bác sĩ? - mẹ cô ở một bên lo lắng nhìn bác sĩ hỏi.
- Không sao rồi... có thể đi lại được bình thường chỉ là mới tháo băng nên tránh vận động mạnh - vị bác sĩ ngồi ở mép giường thu dọn dụng cụ vào hộp đựng đồ trả lời.
Hôm nay, mẹ của Thiền Nguyệt Cát đã kêu bác sĩ đến nhà để tháo bột ra cho cô. Bàn chân vừa mới tháo ra nên có chút khó chịu không quen thuộc chút nào.
- Vậy thì tốt.. cảm ơn bác sĩ - mẹ cô trả lời sau đó tiễn vị bác sĩ kia rời đi.
- Tiểu Cát, con cảm thấy thế nào? - mẹ cô quan tâm hỏi rồi nhìn cô ân cần.
- Không sao rồi, con ở nhà thật là buồn chán! - cô gật đầu trả lời rồi than thở.
- Nếu không con qua chơi với Điền Lâm đi... hôm nay là chủ nhật nó không có đi làm - mẹ cô thương tiếc gợi ý.
- Điền Lâm? Cái tên hàng xóm đáng ghét đó có chết con cũng không qua...- cô nghe cái tên trời đánh kia thì lắc đầu.
- Tại sao con lại nói Điền Lâm như vậy? Nó rất là tốt còn luôn quan tâm hai chị em con - mẹ cô nghe cô nói thì có chút không tin vào tai mình - không phải lúc trước con rất thích nó sao?
- Hả? Lúc trước con rất thích hắn... a~ chắc là mẹ lầm rồi, không bao giờ có chuyện con thích hắn đâu! - cô nghe mẹ nói thì trợn mắt kiên quyết phủ nhận.
Cô khinh... hắn chỉ tốt với nữ chính thì có!
Chỉ là...
- Có thật như thế không? - một giọng nói bổng dưng chen ngang còn là có chút khó chịu.
- Điền Lâm... con qua đây khi nào vậy? - mẹ cô thấy người mới vừa vào thì vui vẻ hỏi.
- Con cũng vừa mới qua thôi... hôm nay cho con ăn trực nhà bác gái một bữa nhé! - Điền Lâm dịu giọng trả lời, còn đùa với mẹ cô.
- Ha ha... thằng nhóc này! Còn ở đó ăn trực... chúng ta sau này đều là người một nhà thôi mà! - mẹ cô cười vui vẻ nhìn tên trước mặt rồi còn vỗ vai hắn - Thôi... bác xuống dưới nấu cơm đây!
- Nguyệt Cát... con ở lại nói chuyện với Điền Lâm đi! - mẹ cô lại quay qua còn nháy mắt nhìn cô.
- Mẹ... mẹ... - cô nhìn hành động trên thì trực tiếp gọi mẹ quay lại nhưng mẹ cô đã đi mất tích rồi.
Trong phòng bỗng chốc trở nên có chút kỳ quái, cô ngồi trên giường không có việc gì làm thì cầm điện thoại ra nghịch. Từ đầu tới cuối Thiền Nguyệt Cát cũng không thèm để ý cái tên đang đứng kia.
- Em đang xem anh là người vô hình sao?- Điền Lâm nhìn thấy thái độ của cô thì có chút không thoải mái.
- Thì sao? Tôi đâu có mời anh qua đây... với lại nếu anh không thích thì đi ra khỏi phòng của tôi đi... - cô không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời - Em gái An Hạ của tôi đang nhứt đầu.. rất cần được anh chăm sóc đó.
- Nghe giọng điệu này... em đang ghen à? - Điền Lâm nhìn thấy biểu hiện của cô thì rất muốn cười, còn cảm thấy cô đáng yêu.
- Cái gì? Anh... anh nói ai ghen? - cô nghe câu nói kia thì lập tức ngẩng đầu , ngoái lỗ tai trả lời. - Xin lỗi nha... anh không phải người tôi thích đâu!
- Thật sao?- Điền Lâm đột nhiên đi đến gần cô hỏi, còn là bộ dáng bí ẩn nhìn cô chằm chằm.
- Nè.. nè.. anh định làm gì tôi? - cô bất ngờ thấy hắn tới thì hốt hoảng la lên.
- Thiền Nguyệt Cát... không ngờ sau khi em mất trí nhớ lại đáng yêu như vậy! Lúc trước không phải em luôn muốn quyến rũ anh sao? Bây giờ lại tỏ ra xa cách như vậy.. - Điền Lâm mỉm cười phân trần còn nói thật tâm - Làm anh thật sự có chút không quen!
- Được rồi... tôi làm sao cũng được! Anh không phải chán ghét tôi à... như vậy là theo ý của anh rồi! - cô không để câu nói kia vào tai tiếp túc lên mạng lượt wed.
Cùng lúc đó, một tin nhắn thông báo từ ngân hàng gửi vào máy cô. Vì thế, cô nhấn vào mở ra xem.
[[ Tin nhắn thông báo từ ngân hàng:
Ngày X: Quý khách đã rút 30 triệu từ ngân hàng.
Ngày Y: Quý khách đã sử dụng 20 triệu từ ngân hàng để thanh toán hàng hóa.
Ngày Z: Quý khách đã rút 15 triệu từ ngân hàng.
Thông tin từ thẻ tín dụng của quý khách Thiền Nguyệt Cát ]]
Cái... cái gì thế này? 30...20...15 ....là.. 65 triệu ?
Trời ơi... sao nhiều tiền quá vậy? Nhưng mà ngày tháng trong tin nhắn này cũng là vài tuần trước nhưng vài tuần đó cũng là lúc cô xuyên qua cơ mà?
Nếu không phải cô xài... sao tiền lại bị rút ra chứ?
Chẳng lẽ thẻ cô bị ăn trộm...
- Em tính đi đâu vậy? - Điền Lâm vẫn mặt dày ngồi ở trên ghế nhìn cô chằm chằm nãy giờ rồi thấy cô đứng dậy thì quan tâm hỏi.
- Tôi đi đâu kệ tôi... - cô vứt lại một câu thì khập khiễng đi ra - Nè nè... anh làm gì vậy?
- Em mà đi kiểu đó không biết khi nào mới xuống được lầu... để anh giúp cho - tên Điền Lâm kia đột nhiên tốt bụng dìu cô đi.
Cô đành chịu nhẫn nhịn cho hắn dìu đi, nhưng mà sao cô cứ thấy hắn càng ngày càng sát lại gần mình.
- Nè... nè.. anh xích ra một chút được không? - cô thấy hắn đã muốn bao trọn lấy người cô thì lên tiếng kháng nghị.
- Đang xuống cầu thang... nếu em muốn té thì anh sẽ buông ra - Điền Lâm mỉm cười thích thú trả lời.
Cô chỉ đành biết câm nín không trả lời được. Cả thân người ấm áp to lớn của hắn cứ dính vào người cô khiến cô vô cùng khó chịu.
Điền Lâm ở một bên tiếp cận với da thịt non mềm của cô thì có tia xao động kỳ là. Từ người cô toát ra mùi thơm dịu nhẹ, làn da nhẫn mịn như trẻ sơ sinh. Vòng eo đã thế còn mảnh khảnh như có thể bóp gãy được vậy.
Điền Lâm không ngờ Thiền Nguyệt Cát lại xinh đẹp như vậy! Lúc trước vì chán ghét cô nên anh mới không chịu để ý... bây giờ bỗng dưng cô mất trí nhớ lại biến thành con người khác.
Bỗng dưng.. Điền Lâm anh muốn tìm hiểu Thiền Nguyệt Cát! Ý nghĩ này lóe lên làm cho Điền Lâm có chút không tin vào bản thân.
- A~ ... là anh Điền Lâm! Anh qua nhà em khi nào vậy? - Thiền An Hạ nhìn thấy cô và hắn đi xuống từ phía cầu thang thì lớn tiếng gọi.
Cô ta còn đang nhìn chằm chằm vào tư thế của cô và tên Điền Lâm kia.
- À.. anh cũng chỉ là mới qua thôi! Đúng lúc chị em muốn xuống lầu nên anh đi giúp một chút - Điền Lâm buông tay cô ra rồi trả lời, mắt lại nhìn biểu hiện của cô.
- Anh Điền Lâm... hay là một lát dẫn em đi chơi nha!- Thiền An Hạ đột nhiên nũng nịu nắm lấy tay hắn năn nỉ, bộ dáng như con nít xin kẹo.
Xin lỗi nha... nhìn cảnh này cô lại cảm thấy giống cảnh con chó đang xin đồ ăn của chủ thì hơn.
- Mẹ... mẹ có biết tin nhắn ngân hàng này không? - cô không thèm bận tâm nhìn cái cảnh kia mà đi vào bếp hỏi mẹ.
- Tin nhắn này không phải là thẻ ngân hàng con bị mất rồi sao? - mẹ cô nhìn tên ngân hàng thì nhớ ra gì đó trả lời.
Chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị người vô duyên nào đó cắt ngang.
- Làm sao mà bị mất? Không phải là chị hai đem đi cho võ quán gần nhà chúng ta sao?- Thiền An Hạ đột nhiên nhớ ra nói còn nhìn cô khiêu khích.
Cô ta hình như lại muốn làm gì đó hại cô nữa rồi!
- Cho võ quán? Nói vậy là có ý gì ... - cô ở một bên mù mờ không hiểu gì hỏi.
- Ách... em quên là chị hai bị mất trí nhớ - Thiền An Hạ giả bộ vô tình nói ra - Lúc trước chị có đăng ký vào học võ quán mà... còn là rất hào phóng dùng thẻ tín dụng tặng luôn cả võ quán!
Mẹ cô và tên Điền Lâm nhất thời chằm chằm nhìn cô. Tên Điền Lâm kia thì dùng một bộ mặt như cô phạm trọng tội .
Thiền An Hạ thì ở một bên khoanh tay xem kịch vui... cô ta là muốn cô mất mặt với tên Điền Lâm kia chứ gì! Thậm chí, còn muốn cho mẹ thấy cô xài tiền phung phí để sau này không dám cho cô xài tiền nữa.
Thiền An Hạ... cô được lắm!  ̄0 ̄
- Ôi... như vậy sao? Chắc có lẽ lúc trước con thấy võ quán đó hơi cũ kỹ nên mới cho tiền họ thôi mà! Làm sao con lại lấy tiền mình đi cho người ta được chứ! - cô quyết tâm phải hạ được Thiền An Hạ, cô sẽ không cho cô ta được toại nguyện đâu.
- Ủa? Là như thế sao? Em còn nhớ hình như không phải là như vậy... em nhớ chị hai thích võ sư của võ quán đó nên mới chi tiền hào phóng như vậy nha- Thiền An Hạ lại tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Hừ... cô ta đang ỷ cô không nhớ gì thì khi dễ cô sao?
Thiền An Hạ... cô thì biết đóng kịch còn Thiền Nguyệt Cát tôi không đóng kịch được sao?
- Ôi... thật sự như vậy sao? Con thật sự không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đây - cô sờ đầu của mình giả vờ cố gắng nhớ gì đó - A~ .. sao đau đầu quá! Thật sự con không nhớ gì cả.
- Nguyệt Cát con không sao chứ? - mẹ cô hốt hoảng tưởng là thật chạy đến bên cô.
Tên Điền Lâm cũng lo lắng đi đến gần cô hơn. Nhất thời, Thiền An Hạ lại bị bỏ rơi không ai quan tâm.
- Nếu em không nhớ được thì đừng cố nhớ... sau này sẽ từ từ hồi phục thôi mà! - Điền Lâm ở một bên cũng an ủi cô.
Ha ha ... cô đúng là diễn rất đạt đó nha!
Cô ngước nhìn Thiền An Hạ, lần đầu tiên cô cảm thấy khinh thường người khác nhiều như vậy!
Muốn hại bà đây sao... mi chưa đủ level đâu!
- Con cảm thấy không sao rồi - cô lại tiếp tục giả vờ đau đầu - Mà con lại cảm thấy kỳ lạ một chỗ.
- Hửm? Kỳ lạ chuyện gì? - Mẹ cô quan tâm hỏi.
- Em gái con Thiền An Hạ nếu biết con xài tiền phung phí như vậy tại sao lại không ngăn cản nha... - cô ánh mắt xem thường nữ chính rồi nói tiếp - Nếu là em gái tất nhiên phải có trách nhiệm nhắc nhở nếu chị mình làm sai chứ... còn đằng này em ấy đã biết mà còn không chịu nói mà để cho chị mình như vậy. Thật sự là con rất là buồn đó...
Ha ha ha ... sao cô muốn cười quá vậy nè trời! Cô có thể có triển vọng đi thi nghề diễn viên được rồi đó.
Gương mặt Thiền An Hạ còn đang chờ xem kịch vui thì lập tức vặn vẹo đến khó coi. Gương mặt đã đen đi vài phần không mở miệng được nửa lời.
- Phải đó... An Hạ.. sao con lại không khuyên chị mình chứ... hoặc ít nhất cũng phải đi nói với mẹ - mẹ cô lập tức thấy cô nói có lý liền không hài lòng nhìn con mình.
Tên Điền Lâm cũng nhìn Thiền An Hạ đánh giá, dường như nhìn thấy được con người khác của Thiền An Hạ thì phải.
- Thôi mẹ à... đừng trách em ấy! Dù gì mọi chuyện cũng đã như vậy rồi ngày mai con sẽ đi lấy cái thẻ tín dụng đó lại là được - cô giả dạng một người chị hai mẫu mực xin tha cho em gái , rồi nhìn qua cô ta hỏi - Có phải không An Hạ?
- Hừ.. phải!- Thiền An Hạ hừ lạnh tức giận trả lời, bản thân không ngờ mình lai bị chơi ngược lại một cú đau như vậy , ánh mắt giết người nhìn cô chằm chằm.
- Được rồi... vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi! - mẹ cô thấy mọi chuyện đã êm xui liền lên tiếng - Điền Lâm cũng vào ăn đi con.
- Dạ bác... để con dọn chén cho - Điền Lâm cũng đi theo mẹ cô vào bếp.
Hiện tại, cô không thèm bận tâm khập khiễng bước vào nhà vệ sinh gần đó rửa tay.
- Chị đang cố ý làm tôi bẻ mặt phải không? - Thiền An Hạ liền đi sau lưng cô hỏi.
- Tôi có sao? Tôi hiện đang là chị hai mẫu mực còn đau lòng vì em gái mình nha- cô không thèm nhìn cô ta mà trực tiếp rửa tay trên bồn - Còn nữa.. không biết ai là người muốn khiến người ta bẻ mặt trước đây.
- Chị... chị... - Thiền An Hạ bị cô chọc tức lại không biết trả lời làm sao - Chị mà là chị hai mẫu mực sao? Tôi khinh thường chị... đồ kiêu ngạo như chị thì ai mà cần chứ!
- Cô nói ai kiêu ngạo? - Cô lập tức xoay người lại nhìn cô ta.
- Tôi nói Thiền Nguyệt Cát chị là đồ kiêu ngạo coi thường người khác.... dù chị có cố tỏ ra mình tốt bụng cũng không che đậy được bụng dạ xấu xa của chị đâu - Thiền An Hạ bị chọc giận lên nói không biết suy nghĩ.
Cô ta còn cầm lấy ca nước ở kế bên hất vào người cô làm cho cô ước cả một mảng áo.
- Cô... cô đang làm gì vậy hả? - cô bị hất nước bất ngờ nên không kịp né mà máu trong người đã muốn tăng lên tới não.
- Tôi xối nước cho chị tỉnh lại... Thiền Nguyệt Cát chị đang nằm mơ sao? Dù chị có thay đổi hay mất trí nhớ đi chăng nữa thì chị cũng không bao giờ xứng đáng làm chị hai của tôi - Thiền An Hạ tức giận nói năng không suy nghĩ - Con người độc ác như chị sau này sẽ chết sớm mà thôi!
Ào.... ào...
Lần này tiếng nước lại to hơn lần trước rất nhiều. Tại vì Thiền Nguyệt Cát cô đã chính thức cầm nguyên xô nước tạt xuống từ đầu tới chân của Thiền An Hạ.
- Chị... chị - Thiền An Hạ không ngờ cô làm như vậy nên cả người ướt như chuột lột, nhìn vô cùng thảm hại.
- Em gái có cảm thấy mát không? - cô vứt xô nước xuống, gương mặt đã tức giận không thể diễn tả, lần đầu tiên trong đời cô lại bị khinh thường như vậy.
- Tôi không biết mình đã làm chuyện gì trước đây nhưng... cô nên nhớ một điều - cô từ từ đến gần cô ta hơn - Thiền Nguyệt Cát từ bây giờ sẽ không để cô khinh thường nữa... tôi nói cô biết cứ khi nào cô muốn hại tôi thì tôi sẽ hại cô gấp nhiều lần . Vì vậy.. có ngon thì cô cứ làm tiếp đi!
Cô nói xong lập tức bước ra ngoài, ai ngờ mẹ cô cũng vừa đi vào tới.
- Hai con sao lại ướt nhẹp như thế này? - mẹ cô kinh ngạc hỏi.
- Ha ha.. là hai chị em con rất buồn chán nên chơi té nước với nhau vậy mà! Mẹ đừng có lo... em gái con đang rất vui vẻ ở trong đó - cô xua tay từ bộ mặt tức giận chuyển thành vui vẻ nhanh chóng.
- Được rồi.. mau ra ăn cơm thôi! - mẹ cô cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Hôm nay, Thiền Nguyệt Cát cô đã giả dạng thành công một người chị hai mẫu mực rồi nha...
Ha ha.. Thiền An Hạ... xin lỗi cô nha... Nhật Dạ là tôi đây không phải người hiền lành mà để yên cho cô hãm hại đâu.
Bởi vì phương châm của tôi rất đơn giản: Cô hại tôi 1 thì tôi trả cô 10 nhưng nếu cô hại tôi 10 tôi sẽ trả lại cô gấp 100 gấp 1000 lần!!
Sau khi từ bệnh viện về nhà được một tuần, cái chân bó bột của cô cũng có thể được gỡ băng.
- Chân của con tôi đã có thể đi lại bình thường được chưa bác sĩ? - mẹ cô ở một bên lo lắng nhìn bác sĩ hỏi.
- Không sao rồi... có thể đi lại được bình thường chỉ là mới tháo băng nên tránh vận động mạnh - vị bác sĩ ngồi ở mép giường thu dọn dụng cụ vào hộp đựng đồ trả lời.
Hôm nay, mẹ của Thiền Nguyệt Cát đã kêu bác sĩ đến nhà để tháo bột ra cho cô. Bàn chân vừa mới tháo ra nên có chút khó chịu không quen thuộc chút nào.
- Vậy thì tốt.. cảm ơn bác sĩ - mẹ cô trả lời sau đó tiễn vị bác sĩ kia rời đi.
- Tiểu Cát, con cảm thấy thế nào? - mẹ cô quan tâm hỏi rồi nhìn cô ân cần.
- Không sao rồi, con ở nhà thật là buồn chán! - cô gật đầu trả lời rồi than thở.
- Nếu không con qua chơi với Điền Lâm đi... hôm nay là chủ nhật nó không có đi làm - mẹ cô thương tiếc gợi ý.
- Điền Lâm? Cái tên hàng xóm đáng ghét đó có chết con cũng không qua...- cô nghe cái tên trời đánh kia thì lắc đầu.
- Tại sao con lại nói Điền Lâm như vậy? Nó rất là tốt còn luôn quan tâm hai chị em con - mẹ cô nghe cô nói thì có chút không tin vào tai mình - không phải lúc trước con rất thích nó sao?
- Hả? Lúc trước con rất thích hắn... a~ chắc là mẹ lầm rồi, không bao giờ có chuyện con thích hắn đâu! - cô nghe mẹ nói thì trợn mắt kiên quyết phủ nhận.
Cô khinh... hắn chỉ tốt với nữ chính thì có!
Chỉ là...
- Có thật như thế không? - một giọng nói bổng dưng chen ngang còn là có chút khó chịu.
- Điền Lâm... con qua đây khi nào vậy? - mẹ cô thấy người mới vừa vào thì vui vẻ hỏi.
- Con cũng vừa mới qua thôi... hôm nay cho con ăn trực nhà bác gái một bữa nhé! - Điền Lâm dịu giọng trả lời, còn đùa với mẹ cô.
- Ha ha... thằng nhóc này! Còn ở đó ăn trực... chúng ta sau này đều là người một nhà thôi mà! - mẹ cô cười vui vẻ nhìn tên trước mặt rồi còn vỗ vai hắn - Thôi... bác xuống dưới nấu cơm đây!
- Nguyệt Cát... con ở lại nói chuyện với Điền Lâm đi! - mẹ cô lại quay qua còn nháy mắt nhìn cô.
- Mẹ... mẹ... - cô nhìn hành động trên thì trực tiếp gọi mẹ quay lại nhưng mẹ cô đã đi mất tích rồi.
Trong phòng bỗng chốc trở nên có chút kỳ quái, cô ngồi trên giường không có việc gì làm thì cầm điện thoại ra nghịch. Từ đầu tới cuối Thiền Nguyệt Cát cũng không thèm để ý cái tên đang đứng kia.
- Em đang xem anh là người vô hình sao?- Điền Lâm nhìn thấy thái độ của cô thì có chút không thoải mái.
- Thì sao? Tôi đâu có mời anh qua đây... với lại nếu anh không thích thì đi ra khỏi phòng của tôi đi... - cô không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời - Em gái An Hạ của tôi đang nhứt đầu.. rất cần được anh chăm sóc đó.
- Nghe giọng điệu này... em đang ghen à? - Điền Lâm nhìn thấy biểu hiện của cô thì rất muốn cười, còn cảm thấy cô đáng yêu.
- Cái gì? Anh... anh nói ai ghen? - cô nghe câu nói kia thì lập tức ngẩng đầu , ngoái lỗ tai trả lời. - Xin lỗi nha... anh không phải người tôi thích đâu!
- Thật sao?- Điền Lâm đột nhiên đi đến gần cô hỏi, còn là bộ dáng bí ẩn nhìn cô chằm chằm.
- Nè.. nè.. anh định làm gì tôi? - cô bất ngờ thấy hắn tới thì hốt hoảng la lên.
- Thiền Nguyệt Cát... không ngờ sau khi em mất trí nhớ lại đáng yêu như vậy! Lúc trước không phải em luôn muốn quyến rũ anh sao? Bây giờ lại tỏ ra xa cách như vậy.. - Điền Lâm mỉm cười phân trần còn nói thật tâm - Làm anh thật sự có chút không quen!
- Được rồi... tôi làm sao cũng được! Anh không phải chán ghét tôi à... như vậy là theo ý của anh rồi! - cô không để câu nói kia vào tai tiếp túc lên mạng lượt wed.
Cùng lúc đó, một tin nhắn thông báo từ ngân hàng gửi vào máy cô. Vì thế, cô nhấn vào mở ra xem.
[[ Tin nhắn thông báo từ ngân hàng:
Ngày X: Quý khách đã rút triệu từ ngân hàng.
Ngày Y: Quý khách đã sử dụng triệu từ ngân hàng để thanh toán hàng hóa.
Ngày Z: Quý khách đã rút triệu từ ngân hàng.
Thông tin từ thẻ tín dụng của quý khách Thiền Nguyệt Cát ]]
Cái... cái gì thế này? ...... ....là.. triệu ?
Trời ơi... sao nhiều tiền quá vậy? Nhưng mà ngày tháng trong tin nhắn này cũng là vài tuần trước nhưng vài tuần đó cũng là lúc cô xuyên qua cơ mà?
Nếu không phải cô xài... sao tiền lại bị rút ra chứ?
Chẳng lẽ thẻ cô bị ăn trộm...
- Em tính đi đâu vậy? - Điền Lâm vẫn mặt dày ngồi ở trên ghế nhìn cô chằm chằm nãy giờ rồi thấy cô đứng dậy thì quan tâm hỏi.
- Tôi đi đâu kệ tôi... - cô vứt lại một câu thì khập khiễng đi ra - Nè nè... anh làm gì vậy?
- Em mà đi kiểu đó không biết khi nào mới xuống được lầu... để anh giúp cho - tên Điền Lâm kia đột nhiên tốt bụng dìu cô đi.
Cô đành chịu nhẫn nhịn cho hắn dìu đi, nhưng mà sao cô cứ thấy hắn càng ngày càng sát lại gần mình.
- Nè... nè.. anh xích ra một chút được không? - cô thấy hắn đã muốn bao trọn lấy người cô thì lên tiếng kháng nghị.
- Đang xuống cầu thang... nếu em muốn té thì anh sẽ buông ra - Điền Lâm mỉm cười thích thú trả lời.
Cô chỉ đành biết câm nín không trả lời được. Cả thân người ấm áp to lớn của hắn cứ dính vào người cô khiến cô vô cùng khó chịu.
Điền Lâm ở một bên tiếp cận với da thịt non mềm của cô thì có tia xao động kỳ là. Từ người cô toát ra mùi thơm dịu nhẹ, làn da nhẫn mịn như trẻ sơ sinh. Vòng eo đã thế còn mảnh khảnh như có thể bóp gãy được vậy.
Điền Lâm không ngờ Thiền Nguyệt Cát lại xinh đẹp như vậy! Lúc trước vì chán ghét cô nên anh mới không chịu để ý... bây giờ bỗng dưng cô mất trí nhớ lại biến thành con người khác.
Bỗng dưng.. Điền Lâm anh muốn tìm hiểu Thiền Nguyệt Cát! Ý nghĩ này lóe lên làm cho Điền Lâm có chút không tin vào bản thân.
- A~ ... là anh Điền Lâm! Anh qua nhà em khi nào vậy? - Thiền An Hạ nhìn thấy cô và hắn đi xuống từ phía cầu thang thì lớn tiếng gọi.
Cô ta còn đang nhìn chằm chằm vào tư thế của cô và tên Điền Lâm kia.
- À.. anh cũng chỉ là mới qua thôi! Đúng lúc chị em muốn xuống lầu nên anh đi giúp một chút - Điền Lâm buông tay cô ra rồi trả lời, mắt lại nhìn biểu hiện của cô.
- Anh Điền Lâm... hay là một lát dẫn em đi chơi nha!- Thiền An Hạ đột nhiên nũng nịu nắm lấy tay hắn năn nỉ, bộ dáng như con nít xin kẹo.
Xin lỗi nha... nhìn cảnh này cô lại cảm thấy giống cảnh con chó đang xin đồ ăn của chủ thì hơn.
- Mẹ... mẹ có biết tin nhắn ngân hàng này không? - cô không thèm bận tâm nhìn cái cảnh kia mà đi vào bếp hỏi mẹ.
- Tin nhắn này không phải là thẻ ngân hàng con bị mất rồi sao? - mẹ cô nhìn tên ngân hàng thì nhớ ra gì đó trả lời.
Chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị người vô duyên nào đó cắt ngang.
- Làm sao mà bị mất? Không phải là chị hai đem đi cho võ quán gần nhà chúng ta sao?- Thiền An Hạ đột nhiên nhớ ra nói còn nhìn cô khiêu khích.
Cô ta hình như lại muốn làm gì đó hại cô nữa rồi!
- Cho võ quán? Nói vậy là có ý gì ... - cô ở một bên mù mờ không hiểu gì hỏi.
- Ách... em quên là chị hai bị mất trí nhớ - Thiền An Hạ giả bộ vô tình nói ra - Lúc trước chị có đăng ký vào học võ quán mà... còn là rất hào phóng dùng thẻ tín dụng tặng luôn cả võ quán!
Mẹ cô và tên Điền Lâm nhất thời chằm chằm nhìn cô. Tên Điền Lâm kia thì dùng một bộ mặt như cô phạm trọng tội .
Thiền An Hạ thì ở một bên khoanh tay xem kịch vui... cô ta là muốn cô mất mặt với tên Điền Lâm kia chứ gì! Thậm chí, còn muốn cho mẹ thấy cô xài tiền phung phí để sau này không dám cho cô xài tiền nữa.
Thiền An Hạ... cô được lắm!  ̄0 ̄
- Ôi... như vậy sao? Chắc có lẽ lúc trước con thấy võ quán đó hơi cũ kỹ nên mới cho tiền họ thôi mà! Làm sao con lại lấy tiền mình đi cho người ta được chứ! - cô quyết tâm phải hạ được Thiền An Hạ, cô sẽ không cho cô ta được toại nguyện đâu.
- Ủa? Là như thế sao? Em còn nhớ hình như không phải là như vậy... em nhớ chị hai thích võ sư của võ quán đó nên mới chi tiền hào phóng như vậy nha- Thiền An Hạ lại tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Hừ... cô ta đang ỷ cô không nhớ gì thì khi dễ cô sao?
Thiền An Hạ... cô thì biết đóng kịch còn Thiền Nguyệt Cát tôi không đóng kịch được sao?
- Ôi... thật sự như vậy sao? Con thật sự không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đây - cô sờ đầu của mình giả vờ cố gắng nhớ gì đó - A~ .. sao đau đầu quá! Thật sự con không nhớ gì cả.
- Nguyệt Cát con không sao chứ? - mẹ cô hốt hoảng tưởng là thật chạy đến bên cô.
Tên Điền Lâm cũng lo lắng đi đến gần cô hơn. Nhất thời, Thiền An Hạ lại bị bỏ rơi không ai quan tâm.
- Nếu em không nhớ được thì đừng cố nhớ... sau này sẽ từ từ hồi phục thôi mà! - Điền Lâm ở một bên cũng an ủi cô.
Ha ha ... cô đúng là diễn rất đạt đó nha!
Cô ngước nhìn Thiền An Hạ, lần đầu tiên cô cảm thấy khinh thường người khác nhiều như vậy!
Muốn hại bà đây sao... mi chưa đủ level đâu!
- Con cảm thấy không sao rồi - cô lại tiếp tục giả vờ đau đầu - Mà con lại cảm thấy kỳ lạ một chỗ.
- Hửm? Kỳ lạ chuyện gì? - Mẹ cô quan tâm hỏi.
- Em gái con Thiền An Hạ nếu biết con xài tiền phung phí như vậy tại sao lại không ngăn cản nha... - cô ánh mắt xem thường nữ chính rồi nói tiếp - Nếu là em gái tất nhiên phải có trách nhiệm nhắc nhở nếu chị mình làm sai chứ... còn đằng này em ấy đã biết mà còn không chịu nói mà để cho chị mình như vậy. Thật sự là con rất là buồn đó...
Ha ha ha ... sao cô muốn cười quá vậy nè trời! Cô có thể có triển vọng đi thi nghề diễn viên được rồi đó.
Gương mặt Thiền An Hạ còn đang chờ xem kịch vui thì lập tức vặn vẹo đến khó coi. Gương mặt đã đen đi vài phần không mở miệng được nửa lời.
- Phải đó... An Hạ.. sao con lại không khuyên chị mình chứ... hoặc ít nhất cũng phải đi nói với mẹ - mẹ cô lập tức thấy cô nói có lý liền không hài lòng nhìn con mình.
Tên Điền Lâm cũng nhìn Thiền An Hạ đánh giá, dường như nhìn thấy được con người khác của Thiền An Hạ thì phải.
- Thôi mẹ à... đừng trách em ấy! Dù gì mọi chuyện cũng đã như vậy rồi ngày mai con sẽ đi lấy cái thẻ tín dụng đó lại là được - cô giả dạng một người chị hai mẫu mực xin tha cho em gái , rồi nhìn qua cô ta hỏi - Có phải không An Hạ?
- Hừ.. phải!- Thiền An Hạ hừ lạnh tức giận trả lời, bản thân không ngờ mình lai bị chơi ngược lại một cú đau như vậy , ánh mắt giết người nhìn cô chằm chằm.
- Được rồi... vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi! - mẹ cô thấy mọi chuyện đã êm xui liền lên tiếng - Điền Lâm cũng vào ăn đi con.
- Dạ bác... để con dọn chén cho - Điền Lâm cũng đi theo mẹ cô vào bếp.
Hiện tại, cô không thèm bận tâm khập khiễng bước vào nhà vệ sinh gần đó rửa tay.
- Chị đang cố ý làm tôi bẻ mặt phải không? - Thiền An Hạ liền đi sau lưng cô hỏi.
- Tôi có sao? Tôi hiện đang là chị hai mẫu mực còn đau lòng vì em gái mình nha- cô không thèm nhìn cô ta mà trực tiếp rửa tay trên bồn - Còn nữa.. không biết ai là người muốn khiến người ta bẻ mặt trước đây.
- Chị... chị... - Thiền An Hạ bị cô chọc tức lại không biết trả lời làm sao - Chị mà là chị hai mẫu mực sao? Tôi khinh thường chị... đồ kiêu ngạo như chị thì ai mà cần chứ!
- Cô nói ai kiêu ngạo? - Cô lập tức xoay người lại nhìn cô ta.
- Tôi nói Thiền Nguyệt Cát chị là đồ kiêu ngạo coi thường người khác.... dù chị có cố tỏ ra mình tốt bụng cũng không che đậy được bụng dạ xấu xa của chị đâu - Thiền An Hạ bị chọc giận lên nói không biết suy nghĩ.
Cô ta còn cầm lấy ca nước ở kế bên hất vào người cô làm cho cô ước cả một mảng áo.
- Cô... cô đang làm gì vậy hả? - cô bị hất nước bất ngờ nên không kịp né mà máu trong người đã muốn tăng lên tới não.
- Tôi xối nước cho chị tỉnh lại... Thiền Nguyệt Cát chị đang nằm mơ sao? Dù chị có thay đổi hay mất trí nhớ đi chăng nữa thì chị cũng không bao giờ xứng đáng làm chị hai của tôi - Thiền An Hạ tức giận nói năng không suy nghĩ - Con người độc ác như chị sau này sẽ chết sớm mà thôi!
Ào.... ào...
Lần này tiếng nước lại to hơn lần trước rất nhiều. Tại vì Thiền Nguyệt Cát cô đã chính thức cầm nguyên xô nước tạt xuống từ đầu tới chân của Thiền An Hạ.
- Chị... chị - Thiền An Hạ không ngờ cô làm như vậy nên cả người ướt như chuột lột, nhìn vô cùng thảm hại.
- Em gái có cảm thấy mát không? - cô vứt xô nước xuống, gương mặt đã tức giận không thể diễn tả, lần đầu tiên trong đời cô lại bị khinh thường như vậy.
- Tôi không biết mình đã làm chuyện gì trước đây nhưng... cô nên nhớ một điều - cô từ từ đến gần cô ta hơn - Thiền Nguyệt Cát từ bây giờ sẽ không để cô khinh thường nữa... tôi nói cô biết cứ khi nào cô muốn hại tôi thì tôi sẽ hại cô gấp nhiều lần . Vì vậy.. có ngon thì cô cứ làm tiếp đi!
Cô nói xong lập tức bước ra ngoài, ai ngờ mẹ cô cũng vừa đi vào tới.
- Hai con sao lại ướt nhẹp như thế này? - mẹ cô kinh ngạc hỏi.
- Ha ha.. là hai chị em con rất buồn chán nên chơi té nước với nhau vậy mà! Mẹ đừng có lo... em gái con đang rất vui vẻ ở trong đó - cô xua tay từ bộ mặt tức giận chuyển thành vui vẻ nhanh chóng.
- Được rồi.. mau ra ăn cơm thôi! - mẹ cô cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Hôm nay, Thiền Nguyệt Cát cô đã giả dạng thành công một người chị hai mẫu mực rồi nha...
Ha ha.. Thiền An Hạ... xin lỗi cô nha... Nhật Dạ là tôi đây không phải người hiền lành mà để yên cho cô hãm hại đâu.
Bởi vì phương châm của tôi rất đơn giản: Cô hại tôi thì tôi trả cô nhưng nếu cô hại tôi tôi sẽ trả lại cô gấp gấp lần!!