Hai đứa trẻ lấy Vĩ làm điểm tựa và đuổi nhau tít mù thành một vòng tròn. Tiếng cười của chúng vang khắp khu trại yên tĩnh. Chiều tàn sải bóng xuống rừng cây nhân tạo. Ánh nắng màu cam xuyên qua tán lá làm thành những vệt lốm đốm trên mặt đất. Gió thốc lên từ núi, từ đại ngàn rồi rẽ ngang qua trang trại, đưa đẩy mùi ngai ngái tổng hợp của hàng ngàn loài thực vật. Khung cảnh dễ chịu đến nỗi Vĩ cứ đứng yên không nhúc nhích, mặc cho bọn trẻ nấp đằng trước, rồi sau lưng cô, đôi lúc xô đẩy cô sém ngã.
- Hê, Lucky.
- Bảo hô to.
- Đứng nghiêm. Thủ trưởng ra lệnh…quay sang trái. Bi Nốt ruồi. Đội viên Bi Nốt ruồi. Anh trái lệnh thủ trưởng à? Đứng nghiêm, quay sang trái.
Con chó rừng và cậu bé da nâu có mụn nốt ruồi trên chóp mũi nhìn Bảo ngơ ngác. Cả hai quả có đứng nghiêm thật, song không biết “quay sang trái” nghĩa là thế nào. Bảo có vẻ mất hết kiên nhẫn.
- Nhìn thủ trưởng đây này.
- Cậu ép chặt hai tay ngang sườn và quay sang trái làm mẫu, mặt ngẩng cao như một đại đội trưởng đứng trước hàng trăm quân lính.
Lần này, Bi làm theo ngay tức khắc, còn Lucky vẫn thản nhiên như không. Trái lại, thấy động tác của Bảo ngồ ngộ, nó nhảy tót lên người cậu bé, một chân trước đặt lên cổ cậu và thè cái lưỡi hồng có một đốm đen liếm lên má Bảo.
- Ấy, ấy…
- Bảo cuống quýt đẩy con chó ra.
- Đồng chí bỏ hàng ngũ, tôi phạt đồng chí. Đêm nay đồng chí phải thức để trực đêm.
Vĩ không nhịn được cười. Cô cười đến chảy cả nước mắt. Bảo quệt mồ hôi ròng ròng trên hai gò má đỏ gay.
- Đồng chí đội phó, không được cười trong lúc đang hành quân, mời đồng chí đứng vào hàng ngũ.
- Vâng, thưa đại đội trưởng. – Vĩ vội vã đứng ra đằng sau con chó.
Bảo lại gần để nắn hàng cho chỉnh rồi đi đi lại lại vẻ hài lòng.
- Tôi nói cho các đồng chí rõ. Đêm nay những người hành tình khác sẽ tấn công chúng ta…Vĩ âu yếm nhìn con trai. Từ lúc đứa con bị mất tích của Di quay về trang trại, Bảo vui hẳn lên. Thằng bé không có bạn. Nó đặt tên cho cậu bé kia là Bi, Bi Nốt ruồi, còn con chó rừng may mắn đã hai lần thoát chết, Bảo gọi là Lucky. Hôm trước, sau khi biết chuyện Lãm lôi Lucky ra làm vật thí nghiệm, Vĩ đã có ý trách. Cô cho rằng hành động của con vật hoang dã lúc nhảy xổ vào lão thầy mo cũng đáng được trân trọng như một con người, nếu không muốn nói là đáng trân trọng nhiều hơn kẻ được gọi là người.
Bảo cho cô biết rằng cậu rất bận vỉ cùng một lúc phải dạy những hai “học trò” nói tiếng Việt. Bi thì có thể nói lại được còn Lucky chỉ nghe thôi mà chẳng nói năng gì. Cậu bé từ ngày về trang trại lúc nào cũng vui vẻ. Nó làm bạn với Bảo một cách tự nhiên. Tuy đôi lúc Vĩ thấy đôi mắt nó ẩn một nỗi buồn sâu ngút. Đấy là khi cô hôn lên trán bé Bảo để chúc ngủ ngon. Thằng bé nằm cạnh Bảo mở to mắt. Có lẽ nó chưa được nhìn thấy hành động ấy bao giờ.
- Các đồng chí tập trung vào đây. Khi nào tôi hô to, các đồng chí phải quay về vị trí. Tôi nhắc lại, đồng chí Bi Nốt ruồi bảo vệ tháp trung tâm.
- Bảo khoát tay về phía nhà lầu.
- Đồng chí Lucky yểm trợ tôi, còn đồng chí đội phó canh địch ở trong pháo đài.
Nói đến đó, Bảo chỉ tay về khu nhà kính. Vĩ cũng theo phản xạ nhìn về hướng ấy. Cô giật mình khi thoáng thấy một bóng đen vừa vòng lên từ bức tường kính bên kia. Đó là Ráy, chị ta rón rén như sợ người khác nhìn thấy. Bắt gặp ánh mắt Vĩ, Ráy cúi mặt xuống và rảo bước về khu nhà bếp. Vĩ vội tiến lại gần, cắt ngang đường của chị ta.
- Chị đi đâu về vậy?
Ráy quay đi vẻ lúng túng. Giờ Vĩ mới để ý thấy chiếc áo màu chàm của chị ta bê bết bùn đất và trên tay chị ta có một chiếc túi vải trong đựng một vật cứng. vĩ rất muốn được nhìn vào bên trong xem đó là thứ gì, song chị ta đẩy vội ra sau nhưu đọc được ý nghĩ của Vĩ.
- Chị đi đâu về vậy? – Vĩ nhắc lại.
- Tôi đi hái lá.
- Lá ở trong túi kia à?
- Ừ, lá ở trong túi.
Ráy càng lúc càng lúng túng, khác hẳn thái độ ngạo mạn của chị ta thường ngày.
- Chị làm sao vậy?
- Không…tôi không sao. – Ráy định lách qua người Vĩ để tiến về phía trước, song cô đã bước sang ngang để chặn chị ta lại.
- Chị có điều gì muốn giấu tôi? Tất cả những chuyện này là thế nào? Trang trại trong hơn một tháng có bốn người chết. Và chị thì lúc nào cũng nhìn thấy những bóng đen, bóng đen. Bóng đen nào? Tôi ngờ rằng…
- Cô không hiểu đâu. Có những chuyện cô không hiểu đâu. – Ráy ngước mắt lên. Tròng trắng của chị ta đỏ sậm lại và da mặt càng xám ngoét lại.
- Tôi không hiểu, hay chị cố tình không hiểu,chị có muốn tôi làm rõ hết mọi chuyện hay không? – Vĩ bước sát lại và Ráy giật mình lùi ra sau một bước.
Đột nhiên, Vĩ nghe thấy những âm điệu quen thuộc vọng tới.
Rồng rắn lên mâyCó cây núc nắcCó nhà khiển binhHỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không…Tiếng của bé Bảo, cả của Bi nữa. Chúng đang chơi trò rồng rắn. Giọng của chúng hoà vào nhau đồng thanh. Những bước chân nện thình thịch trên nền đất. Vĩ thấy choáng váng. Khuôn mặt Ráy biến mất, thay vào đó là một đoàn trẻ con rồng rắn. Chúng chạy tới chạy lui. Chúng cười lanh lảnh và đứa trẻ cuối cùng trợn mắt trêu ngươi Vĩ.
Cô lại thấy Ráy quay trở lại, lần này chị ta thay thế vị trí cuối cùng trong đám người uốn lượn kia. Vĩ giơ hai tay lên phía trước.
- Chị nói đi? Chị đã làm gì? Ngay cả chuyện người đàn bà thổi sáo trong ngôi nhà cổ, người chị ta đầy máu, cũng là do chị bày chuyện phải không? Chị nói đi…nói đi…Có tiếng rên rỉ, rồi tiếng oẹ, khạc rõ to. Vĩ giật mình bừng tỉnh. Cô thấy mình đang xiết chặt cổ người đàn bà trước mặt và chị ta không chống cự nổi, chỉ còn cách khua tay điên cuồng vào người cô. Đôi mắt trợn trừng toàn tròng trắng. Vĩ hốt hoảng buông tay ra.
- Tôi xin lỗi.
Ráy đưa tay ôm lấy cổ và gập người xuống ho. Khi chị ta ngẩng lên, khuôn mặt đã mất hẳn vẻ bối rối ban nãy mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến vô cảm.
- Cô đã nhìn thấy người ấy?
- Đúng thế, và người chị ta đầy máu…Đấy là bé Bảo nói thế…
- Cô chữa lại.
- Nghiệp chướng.
- Chị ta thì thào. – Tất cả chúng ta đều phải trả giá.
- Ai phải trả giá?
- Tôi, cô và tất cả những người khác.
- Vì những lựa chọn sai lầm.
- Ai sai lầm?
- Tôi, cô và tất cả những người khác.
- Chị ta lặp lại, lảm nhảm như một người mộng du. – Tôi đã nhìn thấy những bóng đen bao phủ.
- Ở đâu? – Vĩ sởn gai ốc. Cô cũng như lên cơn nhập đồng cùng Ráy.
- Ngay đằng sau lưng cô.
Vĩ giật mình quay lại phía sau, chỉ thấy hai đứa trẻ và con chó hồn nhiên đuổi nhau quanh gốc cây. Cô cảm thấy đã bình tâm trở lại.
- Chị đừng hòng nói dối tôi những chuyện này. Tôi không tin bất cứ điều gì chị nói.
- Đó là sự thật. – Ráy hạ giọng, đôi mắt chị ta đột ngột trở nên thất thần. – Tôi sợ, tôi sợ lắm.
- Chị mà cũng biết sợ à. – Vĩ cười vang.
- Chị lắm trò thật.
- Tôi đã nhìn thấy nó, và cả bóng đen đứng ngay sau nó. – Ráy dường như không để ý gì đến lời chế nhạo của Vĩ. Chị ta vẫn cứ lảm nhảm. – Tôi nhìn thấy nó rồi, và tôi biết điều ấy thế nào rồi cũng xảy ra.
- Nó là cái gì?
- Cô hãy bảo trọng. Không ai có thể bảo vệ cô ngoài chính bản thân cô.
Gương mặt Ráy trở về vẻ phẳng lặng vốn có. Chị ta cúi xuống nhặt chiếc túi và đi theo hướng đã định.
Vĩ không nói gì. Cô cũng không ngăn cản chị ta nữa.
Sau bữa tối, Vĩ gấp đống quần áo vừa rút ở dây phơi. Cô miết bàn tay lên những nếp vải thơm mùi nắng, miết đi miết lại đến nỗi vải phẳng lì như vừa được là sượt. Vĩ suy nghĩ rất lung. Cô chẳng còn lý do gì để ở lại cái nơi đầy chết chóc này nữa. Những cái chết bất đắc kỳ tử như báo trước tai hoạ đang chuẩn bị ập tới.
Cô nghĩ đến cô gái cầm đèn bão trong đêm sương mù. Khuôn mặt xinh đẹp lạ lẫm của cô ta nhìn cô chăm chú trong cái đêm đầu tiên cô ở lại trang trại. Thế rồi cô ta chết. Bất chợt, Vĩ ngước lên xà nhà, như thể đôi chân của cô gái vẫn còn đang đu đưa trên ấy. Cô nhớ lại đôi mắt tỉnh táo đến tội nghiệp của người điên, vẻ điên loạn của anh ta trong buổi lễ khánh thành khi anh ta gào lên rằng có kẻ đã giết chị anh ta. Và con người lúc tỉnh lúc mê cũng chết ngay trong đêm hôm đó. Di, người mẹ bạc mệnh của cậu bé Bi, người đã muốn báo cho Vĩ biết một điều bí mật mà chị ta vừa khám phá, sau rốt cũng treo cổ tự vẫn trên vách đá. Còn lão thầy mo, suýt tí nữa thì cô đã giết chết lão, ngộ độc vì một ly rượu có pha lá ngón. Ai đã gây ra tất cả những chuyện này? Người tiếp theo sẽ là ai? Có phải kẻ giấu mặt muốn giết dần giết mòn những người có mặt ở trang trại này? Nếu vậy…Vĩ giật thót người. Theo phản xạ, cô đưa mắt tìm bé Bảo. Hai đứa bé ăn tối trước cô, sau đó loáng một cái đã không thấy đâu nữa.
Vĩ vội vã xuống nhà. Cô nhìn quanh sân giữa rồi vòng ra phía chuồng gấu. Cô chắc lũ trẻ đang chơi ở đó. Quả nhiên, hai đứa đang buộc một chiếc bánh quy vào đầu gậy rồi huơ trước mặt hai con gấu. Một con thò chân trước đen sì quờ chiếc bánh, song nó rơi vụn lả tả xuống đất.
- Hai đứa về nhà ngay, tối trời không được đi lung tung.
- Bọn con về ngay đây ạ.
- Bảo hơi giật mình khi nhìn thấy mẹ.
- Mẹ nhìn này, con gấu bố đã ăn được hai chiếc bánh quy, nó ăn hết phần của gấu mẹ.
- Thôi nào, hai cậu về ngay.
Vĩ đứng chặn giữa chuồng gấu và hai đứa trẻ. Hai tay cô dang ra làm điệu bộ “stop”. Đứng ở vị trí này,cô có thể nhìn rõ những ngôi nhà cuối cùng còn sót lại trong Trại Hoa Đỏ đang sáng ánh đèn. Ngôi nhà của vợ chồng già sát ngay khu chuồng trại, hai cái bóng lụi cụi của họ di chuyển chậm chạp như những hình rối trên sân khấu. Nhà của trưởng bản ngự ngay giữa rừng cây và nhà của A Cách cạnh đó đều sáng choang. Nhà của Ráy nằm ngoài rìa thấp thoáng sau những tán lá. Bất thần, một cơn gió mạnh thốc chiếc rèm cửa tung lên và trong khoảnh khắc, cô thoáng nhìn thấy một bóng người nữa trong đó. Chiếc rèm cửa trở về vị trí của nó và những tán lá đu đưa xào xạc dưới bóng trăng tạo thành những chiếc bóng quái lạ hắt lên mái gỗ của chuồng gấu. Vĩ thấy tò mò. Ráy có thể nói chuyện với ai được? Ở khu trại này người ta hiếm khi giao tiếp với nhau theo những lễ nghi thông thường như những làng bản khác. Vĩ dặn bé Bảo.
- Hai đứa đứng đây chờ mẹ.
Cậu bé có vẻ sung sướng vì chưa bị lôi cổ về vội, tiếp tục nối một chiếc bánh quy khác lên đầu gậy.
Vĩ men theo những bụi cây và nhẹ bước lại gần cửa sổ để đôi giày vải của cô không đạp vào những cành cây khô. Có tiếng khe khẽ phát ra. Là giọng của Ráy.
- Tôi sợ lắm. Tôi không muốn làm những việc này nữa. Rồi tôi sẽ bị quả báo.
- Cô nhớ cho, tội của cô đáng bị treo cổ. Nếu cô phản tôi, xin mời, cứ việc. Ngay ngày mai cô sẽ được nằm mát mẻ trong nhà đá.
- Giọng nói rin rít không rõ của đàn ông hay đàn bà, như phát ra từ một cỗ máy.
- Thà tôi vào tù cũng được, còn hơn phải làm những việc này. Tôi…tôi…linh cảm thấy sự chẳng lành…
- Sự chẳng lành nhất là ở đây này.
- Giọng nói người máy lại cất lên. Lần này Vĩ nghe thấy Ráy rên rỉ với những âm thanh tắc nghẹn như thể chị ta đang bị một gọng kimg siết chặt trên cổ. – Tôi sẽ cho cô tắc thở còn nhanh hơn cái lũ treo cổ kia.
Trống ngực Vĩ đập mạnh đến độ cô sợ rằng những người trong kia sẽ nghe thấy nhịp đập của nó mất.
- Chết mẹ cái lời nguyền ấy đi. Tôi không tin vào mấy thứ lẩm cẩm ấy. Cô phải tìm ra bằng được phiến đá đen. Đến lúc đó, cô sẽ vĩnh biệt cái nơi khỉ ho cò gáy này và trở thành bà hoàng.
- Anh chưa nhìn thấy nó. – Ráy rên rỉ. – Nó ở đâu ra? Tại sao tôi sống ở cái bản này hơn 30 năm rồi mà chưa nhìn thấy nó?
- Để…đêm nay tôi kiểm tra xem. Nó nằm ở vị trí nào lát nữa cô vẽ lại cho tôi. Chắc cô lại thần hồn nát thần tính nên trông gà hoá cuốc, mà tôi thấy cái đó chẳng có gì là đáng sợ cả. Thứ cô nên sợ nhất là cái này này.
Vĩ nghe thấy tiếng Ráy kêu lên một tiếng. Giọng người kia nhỏ, xuống tông độ rất thấp nên Vĩ phải áp tai vào vách mới có thể nghe thấy, song cô đoán rằng hắn vừa giơ ra một thứ vũ khí gì đó khiến Ráy sợ chết khiếp.
- Anh đã giết tất cả bọn họ? – Ráy nói lâm râm nửa như hỏi, nửa như cầu nguyện.
- Ừ, giết hết, giết sạch, giết luôn cả cô nữa nếu như cô phản tôi.
- Anh điên rồi. Tôi đã nhìn thấy những bóng đen bao phủ quanh người anh. Nó đã đứng ngay đằng sau lưng anh.
- Mụ nói lảm nhảm cái gì thế? Đừng có điên, đừng có doạ tôi.
Vĩ suýt chết ngất. Nếu tất cả những người đã chết ở Trại Hoa Đỏ có ngồi dậy ngay cạnh cô cũng không làm cô sợ đến thế này. Vì bực tức, gã đàn ông kia nói to hơn những câu vừa rồi. Giọng thật của gã lập tức lộ ra, cái giọng thô lậu mà cho dù có bị bịt mắt cô cũng không thể nhầm lẫn. Sương. Con người mà sự xuất hiện lần đầu của gã đã khiến cô không khỏi không cảm thấy lo sợ.
Dường như gã đang lúng túng. Dường như gã cũng vừa quay đầu lại như cô đã làm thế khi Ráy nói với cô một câu tương tự.
- Tôi đã nhìn thấy nó. Nó đang đứng ngay đằng sau lưng anh. – Ráy tiếp tục câu vừa rồi, lần này chị ta gào lên khe khẽ bằng cái giọng khào khào âm u như thể con quái vật vô hình đã đứng sát ngay sau lưng và đang giơ móng vuốt chuẩn bị bóp cổ hắn.
Chân tóc đằng sau gáy Vĩ gai lên. Cô như ngấp nghé trước một sào huyệt bí mật mà trong đó, kẻ sát nhân đang làm một cuộc tế lễ kinh dị với mụ phù thuỷ. Cô lảo đảo lùi lại sau để tựa lưng vào tường. Ống bơ nước trừ ma treo trên vách gỗ mà nhà nào ở bản này cũng có văng ra ngoài và lăn lông lốc trên mặt lá khô nỏ. Tức thì những tiếng người câm bặt. Cô nhảy vội ra vách sau và đứng nép vào mặt gỗ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai con quái vật này phát hiện ra cô? Liệu thân thể cô có đu đưa trên một vách đá nào đó trong thâm sơn cùng cốc? Vĩ cảm thấy khó thở. Miệng cô há ra để hớp lấy không khí. Song cô không dám thở mạnh, sợ rằng ngay cả tiếng thở của mình cũng có thể lọt vào tai gã Sương.
Tiếng cửa rít lên. Tiếng chân bước ra hiên gỗ. Nó bước hai nhịp rồi dừng lại, rồi lại hai nhịp nữa. Lần này cô thấy cái bóng cao lớn đổ dài xuống mặt đất. Cái bóng di chuyển sang bên phải, biến mất, rồi lại hiện ra, và vòng ra chái nhà. Cô có thể nghe thấy những bước chân đạp ràn rạt trên lá khô. Trong khoảnh khắc, Vĩ tuyệt vọng,cô gần như khuỵu xuống đất. Bất ngờ, tiếng bé Bảo hét lên.
- A, chú Sương, chú đến hồi nào vậy?
Những bước chân lập tức dừng lại, ngập ngừng, rồi lại đạp ràn rạt trên lá khô, nhưng là về một hướng khác.
- Chào cậu cả. Khoẻ không? Mà anh chàng nào kia? – Sương vẫn hồ hởi hệt một ông chú tốt bụng.
- Bạn cháu đấy. Cậu ấy là con của cô Di, nhưng mẹ cậu ấy chết rồi.
- À. – Sương hơi chững lại.
- Tội nghiệp thằng bé. – Mà mẹ cháu đâu rồi?
- Mẹ cháu vừa đứng đây mà.
Cô có thể cảm thấy ánh mắt ngạc nhiên của Bảo đang lướt quanh những bụi cây. Con quái vật không nói gì. Có lẽ hắn cũng đang đưa mắt nghi ngờ nhìn khắp các hốc tối. Vĩ rạp mình xuống vách và nhanh nhẹn di chuyển về phía chái nhà bên kia rồi chạy một mạch thẳng hướng bìa rừng. Ở đoạn này, ngôi nhà của Ráy đã che khuất tầm mắt hắn, nhưng cô sẽ phải rẽ sang trái để quay về khu nhà chính. Trăng rằm sáng vằng vặc như thắp đèn, soi rõ bất cứ vật di chuyển nào trong rừng cây. Vĩ đành ngoặt sang bên phải. Đây là lối vào ma trận.
Những thân cổ thụ hoang sơ vẫn còn nguyên đó và toát ra mùi thực vật ẩm ướt. Ngôi nhà đá ong thứ chín vẫn tối om như thời tiền sử. Chủ nhà từ chối mắc điện. Mái nhà lùm lên một đống như nầm mồ khổng lồ. Mắt cô chạm phải một bóng người bất động trước hiên nhà. Ánh trăng soi rõ mớ tóc trắng xoã dài phất phơ trong gió. Chủ nhân cuối cùng của ngôi nhà. Bà ta trông hệt mụ phù thuỷ trong những bộ phim kinh dị về rừng già. Cô không nhìn thấy gì ngoài mớ tóc trắng rối bù, song có thể cảm nhận được ánh mắt của bà ta đang quan sát cô.
Vĩ thản nhiên bước qua những lùm cây rậm rạp để rẽ vào ma trận. Những bức tường lá cây sẽ mang lại cho cô sự an toàn tuyệt đối. Nhắm mắt cô cũng có thể thuộc được đường đi lối lại của nó, còn tất cả những người khác thì không thể.
Vĩ đã vào đến ma trận. Cô tìm đến góc nhọn tạo thành chữ V. Cô sẽ phải làm gì bây giờ? Tại sao gã Sương đột ngột đến đây? Qua câu chuyện vừa rồi thì mọi sự gần như đã sáng tỏ. Đã có bốn người chết, và thêm cô nữa cũng đâu có gì đáng kể. Bất thình lình, Vĩ nghe thấy tiếng một vật chạm nhẹ vào lá cây. Người cô cứng lại như bị bóng đè. Rồi một tiếng loạt soạt nữa. Nó đang di chuyển phía sau một hành lang ma trận. Và ngay khi cô chưa kịp phản ứng gì, một bóng đen đã đổ dài trước mắt cô. Chẳng cần quay lại, Vĩ cũng biết đó là “thứ” gì.
- Sao công chúa lại ra đây ngồi vào lúc trời tối om thế này?
Vĩ run rẩy đứng lên. Đôi mắt gã Sương nhìn cô chằm chằm như con cú vọ.
- Đâu…có tối. Trăng hôm nay sáng mà.
- Ừ nhỉ.
- Gã ngước lên nhìn trời. – Trăng hôm nay sáng thật. Ra là công chúa ra đây ngồi ngắm trăng. Mà sao ngắm trăng chẳng nhìn trăng lại nhìn xuống đất thế?
Giọng gã đầy ngạo mạn, không còn cái vẻ khúm núm xu nịnh thường ngày.
- Tôi ngắm từ này rồi. Anh đến đây từ lúc nào vậy?
- Sương vừa đến, mà nhìn thấy Sương chị cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ, lại còn giật mình như nhìn thấy ma ấy.
- Tất nhiên rồi. Tôi đang ngồi một mình ở cái nơi tĩnh lặng này, thế rồi tự nhiên anh xuất hiện từ đằng sau, thử hỏi là anh thì có giật mình hay không? – Vĩ đã lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn lớp da mặt bóng nhẫy của hắn dưới ánh trăng, chỉ thấy giận điên lên. Máu nóng trong người cô chảy rần rật.
Sương ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Đúng thật, em định doạ chị tí chơi.
- Anh đến đây làm gì? – Vĩ lạnh lùng.
- À, anh Lưu bảo em đến.
- Lưu bảo? – Vĩ ngạc nhiên.
- Tất nhiên, nếu không em tự động mò đến cái nơi buồn tẻ này làm gì. – Gã phác một cử chỉ chán nản như thật. – Anh Lưu nói rằng hình như chị đang gặp chuyện gì đó. Anh ấy không yên tâm nên muốn đến đây đón chị và cháu Bảo về. Công việc của anh Lưu dạo này đang rất bận nên em xung phong đến rước công chúa.
Vĩ nhớ lại cú điện thoại của Lưu hôm cô lần theo dấu vết lão thầy mo. Chắc hẳn Lưu đã đoán biết được chuyện chẳng lành nên anh thấy lo lắng.
- Sao đến mà không báo trước? – Vĩ cau mặt.
- Trời ạ. Hình như sóng điện thoại nó quên không rẽ vào trang trại rồi. Gọi cho chị cả nghìn lần không được. Với lại, anh Lưu cũng không muốn gọi điện thoại trước,sợ rằng nếu chỉ nói qua điện thoại sẽ không thuyết phục được chị.
- Được rồi. Bao giờ anh cho mẹ con tôi về?
- Vội gì chị. Em ở chơi với cháu vài hôm đã, tranh thủ tận hưởng tí gió rừng luôn. Ở thành phố nhiều cũng phát ốm lên ấy chứ.
- Không, tôi muốn về ngay. Ngay sáng mai.
Sương tắt ngay nụ cười. Hắn nhìn cô chòng chọc.
- Sao chị vội thế? Chị vẫn cứ muốn ở lại đây cơ mà?
- Nhưng chẳng lẽ anh không biết chuyện vừa rồi trang trại đã có thêm hai người chết nữa hay sao. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giờ nào nữa. – Vĩ gào lên.
- Thì trước đây vẫn đã có hai người chết mà chị đâu có chịu về. Rồi thêm hai người chết nữa chị cũng đâu có gọi gì cho em và anh Lưu. Sao tự nhiên giờ chị lại cuống lên thế?
Hắn tiến sát về phía Vĩ, mùi gây gây trên cơ thể hắn khiến Vĩ phát ói. Cô lùi lại đằng sau vài bước.
- Tự nhiên tôi cảm thấy không thích thì muốn về thôi. Sáng mai mẹ con tôi sẽ thu dọn đồ đạc.
- Không. Còn tôi thì chưa thích về.
- Hắn tiếp tục tiến lên. Lần này Vĩ không còn chỗ lùi, lưng cô áp sát vào lớp lá cây.
- Tại sao cô lại cứ khăng khăng như công chúa thế. Bao nãy cô chạy đi đâu? Nghe thấy những chuyện gì?
- Chuyện gì? Anh nói chuyện gì à?
- Tôi đâu có bảo tôi nói gì? Sao cô lại nghĩ là tôi nói gì mà không phải là người khác?
Bất giác Vĩ thấy điên lên, cô muốn thò tay ra siết cổ hắn như sáng nay đã làm với Ráy, song cô bất lực trước thân hình lừng lững như một cây thịt.
- Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì? Tôi đi dạo chứ còn đi đâu. Còn nếu anh không muốn đưa tôi về sớm thì để tôi gọi Lưu lên đón tôi về.
Thái độ cáu kỉnh của Vĩ khiến hắn băn khoăn. Hắn hơi lùi lại. Quay đi. Ngắm nhìn góc nhọn hình chữ V. Rồi quay lại, mặt đối mặt với Vĩ.
- Cô quát tôi đấy hả,công chúa?
- Hắn thì thầm, bàn tay chuối mắn khoanh lấy cổ cô rồi hất ngược cằm cô lên. – Cô có muốn sung sướng ngự trong lâu đài như công chúa hay muốn tôi bóc vỏ hết sự thật về cô cho bàn dân thiên hạ biết. Lúc đó hẳn Lưu sẽ vui vẻ lắm đấy. Thằng nhóc Bảo kia cũng sẽ vẫy tay chào cô mà thôi.
Vĩ nấc lên, nước mắt trào ra. Cục nghẹn trong cổ cô không nuốt trở lại được vào trong vì bị cái gọng kìm bằng sắt thịt người xiết chặt lấy.
- Được rồi, được rồi.
- Hắn thả tay ra. Giọng ráo hoảnh như một diễn viên đang diễn trò trên sân khấu.
- Chị Vĩ yêu quý. Chị cứ yên tâm. Ngày nào thằng Sương còn sống trên cõi đời này, sẽ không ai biết gì về chuyện của chị hết. Giờ thì về thôi. Chị bảo Ráy chuẩn bị đồ ăn cho em nhé. Em đói đến run cả chân tay rồi đây này.
Hắn nhắc đến Ráy bằng một vẻ xa lạ. Vĩ thấy kiệt sức, cô bước dọc theo hành lang ma trận. Bóng cô trải thành một hình nhân nhỏ dẹt trên mặt đất, còn cái bóng đen chênh chếch bên cạnh cô phình to ra như một thằng hề dị hợm trong nhà hát. Cô thấy hoa mắt. Bóng đen cứ phình mãi, phình mãi, trùm lên cả chiếc bóng gầy guộc của cô.
Hai đứa trẻ lấy Vĩ làm điểm tựa và đuổi nhau tít mù thành một vòng tròn. Tiếng cười của chúng vang khắp khu trại yên tĩnh. Chiều tàn sải bóng xuống rừng cây nhân tạo. Ánh nắng màu cam xuyên qua tán lá làm thành những vệt lốm đốm trên mặt đất. Gió thốc lên từ núi, từ đại ngàn rồi rẽ ngang qua trang trại, đưa đẩy mùi ngai ngái tổng hợp của hàng ngàn loài thực vật. Khung cảnh dễ chịu đến nỗi Vĩ cứ đứng yên không nhúc nhích, mặc cho bọn trẻ nấp đằng trước, rồi sau lưng cô, đôi lúc xô đẩy cô sém ngã.
- Hê, Lucky.
- Bảo hô to.
- Đứng nghiêm. Thủ trưởng ra lệnh…quay sang trái. Bi Nốt ruồi. Đội viên Bi Nốt ruồi. Anh trái lệnh thủ trưởng à? Đứng nghiêm, quay sang trái.
Con chó rừng và cậu bé da nâu có mụn nốt ruồi trên chóp mũi nhìn Bảo ngơ ngác. Cả hai quả có đứng nghiêm thật, song không biết “quay sang trái” nghĩa là thế nào. Bảo có vẻ mất hết kiên nhẫn.
- Nhìn thủ trưởng đây này.
- Cậu ép chặt hai tay ngang sườn và quay sang trái làm mẫu, mặt ngẩng cao như một đại đội trưởng đứng trước hàng trăm quân lính.
Lần này, Bi làm theo ngay tức khắc, còn Lucky vẫn thản nhiên như không. Trái lại, thấy động tác của Bảo ngồ ngộ, nó nhảy tót lên người cậu bé, một chân trước đặt lên cổ cậu và thè cái lưỡi hồng có một đốm đen liếm lên má Bảo.
- Ấy, ấy…
- Bảo cuống quýt đẩy con chó ra.
- Đồng chí bỏ hàng ngũ, tôi phạt đồng chí. Đêm nay đồng chí phải thức để trực đêm.
Vĩ không nhịn được cười. Cô cười đến chảy cả nước mắt. Bảo quệt mồ hôi ròng ròng trên hai gò má đỏ gay.
- Đồng chí đội phó, không được cười trong lúc đang hành quân, mời đồng chí đứng vào hàng ngũ.
- Vâng, thưa đại đội trưởng. – Vĩ vội vã đứng ra đằng sau con chó.
Bảo lại gần để nắn hàng cho chỉnh rồi đi đi lại lại vẻ hài lòng.
- Tôi nói cho các đồng chí rõ. Đêm nay những người hành tình khác sẽ tấn công chúng ta…Vĩ âu yếm nhìn con trai. Từ lúc đứa con bị mất tích của Di quay về trang trại, Bảo vui hẳn lên. Thằng bé không có bạn. Nó đặt tên cho cậu bé kia là Bi, Bi Nốt ruồi, còn con chó rừng may mắn đã hai lần thoát chết, Bảo gọi là Lucky. Hôm trước, sau khi biết chuyện Lãm lôi Lucky ra làm vật thí nghiệm, Vĩ đã có ý trách. Cô cho rằng hành động của con vật hoang dã lúc nhảy xổ vào lão thầy mo cũng đáng được trân trọng như một con người, nếu không muốn nói là đáng trân trọng nhiều hơn kẻ được gọi là người.
Bảo cho cô biết rằng cậu rất bận vỉ cùng một lúc phải dạy những hai “học trò” nói tiếng Việt. Bi thì có thể nói lại được còn Lucky chỉ nghe thôi mà chẳng nói năng gì. Cậu bé từ ngày về trang trại lúc nào cũng vui vẻ. Nó làm bạn với Bảo một cách tự nhiên. Tuy đôi lúc Vĩ thấy đôi mắt nó ẩn một nỗi buồn sâu ngút. Đấy là khi cô hôn lên trán bé Bảo để chúc ngủ ngon. Thằng bé nằm cạnh Bảo mở to mắt. Có lẽ nó chưa được nhìn thấy hành động ấy bao giờ.
- Các đồng chí tập trung vào đây. Khi nào tôi hô to, các đồng chí phải quay về vị trí. Tôi nhắc lại, đồng chí Bi Nốt ruồi bảo vệ tháp trung tâm.
- Bảo khoát tay về phía nhà lầu.
- Đồng chí Lucky yểm trợ tôi, còn đồng chí đội phó canh địch ở trong pháo đài.
Nói đến đó, Bảo chỉ tay về khu nhà kính. Vĩ cũng theo phản xạ nhìn về hướng ấy. Cô giật mình khi thoáng thấy một bóng đen vừa vòng lên từ bức tường kính bên kia. Đó là Ráy, chị ta rón rén như sợ người khác nhìn thấy. Bắt gặp ánh mắt Vĩ, Ráy cúi mặt xuống và rảo bước về khu nhà bếp. Vĩ vội tiến lại gần, cắt ngang đường của chị ta.
- Chị đi đâu về vậy?
Ráy quay đi vẻ lúng túng. Giờ Vĩ mới để ý thấy chiếc áo màu chàm của chị ta bê bết bùn đất và trên tay chị ta có một chiếc túi vải trong đựng một vật cứng. vĩ rất muốn được nhìn vào bên trong xem đó là thứ gì, song chị ta đẩy vội ra sau nhưu đọc được ý nghĩ của Vĩ.
- Chị đi đâu về vậy? – Vĩ nhắc lại.
- Tôi đi hái lá.
- Lá ở trong túi kia à?
- Ừ, lá ở trong túi.
Ráy càng lúc càng lúng túng, khác hẳn thái độ ngạo mạn của chị ta thường ngày.
- Chị làm sao vậy?
- Không…tôi không sao. – Ráy định lách qua người Vĩ để tiến về phía trước, song cô đã bước sang ngang để chặn chị ta lại.
- Chị có điều gì muốn giấu tôi? Tất cả những chuyện này là thế nào? Trang trại trong hơn một tháng có bốn người chết. Và chị thì lúc nào cũng nhìn thấy những bóng đen, bóng đen. Bóng đen nào? Tôi ngờ rằng…
- Cô không hiểu đâu. Có những chuyện cô không hiểu đâu. – Ráy ngước mắt lên. Tròng trắng của chị ta đỏ sậm lại và da mặt càng xám ngoét lại.
- Tôi không hiểu, hay chị cố tình không hiểu,chị có muốn tôi làm rõ hết mọi chuyện hay không? – Vĩ bước sát lại và Ráy giật mình lùi ra sau một bước.
Đột nhiên, Vĩ nghe thấy những âm điệu quen thuộc vọng tới.
Rồng rắn lên mâyCó cây núc nắcCó nhà khiển binhHỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không…Tiếng của bé Bảo, cả của Bi nữa. Chúng đang chơi trò rồng rắn. Giọng của chúng hoà vào nhau đồng thanh. Những bước chân nện thình thịch trên nền đất. Vĩ thấy choáng váng. Khuôn mặt Ráy biến mất, thay vào đó là một đoàn trẻ con rồng rắn. Chúng chạy tới chạy lui. Chúng cười lanh lảnh và đứa trẻ cuối cùng trợn mắt trêu ngươi Vĩ.
Cô lại thấy Ráy quay trở lại, lần này chị ta thay thế vị trí cuối cùng trong đám người uốn lượn kia. Vĩ giơ hai tay lên phía trước.
- Chị nói đi? Chị đã làm gì? Ngay cả chuyện người đàn bà thổi sáo trong ngôi nhà cổ, người chị ta đầy máu, cũng là do chị bày chuyện phải không? Chị nói đi…nói đi…Có tiếng rên rỉ, rồi tiếng oẹ, khạc rõ to. Vĩ giật mình bừng tỉnh. Cô thấy mình đang xiết chặt cổ người đàn bà trước mặt và chị ta không chống cự nổi, chỉ còn cách khua tay điên cuồng vào người cô. Đôi mắt trợn trừng toàn tròng trắng. Vĩ hốt hoảng buông tay ra.
- Tôi xin lỗi.
Ráy đưa tay ôm lấy cổ và gập người xuống ho. Khi chị ta ngẩng lên, khuôn mặt đã mất hẳn vẻ bối rối ban nãy mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến vô cảm.
- Cô đã nhìn thấy người ấy?
- Đúng thế, và người chị ta đầy máu…Đấy là bé Bảo nói thế…
- Cô chữa lại.
- Nghiệp chướng.
- Chị ta thì thào. – Tất cả chúng ta đều phải trả giá.
- Ai phải trả giá?
- Tôi, cô và tất cả những người khác.
- Vì những lựa chọn sai lầm.
- Ai sai lầm?
- Tôi, cô và tất cả những người khác.
- Chị ta lặp lại, lảm nhảm như một người mộng du. – Tôi đã nhìn thấy những bóng đen bao phủ.
- Ở đâu? – Vĩ sởn gai ốc. Cô cũng như lên cơn nhập đồng cùng Ráy.
- Ngay đằng sau lưng cô.
Vĩ giật mình quay lại phía sau, chỉ thấy hai đứa trẻ và con chó hồn nhiên đuổi nhau quanh gốc cây. Cô cảm thấy đã bình tâm trở lại.
- Chị đừng hòng nói dối tôi những chuyện này. Tôi không tin bất cứ điều gì chị nói.
- Đó là sự thật. – Ráy hạ giọng, đôi mắt chị ta đột ngột trở nên thất thần. – Tôi sợ, tôi sợ lắm.
- Chị mà cũng biết sợ à. – Vĩ cười vang.
- Chị lắm trò thật.
- Tôi đã nhìn thấy nó, và cả bóng đen đứng ngay sau nó. – Ráy dường như không để ý gì đến lời chế nhạo của Vĩ. Chị ta vẫn cứ lảm nhảm. – Tôi nhìn thấy nó rồi, và tôi biết điều ấy thế nào rồi cũng xảy ra.
- Nó là cái gì?
- Cô hãy bảo trọng. Không ai có thể bảo vệ cô ngoài chính bản thân cô.
Gương mặt Ráy trở về vẻ phẳng lặng vốn có. Chị ta cúi xuống nhặt chiếc túi và đi theo hướng đã định.
Vĩ không nói gì. Cô cũng không ngăn cản chị ta nữa.
Sau bữa tối, Vĩ gấp đống quần áo vừa rút ở dây phơi. Cô miết bàn tay lên những nếp vải thơm mùi nắng, miết đi miết lại đến nỗi vải phẳng lì như vừa được là sượt. Vĩ suy nghĩ rất lung. Cô chẳng còn lý do gì để ở lại cái nơi đầy chết chóc này nữa. Những cái chết bất đắc kỳ tử như báo trước tai hoạ đang chuẩn bị ập tới.
Cô nghĩ đến cô gái cầm đèn bão trong đêm sương mù. Khuôn mặt xinh đẹp lạ lẫm của cô ta nhìn cô chăm chú trong cái đêm đầu tiên cô ở lại trang trại. Thế rồi cô ta chết. Bất chợt, Vĩ ngước lên xà nhà, như thể đôi chân của cô gái vẫn còn đang đu đưa trên ấy. Cô nhớ lại đôi mắt tỉnh táo đến tội nghiệp của người điên, vẻ điên loạn của anh ta trong buổi lễ khánh thành khi anh ta gào lên rằng có kẻ đã giết chị anh ta. Và con người lúc tỉnh lúc mê cũng chết ngay trong đêm hôm đó. Di, người mẹ bạc mệnh của cậu bé Bi, người đã muốn báo cho Vĩ biết một điều bí mật mà chị ta vừa khám phá, sau rốt cũng treo cổ tự vẫn trên vách đá. Còn lão thầy mo, suýt tí nữa thì cô đã giết chết lão, ngộ độc vì một ly rượu có pha lá ngón. Ai đã gây ra tất cả những chuyện này? Người tiếp theo sẽ là ai? Có phải kẻ giấu mặt muốn giết dần giết mòn những người có mặt ở trang trại này? Nếu vậy…Vĩ giật thót người. Theo phản xạ, cô đưa mắt tìm bé Bảo. Hai đứa bé ăn tối trước cô, sau đó loáng một cái đã không thấy đâu nữa.
Vĩ vội vã xuống nhà. Cô nhìn quanh sân giữa rồi vòng ra phía chuồng gấu. Cô chắc lũ trẻ đang chơi ở đó. Quả nhiên, hai đứa đang buộc một chiếc bánh quy vào đầu gậy rồi huơ trước mặt hai con gấu. Một con thò chân trước đen sì quờ chiếc bánh, song nó rơi vụn lả tả xuống đất.
- Hai đứa về nhà ngay, tối trời không được đi lung tung.
- Bọn con về ngay đây ạ.
- Bảo hơi giật mình khi nhìn thấy mẹ.
- Mẹ nhìn này, con gấu bố đã ăn được hai chiếc bánh quy, nó ăn hết phần của gấu mẹ.
- Thôi nào, hai cậu về ngay.
Vĩ đứng chặn giữa chuồng gấu và hai đứa trẻ. Hai tay cô dang ra làm điệu bộ “stop”. Đứng ở vị trí này,cô có thể nhìn rõ những ngôi nhà cuối cùng còn sót lại trong Trại Hoa Đỏ đang sáng ánh đèn. Ngôi nhà của vợ chồng già sát ngay khu chuồng trại, hai cái bóng lụi cụi của họ di chuyển chậm chạp như những hình rối trên sân khấu. Nhà của trưởng bản ngự ngay giữa rừng cây và nhà của A Cách cạnh đó đều sáng choang. Nhà của Ráy nằm ngoài rìa thấp thoáng sau những tán lá. Bất thần, một cơn gió mạnh thốc chiếc rèm cửa tung lên và trong khoảnh khắc, cô thoáng nhìn thấy một bóng người nữa trong đó. Chiếc rèm cửa trở về vị trí của nó và những tán lá đu đưa xào xạc dưới bóng trăng tạo thành những chiếc bóng quái lạ hắt lên mái gỗ của chuồng gấu. Vĩ thấy tò mò. Ráy có thể nói chuyện với ai được? Ở khu trại này người ta hiếm khi giao tiếp với nhau theo những lễ nghi thông thường như những làng bản khác. Vĩ dặn bé Bảo.
- Hai đứa đứng đây chờ mẹ.
Cậu bé có vẻ sung sướng vì chưa bị lôi cổ về vội, tiếp tục nối một chiếc bánh quy khác lên đầu gậy.
Vĩ men theo những bụi cây và nhẹ bước lại gần cửa sổ để đôi giày vải của cô không đạp vào những cành cây khô. Có tiếng khe khẽ phát ra. Là giọng của Ráy.
- Tôi sợ lắm. Tôi không muốn làm những việc này nữa. Rồi tôi sẽ bị quả báo.
- Cô nhớ cho, tội của cô đáng bị treo cổ. Nếu cô phản tôi, xin mời, cứ việc. Ngay ngày mai cô sẽ được nằm mát mẻ trong nhà đá.
- Giọng nói rin rít không rõ của đàn ông hay đàn bà, như phát ra từ một cỗ máy.
- Thà tôi vào tù cũng được, còn hơn phải làm những việc này. Tôi…tôi…linh cảm thấy sự chẳng lành…
- Sự chẳng lành nhất là ở đây này.
- Giọng nói người máy lại cất lên. Lần này Vĩ nghe thấy Ráy rên rỉ với những âm thanh tắc nghẹn như thể chị ta đang bị một gọng kimg siết chặt trên cổ. – Tôi sẽ cho cô tắc thở còn nhanh hơn cái lũ treo cổ kia.
Trống ngực Vĩ đập mạnh đến độ cô sợ rằng những người trong kia sẽ nghe thấy nhịp đập của nó mất.
- Chết mẹ cái lời nguyền ấy đi. Tôi không tin vào mấy thứ lẩm cẩm ấy. Cô phải tìm ra bằng được phiến đá đen. Đến lúc đó, cô sẽ vĩnh biệt cái nơi khỉ ho cò gáy này và trở thành bà hoàng.
- Anh chưa nhìn thấy nó. – Ráy rên rỉ. – Nó ở đâu ra? Tại sao tôi sống ở cái bản này hơn năm rồi mà chưa nhìn thấy nó?
- Để…đêm nay tôi kiểm tra xem. Nó nằm ở vị trí nào lát nữa cô vẽ lại cho tôi. Chắc cô lại thần hồn nát thần tính nên trông gà hoá cuốc, mà tôi thấy cái đó chẳng có gì là đáng sợ cả. Thứ cô nên sợ nhất là cái này này.
Vĩ nghe thấy tiếng Ráy kêu lên một tiếng. Giọng người kia nhỏ, xuống tông độ rất thấp nên Vĩ phải áp tai vào vách mới có thể nghe thấy, song cô đoán rằng hắn vừa giơ ra một thứ vũ khí gì đó khiến Ráy sợ chết khiếp.
- Anh đã giết tất cả bọn họ? – Ráy nói lâm râm nửa như hỏi, nửa như cầu nguyện.
- Ừ, giết hết, giết sạch, giết luôn cả cô nữa nếu như cô phản tôi.
- Anh điên rồi. Tôi đã nhìn thấy những bóng đen bao phủ quanh người anh. Nó đã đứng ngay đằng sau lưng anh.
- Mụ nói lảm nhảm cái gì thế? Đừng có điên, đừng có doạ tôi.
Vĩ suýt chết ngất. Nếu tất cả những người đã chết ở Trại Hoa Đỏ có ngồi dậy ngay cạnh cô cũng không làm cô sợ đến thế này. Vì bực tức, gã đàn ông kia nói to hơn những câu vừa rồi. Giọng thật của gã lập tức lộ ra, cái giọng thô lậu mà cho dù có bị bịt mắt cô cũng không thể nhầm lẫn. Sương. Con người mà sự xuất hiện lần đầu của gã đã khiến cô không khỏi không cảm thấy lo sợ.
Dường như gã đang lúng túng. Dường như gã cũng vừa quay đầu lại như cô đã làm thế khi Ráy nói với cô một câu tương tự.
- Tôi đã nhìn thấy nó. Nó đang đứng ngay đằng sau lưng anh. – Ráy tiếp tục câu vừa rồi, lần này chị ta gào lên khe khẽ bằng cái giọng khào khào âm u như thể con quái vật vô hình đã đứng sát ngay sau lưng và đang giơ móng vuốt chuẩn bị bóp cổ hắn.
Chân tóc đằng sau gáy Vĩ gai lên. Cô như ngấp nghé trước một sào huyệt bí mật mà trong đó, kẻ sát nhân đang làm một cuộc tế lễ kinh dị với mụ phù thuỷ. Cô lảo đảo lùi lại sau để tựa lưng vào tường. Ống bơ nước trừ ma treo trên vách gỗ mà nhà nào ở bản này cũng có văng ra ngoài và lăn lông lốc trên mặt lá khô nỏ. Tức thì những tiếng người câm bặt. Cô nhảy vội ra vách sau và đứng nép vào mặt gỗ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai con quái vật này phát hiện ra cô? Liệu thân thể cô có đu đưa trên một vách đá nào đó trong thâm sơn cùng cốc? Vĩ cảm thấy khó thở. Miệng cô há ra để hớp lấy không khí. Song cô không dám thở mạnh, sợ rằng ngay cả tiếng thở của mình cũng có thể lọt vào tai gã Sương.
Tiếng cửa rít lên. Tiếng chân bước ra hiên gỗ. Nó bước hai nhịp rồi dừng lại, rồi lại hai nhịp nữa. Lần này cô thấy cái bóng cao lớn đổ dài xuống mặt đất. Cái bóng di chuyển sang bên phải, biến mất, rồi lại hiện ra, và vòng ra chái nhà. Cô có thể nghe thấy những bước chân đạp ràn rạt trên lá khô. Trong khoảnh khắc, Vĩ tuyệt vọng,cô gần như khuỵu xuống đất. Bất ngờ, tiếng bé Bảo hét lên.
- A, chú Sương, chú đến hồi nào vậy?
Những bước chân lập tức dừng lại, ngập ngừng, rồi lại đạp ràn rạt trên lá khô, nhưng là về một hướng khác.
- Chào cậu cả. Khoẻ không? Mà anh chàng nào kia? – Sương vẫn hồ hởi hệt một ông chú tốt bụng.
- Bạn cháu đấy. Cậu ấy là con của cô Di, nhưng mẹ cậu ấy chết rồi.
- À. – Sương hơi chững lại.
- Tội nghiệp thằng bé. – Mà mẹ cháu đâu rồi?
- Mẹ cháu vừa đứng đây mà.
Cô có thể cảm thấy ánh mắt ngạc nhiên của Bảo đang lướt quanh những bụi cây. Con quái vật không nói gì. Có lẽ hắn cũng đang đưa mắt nghi ngờ nhìn khắp các hốc tối. Vĩ rạp mình xuống vách và nhanh nhẹn di chuyển về phía chái nhà bên kia rồi chạy một mạch thẳng hướng bìa rừng. Ở đoạn này, ngôi nhà của Ráy đã che khuất tầm mắt hắn, nhưng cô sẽ phải rẽ sang trái để quay về khu nhà chính. Trăng rằm sáng vằng vặc như thắp đèn, soi rõ bất cứ vật di chuyển nào trong rừng cây. Vĩ đành ngoặt sang bên phải. Đây là lối vào ma trận.
Những thân cổ thụ hoang sơ vẫn còn nguyên đó và toát ra mùi thực vật ẩm ướt. Ngôi nhà đá ong thứ chín vẫn tối om như thời tiền sử. Chủ nhà từ chối mắc điện. Mái nhà lùm lên một đống như nầm mồ khổng lồ. Mắt cô chạm phải một bóng người bất động trước hiên nhà. Ánh trăng soi rõ mớ tóc trắng xoã dài phất phơ trong gió. Chủ nhân cuối cùng của ngôi nhà. Bà ta trông hệt mụ phù thuỷ trong những bộ phim kinh dị về rừng già. Cô không nhìn thấy gì ngoài mớ tóc trắng rối bù, song có thể cảm nhận được ánh mắt của bà ta đang quan sát cô.
Vĩ thản nhiên bước qua những lùm cây rậm rạp để rẽ vào ma trận. Những bức tường lá cây sẽ mang lại cho cô sự an toàn tuyệt đối. Nhắm mắt cô cũng có thể thuộc được đường đi lối lại của nó, còn tất cả những người khác thì không thể.
Vĩ đã vào đến ma trận. Cô tìm đến góc nhọn tạo thành chữ V. Cô sẽ phải làm gì bây giờ? Tại sao gã Sương đột ngột đến đây? Qua câu chuyện vừa rồi thì mọi sự gần như đã sáng tỏ. Đã có bốn người chết, và thêm cô nữa cũng đâu có gì đáng kể. Bất thình lình, Vĩ nghe thấy tiếng một vật chạm nhẹ vào lá cây. Người cô cứng lại như bị bóng đè. Rồi một tiếng loạt soạt nữa. Nó đang di chuyển phía sau một hành lang ma trận. Và ngay khi cô chưa kịp phản ứng gì, một bóng đen đã đổ dài trước mắt cô. Chẳng cần quay lại, Vĩ cũng biết đó là “thứ” gì.
- Sao công chúa lại ra đây ngồi vào lúc trời tối om thế này?
Vĩ run rẩy đứng lên. Đôi mắt gã Sương nhìn cô chằm chằm như con cú vọ.
- Đâu…có tối. Trăng hôm nay sáng mà.
- Ừ nhỉ.
- Gã ngước lên nhìn trời. – Trăng hôm nay sáng thật. Ra là công chúa ra đây ngồi ngắm trăng. Mà sao ngắm trăng chẳng nhìn trăng lại nhìn xuống đất thế?
Giọng gã đầy ngạo mạn, không còn cái vẻ khúm núm xu nịnh thường ngày.
- Tôi ngắm từ này rồi. Anh đến đây từ lúc nào vậy?
- Sương vừa đến, mà nhìn thấy Sương chị cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ, lại còn giật mình như nhìn thấy ma ấy.
- Tất nhiên rồi. Tôi đang ngồi một mình ở cái nơi tĩnh lặng này, thế rồi tự nhiên anh xuất hiện từ đằng sau, thử hỏi là anh thì có giật mình hay không? – Vĩ đã lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn lớp da mặt bóng nhẫy của hắn dưới ánh trăng, chỉ thấy giận điên lên. Máu nóng trong người cô chảy rần rật.
Sương ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Đúng thật, em định doạ chị tí chơi.
- Anh đến đây làm gì? – Vĩ lạnh lùng.
- À, anh Lưu bảo em đến.
- Lưu bảo? – Vĩ ngạc nhiên.
- Tất nhiên, nếu không em tự động mò đến cái nơi buồn tẻ này làm gì. – Gã phác một cử chỉ chán nản như thật. – Anh Lưu nói rằng hình như chị đang gặp chuyện gì đó. Anh ấy không yên tâm nên muốn đến đây đón chị và cháu Bảo về. Công việc của anh Lưu dạo này đang rất bận nên em xung phong đến rước công chúa.
Vĩ nhớ lại cú điện thoại của Lưu hôm cô lần theo dấu vết lão thầy mo. Chắc hẳn Lưu đã đoán biết được chuyện chẳng lành nên anh thấy lo lắng.
- Sao đến mà không báo trước? – Vĩ cau mặt.
- Trời ạ. Hình như sóng điện thoại nó quên không rẽ vào trang trại rồi. Gọi cho chị cả nghìn lần không được. Với lại, anh Lưu cũng không muốn gọi điện thoại trước,sợ rằng nếu chỉ nói qua điện thoại sẽ không thuyết phục được chị.
- Được rồi. Bao giờ anh cho mẹ con tôi về?
- Vội gì chị. Em ở chơi với cháu vài hôm đã, tranh thủ tận hưởng tí gió rừng luôn. Ở thành phố nhiều cũng phát ốm lên ấy chứ.
- Không, tôi muốn về ngay. Ngay sáng mai.
Sương tắt ngay nụ cười. Hắn nhìn cô chòng chọc.
- Sao chị vội thế? Chị vẫn cứ muốn ở lại đây cơ mà?
- Nhưng chẳng lẽ anh không biết chuyện vừa rồi trang trại đã có thêm hai người chết nữa hay sao. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giờ nào nữa. – Vĩ gào lên.
- Thì trước đây vẫn đã có hai người chết mà chị đâu có chịu về. Rồi thêm hai người chết nữa chị cũng đâu có gọi gì cho em và anh Lưu. Sao tự nhiên giờ chị lại cuống lên thế?
Hắn tiến sát về phía Vĩ, mùi gây gây trên cơ thể hắn khiến Vĩ phát ói. Cô lùi lại đằng sau vài bước.
- Tự nhiên tôi cảm thấy không thích thì muốn về thôi. Sáng mai mẹ con tôi sẽ thu dọn đồ đạc.
- Không. Còn tôi thì chưa thích về.
- Hắn tiếp tục tiến lên. Lần này Vĩ không còn chỗ lùi, lưng cô áp sát vào lớp lá cây.
- Tại sao cô lại cứ khăng khăng như công chúa thế. Bao nãy cô chạy đi đâu? Nghe thấy những chuyện gì?
- Chuyện gì? Anh nói chuyện gì à?
- Tôi đâu có bảo tôi nói gì? Sao cô lại nghĩ là tôi nói gì mà không phải là người khác?
Bất giác Vĩ thấy điên lên, cô muốn thò tay ra siết cổ hắn như sáng nay đã làm với Ráy, song cô bất lực trước thân hình lừng lững như một cây thịt.
- Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì? Tôi đi dạo chứ còn đi đâu. Còn nếu anh không muốn đưa tôi về sớm thì để tôi gọi Lưu lên đón tôi về.
Thái độ cáu kỉnh của Vĩ khiến hắn băn khoăn. Hắn hơi lùi lại. Quay đi. Ngắm nhìn góc nhọn hình chữ V. Rồi quay lại, mặt đối mặt với Vĩ.
- Cô quát tôi đấy hả,công chúa?
- Hắn thì thầm, bàn tay chuối mắn khoanh lấy cổ cô rồi hất ngược cằm cô lên. – Cô có muốn sung sướng ngự trong lâu đài như công chúa hay muốn tôi bóc vỏ hết sự thật về cô cho bàn dân thiên hạ biết. Lúc đó hẳn Lưu sẽ vui vẻ lắm đấy. Thằng nhóc Bảo kia cũng sẽ vẫy tay chào cô mà thôi.
Vĩ nấc lên, nước mắt trào ra. Cục nghẹn trong cổ cô không nuốt trở lại được vào trong vì bị cái gọng kìm bằng sắt thịt người xiết chặt lấy.
- Được rồi, được rồi.
- Hắn thả tay ra. Giọng ráo hoảnh như một diễn viên đang diễn trò trên sân khấu.
- Chị Vĩ yêu quý. Chị cứ yên tâm. Ngày nào thằng Sương còn sống trên cõi đời này, sẽ không ai biết gì về chuyện của chị hết. Giờ thì về thôi. Chị bảo Ráy chuẩn bị đồ ăn cho em nhé. Em đói đến run cả chân tay rồi đây này.
Hắn nhắc đến Ráy bằng một vẻ xa lạ. Vĩ thấy kiệt sức, cô bước dọc theo hành lang ma trận. Bóng cô trải thành một hình nhân nhỏ dẹt trên mặt đất, còn cái bóng đen chênh chếch bên cạnh cô phình to ra như một thằng hề dị hợm trong nhà hát. Cô thấy hoa mắt. Bóng đen cứ phình mãi, phình mãi, trùm lên cả chiếc bóng gầy guộc của cô.