- Anh đã khẳng định rằng kết luận này là đúng?
- Anh cũng không muốn tin vào điều đó nhưng không còn cách lập luận nào khác.
Bách thở dài và lấy ra một bản photocopy hồ sơ bệnh án. Ngày hôm qua anh đã tìm đến bệnh viện đầu tiên mà Diên Vĩ bị mẹ đẻ của mình đưa đến đó. Một nơi kinh khủng nhất mà anh từng nhìn thấy, một địa ngục trần gian trên mặt đất với những dãy nhà ọp ẹp chứa đầy những con người điên loạn chen chúc nhau trong cái nóng 37˚C. Giám đốc bệnh viện đích thân tiếp anh. Ông ta có vẻ ngượng ngùng vì sự xuống cấp của bệnh viện và thanh minh rằng đang chờ đơn trình duyệt, sau đó sẽ cải tạo lại toàn bộ cơ sở vật chất cho “văn minh”. Ông ta sử dụng từ “văn minh” bất cứ lúc nào. Trang thiết bị “văn minh”, phương pháp “văn minh”, thậm chí cả bữa ăn trưa “văn minh”. Người ta đã phải rất vất vả mới tìm thấy hồ sơ bệnh án của Mai Thị Cẩm trong tủ đựng hồ sơ lưu. Diên Vĩ chỉ lưu lại bệnh viện trong một năm rồi được anh trai bảo lãnh đón về. Bách có vặn hỏi rằng điều gì có thể chứng minh được người đón Diên Vĩ ra chính là anh trai của cô ấy. Song viện trưởng hơi lúng túng và thú thật rằng bệnh viện quá đông, nên bệnh nhân được người thân đưa về sớm chừng nào tốt cho chúng tôi chừng ấy. Ông đọc hồ sơ bệnh án và giải thích cặn kẽ cho Bách. Diên Vĩ mắc chứng hoang tưởng ( paranoid) và luôn bị ám sợ rằng mình sẽ bị người khác bóp cổ.
- Cô ta dễ bị kích động và sẽ tấn công bất cứ người nào mà cô ta thấy nghi ngờ. – Ông viện trưởng kết luận.
- Khi cô ấy được bảo lãnh về, tình trạng sức khoẻ ở mức độ nào?
- Tốt, nói chung tốt.
- Viện trưởng đáp nhanh.
Bách hiểu rằng lời nói của ông ta không đúng sự thật. Ông ta không muốn bất kỳ trách nhiệm gì bị quy về phía mình. Sau khi về thành phố, Bách đã liên lạc với Khang và được anh cho biết Diên Vĩ vẫn có một bác sỹ riêng điều trị sau khi cô rời bệnh viện. Bách xin địa chỉ và tìm đến phòng mạch tư của bác sỹ Vũ Minh. Ông ta tiếp Bách không mấy thiện cảm và trước sau đều kiên quyết không tiết lộ bí mật thông tin của khách hàng, ngay cả khi Bách đã đưa thẻ giới thiệu của mình là cảnh sát hình sự. Mãi sau, Bách đành phải khai thác theo kiểu tỉ tê trò chuyện.
- Tinh thần của Diên Vĩ không được tốt, chắc chắn lần này cô ấy sẽ phải nhập viện trở lại.
- Làm gì có chuyện ấy. – Bác sỹ Vũ Minh nhảy dựng lên.
- Thuốc của tôi an toàn cho tất cả các bệnh nhân, toàn là thuốc ngoại nhập thế hệ mới nhất, không có chuyện bệnh nhân dùng thuốc xong sức khoẻ lại xấu đi được.
- Nhưng cô ấy đã từng mắc chứng hoang tưởng và bệnh này thường hay tái phát.
- Ai bảo anh thế? – Bác sĩ Vũ Minh lại nhỏm lên – Anh lấy kiến thức y học ở đâu ra để khẳng định như thế. Cô ấy không hề bị hoang tưởng. Tôi thường xuyên cho cô ấy kiểm tra qua test và thực tế là cô ấy không hề có vấn đề gì tương tự.
- Bác sỹ trước đây chuẩn trị cho Diên Vĩ nói rằng cô ấy mắc bệnh ám sợ và luôn tưởng tượng ra rằng sẽ có người giết chết mình, do đó dễ bị kích động.
- Thế này nhé, một đứa trẻ mười ba tuổi bình thường về tinh thần nhưng bị buộc phải sống những kẻ thần kinh không bình thường. Thế rồi có một ngày con bé bị một bệnh nhân tấn công bằng cách bất ngờ siết cổ khi nó đang ngủ. Nếu là cậu thì sau đó cậu có ăn ngon ngủ kỹ được không. Đó là một tâm lý sợ hãi bình thường của bất kỳ một người bình thường nào. Chưa kể khi còn bé, cô ta đã chứng kiến mẹ đẻ của mình bị bóp cổ một cách man rợ.
- Nếu cô ấy không có vấn đề gì thì sao phải dùng thuốc của bác sĩ? – Bách cố tình cười to vẻ chế nhạo.
- Tôi chưa thấy người nào dốt nát như cậu. – Bác sỹ Vũ Minh có vẻ phật ý. – Đôi khi người ta phải dùng thuốc vì một cơn sang chấn tinh thần nhẹ sau một sự kiện gì đó, phá sản chẳng hạn hoặc người thân mất đột ngột. Những trường hợp tự sát chính là do con người tức thời không được tỉnh táo, họ không giữ được thần kinh ổn định trong một thời điểm nào đó, kiểu một dạng trầm cảm cấp tính. Nếu dùng thuốc của tôi, thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, như cậu bị đau bụng thì phải dùng thuốc đau bụng đấy thôi.
Bác sỹ Vũ Minh nói một tràng dài nhu đang quay phim quảng cáo cho phòng mạch tư. Bách nhún vai tỏ vẻ vẫn chưa hiểu.
- Nhưng trường hợp này không phải thế. Diên Vĩ phải thường xuyên dùng thuốc trong suốt hơn mười năm.
- Ai bảo cậu thế? – Ông bác sĩ nóng tính lại nhổm lên khỏi ghế. – Cô ấy không phải uống thuốc thường xuyên. Thứ thuốc tôi kê cho cô ta chỉ đề phòng những trường hợp cô ấy mất bình tĩnh. Ở phương Tây, người ta sử dụng loại thuốc này một cách phổ biến, đặc biệt là những người bị rối loạn lo âu cấp tính. Càng nói càng thấy cậu không hiểu gì. Cậu cũng ấu trĩ hệt những người khác, cứ cho rằng bệnh nhân ra vào phòng này toàn là một lũ điên khùng hả. Mà xem ra cậu cũng phải uống thuốc của tôi đấy.
Bác sỹ Minh cười ha hả một cách sỗ sàng và liếc nhìn đồng hồ vẻ như đã hết giờ tiếp khách, khách liều liệu mà biến đi cho khuất mắt trước khi ông ta phải mạn phép mà đuổi về.
- Khoan đã, chẳng lẽ tất cả những người mất bình tĩnh đều phải dùng thuốc hay sao? Và vì lý do gì mà cô ấy hay mất bình tĩnh mới được chứ? Nếu mất bình tĩnh mà không được dùng thuốc thì cô ấy sẽ gây ra những hành động gì?
Bác sỹ Vũ Minh xua xua tay.
- Thôi thôi, tôi đã đến giờ phải tiếp bệnh nhân. Anh nhìn xem – Ông ta khoát tay ra ngoài cửa – Người ta đang phải xếp hàng đợi tôi từ sáng, vậy mà tôi cứ phải đứng đây để trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của anh.
Bách kể lại cho Mai Thanh nghe toàn bộ cuộc nói chuyện với hai ông bác sỹ.
- Quan điểm của họ khác nhau, tuy nhiên bác sỹ Vũ Minh cũng thừa nhận rằng Diên Vĩ thường xuyên bị mất bình tĩnh. Lý do? Và nếu khi đó không tức thì có thuốc của ông ta thì cô ấy sẽ gây ra chuyện gì?
- Các bác sĩ giống như thợ sửa xe ấy. Mỗi người nói một kiểu và đến khi tìm ra bệnh thì cái xe đã bị thanh lý từ lâu rồi.
- Ngay cả Khang là người bạn rất thân của cô ấy mà cũng buộc miệng hỏi rằng” Liệu Cẩm có liên quan gì đến chuyện này không?”. Rõ ràng chính anh ta cũng có ý nghĩ rằng rất có thể cô bạn của mình có liên quan đến chuyện này.
- Em không tưởng tượng được rằng một phụ nữ như Diên Vĩ lại làm những chuyện ấy. – Mai Thanh lúc lắc đầu vẻ chưa bị thuyết phục.
- Tất nhiên rồi, nếu là bình thường thì một người như Diên Vĩ đến con gà cũng không dám chọc tiết nhưng thần kinh của cô ấy không ổn định. Cô ấy sẽ bị chi phối bởi những ý nghĩ không lành mạnh và sẽ không thể kiểm soát được bản thân.
- Bác sỹ Khang là bạn thân duy nhất của cô ấy à?
- Có vẻ như thế. Không những vậy, anh ta còn rất yêu Diên Vĩ. Chỉ mới nói chuyện thoáng qua anh có thể khẳng định như vậy rồi. Anh ta có vẻ hận vì Diên Vĩ đã đi lấy người khác.
Mai Thanh thở dài.
- Phức tạp quá. Nhưng chuyện Diên Vĩ là vợ thứ hai của Trần Hoàng Lưu thì cũng không có gì là lạ. Cô ấy quá trẻ để có đứa con lớn như thế.
- Thì mới đầu anh chỉ nghĩ rằng thằng bé không giống bố cũng chẳng giống mẹ, mắt thì một mí. Trong di truyền học thì mắt một mí là một trong những đặc điểm di truyền rõ nét nhất.
- Chẳng qua anh là đàn ông nên thiếu nhạy cảm thôi.
- Nghe nói vợ trước của anh ta đã bỏ cả hai bố con để đi theo một anh Việt kiều sang Mỹ. Bỏ con trong khi thằng bé mới hai tuổi bị mù loà không nhìn thấy ánh sáng. Thực là nhiều phụ nữ cũng giàu lòng can đảm.
- Còn chuyện Diên Vĩ bị đuổi khỏi trường đại học có thật không?
- Anh đã làm việc với phòng đào tạo trường đại học cũ của cô ta. Họ lục lại hồ sơ và xác nhận rằng việc đó là có thật. Cô ta ở cùng bạn là Đào Lam Thuý. Giữa hai người có xích mích và cô ta dùng dao để tấn công bạn mình, khiến người bạn này bị thương đến nỗi phải nhập viện.
Bách đã tiếp xúc với Đào Lam Thuý, hiện làm việc trong một công ty xuất khẩu mây tre đan. Cô ta trang điểm đậm, giọng nói rin rít khó nghe và thái độ hơi thiếu tế nhị khi biết rằng cuộc gặp không mang lại điều gì có lợi cho mình.
- Tôi chỉ có 15 phút để ngồi làm việc với anh vì sau đây tôi có cuộc hẹn với khách hàng. – Lam Thuý nói thẳng ngay sau khi cả hai vào phòng tiếp khách chung của công ty.
- Tôi muốn hỏi cô một vài thông tin về một người bạn học cũ của cô, là cô Mai Diên Vĩ. – Bách cũng không vòng vo nữa.
Lam Thuý nhíu cặp mày đậm.
- Cô ta đã bị đuổi học giữa chừng. Từ đó đến giờ tôi không còn liên lạc với cô ta nữa.
- Tôi biết những điều đó rồi. Tôi nghe thông tin từ phía phòng đào tạo nhà trường rằng Diên Vĩ dùng dao tấn công cô sau khi hai người có một xích mích nho nhỏ.
- Đúng vậy.
- Điều tôi muốn biết là giữa hai người có xích mích gì vậy? Hay đúng hơn là nguồn cơn của toàn bộ câu chuyện?
- Không có gì đâu. Chỉ là chuyện cãi nhau vặt giữa con gái với nhau thôi mà.
- Là chuyện gì vậy?
- Lâu quá rồi, tôi cũng không nhớ nữa.
- Cô không thể không nhớ một sự việc mà vì nó người bạn thân của cô đã dùng dao tấn công cô và sau đó cô ta bị đuổi học giữa chừng.
Lam Thuý lúng túng nhìn đi chỗ khác.
- Chuyện gì vậy? – Bách nhìn thẳng vào mắt cô ta. – Có liên quan đến Phạm Văn Sương không?
Lam Thuý giật mình. Cô ta buột miệng.
- Sao anh biết Sương?
- Vì anh ta vừa bị giết chết cách đây một tuần. – Bách rút tấm ảnh chụp cái xác vô hồn của Sương đang gục trên vô lăng. Đôi mắt trừng trừng nhìn vào người chụp ảnh.
- Ôi...
- Lam Thuý thốt lên kinh sợ rồi quay đi chỗ khác. Cô ta có vẻ bồn chồn.
- Phạm Văn Sương từng là người yêu của cô, hẳn cô không thể nói rằng mình đã quên chuyện này rồi chứ.
- Ai giết anh ấy vậy? – Lam Thuý vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Chúng tôi vẫn chưa biết. Chúng tôi đang điều tra. Rất mong cô trả lời câu hỏi của tôi vì điều đó rất quan trọng. Giữa cô và Diên Vĩ đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Tôi...
- Lam Thúy ngắc ngứ, cô ta cố chiêu ngụm nước chè nguội ngắt. – Chúng tôi... ý là tôi và Sương đã từng là người yêu của nhau. Thế rồi có lần tôi đi ra ngoài và về bất chợt. Đúng như tôi nghi ngờ, tôi nhìn thấy Sương và Diên Vĩ..
- Họ đang làm gì?
- Tôi nói vậy là anh đủ hiểu, lại còn phải nói rõ ra nữa hay sao. – Lam Thuý gắt lên.
- Nghề của tôi ưu sự chính xác. Vậy nên cô hãy miêu tả thật chính xác. Họ đang làm gì?
- Họ ở trên giường của Diên Vĩ.
- Cô ấy tự nguyện?
Lam Thuý gật đầu. Cô ta vẫn quay ra cửa như đang mong một người khách vào bất chợt để cô có thể thoát khỏi tay hình sự quái ác này.
- Và sau đó?
- Dĩ nhiên là tôi tỏ ra bất bình và cô ấy dùng dao đâm vào người tôi.
- Tôi thấy có điểm không ổn. Nếu cô ấy ngang nhiên quyến rũ người yêu cô và làm việc sai trái, thì người mất bình tĩnh thì phải là cô mới đúng.
- Thế thì mới nên chuyện, cô ta đã từng phải vào viện để điều trị tâm lý rồi mà.
- Sao cô biết chuyện đó?
- Tôi tình cờ nhìn thấy những đơn bệnh của cô ấy trong đống sách vở.
- Còn Phạm Văn Sương, sau đó quan hệ của hai người thế nào? Nghĩa là quan hệ của cô và anh ta vẫn còn tiếp tục?
Lam Thúy gật đầu, mắt vẫn không nhìn Bách.
Mai Thanh chăm chú lắng nghe toàn bộ câu chuyện.
Mãi lâu sau, cô mới cất lời.
- Anh cho rằng giữa Sương và Diên Vĩ có thù oán?
- Rõ ràng là câu chuyện không phải như Lam Thuý nói. Chỉ một phần ; vài sự thật thôi. Có thể Diên Vĩ đã bị thằng Sương làm nhục và cô ta hận hắn. Lam Thuý bắt gặp cảnh đó mới nổi cơn ghen, sau đó giữa hai người xảy ra xô xát. Vì chuyện đó mà Diên Ví bị đuổi học. Rất có khả năng cô ấy càng bị tổn thương và khó kiểm soát được hành động của mình.
- Và tất cả những gì cô ấy kể lại với anh, câu chuyện giữa cô ta và Di, câu chuyện cô ta nghe lén được từ Sương và Ráy hoàn toàn là bịa đặt?
- Anh buộc phải nghĩ như thế. Hầu như lần nào nạn nhân bị giết chết, cô ấy cũng là người đầu tiên có mặt. Cô ấy không có bằng chứng ngoại phạm.
- Khoan đã, anh từng nói rằng khi người ta phát hiện ra xác gã điên kia, chính cô ấy đã khẳng định rằng anh ta vị giết chết trong khi tất cả các anh đều cho rằng anh ta bị xảy chân ngã xuống vực, rồi vụ của Di cũng thế.
- Anh từng đọc một cuốn sách về tâm lý hành vi của một bác sỹ người Bulgari. Ông ta có miêu tả một loại bệnh lý mà bệnh nhân luôn tưởng tượng ra một câu chuyện nào đó rồi tự mình nhập vai thành một người khác. Rất có thể trường hợp của Diên Vĩ cũng tương tự như vậy. Cô ấy đóng vai của kẻ sát nhân, và tính toán đường đi nước bước như một đạo diễn tài ba. Cô ấy đã nghe được câu chuyện về một lời nguyền nào đó ở Trại Hoa Đỏ và muốn điều đó phải biến thành sự thật. Rất dễ dàng để xô gã điên xuống dưới vực, cô ta cũng thừa sức lực và sự nhanh nhẹn để siết cổ Di và kéo lên treo ở vách đá. Ngoài ra cô ấy còn thường xuyên tưởng tượng ra rằng những người ở trang trại có thái độ thù địch đầy bí ẩn cũng như luôn khẳng định về những bóng ma nào đó ở Trại Hoa Đỏ.
- Ý anh cho rằng cô ta làm tất cả là để trả thù gã Sương, để đổ tội cho hắn?
- Anh chưa nghĩ ra điều ấy, nhưng đó cũng là một ý kiến hay. Cô ta đã cố gắng chứng minh rằng thằng Sương có tội. Cô ta đâm chết Ráy bằng một con dao khác, sau đó thủ tiêu con dao đó đi và dựng lên một câu chuyện hợp lý. Thằng Sương qua lại căn hầm đó thường xuyên, đương nhiên vết chân hắn đã phải lưu lại trên nền đất. Còn gì hợp lý hơn để gắn tội cho hắn.
- Và sau đó, Sương phát hiện ra xác chết. Hắn sợ vạ lây nên bí mật bỏ về.
- Còn một lý do nữa. Hắn có một cú điện thoại lúc 4 giờ 30 sáng. Ai gọi vào giờ ất chứ, và còn gọi việc gì ngoài việc báo cho thằng Sương biết tin xấu về Kahlil Tan. Hắn đang tìm đường tẩu thoát.
- Đó chính là lý do khiến Diên Vĩ quyết định thanh toán nợ nần ân oán với Sương.
- Chính xác. Bằng cách nào đó, cô ta đã nghe được cú điện thoại này và sợ rằng hắn sẽ tẩu thoát, bàn tay công lý sẽ không thể thay thế cô ta hoàn thành sứ mệnh.
- Mọi lập luận đều hợp lý, nhưng cú điện thoại được gọi lúc 4 giờ 30 sáng, giám định pháp y xác nhận nạn nhân tắt thở lúc 5 giờ. Liệu chỉ trong vòng chưa đầy 30 phút, cô ta có thể làm được việc đó?
Bách gật đầu.
- Một người nhanh nhẹn như Diên Vĩ thì có thể lắm. Anh đã từng nhìn thấy cô ấy leo lên vách đá để gỡ đầu dây treo cổ Di một cách lanh lẹ khác thường. Cô ta đã thông thuộc đường đi lối lại và cũng không hề có bằng chứng ngoại phạm trong suốt thời gian đó. Trần Hoàng Lưu đã xác nhận mãi 5 giờ 15 anh ta mới nhìn thấy vợ mình. Thậm chí cô ta còn có đủ thời gian để thu dọn hiện trường nữa. Em cũng đừng quên rằng chính Diên Vĩ là người ngăn không cho Lưu gọi cho cảnh sát.
- Ok, nhưng còn nạn nhân đầu tiên, cô gái cuối cùng của dòng họ Quách ấy, anh kết luận thế nào?
- Anh không có bất cứ thông tin đáng tin cậy nào về cái chết của cô ta, nhưng anh cho rằng tất cả những chứng cớ liên quan đến bốn nạn nhân kia đã đủ kết luận rồi.
- Cô ấy thật đáng thương, cô ấy không làm chủ được hành vi của mình. – Mai Thanh thở dài.
Bách không nói gì. Đầu anh loáng thoáng hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của bà chủ Trại Hoa Đỏ,chiếc ao khô cạn trước ngôi nhà hoang tiêu điều và những cánh hoa ướt nước trĩu nặng một màu thẫm đỏ như máu.
Công ty của Trần Hoàng Lưu chiếm toàn bộ tầng 20 của một cao ốc. Bức tường sau lưng, nơi anh kê chiếc bàn làm việc màu ghi xám, được lắp kính Shopfront trông xuống con đường chạy ngoằn ven hồ. Lưu ngồi quay lưng vào tường kính, nên ánh sáng vàng nhạt đầu thu khiến tóc anh trắng bông lên, còn khuôn mặt thẫm tối như một bức ảnh công sáng. Lưu có vẻ mệt mỏi và hốc hác. Anh hút thuốc liên tục mặc dù đã treo biển cấm hút thuốc từ ngoài cửa phòng.
- Diên Vĩ thế nào? – Bách mở lời.
- Vợ tôi đang ở nhà, mấy hôm nay tinh thần cô ấy không được ổn. – Anh nói.
- Thì ra cả nhà đã trở về rồi. Tôi rất tiếc về những việc đã xảy ra ở Trại Hoa Đỏ. – Bách nói xã giao.
- Không, con trai tôi vẫn ở đó.
- Vậy sao? – Bách lộ vẻ kinh ngạc không giấu giếm.
- Tại sao anh không cho thằng bé về với mẹ nó?
- Sức khoẻ Diên Vĩ không được tốt. Tôi sợ rằng thằng nhỏ sẽ làm cô ấy mệt.
Lưu có vẻ tránh cái nhìn của Bách cho dù anh không trông rõ biểu hiện của đôi mắt Lưu trong ánh sáng kiểu này, nhưng Lưu thì có thể quan sát anh rõ đến từng sợi lông tơ trên mặt. Anh ta nói dối. Đó không phải là lý do hợp lý để thuyết phục được một người như Bách. Hơn nữa, Lưu cũng không phải là môt người quen nói dối, anh ta lúng túng thấy rõ khi phải giải thích.
- Có chuyện gì vậy? Sức khoẻ Diên Vĩ làm sao? Tôi cho rằng có con trai bên cạnh, cô ấy sẽ vui vẻ hơn chứ, sau tất cả những chuyện đã xảy ra.
- Không, anh không biết thằng Bảo nhà tôi nghịch như quỷ ấy. Với lại nó cũng chưa muốn về. Còn nửa tháng nữa thì thằng bé nhập học, nó muốn rong chơi nốt những ngày còn lại của mùa hè. Anh thấy đấy, trẻ con bây giờ không như chúng mình ngày xưa. Muốn chúng nó tập trung vào học hành thì phải dùng máy ủi. – Lưu cười to, nhưng tiếng cười của anh vang vào bốn vách tường nhạt như nước ốc.
Bách không nói gì, anh quan sát Lưu chăm chú đến nỗi anh ta lại cụp mắt xuống lần nữa. Cuối cùng, Lưu nhìn thẳng vào mắt anh.
- Hôm nay, anh đến gặp tôi, chắc không phải hỏi thăm xã giao, tôi có thể giúp gì được cho anh không?
- Có vài chuyện nho nhỏ. – Bách chậm rãi.
- Vẫn là chuyện của Diên Vĩ.
- Sao, còn chuyện gì? – Lưu giật nảy mình.
- Không, tôi chỉ muốn hỏi anh vài câu thôi. Sau khi anh tặng Trại Hoa Đỏ cho Diên Vĩ thì thái độ của cô ấy thế nào?
- Cô ấy rất vui vẻ mặc dù tôi biết rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Đầu tiên, cô ấy không muốn cái trang trại đó, cũng như không muốn ở lại đó. Tôi không biết vì lý do gì. Vị thế của miếng đất rất đẹp. Toàn bộ những vị khách tham dự hôm khánh thành đều khen ngợi, con trai tôi thích nó, tôi cũng thích, tất nhiên là trước khi xảy ra những chuyện xui xẻo kia. – Lưu thở dài.
- Còn sau đó, cô ấy vẫn ở lại đấy thôi.
- Đúng thế, cô ấy vui vẻ trở lại và tôi cho rằng cô ấy bắt đầu thực sự thích nó. Cũng có thể vì mới đầu cô ấy nhìn thấy Trại Hoa Đỏ tiêu điều, hoang vắng nhưng sau khi chúng tôi cải tạo lại thì Trại Hoa Đỏ đã hoàn toàn đổi khác. Tuy nhiên sau khi Trại Hoa Đỏ xảy ra những chuyện xui xẻo đó thì tôi chính là người thuyết phục cô ấy về thành phố, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu.
- Lý do?
- Tôi không biết, nhiều lúc vợ tôi... cô ấy có thái độ thật kỳ lạ. Nhưng phụ nữ vốn là những thực thể kỳ lạ mà, cụ thân sinh nhà tôi vẫn tạo ra một câu châm ngôn cho riêng mình như thế. – Lưu cố cười vui vẻ, nhưng nụ cười của anh tạo thành một cái nhếch mép méo xệch.
- Theo lẽ thường, nếu nơi ở xảy ra những chuyện kinh khủng như vậy thì phụ nữ ít người dám lưu lại đó. Anh có thấy như vậy là khác thường không?
- Tôi biết, nhưng tôi không đoán ra được vì lý do gì.
- Có phải vì tâm lý của cô ấy đôi khi...
không ổn định? – Bách cố tìm từ cho phù hợp.
- Anh...
anh...
- Chúng tôi biết điều đó rồi. Tôi đã có trong tay toàn bộ hồ sơ bệnh án của cô Mai Diên Vĩ, cũng như biết rằng cậu Bảo là con riêng của anh. Và bây giờ anh có thể nói cho tôi biết lý do anh không muốn con trai mình về với mẹ kế của nó chứ.
Lưu cúi gằm mặt xuống. Đôi vai vuông rắn chắc rũ xuống nặng nề.
- Cô ấy...
tôi nhìn thấy cô ấy...
cầm dao khi thằng bé đang ngủ. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là do tức thời cô ấy không kiểm soát được mình, đặc biệt kể từ khi cô ấy bị sẩy thai. Bác sĩ riêng của chúng tôi đã nói rằng nếu lần này cô ấy không giữ được cái thai đó thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có con được nữa. Trước đó, Vĩ đã bị sẩy thai hai lần rồi.
- Tôi có cảm giác rằng cô ấy rất yêu quý thằng bé.
- Tôi không biết. Tôi thực sự không biết. – Lưu lẩm bẩm, hai tay ôm lấy đầu.
- Trước khi kết hôn với Diên Vĩ, anh có biết rằng tâm lý của cô ấy mất ổn định không?
- Tôi không biết, nhưng sau đó tình cờ Sương kể lại cho tôi hay. Cậu ta nói rằng có quen sơ sơ một cô bạn của Diên Vĩ. Mới đầu tôi không tin, tôi thấy cô ấy hoàn toàn bình thường và vẫn đối xử với cô ấy bình thường như thế. Tôi chỉ cho rằng sau vài chuyện không hay xảy ra ở Trại Hoa Đỏ và sau cú sốc vì mất đứa con trong bụng nên cô ấy mới tức thời hồ đồ. Trong thời gian này, tôi tạm để bé Bảo ở đó để tìm một bác sĩ cho cô ấy.
- Có bao giờ...
tôi nói điều này mong anh bình tĩnh. Có bao giờ anh nghĩ rằng vợ mình liên quan đến những cái chết ở Trại Hoa Đỏ?
Đến lúc này, dường như Lưu mới nhận ra rằng một cảnh sát hình sự đến gặp anh đương nhiên không phải để bàn chuyện hợp đồng. Anh ta đã nhận ra ngụ ý trong câu hỏi đó. Lưu đứng bật dậy, bàn tay bám chặt lấy thành bàn.
- Anh không có quyền nói ra điều đó. Anh cho rằng vợ tôi là thứ người gì chứ?
- Nhưng rõ ràng anh đã nảy ra ý nghĩ gì đó trong đầu nên mới cách ly bé Bảo ra khỏi mẹ kế của nó. – Bách thản nhiên.
- Không phải thế. Chỉ là vì cô ấy đang mất bình tĩnh, nên tôi nghĩ trẻ con nghịch ngợm sẽ làm tinh thần cô ấy càng tệ hơn.
- Anh nói câu trước mâu thuẫn với câu sau rồi. Làm sao mà vợ anh lại bị mất bình tĩnh cho được. Cô ấy mất bình tĩnh thì sẽ gây ra chuyện gì? Nếu anh không có mặt vào lúc đó, liệu Diên Vĩ sẽ làm gì với con dao ấy? Và nếu không nghĩ rằng vợ mình sẽ lặp lại hành động đó lần thứ hai thì tại sao anh lại để bé Bảo ở Trại Hoa Đỏ?
Lưu nhìn trừng trừng vào Bách như đang tính xem nên hất cả khay gạt tàn vào mặt gã hình sự này hay ly cà phê kia thì phù hợp hơn. Đúng lúc đó, có một thứ gì đó lướt qua mắt Bách, chỉ trong khoảnh khắc, một chiếc ô tô màu đen chạy vòng từ phía đầu hồ bên kia và dừng lại vài giây trước cửa toà nhà rồi lại tà tà chạy tiếp. Bách vớ vội chiếc mũ bảo hiểm đang để trên mặt bàn.
- Tôi xin lỗi, tôi phải đi có chút việc. Gặp lại anh sau. Anh xô cửa ra ngoài. Thang máy đang chỉ số 5. Anh nhấn nút gọi. Ô chữ điện tử trên tường nhảy số một cách chậm chạp. 6,7,8...12...15...19...
Thang máy đã chật kín người. Họ đang lên tiếp các tầng trên. Anh chen vào một cách bất lịch sự và ruột nóng như lửa đốt khi chiếc thang máy vẫn lừ đừ mở cửa tự động cho mỗi tầng. Bách nhấn vào chữ L. “Câù trời cho kịp”, anh lầm rầm khấn vái giống hệt mẹ anh mỗi khi có chuyện quan trọng. Khi tiếng nói tự động phát ra từ chiếc loa nhỏ xíu trên trần. “Lobby”, anh lách đám người nhoài ra ngoài. Sau lưng anh văng vẳng theo tiếng cằn nhằn của những người bị chen lấn. Bách đi theo cánh cửa xoay ra ngoài. Gió hồ thốc vào mặt anh đến ớn lạnh.