Tôi gọi Lạc Lạc vào văn phòng, đích thân rót trà cho cô ta:
- Lạc Lạc, em tới công ty mấy năm rồi?
- Ba năm rồi ạ. - Lạc Lạc rụt rè đưa hai tay ra nhận cốc nước, - Em cảm ơn.
- Có bạn trai chưa?
- Dạ, vẫn chưa.
- Ồ, thế cũng tốt, em vẫn còn trẻ, từ từ chọn cho đúng đối tượng, bây giờ muốn tìm được người đàn ông tốt không dễ đâu. – Tôi không biết quan điểm của mình có phải là vơ đũa cả nắm hay không, nhưng dù sao xung quanh tôi cũng chẳng có thằng nào tốt.
Lạc Lạc không hiểu rốt cuộc tôi có ý gì, hai tay đặt lên đùi khép chặt, có vẻ hơi sốt ruột. Tôi quan sát thần thái của cô ta, nghĩ tới lời của Cảnh Phú Quý, có thể cô ta không còn là gái trinh từ lâu, nói không chừng đàn ông mà cô ta gặp cũng không ít hơn đàn bà mà tôi gặp, con gái bây giờ có nhiều người sống rất thoáng, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới việc họ vẫn xấu hổ khi nói tới chuyện đó.
- Lạc Lạc, là thế này. – Tôi thoáng ngả mình tới trước, - Anh kiểm tra tiền lương của em trong ba năm nay, mỗi năm chỉ tăng có một trăm tệ, ít quá. Em phải làm rất nhiều việc, hơn nữa suốt ngày bắt em ngồi ở quầy lễ tân cũng không được, không có lợi cho sự phát triển của em. Lần trước anh cũng nói với em rồi, sau Tết dương lịch, anh sẽ cho em ngồi vào vị trí của Lưu Hân, đồng thời thăng cho em lên làm Trợ lý hành chính, tiền lương tăng thêm sáu trăm tệ, thế nào?
Lạc Lạc mở lớn mắt:
- Chuyện này… đương nhiên… đương nhiên là tốt, cảm ơn, cảm ơn ông chủ ạ! – Cô ta kích động đứng lên cúi lưng cảm ơn tôi, tôi cũng đứng lên vỗ vai cô ta, làm ra vẻ một người anh trai.
- Làm cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của anh, có chuyện hay khó khăn gì thì cứ tìm thẳng anh, hả, đừng có buồn mà không chịu nói, biết chưa?
Lạc Lạc mím môi, gật gật đầu như bổ củi, định nói gì đó nhưng lại thôi, tôi nói:
- Em định nói gì cứ nói đi. - Lạc Lạc vân vê chéo áo.
- Là thế này ạ, Lý tổng, gần đây chị Thanh Thanh thường gọi điện tới công ty hỏi thăm hành tung của anh, em không biết phải nói thế nào. Hôm đó em đặt phòng cho anh đi ăn cá chép nên đành phải nói với chị ấy, Lý tổng, em không làm sai chứ ạ?
Tôi đưa tay lên xoa cằm, trầm tư một lát:
- Không sai, sau này em cứ nói thật cho anh.
Lạc Lạc dường như nhận ra ý tứ khác:
- Lý tổng, em biết làm thế nào rồi, anh yên tâm… - Sau đó cô ta thắc thỏm nhìn tôi, tôi nói:
- Được rồi, em đi làm việc của em đi. - Lạc Lạc lại khẽ cúi người, - Cảm ơn Lý tổng. – Rồi quay người rón rén đi ra, nhìn theo cái lưng của cô ta, tôi lẩm bẩm trong lòng: Lại một người bị mình mua chuộc rồi.
Tôi biết có những ông chủ bất lương, tặng cho nhân viên được vài trăm tệ thì nghĩ đủ mọi lý do để trừ của họ năm chục, một trăm. Những việc này tôi không làm được, chỉ cần cấp dưới làm tốt là tôi sẽ không bao giờ bới lông tìm vết. Tôi thừa nhận có những lúc mình rất nhẫn tâm, nhưng tôi không đen tối, một năm chỉ có vài nghìn tệ, làm gì mà không kiếm ra được.
Tôi đoán Lạc Lạc không nói với Thanh Thanh chuyện bao cao su, nếu không Thanh Thanh đã lại quậy tung lên rồi. Lạc Lạc cũng không dám nhận ý tốt của tôi, giống như một người đụng tay phải nước sôi, vội vã chạy ra xa. Nhưng lúc trước không nói không có nghĩa là sau này không nói, có điều từ ngày hôm nay tôi lại có thêm hai suất bảo hiểm, hoàn toàn có thể yên tâm, giờ xem ai còn moi được chút tin tức bất lợi cho tôi từ miệng cô ta nữa.
Tôi đang nằm trên ghế nghĩ ngợi lung tung, lúc thì làm thế nào để lấy lòng Lôi tổng, lúc thì Hoàng Lực sẽ có phản ứng gì, lúc thì Dương Hùng Vĩ với Vạn Bảo Thắng đang câu kết gì với nhau, còn đang thầm đắc ý với thủ đoạn của mình mới sử dụng thì Tiểu Phần hốt hoảng chạy vào nói:
- Anh ơi, Vương Diệu với Bành Tiền Tiến đánh nhau rồi.
Tôi bật dậy khỏi ghế:
- Ở đâu? Vì sao?
- Ở phòng Tài vụ, anh mau đi xem đi!
Tôi còn chưa đi thì đã nghe thấy tiếng chửi của Bành Tiền Tiến và tiếng “Thằng chó” của Vương Diệu vang tới, sau đó là tiếng nắm đấm dội xuống bàn, Vương Diệu quát:
- Giỏi thì mày nói lại lần nữa xem.
Tôi đẩy cửa bước vào, trong mắt hai người hừng hực lửa giận, ngón tay Vương Diệu chỉ vào người Bành Tiền Tiến, trông như thể đang sẵn sàng xé xác đối phương. Thấy tôi vào, hai người đều tỏ ra sợ hãi, nhưng vẫn trừng mắt nhìn nhau.
Từ sau sự kiện hối phiếu, Vương Diệu rất tiêu cực, đi làm thì cắm mặt vào làm, tan làm thì lặng lẽ về nhà một mình, hoàn toàn không còn vẻ tươi tắn như thường ngày, tôi đã nói chuyện với hắn một lần, bảo hắn đừng để chuyện này trong lòng, biết lỗi và sửa là được. Vương Diệu vẫn luôn im lặng, Bành Tiền Tiến bình thường bị hắn đàn áp nay trỗi dậy, thêm vào đó là viễn cảnh lạc quan bên Khoa Mỹ, bởi vậy âm lượng nói chuyện cũng cao hơn thường ngày vài phần, thường dương dương tự đắc lượn qua lượn lại trước mặt Vương Diệu.
Nguyên nhân cãi nhau là vì Tiểu Phần bảo họ đi lĩnh tiền công tác phí, lúc ký tên, Bành Tiền Tiến buông ra một câu:
- Nghiệp vụ đã chẳng còn thì mời mấy người đó đi ăn uống làm quái gì!
Cuối cùng Vương Diệu không nhịn được nữa:
- Mày đắc ý cái quái gì? Ông mày mời người ta ăn cơm liên quan quái gì tới mày?
Bành Tiền Tiến vẫn không buông tha:
- Mời cũng phí công, chẳng qua là vì bụng mình đói thì có!
Vương Diệu điên tiết, chỉ tay vào mặt Bành Tiền Tiến mà chửi mày là đồ khốn khiếp vong ơn phụ nghĩa:
- Ban đầu là ai đưa mày vào phòng Bán hàng, giờ đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay phải không, đúng là không bằng loài cầm thú!
Thế là mỗi người một câu khiến Tiểu Phần sợ chết khiếp.
Giải quyết xong chuyện của Vương Diệu và Bành Tiền Tiến, một buổi sáng đã trôi qua, mười hai giờ trưa, các nhân viên đều đã xuống lầu ăn cơm, tôi thấy đã đến giờ bèn mở điện thoại, quả không nằm ngoài dự liệu, một loạt các thông báo cho thấy có mười mấy cú điện thoại của Hoàng Lực, còn có một tin nhắn của hắn, rất ngắn, nhưng đằng đằng sát khí.
Hoàng Lực chắc chắn nghi ngờ tôi xúi giục sau lưng, chỉ có điều hắn không có chứng cứ.
Tại khách sạn Quốc Hội, tôi thuê phòng cho Hoàng Lực vui vẻ với Tiểu Ngọc, ban đầu tôi còn do dự không biết mình có nên lắp một cái camera hay không, thế là hỏi ý kiến của Cảnh Phú Quý, thái độ của hắn rất kiên quyết:
- Phải lắp, giờ quan hệ của cậu với hắn còn tốt, ai đảm bảo sau này hắn không trở mặt? Làm cái trò này không phải vì chúng ta muốn hại hắn, mà là để tự bảo vệ mình.
Nghe hắn nói kiên quyết như thế, tôi cảm giác hình như mình không quen biết bạn mình:
- Chẳng phải cậu từng nói tôi vô liêm sỉ, điên cuồng sao? Tôi thấy cậu cũng chẳng kém, đến lúc làm việc thương thiên hại lý thì chẳng thấy run tay.
Cảnh Phú Quý hừ lạnh:
- Tôi còn không hiểu cậu? Miệng thì nói muốn hỏi ý kiến của tôi, thực ra trong lòng cậu đã nghĩ kỹ rồi, chẳng qua là muốn mượn cái miệng tôi để nói ra ý nghĩ trong lòng cậu mà thôi.
Tôi hơi ngượng:
- Tôi đâu có thâm hiểm đến thế!
- Đúng, cậu không thâm hiểm, nhưng tôi thì ngu, thường bị người ta sai khiến. Chuyện này tôi mà thông minh một chút thì tôi sẽ nói là không được, đến cuối cùng cũng chẳng phải cậu vẫn sẽ làm hay sao!
Tôi nói:
- Nếu cậu thực sự làm thế thì cậu đã không còn là Cảnh Phú Quý nữa, chúng ta cũng đã chẳng thành anh em tốt bao nhiêu năm nay nữa. – Nói ra câu này xong, tôi mới ý thức được là mình nói hớ, ngay lập tức bị Cảnh Phú Quý tóm lấy:
- Đúng thế, chính vì tôi trọng nghĩa khí nên mới bị cậu lợi dụng.
Tôi ngại ngùng cười khan hai tiếng, không hề phủ nhận. Nói gì thì nói, bạn bè vẫn là bạn bè, Cảnh Phú Quý tự xung phong đi chợ đêm, mua một bộ camera, hắn đích thân vào phòng lắp đặt, thao tác rất đơn giản, mười phút sau là hoàn chỉnh, trước khi Hoàng Lực vào phòng, mọi thiết bị đã được lắp đầy đủ. Cảnh Phú Quý cảm thán:
- Cho dù cái thứ này mãi không dùng tới thì coi như một bộ phim cấp ba kinh điển để xem cũng được.
Thứ Vương Diệu cho Hoàng Lực nghe chính là âm thanh từ bộ phim cấp ba đó.
GIĂNG B̃Y HOÀNG LỰC
Sắp tới Giáng sinh, khắp nơi ngập trong bầu không khí vui vẻ, những cánh cổng lớn của khách sạn ven đường đều giăng những tấm băng rôn với những lời chúc phúc, trên cửa kính dán đầy những bông hoa tuyết bằng xốp, trên báo rặt các mục quảng cáo thu hút mọi người tới tham dự bữa tiệc Giáng sinh. Đưa xe vào bãi đỗ, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục của khách sạn liền xuất hiện để phát tờ rơi cho tôi:
- Anh ơi, đêm Giáng sinh anh định ở đâu? Khách sạn chúng em có hoạt động ưu đãi đây.
Tôi nhìn cô một cái, cười híp mắt:
- Đến nhà em được không?
Ngày hai mươi sẽ mở thầu, tâm trạng tôi vừa phấn khích vừa phức tạp.
Tôi gọi điện cho Lôi tổng, nói tối nay có một đêm biễu diễn violon quy mô nhỏ, tôi với Thanh Thanh muốn mời chị và Victory đi xem, Lôi tổng nói tối nay còn phải đi làm thêm, có việc gì thì cứ nói trong điện thoại. Tôi thấy hơi bực mình, trong đầu lướt qua ba từ “đồ giả tạo”, chuyện này sao có thể nói trong điện thoại? Thế là tôi làm ra vẻ nhẹ nhàng, nói chẳng có việc gì, không đi được thì thôi.
Lộ Cường gọi điện tới nói là việc kiểm duyệt đã được thông qua, tôi biết hai mươi nghìn đó đã phát huy tác dụng, nói một tiếng cảm ơn rồi cúp máy. Tôi đi vào văn phòng của Lâm Thăng, nói với hắn chíp mẫu đã được thông qua, Lâm Thăng nói đây là lẽ đương nhiên, quan trọng là Nam Hưng với Ức Lập có thông qua hay không, nếu họ không được thông qua thì mới là việc tốt, sau đó hỏi tôi vì sao chỉ nói tin vui mà không báo tin buồn? Tôi hỏi tin buồn gì?
- Thì một triệu bên Khoa Đạt ấy, làm thế nào? Hơn bốn trăm bên Hồng Kông còn chưa trả.
Tôi ngồi phịch xuống bàn làm việc của hắn, nói tuyệt đối không có vấn đề gì, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ đòi được.
Lâm Thăng lộ sắc vui, nhưng lại nghi hoặc:
- Thật không? Làm thế nào để đòi về?
Tôi do dự một lát rồi nói đơn giản, cũng chẳng có gì, làm rắn với chúng một chút là được. Sau đó kể cho hắn nghe chuyện Vương Diệu làm tối qua.
Lâm Thăng hiểu ra, đứng lên nói:
- Tôi biết là anh sẽ có cách mà! Đây không phải là hại người mà là tự vệ, xem ra anh giữ lại Vương Diệu là đúng.
Lâm Thăng khẳng định cách làm của tôi khiến tôi rất vui, sự khích lệ của bạn bè là vô cùng quan trọng. Lâm Thăng nói đúng thế, thêm mồi lửa còn hơn là rút củi về, sau đó hắn ghé sát tai tôi, nói nhỏ:
- Cảnh Phú Quý đi tới chỗ Phương Vĩnh Huy rồi hả? Ông ta có nhắc tới Vương Tiểu Lệ không?
Ăn cơm trưa xong, tôi gọi điện thoại cho Hoàng Lực, nói là tối qua điện thoại hết pin, thật xin lỗi, sau đó làm ra vẻ không hay biết gì, hỏi hắn có chuyện gì mà gọi nhiều thế, giọng của hắn lạnh lẽo mà nặng nề:
- Có thời gian không?
Tôi cố tỏ ra bình thường:
- Quan trọng không? Để hết giờ làm nhé?
Hoàng Lực nói không được, bây giờ phải gặp mặt ngay, tôi nói có chuyện gì mà gấp thế? Trong điện thoại không nói được sao? Khẩu khí của Hoàng Lực lập tức trở nên cứng rắn, không cho phép mặc cả:
- Không được, nói ngay bây giờ.
Tôi dừng lại một chút, nói:
- Được rồi, nửa tiếng nữa gặp ở quán cà phê Mạch Điền.
Trước khi bảo Vương Diệu gọi điện, tôi đã lường tới hậu quả xấu nhất, chuyện này mà làm căng thì sau này cũng chẳng thể làm ăn với Khoa Đạt được nữa. Tôi và Hoàng Lực là kiểu tình bạn vì lợi ích rất điển hình, thành nhờ lợi ích, bại nhờ lợi ích, vào lúc sinh tử thì cái gọi là đạo đức, nhân nghĩa đều ném cho chó nó gặm. Chẳng phải Tào Mạnh Đức (tức Tào Tháo) từng nói đó sao: “Thà ta phụ mọi người trong thiên hạ, còn hơn để thiên hạ phụ ta”.
Một chiếc xe ấn còi rồi đi vượt qua tôi, tôi hạ hết cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc rồi rít sâu một hơi.
Hoàng Lực đã chờ tôi rất lâu, ngồi ở góc trong cùng của quán, gương mặt tiều tụy, cáu bẩn đang hút thuốc, cái gạt tàn trên bàn chất đầy đầu lọc.
- Có phải bà hai ép cậu ly hôn không? – Tôi ném cái túi lên sô-pha rồi ngồi phịch xuống.
Hoàng Lực không trả lời, dụi mạnh điếu thuốc trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú bằng hai con mắt đỏ ngầu, khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên, chuyển ánh mắt đi hướng khác:
- Cậu làm gì thế?
- Nhìn tôi! – Hắn gầm lên.
Tôi quay đầu lại, với vẻ cợt nhả:
- Làm gì?
Hoàng Lực nghiến răng trèo trẹo, nhấn từng từ:
- Vì sao?
- Cái gì vì sao? – Tôi trợn mắt nhìn hắn.
- Trong lòng anh hiểu rõ! Con mẹ nó, anh không phải con người! - Hoàng Lực kéo tôi đứng lên rồi thụi một nắm đấm vào mặt tôi.
Đây là điều tôi không ngờ tới, tôi túm lấy cổ áo hắn, ấn hắn trả về chỗ cũ, tiếng động khiến các nhân viên của quán sợ hãi, họ đứng từ xa không dám lại gần, xúm lại nhìn chúng tôi. Tôi đưa tay lên xoa chỗ bị đấm, nhìn hắn cười lạnh:
- Hoàng Lực, hôm nay tôi không đánh trả đâu, cậu giỏi lắm!
Hoàng Lực vẫn chưa nguôi lửa giận, nghiến răng nói:
- Phòng do anh thuê, chìa khóa là anh đưa, đĩ cũng là anh sắp xếp, không phải anh là thì còn ai?
Tôi lại cười lạnh:
- Tôi đáp ứng tâm nguyện của cậu chẳng lẽ lại sai? Cậu không những không cảm ơn tôi mà còn trách cứ tôi, đánh tôi, có lý nào không hả?
- Mẹ kiếp! Mày cứ giả vờ đi! Ông mày đúng là mù rồi!
Hoàng Lực giơ hai tay lên tát liên tiếp vào mặt mình, tôi còn chưa kịp hết ngỡ ngàng thì đột nhiên hắn quỳ thụp xuống trước mặt tôi, túm chặt lấy tay tôi:
- Anh Phi, anh phải giúp em, em tin không phải do anh làm. Vương Diệu là nhân viên của anh, anh là ông chủ có thể nói chuyện với nó, anh có thể không trừ tiền nó, nó sẽ không ép em thế nữa.
Tôi đỡ Hoàng Lực dậy, nói là tôi có thể làm công tác giúp cậu, nhưng chưa chắc hắn đã nghe tôi, băng nằm trong tay hắn, chắc cậu phải đích thân đi gặp hắn. Sau đó tôi lôi Vương Diệu ra mà chửi:
- Đúng là nuôi ong tay áo, dám giở trò ra uy hiếp người anh em tốt của tôi! Về tôi phải cho một trận.
Giọng nói của Hoàng Lực nghẹn ngào như sắp khóc:
- Anh Phi, em hứa trong vòng một tuần sẽ trả anh tiền, còn chuyện cuốn băng, em trả mười nghìn để mua. Anh Phi, anh là người thông minh, em thân bại danh liệt thì anh sống cũng không yên ổn, đúng không, coi như đây là lần cuối cùng em xin anh, được không?
Cái gã này giả vờ nói cứng, tôi biết thực ra trong lòng hắn vô cùng hốt hoảng, nhìn Hoàng Lực bình thường luôn ra bộ dương dương tự đắc trước mặt tôi, giờ lại trở nên hèn nhát, trong lòng bất giác có chút thương cảm. Nếu Khoa Đạt phát triển tốt, nếu khoản tiền này tôi không cần gấp, có lẽ chúng tôi vẫn là những người anh em tốt xưng anh gọi em, việc gì phải đi đến bước đường này?
- Thế này đi, tôi hứa sẽ lấy cuộn băng cho cậu, nhưng cậu cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi, ba ngày sau phải mang tiền về, đôi bên thông cảm với nhau được không?
CHUYỆN NHÀ CỦA THANH THANH
Khi Tiểu Quân từ Macao quay về, cậu ta so vai, không cần hỏi tôi cũng biết là đã thua hết sạch.
- Thế nào, tiền không dễ kiếm phải không? Không sợ em thắng tiền, chỉ sợ em không tới. Anh rể em đã phải nộp bao nhiêu học phí ở chỗ đó rồi, em tưởng người mở sòng bạc toàn ăn chay cả chắc.
Tiểu Quân ngồi xuống thở dài:
- Cũng tại anh, lúc thắng sao không kéo em đi, còn thuê phòng cho em ở một tối, đi sớm thì em đã không bị thua rồi.
Tôi vỗ vai cậu ta:
- Em đừng như thế, chơi cho vui thôi mà, em không nghĩ xem, nếu mà kiếm tiền dễ đến thế thì người Macao đã chẳng cần đi làm nữa rồi.
Tôi đưa Tiểu Quân tới bến xe Củng Bắc, bảo cậu ta đón xe ra sân bay Bạch Vân, nhét vào tay cậu ta một túi to rượu với thuốc lá, sau đó dặn dò:
- Phải học cho tốt, bán hàng khó khăn lắm, nhưng em phải cố “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
Tiểu Quân cười với tôi:
- Ý của anh là anh đã nhiễm bùn tới mức vô phương cứu chữa phải không?
Tôi đấm nhẹ cậu:
- Về bảo với bố mẹ là đừng lo lắng, năm sau anh sẽ đón họ tới Châu Hải ở một thời gian.
Sau đó tôi mới biết, chuyện này không bao giờ có thể thực hiện được nữa.
Từ bến xe đi ra đã là buổi trưa, tôi thất thểu về nhà, vừa về đến nhà đã thấy một bát canh to đùng để ở bàn ăn, trong thư phòng vọng ra tiếng nói:
- Ông xã, anh uống bát canh đó đi, nấu cho anh đấy.
Tôi cười, nói lớn:
- Vợ vất vả quá, giờ em bận rộn thế mà còn biết thương anh.
- Ai bảo anh là chồng em!
Thanh Thanh cũng nói lớn trả lời lại, giọng nói như ánh mặt trời tháng năm, như đóa hoa vừa nở rực rỡ, khiến người ta thấy sảng khoái.
Một lát sau tôi chợt giật mình, thầm kêu chết rồi, đằng sau mật ong luôn có một con dao, Thanh Thanh giờ cũng học được chiêu này. Chuyện của Lưu Hân thay vì để cô ấy hỏi thì thôi tự tôi cứ khai, đây là bài học của tôi, chuyện nào không giấu được cứ chủ động là tốt nhất. Tôi uống hết bát canh, đi tới cửa thư phòng, Thanh Thanh đang ngồi trước máy tính liên tục nói chuyện trên cửa sổ QQ, tiếng tít tít báo có tin nhắn kêu liên tục.
- Bà xã, nói với em chuyện này.
Thanh Thanh quay người lại:
- Nói đi, chắc chắn không có việc gì tốt.
Tôi đặt tay lên vai Thanh Thanh:
- Thực ra cũng không có gì to tát, gián điệp của em không nói với em hả?
Thanh Thanh khựng lại, cười quỷ dị:
- Em nghe nói chỉ là em nghe nói, anh nên nói gì là chuyện của anh.
Sau khi Thanh Thanh ở Thanh Đảo quay về, cô ấy kiểm soát tôi rất chặt, cô ấy biến Lạc Lạc trở thành gián điệp của mình, chủ động rủ Lạc Lạc đi shopping, lấy cớ là nhờ người trẻ tham mưu giúp cô ấy mua vài bộ quần áo hợp thời, điểm này ban đầu khiến tôi khó hiểu, nếu không phải Lạc Lạc chủ động khai ra thì còn không biết vấn đề nảy sinh ở đâu.
- Nói cho em một tin tốt, Lưu Hân lạm dụng tiền công để chơi cổ phiếu, bọn anh quyết định khai trừ cô ấy ra khỏi công ty, cô ấy nhất thời nghĩ không thông nên uống thuốc ngủ tự tử, giờ đang ở trong bệnh viện, anh có đi thăm cô ấy một lần, chủ yếu là để đòi tiền lại.
Tôi cố tình đảo lộn thứ tự, mục đích là để giành quyền chủ động lớn nhất về phía mình. Lạm dụng tiền công và tự sát không thể nào giấu được, thay vì để Thanh Thanh thăm dò được qua Lạc Lạc chi bằng tôi cứ chủ động nói, còn về thứ tự thời gian và những việc khác thì rất khó đối chứng.
- Vậy sao? - Thanh Thanh nhướn mày, - Một nhân tài ưu tú như thế mà anh không đau lòng sao, Lý tổng?
- Ưu tú? Cô ấy được coi là ưu tú sao?
- Chẳng phải anh vẫn nói là cô ta giỏi giang, không ai thay thế được còn gì?
- Anh nói thế à? Lâm Thăng thì có, anh đã muốn đuổi việc cô ta từ lâu rồi.
- Công ty đuổi? Là anh hay Lâm Thăng? Sao Lý tổng luôn thương hoa tiếc ngọc của chúng ta mà cũng làm được việc đó? Em nghe nói là người ta chủ động xin từ chức mà còn có người giữ lại. Đừng trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, không ra dáng đàn ông tí nào. Dám làm dám chịu chứ!
Bị Thanh Thanh chạm đúng vào nỗi đau, tôi tự nhiên ấp úng:
- Xảy ra chuyện này vẫn còn giữ cô ta có mà điên. Cho dù có giữ cũng chỉ là nói thế thôi, nếu cô ta chạy mất thì bọn anh biết đi đâu tìm cô ta để đòi tiền? Giống như em nợ ngân hàng mười triệu, chẳng lẽ ngân hàng còn chưa đòi được hết tiền của em với bố mẹ em mà đã bắt em đi ngồi tù sao! Một đạo lý đơn giản như thế mà em cũng không hiểu?
- Hừ, em đã sớm nói cô ta không ra gì rồi mà.
- Đúng, bà xã đại nhân, em đúng là anh minh!
- Anh đừng có lẻo mép.
- Không mà, anh thực lòng hâm mộ sự nhìn xa trông rộng của em, bà xã, nào, anh gọt hoa quả cho em ăn nhé. – Chưa chờ Thanh Thanh bày tỏ thái độ, tôi đã bắt tay vào làm ngay.
Thanh Thanh vẫn giữ ánh mắt kỳ quái đó khiến tôi không tài nào nhìn thấu, một lát sau cô ấy mới chầm chậm nói:
- Anh cứ giả bộ đi, em chẳng quan tâm, dù sao em với Dương Huệ cũng chuẩn bị mở một cửa hàng quần áo ở khu miễn thuế, thiếu tiền, anh phải đầu tư hai mươi nghìn tệ.
Thấy Thanh Thanh không còn bắt bẻ nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm, xua tay:
- Chuyện tiền nong thì đơn giản, số tiền mà Lưu Hân lấy của công ty đã đòi về được hết rồi, hai mươi nghìn ngày mai sẽ vào tài khoản của em, coi như đầu tư mạo hiểm.
Thanh Thanh lấy một phong bì trong túi ra:
- Không cần đâu, dùng hai mươi nghìn tệ trong đây được rồi.
Tôi ngạc nhiên, giằng lấy ra xem, đó là tấm thẻ mà tôi tặng cho Lôi tổng:
- Chuyện… chuyện gì thế này?
- Hôm qua Lôi tổng gọi điện thoại cho em, bảo em với Đô Đô tới nhà chị ấy ăn cơm, lúc về chị ấy đưa cái này cho em, bảo em đưa anh.
Tôi cầm phong bì trong tay mà có cảm giác bất an, Lôi tổng thật là không hiểu tình người, chị ta làm như thế là có ý gì?
Thanh Thanh nắm lấy tay tôi:
- Lôi tổng còn bảo em nói với anh, nhà là bến cảng để nghỉ ngơi chứ không phải là khách sạn, không thể chỉ lo kiếm tiền mà không quan tâm tới gia đình.
Tôi nói:
- Lôi tổng nói những lời này để làm gì, có phải trước mặt chị ấy em lại nói gì không?
- Em cũng vì suy nghĩ cho anh thôi, nói là cả ngày anh đi làm vất vả, hy vọng Lôi tổng thông cảm và chiếu cố cho anh.
- Vậy sao. – Xem ra lời của Thanh Thanh cũng vài phần có lý.
- Với lại chị ấy còn nói với em, chồng chị ấy qua đời vì ung thư dạ dày, thời gian đó chị ấy làm việc bận rộn, chồng thường đau dạ dày mà chị ấy không để ý, còn tưởng chỉ là đau bụng thông thường, tới khi phát hiện ra đã không kịp nữa, lúc chết mới bốn mươi tuổi, Lôi tổng hối hận lắm, lúc nói với em, mắt chị ấy đỏ hoe.
Tôi thở dài một tiếng.
CHẤT VẤN DƯƠNG HÙNG VĨ
Việc tốt làm tới cùng, đưa Phật tới Tây Thiên. Tôi gọi cho Dương Hùng Vĩ.
- Người anh em, chẳng phải anh có hứng thú với Đông Uyển sao? Hay là tối nay chúng ta đi?
Lời nói này vừa dứt tôi đã thấy đầu dây bên kia vang lên: “Vợ ơi, tối nay anh phải đi làm”.
Sau sự kiện thuốc lắc, tôi nhận thấy rằng việc này xử lý vẫn chưa ổn thỏa, tôi không nên nói là mình cố gánh trách nhiệm mà không gánh được, sự việc rõ ràng như thế, nếu làm khéo hơn, tôi hoàn toàn có thể vỗ ngực nói tôi sẵn sàng hy sinh bản thân để gia đình anh được hạnh phúc! Ép Dương Hùng Vĩ phải cảm động. Còn về việc Tiểu Mỹ khai hắn ra, cảnh sát kiên quyết đòi tìm hắn là nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi, nhưng ít nhất tôi cũng đã cố gắng hết sức. Cho nên Dương Hùng Vĩ nói với tôi thiếu tinh thần hy sinh về nghĩa. Giờ đây tôi phải làm “công tác” với hắn nhiều hơn.
Trong khu xông hơi của một khách sạn gia đình năm sao, chùm đèn pha lê chói mắt, bồn phục vụ lát đá cao cấp, những nhân viên mặc đồng phục khom lưng cúi chào với nụ cười tươi tắn trên môi, trên tường hành lang là bức tranh một cô gái thời trung đại dùng chiếc khăn tắm voan để che cơ thể. Mọi thứ đều đẹp tuyệt diệu như thể được bước vào cung điện La Mã cổ đại. Một vị Trưởng phòng trong bộ váy màu đen đi trước dẫn đường, mỗi cây cột bằng đá Đại Lý đều có một nhân viên phục vụ đứng ở đó, thấy chúng tôi đi tới, họ cúi lưng ba mươi độ:
- Chào buổi tối!
Dọc đường có rất nhiều tiếng chào như thế, cảm giác như tiếp đón Hoàng Đế. Dương Hùng Vĩ xoa cằm đắc ý:
- Được lắm, được lắm!
Tôi vỗ vai hắn:
- Đừng có kích động sớm quá.
Tôi càng khiến mình hèn hạ hơn thì càng khiến Dương Hùng Vĩ cảm thấy chơi với tôi không những vui mà còn yên tâm, hắn luôn tin vào đạo lý việc xấu cùng làm sẽ bớt nguy hiểm, có kinh nghiệm hơn Hoàng Lực rất nhiều.
Chúng tôi lái xe quay về Châu Hải, lúc sắp qua cửa khẩu, tôi giả bộ tình cờ hỏi:
- Ông chủ Vạn tìm anh rồi đúng không?
Dương Hùng Vĩ khựng lại:
- Ừ, ông ta tới công ty, nói là sẽ toàn lực ủng hộ chúng tôi.
- Tôi không nói lần này, tối hôm đó ở quán rượu Bảo Thắng Viên cơ. – Giọng nói của tôi rất bình thường, hai mắt nhìn về phía trước.
Dương Hùng Vĩ không lên tiếng, một lát sau, cuối cùng hắn cũng mở miệng:
- Thật lòng nói với anh, cũng chẳng có gì, anh ta muốn tôi giúp đỡ.
- Anh đồng ý rồi?
- Anh Phi, nội bộ chúng tôi đã phân tích rồi, chúng tôi vẫn coi trọng các anh và Nam Hưng, nhưng chỉ dùng một nhà là không thể. - Dương Hùng Vĩ thong thả nói.
Tôi không hỏi gì nữa, chỉ im lặng, màn đêm tăm tối trở nên thật nặng nề, thi thoảng có một chiếc xe từ đằng sau rọi tới ánh đèn chói mắt rồi phóng vụt qua, xe tới nhà hắn, tôi lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho hắn:
- Đây là sổ tiết kiệm ngân hàng Đại Phong ở Macao, sau này tiền của tôi gửi vào đây, như thế thì an toàn hơn là gửi tiền ở ngân hàng trong nước.
Dương Hùng Vĩ nhìn tôi một cái rồi nhét quyển sổ vào túi áo, nói:
- Anh có lòng quá.
Khi hắn đẩy cửa xe chuẩn bị bước xuống, tôi bình tĩnh nói một câu:
- Vĩ, anh không bán đứng tôi chứ?
TRỞ MẶT VỚI CẢNH PHÚ QUÝ
Lâm Thăng nói:
- Hoàng Chính Long gọi điện tới, hỏi chuyện đấu thầu của chúng ta tiến hành thế nào rồi, có chắc chắn không?
Tôi hiểu Lâm Thăng muốn nhờ miệng của Hoàng Chính Long để ép tôi. Tôi bảo:
- Anh nói với ông ta, mọi việc đều rất thuận lợi. – Sau đó tôi nói tiếp:
- Sắp lấy được một triệu bên Khoa Đạt, tiền bảo đảm và tiền hàng tháng sẽ không vấn đề gì!
Lâm Thăng vui vẻ:
- Thế thì tốt quá, anh đích thân đi lấy đi, đừng để xảy ra sai sót gì nữa.
Tôi nói:
- Đương nhiên rồi, nhất định phải do tôi đích thân xuất hiện mới lấy được. - Lâm Thăng nói:
- Chuyện này mà giải quyết được là tôi yên tâm, tối nay tôi chờ anh cùng ăn cơm để chúc mừng thành công bước đầu. – Tôi nói:
- Không cần đâu, anh có thời gian thì tới nhà Lôi tổng, nói chuyện với người bạn đồng hương của mình để thắt chặt hơn tình cảm. - Lâm Thăng có vẻ khó xử:
- Chuyện này… hình như chẳng có gì để nói, chênh lệch tuổi tác.
Tôi nói:
- Anh không có gì để nói thì phải tìm chủ đề chứ! Ban đầu tôi cũng thế, đến lúc không nói được gì nữa thì nói huyên thuyên, cho dù thủ đoạn này có hơi cũ một chút, nhưng ít nhất còn khiến người ta cảm nhận được rằng chúng ta muốn có quan hệ tốt với họ, anh vốn là người làm bên mua hàng, chẳng lẽ lại làm không được việc này?
Lâm Thăng vẫn chần chừ không quyết, tôi nói:
- Anh còn có điểm chung với chị ta hơn tôi, chẳng phải chị ta học chuyên ngành thương mại bên Đại học New York sao, cùng là chuyên ngành kinh tế với anh. MBA cũng có điểm chung, anh hãy bắt tay vào từ điểm này đi, với lại chẳng phải anh vẫn nói nước Mỹ là thiên đường sao? Vậy anh có thể tìm hiểu tình hình qua chị ấy, những cái này đều là chủ đề nói chuyện, anh chủ động một chút được không? Tôi hứa với anh, đây là lần cuối cùng tôi bắt anh làm những việc này. Chẳng qua cũng vì anh có trình độ học vấn cao, chứ nếu Cảnh Phú Quý làm được việc này, tôi đã bảo hắn đi làm rồi.
Cuối cùng Lâm Thăng cũng đồng ý, tôi hừ một tiếng trong lòng, khuyên nhủ hết tình hết lý thế rồi mà anh còn không đi thì không phải vì trình độ của tôi thấp mà vì anh quá nhạt nhẽo.
Rồi tôi lập tức điện thoại cho Cảnh Phú Quý:
- Cậu nói Phương tổng, bảo là hôm qua tôi đã nói chuyện với cán bộ cấp cao của Khoa Mỹ rồi, chuyện của họ tuyệt đối không có vấn đề gì, một năm có thể làm năm mươi triệu, bảo ổng ta lập tức soạn thảo hợp đồng.
Tôi vừa mới vào tới văn phòng thì Cảnh Phú Quý đã quay về, nhìn dáng vẻ thất thểu của hắn, tôi biết đã có sự không hay:
- Phương tổng nói dạo này ông ta quá bận, sau Tết dương lịch ông ta sẽ tới đây bàn chuyện.
Cái gã này đúng là giảo hoạt, ngày hai mươi tháng Mười hai chúng tôi mở thầu, đến Tết dương lịch là đã có kết quả đấu thầu, như thế gã chưa chắc đã bàn với chúng tôi nữa mà chỉ bàn với bên trúng thầu. Tôi nói thế cậu đã cho ông ta xem hợp đồng chưa, Cảnh Phú Quý nói ông ta không thèm xem, tôi lại hỏi:
- Thế cậu có chuyển lời của tôi cho ông ta không? Cán bộ cấp cao của Khoa Mỹ đã nói tới mức đó rồi, cậu cố ký nháp với ông ta cũng được, dù sao cũng không phải là hợp đồng chính thức.
- Chuyển lời rồi, chỉ thị của Lý tổng ai dám không nghe. Nhưng đừng tưởng người ta là gã ngốc, chỉ dựa vào một câu nói không thể chứng thực được đã ký hợp đồng với cậu, Phương tổng cũng là ông chủ, trước khi mọi việc rõ ràng còn lâu ông ta mới ký tên.
Tôi lại có cảm giác khó chịu, nói:
- Chính vì khó khăn nên mới bảo cậu đi làm chuyện này, ký rồi mới cản được ông ta đi Nam Hưng, chờ mọi việc rõ ràng rồi thì tôi còn bàn cái cóc khô gì với ông ta nữa, cứ nói mình muốn gì là ông ta phải nghe theo.
Cảnh Phú Quý bực mình:
- Cậu tỉnh táo một chút được không, đừng coi người khác là con heo ngu ngốc!
Tôi không nén được lửa giận:
- Nếu mọi chuyện đơn giản thế thì còn cần cái phòng bán hàng của cậu làm quái gì! Bảo … - Suýt nữa tôi đã nói cái câu danh ngôn của Lâm Thăng ra.
Cảnh Phú Quý nghe thấy thế đã nhảy lên:
- Cậu chỉ biết chỉ huy sau lưng, nghĩ mọi việc đều đơn giản, không trực tiếp đối diện làm sao biết được phiền phức của nó. Tôi có thể nghe lời cậu, nhưng người khác thì không.
Tôi đập bàn:
- Nếu tôi chỉ nghe cậu giải thích thì còn làm ăn cái quái gì, hàng ngày ngồi trong văn phòng nghe báo cáo chờ chết cho xong.
Tôi cảm thấy mọi ánh mắt bên ngoài đều đổ dồn vào đây. Lâm Thăng đẩy cửa bước vào, nhìn chúng tôi như hai con gà chọi đang xù lông xù cánh, hắn lại gần vỗ vai tôi, sau đó lại vỗ vai Cảnh Phú Quý. Tôi châm một điếu thuốc, sau đó ném luôn cái bật lửa lên bàn.
- Còn nữa, Quý, chuyện Bành Tiền Tiến đi ăn với Tiểu Phương cậu không nói với tôi, hắn đã báo cáo với cậu rồi cơ mà. – Tôi bắt đầu bới móc hắn.
- Chẳng phải tôi đi Thâm Quyến rồi sao?
- Đi Thâm Quyến thì cậu có thể gọi điện thoại nói với tôi.
- Chẳng phải là chuyện gì quan trọng, nói muộn một chút cũng có sao?
- Sao lại không, Tiểu Phương với ông chủ Hà là họ hàng, cậu biết chưa?
Gần đây tôi luôn thấy ức chế, muốn phát tiết nhưng cố ghìm lại, hôm nay không biết làm sao, tâm trạng rất tệ, không thể nào kiểm soát được bản thân.
Lâm Thăng kéo tôi tới văn phòng của hắn rồi đóng cửa lại:
- Bên Phương Thị không cần phải vội, hợp tác hay không cũng không quan trọng.
- Đây là một vụ làm ăn đã dâng tới tận miệng, không cần tiền đặt cọc, không cần giao hàng, chỉ hẹn người ta ra ăn cơm, đôi bên giới thiệu vài câu là ngồi không hưởng vàng, đi đâu tìm được một vụ làm ăn ngon lành như thế.
- Chuyện này Cảnh Phú Quý nói cũng có lý, dưa chín ép thì không ngọt. Anh xem, chuyện của Lưu Hân khiến cả công ty hoang mang, đúng không? Giờ khó khăn lắm mới bình thường lại được, tôi cũng không có ý trách anh, nếu cứ cố kéo Phương Thị vào, ai mà biết bọn họ có mục đích gì? Đến lúc đó khiến công ty loạn cào cào lên sẽ không hay đâu.
Tôi nhìn sững Lâm Thăng, hiểu mục đích thực sự của hắn, hắn cật lực phản đối chuyện này vì sợ phiền phức xảy ra với hắn, hắn lại còn lôi cả chuyện Lưu Hân ra nhắc đi nhắc lại là để cảnh cáo tôi phải tự biết thân biết phận.
- Được rồi, Lâm Thăng, tôi nghe theo anh, dù sao thì chuyện này chúng ta cũng không có quyền chủ động, sau rồi tính.
MẠO HIỂM HỐI LỘ
“Binh pháp Tôn Tử” có nói: “Có nhưng tưởng là không, không nhưng tưởng là có”. Về điểm này tôi tin rằng, với trí tuệ của họ, chẳng có ai là nhìn thấu được. Tôi lập tức triệu tập một cuộc họp toàn thể công ty, để cổ vũ sĩ khí, tôi hào hứng phát biểu về ý chí của mọi người trong lần đấu thầu này, phải dốc hết tinh thần, nhất là bộ phận Bán hàng, phải chuẩn bị đầy đủ cho cuộc đấu thầu.
Bành Tiền Tiến nghe thấy thế thì trở nên kích động:
- Thế có phải là năm sau bọn em được lái Honda Quảng Châu rồi không?
Tôi nói đừng nói là Honda, còn kèm theo cả bạn gái nữa. Mọi người đều bật cười, Tiểu Phần cũng không chịu thua kém:
- Lý tổng, còn con gái bọn em thì làm thế nào?
Bành Tiền Tiến buột miệng:
- Lý tổng, Lâm tổng bỏ tiền để thuê cho mỗi cô một “con vịt”*. (“Con vịt” ở đây là chỉ trai bao)
Tiểu Phần lườm khinh bỉ:
- Tôi không thèm cái thứ đó, buồn nôn!
Lúc này tôi nhớ tới Lưu Hân, nếu cô ta ở đây thì chắc chắn đã ngăn tiếng cười của họ từ lâu, bắt bọn họ phải nghiêm túc, đây là cuộc họp của công ty chứ không phải bàn nhậu, cũng không phải là hộp đêm. Giờ Lưu Hân không còn nữa, cảm giác như thiếu cái gì đó.
Sau khi tan họp, tôi giữ một mình Bành Tiền Tiến ở lại, nói:
- Tiến này, cái tên bố cậu đặt cho cậu hay thật đấy, rất là may mắn, có cậu ở đây, tôi không tin là chúng ta không vào được Khoa Mỹ.
Bành Tiền Tiến có vẻ ngỡ ngàng, hai tay cung kính châm thuốc cho tôi, nói:
- Lý tổng đề cao em quá, anh là người dẫn đường, em cứ kiên định đi theo anh thôi! – Tôi nói:
- Cậu nói câu này có ý gì, không chắc chắn sao? Sợ sao?
Bành Tiền Tiến có vẻ như thiếu tự tin, đáp:
- Nghe nói bên Ức Lập rắn lắm, mấy hôm nay Trần Thế Phong ở lại hẳn Châu Hải để làm việc.
Tôi cau mày, nhớ ra, tối hôm trước trong lúc lái xe có gặp một gương mặt rất quen, đó chính là Trần Thế Phong, ông chủ của Ức Lập.
Lần đầu tiên tôi trở thành đối thủ của hắn trong một lần đấu thầu ở Hàng Châu, khi đó tại khu vực Hoa Đông, thế lực của hắn là mạnh nhất, còn tôi chỉ thông qua con đường cũ khi làm ở Cảnh Trình để xây dựng vài mối quan hệ giao tiếp nhất định. Điều hòa Phú Áo ở Hàng Châu khi đó là một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước, sản lượng hàng năm vào khoảng ba triệu máy. Khi đó tôi làm đại lý cho hai nhãn hàng chíp là Nhật Mạch và Songyang, trong đó Nhật Mạch làm cùng với Ức Lập, nhưng giá lấy hàng của chúng tôi cao hơn Ức Lập nên không có ưu thế, cho nên tôi chủ yếu giới thiệu Songyang, còn dùng biểu đồ đối chiếu hai loại chíp này để so sánh đặc tính và giá cả, gửi cho Điều hoa Phú Áo, nhằm cho Phú Áo biết sản phẩm của Songyang chất lượng tốt mà giá lại rẻ. Ai ngờ ngày thứ ba sau khi nộp phương án, chúng tôi không thể không lấy được đơn đặt hàng từ Phú Áo mà còn nhận được thông báo hủy quyền đại lý của Nhật Mạch, nói là tôi không tuân thủ nguyên tắc trò chơi, thiếu đạo đức thương mại cơ bản, từ ngữ vô cùng nghiêm khắc, khiến tôi cảm giác như mình bôi tro vào mặt. Tôi biết mình bị người đâm lén sau lưng, nghiến răng nguyền rủa cả ba đời nhà hắn là đồ thối tha, bội tín bội nghĩa. “Thế giới này còn có chữ tín nghĩa nữa hay không?”.
Nghe thấy tôi than như thế, Cảnh Phú Quý liền cười cười, nói:
- Cậu hại người ta trước, còn chửi người ta không giữ chữ tín, như thế chẳng phải là tự vã vào mặt mình hay sao. – Tôi vẫn rất phẫn nộ, nói:
- Nếu chuyện gì tôi cũng nói đạo lý với công bằng thì còn buôn bán cái quái gì nữa, ngoại trừ không phóng hỏa giết người, chiêu nào mang lại lợi ích kinh tế cao nhất cho tôi thì tôi làm!
Sau lần thất bại vì khinh địch, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng mối hận với Trần Thế Phong, cho rằng chắc chắn phương án của chúng tôi là do hắn kiếm ở Phú Áo ra rồi gửi cho Nhật Mạch, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội trả thù.
Chải chuốt một lượt, giờ quan trọng nhất là phải tóm chặt lấy Lôi tổng, Dương Hùng Vĩ ăn hai mang, ông chủ Vạn từng tìm hắn, đương nhiên phải cho hắn cái gì đó, yêu cầu cơ bản của tôi đối với hắn là cứ hành sự như những gì đã nói, đừng hại tôi là được. Lộ Cường có thiên vị cho tôi hơn một chút, nhưng sức mạnh của hắn có hạn, Tiểu Phương có ấn tượng khá tốt với công ty tôi và cả cá nhân tôi, vai trò của cô ta sẽ là cung cấp một số tin tức trước thềm đấu thầu, một phiếu quyết định cũng vẫn phải xem ý của lãnh đạo. Lôi tổng là quan trọng nhất, có chị ta thì có thể “nắm được thiên hạ”, nếu cái đám ruồi bọ các người không nghe lời sếp tổng thì he he, cứ chờ bị xử lý đi.
Đây là những phân tích và phán đoán của tôi sau khi đã suy nghĩ kỹ càng về tình thế hiện tại cũng như các nhân vật quan trọng ở Khoa Mỹ.
Hiện nay, xem ra con đường phía trước con trai Lôi tổng vẫn là có hiệu quả nhất, nhưng chỉ có thiện cảm thôi chưa đủ, vẫn chưa bàn vào vấn đề thực tế với Lôi tổng, nhất là sau khi chị ta trả lại cái thẻ mua hàng hai mươi nghìn, trong lòng tôi càng thấy bất an. Đây chính là điểm khó giải quyết ở đàn bà, đàn ông chỉ cần mời đi uống rượu, xông hơi, nhưng con người Lôi tổng thực sự khiến tôi nát óc, có cảm giác không biết bắt tay từ đâu, giống như tình hình mà Bành Tiền Tiến gặp phải.
Trong điện thoại, giọng điệu của Lôi tổng vẫn rất lịch sự, tôi thực sự hy vọng chị ta dạy dỗ tôi một hồi, như thế sẽ dễ xử hơn. Tôi nghiến răng, dù sao nếu mềm không được sẽ mang “bom” ra để tấn công.
Sau khi trời tối, tôi không lái xe mà gọi tắc-xi tới nhà Lôi tổng, một mình Victory ở nhà, chuyện này tôi đã hỏi thăm trước qua điện thoại. Tôi nói:
- Victory này, mấy hôm nữa cậu trở về Mỹ rồi, thời gian chơi với cậu rất vui, anh Phi cũng chẳng có quà cáp gì tặng cậu, cái máy tính Sony này hiện nay là nhỏ nhất trên thị trường, mang đi đâu cũng tiện, tặng cho cậu.
Victory lập tức từ chối:
- Anh Phi, anh khách sáo quá, em làm phiền anh bao nhiêu, cảm ơn anh còn không hết, sao em dám nhận quà của anh. – Tôi nói:
- Cậu đừng từ chối nữa, anh chẳng dám giấu cậu, anh thực sự thích chơi với những người có tố chất cao như cậu và mẹ cậu. Cậu cũng biết con người anh, công ty anh hiện nay đang gặp chút khó khăn, mà chuyện này mẹ cậu lại giúp được, anh hy vọng mẹ cậu giúp anh một chút, đương nhiên có một điều là anh tuyệt đối không khiến mẹ cậu khó xử, anh sẽ cố gắng làm tới mức có thể để mẹ cậu ăn nói được với cấp trên. Cậu hiểu ý của anh chứ?
Victory gật đầu như hiểu như không.
- Bộ quần áo này là chị Thanh Thanh của cậu mấy hôm trước đi Hồng Kông mua cho mẹ cậu, cậu phải tận tay giao cho mẹ, sau đó chuyển lời của anh cho mẹ, được không?
Victory nắm tay tôi:
- Chắc chắn em sẽ chuyển lời, quần áo chị Thanh Thanh tặng, em cũng nhận thay cho mẹ, nhưng chiếc máy tính này thì em không nhận được, anh mang về đi.
Tôi sa sầm mặt:
- Victory, cậu nghe đây, đây là tấm lòng của người làm anh dành cho cậu, hy vọng cậu học hành cho tốt, để mẹ cậu thấy tự hào về cậu, đồng thời cũng khiến người bố đã qua đời của cậu được an ủi. Nếu cậu cảm thấy không thỏa đáng thì lần sau cậu ở Mỹ về mang theo một món quà cho anh là được, OK?
Để cho con người đã từng được nhận nền giáo dục phương Tây này không hiểu nhầm tiếng Trung của tôi, trước khi ra cửa, tôi còn nói rõ ràng một lần nữa:
- Victory, cậu phải nói nguyên văn những lời anh nói cho mẹ cậu đấy. Thứ nhất, anh sẽ không khiến mẹ cậu khó xử, có thể ăn nói với cấp trên cấp dưới, thứ hai, bộ quần áo này cậu phải giao tận tay cho mẹ cậu.
Chiêu này là một nước cờ hiểm, thường với những chuyện đã nắm chắc đến chín mươi phần trăm, tôi sẽ không làm thế, nhưng lần này tôi còn chẳng dám chắc tới năm mươi phần trăm, cũng không còn cách nào khác, thời gian cấp bách, Lôi tổng lại không chịu gặp riêng tôi. Nhưng cho dù thế nào, có một điểm tôi có thể khẳng định, chị ta sẽ không thanh cao đến độ vì danh tiếng của mình mà giao thứ này lên cho công ty, để cuộc đời tôi chấm dứt.
Thanh Thanh gọi điện thoại hỏi tôi có về nhà ăn cơm không, cô ấy đã nấu món đậu phụ cay và cá chép sốt chua ngọt mà tôi thích ăn nhất, tôi nói anh không về, tối còn phải làm thêm, bàn chuyện đấu thầu. Thanh Thanh có vẻ thất vọng, sau đó ngập ngừng điều gì đó, tôi nói có chuyện gì em cứ nói đi, cô ấy chần chừ giây lát:
- Dương Huệ nói với em, con gái của cô ấy bị máu trắng!
Tôi làm vẻ kinh ngạc:
- Vậy sao? Nghiêm trọng không? Ừm, lát nữa anh sẽ hỏi Cảnh Phú Quý xem thế nào.
Bỏ điện thoại xuống, tôi thấy đầu óc mình rối loạn, nếu Dương Huệ nói với Thanh Thanh là tôi đã sớm biết chuyện này thì làm thế nào, hoặc là Cảnh Phú Quý nhận ra tôi đã biết chuyện nhưng không hề hỏi hắn thì làm thế nào? Một lời nói dối dẫn tới một loạt việc làm thế nào đổ về phía tôi, tôi không thể nào phân biệt được thật giả nữa, quả đúng như những gì Lâm Thăng từng khuyên tôi.
ĐÒI NỢ
Hoàng Lực gọi điện thoại cho tôi, nói là tìm một nơi nào yên tĩnh để ăn cơm, tôi nói tối nay tôi đã có hẹn, hắn nói vậy anh làm thế nào thì làm, nếu như không muốn lấy tiền nữa.
Sau khi Khoa Đạt bị khởi tố, tất cả tài sản đã bị đóng băng, tiền trên tài khoản cũng bị người ta sử dụng “Càn Khôn đại na di” chuyển đi rồi, nhưng bên ngoài vẫn còn có khoảng sáu mươi triệu tiền trung chuyển, các đối tác và siêu thị bán hàng không muốn bị liên lụy, đua nhau gửi tiền về cho Khoa Đạt, nhưng không gửi trực tiếp vào tài khoản công khai, nếu không chỉ có vào mà không có ra. Khoa Đạt đã sử dụng chiêu “ủy thác thu nợ”, đổi ngày thành ngày trước khi khởi tố, chỉ đạo bên thanh toán gửi tiền vào một công ty có liên quan mà Khoa Đạt ngầm kiểm soát, nhưng rốt cuộc đó là công ty nào, ngân hàng nào mà lại tuyệt mật, không phải nhân vật quan trọng sẽ không thể có được tin tình báo này.
Hoàng Lực muốn nói cho tôi biết những thông tin này.
Hoàng Lực lúc này dung nhan tiều tụy, châm một điếu thuốc rồi nói:
- Tôi phải mất rất nhiều công sức mới thăm dò được những bí mật này, nhưng có lấy được tiền hay không còn phải xem anh thế nào, bởi vì không thể chứng minh được những khoản tiền đó là gửi cho Khoa Đạt.
Tôi nói:
- Tôi mặc kệ, cậu phải lấy tiền về cho tôi, bất chấp thủ đoạn.
Hoàng Lực uống một ngụm nước rồi nói:
- Nhưng vẫn có cách giải quyết.
- Cách gì?
- Chúng ta hãy bàn xem nên là giải quyết cái thứ đó thế nào. – Khóe miệng Hoàng Lực thoáng một nụ cười lạnh.
Kẽ răng của hắn đã đen hết vì thuốc lá, một mùi hôi từ miệng hắn phả lại khiến tôi gần như tắt thở, tôi thấy buồn nôn, cúi xuống ho vài tiếng, nước mắt đã sắp trào ra, một lúc sau, tôi ngẩng đầu nhìn Hoàng Lực trân trối, con chó này đã bắt đầu chơi tôi.
Theo manh mối mà Hoàng Lực cung cấp, mười giờ sáng hôm sau, tại Ngân hàng Nông nghiệp ở thị trấn Trung Sơn, tôi với Cảnh Phú Quý từ đó đi ra, đuổi theo một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi:
- Người đẹp, chờ chút.
- Có chuyện gì? – Cô ta nghi ngờ quay người lại.
- Không có chuyện gì, anh gọi điện cho ông chủ Trần của em, phiền em nói chuyện với ông ấy.
Cô gái cảm thấy chúng tôi không có thiện ý, định chạy nhưng đã bị Cảnh Phú Quý giữ lại, cô ta chưa kịp kêu lên tôi đã gọi điện thoại:
- Trần tổng, tôi là Lý Tiểu Phi, nghe nói các ông lại thu về năm triệu, mà chúng tôi lại gặp thủ quỹ của các ông ở ngân hàng, hay là ông nói với cô ấy vài câu?
Tôi đưa điện thoại cho “người đẹp” không hề đẹp này, cô ta hơi do dự, không hiểu rốt cuộc chúng tôi đang chơi trò gì, cầm điện thoại lên “A lô” một tiếng khe khẽ, sau đó gương mặt lập tức lộ vẻ căng thẳng, nói năng lắp bắp:
- Tôi không… không quen họ, tôi từ ngân hàng đi ra thì bị họ giữ lại.
- Ông chủ Trần, tôi không có ý gì cả, chỉ muốn đòi về một triệu kia thôi, những việc khác tôi không quan tâm.
Đầu bên kia điện thoại im lặng:
- Cậu chờ một chút, nửa tiếng sau tôi qua.
- Không vấn đề gì, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở ông một chút, nếu ông không phối hợp, tôi nghĩ chưa đầy một tiếng nữa, mười mấy nhà cung ứng của ông đang nợ tiền họ sẽ biết được số tài khoản ngân hàng của ông, chắc là năm triệu đó không giữ được đâu, ông không muốn tôi mời cả cảnh sát tới chứ. – Khóe miệng tôi tạo thành một nụ cười tàn khốc, trước đó tôi từng là thịt cá để mặc cho người ta chém giết, nhưng giờ tôi đang nắm trong tay mình một con dao, hơn nữa nó còn chém sắt như chém bùn, huơ lên một cái sẽ cũng khá nhiều người chết.
Khoa Đạt tự tưởng rằng thuật “ Càn Khôn đại na di” của họ thần không biết, quỷ không hay, không ngờ lại bị tôi bắt được ở tại cổng một ngân hàng nhỏ nằm trong một thị trấn heo hút ngay gần Châu Hải, chỉ chưa đầy hai mươi phút sau, chiếc BMW của ông chủ Trần đã tới, ông ta giận điên người:
- Tôi có thể trả tiền cho cậu, nhưng cậu làm thế nào để bảo đảm cho nhà cung ứng khác sẽ không biết?
Tôi đoán chắc dọc đường ông ta chỉ nghĩ đến vấn đề này, không biết là kẻ nào đã bán đứng ông ta.
- Trần tổng, chắc ông hiểu rõ, ông với tôi đều là người làm ăn, chỉ cần tiền, tiền của tôi thì tôi cầm, tôi việc gì phải hại ông? Huống hồ ông còn sử dụng cái tài khoản này nữa không? – Tôi châm một điếu thuôc.
- Vậy cậu viết giấy bảo đảm cho tôi.
- Nực cười! Vay nợ phải trả là việc đương nhiên, tôi không đòi lãi của ông mà ông còn đòi viết giấy bảo đảm sao! – Trực giác mách bảo tôi rằng cái gã này nếu không phải quá ấu trĩ chắc cũng tưởng tôi là trẻ con.
- Thế thì được, tôi tin cậu một lần, nhưng nếu cậu không giữ chữ tín cũng đừng trách tôi không khách sáo!
Tôi thực sự muốn nhổ vào mặt hắn, một con người nợ nần khắp nơi mà còn xứng nói tới chữ tín! Con người chỉ trong tình cảnh bó tay mới dùng đạo đức để bó buộc, nếu tôi không thể nắm được điểm này của hắn thì đến điện thoại hắn cũng chẳng buồn nghe chứ đừng nói là gặp mặt tôi, lấy đâu ra chữ tín, đúng là chuyện nực cười nhất thế gian.