_Cô bây giờ hoàn toàn khác cô lúc nãy-hắn bình tĩnh nhìn vào ánh mắt sắc bén của nó _Thích-nó ngắn gọn quăng lại 1 chữ rùi đi ra khỏi phòng
Chưa được 2 phút sau cửa phòng cạch 1 tiếng rùi được mở ra. Nó cầm hộp y tế đi lại chỗ hắn
_Tui thay băng trên đầu cho cậu-nó ngồi xuống tháo băng gạc trên đầu cho hắn
Mới đầu hắn hơi ngạc nhiên nhưng rùi cũng để yên cho nó thay băng cho mình.Bàn tay nó xuyên qua tóc hắn tỉ mĩ, cẩn thận băng bó cho hắn làm trong tim hắn bỗng len lỏi 1 cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có. Mái tóc hắn rất đẹp màu nâu khói tự nhiên, mềm mại; có thể nói tóc của hắn đẹp như tóc của con gái vậy. Nó băng bó cho hắn xong lấy dụng cụ cất lại trong hộp y tế
_Xong rùi-nó nhàn nhạt nói rùi đưa mấy quyển sách trên bàn đưa cho hắn- Đọc đi chuẩn bị cho ngày mai
_Được- hắn lạnh nhạt phun ra 1 chữ
Nó dặn dò xong thì đi ra khỏi phòng. Hắn mở mấy quyển sách ra xem thì thấy nội dung trong này rất quen, cũng ko biết tại sao hắn đã biết hết nội dung của mấy quyển sách này rùi. Chán quá, hắn quăng mấy quyển sách trên giường nằm xuống nhìn lên trần nhà. Nhớ lại lúc nãy nó băng bó vết thương trên đầu giúp mình trong đầu hắn bỗng xẹt qua 1 hình ảnh. Trong 1 nơi rất sang trọng có 1 người phụ nữ khẽ vuốt ve đầu 1 cậu bé khoảng chừng 5, 6t .Hình ảnh đó thoáng qua rất nhanh vừa lạ lại vừa quen. Hắn ôm đầu suy nghĩ nhưng mãi vẫn ko ra, dần dần cảm giác bùn ngủ lại ùa tới, bữa nay ko hiểu vì sao hắn cảm thấy đầu nặng trịch và mệt mỏi, chắc là do vừa mới xuất viện. Hắn chìm vào giấc ngủ, từ bây giờ hắn sẽ sống ở 1 môi trường mới, 1 bắt đầu mới
~~~~~~~*Biệt thự Hoa hồng trắng~~~~~
Bóng đêm buông xuống, thấy thoáng trong đêm chỉ có vài ngọn đèn mờ nhạt. Trong căn biệt thự xa hoa bây giờ chứa đựng 1 sự cô đơn tìm ẩn. Trên lầu 3 Minh lặng lẽ ngồi trên giường, đôi mắt ngọc bích có chút không giống con trai nhưng lại rất chững chạc khẽ nhìn ra ngoài bầu trời âm u. Trong đôi mắt Minh bây giờ chứa đầy phiền não khác hẳn vẻ bình tĩnh ,tao nhã thường ngày. Bàn tay Minh nắm chặc lấy mặt dây chuyền trên cổ với vẻ mặt trầm lặng
_Đã 2 năm rùi- Minh khẽ nói
Minh tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống nhìn, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền làm bằng bạch kim hình elip, xung quanh đính những viên pha lê tím. Bên trong mặt dây chuyền là hình của 1 cô gái với mái tóc đen huyền thắt bím tém qua 1 bên, đôi mắt trong như nước hồ thu nhìn cô thật đáng yêu và ngây thơ. Đôi mắt MInh chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu đó. Ánh mắt lộ ra vẻ bi thương, bất lực đã 2 năm dài trôi qua anh vẫn ko cách nào quên được hình bóng đó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Nhớ lại QUÁ KHỨ...
...chỉ làm ta thêm bùn
_Nhắc lại KỈ NIỆM...
...chỉ làm lòng thêm đau
=) Thôi thì cứ QUÊN MAU...
...để nổi đau chư từng TỒN TẠI.
_Cô bây giờ hoàn toàn khác cô lúc nãy-hắn bình tĩnh nhìn vào ánh mắt sắc bén của nó _Thích-nó ngắn gọn quăng lại chữ rùi đi ra khỏi phòng
Chưa được phút sau cửa phòng cạch tiếng rùi được mở ra. Nó cầm hộp y tế đi lại chỗ hắn
_Tui thay băng trên đầu cho cậu-nó ngồi xuống tháo băng gạc trên đầu cho hắn
Mới đầu hắn hơi ngạc nhiên nhưng rùi cũng để yên cho nó thay băng cho mình.Bàn tay nó xuyên qua tóc hắn tỉ mĩ, cẩn thận băng bó cho hắn làm trong tim hắn bỗng len lỏi cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có. Mái tóc hắn rất đẹp màu nâu khói tự nhiên, mềm mại; có thể nói tóc của hắn đẹp như tóc của con gái vậy. Nó băng bó cho hắn xong lấy dụng cụ cất lại trong hộp y tế
_Xong rùi-nó nhàn nhạt nói rùi đưa mấy quyển sách trên bàn đưa cho hắn- Đọc đi chuẩn bị cho ngày mai
_Được- hắn lạnh nhạt phun ra chữ
Nó dặn dò xong thì đi ra khỏi phòng. Hắn mở mấy quyển sách ra xem thì thấy nội dung trong này rất quen, cũng ko biết tại sao hắn đã biết hết nội dung của mấy quyển sách này rùi. Chán quá, hắn quăng mấy quyển sách trên giường nằm xuống nhìn lên trần nhà. Nhớ lại lúc nãy nó băng bó vết thương trên đầu giúp mình trong đầu hắn bỗng xẹt qua hình ảnh. Trong nơi rất sang trọng có người phụ nữ khẽ vuốt ve đầu cậu bé khoảng chừng , t .Hình ảnh đó thoáng qua rất nhanh vừa lạ lại vừa quen. Hắn ôm đầu suy nghĩ nhưng mãi vẫn ko ra, dần dần cảm giác bùn ngủ lại ùa tới, bữa nay ko hiểu vì sao hắn cảm thấy đầu nặng trịch và mệt mỏi, chắc là do vừa mới xuất viện. Hắn chìm vào giấc ngủ, từ bây giờ hắn sẽ sống ở môi trường mới, bắt đầu mới
~~~~~~~Biệt thự Hoa hồng trắng~~~~~
Bóng đêm buông xuống, thấy thoáng trong đêm chỉ có vài ngọn đèn mờ nhạt. Trong căn biệt thự xa hoa bây giờ chứa đựng sự cô đơn tìm ẩn. Trên lầu Minh lặng lẽ ngồi trên giường, đôi mắt ngọc bích có chút không giống con trai nhưng lại rất chững chạc khẽ nhìn ra ngoài bầu trời âm u. Trong đôi mắt Minh bây giờ chứa đầy phiền não khác hẳn vẻ bình tĩnh ,tao nhã thường ngày. Bàn tay Minh nắm chặc lấy mặt dây chuyền trên cổ với vẻ mặt trầm lặng
_Đã năm rùi- Minh khẽ nói
Minh tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống nhìn, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền làm bằng bạch kim hình elip, xung quanh đính những viên pha lê tím. Bên trong mặt dây chuyền là hình của cô gái với mái tóc đen huyền thắt bím tém qua bên, đôi mắt trong như nước hồ thu nhìn cô thật đáng yêu và ngây thơ. Đôi mắt MInh chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu đó. Ánh mắt lộ ra vẻ bi thương, bất lực đã năm dài trôi qua anh vẫn ko cách nào quên được hình bóng đó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Nhớ lại QUÁ KHỨ...
...chỉ làm ta thêm bùn
_Nhắc lại KỈ NIỆM...
...chỉ làm lòng thêm đau
=) Thôi thì cứ QUÊN MAU...
...để nổi đau chư từng TỒN TẠI.