_Cái gì, hô... hấp nhân tạo hả?- mặt Tuyết đỏ bừng_Đúng vậy cả lớp đều thấy mà- Vũ vô tội nói
_LƯU CHÍ HÀO, SAO CẬU DÁM HẢ?- Tuyết lập tức quên đi mệt mỏi cùng biết ơn Hào, đứng lên rượt cậu chạy vòng vòng
_Mình chỉ muốn cứu cậu thôi mà- Hào vừa chạy vừa biện minh
_Ai cần cậu cứu kiểu đó chứ, đó là nụ hôn đầu của tôi cậu biết không hả?- Tuyết mặt kệ Hào nói gì cũng không chịu tha cho cậu
Vũ thấy vậy liền không nhịn cười được, tuy lúc nãy cậu thật sự giận vì Hào cứu Tuyết trước cậu. Nhưng bây giờ thấy Hào bị như vậy cậu thực sự cảm thấy an ịu vì lúc nãy người cứu Tuyết không phải cậu, nếu không người bị rượt đánh chắc sẽ là cậu rồi
Nó và hắn thấy Hào bị Tuyết rượt chạy tới thất điên bát đảo liền cảm thấy tội nghiệp cho Hào. Hai người này thật giống như con nít vậy không biết lúc nào mới trưởng thành được đây
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~*Biệt thự Lưu gia~~~~
Hôm nay Di không đến tập đoàn mà ở nhà làm việc. Lúc trước cô lúc nào cũng phải ở tập đoàn làm việc vì công việc quá bận rộn. Nhưng không hiểu sao mấy ngày trước Hào ở trước mặt cô nói là muốn giúp cô
Mới đầu Di thật sự không tin vì nghĩ Hào ham chơi như vậy làm sao chịu giúp cô chứ, nhưng không ngờ Hào thực sự lấy những tài liệu dự án mới của tập đoàn vầ làm rồi giao cho cô
Nó thật Di cũng rất vui vì đứa em này cuối cùng cũng chịu làm việc để tiếp quản sự nghiệp của ba rồi. Mấy ngày nay thực sự Hào làm rất tốt, ngoài giờ đi học ra thì thời gian còn lại đầu ở nhà làm việc. Nhờ vậy nên Di cũng không còn bận rộn như lúc trước nữa, có thể đem việc về nhà làm chứ không còn ở tập đoàn thường xuyên nữa
_Ting- đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của Di
Người hầu trong nhà liền đi ra mở cửa. Một lúc sau thì có 1 người hình như là nhân viên giao bưu phẩm bước vào nhà
_Chào cô, làm phiền cô kí xác nhận- nhân viên đưa cho Di 1 họp quà màu hồng bằng giấy cỡ lớn
Di kí vào, nhận lấy gói quà rồi kêu người đưa người nhân viên đó ra ngoài
Di cầm họp quà, thắc mắc không biết là ai tặng. Di cẩn thận mở ra xem thì thấy bên trong là 1 bó hoa hồng xanh gồm 12 bông hoa, ở giữa bó hoa có thắt 1 chiếc nơ bằng vải lụa tím
Di vui vẻ lấy bó hoa ra, Di rất là thích loài hoa này. Di thực sự không biết là ai đã tặng cho cô bó hoa này nhưng cô muốn cảm ơn người đó
Di lấy hoa ra thì bỗng thấy ở dưới có 1 tấm thiệp màu trắng, cô thắc mắc liền mở ra coi thử
"Chí Di à, mấy ngày nay tôi quá bận nên không đến tìm cô được, bó hoa này coi như lời xin lỗi nha
KÍ tên
Hạo Minh"
Di bỗng cười lên, anh chàng này thực là dễ thương quá mà, cô vốn đâu có giận vì anh không tới đâu mắc gì phải tặng hoa xin lỗi chứ
Di cười rồi đi lên phòng lấy 1 cái bình cắm hoa bằng thủy tinh tím. Cô vốn rất thích màu tím nhạt nên đồ vật của cô đều có màu này hết
Di đi xuống rồi lấy hoa Minh tặng cắm vào bình hoa. Không biết Minh vì sao lại biết cô thích hoa hồng xanh mà tặng chứ. Nói thật cô thực sự rất vui vì gặp được Minh anh đúng là người luôn hiểu cô nhất
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~*Một bệnh viện lớn ở Los Angeles~~~~~
Ở trong phòng đặc biệt của bệnh viện, 1 cô gái với khuôn mặt xanh xao, trên người cắm đầy kim với ống truyền dịch. Bỗng ngón tay cô đột nhiên cử động nhẹ
_The doctor, she was conscious ( bác sĩ, cô ấy đã có ý thức)- 1 y tá tóc vàng nói bằng tiếng anh
_She was im come for 2 years, I thought she did not awake again ( cô ấy đã hôn mê 2 năm, tôi cứ nghĩ cô ấy không tỉnh lại nữa)- bác sĩ vui mừng nói
Mọi người trong phòng bệnh lúc này đều rất vui vẻ. Họ cứ nghĩ cô gái kia sẽ sống thực vật suốt đời chứ, không ngờ ý chí sống của cô lại mạnh mẽ đến vậy. Đây đúng là kì tích mà
_Cái gì, hô... hấp nhân tạo hả?- mặt Tuyết đỏ bừng_Đúng vậy cả lớp đều thấy mà- Vũ vô tội nói
_LƯU CHÍ HÀO, SAO CẬU DÁM HẢ?- Tuyết lập tức quên đi mệt mỏi cùng biết ơn Hào, đứng lên rượt cậu chạy vòng vòng
_Mình chỉ muốn cứu cậu thôi mà- Hào vừa chạy vừa biện minh
_Ai cần cậu cứu kiểu đó chứ, đó là nụ hôn đầu của tôi cậu biết không hả?- Tuyết mặt kệ Hào nói gì cũng không chịu tha cho cậu
Vũ thấy vậy liền không nhịn cười được, tuy lúc nãy cậu thật sự giận vì Hào cứu Tuyết trước cậu. Nhưng bây giờ thấy Hào bị như vậy cậu thực sự cảm thấy an ịu vì lúc nãy người cứu Tuyết không phải cậu, nếu không người bị rượt đánh chắc sẽ là cậu rồi
Nó và hắn thấy Hào bị Tuyết rượt chạy tới thất điên bát đảo liền cảm thấy tội nghiệp cho Hào. Hai người này thật giống như con nít vậy không biết lúc nào mới trưởng thành được đây
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~Biệt thự Lưu gia~~~~
Hôm nay Di không đến tập đoàn mà ở nhà làm việc. Lúc trước cô lúc nào cũng phải ở tập đoàn làm việc vì công việc quá bận rộn. Nhưng không hiểu sao mấy ngày trước Hào ở trước mặt cô nói là muốn giúp cô
Mới đầu Di thật sự không tin vì nghĩ Hào ham chơi như vậy làm sao chịu giúp cô chứ, nhưng không ngờ Hào thực sự lấy những tài liệu dự án mới của tập đoàn vầ làm rồi giao cho cô
Nó thật Di cũng rất vui vì đứa em này cuối cùng cũng chịu làm việc để tiếp quản sự nghiệp của ba rồi. Mấy ngày nay thực sự Hào làm rất tốt, ngoài giờ đi học ra thì thời gian còn lại đầu ở nhà làm việc. Nhờ vậy nên Di cũng không còn bận rộn như lúc trước nữa, có thể đem việc về nhà làm chứ không còn ở tập đoàn thường xuyên nữa
_Ting- đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của Di
Người hầu trong nhà liền đi ra mở cửa. Một lúc sau thì có người hình như là nhân viên giao bưu phẩm bước vào nhà
_Chào cô, làm phiền cô kí xác nhận- nhân viên đưa cho Di họp quà màu hồng bằng giấy cỡ lớn
Di kí vào, nhận lấy gói quà rồi kêu người đưa người nhân viên đó ra ngoài
Di cầm họp quà, thắc mắc không biết là ai tặng. Di cẩn thận mở ra xem thì thấy bên trong là bó hoa hồng xanh gồm bông hoa, ở giữa bó hoa có thắt chiếc nơ bằng vải lụa tím
Di vui vẻ lấy bó hoa ra, Di rất là thích loài hoa này. Di thực sự không biết là ai đã tặng cho cô bó hoa này nhưng cô muốn cảm ơn người đó
Di lấy hoa ra thì bỗng thấy ở dưới có tấm thiệp màu trắng, cô thắc mắc liền mở ra coi thử
"Chí Di à, mấy ngày nay tôi quá bận nên không đến tìm cô được, bó hoa này coi như lời xin lỗi nha
KÍ tên
Hạo Minh"
Di bỗng cười lên, anh chàng này thực là dễ thương quá mà, cô vốn đâu có giận vì anh không tới đâu mắc gì phải tặng hoa xin lỗi chứ
Di cười rồi đi lên phòng lấy cái bình cắm hoa bằng thủy tinh tím. Cô vốn rất thích màu tím nhạt nên đồ vật của cô đều có màu này hết
Di đi xuống rồi lấy hoa Minh tặng cắm vào bình hoa. Không biết Minh vì sao lại biết cô thích hoa hồng xanh mà tặng chứ. Nói thật cô thực sự rất vui vì gặp được Minh anh đúng là người luôn hiểu cô nhất
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~Một bệnh viện lớn ở Los Angeles~~~~~
Ở trong phòng đặc biệt của bệnh viện, cô gái với khuôn mặt xanh xao, trên người cắm đầy kim với ống truyền dịch. Bỗng ngón tay cô đột nhiên cử động nhẹ
_The doctor, she was conscious ( bác sĩ, cô ấy đã có ý thức)- y tá tóc vàng nói bằng tiếng anh
_She was im come for years, I thought she did not awake again ( cô ấy đã hôn mê năm, tôi cứ nghĩ cô ấy không tỉnh lại nữa)- bác sĩ vui mừng nói
Mọi người trong phòng bệnh lúc này đều rất vui vẻ. Họ cứ nghĩ cô gái kia sẽ sống thực vật suốt đời chứ, không ngờ ý chí sống của cô lại mạnh mẽ đến vậy. Đây đúng là kì tích mà