Phía xa cuối chân trời, ánh bình minh lại hé rạng, ngày mới, nhiều công việc lại được bắt đầu theo đúng quy trình diễn ra tuần hoàn của nó. Trong căn phòng tràn ngập nỗi buồn ngày hôm qua bây giờ đã được những tia ánh sáng nhỏ len lỏi xua đi. Và tiếng chuông đồng hồ báo thức cũng đã reo lên, ngày mới bắt đầu. Đối với Phúc Liên có lẽ hôm nay sẽ là một ngày khiến tâm trạng của cô lại trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Đối với hai chàng trai đáng quan tâm của chúng ta, họ cũng dậy từ khá sớm, trông khuôn mặt các chàng trai này chất chứa nỗi buồn, gần như không có tâm trạng gì để đón ngày mới vậy, cũng chính vì những việc ngày hôm qua ở trường chưa thể nguôi ngoai. Mạnh Trung vẫn còn đôi chút giận Phúc Liên nhưng cũng thể nào quên đi nỗi lòng lo lắng đối với cô nàng. Cậu soái Thiện Phong kia cũng gần như có cùng nỗi lo ấy, cậu lo cho vết thương ở tay, lo cho sự xuất hiện của mình khiến tâm trạng của Phúc Liên cảm thấy khó chịu, cảm thấy có lỗi, nhớ về những kỉ niệm không chút vui vẻ gì khi ngày nào hai người vẫn còn là những đứa trẻ yêu thương quan tâm lẫn nhau… Tất cả…tất cả đều khiến cậu lo, và quan trọng hơn hết là nỗi lo khi hôm nay sẽ gặp lại Phúc Liên tại trường.
Cuối cùng khởi nguồn của nỗi lo ấy cũng đến. Vừa đến cổng trường, ba cô cậu đã gặp nhau, chào nhau bằng ánh nhìn vô cảm, lạnh nhạt. Mọi người xung quanh gần như trở thành vô hình trong ánh mắt của mấy cô cậu này. Lần này, không phải Mạnh Trung tiến lai hỏi chào trước mà lại chính là cô nàng Phúc Liên khiến hai chàng ta khá ngạc nhiên.
- Mạnh Trung, mình nói chuyện một chút được không?........ Nếu không có thời gian thì thôi vậy,……mình cũng không gấp lắm đâu. – Phúc Liên nói với chất giọng rung rung, khác thường ngày.
Mạnh Trung quay sang nhìn Phúc Liên hồi lâu, ánh mắt long lanh, lành lạnh của cô khi nhìn cậu ngày nào được thay bằng một ánh mắt dịu nhẹ, chất chứa biết bao nỗi niềm tâm sự. Càng nhìn kĩ, cậu càng nhận ra được ánh mắt sau khi khóc, ẩn chứa trong sâu thẳm nỗi cô đơn không ai dãi bày cùng. Cậu cũng khá bất ngờ khi thấy Phúc Liên như vậy, nỗi lo lắng ấy dần được nâng lên xua đi mọi sự dỗi hờn kia.
- Được thôi….cậu có sao không vậy, nhìn cậu không được khỏe cho lắm, hay là có chuyện gì rồi?- Mạnh Trung hỏi với điệu bộ rất gấp gáp nhưng vẫn rất ấm áp.
- Gặp trên sân thượng của trường, sau tiết học thứ nhất. – Khẽ nhích môi. Cô nói xong rồi bước một cách mệt mỏi vào lớp, không quan tâm gì đến ánh mắt buồn thiu, trầm lặng của Thiện Phong luôn hướng tới cô.
Phúc Liên vừa đi khỏi, cậu quay sang phía Thiện Phong.
- Thiện Phong, mình có thể hỏi chuyện ngày được không?
- Chuyện gì?
- Cậu và Phúc Liên là thuộc kiểu tình bạn gì vậy?
Thiện Phong nhìn cậu một cách nghi ngờ, lảng trành câu hỏi của cậu nhưng Mạnh Trung vẫn muốn hỏi, muốn biết nguyên do cho sự kì lạ ấy của Phúc Liên.
- Cậu có thể cho mình biết được lí do gì khiến hai cậu có mối quan hệ xấu như vậy không? Biết đâu mình có thể hòa giải được mối căng thẳng này thì sao!
- Lí do cậu hỏi là gì, (Mạnh Trung giật mình quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu ta) theo mình nhớ thì mình và cậu cũng chưa thân quen tới mức đó, đúng không?
- À.....chỉ….chỉ là mình thấy Phúc Liên trở nên khác lạ sau khi gặp cậu ngày hôm qua và hôm nay cậu ấy trông có vẻ rất mệt mỏi nữa, nên......
( Thiện Phong khẽ nhích môi trông cũng như đang cười chính bản thân mình vậy)
- Mình nghĩ tốt nhất cậu đừng nên xen vào thì sẽ tốt hơn. Tình cảnh này xảy ra mình biết lí do được bắt nguồn từ đâu, cũng đã biết trước khi mình quyết định trở về và tới học tại ngôi trường này, bởi vậy chính mình sẽ tự mở được cái nút thắt khó khăn này và đưa mối quan hệ của tụi mình trở lại đúng vị trí ban đầu của nó. - Thiện Trung nói bằng chất giọng kiên quyết, thẳng thắn nhưng cũng không thể giấu đi được nỗi buồn.
Thấy vậy Mạnh Trung không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng trong lòng cậu vẫn đầy ắp những câu hỏi, cậu vẫn muốn biết được lí do, muốn biết lí do khiến Phúc Liên như vậy, muốn biết được mối quan hệ phức tạp đó,….và quan trọng hơn cả là cậu muốn Phúc Liên trở lại như trước đây, mặc dù có chút lạnh lùng khiến người đối diện khó hiểu nhưng nó vẫn khiến Mạnh Trung yên tâm hơn. Và như Phúc Liên, nói xong Thiện Phong bước từng bước nặng nề và lớp, khuôn mặt điển tai ấy vẫn mang nặng một nỗi buồn và biết bao điều muốn được nói ra hết, muốn được giãi bày tất cả.
***
Tiết học đầu tiên này, không khí lớp trở nên u ám một cách lạ thường: mọi ngày mấy đám vẫn hay xì xào, bán tán này nọ trong giờ học nhưng hôm nay suốt tiết học dài không có một chút tiếng ồn nào được phát ra, nó yên ắng đến phát sợ. Thiện Phong chỉ ngồi một chỗ, khuôn mặt rũ rượi, thể xác cậu đang ngồi trong lớp nhưng không biết tâm hồn cạu đang trôi dạt về phương nào nữa. Đôi lúc hai chàng trai nhìn qua chỗ Phúc Liên muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi khiến máy nàng trong lớp có chuyện để bàn án trong giờ ra chơi rảnh rỗi. Trong giờ học này Phúc Liên cũng chỉ ngồi chăm chỉ nghe giảng bài mà sao trông lạ quá. Ánh mắt cô bơ phờ, trông bề ngoài rất tập trung nhưng thực chất không phải vậy mà cô đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì đó. Giờ ra chơi đã điểm, Phúc Liên nhẹ nhàng xếp lại sách vở bỏ xuống ngăn bàn rồi lặng lẽ bước lên sân thượng lúc nào không hay. Từ cánh cửa để bước lên sân thượng không chỉ có mình Mạnh Trung mà còn có một ai đó đứng từ lâu, cậu không giám ra nói chuyện, đối mặt trực tiếp với Phúc Liên - Thiện Phong. Mạnh Trung bước gần lại chỗ của Phúc Liên, đặt nhẹ tay len vai cô như để ra hiệu rằng mình đã giữ đúng lời hứa. Trước mắt của Mạnh Trung không phải là một cô gái lạnh lùng ngày nào mà giờ đây cô gái ấy trở thành một người yếu đuối, cô đơn.
Phía xa cuối chân trời, ánh bình minh lại hé rạng, ngày mới, nhiều công việc lại được bắt đầu theo đúng quy trình diễn ra tuần hoàn của nó. Trong căn phòng tràn ngập nỗi buồn ngày hôm qua bây giờ đã được những tia ánh sáng nhỏ len lỏi xua đi. Và tiếng chuông đồng hồ báo thức cũng đã reo lên, ngày mới bắt đầu. Đối với Phúc Liên có lẽ hôm nay sẽ là một ngày khiến tâm trạng của cô lại trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Đối với hai chàng trai đáng quan tâm của chúng ta, họ cũng dậy từ khá sớm, trông khuôn mặt các chàng trai này chất chứa nỗi buồn, gần như không có tâm trạng gì để đón ngày mới vậy, cũng chính vì những việc ngày hôm qua ở trường chưa thể nguôi ngoai. Mạnh Trung vẫn còn đôi chút giận Phúc Liên nhưng cũng thể nào quên đi nỗi lòng lo lắng đối với cô nàng. Cậu soái Thiện Phong kia cũng gần như có cùng nỗi lo ấy, cậu lo cho vết thương ở tay, lo cho sự xuất hiện của mình khiến tâm trạng của Phúc Liên cảm thấy khó chịu, cảm thấy có lỗi, nhớ về những kỉ niệm không chút vui vẻ gì khi ngày nào hai người vẫn còn là những đứa trẻ yêu thương quan tâm lẫn nhau… Tất cả…tất cả đều khiến cậu lo, và quan trọng hơn hết là nỗi lo khi hôm nay sẽ gặp lại Phúc Liên tại trường.
Cuối cùng khởi nguồn của nỗi lo ấy cũng đến. Vừa đến cổng trường, ba cô cậu đã gặp nhau, chào nhau bằng ánh nhìn vô cảm, lạnh nhạt. Mọi người xung quanh gần như trở thành vô hình trong ánh mắt của mấy cô cậu này. Lần này, không phải Mạnh Trung tiến lai hỏi chào trước mà lại chính là cô nàng Phúc Liên khiến hai chàng ta khá ngạc nhiên.
- Mạnh Trung, mình nói chuyện một chút được không?........ Nếu không có thời gian thì thôi vậy,……mình cũng không gấp lắm đâu. – Phúc Liên nói với chất giọng rung rung, khác thường ngày.
Mạnh Trung quay sang nhìn Phúc Liên hồi lâu, ánh mắt long lanh, lành lạnh của cô khi nhìn cậu ngày nào được thay bằng một ánh mắt dịu nhẹ, chất chứa biết bao nỗi niềm tâm sự. Càng nhìn kĩ, cậu càng nhận ra được ánh mắt sau khi khóc, ẩn chứa trong sâu thẳm nỗi cô đơn không ai dãi bày cùng. Cậu cũng khá bất ngờ khi thấy Phúc Liên như vậy, nỗi lo lắng ấy dần được nâng lên xua đi mọi sự dỗi hờn kia.
- Được thôi….cậu có sao không vậy, nhìn cậu không được khỏe cho lắm, hay là có chuyện gì rồi?- Mạnh Trung hỏi với điệu bộ rất gấp gáp nhưng vẫn rất ấm áp.
- Gặp trên sân thượng của trường, sau tiết học thứ nhất. – Khẽ nhích môi. Cô nói xong rồi bước một cách mệt mỏi vào lớp, không quan tâm gì đến ánh mắt buồn thiu, trầm lặng của Thiện Phong luôn hướng tới cô.
Phúc Liên vừa đi khỏi, cậu quay sang phía Thiện Phong.
- Thiện Phong, mình có thể hỏi chuyện ngày được không?
- Chuyện gì?
- Cậu và Phúc Liên là thuộc kiểu tình bạn gì vậy?
Thiện Phong nhìn cậu một cách nghi ngờ, lảng trành câu hỏi của cậu nhưng Mạnh Trung vẫn muốn hỏi, muốn biết nguyên do cho sự kì lạ ấy của Phúc Liên.
- Cậu có thể cho mình biết được lí do gì khiến hai cậu có mối quan hệ xấu như vậy không? Biết đâu mình có thể hòa giải được mối căng thẳng này thì sao!
- Lí do cậu hỏi là gì, (Mạnh Trung giật mình quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu ta) theo mình nhớ thì mình và cậu cũng chưa thân quen tới mức đó, đúng không?
- À.....chỉ….chỉ là mình thấy Phúc Liên trở nên khác lạ sau khi gặp cậu ngày hôm qua và hôm nay cậu ấy trông có vẻ rất mệt mỏi nữa, nên......
( Thiện Phong khẽ nhích môi trông cũng như đang cười chính bản thân mình vậy)
- Mình nghĩ tốt nhất cậu đừng nên xen vào thì sẽ tốt hơn. Tình cảnh này xảy ra mình biết lí do được bắt nguồn từ đâu, cũng đã biết trước khi mình quyết định trở về và tới học tại ngôi trường này, bởi vậy chính mình sẽ tự mở được cái nút thắt khó khăn này và đưa mối quan hệ của tụi mình trở lại đúng vị trí ban đầu của nó. - Thiện Trung nói bằng chất giọng kiên quyết, thẳng thắn nhưng cũng không thể giấu đi được nỗi buồn.
Thấy vậy Mạnh Trung không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng trong lòng cậu vẫn đầy ắp những câu hỏi, cậu vẫn muốn biết được lí do, muốn biết lí do khiến Phúc Liên như vậy, muốn biết được mối quan hệ phức tạp đó,….và quan trọng hơn cả là cậu muốn Phúc Liên trở lại như trước đây, mặc dù có chút lạnh lùng khiến người đối diện khó hiểu nhưng nó vẫn khiến Mạnh Trung yên tâm hơn. Và như Phúc Liên, nói xong Thiện Phong bước từng bước nặng nề và lớp, khuôn mặt điển tai ấy vẫn mang nặng một nỗi buồn và biết bao điều muốn được nói ra hết, muốn được giãi bày tất cả.
Tiết học đầu tiên này, không khí lớp trở nên u ám một cách lạ thường: mọi ngày mấy đám vẫn hay xì xào, bán tán này nọ trong giờ học nhưng hôm nay suốt tiết học dài không có một chút tiếng ồn nào được phát ra, nó yên ắng đến phát sợ. Thiện Phong chỉ ngồi một chỗ, khuôn mặt rũ rượi, thể xác cậu đang ngồi trong lớp nhưng không biết tâm hồn cạu đang trôi dạt về phương nào nữa. Đôi lúc hai chàng trai nhìn qua chỗ Phúc Liên muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi khiến máy nàng trong lớp có chuyện để bàn án trong giờ ra chơi rảnh rỗi. Trong giờ học này Phúc Liên cũng chỉ ngồi chăm chỉ nghe giảng bài mà sao trông lạ quá. Ánh mắt cô bơ phờ, trông bề ngoài rất tập trung nhưng thực chất không phải vậy mà cô đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì đó. Giờ ra chơi đã điểm, Phúc Liên nhẹ nhàng xếp lại sách vở bỏ xuống ngăn bàn rồi lặng lẽ bước lên sân thượng lúc nào không hay. Từ cánh cửa để bước lên sân thượng không chỉ có mình Mạnh Trung mà còn có một ai đó đứng từ lâu, cậu không giám ra nói chuyện, đối mặt trực tiếp với Phúc Liên - Thiện Phong. Mạnh Trung bước gần lại chỗ của Phúc Liên, đặt nhẹ tay len vai cô như để ra hiệu rằng mình đã giữ đúng lời hứa. Trước mắt của Mạnh Trung không phải là một cô gái lạnh lùng ngày nào mà giờ đây cô gái ấy trở thành một người yếu đuối, cô đơn.