Sau nhiều lần gọi điện, cuối cùng Mạnh Trung đã dũng cảm mời Phúc Liên đi xem phim vào cuối tuần. Mời Phúc Liên đi xem phim kinh dị nhưng người sợ hãi lại là Mạnh Trung. Trong lúc xem phim cậu hét cùng những cô cậu yếu tim khác trong khi đó Phúc Liên từ đầu đến cuối thì lại không sợ chút nào mà ngược lại cô còn tỏ ra rất hào hứng. Ai đâu xem phim kinh dị mà trông cô cứ như đang xem phim hài vậy. Cuối cùng bộ phim này cũng hết, mặt Mạnh Trung cắt không ra chút máu còn Phúc Liên thì vui không tả nổi, cô còn định lần sau sẽ gọi cả Thiện Phong cùng đi xem mà sẽ quyết định tìm ra bộ phim ma “hay nhất” nữa. Ra khỏi rạp chiếu phim, phải một lúc sau Mạnh Trung mới hoàn hồn nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu. Vài lần định quay sang Phúc Liên định nói cậu gì đó rồi lại thôi. Suốt quãng đường đưa Phúc Liên về hai cô cậu cười nói rôm rả nhưng thực ra chỉ có mỗi cậu rôm rả thôi, nói chuyện luyến thoắng không để cho Phúc Liên kịp tiếp nhận. Phúc Liên chỉ đáp lại long nhiệt tình nói chuyện, pha trò của cậu bằng những nụ cười nhẹ, vài câu nói vu vơ nhưng trong lòng cô cũng vui lắm. Đi bộ một hồi lâu, nói chuyện mệt hết cả người, trong lòng vẫn muốn đi thêm một đoạn đường nữa nhưng sao đã thấy nhà của Phúc Liên rồi. Chỉ còn độ khoảng 10 mét, rồi nhanh chóng còn 5 mét, dần dần đến cổng nhà mất rồi. Lúc này cậu mới ngỡ ngàng, nhìn thái độ của Mạnh Trung cô biết là như có chuyện gì đó, Phúc Liên lên tiếng trước.
- Nè, nói chuyện nhiều vậy có mệt không?
- Hả…à…không không….không mệt chút nào - Cậu ấp úng
- Thôi không cần giả bộ, có chuyện gì nói nghe coi, con trai gì đâu mà….chậc..chậc – Cô tặc lưỡi
- Chuyện…chuyện là…à….cậu sẽ nghe hết chứ? - Cậu ngập ngừng
- Chuyện gì hả, nói nhanh coi để mình còn vào nhà? – Cô hối thúc
- Mình nói cậu đừng nổi nóng nhé.!. - Cậu nhẹ nhàng
- Nói đi, bực mình thật. – Cô gắt lên
- Mình…mình thích cậu, làm bạn gái mình nha.!. - Cậu nhắm tít mắt lại, cúi mặt xuống đất, mặt bỗng đỏ ửng lên.
Phúc Liên đứng mình, hai má cũng dần dần đỏ lên, ấp úng định nói câu gì đó nhưng bị Mạnh Trung chặn lời
- Khoan….cậu….cậu đừng trả lời bây giờ. Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ vào rồi hãy trả lời mình. Mình sẽ chờ…..sẽ chờ câu trả lời của cậu. - Mắt đối mắt hai mà bỗng đỏ lên trông thấy, nói xong cậu nhanh chóng chạy đi, chắc ngượng lắm rồi đây nhưng rồi vẫn cố quay lại nói với - Mình sẽ chờ đấy.!. – Hai tay vẫy chào rồi chạy đi mất hút.
--------^-^---------
Mạnh Trung chạy đi khuất, Phúc Liên vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Câu nói đó cô cũng đã từng được nghe nhiều lần, từ nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhiều hành động khác nau được phát ra từ chính miệng của Thiện Phong nhưng cảm giác bây giờ sao lạ quá. Những lần trước cô chỉ ngạc nhiên ngay lúc đó thôi, nhanh chóng chẳng cảm thấy gì khác thường mà sao hôm nay nghe lời ấy từ Mạnh Trung, tim cô lạ quá. Nó như đang đánh trống trong lồng ngực vậy, bên ngoài nghe thấy tiếng đập luôn: ….thịch…thịch…. Nhớ lại lúc ấy, hai má lại ửng đỏ lên. Miệng thì không thể nói nên lời, chân thì cứ như bị chôn xuống vậy.
Một khoảng thời gian…trôi qua, cuối cùng Phúc Liên mới có thể bước vào nhà. Bước vào sảnh, cô cứ đơ ra, mấy người giúp việc cúi chào kính cẩn, lịch sự nhưng cô không thèm nhìn họ lấy một cái, trong đôi mắt ấy dường như không còn chút lạnh nào nữa. Nét lạnh lùng bấy lâu của cô đã biến đi đâu mất, giờ đây trông cô mới giồng một cô gái bình thường.
Lên đến phòng mà cảm xúc của cô chưa có chút chuyển biến. Nhẹ nhàng lấy từ trên kệ sách cuốn album ảnh xuống, cầm trên tay, lật từng trang, từng trang rồi bất chợt giữ lấy một trang ảnh. Nhìn sâu vào trong tấm ảnh chụp kỉ niệm hồi còn học cấp 3 một hồi lâu mà thực ra chỉ chăm chú nhìn vào một chỗ thôi, sắc mặt bỗng rũ xuống ưu tư. Rồi nhanh chóng lật qua trang khác, lại lật qua, lật qua nữa,…cô đã bắt đầu lật lung tung rồi. Một tấm ảnh rời khỏi tập, sau một hồi chao đảo trong không trung nó đã đáp đất an toàn. Hiện rõ nhân vật chính trong hình. Đó chính là Phúc Liên và Thiện Phong. Nó được chụp cách đây không lâu khi hai người tình cờ sang Nhật gặp đối tác. Cô nhẹ nhàng nhặt tấm ảnh lên, nhìn chăm chú một hồi lâu, suy nghĩ rồi trả nó lại vị trí ban đầu. Nằm lên giường, không thèm thay quần áo, nhìn xung quanh một lúc lâu rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.!.
Sau nhiều lần gọi điện, cuối cùng Mạnh Trung đã dũng cảm mời Phúc Liên đi xem phim vào cuối tuần. Mời Phúc Liên đi xem phim kinh dị nhưng người sợ hãi lại là Mạnh Trung. Trong lúc xem phim cậu hét cùng những cô cậu yếu tim khác trong khi đó Phúc Liên từ đầu đến cuối thì lại không sợ chút nào mà ngược lại cô còn tỏ ra rất hào hứng. Ai đâu xem phim kinh dị mà trông cô cứ như đang xem phim hài vậy. Cuối cùng bộ phim này cũng hết, mặt Mạnh Trung cắt không ra chút máu còn Phúc Liên thì vui không tả nổi, cô còn định lần sau sẽ gọi cả Thiện Phong cùng đi xem mà sẽ quyết định tìm ra bộ phim ma “hay nhất” nữa. Ra khỏi rạp chiếu phim, phải một lúc sau Mạnh Trung mới hoàn hồn nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu. Vài lần định quay sang Phúc Liên định nói cậu gì đó rồi lại thôi. Suốt quãng đường đưa Phúc Liên về hai cô cậu cười nói rôm rả nhưng thực ra chỉ có mỗi cậu rôm rả thôi, nói chuyện luyến thoắng không để cho Phúc Liên kịp tiếp nhận. Phúc Liên chỉ đáp lại long nhiệt tình nói chuyện, pha trò của cậu bằng những nụ cười nhẹ, vài câu nói vu vơ nhưng trong lòng cô cũng vui lắm. Đi bộ một hồi lâu, nói chuyện mệt hết cả người, trong lòng vẫn muốn đi thêm một đoạn đường nữa nhưng sao đã thấy nhà của Phúc Liên rồi. Chỉ còn độ khoảng mét, rồi nhanh chóng còn mét, dần dần đến cổng nhà mất rồi. Lúc này cậu mới ngỡ ngàng, nhìn thái độ của Mạnh Trung cô biết là như có chuyện gì đó, Phúc Liên lên tiếng trước.
- Nè, nói chuyện nhiều vậy có mệt không?
- Hả…à…không không….không mệt chút nào - Cậu ấp úng
- Thôi không cần giả bộ, có chuyện gì nói nghe coi, con trai gì đâu mà….chậc..chậc – Cô tặc lưỡi
- Chuyện…chuyện là…à….cậu sẽ nghe hết chứ? - Cậu ngập ngừng
- Chuyện gì hả, nói nhanh coi để mình còn vào nhà? – Cô hối thúc
- Mình nói cậu đừng nổi nóng nhé.!. - Cậu nhẹ nhàng
- Nói đi, bực mình thật. – Cô gắt lên
- Mình…mình thích cậu, làm bạn gái mình nha.!. - Cậu nhắm tít mắt lại, cúi mặt xuống đất, mặt bỗng đỏ ửng lên.
Phúc Liên đứng mình, hai má cũng dần dần đỏ lên, ấp úng định nói câu gì đó nhưng bị Mạnh Trung chặn lời
- Khoan….cậu….cậu đừng trả lời bây giờ. Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ vào rồi hãy trả lời mình. Mình sẽ chờ…..sẽ chờ câu trả lời của cậu. - Mắt đối mắt hai mà bỗng đỏ lên trông thấy, nói xong cậu nhanh chóng chạy đi, chắc ngượng lắm rồi đây nhưng rồi vẫn cố quay lại nói với - Mình sẽ chờ đấy.!. – Hai tay vẫy chào rồi chạy đi mất hút.
--------^-^---------
Mạnh Trung chạy đi khuất, Phúc Liên vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Câu nói đó cô cũng đã từng được nghe nhiều lần, từ nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhiều hành động khác nau được phát ra từ chính miệng của Thiện Phong nhưng cảm giác bây giờ sao lạ quá. Những lần trước cô chỉ ngạc nhiên ngay lúc đó thôi, nhanh chóng chẳng cảm thấy gì khác thường mà sao hôm nay nghe lời ấy từ Mạnh Trung, tim cô lạ quá. Nó như đang đánh trống trong lồng ngực vậy, bên ngoài nghe thấy tiếng đập luôn: ….thịch…thịch…. Nhớ lại lúc ấy, hai má lại ửng đỏ lên. Miệng thì không thể nói nên lời, chân thì cứ như bị chôn xuống vậy.
Một khoảng thời gian…trôi qua, cuối cùng Phúc Liên mới có thể bước vào nhà. Bước vào sảnh, cô cứ đơ ra, mấy người giúp việc cúi chào kính cẩn, lịch sự nhưng cô không thèm nhìn họ lấy một cái, trong đôi mắt ấy dường như không còn chút lạnh nào nữa. Nét lạnh lùng bấy lâu của cô đã biến đi đâu mất, giờ đây trông cô mới giồng một cô gái bình thường.
Lên đến phòng mà cảm xúc của cô chưa có chút chuyển biến. Nhẹ nhàng lấy từ trên kệ sách cuốn album ảnh xuống, cầm trên tay, lật từng trang, từng trang rồi bất chợt giữ lấy một trang ảnh. Nhìn sâu vào trong tấm ảnh chụp kỉ niệm hồi còn học cấp một hồi lâu mà thực ra chỉ chăm chú nhìn vào một chỗ thôi, sắc mặt bỗng rũ xuống ưu tư. Rồi nhanh chóng lật qua trang khác, lại lật qua, lật qua nữa,…cô đã bắt đầu lật lung tung rồi. Một tấm ảnh rời khỏi tập, sau một hồi chao đảo trong không trung nó đã đáp đất an toàn. Hiện rõ nhân vật chính trong hình. Đó chính là Phúc Liên và Thiện Phong. Nó được chụp cách đây không lâu khi hai người tình cờ sang Nhật gặp đối tác. Cô nhẹ nhàng nhặt tấm ảnh lên, nhìn chăm chú một hồi lâu, suy nghĩ rồi trả nó lại vị trí ban đầu. Nằm lên giường, không thèm thay quần áo, nhìn xung quanh một lúc lâu rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.!.