Mười một giờ trưa.
Bảo Nam đi vào đại sảnh rộng lớn không một bóng người. Anh chợt nhớ đến lý do vì sao mình lại chuyển đến đây, không tính đến chuyện cá nhân, khí hậu tương đối ôn hòa ở San Francisco rất phù hợp để Candy dưỡng thương…
Nét mặt Bảo Nam hiện hữu ý cười, đôi chân anh không dừng lại một bước, nhanh chóng tiến về hướng cầu thang. Đúng lúc này, nhân viên y tá cầm một khay thuốc bước xuống, vừa nhìn thấy anh, cô ta hơi mỉm cười, “Thiếu gia.”
Bảo Nam gật đầu, đang định lướt qua nữ y tá thì cô ta lại mở lời, “Thiếu gia, tiểu thư bảo tôi dặn anh dùng bữa trước. Cô ấy đang ngủ, không muốn bị ai làm phiền.”
...
Bảo Nhi nhắm nghiền mắt, mày nhíu chặt, hiện tại, cô đang chìm vào giấc ngủ sâu. Trong phòng điều hòa đang chạy, vậy mà vầng trán cùng tấm lưng của Bảo Nhi lại ướt sũng mồ hôi. Gần ba tuần kể từ khi tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên cô mộng thấy cảnh tượng này…
Gió đêm lạnh lẽo, trước mặt là mặt hồ phẳng lặng.
Vùng má vẫn còn hơi đau nhức, thế nhưng, Hiểu Du không quan tâm đến cảm giác bỏng rát ở trên khuôn mặt, vì khi nhận được phát tát đó, chỉ người trong cuộc mới hiểu nỗi đau thể xác này chẳng là gì.
"Làm ơn thay đổi giờ giấc sinh hoạt của em đi, không có một ngày chính tôi cũng bị em hù chết.”
Hiểu Du giật mình quay ra nhìn Thiên Vũ, "Sao giờ này anh còn chưa đi ngủ?"
Mặc cho nó có hỏi thêm bao nhiêu câu, hắn vẫn đứng im bất động.
...
Cuối cùng, Thiên Vũ cởi áo khoác ngoài, cuộn cả người Hiểu Du vào trong rồi mới ngồi xuống.
...
Nỗi đau khó kìm nén trực trào trong lồng ngực, giống như không còn lựa chọn nào khác, Hiểu Du mở lời.
"Thiên Vũ, có phải anh thấy em rất thảm hại không? Thật ra, em cũng không biết sự tồn tại của em có nghĩa lý gì.”
Đôi mắt nó dần dần ngấn nước.
...
"Hiểu Du, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi, hãy coi những giọt nước mắt là cầu nối dẫn đến ảo mộng đẹp đẽ, nếu cố nín nhịn, em sẽ không bao giờ chạm tới được hạnh phúc.”
Hiểu Du vùi mặt vào mặt vào vai Thiên Vũ, thủ thỉ trong tiếng nấc nghẹn.
"Thiên Vũ, em chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng này. Ban đầu không chỉ có bố, Bảo Nam cũng bảo cho dù em có trở thành một người như thế nào, anh ấy cũng sẽ không ghét bỏ em. Mẹ nói, nếu ngoan ngoãn không tranh đoạt, em sẽ không phải rước thêm nhiều điều phiền phức. Nhưng, em không cam lòng, em chưa làm điều gì sai, cũng đã cố gắng không làm phật ý mọi người, vậy mà tại sao tất cả mọi người chỉ hận như thể em không chết đi?"
"Hiểu Du..." Thiên Vũ siết chặt vai nó.
"..."
"Làm ơn trả lời giúp em, đâu mới là nơi em thuộc về."
"..."
"Có phải nếu em thực sự biến mất, bọn họ sẽ thấy thoải mái hơn không?"
Sau đó, vạn vật tối tăm, khung cảnh xung quanh biến đổi.
Lúc tỉnh dậy, không khí xung quanh thoang thoảng một mùi hương lạ. Hiểu Du ngã xuống nền nhà, ngay cạnh bên đống thủy tinh vụn nát. Có tiếng bước chân, nó mơ hồ mở mắt, phát hiện nữ giúp việc đánh rơi chiếc cốc ban nãy giờ đã quay trở lại. Cô ta chẳng nói chẳng rằng, cầm một viên thuốc nhét vào miệng nó.
Theo ngụm nước chảy xuống, Hiểu Du bắt đầu nhận thấy cơ thể nó đang dần biến đổi.
Nữ giúp việc chẳng nói chẳng rằng, cầm lên mảnh sứ ở dưới đất, cứa trực tiếp vào cổ tay Hiểu Du. Cảm giác đau đến cắt da cắt thịt khiến nó thanh tỉnh hơn phần nào, dưới nền, máu chảy lênh láng.
"Tại sao? Cô làm gì vậy?" Cổ họng bỏng rát, đó là lời chất vấn không thể thốt ra thành lời.
Thời khắc nữ giúp việc chuẩn bị đứng lên, nó nghe tiếng cô ta thì thầm bên tai, "Nếu dám mở mồm nói ra nửa lời, người chết tiếp theo sẽ là anh trai mày."
Chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng vết máu trên tay Hiểu Du giờ đã loang lổ sang ngực áo Bảo Nam. Thần sắc của anh giờ đã không còn lạnh lùng như ngày hôm trước. Nó cố gắng gượng cười, nhưng lại chẳng còn sức lực.
Bảo Nam, không phải như thế, em không muốn chết.
Cứu em!
Trước lúc không thể thở nổi, trà trộn trong nhóm người phía sau, Hiểu Du thấy nữ giúp việc đang làm động tác đưa tay lên... rồi cắt cổ.
Bởi vậy trước lúc tiến vào cõi chết, dồn hết sức lực, câu nói từ biệt nó lưu lại cho Bảo Nam chính là, "... em hối hận... Đời này, em hối hận vì đã gặp và trở thành em gái của anh!”
...
Bảo Nhi giật mình tỉnh giấc.
Mọi thứ xung quang vẫn vậy, trên kia vẫn là trần nhà xám trắng trước khi nhắm mắt, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, thế giới ngoài kia tràn ngập sức sống. Trong khi đó, cùng với khuôn mặt giàn giụa nước mắt, cô thấy mình không hơn kém gì một người đã chết vừa mới được cứu thoát trở về.
Giấc mơ quái quỷ này chân thực đến nỗi giống như vừa mới chỉ xảy ra.
Sự việc năm đó rốt cuộc là như thế nào? Người phụ nữ đó là ai? Vì sao mình lại sống sót được ở đây?
Bảo Nhi đưa tay lau khô nước mắt, khó khăn chống tay gượng dậy, nhìn sang bên cạnh và xung quanh phòng.
Khay thuốc lúc trước cùng nhân viên y tá đã rời đi mất.
Hơn mười một giờ trưa rồi.
Cổ họng cô khát khô.
Chậm rãi với lấy bình nước ở trên chiếc bàn bên cạnh, Bảo Nhi bật cười, dù đã vận hết sức lực, nhưng cô vẫn không nâng nổi bình nước trước mặt. Cơ thể này chẳng khác đồ bỏ đi là bao, mấy năm tập luyện khi xưa giờ hóa thành công cốc. Bảo Nhi thay đổi cánh tay, dùng cánh tay trái gắng gượng nâng nắm đồ vật. Ngoài nước ở trong bình, cô cảm nhận được toàn thân mình cũng đang run rẩy.
Trong một khoảnh khắc, như chìm vào ảo ảnh, mọi vật đều nhân ba, Bảo Nhi không tin vào mắt của mình.
Bình nước rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cô hoảng sợ hua hua bàn tay trước tầm mắt mình, phải mất vài giây, hình ảnh nhân đôi mới biến mất. Thế chỗ vào đó, là sự bất lực cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Tại sao mọi thứ lại trở nên bế tắc như thế này?
Lặng người vài giây, nhìn đống thủy tinh ở dưới sàn nhà lệnh lẽo, Bảo Nhi mượn lực của kệ bàn, di chuyển ngồi xuống mặt đất. Trước đây, cô khép lại bảy năm cuộc đời bằng vách nào? Là bị ám hại? Hay tự nguyện chết? Có lẽ, tự bản thân cô đã có câu trả lời.
Bảo Nhi nhặt lấy mảnh thủy tinh ở gần nhất. Dùng sức nắm chặt, cô căm ghét gương mặt nhợt nhạt phản chiếu kia. Máu theo bắp tay chảy dọc xuống nền nhà. Bảo Nhi buông bỏ vật sắc lạnh ở trong tay, vô lực tựa vào thành giường.
Cũng cùng lúc, cửa phòng mở ra, cô thấy gương mặt với sự hốt hoảng quen thuộc, y như mười một năm trước.
Ngay từ lúc tiến gần vào căn phòng, tiếng đổ vỡ đã khiến Bảo Nam đứng sững lại. Đến giờ, cảnh tượng ở trong phòng... Điều anh lo lắng nhất lại tái diễn... Màu đỏ nhức mắt, Bảo Nam hét to, "Y tá!" Sau đó chạy lại bên cạnh Bảo Nhi. Vết cắt ở lòng bàn tay giúp anh đỡ căng thẳng. Miệng vết thương bị bịt chặt, máu ngừng chảy xuống... Cảm giác như sinh mệnh được cứu vớt, cô nghe thấy lời chất vấn đầy giận dữ ở bên tai, "Em muốn chết lắm hay sao hả?"
Bảo Nhi cố gắng thoát khỏi vòng ôm của Bảo Nam nhưng lại bị anh giữ chặt. Mặc dù vô cùng chán ghét nhưng sức lực dường như đã bị rút cạn. Đến khi nữ y tá mang dụng cụ sơ cứu lên cũng là lúc trời đất quay cuồng, cô vô thức tựa vào vai Bảo Nam, lại một lần nữa tiến vào cơn mê.
Không chỉ có riêng một mình Bảo Nam, quan sát toàn bộ quá trình y tá khâu lại vết thương rồi băng bó cho Bảo Nhi, qua camera, bàn tay Thiên Vũ vô thức cuộn chặt. Nhìn khuôn mặt trắng bệch và rịn đầy mồ hôi kia, tâm tình Thiên Vũ trầm xuống đến cực điểm. Trước khi tắt camera, thêm một tin nhắn lại được gửi đi.
"Theo dõi cô ấy /. Nếu còn xảy ra chuyện như ngày hôm nay... Cô tự gánh lấy hậu quả."
Trên tầng cao nhất của khu cư cao cấp, Thiên Vũ dõi mắt nhìn xuống thành phố từ cửa sổ. Mưa vẫn chưa ngớt, thế giới như chìm trong biển sương. Hai giờ ba mươi phút sáng, khu vực trung tâm phồn hoa như bị lãng quên dưới tấm lưới dày đặc hỗn loạn.
"Thiên Vũ, trong tòa thành Trần gia, em có phải là người thừa không? Em có thực là con, là em gái của bọn họ?"
"... Tinh thần em ngày càng suy sụp ư? Thực ra, em cũng không thể kiểm soát..."
"Đặt lên cán cân, trọng lượng của em trong lòng bọn họ liệu có nghiêng được một chút?"
"Vì sao chỉ có anh là thương hại em?"
"Nếu em đi đến một nơi thật xa, ở tại nơi này, có được mấy người sẽ rơi nước mắt?"
...
Ánh sáng trong áng mắt Thiên Vũ tối thẫm giống bầu trời đêm.
Hiểu Du, lúc trước anh muốn em không bỏ cuộc. Nhưng mà nếu ký ức đó vẫn cứ ngủ quên, ngày mai liệu rằng sẽ khác?