Sau khi ngủ 1 giấc say,tôi mơ màng tỉnh dậy.Lớp học trống trải không 1 bóng người.Vậy là tôi đã ngủ suốt 5 tiết học,nói chính xác là 4 tiếng đồng hồ tôi chỉ có ngủ và ngủ.Cảm thấy chán nản,tôi xách cặp đi ra khỏi lớp và dự định sẽ đi tham quan thành phố này 1 chút.Ra trước cửa,đập vào mắt tôi là hình ảnh 1 người con trai đang đứng dựa vào tường đầy vẻ lãng tử.Mái tóc nâu nổi bật dưới ánh nắng nhẹ nhàng làm nó thêm phần thu hút.Đôi mắt nhắm nghiền,đôi lông mi cong vút thỉnh thoảng khẽ rung động.Vẻ đẹp ấy như hút hồn người đối diện.Bất chợt,cậu quay về phía tôi,nở 1 nụ tinh nghịch:
-Hey,chào.Đi về chung chứ?
-Không thích-Tôi phán 1 câu xanh rờn khiến cậu ta tối sầm mặt.
-Lạnh quá đó.Mình chỉ muốn về chung với cậu thôi mà.Đi mà,Băng Di-Cậu ta giở ánh mắt “cún con”nài nỉ tôi
-Không!
-Đi mà!
-Không là không!
-Mình hứa sẽ không làm phiền cậu đâu.Cậu định để cho 1 hotboy như tớ đi bộ một mình sao?Cậu thương tớ với!
Sau bao lần từ chối,cuối cùng tôi cũng phải đầu hàng bởi lí lẽ đó của cậu ta.Tôi chán nản:“Được rồi!”
Và điều tôi thấy sai lầm nhất trong 16 năm sống trên đời là đồng ý về chung với cậu bạn này.Suốt dọc đường đi,cậu ta nói không ngừng nghỉ.
-Nè,mình là Dương Hạo Phong,cứ gọi mình là Phong được rồi.Mình không ngại đâu.
-Băng Di,mình gọi cậu là Di Di được không?Mà cậu từ Mĩ về thật hả?Sướng thế
-Trời hôm nay đẹp quá ha Di Di
Và còn bla..bla...nhiều chuyện khác nữa khiến tôi bực mình:“Cậu im lặng một chút được không?”
Tôi quay người lại,bất chợt gặp nụ cười của Phong.Nụ cười đẹp và dịu dàng như vầng trăng,khuôn mặt tựa điêu khắc được ánh trăng chiếu rọi làm nổi bật những đường nét hài hòa.Tôi khựng lại vài giây.Mà bây giờ tôi mới để ý,con người này hình như có vẻ đẹp gì đó ma mị lắm.Tuy các đường nét hài hòa và hiền dịu nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo khi nhìn vào con mắt kia quá lâu,giống vẻ đẹp của ác quỷ.Hay nói chính xác hơn,là nửa thiên thần,nửa ác quỷ.
-Di Di à,cậu nhìn gì vậy?-Câu hỏi của Phong đưa tôi trở về thực tại.
Tôi giật mình,vội vàng lắp bắp:“Không...không có gì.Tôi về trước đây”
Nói rồi,tôi chạy đi để mặc Phong gọi đằng sau.Đến 1 ngã tư đường,tôi va vào cái gì đó khiến bản thân mình ngã xuống.Chưa kịp ngồi dậy,1 bàn tay to lớn nắm lấy cằm tôi và tiếp sau đó là 1 giọng nói hầm hè:“Cô em thật xinh đẹp.Đi chơi với anh 1 tí nha”
Tôi hất tay hắn ra,tự mình đứng dậy,phủi bụi trên quần áo rồi nở nụ cười lạnh nhìn hắn.
-Đời ngươi chấm hết rồi.VĨNH BIỆT!
Vừa nói dứt câu,toàn thân tôi biến đổi.Mái tóc tím xoăn bồng bềnh được thả tự do dưới ánh trăng sáng,đôi cánh đen mọc ra sau lưng,bộ đồng phục học sinh được thay thế bằng chiếc váy hở ngang vai đầy quyến rũ.Hai chiếc răng nanh xuất hiện dưới đôi môi đỏ tựa máu.Tôi sx hút sạch máu của con người này.
-Vừa hay,ta đang thèm máu đến chết đây.Ngươi sẽ là con mồi của ta
“Phập“.Tôi thả sức hút từng giọt máu của hắn.Vị máu mát lạnh khiến tôi dễ chịu.Tên sàm sỡ kia kêu vang đau đớn rồi lim dần.Như kích thích tất cả các giác quan,từng chút một tôi hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc ấy.Đến khi trong người hắn không còn 1 giọt máu nào,Tôi nhả mới hàm răng ra cổ hắn.Lâu đi vệt máu còn sót lại khóe môi,tôi khẽ cười
-Thật là sung sướng a.Phải chăng ngày nào cũng được uống thỏa thích như thế này thì hay nhỉ.HAHAHA!”
P/S:Mọi người cho nhận xét truyện của Nguyệt đi để Nguyệt cố gắng nhiều hơn.Đừng bơ truyện của Nguyệt nha!
Sau khi ngủ giấc say,tôi mơ màng tỉnh dậy.Lớp học trống trải không bóng người.Vậy là tôi đã ngủ suốt tiết học,nói chính xác là tiếng đồng hồ tôi chỉ có ngủ và ngủ.Cảm thấy chán nản,tôi xách cặp đi ra khỏi lớp và dự định sẽ đi tham quan thành phố này chút.Ra trước cửa,đập vào mắt tôi là hình ảnh người con trai đang đứng dựa vào tường đầy vẻ lãng tử.Mái tóc nâu nổi bật dưới ánh nắng nhẹ nhàng làm nó thêm phần thu hút.Đôi mắt nhắm nghiền,đôi lông mi cong vút thỉnh thoảng khẽ rung động.Vẻ đẹp ấy như hút hồn người đối diện.Bất chợt,cậu quay về phía tôi,nở nụ tinh nghịch:
-Hey,chào.Đi về chung chứ?
-Không thích-Tôi phán câu xanh rờn khiến cậu ta tối sầm mặt.
-Lạnh quá đó.Mình chỉ muốn về chung với cậu thôi mà.Đi mà,Băng Di-Cậu ta giở ánh mắt “cún con”nài nỉ tôi
-Không!
-Đi mà!
-Không là không!
-Mình hứa sẽ không làm phiền cậu đâu.Cậu định để cho hotboy như tớ đi bộ một mình sao?Cậu thương tớ với!
Sau bao lần từ chối,cuối cùng tôi cũng phải đầu hàng bởi lí lẽ đó của cậu ta.Tôi chán nản:“Được rồi!”
Và điều tôi thấy sai lầm nhất trong năm sống trên đời là đồng ý về chung với cậu bạn này.Suốt dọc đường đi,cậu ta nói không ngừng nghỉ.
-Nè,mình là Dương Hạo Phong,cứ gọi mình là Phong được rồi.Mình không ngại đâu.
-Băng Di,mình gọi cậu là Di Di được không?Mà cậu từ Mĩ về thật hả?Sướng thế
-Trời hôm nay đẹp quá ha Di Di
Và còn bla..bla...nhiều chuyện khác nữa khiến tôi bực mình:“Cậu im lặng một chút được không?”
Tôi quay người lại,bất chợt gặp nụ cười của Phong.Nụ cười đẹp và dịu dàng như vầng trăng,khuôn mặt tựa điêu khắc được ánh trăng chiếu rọi làm nổi bật những đường nét hài hòa.Tôi khựng lại vài giây.Mà bây giờ tôi mới để ý,con người này hình như có vẻ đẹp gì đó ma mị lắm.Tuy các đường nét hài hòa và hiền dịu nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo khi nhìn vào con mắt kia quá lâu,giống vẻ đẹp của ác quỷ.Hay nói chính xác hơn,là nửa thiên thần,nửa ác quỷ.
-Di Di à,cậu nhìn gì vậy?-Câu hỏi của Phong đưa tôi trở về thực tại.
Tôi giật mình,vội vàng lắp bắp:“Không...không có gì.Tôi về trước đây”
Nói rồi,tôi chạy đi để mặc Phong gọi đằng sau.Đến ngã tư đường,tôi va vào cái gì đó khiến bản thân mình ngã xuống.Chưa kịp ngồi dậy, bàn tay to lớn nắm lấy cằm tôi và tiếp sau đó là giọng nói hầm hè:“Cô em thật xinh đẹp.Đi chơi với anh tí nha”
Tôi hất tay hắn ra,tự mình đứng dậy,phủi bụi trên quần áo rồi nở nụ cười lạnh nhìn hắn.
-Đời ngươi chấm hết rồi.VĨNH BIỆT!
Vừa nói dứt câu,toàn thân tôi biến đổi.Mái tóc tím xoăn bồng bềnh được thả tự do dưới ánh trăng sáng,đôi cánh đen mọc ra sau lưng,bộ đồng phục học sinh được thay thế bằng chiếc váy hở ngang vai đầy quyến rũ.Hai chiếc răng nanh xuất hiện dưới đôi môi đỏ tựa máu.Tôi sx hút sạch máu của con người này.
-Vừa hay,ta đang thèm máu đến chết đây.Ngươi sẽ là con mồi của ta
“Phập“.Tôi thả sức hút từng giọt máu của hắn.Vị máu mát lạnh khiến tôi dễ chịu.Tên sàm sỡ kia kêu vang đau đớn rồi lim dần.Như kích thích tất cả các giác quan,từng chút một tôi hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc ấy.Đến khi trong người hắn không còn giọt máu nào,Tôi nhả mới hàm răng ra cổ hắn.Lâu đi vệt máu còn sót lại khóe môi,tôi khẽ cười
-Thật là sung sướng a.Phải chăng ngày nào cũng được uống thỏa thích như thế này thì hay nhỉ.HAHAHA!”
P/S:Mọi người cho nhận xét truyện của Nguyệt đi để Nguyệt cố gắng nhiều hơn.Đừng bơ truyện của Nguyệt nha!