Hoàng Tử Hà cùng gã khiêng cái rương đến dưới hành lang rồi hỏi: "Gì thế này?"
"Đoán xem." Gã đắy ý mở nắp ra.
Hoàng Tử Hà nhìn kỹ thấy bên trong lổng chổng nào tay nào chân nào đầu, tức thì ôm trán hỏi: "Cái gì đấy?"
"À, chẳng phải cô sắp thành thân với Vương Uẩn ư? Quà cho cô đấy."
Trông Chu Tử Tần như đứt từng khúc ruột, "Đúng là tiếc quá đi mất! Nhưng dù sao cô cũng sắp thành thân rồi, ta phải đem thứ mình quý nhất tặng cô chứ." Hoàng Tử Hà ngán ngẩm ngồi xuống ghép những đầu mình chân tay lại. Mấy thứ này cầm vào tay rất nặng vì làm bằng đồng trắng, bên trong rỗng ruột, những chỗ khớp nối đều cử động được, tiện lợi hơn hai người đồng suýt đè bẹp Chu Tử Tần nhiều.
"Cô xem, trên người có tổng cộng ba trăm sáu mươi huyệt đạo, cơ thịt kinh mạch đều chạm khắc rõ ràng, còn dùng đồng vàng tạo thành máu và gân nữa." Nói rồi gã mở mảnh đồng trước bụng mô hình, lần lượt lấy lục phủ ngũ tạng bằng gỗ bên trong ra, "Thế nào, sống động như thật nhỉ? Ta chính tay đẽo gọt tất nhiên là đẹp rồi!"
Hoàng Tử Hà không muốn nhìn thêm nữa: "Cái này...chắc tôi không cần đâu, tôi thuộc làu rồi."
"Đâu phải cho cô, là cho em bé của cô sau này đấy chứ! Cô nghĩ xem, em bé sau này chào đời sẽ ôm người đồng này cùng chơi cùng ngủ, từ nhỏ đã thông thạo cấu tạo cơ thể như lòng bàn tay, kết hợp với tài phá án của cô và nghiệm thi của ta, lớn lên chẳng phải sẽ thành thần thám lừng danh thiên hạ ư?"
Hoàng Tử Hà cứng họng: "Cảm ơn Tử Tần đã có lòng..." Nhưng cô vẫn thấy trẻ con nên cưỡi ngựa gỗ chơi đùa thì hơn.
"Giữa hai chúng ta cần gì khách sáo chớ!" Chu Tử Tần tiếc rẻ vỗ ngực.
Hoàng Tử Hà mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho người hầu khiêng rương vào phòng. Chu Tử Tần ngồi vắt vẻo trên lan can, vừa cúi xuống đã thấy tờ giấy trên bàn, liền cầm lên xem. Chỉ thấy bên trên viết:
A Già Thập Niết, lá bùa, cái chết của Ngạc vương, cái chết của cha con họ Trương, sự lạ khi tiên hoàng băng hà, Trần thái phi phát điên.
Gã ngạc nhiên hỏi: "Cái gì đây?"
Hoàng Tử Hà thờ ơ đáp: "Liệt kê những việc tôi tra được ấy mà."
"Gì cơ, nhiều thế này á?" Chu Tử Tần kinh ngạc đọc đi đọc lại, rồi kích động túm lấy vai cô, suýt thì phì cả nước bọt vào mặt: "Mau cho ta biết đi! Xin cô đấy, ta muốn biết chân tướng!"
"Không, tôi không thể tiết lộ được!" Hoàng Tử Hà lắc đầu đáp khẽ, "Tử Tần, vụ này quá mức khủng khiếp, nếu công tử biết thì chẳng khác nào dẫn lửa thiêu thân, chỉ có hại thôi, chẳng được lợi gì đâu."
Chu Tử Tần gào lên: "Mặc kệ! Ta nhất định phải biết! Sáng nghe giảng đạo tối chết cũng cam!"
"Không được." Hoàng Tử Hà gạt tay Chu Tử Tần khỏi vai mình, chân thành nhìn gã, "Tử Tần, tôi không cha không mẹ, cũng chẳng tiếc gì thân. Nhưng công tử còn đầy đủ cha mẹ anh em, nếu xảy ra chuyện, lỡ như liên lụy đến cả họ thì công tử định làm sao?"
Nghe nhắc đến cha mẹ anh em, Chu Tử Tần ngẩn ra, hồi lâu mới lắp bắp hỏi: "Thực sự...thực sự nghiêm trọng thế ư?"
Hoàng Tử Hà chậm rãi gật đầu nói khẽ: "Đến Quỳ vương còn bị cuốn vào, không bảo vệ nổi mình, công tử có tự tin là thoát được không?"
Cô thở dài, nghĩ ngợi rồi đứng dậy vào trong lấy ra một cuốn trục: "Công tử xem."
Chu Tử Tần mở ra xem, thấy trên lớp giấy gai vàng dày dặn được bồi kỹ là ba mảng mực lem nhem, thì kinh ngạc hỏi: "Đây chẳng phải là...ngự bút của tiên đế mà Trương lão bá năm lần bảy lượt nhờ ta tìm ư?"
"Tôi nghĩ, có lẽ nó ở phủ Quỳ nên công tử đến các nha môn đều không tìm thấy." Chu Tử Tần trợn tròn mắt: "Quỳ vương đưa đến đây à?"
"Ừm, tôi nghĩ chắc là vương gia." Dứt lời cô lại giơ bức tranh soi lên ánh nắng. Nhưng chẳng ai nhìn ra được dưới màn mực đen thẫm cùng lớp giấy bồi dày dặn, rốt cuộc là gì.
Chu Tử Tần gãi đầu gãi tai: "Dưới ba mảng mực này là gì nhỉ, tò mò quá đấy..."
"Chuyện này thì chẳng ngại cho công tử biết." Hoàng Tử Hà cuộn bức tranh lại, chìa ra trước mặt gã, "Nào, chúng ta đến chỗ công tử, tẩy sạch lớp mực phía trên đi, thử xem bên dưới giấu cái gì."
"...Cô chẳng đã nói thứ này rất quan trọng, không được hủy hoại ư?" Gã cầm cuốn trục, dè dặt hỏi: "Lần trước ta từng nói rồi thôi, có thể dùng nước cải bó xôi tẩy mấy mảng mực đi, chữ viết bên dưới sẽ hiện ra trong một khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó sẽ tan biến, không còn dấu vết..."
"Không sao, việc đến nước này, có hủy đi hay không cũng chẳng sao." Hoàng Tử Hà thở dài, vào phòng lấy áo choàng khoác lên người rồi nói, "Đi nào, chúng ta vén nốt bức màn cuối cùng lên thôi."
Phật đường trong cung Đại Minh mịt mờ hương khói. Tiếng gõ mõ hòa cùng tiếng tụng niệm, hộp quý đựng xá lợi thấp thoáng sau đèn hoa và kinh tràng(1), khói hương bảng lảng khắp nơi, cả điện đường toát lên vẻ trang nghiêm thần thánh.
(1) Cột đá khắc kinh phật.
Vương hoàng hậu bước đến phía sau hoàng đế đang ngồi xếp bằng, uyển chuyển quỳ xuống. Đợi ngài ngự tụng xong quyển kinh, vẩy tịnh thủy một lượt, mới sẽ giọng thưa: "Bệ hạ nghỉ một lát đi. Ba ngày nay bệ hạ chỉ chợp mắt ba bốn canh giờ mỗi đêm ở điện bên, còn lại đều quỳ trước xá lợi cầu khấn. Cố nhiên bệ hạ thành tâm, nhưng cũng phải giữ sức khỏe mới được, dù sao giờ bệ hạ đang bệnh nhẹ, Phật Tổ nhìn thấu thế sự, ắt sẽ thông cảm thôi. "
Hoàng đế đặt quyển kinh trong tay xuống, quay lại thấy ánh mắt hoàng hậu đầy lo lắng thì không nén được tiếng thở dài, gật đầu chìa tay ra.
Hoàng hậu vội đỡ lấy tay hoàng đế, dìu ngài đứng lên. Nào ngờ ngài ngự ngồi xếp bằng quá lâu, hai chân tê rần, suýt nữa ngã nhào.
Vương hoàng hậu vội ôm lấy hoàng đế, cả hai cùng ngã xuống bồ đoàn, không đến nỗi bị thương. Các tăng lữ xung quanh cũng xúm lại, đỡ hai người dậy.
Hoàng đế nắm tay hoàng hậu than: "Sức khỏe ta...đúng là kém thực..." Chưa nói dứt câu, ngài ngự chợt thấy trước mắt tối xầm, liền ôm đầu ngã xuống.
Vương hoàng hậu và đám người bên cạnh hối hả đỡ lấy, phát hiện sắc mặt hoàng đế tái nhợt, môi tím ngắt, đã ngất xỉu. Hoàng hậu cuống quýt gọi to: "Truyền ngự y! Mau lên!"
Người hầu cạnh đó hớt hải chạy đến Thái Y Viện.
Vương hoàng hậu ôm lấy hoàng đế, cảm nhận được thân thể ngài ngự đang co giật. Hậu giật thót mình, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán, vội cắn môi ép mình định thần rồi từ từ giơ tay lên, với một cây đèn bên cạnh, vạch mi mắt hoàng đế ra soi, thấy ánh mắt đã lạc thần, đồng tử co rút rất chậm.
Thấy vậy, hoàng hậu trợn trừng mắt, mãi tới khi ép mình hít thở được mấy nhịp mới tạm gắng gượng trấn tĩnh lại, để hoàng đế tựa đầu vào cánh tay mình rồi quay ra chậm rãi gọi: "Trường Khánh." Nữ quan Trường Khánh vâng dạ, cúi đầu đợi hoàng hậu sai bảo.
Đúng lúc này, hoàng đế mơ màng tỉnh lại, yếu ớt nắm lấy tay Vương hoàng hậu, mấp máy môi mấy lần, nhưng giọng nói vừa yếu vừa nhỏ, giữa không khí nhốn nháo trong điện, hoàng hậu nhất thời cũng không nghe rõ.
"Xin bệ hạ...nói thong thả thôi." Vương hoàng hậu cúi đầu ghé tai lại gần miệng hoàng đế.
Ngài ngự mấp máy môi, khó nhọc rặn ra hai tiếng: "Quỳ vương..." Vương hoàng hậu gật đầu ngẩng lên bảo Trường Khánh: "Triệu Quỳ vương vào cung."
Song hoàng đế đã túm ngay lấy tay áo hoàng hậu, môi run lên bần bật như ngọn nến trước gió. Ngài ngự không thốt nổi ra tiếng nữa, chỉ có thể mấp máy môi thành khẩu hình: "Giết đi."
Vương hoàng hậu nhìn khẩu hình hoàng đế, khẽ gật đầu rồi quay lại gọi giật Trường Khánh đang hớt hải đi ra: "Miễn triệu Quỳ vương, ngươi đi nói với Vương thống lĩnh của Ngự Lâm quân triệu Vương trung úy của Thần Sách quân đến đây."
Điện Hàm Ninh cung Đại Minh nằm ở vạt đất bằng phía Tây hồ Thái Dịch.
Vương Tông Thực cùng Vương Uẩn đến nơi thì mặt trời đã xế. Nữ quan Trường Linh đợi họ trước điện, vừa trông thấy liền dẫn họ vào nội điện.
Vương hoàng hậu đang ngồi bên giường, hai tay nắm chặt tay phải hoàng đế, vẻ mặt thẫn thờ. Nghe Trường Linh thưa, hoàng hậu mới quay sang nhìn họ rồi giơ tay chặm khóe mắt: "Mình rồng không được khỏe."
Vương Tông Thực bước đến bên giường, thấy sắc mặt hoàng đế vàng vọt, thần trí mơ màng, bèn cúi xuống gọi: "Bệ hạ."
Hoàng đế chỉ chớp mắt, tỏ ý đã nghe thấy.
Vương Tông Thực nhìn sang Vương hoàng hậu, thấy hoàng hậu đã định thần lại, dửng dưng ra lệnh: "Bệ hạ có chỉ, triệu Quỳ vương vào cung rồi giết."
Vương Uẩn biến sắc, bất giác dợm bước lên một bước, nhìn về phía hoàng đế.
Song Vương Tông Thục đã đút hai tay vào áo, thong dong đáp: "Cũng phải, đáng lẽ chúng ta nên giết y từ mười mấy năm trước rồi."
Vương hoàng hậu nắm chặt tay hoàng đế, chậm rãi nói: "Giờ nhân cái chết của Ngạc vương, ta có thể danh chính ngôn thuận giết Quỳ vương. Có điều kẻ này không dễ giết."
Ánh mắt hoàng đế chuyển hướng sang Vương Tông Thực.
"Gần đây A Già Thập Niết lại vừa đẻ trứng, bấy nhiêu trứng cá, có ban cho Quỳ vương một hai quả, cũng coi như y được hưởng hoàng ân." Vương Tông Thực nhíu mày ngẫm nghĩ, "Nhưng làm việc phải chính danh, bệ hạ là người nhân đức, muốn xử lý một người cũng nên quanh minh lỗi lạc. Theo nô tài thấy, bệ hạ có thể mượn việc cốt Phật tuyên cáo tội ác của Quỳ vương, để thiên hạ đều biết y đáng giết, nhất định phải giết."
Khóe môi hoàng đế hơi động đậy, nhếch lên thành một đường cong.
Trong gian điện lờ mờ tranh tối tranh sáng, nét mặt ấy càng thêm hung ác đáng sợ.
Vương hoàng hậu nãy giờ nắm chặt tay ngài ngự, trông thấy nụ cười quái dị ấy bất giác hơi lỏng tay ra, nhưng lập tức siết chặt lại ngay, quay sang hỏi Vương Uẩn: "Giờ trong cung có bao nhiêu Ngự Lâm quân?"
Vương Uẩn ngẩn ra giây lát mới đáp: "Hôm nay riêng số đang làm việc ở các cung là hơn năm trăm hai mươi người, nếu âm thầm điều động nhân mã vào cung, chắc phải đến lúc đổi ca giữa giờ Dậu và giờ Mão mới có thể điều thêm ba bốn trăm, nhiều hơn sợ sẽ bị binh mã các ty khác phát hiện ra, tiếp đến Quỳ vương sẽ nghe ngóng được."
"Nói vậy là chưa đến ngàn người. Nếu Quỳ vương không đề phòng thì còn tạm được, nhưng nếu có phòng bị e rằng không đủ." Vương hoàng hậu nhíu mày.
Vương Tông Thực thản nhiên: "Chẳng sao cả. Khi nào Quỳ vương vào cung, chúng ta sẽ lập tức điều Thần Sách quân đến, tới lúc đó dù y phát hiện ra thì cũng đã muộn. Chỉ cần lừa được y vào cung, còn sợ y mọc cánh bay mất hay sao?"
Vương Uẩn đứng lặng phía sau, im lìm nhìn ba người trước mặt, mím môi lại.
Y nhớ đến lời hứa với Hoàng Tử Hà, cô đã nhận lời ở bên y suốt kiếp, còn y cũng nói sẽ giúp cô cứu Quỳ vương.
Giờ đây cô đã thử xong áo cưới, chuẩn bị cùng y về Thục.
Vậy mà y lại chuẩn bị giết Quỳ vương Lý Thư Bạch.
Lòng y lạnh buốt, đầu ong lên. Một câu hỏi cứ liên tục lặp đi lặp lại trong tâm trí: làm sao bây giờ, phải làm sao đây?
Sau khi giết Quỳ vương, phải làm sao để giấu cô, không cho cô biết chính mình đã sát hại Quỳ vương? Làm sao giấu nổi cô? Cô là Hoàng Tử Hà, chỉ thoáng nhìn là thấu suốt tâm tư y. Dù y giấu được một lúc nhưng hễ Quỳ vương chết đi, cả thiên hạ ắt sẽ biết, y làm sao giấu được cô suốt đời.
Trong một sát na, mồ hôi lạnh bỗng túa ra khắp người. Y sực hiểu, dù Quỳ vương có chết hay không thì y cũng đã bị chọn dự vào âm mưu này, từ nay buộc phải phản bội lại Hoàng Tử Hà, giữa hai người họ, cũng không còn cơ hội nữa.
Dường như Vương Tông Thực nhận ra thái độ bất ổn của Vương Uẩn, bèn vỗ nhẹ lên lưng y.
Vương Uẩn giật thót mình, chợt hiểu ra hiện giờ hoàng đế đang hấp hối, vận mệnh mấy chục năm tiếp theo của nhà họ Vương đều đặt cả vào đây, bản thân y sao có thể phân tâm vì chuyện khác?
Nghĩ vậy, y miễn cưỡng trấn tĩnh lại, gạt bỏ mọi tạp niệm khỏi tâm trí, chăm chăm nhìn hoàng đế.
Chỉ thấy Vương hoàng hậu định thần lại, cúi xuống khẽ hỏi: "Bệ hạ có dặn dò gì thái tử không?"
Nghe hoàng hậu nhắc đến hai chữ thái tử, hơi thở hoàng đế bỗng nặng nề hẳn, chằm chằm nhìn hoàng hậu hồi lâu rồi lại quay sang Vương Tông Thực, ú ớ trong họng mãi mới nặn ra được hai chữ: "Nghiễm nhi..."
Vương hoàng hậu nhận ra ngay hoàng đế không tin tưởng mình. Tuy thái tử Lý Nghiễm do hoàng hậu nuôi lớn, nhưng trước đây bà ta là chị em của Huệ An hoàng hậu, còn giờ đã bị vạch trần thân phận, bản thân chỉ là người ngoài, không dính dáng gì đến nhà họ Vương, quan hệ với thái tử cũng không còn thân mật như xưa nữa.
Hoàng hậu nắm chặt lấy tay hoàng đế, quỳ xuống bên giường nghẹn ngào thưa: "Bệ hạ yên tâm, Nghiễm nhi là con trai của chị thiếp, trong triều ai ai cũng biết. Lại đã được lập làm thái tử, còn lớn hơn Kiệt nhi của thiếp năm tuổi, dĩ nhiên hợp kế thừa đại thống hơn. Huống hồ mẹ của Nghiễm nhi là con gái trưởng nhà họ Vương, chỉ cần nhà họ Vương còn trong triều, Nghiễm nhi ắt sẽ yên ổn đăng cơ."
Vương Tông Thực thấy vậy cũng gật đầu: "Bệ hạ yên tâm, thái tử là con trai duy nhất của Huệ An hoàng hậu, cũng là con trưởng của bệ hạ, bọn lão nô nhất định sẽ dốc hết sức phù trợ ấu chúa."
Bấy giờ hoàng đế mới thở phào, đưa mắt nhìn Vương hoàng hậu, hơi thở lại dồn dập hẳn lên.
Vương hoàng hậu không hiểu ý, bèn ghé lại gần hỏi nhỏ: "Bệ hạ còn gì căn dặn không?" Hoàng đế chăm chú nhìn hoàng hậu, ngắm dung nhan lộng lẫy như mẫu đơn hồi lâu rồi nhắm nghiền mắt lại, chậm rãi lắc đầu.
Vương Uẩn dong ngựa chạy thẳng đến phường Vĩnh Xương, lòng nặng trĩu tâm sự.
Trường An đã đến giờ giới nghiêm, các nhà lặng phắc như tờ, chỉ có tiếng vó ngựa lộp cộp của y vang vọng trên đường.
Y ghìm cương ngẩng lên nhìn về phía cuối trời, thấy mảnh trăng hạ huyền cong cong như lưỡi câu đỏ quạch giữa nền trời lam thẫm hệt một vết thương rỉ máu, cảm giác gió đêm thốc vào người lạnh cóng.
Cả nhà họ Vương im phăng phắc, chỉ có ánh đèn lẻ loi trong phòng Hoàng Tử Hà. Y gõ cửa gọi: "Tử Hà, đã đi nghỉ chưa?"
"Chưa, Uẩn Chi đợi một lát." Bên trong vang lên tiếng Hoàng Tử Hà trở dậy, sau đó cánh cửa mở ra. Thấy cô ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, rõ ràng là chưa đi ngủ, y bèn hỏi: "Sao cô chưa ngủ?"
"Sáng mai theo Uẩn Chi về Thục rồi, giờ phải kiểm lại đồ đạc. Cứ ngỡ mình không có nhiều đồ, nhưng dọn dẹp lại mới thấy rất nhiều thứ không bỏ đi được."
Vương Uẩn ngó vào trong, thấy hai ba gói bọc mở toang trên bàn, bên trong đầy quần áo và các thứ linh tinh, nhưng không có cuốn trục kia.
Vương Uẩn thoáng phân vân, nhưng cũng không hỏi, chỉ nói: "Ta định đến báo với cô, e rằng mai không về Thục được."
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên: "Trong cung xảy ra chuyện ư?"
"Không...không phải." Vương Uẩn vội lắc đầu, "Chỉ là ngày mai phải đưa xá lợi Phật từ cung tới các chùa miếu thờ phụng, e rằng sẽ rất hỗn loạn. Ta không cách nào thoát thân được."
Hoàng Tử Hà nhìn kỹ nụ cười gượng gạo của y, rồi ngoái đầu nhìn ra mảnh trăng chênh chếch cuối trời, không đáp.
Thấy vậy, Vương Uẩn ngập ngừng: "Ta...còn có chút việc, phải trở vào cung ngay..."
"Liên quan đến Quỳ vương đúng không?" Hoàng Tử Hà thản nhiên hỏi thẳng.
"Không có gì, thuận miệng hỏi thôi. Tôi nghe ngoài phố đồn rằng Quỳ vương đã rời khỏi Tông Chính Tự, còn chủ trì nghi thức rước cốt Phật nên nghĩ rằng quá nửa đêm thế này mà Uẩn Chi còn bận bịu, chẳng biết có phải có liên quan tới Quỳ vương không?"
Vương Uẩn nhíu mày, phủ nhận theo phản xạ: "Không, chẳng liên quan gì cả."
Hoàng Tử Hà nhìn y mỉm cười không nói.
Bấy giờ y mới nhận ra mình luống cuống, lập tức giải thích: "Thực ra ta nghĩ ta mới là vị hôn phu của cô, cô nên quan tâm tới ta mới phải, bằng không ta lại ghen đó."
Nghe y pha trò, Hoàng Tử Hà bất giác cúi đầu đáp: "Vâng..."
"Không có gì, ta chỉ đùa thôi. Nhìn cô áy náy kìa." Vương Uẩn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Mấy hôm nay ngoài đường rầm rộ rước cốt Phật, e rằng có người nhân lúc hỗn loạn gây chuyện, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi thì hơn."
"Vâng." Cô ngoan ngoãn vâng dạ, để yên cho y nắm tay.
Thái độ ngoan ngoãn ấy khiến Vương Uẩn xao xuyến, tựa hồ đóa hồng gai góc cuối cùng đã bị cắt xuống, bẻ hết gai nhọn, nâng niu trong bình pha lê. Cũng như Hoàng Tử Hà bây giờ khó khăn lắm mới trở thành người con gái yếu đuối mà nhu thuận, yên lặng đứng trước mặt y.
Bỗng nhiên, y lại thầm lấy làm may mắn, nhủ bụng có lẽ cô sẽ không biết. Có lẽ giờ đây mất đi cha mẹ, mất cả sự che chở của Quỳ vương, cô đã biết mưa gió cuộc đời đáng sợ nhường nào, nên mới từ bỏ mọi thứ trong quá khứ, gạt mấy vụ án và thi thể sang một bên, chọn lấy con đường bình an yên ổn, cùng mình sánh bước.
Có lẽ cô sẽ giả câm giả điếc trước mọi chuyện bên ngoài, làm một người phụ nữ bình thường giúp chồng dạy con, cửa lớn không ra cửa nhỏ không lại, chẳng quan tâm thay triều đổi đại, thậm chí chủ cũ xảy ra chuyện cũng chẳng rầu rĩ quá nhiều.
Tiễn Vương Uẩn rời khỏi cửa, Hoàng Tử Hà còn đứng lặng giữa đêm tối một lúc lâu.
Đi đến đầu ngõ, Vương Uẩn ngoái lại, thấy cô mặc chiếc áo màu nhạt, đứng giữa đêm khuya, màn đêm mờ mịt che mờ dáng dấp cô, chỉ thấp thoáng chiếc bóng nhạt nhòa, như khoảng trắng duy nhất giữa cả thế gian bị bóng đêm bao phủ.
Trái tim trong ngực bỗng đập rộn lên, khao khát muốn chạy đến ôm chầm lấy cô thình lình dâng lên không sao kìm nén được.
Nhưng cuối cùng y vẫn nén xuống, quay đầu ngựa đi thẳng.
Mọi chuyện liên quan đến cô bao năm nay tuôn chảy qua lòng y như suối. Từ khi hiểu chuyện đã biết mình có một cô vợ chưa cưới; đến năm mười bốn mười lăm, lần đầu tiên nghe sự tích về cô; mười sáu tuổi lần đầu trông thấy cô, gương mặt nhìn nghiêng đẹp mê hồn, không kém gì những đóa lăng tiêu bên cạnh; mười chín tuổi, được tin cô vì một gã đàn ông khác mà đầu độc giết cả nhà, vừa nhục nhã vừa căm hận; mùa xuân năm ngoái gặp lại, dù cô cải trang thành tiểu hoạn quan, song chỉ trong nháy mắt, y đã dung hòa được dáng dấp cô với bóng hình trong ký ức...
Đến giờ, cô đã yêu một người, rồi lại yêu thêm một người nữa, nhưng chẳng hề yêu y.
Người có tư cách được cô yêu nhất trên đời, vậy mà chưa bao giờ giành được trái tim cô.
Băng qua phố phường im lìm trong đêm, nhìn lên mảnh trăng tàn đỏ quạch giữa trời, bất chợt, Vương Uẩn nảy ra một ý.
Có lẽ chỉ khi nào Quỳ vương chết, mình mới có cơ hội.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, y bất giác ghìm cương thật mạnh, như không dám tin. Song ngay sau đó, tim y bỗng đập rộn lên, Vương Uẩn hít một hơi thật sâu, ngước nhìn mảnh trăng trên trời, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.
Y thầm nghĩ, có lẽ vẻ mặt mình bây giờ cũng giống hệt nụ cười hung ác lúc trước của hoàng đế.
Nhưng thế thì có sao? Từ nay về sau, trên đời này, không còn kẻ trong lòng cô nữa.
"Tử Hà, đừng trách ta. Ta làm theo lệnh, cũng chẳng có cách nào khác." Y thở hắt ra một hơi dài, giục ngựa chạy thẳng về phía cung Đại Minh. Dưới bầu trời sao, chỉ thấy môi y mấp máy lẩm bẩm. Tất cả âm thanh còn chưa ra khỏi miệng, đã tan theo gió đêm: "Bất luận ra sao, từ mai trở đi, cô chỉ còn lựa chọn duy nhất là ta thôi."
Hoàng Tử Hà dở khóc dở cười, cách cả hai khoảng sân mà giọng Chu Tử Tần vẫn oang oang như thế. Cô quay sang ra hiệu bảo người hầu bên cạnh, để người gác cổng cho gã vào.
Chu Tử Tần sồng sộc xông vào như sét đánh không kịp bưng tai, gọi ầm ĩ: “Chuyện gì thế này, sao bên cạnh Sùng Cổ toàn người câm điếc vậy?”
Hoàng Tử Hà bình thản cầm bát múc một bát cháo đẩy sang bên kia bàn, ra ý bảo gã ngồi xuống. Chu Tử Tần vừa ngửi thấy mùi thơm nức mũi đã ngồi ngay xuống đánh liền tù tì hai bát cháo, thêm cả bốn cái nem cuốn, một đĩa chân gà tàu xì mới xoa bụng nói: “Ta vừa ăn sáng rồi, giờ ăn ít thôi.”
Thấy gã đã quên bẵng lý do đến tìm mình, cô cũng thản nhiên cúi đầu ăn cháo, thuận miệng hỏi: “Thế nào, tìm thấy Tích Thúy chưa?”
“Chưa thấy, chẳng thấy tăm tích gì cả. Lạ thật đấy, thành Trường An rộng thế này, chỉ vẻn vẹn mấy ngày mà chúng ta chạm mặt cô ấy đến hai lần, nhưng lúc dốc lòng đi tìm thì cả ta, Vương Uẩn lẫn Trương Hàng Anh, cộng thêm đám Ngự Lâm quân tuần tra suốt ngày, vẫn không thấy đâu cả, Sùng Cổ bảo có lạ không?”
“Có gì lạ đâu, trước đây hoàng thượng đã chính miệng ra lệnh truy bắt Tích Thúy, cô ấy trốn được, ắt phải có cách của cô ấy.” Chu Tử Tần gật đầu tán đồng, lại sực nhớ ra một chuyện: “À phải, hôm nay ta tìm Sùng Cổ là có việc quan trọng đấy!”
“Nói đi.”
Gã chỉnh lại vạt áo, ngồi ngay ngắn rồi nhìn cô chằm chằm: “Ta hỏi nhé, sao Sùng Cổ lại ở đây? Chẳng phải Sùng Cổ vẫn theo Quỳ vương ư?”
“À...Tôi và Vương Uẩn đính ước rồi.” Cô bình thản đáp.
“Cũng phải nhỉ, ta quên khuấy đi mất.” Chu Tử Tần vỗ trán, chấp nhận ngay lời giải thích của cô.
Hoàng Tử Hà đặt bát xuống: “Còn gì nữa không?”
“Dĩ nhiên là còn.” Chu Tử Tần nghiêm mặt, cặp mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô, “Còn nữa, Sùng Cổ thử giải thích xem, chẳng phải Sùng Cổ vẫn coi phá án là nhiệm vụ của mình ư? Sao giờ ta lại thấy Sùng Cổ hình như muốn rửa tay chậu vàng, làm vợ người ta rồi?”
Bốn chữ “làm vợ người ta” lọt vào tai khiến lòng Hoàng Tử Hà thắt lại, đau âm ỉ.
Cô nắm chặt đôi đũa ngà, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, song vẫn gắng giữ vẻ thản nhiên, nhẹ nhàng đáp: “Đâu có chuyện đó? Dù về sau có chồng có con, tôi cũng vẫn là Hoàng Tử Hà, hễ gặp phải án oan, vẫn sễ dốc hết sức tìm ra chân tướng.”
“Thật ư? Thế thì vụ án Ngạc vương gia náo động cả kinh thành, ta cũng sắp phát điên vì chân tướng phía sau, vậy mà Sùng Cổ vẫn trốn ở đây ăn ngon mặc đẹp, bưng tai bịt mắt à?”
Hoàng Tử Hà chống trán đáp khẽ: “Gần đây tôi bị ốm.”
“Hả... Ồ, thảo nào, sắc mặt kém lắm.” Chu Tử Tần lộ vẻ áy náy, “Xin lỗi, ta là bạn Sùng Cổ mà chẳng để ý gì cả, đừng trách ta nhé.”
Hoàng Tử Hà gật đầu cười gượng.
“Thực ra hôm nay ta định đến phủ Quỳ tìm Sùng Cổ cơ, rồi mới sực nhớ ra lần trước Sùng Cổ bảo mình ở phường Vĩnh Xương, bè n chạy thẳng đến đây.”
“Công tử tìm tôi có việc gì thế?”
“Đương nhiên là vì việc của Ngạc vương rồi. Sùng Cổ không thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ bí hiểm, nhất định có ẩn tình ư? Hễ cứ nghĩ chẳng biết chân tướng là gì, ta lại ăn không ngon ngủ không yên. Ta cảm thấy chuyến này ắt là trời cao gọi ta về Trường An đấy! Hình như ta còn nghe thấy thần tiên thì thầm với mình rằng, Chu Tử Tần, trời đã giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi nhất định phải phá giải được bí ẩn Ngạc vương tự vẫn và thi thể biến mất.” Nói rồi, gã siết chặt nắm tay đặt lên ngực, “Ta là người được trời cao chọn lựa để phá vụ án này! Đương nhiên...là cùng với Sùng Cổ.”
Trái với vẻ cuồng nhiệt thành tín của gã, Hoàng Tử Hà khá dửng dưng: “Công tử đã có manh mối gì chưa?”
“Dĩ nhiên...là chưa. Hôm Ngạc Vương tự vẫn ta đâu có ở cung Đại Minh.” Chu Tử Tần hơi tiu nghỉu, song ngay lập tức đã hăng hái trở lại, “Nhưng cũng chẳng sao, ta đã tới hỏi Thôi Thuần Trạm, chẳng phải Thôi thiếu khanh đang tạm thay Quỳ vương nắm Đại Lý Tự ư?”
“Thôi thiếu khanh nói thế nào?”
“Thôi thiếu khanh ấy hả, hễ nhắc tới vụ Ngạc vương là tỏ vẻ không thiết sống nữa. Sùng Cổ cũng biết đấy, chuyện này ly kỳ quái lạ, chẳng có manh mối, Thôi thiếu khanh biết bắt tay từ đâu được? Đúng là hết cách. Ta đề nghị giúp Đại Lý Tự điều tra vụ này, Thôi thiếu khanh bèn hỏi chẳng phải thường ngày ta sở trường nghiệm thi hay sao? Giờ Ngạc vương đã bay lên thành tiên, làm sao điều tra được. Ta bèn trình bày tám khả năng lớn, mười cách điều tra...Cuối cùng Thôi thiếu khanh viết cho ta một mảnh giấy, bảo đến tìm Vương công công hỏi xem có thể vào phủ
Ngạc vương xem xét hay không.”
Hoàng Tử Hà thừa biết năng lực đeo bám của Chu Tử Tần thiên hạ vô song, chắc hẳn Thôi Thuần Trạm bấy giờ đã bị nì nèo đến hoa mắt chóng mặt, còn sức đâu mà nghe cái gì tám khả năng lớn với mười cách điều tra, đành viết quách một mảnh giấy xua con ruồi vo ve này đi cho nhanh.
“À phải, giấy thì đã cầm rồi, nhưng người chủ quản việc này là Vương công công, giờ vấn đề duy nhất của chúng ta là phải đi tìm Vương công công...Nghe nói ông ta không mấy khi ở chỗ Thần Sách quân, biết đi đâu tìm được đây?”
“Để tôi tìm cho.” Hoàng Tử Hà khẽ đề nghị.
Chu Tử Tần ngạc nhiên nhìn cô: “Có được không đấy? Nghe nói Vương công công rất ghê gớm, trong triều đến họ Vương Lang Gia ông ấy còn không nể mặt, Sùng Cổ định lấy thân phận gì để tiếp cận chứ?”
Hoàng Tử Hà biết rõ mọi người trong triều đều không hay quan hệ giữa Vương Tông Thực và nhà họ Vương, nên cũng không tiết lộ, chỉ đáp: “Công tử cứ đến phủ Ngạc vương trước đợi tôi, nhớ mượn hai bộ công phục vừa với chúng ta, đồ của Đại Lý Tự hay bộ Hình cũng được, lát nữa tôi đến ngay.”
Một canh giờ sau, họ gặp nhau ở cổng phủ Ngạc, Chu Tử Tần cầm giấy viết tay của Thôi Thuần Trạm, Hoàng Tử Hà cầm danh thiếp của Vương Tông Thực.
Người phủ Ngạc đang rối như tơ vò, từ gã canh cổng đến ả thị nữ, thấy họ bước vào thì nơm nớp lo sợ, tuy tất cả đều tươi cười niềm nở ra đón, song cảm giác xẻ đàn tan nghé vẫn bao trùm cả phủ.
Trước tiên, Hoàng Tử Hà đến bái tế linh vị Trần thái phi. Trên ban thờ vẫn đầy đủ nhang đèn đồ cúng, mọi thứ trong gian điện đâu vẫn nguyên đấy, chẳng khác lần trước cô đến.
Hoàng Tử Hà quỳ xuống trước linh vị, hai tay cầm nén hương, rì rầm khấn khứa.
Cuối cùng cô mở mắt ra, cắm nén hương vào lớp tàn tro trong lư hương chân cao đường kính thước rưỡi.
“Kịch” một tiếng rất khẽ, nén hương gãy đôi. Cảm giác dưới lớp tro vốn mềm xốp có gì đó cưng cứng cấn vào chân hương, Hoàng Tử Hà mặt không đổi sắc, dùng chân nén hương bới lớp tro ra, chợt thấy ánh sáng lóe lên.
Cô vội giấu vật bên dưới đi, vùi tàn tro lại, rồi cắm nén hương xuống chỗ khác, quay ra hỏi các thị nữ đứng cạnh đó: “Ngạc vương gia hằng ngày đều đến đây thắp hương cho thái phi ư?”
Các thị nữ gật đầu: “Thưa vâng, vương gia rất hiếu thảo với mẹ, mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên là đến đây thắp hương, chưa bao giờ chểnh mảng.”
“Hôm vương gia xảy ra chuyện...cũng vậy ư?”
“Vâng, vì hôm ấy là Đông chí nên trời chưa sáng gia đã đến, đóng cửa nhốt mình trong phòng. Bấy giờ chúng nô tỳ đều đứng hầu bên ngoài, tôi nhớ...phải đến một canh giờ gia mới ra.”
“Đúng thế, lúc ấy chúng tôi còn nói vương gia đúng là chí hiếu, Đông chí theo lệ phải bái tế tổ tiên, gia rất thành tâm.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, hỏi thêm: “Gần đây Ngạc vương gia gặp gỡ những khách khứa nào?”
“Vương gia nhà chúng tôi xưa nay ưa yên tĩnh, hiếm khi có khách đến thăm. Từ sau lần Quỳ vương tới chơi tháng trước, gia lại càng khép mình, trừ người trong phủ ra, không tiếp xúc với ai cả.”
Hoàng Tử Hà sững người hỏi: “Cũng không hề ra khỏi cửa ư?”
“Thưa không.” Tất cả đều lắc đầu, khẳng định, “Chúng nô tỳ cũng khuyên nhủ gia nên ra ngoài đi dạo cho thư thái, song gia ngày ngày chỉ ủ ê buồn bã, thoạt đầu còn loanh quanh trong vườn, về sau trừ nơi này ra, gần như chẳng rời khỏi điện nửa bước.”
“Phải phải, trước đây tuy gia không hay ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng cũng đến các chùa chiền xung quanh uống trà đàm đạo cũng các vị đại sư, không như dạo gần đây... có thể thấy dường như gia đã quyết...”
Mấy thị nữ kể lể rồi khóc nức lên, tâm trạng buồn bã lan ra, ngay đám hoạn quan cạnh đó cũng sụt sịt.
Thấy nữ nhân khóc lóc, Chu Tử Tần luống cuống nhìn sang Hoàng Tử Hà. Cô đưa mắt ra hiệu cho gã rồi nói: “Chúng ta phụng lệnh tới điều tra việc này, nhất định sẽ trả lại cho Ngạc vương gia một đáp án thỏa đáng. Xin các vị lui ra trước để chúng ta tìm trong điện xem có vật chứng nào liên quan tới vụ này không.” Đợi đám người hầu kẻ hạ nhất loạt lui ra, Chu Tử Tần đóng cửa lại, thấy Hoàng Tử Hà đã chạy đến trước lư hương, dùng khăn tay bịt mũi miệng, cầm que cời cạnh đó bới tro lên.
Dưới lớp tro xốp, cô rút ra được một vật lấp loáng, là một lưỡi đoản kiếm, bèn cầm lên đập đập vào thành lư hương cho tro than bay hết. Đoản kiếm sáng loáng lộ ra, hàn quang chói mắt.
Chu Tử Tần vừa thấy đã buột miệng: “Là thanh đoản kiếm đó à!” Dài bốn tấc, rộng một tấc, lưỡi mỏng như giấy. Có điều hình như đã bị kẻ nào đó đập mạnh nên lưỡi cong queo cả lại, mũi cũng quằn đi, song hàn quang vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hoàng Tử Hà chậm rãi đặt nó lên bàn thờ: “Phải, giống hệt thanh đoản kiếm của Công Tôn đại nương ở Thục.”
“Nghe nói vật này rèn từ hàn thiết, Thái Tông hoàng đế tổng cộng rèn ra hai mươi tư thanh, trừ thanh tốt nhất ra, còn thì đều phân chia tản mác cả. Thanh duy nhất còn lại ấy, hình như đã ban cho Tắc Thiên hoàng hậu...”
“Giờ thanh đoản kiếm này đã bị đập cong queo cả rồi, không nhận ra có phải thanh Công Tôn đại nương dùng giết Tề Đằng hay không nữa.” Nói rồi, Hoàng Tử Hà lại dùng que cời bới tiếp, móc ra một nhúm sợi tơ tướp.
Là một sợi tơ đỏ đã cháy đen chỉ còn một mẩu bằng ngón út, màu đỏ tươi, dù bám bụi tro, nhưng vừa giũ đi đã lộ ra sắc đỏ chói mắt.
Thấy Hoàng Tử Hà vẫn bới đống tro; Chu Tử Tần sốt ruột: “Nhiều tro như thế nhất định bới đến bao giờ? Để ta.”
Đoạn gã nhanh nhảu nhấc ngay một chân lư hương lên, đổ ụp xuống đất, tro than tức thì bay mù mịt.
Hoàng Tử Hà không còn gì để nói: “Thế này là bất kính với Trần thái phi đấy.”
“Hả? Thế à? Dù sao Trần thái phi cũng mất cả năm rồi, không để bụng đâu.” Chu Tử Tần vơ một que hương tâm trúc cạnh đó bươi đống tro lên.
Hoàng Tử Hà đành câm nín cũng gã bươi vầy.
Chẳng bao lâu, tất cả dị vật trong đống tro đều bị móc ra. Một thanh đoản kiếm bị đập cong queo; mấy mẩu tơ đỏ bị đốt cháy còn sót lại; mấy miếng ngọc vỡ trong suốt, ghép lại thành một chiếc vòng ngọc.
“Công tử không thấy quen ư?” Hoàng Tử Hà cầm một mảnh ngọc vỡ lên, đưa cho Chu Tử Tần. Nhìn chất ngọc trong veo lóng lánh, gã không khỏi trầm trồ: “Đúng là ngọc tốt, chưa từng thấy ngọc nào đẹp thế này... Á, không phải, trước đây ta chẳng giúp các vị cuỗm hai cái vòng từ phòng vật chứng ở nha môn quận Thục ư? Một chiếc là vòng song ngư bị Sùng Cổ đập vỡ, chiếc còn lại của Phó Tân Nguyễn, chất ngọc có thể nói là tuyệt đỉnh thiên hạ...”
Nói đến đây, gã nhìn lại mảnh ngọc trong tay mình, rồi nhìn sang các mảnh khác đã được Hoàng Tử Hà ghép lại thành hình chiếc vòng, há hốc miệng: “Lẽ nào... chính là cái đó?”
“Ừm.” Hoàng Tử Hà nhớ rõ, lúc cô cùng Lý Thư Bạch đưa chiếc vòng này về trả Ngạc vương, y còn cung kính đặt nó trước bài vị mẫu phi. Thực không ngờ mới mấy ngày mà đã biến thành một nắm ngọc nát.
“Bất luận ra sao, chỉ cần có liên quan tới bản án, thì cứ giữ lại.” Chu Tử Tần giỏi nhất việc này, lập tức nhét mọi thứ bới được vào ngực và tay áo, nhìn bên ngoài khó mà nhận ra được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoàng Tử Hà cùng gã khiêng cái rương đến dưới hành lang rồi hỏi: "Gì thế này?"
"Đoán xem." Gã đắy ý mở nắp ra.
Hoàng Tử Hà nhìn kỹ thấy bên trong lổng chổng nào tay nào chân nào đầu, tức thì ôm trán hỏi: "Cái gì đấy?"
"À, chẳng phải cô sắp thành thân với Vương Uẩn ư? Quà cho cô đấy."
Trông Chu Tử Tần như đứt từng khúc ruột, "Đúng là tiếc quá đi mất! Nhưng dù sao cô cũng sắp thành thân rồi, ta phải đem thứ mình quý nhất tặng cô chứ." Hoàng Tử Hà ngán ngẩm ngồi xuống ghép những đầu mình chân tay lại. Mấy thứ này cầm vào tay rất nặng vì làm bằng đồng trắng, bên trong rỗng ruột, những chỗ khớp nối đều cử động được, tiện lợi hơn hai người đồng suýt đè bẹp Chu Tử Tần nhiều.
"Cô xem, trên người có tổng cộng ba trăm sáu mươi huyệt đạo, cơ thịt kinh mạch đều chạm khắc rõ ràng, còn dùng đồng vàng tạo thành máu và gân nữa." Nói rồi gã mở mảnh đồng trước bụng mô hình, lần lượt lấy lục phủ ngũ tạng bằng gỗ bên trong ra, "Thế nào, sống động như thật nhỉ? Ta chính tay đẽo gọt tất nhiên là đẹp rồi!"
Hoàng Tử Hà không muốn nhìn thêm nữa: "Cái này...chắc tôi không cần đâu, tôi thuộc làu rồi."
"Đâu phải cho cô, là cho em bé của cô sau này đấy chứ! Cô nghĩ xem, em bé sau này chào đời sẽ ôm người đồng này cùng chơi cùng ngủ, từ nhỏ đã thông thạo cấu tạo cơ thể như lòng bàn tay, kết hợp với tài phá án của cô và nghiệm thi của ta, lớn lên chẳng phải sẽ thành thần thám lừng danh thiên hạ ư?"
Hoàng Tử Hà cứng họng: "Cảm ơn Tử Tần đã có lòng..." Nhưng cô vẫn thấy trẻ con nên cưỡi ngựa gỗ chơi đùa thì hơn.
"Giữa hai chúng ta cần gì khách sáo chớ!" Chu Tử Tần tiếc rẻ vỗ ngực.
Hoàng Tử Hà mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho người hầu khiêng rương vào phòng. Chu Tử Tần ngồi vắt vẻo trên lan can, vừa cúi xuống đã thấy tờ giấy trên bàn, liền cầm lên xem. Chỉ thấy bên trên viết:
A Già Thập Niết, lá bùa, cái chết của Ngạc vương, cái chết của cha con họ Trương, sự lạ khi tiên hoàng băng hà, Trần thái phi phát điên.
Gã ngạc nhiên hỏi: "Cái gì đây?"
Hoàng Tử Hà thờ ơ đáp: "Liệt kê những việc tôi tra được ấy mà."
"Gì cơ, nhiều thế này á?" Chu Tử Tần kinh ngạc đọc đi đọc lại, rồi kích động túm lấy vai cô, suýt thì phì cả nước bọt vào mặt: "Mau cho ta biết đi! Xin cô đấy, ta muốn biết chân tướng!"
"Không, tôi không thể tiết lộ được!" Hoàng Tử Hà lắc đầu đáp khẽ, "Tử Tần, vụ này quá mức khủng khiếp, nếu công tử biết thì chẳng khác nào dẫn lửa thiêu thân, chỉ có hại thôi, chẳng được lợi gì đâu."
Chu Tử Tần gào lên: "Mặc kệ! Ta nhất định phải biết! Sáng nghe giảng đạo tối chết cũng cam!"
"Không được." Hoàng Tử Hà gạt tay Chu Tử Tần khỏi vai mình, chân thành nhìn gã, "Tử Tần, tôi không cha không mẹ, cũng chẳng tiếc gì thân. Nhưng công tử còn đầy đủ cha mẹ anh em, nếu xảy ra chuyện, lỡ như liên lụy đến cả họ thì công tử định làm sao?"
Nghe nhắc đến cha mẹ anh em, Chu Tử Tần ngẩn ra, hồi lâu mới lắp bắp hỏi: "Thực sự...thực sự nghiêm trọng thế ư?"
Hoàng Tử Hà chậm rãi gật đầu nói khẽ: "Đến Quỳ vương còn bị cuốn vào, không bảo vệ nổi mình, công tử có tự tin là thoát được không?"
Cô thở dài, nghĩ ngợi rồi đứng dậy vào trong lấy ra một cuốn trục: "Công tử xem."
Chu Tử Tần mở ra xem, thấy trên lớp giấy gai vàng dày dặn được bồi kỹ là ba mảng mực lem nhem, thì kinh ngạc hỏi: "Đây chẳng phải là...ngự bút của tiên đế mà Trương lão bá năm lần bảy lượt nhờ ta tìm ư?"
"Tôi nghĩ, có lẽ nó ở phủ Quỳ nên công tử đến các nha môn đều không tìm thấy." Chu Tử Tần trợn tròn mắt: "Quỳ vương đưa đến đây à?"
"Ừm, tôi nghĩ chắc là vương gia." Dứt lời cô lại giơ bức tranh soi lên ánh nắng. Nhưng chẳng ai nhìn ra được dưới màn mực đen thẫm cùng lớp giấy bồi dày dặn, rốt cuộc là gì.
Chu Tử Tần gãi đầu gãi tai: "Dưới ba mảng mực này là gì nhỉ, tò mò quá đấy..."
"Chuyện này thì chẳng ngại cho công tử biết." Hoàng Tử Hà cuộn bức tranh lại, chìa ra trước mặt gã, "Nào, chúng ta đến chỗ công tử, tẩy sạch lớp mực phía trên đi, thử xem bên dưới giấu cái gì."
"...Cô chẳng đã nói thứ này rất quan trọng, không được hủy hoại ư?" Gã cầm cuốn trục, dè dặt hỏi: "Lần trước ta từng nói rồi thôi, có thể dùng nước cải bó xôi tẩy mấy mảng mực đi, chữ viết bên dưới sẽ hiện ra trong một khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó sẽ tan biến, không còn dấu vết..."
"Không sao, việc đến nước này, có hủy đi hay không cũng chẳng sao." Hoàng Tử Hà thở dài, vào phòng lấy áo choàng khoác lên người rồi nói, "Đi nào, chúng ta vén nốt bức màn cuối cùng lên thôi."
Phật đường trong cung Đại Minh mịt mờ hương khói. Tiếng gõ mõ hòa cùng tiếng tụng niệm, hộp quý đựng xá lợi thấp thoáng sau đèn hoa và kinh tràng(1), khói hương bảng lảng khắp nơi, cả điện đường toát lên vẻ trang nghiêm thần thánh.
(1) Cột đá khắc kinh phật.
Vương hoàng hậu bước đến phía sau hoàng đế đang ngồi xếp bằng, uyển chuyển quỳ xuống. Đợi ngài ngự tụng xong quyển kinh, vẩy tịnh thủy một lượt, mới sẽ giọng thưa: "Bệ hạ nghỉ một lát đi. Ba ngày nay bệ hạ chỉ chợp mắt ba bốn canh giờ mỗi đêm ở điện bên, còn lại đều quỳ trước xá lợi cầu khấn. Cố nhiên bệ hạ thành tâm, nhưng cũng phải giữ sức khỏe mới được, dù sao giờ bệ hạ đang bệnh nhẹ, Phật Tổ nhìn thấu thế sự, ắt sẽ thông cảm thôi. "
Hoàng đế đặt quyển kinh trong tay xuống, quay lại thấy ánh mắt hoàng hậu đầy lo lắng thì không nén được tiếng thở dài, gật đầu chìa tay ra.
Hoàng hậu vội đỡ lấy tay hoàng đế, dìu ngài đứng lên. Nào ngờ ngài ngự ngồi xếp bằng quá lâu, hai chân tê rần, suýt nữa ngã nhào.
Vương hoàng hậu vội ôm lấy hoàng đế, cả hai cùng ngã xuống bồ đoàn, không đến nỗi bị thương. Các tăng lữ xung quanh cũng xúm lại, đỡ hai người dậy.
Hoàng đế nắm tay hoàng hậu than: "Sức khỏe ta...đúng là kém thực..." Chưa nói dứt câu, ngài ngự chợt thấy trước mắt tối xầm, liền ôm đầu ngã xuống.
Vương hoàng hậu và đám người bên cạnh hối hả đỡ lấy, phát hiện sắc mặt hoàng đế tái nhợt, môi tím ngắt, đã ngất xỉu. Hoàng hậu cuống quýt gọi to: "Truyền ngự y! Mau lên!"
Người hầu cạnh đó hớt hải chạy đến Thái Y Viện.
Vương hoàng hậu ôm lấy hoàng đế, cảm nhận được thân thể ngài ngự đang co giật. Hậu giật thót mình, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán, vội cắn môi ép mình định thần rồi từ từ giơ tay lên, với một cây đèn bên cạnh, vạch mi mắt hoàng đế ra soi, thấy ánh mắt đã lạc thần, đồng tử co rút rất chậm.
Thấy vậy, hoàng hậu trợn trừng mắt, mãi tới khi ép mình hít thở được mấy nhịp mới tạm gắng gượng trấn tĩnh lại, để hoàng đế tựa đầu vào cánh tay mình rồi quay ra chậm rãi gọi: "Trường Khánh." Nữ quan Trường Khánh vâng dạ, cúi đầu đợi hoàng hậu sai bảo.
Đúng lúc này, hoàng đế mơ màng tỉnh lại, yếu ớt nắm lấy tay Vương hoàng hậu, mấp máy môi mấy lần, nhưng giọng nói vừa yếu vừa nhỏ, giữa không khí nhốn nháo trong điện, hoàng hậu nhất thời cũng không nghe rõ.
"Xin bệ hạ...nói thong thả thôi." Vương hoàng hậu cúi đầu ghé tai lại gần miệng hoàng đế.
Ngài ngự mấp máy môi, khó nhọc rặn ra hai tiếng: "Quỳ vương..." Vương hoàng hậu gật đầu ngẩng lên bảo Trường Khánh: "Triệu Quỳ vương vào cung."
Song hoàng đế đã túm ngay lấy tay áo hoàng hậu, môi run lên bần bật như ngọn nến trước gió. Ngài ngự không thốt nổi ra tiếng nữa, chỉ có thể mấp máy môi thành khẩu hình: "Giết đi."
Vương hoàng hậu nhìn khẩu hình hoàng đế, khẽ gật đầu rồi quay lại gọi giật Trường Khánh đang hớt hải đi ra: "Miễn triệu Quỳ vương, ngươi đi nói với Vương thống lĩnh của Ngự Lâm quân triệu Vương trung úy của Thần Sách quân đến đây."
Điện Hàm Ninh cung Đại Minh nằm ở vạt đất bằng phía Tây hồ Thái Dịch.
Vương Tông Thực cùng Vương Uẩn đến nơi thì mặt trời đã xế. Nữ quan Trường Linh đợi họ trước điện, vừa trông thấy liền dẫn họ vào nội điện.
Vương hoàng hậu đang ngồi bên giường, hai tay nắm chặt tay phải hoàng đế, vẻ mặt thẫn thờ. Nghe Trường Linh thưa, hoàng hậu mới quay sang nhìn họ rồi giơ tay chặm khóe mắt: "Mình rồng không được khỏe."
Vương Tông Thực bước đến bên giường, thấy sắc mặt hoàng đế vàng vọt, thần trí mơ màng, bèn cúi xuống gọi: "Bệ hạ."
Hoàng đế chỉ chớp mắt, tỏ ý đã nghe thấy.
Vương Tông Thực nhìn sang Vương hoàng hậu, thấy hoàng hậu đã định thần lại, dửng dưng ra lệnh: "Bệ hạ có chỉ, triệu Quỳ vương vào cung rồi giết."
Vương Uẩn biến sắc, bất giác dợm bước lên một bước, nhìn về phía hoàng đế.
Song Vương Tông Thục đã đút hai tay vào áo, thong dong đáp: "Cũng phải, đáng lẽ chúng ta nên giết y từ mười mấy năm trước rồi."
Vương hoàng hậu nắm chặt tay hoàng đế, chậm rãi nói: "Giờ nhân cái chết của Ngạc vương, ta có thể danh chính ngôn thuận giết Quỳ vương. Có điều kẻ này không dễ giết."
Ánh mắt hoàng đế chuyển hướng sang Vương Tông Thực.
"Gần đây A Già Thập Niết lại vừa đẻ trứng, bấy nhiêu trứng cá, có ban cho Quỳ vương một hai quả, cũng coi như y được hưởng hoàng ân." Vương Tông Thực nhíu mày ngẫm nghĩ, "Nhưng làm việc phải chính danh, bệ hạ là người nhân đức, muốn xử lý một người cũng nên quanh minh lỗi lạc. Theo nô tài thấy, bệ hạ có thể mượn việc cốt Phật tuyên cáo tội ác của Quỳ vương, để thiên hạ đều biết y đáng giết, nhất định phải giết."
Khóe môi hoàng đế hơi động đậy, nhếch lên thành một đường cong.
Trong gian điện lờ mờ tranh tối tranh sáng, nét mặt ấy càng thêm hung ác đáng sợ.
Vương hoàng hậu nãy giờ nắm chặt tay ngài ngự, trông thấy nụ cười quái dị ấy bất giác hơi lỏng tay ra, nhưng lập tức siết chặt lại ngay, quay sang hỏi Vương Uẩn: "Giờ trong cung có bao nhiêu Ngự Lâm quân?"
Vương Uẩn ngẩn ra giây lát mới đáp: "Hôm nay riêng số đang làm việc ở các cung là hơn năm trăm hai mươi người, nếu âm thầm điều động nhân mã vào cung, chắc phải đến lúc đổi ca giữa giờ Dậu và giờ Mão mới có thể điều thêm ba bốn trăm, nhiều hơn sợ sẽ bị binh mã các ty khác phát hiện ra, tiếp đến Quỳ vương sẽ nghe ngóng được."
"Nói vậy là chưa đến ngàn người. Nếu Quỳ vương không đề phòng thì còn tạm được, nhưng nếu có phòng bị e rằng không đủ." Vương hoàng hậu nhíu mày.
Vương Tông Thực thản nhiên: "Chẳng sao cả. Khi nào Quỳ vương vào cung, chúng ta sẽ lập tức điều Thần Sách quân đến, tới lúc đó dù y phát hiện ra thì cũng đã muộn. Chỉ cần lừa được y vào cung, còn sợ y mọc cánh bay mất hay sao?"
Vương Uẩn đứng lặng phía sau, im lìm nhìn ba người trước mặt, mím môi lại.
Y nhớ đến lời hứa với Hoàng Tử Hà, cô đã nhận lời ở bên y suốt kiếp, còn y cũng nói sẽ giúp cô cứu Quỳ vương.
Giờ đây cô đã thử xong áo cưới, chuẩn bị cùng y về Thục.
Vậy mà y lại chuẩn bị giết Quỳ vương Lý Thư Bạch.
Lòng y lạnh buốt, đầu ong lên. Một câu hỏi cứ liên tục lặp đi lặp lại trong tâm trí: làm sao bây giờ, phải làm sao đây?
Sau khi giết Quỳ vương, phải làm sao để giấu cô, không cho cô biết chính mình đã sát hại Quỳ vương? Làm sao giấu nổi cô? Cô là Hoàng Tử Hà, chỉ thoáng nhìn là thấu suốt tâm tư y. Dù y giấu được một lúc nhưng hễ Quỳ vương chết đi, cả thiên hạ ắt sẽ biết, y làm sao giấu được cô suốt đời.
Trong một sát na, mồ hôi lạnh bỗng túa ra khắp người. Y sực hiểu, dù Quỳ vương có chết hay không thì y cũng đã bị chọn dự vào âm mưu này, từ nay buộc phải phản bội lại Hoàng Tử Hà, giữa hai người họ, cũng không còn cơ hội nữa.
Dường như Vương Tông Thực nhận ra thái độ bất ổn của Vương Uẩn, bèn vỗ nhẹ lên lưng y.
Vương Uẩn giật thót mình, chợt hiểu ra hiện giờ hoàng đế đang hấp hối, vận mệnh mấy chục năm tiếp theo của nhà họ Vương đều đặt cả vào đây, bản thân y sao có thể phân tâm vì chuyện khác?
Nghĩ vậy, y miễn cưỡng trấn tĩnh lại, gạt bỏ mọi tạp niệm khỏi tâm trí, chăm chăm nhìn hoàng đế.
Chỉ thấy Vương hoàng hậu định thần lại, cúi xuống khẽ hỏi: "Bệ hạ có dặn dò gì thái tử không?"
Nghe hoàng hậu nhắc đến hai chữ thái tử, hơi thở hoàng đế bỗng nặng nề hẳn, chằm chằm nhìn hoàng hậu hồi lâu rồi lại quay sang Vương Tông Thực, ú ớ trong họng mãi mới nặn ra được hai chữ: "Nghiễm nhi..."
Vương hoàng hậu nhận ra ngay hoàng đế không tin tưởng mình. Tuy thái tử Lý Nghiễm do hoàng hậu nuôi lớn, nhưng trước đây bà ta là chị em của Huệ An hoàng hậu, còn giờ đã bị vạch trần thân phận, bản thân chỉ là người ngoài, không dính dáng gì đến nhà họ Vương, quan hệ với thái tử cũng không còn thân mật như xưa nữa.
Hoàng hậu nắm chặt lấy tay hoàng đế, quỳ xuống bên giường nghẹn ngào thưa: "Bệ hạ yên tâm, Nghiễm nhi là con trai của chị thiếp, trong triều ai ai cũng biết. Lại đã được lập làm thái tử, còn lớn hơn Kiệt nhi của thiếp năm tuổi, dĩ nhiên hợp kế thừa đại thống hơn. Huống hồ mẹ của Nghiễm nhi là con gái trưởng nhà họ Vương, chỉ cần nhà họ Vương còn trong triều, Nghiễm nhi ắt sẽ yên ổn đăng cơ."
Vương Tông Thực thấy vậy cũng gật đầu: "Bệ hạ yên tâm, thái tử là con trai duy nhất của Huệ An hoàng hậu, cũng là con trưởng của bệ hạ, bọn lão nô nhất định sẽ dốc hết sức phù trợ ấu chúa."
Bấy giờ hoàng đế mới thở phào, đưa mắt nhìn Vương hoàng hậu, hơi thở lại dồn dập hẳn lên.
Vương hoàng hậu không hiểu ý, bèn ghé lại gần hỏi nhỏ: "Bệ hạ còn gì căn dặn không?" Hoàng đế chăm chú nhìn hoàng hậu, ngắm dung nhan lộng lẫy như mẫu đơn hồi lâu rồi nhắm nghiền mắt lại, chậm rãi lắc đầu.
Vương Uẩn dong ngựa chạy thẳng đến phường Vĩnh Xương, lòng nặng trĩu tâm sự.
Trường An đã đến giờ giới nghiêm, các nhà lặng phắc như tờ, chỉ có tiếng vó ngựa lộp cộp của y vang vọng trên đường.
Y ghìm cương ngẩng lên nhìn về phía cuối trời, thấy mảnh trăng hạ huyền cong cong như lưỡi câu đỏ quạch giữa nền trời lam thẫm hệt một vết thương rỉ máu, cảm giác gió đêm thốc vào người lạnh cóng.
Cả nhà họ Vương im phăng phắc, chỉ có ánh đèn lẻ loi trong phòng Hoàng Tử Hà. Y gõ cửa gọi: "Tử Hà, đã đi nghỉ chưa?"
"Chưa, Uẩn Chi đợi một lát." Bên trong vang lên tiếng Hoàng Tử Hà trở dậy, sau đó cánh cửa mở ra. Thấy cô ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, rõ ràng là chưa đi ngủ, y bèn hỏi: "Sao cô chưa ngủ?"
"Sáng mai theo Uẩn Chi về Thục rồi, giờ phải kiểm lại đồ đạc. Cứ ngỡ mình không có nhiều đồ, nhưng dọn dẹp lại mới thấy rất nhiều thứ không bỏ đi được."
Vương Uẩn ngó vào trong, thấy hai ba gói bọc mở toang trên bàn, bên trong đầy quần áo và các thứ linh tinh, nhưng không có cuốn trục kia.
Vương Uẩn thoáng phân vân, nhưng cũng không hỏi, chỉ nói: "Ta định đến báo với cô, e rằng mai không về Thục được."
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên: "Trong cung xảy ra chuyện ư?"
"Không...không phải." Vương Uẩn vội lắc đầu, "Chỉ là ngày mai phải đưa xá lợi Phật từ cung tới các chùa miếu thờ phụng, e rằng sẽ rất hỗn loạn. Ta không cách nào thoát thân được."
Hoàng Tử Hà nhìn kỹ nụ cười gượng gạo của y, rồi ngoái đầu nhìn ra mảnh trăng chênh chếch cuối trời, không đáp.
Thấy vậy, Vương Uẩn ngập ngừng: "Ta...còn có chút việc, phải trở vào cung ngay..."
"Liên quan đến Quỳ vương đúng không?" Hoàng Tử Hà thản nhiên hỏi thẳng.
"Không có gì, thuận miệng hỏi thôi. Tôi nghe ngoài phố đồn rằng Quỳ vương đã rời khỏi Tông Chính Tự, còn chủ trì nghi thức rước cốt Phật nên nghĩ rằng quá nửa đêm thế này mà Uẩn Chi còn bận bịu, chẳng biết có phải có liên quan tới Quỳ vương không?"
Vương Uẩn nhíu mày, phủ nhận theo phản xạ: "Không, chẳng liên quan gì cả."
Hoàng Tử Hà nhìn y mỉm cười không nói.
Bấy giờ y mới nhận ra mình luống cuống, lập tức giải thích: "Thực ra ta nghĩ ta mới là vị hôn phu của cô, cô nên quan tâm tới ta mới phải, bằng không ta lại ghen đó."
Nghe y pha trò, Hoàng Tử Hà bất giác cúi đầu đáp: "Vâng..."
"Không có gì, ta chỉ đùa thôi. Nhìn cô áy náy kìa." Vương Uẩn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Mấy hôm nay ngoài đường rầm rộ rước cốt Phật, e rằng có người nhân lúc hỗn loạn gây chuyện, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi thì hơn."
"Vâng." Cô ngoan ngoãn vâng dạ, để yên cho y nắm tay.
Thái độ ngoan ngoãn ấy khiến Vương Uẩn xao xuyến, tựa hồ đóa hồng gai góc cuối cùng đã bị cắt xuống, bẻ hết gai nhọn, nâng niu trong bình pha lê. Cũng như Hoàng Tử Hà bây giờ khó khăn lắm mới trở thành người con gái yếu đuối mà nhu thuận, yên lặng đứng trước mặt y.
Bỗng nhiên, y lại thầm lấy làm may mắn, nhủ bụng có lẽ cô sẽ không biết. Có lẽ giờ đây mất đi cha mẹ, mất cả sự che chở của Quỳ vương, cô đã biết mưa gió cuộc đời đáng sợ nhường nào, nên mới từ bỏ mọi thứ trong quá khứ, gạt mấy vụ án và thi thể sang một bên, chọn lấy con đường bình an yên ổn, cùng mình sánh bước.
Có lẽ cô sẽ giả câm giả điếc trước mọi chuyện bên ngoài, làm một người phụ nữ bình thường giúp chồng dạy con, cửa lớn không ra cửa nhỏ không lại, chẳng quan tâm thay triều đổi đại, thậm chí chủ cũ xảy ra chuyện cũng chẳng rầu rĩ quá nhiều.
Tiễn Vương Uẩn rời khỏi cửa, Hoàng Tử Hà còn đứng lặng giữa đêm tối một lúc lâu.
Đi đến đầu ngõ, Vương Uẩn ngoái lại, thấy cô mặc chiếc áo màu nhạt, đứng giữa đêm khuya, màn đêm mờ mịt che mờ dáng dấp cô, chỉ thấp thoáng chiếc bóng nhạt nhòa, như khoảng trắng duy nhất giữa cả thế gian bị bóng đêm bao phủ.
Trái tim trong ngực bỗng đập rộn lên, khao khát muốn chạy đến ôm chầm lấy cô thình lình dâng lên không sao kìm nén được.
Nhưng cuối cùng y vẫn nén xuống, quay đầu ngựa đi thẳng.
Mọi chuyện liên quan đến cô bao năm nay tuôn chảy qua lòng y như suối. Từ khi hiểu chuyện đã biết mình có một cô vợ chưa cưới; đến năm mười bốn mười lăm, lần đầu tiên nghe sự tích về cô; mười sáu tuổi lần đầu trông thấy cô, gương mặt nhìn nghiêng đẹp mê hồn, không kém gì những đóa lăng tiêu bên cạnh; mười chín tuổi, được tin cô vì một gã đàn ông khác mà đầu độc giết cả nhà, vừa nhục nhã vừa căm hận; mùa xuân năm ngoái gặp lại, dù cô cải trang thành tiểu hoạn quan, song chỉ trong nháy mắt, y đã dung hòa được dáng dấp cô với bóng hình trong ký ức...
Đến giờ, cô đã yêu một người, rồi lại yêu thêm một người nữa, nhưng chẳng hề yêu y.
Người có tư cách được cô yêu nhất trên đời, vậy mà chưa bao giờ giành được trái tim cô.
Băng qua phố phường im lìm trong đêm, nhìn lên mảnh trăng tàn đỏ quạch giữa trời, bất chợt, Vương Uẩn nảy ra một ý.
Có lẽ chỉ khi nào Quỳ vương chết, mình mới có cơ hội.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, y bất giác ghìm cương thật mạnh, như không dám tin. Song ngay sau đó, tim y bỗng đập rộn lên, Vương Uẩn hít một hơi thật sâu, ngước nhìn mảnh trăng trên trời, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.
Y thầm nghĩ, có lẽ vẻ mặt mình bây giờ cũng giống hệt nụ cười hung ác lúc trước của hoàng đế.
Nhưng thế thì có sao? Từ nay về sau, trên đời này, không còn kẻ trong lòng cô nữa.
"Tử Hà, đừng trách ta. Ta làm theo lệnh, cũng chẳng có cách nào khác." Y thở hắt ra một hơi dài, giục ngựa chạy thẳng về phía cung Đại Minh. Dưới bầu trời sao, chỉ thấy môi y mấp máy lẩm bẩm. Tất cả âm thanh còn chưa ra khỏi miệng, đã tan theo gió đêm: "Bất luận ra sao, từ mai trở đi, cô chỉ còn lựa chọn duy nhất là ta thôi."