“Tại sao? Đây là vì tôi hay vì lòng tự tôn nực cười của gia?” Thấy y khăng khăng không chịu, Hoàng Tử Hà cũng nổi nóng, vớ ngay thước ngọc trên bàn đập mạnh xuống cạnh tay y. Nào ngờ thước ngọc vừa mỏng vừa giòn, cô đập một cái đã gãy làm đôi. Nửa trên bắn ra, vỡ tan tành trên nền gạch, tiếng vỡ lanh canh vang vọng khắp phòng.
Âm thanh chói tại này dường như cũng rạch một đường sắc lẹm vào cõi lòng cả hai. Lý Thư Bạch quăng bút lạnh lùng hỏi: “Lòng tự tôn nực cười ư?”
“Không sai, chính cái gọi là tôn nghiêm của nam nhân ấy, khiến gia cảm thấy nếu được tôi giúp đỡ thì mất mặt. Gia trách móc tôi như thế, thì ích gì cho cục diện hiện giờ?” Hoàng Tử Hà thở gấp, gắng nén giận, nhưng cuối cùng vẫn không dằn nổi: “Lẽ nào gia không hiểu tôi chỉ muốn giúp gia một tay thôi ư?”
Y cười nhạt: “Không cần cô làm gì cho ta cả. Nếu cô chịu ngoan ngoãn nghe lời ta, ngoan ngoãn ở lại Thục, ngoan ngoãn ở yên trong phủ, mới là giảm bớt gánh nặng cho ta đấy.”
Hoàng Tử Hà không tin, cũng không dám tin rằng y lại trút giận lên mình như vậy. Cô lắc đầu, từ từ lùi một bước, run run hỏi. “Ý gia là... tất cả đều là lỗi của tôi ư?”
Mặt Hoàng Tử Hà tái nhợt, môi xám ngắt, chẳng biết là vì quá lạnh hay vì quá đau lòng. Tuy Lý Thư Bạch thông minh tuyệt thế, nhưng dù sao cũng không hiểu được tâm tình nhi nữ, càng chẳng biết phải trả lời như thế nào cho phải. Thấy cô như vậy, lòng y đau thắt, song vân cố nói cứng: “Tử Hà, người ta quý ở chỗ tự biết mình, đừng để ta phải hối tiếc vì đã quen biết cô.”
Gương mặt Hoàng Tử Hà thoáng nụ cười thê thảm, cô lẩm bẩm: “Ngay cả việc chúng ta quen biết, cũng thành lầm lỗi ư?”
Lý Thư Bạch lắc đầu: “Cô thu xếp hành lý, đợi tuyết tạnh thì đến Nam Chiếu đi.”
“Được... Tôi sẽ rời khỏi gia.” Cuối cùng cô ném lại một câu rồi đi thẳng ra cửa, xăm xăm băng qua cơn mưa tuyết tầm tã bên ngoài.
Không hề ngoảnh lại, rảo bước xuyên qua đình viện, như đang bỏ chạy.
Lý Thư Bạch ngẩng đầu nhìn theo bóng cô đạp tuyết bỏ đi, chỉ thấy lòng ngổn ngang trăm mối, cầm bút lên viết được hai chữ rồi không sao viết tiếp.
Y thở dài, nhìn theo hướng cô đi. Dấu chân cô chẳng mấy chốc đã bị gió tuyết vùi lấp, ngay cả hàng tùng bách cũng chỉ thấy lờ mờ hình dạng, không sao thấy được sắc lá xanh bên dưới nữa. Cả khoảng sân chỉ còn một màu trắng mênh mang, trống trải mà lạnh lẽo, hệt như cõi lòng y vậy.
Hoàng Tử Hà đi thẳng về phía cổng lớn.
Mắt nóng bừng lên, nước mắt bên trong không sao kìm giữ, tuôn rơi lã chã.
Gió lạnh thấu xương, song cô dường như không hề cảm nhận được, đi như chạy qua ba lớp cửa lớn, chín khúc hành lang.
Cảnh vật trước mắt cô mờ đi trong gió tuyết. Trong đầu chỉ còn câu nói cuối cùng mình vừa ném lại, cô xăm xăm đi thẳng.
Tuyết rất lớn, tiểu hoạn quan Lư Vân Trung ngồi trong phòng canh cổng, vừa sưởi ấm vừa bóc lạc, thấy cô đội tuyết từ hành lang đi ra thì giật bắn mình, lật đật đứng dậy kéo cô đến bên lò lửa, nhìn mặt cô tím tái vì lạnh, hắn giậm chân trách: “Chao ôi, không mặc áo lông thì cũng phải đội lấy cái nón chứ. Nếu cô nhiễm lạnh, chúng tôi phải ăn nói thế nào với gia!”
Cô đờ đẫn cúi đầu đáp: “Không cần lo chuyện đó nữa đâu.”
“Hả?” Lư Vân Trung ngơ ngác nhìn cô.
“Tôi có việc gấp, phải đi bây giờ.” Cô nắm lấy sợi dây vàng xâu hai hạt đậu đỏ nơi cổ tay, định tháo ra. Nhưng rồi lại ngây người nhìn hai hạt đậu đỏ như máu dưới ánh lửa bập bùng, cuối cùng buông xuống, mặc cho chúng trượt dài trên cổ tay.
Lư Vân Trung vội gặng: “Tuyết lớn thế này cô định đi đâu? Gọi xe ngựa đưa cô đi nhé?”
Cô lắc đầu, thẫn thờ nhìn con đường phía trước: “Vương công công đi rồi ư?”
“Vừa đi rồi, ngay trước cô một bước thôi. Lư Vân Trung nhìn vết bánh xe còn in trên tuyết đáp.
Hoàng Tử Hà không hỏi thêm nữa mà đứng dậy chạy thẳng xuống thềm. Lư Vân Trung giật mình, ơi ới gọi với theo nhưng cô đã rảo chân chạy nhanh hơn, biến mất trong gió tuyết.
Lư Vân Trung há hốc miệng, đờ người nhìn theo, rồi một cơn gió lạnh ập tới làm hắn run rẩy hắt xì hai cái, lật đật chạy lại bên lò lửa sưởi ấm.
Trường An trắng xóa mênh mang.
Hoàng Tử Hà đi giữa gió tuyết mịt mùng, lần theo dấu xe ngựa của Vương Tông Thực, khó nhọc lê bước khỏi phường Vĩnh Gia.
Tuyết tuy lớn, nhưng dù sao Vương Tông Thực vẫn chưa đi xa, cỗ xe nhằm thẳng hướng Bắc, rồi mất dấu trước cửa chùa An Quốc phường Hưng Ninh.
Chùa An Quốc vốn tên là Thanh Thiện, từ năm Hội Xương thứ sáu mới đổi tên, hồi nhỏ cô ở Trường An, những người già vẫn gọi theo tên cũ. Giờ tuyết lớn đường trơn, dễ làm ngựa trượt chân hoặc trượt bánh xe, chắc họ phải vào chùa tránh tuyết.
Cô đến trước cổng chùa, chẳng buồn giũ tuyết đọng trên quần áo, ra sức đập cửa thật mạnh. Bên trong vang lên tiếng chân chạy rất nhanh, cô biết đó nhất định không phải sư sãi mà là Thần Sách quân hoặc Ngự Lâm quân-Vương Tông Thực và Vương Uẩn cùng đến, mỗi người dẫn theo một toán nhân mã.
Tuyết bay mù mịt, lạnh lẽo thấu xương, Hoàng Tử Hà vốn mắc chứng thiếu máu, vừa rồi lại điên cuồng chạy trong tuyết, phải dựa vào cánh cửa mới đứng nổi. Chợt cô thấy trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn, hai chân không chống nổi thân mình nữa, từ từ trượt xuống theo cánh cửa, cuối cùng ngồi phệt trên mặt tuyết, ôm chặt lấy đầu gối. Tay phải cô nắm chặt cổ tay trái, lần tìm đến hai hạt đậu đỏ đang dính sát vào nhau trên sợi dây vàng.
Nhẵn nhụi, ấm áp, kề cận bên nhau.
Dù cô có lấy ngón tay tẽ ra, chúng vẫn ngoan cố trượt đến dính vào nhau, bất luận hạt kia ở đâu, chỉ cần kéo nhẹ, chúng sẽ trượt theo vòng dây, sát lại bên nhau, không sao chia lìa được.
Vậy mà vừa rồi, cô lại nói với chính người đã tặng mình hai hạt đậu này rằng: tôi sẽ rời khỏi gia.
Hoàng Tử Hà giơ tay bưng mặt, nước mắt tràn ra, đắng chát mà lạnh ngắt, tí tách nhỏ xuống đất. Cả người cô run lên, lạnh đến tím tái, chỉ biết yếu ớt co rúm lại, vòng đôi tay lạnh ngắt ôm lấy thân mình.
Cổng lớn mở toang, trong tiếng bước chân, có một người đi đến, rồi một chiếc áo lông đen còn ấm sực bao bọc lấy thân hình run bần bật của cô. Một đôi tay ấm áp dày dặn nắm lấy bàn tay lạnh băng cứng đờ.
Thình lình rơi vào vòng tay ấm áp, cô ngơ ngác ngẩng lên thì thấy Vương Uẩn đang cúi xuống, chìa ra một chiếc khăn lụa trắng muốt mềm mại.
Y cởi áo ngoài choàng cho cô, chỉ mặc áo kép đen cổ tròn thêu hoa văn kỳ lân bằng chỉ bạc, mấy bông tuyết bám vào, càng tôn lên phong thái hào hoa như con cháu thế gia đời Tấn. Khóe môi cô mấp máy, cổ họng nghẹn ngào, gắng gượng mãi vẫn không thốt nổi một chữ. Bóng tối từ từ giăng mờ mắt khiến cô xây xẩm cả mặt mày, tóm lấy chiếc khăn trong tay y, lẩm bẩm: “Gia...Gia không tin tôi...” Vương Uẩn ôm chặt lấy cô hỏi khẽ: “Chuyện gì thế?” Trên gương mặt tái ngắt của cô là đôi mắt trống rỗng thẫn thờ, chẳng kịp nói thêm câu nào cô đã ngất lịm.
Chút hơi tàn dồn góp trong ngực vừa tan đi, bóng tối tức thì nuốt chửng lấy cô.
Đến khi tỉnh lại, cô đã nằm trong lòng Vương Uẩn.
Y bế cô sải bước băng qua hành lang, vào phòng.
Đây là thiền phòng được các nhà sư đón khách chuẩn bị sẵn, bài trí đơn giản, chỉ có một bàn thấp và một sập. Trong phòng đốt một lò lửa lớn, ấm trà đặt bên trên đang sôi sùng sục.
Cả người cô rũ ra bải hoải, mặc cho Vương Uẩn đặt lên sập, kéo lò lửa lại gần rồi khơi lửa lớn lên. Thấy cô không nói không rằng, chỉ thẫn thờ nhìn mình, y bèn rót cho cô một ly trà nóng.
Cô ghé lại gần lò lửa ấm áp, ủ ly trà nóng giữa hai tay, hơi ấm từ từ lan ra khắp người, bấy giờ mới thấy máu huyết trong mình tuôn chảy trở lại.
Gió tuyết dữ dội tưởng chừng muốn chôn sống cô rõ ràng vẫn vần vũ bên ngoài, song lại như đã cách một đời.
Bấy giờ cô mới nhận ra mình vẫn nắm chặt mảnh khăn lụa Vương Uẩn đưa. Cô từ từ giơ khăn lên bưng lấy mắt, mảnh khăn lụa còn vương hơi ấm của y ấm áp mà bao dung, tựa hồ y đã đem cả trời nắng xuân đến giữa cơn bão tuyết, dịu dàng bao phủ lấy cô. Cái lạnh cắt da đã đẩy lùi ra xa tít, còn y chính là vầng dương ấm áp xua tan băng giá, từ từ nhô lên trước mặt cô chói lòa.
Y đỡ cô nằm xuống, kéo áo lông đắp cho cô rồi nói bằng giọng trầm ấm hiền hòa: “Ta theo Vương công công đến song bị chậm chân, phải nghỉ lại tránh gió tuyết, không ngờ cô cũng tìm đến đúng lúc này.”
Hoàng Tử Hà quay sang nhìn gương mặt tươi tắn của y, mấp máy môi định nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ, không sao thốt nên lời.
Vương Uẩn dịu dàng nhìn cô: “Thời tiết thế này sao cô lại đi một mình bên ngoài? Cũng chẳng thèm mặc thêm áo nữa, suýt thì đông cứng cả người ra.”
Hoàng Tử Hà nín lặng cúi đầu. Sự ôn hòa của y đã chạm đến vết thương sâu nhất trong đáy lòng, khiến khóe mắt cô ươn ướt, nước mắt dâng lên làm nhạt nhòa tất cả.
Cuối cùng cô khó nhọc nặn ra mấy tiếng rất khẽ, gần như thì thào: “Chúng tôi cãi vã vì hôn sự với Vương huynh... Giờ đây tôi... không về được nữa rồi.”
Y lẳng lặng rót thêm nửa ly trà đặt vào tay Hoàng Tử Hà, dịu dàng nhìn cô nói khẽ: “Lúc viết giấy từ hôn, ta từng nghĩ, trên đời có hai kiểu vợ chồng. Một là tình sâu duyên mỏng, dù quấn quýt yêu thương, nặng tình nặng nghĩa, rốt cuộc vẫn không thể bên nhau đến già. Giống như ta vậy, ta nguyện giữ hôn ước năm xưa, sống bên cô trọn đời, song cô đã đem lòng yêu thương người khác, không có duyên chắp cánh liền cành cùng ta... ta cũng chẳng biết làm sao hơn được.”
Nghe y nói đến câu “đem lòng yêu thương người khác”, Hoàng Tử Hà lại thấy chua xót khôn nguôi, chẳng biết người mà y nói là ai nữa.
Vận mệnh cũng như chuyện đời, đều không thể dự liệu. Cô từng xiêu lòng vì Vũ Tuyên, cũng từng xiêu lòng vì Lý Thư Bạch, chỉ riêng Vương Uẩn, người từng là chồng chưa cưới của cô, vốn dĩ là người duy nhất cô được phép yêu thương, lại vô duyên vô phận.
Thấy cô cúi đầu lặng thinh, Vương Uẩn chậm rãi nói tiếp: “Còn một loại nữa, là tình mỏng duyên sâu. Ta đã chứng kiến rất nhiều bạn bè và người thân như vậy. Hai vợ chồng đồng sàng dị mộng, mỗi người ôm một nỗi niềm riêng, chẳng ai có tình cảm với ai, cuối cùng trở thành một đôi oan gia sống chung đến già, dù sống cùng giường chết cùng huyệt, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu cô gả cho ta, liệu có phải cũng vậy không?”
Hoàng Tử Hà chỉ thấy lòng đau như cắt. Cô nghĩ miên man về câu hỏi của Vương Tông Thực về hôn ước với nhà họ Vương; rồi lại nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lý Thư Bạch, cô sẽ trở thành gánh nặng của y.
Thực ra, trong lòng cô hiểu rõ y đuổi cô đi là để khỏi bị liên lụy, để cục thế hung hiểm bên cạnh y khỏi ảnh hưởng đến cô.
Thế nên cô càng phải rời khỏi y, dù y không tán thành, cô cũng phải làm theo ý mình, không được chùn bước.
“Bởi vậy khi viết giấy từ hôn, ta đã ép mình từ bỏ cô, thà ta tình sâu duyên mỏng còn hơn để cô rơi vào cảnh tình mỏng duyên sâu. Song giờ đây, ta lại thấy hình như mình sai rồi... “
Giọng Vương Uẩn vốn trầm thấp hiền hòa giờ lại run lên vì xúc động: “Tử Hà, ta trân trọng cô như vậy, thực không cam tâm nhìn cô bị người ta làm tổn thương hết lần này đến lần khác.” Lời y run rẩy thì thào văng vẳng bên tai khiến nước mắt cô lại lăn dài.
Cô thẫn thờ ngẩng lên, nhìn nam tử tuấn tú hào hoa nọ qua làn nước mắt. Y – con người luôn ôn hòa êm dịu như gió xuân – vốn đã định sẽ cùng cô nắm tay suốt kiếp. Song rốt cuộc sóng gió cuộc đời lại đẩy hai người bọn họ trôi về hai hướng, càng trôi càng xa. Nếu bỏ lỡ y, liệu cô có ân hận cả đời chăng?
Giọng y vẫn êm đềm cất lên bên tai: “Giờ ta hối hận rồi. Ta nghĩ, thà cứ khăng khăng làm theo ý mình, giữ cô lại bên cạnh, ít ra cô cũng không phải đau đớn khổ sở, một thân một mình bôn ba ngoài trời mưa tuyết thế này.”
Nghe y nói vậy, Hoàng Tử Hà luống cuống lấy tay phải nắm chặt cổ tay trái, lần tìm sợi dây vàng cùng hai hạt đậu đỏ, siết chặt đôi hạt tương tư tròn mượt như châu, đỏ thắm như máu ấy, nước mắt lăn dài trên má.
Y giơ tay lau đi nước mắt cho cô, hỏi khẽ: “Cho ta một cơ hội làm lại, trả lại tờ giấy từ hôn ấy cho ta, được không?”
Cô ôm mặt, không dám ngẩng lên, không dám đối diện với ánh mắt chan chứa ân tình, cũng không dám lọt tai những lời êm đềm dịu ngọt, lòng thầm nguyền rủa chính mình: Hoàng Tử Hà, ngươi may mắn biết chừng nào mới được một người như thế yêu thương; vậy mà ngươi lại đê tiện tàn nhẫn đến mức toan nắm lấy thời cơ này hòng giành sự giúp đỡ của nhà họ Vương.
Thấy cô mãi vùi mặt vào bàn tay, thân hình run lên, không nói không rằng, Vương Uẩn cũng chẳng tiện nói thêm, chỉ dịu dàng ôm lấy vai cô, để cô tựa vào vai mình.
Lâu thật lâu, y mới nghe thấy một tiếng “ừm” rất khẽ, như chấp thuận, lại như nghẹn ngào.