Bé vừa nhắm mắt, vừa hưởng thụ cảm giác ấm áp của đôi bàn tay mẹ, lại vừa xác nhận lại lần nữa:
“Mẹ, con thật sự là con trai của người ngoài hành tinh phải không ạ?”
“Đương nhiên rồi.” Mộ Tranh đáp lại không chút do dự. “Bằng không con nghĩ xem mỗi ngày sao mẹ phải tiêm vào người con năng lượng thủy tinh chứ? Bởi vì con không giống những đứa trẻ bình thường ở địa cầu, Tiểu Lạc là đứa trẻ đặc biệt nhất trong những đứa trẻ đặc biệt.”
Nói xong, cô hôn lên hai má Tiểu Lạc, bé buồn cười ha ha.
“Được rồi, tóc đã khô, cũng nên tiêm năng lượng thủy tinh thôi.”
“Vâng, yaaaa!” Tiểu Lạc vui mừng hoan hô, trái ngược với những đứa trẻ khác vừa thấy kim tiêm đều hoảng sợ không thôi, chỉ có mình bé vạn phần chờ mong mẹ bé tiêm, bởi vì đây là chứng cứ tốt nhất chứng minh bé là con của người ngoài hành tinh.
“Sẽ đau hơn một chút, con cố nhịn nhé.” Mộ Tranh dặn dò theo thường lệ.
“Con sẽ không sợ đau đâu ạ.” Tiểu Lạc chu miệng, vươn cánh tay ra. “Con là người dũng cảm nhất.”
“Đúng vậy, con là người dũng cảm nhất.”
Mộ Tranh cười bóp nhẹ cái mũi nhỏ của bé, lấy bông dính cồn xoa xoa tay bé, thuần thục châm kim tiêm vào.
Lông mày Tiểu Lạc nhíu lại, nhưng bé kiên cường cắn môi, không kêu đau một tiếng.
Thật là một đứa trẻ ngoan, tiêm xong, Mộ Tranh trìu mến xoa xoa đầu con, bất giác cảm thấy hơi áy náy trong lòng.
Đều tại cô khi mang thai lại không cẩn thận, trong lúc có thai mà lượng đường trong nước tiểu lại tăng lên quá nhiều, làm Tiểu Lạc vừa sinh ra đã bị hàm lượng insulin[1] trong cơ thể quá nhiều, mà phải cắt bỏ một nửa phần tụy, từ nay về sau đều phải tiêm lượng insulin vào cơ thể để giữ mạng.
[1] Hàm lượng insulin: Hàm lượng đường – Giải thích thêm một chút: Bé Tiểu Lạc do hàm lượng đường trong người quá cao nên mắc bệnh tiểu đường, phải cắt một phần tụy để hạn chế đường trong người. Nhưng vì tụy là nơi sản sinh đường trong máu nên để cân bằng lượng đường trong cơ thể bé phải tiêm thuốc như vậy ^^.
Vì dỗ bé ngoan ngoãn tiêm, cô đành tạo ra câu chuyện ba là người ngoài hành tinh, nói đây là năng lượng thủy tinh, để chiến đấu, mỗi dũng sĩ ngoài hành tinh đều được tiêm loại năng lượng này.
Tiểu Lạc còn nhỏ, nên bé rất dễ dàng tin lý do cô giải thích, chẳng những không hề sợ tiêm mà còn lấy việc mỗi ngày bị tiêm mà vui mừng.
Nhưng trẻ con rồi cũng sẽ trưởng thành, câu chuyện cổ tích này có thể dỗ bé được bao lâu nữa? Chỉ hy vọng khi bé phát hiện ra sẽ không giận người mẹ đã nói dối này.
Vì nói dối, đôi khi không có ý ác, chỉ là quá yêu đối phương mà thôi…
“Mẹ, kể lại chuyện xưa về ba cho con nghe đi ạ.” Tiểu Lạc năn nỉ. “Kể chuyện lúc hai người gặp nhau ấy.”
Mộ Tranh giật mình mỉm cười, gật gật đầu, rồi kể câu chuyện luôn giấu trong lòng cô một lần nữa.
“Mẹ lần đầu tiên gặp ba con là trên xe buýt, dáng người ba con cao to khỏe mạnh, khi đó tính tình ba con rất tệ…”
…
Thèm vào! Đây là chỗ quỷ gì vậy?
Quang Hy oán giận nhìn xung quanh, trên đường tới thôn Hoa Điền, ngoại trừ hai bên là cánh đồng hoa mênh mông thì cái gì cũng không có, không xe, không người, vừa nhìn đã biết ngay là nơi chim không đẻ được trứng.
Tại sao anh lại bị điều tới nơi quỷ quái này làm công ích xã hội chứ? Đúng là vô cùng xui xẻo mà. Càng không hay là, chiếc xe thể thao anh mới mua đột nhiên chết máy giữa đường, anh tìm không ra nguyên nhân, cũng không có điện thoại di động, nên không có cách nào gọi cứu viện, thật sự là kêu trời không thấu, gọi đất mất linh mà.
Mặt trời chói chang chiếu qua đầu, phơi nắng đã lâu nên anh cảm thấy choáng váng, mồ hôi chảy ra như tắm, từng cỗ hương hoa bay tới đánh thẳng vào mũi khiến anh thở không nổi.
Sau lần phẫu thuật não sáu năm trước, anh không chỉ mất đi ký ức trước đó, mà ngay cả hệ hô hấp cũng không biết sinh ra tật xấu gì, bỗng nhiên dị ứng với phấn hoa, vì thế mỗi năm tới mùa xuân, anh đều cảm thấy không thoải mái. Hôm nay lại càng khó chịu, vì bị đưa tới nơi cả bốn phía không núi thì là hoa – thôn Hoa Điền.
Là trừng phạt, tuyệt đối là ông trời muốn trừng phạt anh!
Anh thầm nguyền rủa, rồi đeo kính râm lên, bắt đầu tìm điện thoại công cộng xung quanh.
“Mẹ, mẹ!” Tiểu Lạc một tay bám cửa sổ xe buýt, đầu nhoài ra ngoài cửa sổ, hưng phấn hét to. “Bên kia có một chiếc xe kỳ lạ kìa.”
“Con cẩn thận một chút.” Mộ Tranh vội vàng kéo con lại. “Mẹ không phải đã nói với con rất nhiều lần sao? Không được vươn đầu ra ngoài cửa sổ, rất nguy hiểm.”
“Nhưng mẹ ơi, chiếc xe kia thật kỳ lạ mà, không có mái che, có phải xe của người ngoài hành tinh không mẹ?”
Người ngoài hành tinh? Mộ Tranh rùng mình, cũng theo con nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe mui trần ở ven đường, hình như đang đỗ lại, một người đàn ông cao lớn đang đứng đưa lưng đối diện xe buýt, phát hiện xe buýt vừa đi qua, anh liền chạy đuổi theo, đáng tiếc xe buýt đã tăng tốc rời đi.
Mộ Tranh thấy không rõ khuôn mặt người đàn ông ấy, cô hơi do dự, có nên bảo tài xế dừng xe lại không, nhưng lại nghĩ tới hôm nay trong thôn mở tiệc hoan nghênh đón Luật sư mới tới, cô đã đồng ý việc trang trí hội trường, nếu đến muộn, chỉ sợ sẽ để người dân trong thôn lời ra tiếng vào.
Vì Tiểu Lạc, cô không thể mạo hiểm đắc tội với bất kỳ người nào, cô hy vọng con mình có thể trưởng thành trong môi trường bình an vui vẻ này.
“Tiểu Lạc ngồi xuống đi con, đó không phải là xe của người ngoài hành tinh, chỉ là xe thể thao bình thường thôi.” Cô dỗ con ngồi xuống.
“Không phải, nhất định đó là xe của người ngoài hành tinh.” Tiểu Lạc kiên trì. “Hơn nữa mẹ có thấy quần áo người đó mặc không? Rất đẹp, rất đặc biệt đó.”
Đó chẳng qua là cách ăn mặc của anh ta khác với những người dân trong thôn, chắc là người trên thành phố về quê nghỉ phép, không cẩn thận bị lạc đường thôi.
Mộ Tranh cười cười lắc đầu, nhưng để trấn an con, cô đành phải thuận miệng nói vài câu, mẹ con hai người mỗi người một câu, cuối cùng cũng tới hội trường đang mở tiệc mừng.
Trưởng thôn nhìn thấy hai người, vội vàng chào đón.
“Mộ Tranh, cháu đến thật tốt quá, bác vừa thương lượng với mọi người, cháu là người xinh đẹp nhất trong thôn chúng ta, để cháu phụ trách tặng hoa cho Luật sư mới tới nhé.”
“Dạ được ạ.”
Mộ Tranh gật đầu, chỉ cần có thể cùng người dân trong thôn sống hoà thuận vui vẻ, thì muốn cô làm gì cũng được.
“Vị Luật sư ấy đã tới chưa ạ?”
“Còn chưa có đến.”
Trưởng thôn nhìn hội trường.
“Vậy cháu ra đằng sau cánh gà giúp đỡ đi.”
“Tiểu Lạc, mẹ đi làm việc trước, con ở trong đây chờ mẹ, không được chạy lung tung nhé.” Mộ Tranh dặn dò con.
“Dạ.”
Tiểu Lạc gật đầu, loáng thoáng nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của Đường Đường trong đám người, bé vội vàng chạy qua, nhưng hoá ra bé nhìn lầm rồi, bé chán ghét rảnh rỗi đi lại trong hội trường, không cẩn thận lại đụng vào dì Hoa.
“Cháu xin lỗi ạ.”
Dì Hoa vừa nhìn bé, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng vẻ mặt lại nở nụ cười.
“Là Tiểu Lạc à, lâu rồi không gặp cháu.”
“Dạ, cháu chào bà Hoa ạ.” Tiểu Lạc rất lễ phép.
“Thác Dã nhà bà vẫn thường đi gặp mẹ cháu chứ?”
“Vâng, ngày hôm qua chú ấy còn cùng mẹ tới đón cháu tan học ạ.”
“Thật chứ?”
Dì Hoa nhíu mày, ngồi xổm xuống nắm vai Tiểu Lạc, vừa cười vừa nói:
“Tiểu Lạc, có nhớ trước đây bà Hoa đã nói gì với cháu không?”
“Nhớ rõ ạ.” Tiểu Lạc ngoan ngoãn đáp lại. “Chú Thác Dã là bạn của Tiểu Lạc, không phải ba ạ.”
“Đúng vậy, chính là như vậy.” Dì Hoa khen bé. “Tiểu Lạc rất ngoan, cây kẹo này cho cháu, lần sau bà Hoa sẽ mua đồ chơi cho cháu nhé.”
“Cảm ơn bà Hoa ạ.” Tiểu Lạc vui vẻ nhận cây kẹo. “Đúng rồi, chú Thác Dã đâu rồi ạ?”
“Chú ấy đang đi tìm đứa cháu bất hiếu của trưởng thôn! Đứa cháu bất hiếu sau khi trộm lấy khế đất thì chưa ai gặp được nó, dám bỏ lại cục diện rối rắm cho cả thôn chúng ta thu dọn, đúng là tổn thọ mà!” Dì Hoa lảm nhảm.
“À, thì ra là như vậy ạ.” Tiểu Lạc cái hiểu cái không, lại tìm không được “Gấu bông[2]” để chơi, đành liếm kẹo không chút thú vị, đột nhiên, bé thấy trưởng thôn mượn một chiếc xe tải cũ, nói muốn đi đón luật sư đang đỗ xe ở ven đường, bé cảm thấy tò mò liền đi theo nhảy vào trong xe, rồi núp ở phía sau buồng xe.
[2] Biệt danh của Thác Dã.
Xe tải lung la lung lay, xóc nảy rồi dừng lại, Tiểu Lạc ló mặt ra, đập vào mắt là người ngoài hành tinh bên chiếc xe thể thao bé vừa nhìn thấy lúc nãy.
Là người ngoài hành tinh kìa!
Anh nhanh chóng xuống xe, cẩn thận lịch sự đeo kính râm, mặc đồ tây màu trắng, đang lớn tiếng trách móc trưởng thôn, đó là ba ngoài hành tinh của bé ─ Wow, chú ấy giống ba mà mẹ hay kể cho bé, vừa cao lại khỏe mạnh, tính tình lại tệ, không phải người ngoài hành tinh nào cũng đều như vậy chứ?
Bé vươn bàn tay nhỏ cố gắng kéo ống quần của chú ngoài hành tinh.
Ai vậy? Quang Hy không kiên nhẫn cúi đầu.
“Chú, chú ơi, chú từ tinh cầu nào tới vậy? Chú có thấy ba của Tiểu Lạc không?”
…
Thằng quỷ nhỏ này từ đâu ra vậy?
Quang Hy ngồi trên xe tải với trưởng thôn, Tiểu Lạc lại kiên quyết muốn ngồi giữa hai người, kéo tay Quang Hy hỏi những vấn đề rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
Ban đầu anh còn nhẫn nại trả lời.
“Quỷ nhỏ, chú đã nói chú không phải người ngoài hành tinh, mẹ chú là người Địa Cầu được chưa?”
“Thật sự không phải ạ? Nhưng kính mắt của chú, quần áo trên người chú, còn… nữa.” Tiểu Lạc chỉ chỉ chiếc xe thể thao đang được kéo theo đằng sau. “Xe của chú cũng không giống những chiếc xe tải ở thôn Hoa Điền tụi cháu.”
Đó là bởi vì thôn của cháu rất nghèo, đương nhiên chưa từng thấy loại xe rất thời trang này.
Quang Hy rất muốn trả lời bé như thế, nhưng lại ngại ông trưởng thôn đang ngồi ngay bên cạnh nên miễn cưỡng nhịn xuống.
“Tóm lại, chú không phải người ngoài hành tinh, chú cũng chưa từng thấy ba cháu bao giờ.”
“Thật vậy à?” Bé nhíu mày rất thất vọng. Đôi mắt dạo qua toàn thân Quang Hy, bỗng nhiên phát hiện đồng hồ bằng da trên tay Quang Hy. “Rất đẹp mà, cái này có phải thông tin bí mật không ạ? Các chú không phải hay dùng nó làm công cụ liên lạc à?”
Cái gì thông tin bí mật? Quang Hy trợn mắt.
“Đây chỉ là cái đồng hồ bình thường.”
“Lạ thật, mẹ đã nói với cháu đây là thông tin bí mật, mẹ còn vẽ cho cháu xem nữa, rất giống cái này.” Tiểu Lạc kiên trì. “Trong đó còn có thẻ nhớ nữa, mẹ nói nó có thể giúp người ngoài hành tinh liên lạc với bạn bè ở thế giới của họ.”
Anh gặp phải con quỷ nhỏ thích nói nhảm à? Quỷ nhỏ khó hiểu như này, nói vậy chắc hẳn mẹ nó cũng rất kỳ quái.
Quang Hy lấy đồng hồ xuống, rồi thận trọng nhấn mạnh:
“Cháu nhìn rõ đi, đây chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường, không có thẻ nhớ, không có bí mật, nó rất bình thường, ok?”
Tiểu Lạc tiếp nhận đồng hồ, trái xem phải ngắm, quả nhiên không nhìn ra cái gì, bé không cam lòng, cố gắng muốn dùng sức muốn tháo tung chiếc đồng hồ ra.
“Này! Cháu đang làm gì vậy?”
Quang Hy bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng giơ tay cướp lại.
“Không cho phép nghịch ngợm.”
“Xem đi, chú khẩn trương như vậy, nhất định là có vấn đề.” Tiểu Lạc nhìn anh chăm chú, phát biểu cảm nghĩ. “Chỗ này cất giấu bí mật, đúng không ạ?”
“Không phải!”
Quang Hy tức giận phản bác, tự nhiên mình lại tranh luận với một thằng quỷ nhỏ, vừa hại não lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
“Chỉ là chiếc đồng hồ này rất quan trọng với chú.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì…”
Quang Hy sửng sốt, đúng vậy, vì sao đây? Kỳ thật anh cũng không hề có ấn tượng với chiếc đồng hồ này, chỉ biết là đây là thứ sau khi anh tỉnh lại Dĩ Thiến đã đeo vào giúp anh, nhưng ngay cả Dĩ Thiến cũng không biết ý nghĩa của nó.
Chỉ là, mỗi khi anh nhìn này chiếc đồng hồ này, thì trong ngực lại có cảm giác hoài niệm mà đau thương, dường như anh đã quên một chuyện quan trọng nhất, một người quan trọng nhất.
“Tóm lại, không cho cháu động vào nó!”
Anh đưa tay lấy lại đồng hồ rồi cất vào túi, để nó tránh xa tầm mắt như hổ cướp mồi của Tiểu Lạc.
“Nhưng…”
Tiểu Lạc còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bác trưởng thôn đã xoa xoa đầu của bé.
“Được rồi, Tiểu Lạc, đừng làm phiền chú luật sư, nếu mẹ cháu biết cháu không ngoan thì sẽ tức giận đó.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Lạc chu môi, nghe lời ngồi xuống, nhưng đôi mắt to tròn kia vẫn chăm chú đảo qua đảo lại trên người Quang Hy, Quang Hy bị bé nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy rất không thoải mái.
Thật phiền phức mà, anh không có cách đối phó với con quỷ nhỏ này, tuy vị hôn thê của anh là bác sĩ nhi khoa, cả ngày ở chung với trẻ con, nhưng anh cũng không có được một chút tình thương trẻ con nào từ cô.
Thật vất vả mới về đến hội trường, Quang Hy vội vàng nhảy xuống xe, né tránh Tiểu Lạc.
“Tiểu Lạc, con đi đâu vậy?”
Mộ Tranh ở hội trường tìm không thấy con trai, nóng lòng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Lạc đi xuống từ cửa xe, nên lớn tiếng gọi rồi ôm cổ bé.
“Có biết mẹ rất lo cho con không?”
“Mẹ, con gặp chú ngoài hành tinh, trên tay chú ấy có mang theo đồng hồ liên lạc bí mật như mẹ từng kể đó.”
Tiểu Lạc vui vẻ tuyên bố cuộc gặp gỡ kỳ lạ vừa nãy của mình.
Cái gì? Mộ Tranh không hiểu, đang muốn hỏi rõ thì trưởng thôn đã đi tới, cầm trên tay một bó hoa tươi.
“Nhanh lên, Mộ Tranh, luật sư đã tới, cháu mau lên sân khấu tặng hoa đi.”
“Vâng, trưởng thôn đưa cho cháu ạ.”
Mộ Tranh đứng dậy đón nhận bó hoa.
Trưởng thôn lên sân khấu, cầm micro lên:
“Alo, Alo.” Cổ họng thanh thanh. “Vâng, xin chào các ông các bà, các chú các bác, đàn ông đàn bà, tôi là trưởng thôn Hoa Điền, hôm nay muốn giới thiệu cho mọi người vị luật sư vừa tới thôn Hoa Điền, anh là một luật sư rất giỏi, đến từ Đài Bắc…”
Một đoạn giới thiệu dài không có ý nghĩa, nhóm nông dân nghe đến phát chán, mọi người cố rướn cổ lên nhìn, thầm muốn nhìn rõ người ngồi sau khán đài kia là thần thánh phương nào, đáng tiếc trưởng thôn và đám đại biểu của thôn, cả đám người đông nghìn nghịt lại vừa vặn che khuất nhân vật quan trọng.
“Được rồi, trưởng thôn, ông đừng dài dòng nữa, mau mời ngài luật sư ra đi!” Có một người dân nói lời chính nghĩa.
“Vậy được rồi, bây giờ chúng tôi xin mời luật sự phát biểu vài lời.” Trưởng thôn vừa tuyên bố vừa nhìn về phía Mộ Tranh ra hiệu.
Mộ Tranh hiểu ý, chen chúc trong đám người rồi duyên dáng đi lên sân khấu, tặng hoa cho người đàn ông đứng bên cạnh trưởng thôn.
“Không cần! Đây là cái gì?” Người đàn ông mắng, rồi hắt xì liên tục. “Các người trang trí hội trường này nhiều hoa rồi còn tặng tôi hoa là muốn hại chết tôi hả?”
Giọng nói thô lỗ này, dường như rất quen thuộc.
Mộ Tranh giật mình, chậm rãi ngẩng mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt từng xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của cô, khuôn mặt quen thuộc như vậy làm người ta đau lòng.
“Quang… Hy?”
“Không được, tôi chịu không nổi rồi…”
Quang Hy hắt xì một cái thật lớn, bàn tay đặt trên ngực, nhất thời hơi thở không thông, ngã người về phía trước, vừa vặn tiến vào lòng Mộ Tranh.
Cô vươn tay nâng anh dậy, la lớn: “Quang Hy!”
…
Làm sao có thể là anh? Dĩ nhiên là anh!
Mộ Tranh nhìn Quang Hy đang nằm trên sô pha, hàng trăm cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Vừa rồi anh té xỉu tại hội trường khiến mọi người xôn xao, nhóm nông dân tạm thời đưa anh vào phòng của trưởng thôn, phân công cô chăm sóc cho anh.
Vì thế, cô vừa đúng lúc có cơ hội, có thể từ từ quan sát người đàn ông đã lâu không gặp này.
Hình như anh đã thay đổi, không còn bộ dáng chàng thiếu niên mới lớn năm đó. Mà giờ đây, xem ra anh đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trước kia khi anh ngủ, vẻ mặt luôn thoải mái thả lỏng, hiện tại cho dù đang ngủ, thì đôi lông mày vẫn hơi chau lại, lộ ra vẻ khó chịu không thể giải thích.
Vì sao lại khó chịu? Chẳng lẽ những năm gần đây, anh không hạnh phúc ư? Anh trở thành Luật sư tài giỏi, có vị hôn thê xinh đẹp thông minh, theo lý mà nói, anh hẳn phải rất hạnh phúc.
“Anh rất hạnh phúc, đúng không?”
Cô nhẹ nhàng hỏi, tựa như chỉ mình cô đang nỉ non, chờ đợi có thể nghe được câu khẳng định đáp lại của anh.
Cô hy vọng anh hạnh phúc…
Anh bỗng dưng giật mình, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Cô nín thở, trái tim đập rất mạnh, gần như bối rối chờ đợi anh tỉnh lại. Anh tỉnh lại thấy cô, câu đầu tiên sẽ nói là cái gì? Hẳn là anh sẽ không… còn hận cô nữa chứ?
Làm ơn đừng hận cô, trăm ngàn lần cũng không được.
Anh rốt cuộc cũng mở mắt ra, đôi đồng tử trong suốt nhìn về phía cô, giống như hai mũi tên nhọn, trực tiếp xuyên thẳng ngực cô:
“Cô là ai?”