Cô đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau, có lẽ do anh vẫn còn hận cô, có lẽ sẽ đối chọi gay gắt, cũng có lẽ hai người sẽ chẳng nói gì, sau đó ngơ ngẩn phát hiện ra yêu và hận trước đây đều đã như mây khói thoáng qua.
Có lẽ hai người có thể buông mọi thứ, làm bạn bè một lần nữa, có lẽ chỉ còn trân trọng lẫn nhau, từ nay về sau trở thành người dưng.
Cô đã nghĩ đến tất cả các loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, anh cuối cùng đã quên cô… Anh thật sự đã quên sao? Hay anh đang cố ý chọc giận cô?
“Anh… không nhớ rõ em?” Mộ Tranh ngây ngốc hỏi, thần trí vẫn ngẩn ngơ.
“Cô là ai? Sao tôi phải nhớ cô?” Quang Hy trả lời rất vô tình. “Đây là nơi nào vậy? Tại sao tôi lại ở đây?”
“Nơi này là phòng của trưởng thôn, vừa rồi anh ở trên sân khấu bỗng nhiên bị ngất.”
“Tôi ngất đi?”
Quang Hy chau mày, thực không thể ngờ được, một chút phấn hoa đã tra tấn anh đến hôn mê bất tỉnh đầu óc choáng váng, anh lạnh lùng đánh giá xung quanh, nghĩ đến mình phải ở tại cái nơi chim không đẻ được trứng này để nghỉ ngơi một thời gian mà cảm thấy ảo não. Ánh mắt sắc bén chuyển hướng đến người phụ nữ trước mặt, anh giật mình, không nghĩ tới ở địa phương nông thôn này mà cũng có người có nhan sắc thanh tú như thế.
“Cô là ai?” Anh hỏi lại lần nữa, lời nói như đá rơi, lại lần nữa đánh vào lồng ngực Mộ Tranh khiến cô đau đớn.
Cô chua chát cười khổ:
“Tôi họ Lương, Lương Mộ Tranh.”
“Cô Lương.” Anh ngạo mạn gật đầu, giống phong thái Hoàng Đế chỉ định bề tôi:
“Trưởng thôn các cô đâu? Gọi ông ấy tới gặp tôi.”
Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn không nhúc nhích.
“Cô không nghe tôi nói gì à? Tôi muốn gặp trưởng thôn các cô.”
“…”
“Cô Lương, Lương Mộ Tranh!”
Cô bất ngờ chấn động, khi anh gọi cả tên họ cô, trong chốc lát, dường như cô thấy được anh của ngày xưa, nhưng không phải, giờ đây ánh mắt anh nhìn cô không hề diễn trò độc ác hay thâm tình giống năm ấy, mà chỉ có lạnh lùng xa cách.
Anh quả thực không còn nhớ cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tại sao lại không lên tiếng? Nông dân đều không có phép tắc như vậy à?” Anh không vui nhắc đi nhắc lại.
Chính anh mới không có phép tắc. Mộ Tranh nhíu mi, không hổ là Nhậm Quang Hy, anh vẫn lạnh lùng vô tình như trước.
Cô đang muốn lên tiếng thì trưởng thôn đã đẩy cửa đi vào.
“Mộ Tranh, ngài Luật sư tỉnh chưa?”
“Dạ, đã tỉnh rồi ạ.” Mộ Tranh đứng dậy tránh ra. “Đúng lúc anh ấy muốn tìm ông ạ.”
“Trưởng thôn, hôm nay cơ thể tôi không được thoải mái, tôi thấy lễ chào đón gì đó của thôn nên miễn đi.” Quang Hy thừa dịp đưa ra ý kiến, anh vốn chẳng thích có quan hệ thân thiết với đám thôn dân, hiện tại vừa hay có thể từ chối khéo.
“Đúng vậy, đúng vậy, kỳ thực chúng tôi cũng nghĩ như vậy.” Trưởng thôn nắm tay nịnh hót. “Cơ thể anh không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt, chúng tôi vừa thương lượng rồi, thôn nhỏ này cũng không có gì khách sạn linh tinh gì, vừa khéo nhà Mộ Tranh còn có phòng trống, xin mời anh tạm thời ở lại bên đó, cô ấy nấu ăn rất ngon, cũng có thể quan tâm ba bữa của anh.”
“Trưởng thôn, ông nói cái gì?” Mộ Tranh kinh ngạc. “Nhà của cháu mặc dù có phòng trống, nhưng mà…”
“Mộ Tranh!” Trưởng thôn nghe giọng cô không tình nguyện thì trừng mắt quở trách cô một cái. “Ngài Luật sư là khách quý của thôn chúng ta, chúng ta hẳn phải tận tâm tiếp đón anh ấy.”
“Nhưng…” Vì sao người phụ trách tiếp đón lại là cô chứ?
“Làm sao vậy? Cô sợ tôi ăn ở sẽ không trả tiền à?” Quang Hy đứng ngoài quan sát thái độ khước từ của cô, tâm trạng có chút khó chịu. “Yên tâm, tôi sẽ trả tiền, cứ quyết định như vậy đi.”
…
Để biểu đạt thành ý mọi việc đều phải hết lòng cố gắng của thôn mình, Mộ Tranh đành phải tiếp nhận trọng trách trưởng thôn giao phó, chiêu đãi vị khách đặc biệt bằng lòng đến “Cứu khổ cứu nạn” thôn Hoa Điền bọn họ ─ Ngài đại luật sư này đây.
Cô quét dọn sạch sẽ phòng khách, tự mình trải đệm chăn sạch sẽ, chuyển cái quạt điện duy nhất của nhà vào, lại kiểm tra từng đồ dùng thường ngày, cô cho rằng mình đã chuẩn bị hoàn thiện mọi thứ, nhưng Quang Hy vẫn soi mói đủ cách.
“Cái gì đây? Cái sạp à? Ngay cả giường ngủ nhà cô cũng không có hả? Lại muốn tôi ngủ ở đây? Còn nữa, nơi này không có điều hòa hả? Đêm ngủ chẳng phải chết vì nóng sao?’’
“Nơi này buổi tối rất lạnh, dùng quạt điện là đủ rồi.”
“Phòng tắm đâu?”
“Ở bên kia.” Cô chỉ về một gian phòng bằng sắt nhỏ cách ngoài cửa sổ khoảng chừng hơn mười thước.
“Cái gì? Chỗ đó là phòng tắm?” Quang Hy thể hiện vẻ mặt khó chịu.
Mộ Tranh trợn mắt:
“Yên tâm, bên trong có đèn có nước, tôi cũng đã dọn dẹp thật sạch sẽ, sẽ không làm anh ngạt thở mà chết.”
Trời ạ, rốt cuộc mình đã đến cái nơi quái quỷ gì thế này?
Biểu tình của Quang Hy rõ ràng đang viết như vậy, Mộ Tranh nhìn mà bĩu môi châm chọc, không hổ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, thế mà anh còn rõ ràng có biểu cảm cường điệu bản thân có thể chịu khổ nữa chứ.
“Cô hừ cái gì?” Anh nghe thấy cô hừ nhẹ khinh thường mà lông mày nhướn lên.
“Không có gì, nếu không có việc gì muốn nói thì tôi đi nấu cơm đây.” Mộ Tranh không để ý tới anh ta.
“Này, cô…” Quang Hy đột nhiên vươn tay nắm bả vai cô, trong phút chốc thân thể cô chợt run lên. “Sao cô phản ứng lớn vậy?”
Anh làm cô hoảng sợ.
Đúng vậy, tại sao cô lại kích động như thế? Mộ Tranh cắn môi, chính là thời điểm khi anh chạm vào cô, cô lại có cảm giác giống như có một luồng điện chạy trong người.
“Sau này không được tùy tiện chạm vào tôi.” Cô bướng bỉnh tuyên bố, không muốn anh nhận ra trái tim cô đang rung động.
Quang Hy nghĩ cô cho rằng mình là sắc lang nên cực kỳ khó chịu.
“Người phụ nữ này, đừng cho rằng tôi chiếm tiện nghi của cô chứ? Làm ơn, tôi thấy chướng mắt bà cô nông thôn như cô.”
“Tôi biết, anh có vị hôn thê xinh đẹp rồi còn gì.” Giọng nói cô có mùi chua xót.
Anh sửng sốt: “Cô biết Dĩ Thiến?”
“Luật sư Nhậm gần đây nổi tiếng như vậy, khắp nơi đều biết tin tức bên lề của anh.”
“Không nghĩ tới nơi này tuy hẻo lánh nhưng cũng không lạc hậu thông tin!” Quang Hy cười như không. “Nếu như vậy, thì cô hẳn cũng biết lần gần đây nhất tôi vừa được tạp chí bầu là người đàn ông độc thân hoàng kim nhất.”
“Vậy thì sao?” Giọng nói của cô lạnh lùng.
“Thì sao? Cô không biết có thể chiêu đãi tôi là vinh hạnh à? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đó.”
Anh nghĩ rằng cô hy vọng xa vời bản thân sẽ là chim sẻ biến phượng hoàng sao? Mộ Tranh cười lạnh:
“Chính anh vừa rồi cũng nói, tôi chỉ là bà cô nông thôn, tự biết không trèo cao được loại quý công tử như anh, cho dù anh có được một trăm tờ tạp chí bầu chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim thì cũng không liên quan đến tôi.”
“Cô!”
Quang Hy nổi giận, cô gái này có thái độ nói chuyện thật đúng là làm người ta bực tức, càng tức là, anh không hiểu tại sao lại cứ để ý đến cô.
“Không có việc gì nữa thì tôi đi chuẩn bị bữa tối đây.”
Cô không để ý tới anh đang chán nản mà nhanh chóng bỏ đi.
…
Cơn tức giận này kéo dài đến lúc ăn cơm chiều, nó cũng không ảnh hưởng đến niềm tán thưởng tay nghề của Mộ Tranh.
Anh vốn tưởng rằng ở vùng nông thôn sẽ không có nguyên liệu gì đặc biệt, nhưng mỗi món ăn trên bàn đều có đủ sắc hương vị, hơn nữa vừa khéo đều là món anh thích ăn. Anh ăn rất ngon miệng, liên tục thêm hai chén cơm.
“Chú người ngoài hành tinh ơi, chú ăn nhiều thật đó.”
Tiểu Lạc tò mò:
“Có phải đói bụng lắm không ạ? Chú đã quên bổ sung năng lượng thủy tinh sao?”
“Năng lượng thủy tinh gì cơ?” Quang Hy khó hiểu.
“Tiểu Lạc, đừng nói nữa.” Mộ Tranh ý bảo con đừng nói nhiều. “Chú ấy không phải người ngoài hành tinh đâu.”
“Thật sự không phải ạ?” Tiểu Lạc chu miệng:
“Nhưng trên tay chú ấy đeo đồng hồ liên lạc mẹ nói mà.”
Cái gì? Mộ Tranh giật mình, đến bây giờ anh còn đeo đồng hồ cô tặng sao? Cô nhìn phía tay Quang Hy, nhưng trên tay anh không có gì cả, cô bất chợt cảm thấy mất mát, tự giễu mình không nên có hy vọng gì.
“Là thật đó!” Tiểu Lạc nhấn mạnh. “Lúc trước con rõ ràng có nhìn thấy, là chú đã cất đi khi đến đây ạ.”
“Cháu nói nhiều quá.” Quang Hy buông đũa, có ý xấu trêu chọc. “Rốt cuộc là di truyền từ mẹ hay ba thế?”
Mộ Tranh rùng mình, chưa kịp đáp lời thì Tiểu Lạc đã nói leo:
“Ba cháu là người ngoài hành tinh đó chú.” Tiểu Lạc kiêu ngạo tuyên bố. “Ba hiện giờ đang trở về hành tinh để báo cáo nhiệm vụ, chờ ba giải quyết xong sẽ quay về Trái đất tìm cháu đó.”
Cái quỷ gì vậy? Quang Hy nhướn mày nhìn Mộ Tranh làm cô cảm thấy xấu hổ.
“Tiểu Lạc, đừng nói nữa, con mau ăn cơm đi. Nè, sườn xào chua ngọt con thích nhất đó, ăn thêm mấy miếng đi con.”
“Dạ.”
Tiểu Lạc rất nghe lời cố gắng ăn cơm, miệng đầy hạt cơm, Mộ Tranh lấy khăn tay dịu dàng lau miệng cho Tiểu Lạc, lại nhặt lấy hạt cơm bỏ vào miệng mình.
Mẹ con hai người không coi người bên cạnh ra gì, Quang Hy thấy vậy không hiểu sao trống ngực đánh nhanh hơn, anh cũng không biết mình đang cảm động cái gì, chỉ là hơn phân nửa trí nhớ trống rỗng chưa bao giờ chạm tới của anh dường như đã nhớ lại, tuy rằng anh và mẹ mình xem như quan hệ nhã nhặn, nhưng chung quy vẫn như cách một tầng mỏng không đụng chạm đến nhau.
Nhưng Mộ Tranh lại ôm đầu con mình, cưng chiều đứa nhỏ, Tiểu Lạc cũng làm nũng mà hôn hai má mẹ.
Cảnh thân thiết thế này làm Quang Hy không khỏi hâm mộ, thậm chí ban đêm đi ngang cửa sổ gian phòng của hai mẹ con, anh cũng không nhịn được mà dừng chân nghe bọn họ nhẹ nhàng nói chuyện, tuy rằng đều là những lời nói ngớ ngẩn linh tinh như là người ngoài hành tinh hoặc năng lượng thủy tinh, nhưng anh nghe mà mỉm cười.
Mình bị bệnh thần kinh à?
Nhận ra mình bị luống cuống, Quang Hy rủa thầm trong lòng rồi vội vàng trở về phòng ngủ.
Hôm sau, Quang Hy chính thức bắt đầu phục vụ công ích, đến văn phòng cố vấn miễn phí cho người dân, trừ việc người dân tranh cãi ruộng đất, còn có không ít người xếp hàng chờ anh chủ trì công lý. Chẳng hạn như đứa trẻ nhà Trương Tam hái trộm quả mận thì nên làm gì bây giờ, Vương Ngũ luôn cãi nhau với vợ, hàng xóm cũng không thể kiện bọn họ làm ảnh hưởng trật tự à?
Đều là chút vấn đề lông gà vỏ tỏi nhàm chán, Quang Hy quả thực bị náo loạn đến nổi điên, nhưng vì tranh thủ tín nhiệm của người dân trong thôn để giúp cha vợ giải quyết rắc rối lớn, anh đành phải giả bộ bộ dạng sứ giả chính nghĩa, xử lý các việc tranh chấp theo lẽ công bằng.
Trong lúc đó, anh cũng nghe đến không ít lời ra tiếng vào về Mộ Tranh, người dân trong thôn biết anh hiện đang sống nhờ ở nhà cô, nên các bà tám có “thiện ý” cảnh báo anh, trăm ngàn lần đừng quá gần gũi với cô gái “không rõ lai lịch” kia.
“Cô ta ấy hả, sáu năm trước tới thôn chúng tôi, kết quả không đến mấy tháng đã to bụng, cũng không biết là của ai nữa.”
“Vốn mọi người đều nghi ngờ con trai dì Hoa, nhưng dì Hoa lại khăng khăng nói không phải, cũng phải thôi, nếu thật sự là con của Thác Dã thì đã sớm đưa Mộ Tranh lấy về nhà làm con dâu rồi.”
“Tôi nghe nói cô ta đi quyến rũ con nhà giàu, kết quả người ta không chịu nhận cô ta vào cửa, nên cô ta đành phải mang bụng bầu bỏ đi.”
“Đáng thương, bị đàn ông lừa.”
“Ai bị ai lừa còn không biết đâu! Nghe nói cô ta cũng không đứng đắn, bằng không một cô gái trẻ tuổi sao có thể chưa kết hôn đã mang thai? Đúng là bại hoại gia phong, chắc người nhà cô ta cũng bị mất mặt.”
“Được rồi, các bà đúng là bà tám mà, đừng ở đó nói huyên thuyên nữa.” Trưởng thôn nghe thấy rồi đi ra khuyên can. “Mộ Tranh cũng không đụng chạm tới các bà, mấy năm nay cũng chỉ trồng hoa bán hoa, nuôi sống bản thân với con à? Nói cô ấy không đứng đắn, vậy những năm gần đây, thôn ta cũng có không ít đàn ông muốn kết hôn với cô ấy, nhưng ngoại trừ Thác Dã, các bà xem cô ấy có gần gũi với người đàn ông nào khác không?”
“Cho nên tôi mới nói Thác Dã có vấn đề mà! Chỉ có dì Hoa đến chết cũng không thừa nhận con mình mê muội Mộ Tranh ─”
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Bát quái đặc sắc dừng ở đây, nhưng Quang Hy đã nghe được quá nhiều, cũng càng tò mò về bà chủ cho thuê nhà hơn, hóa ra cô đúng là chưa kết hôn đã làm mẹ, còn bị lan truyền tiếng xấu với cái tên đàn ông Hoa Thác Dã kia.
Cô gái nông thôn này rất được hoan nghênh thì phải.
Quang Hy không vui suy nghĩ, tâm tình buồn phiền hờn dỗi không thể tiêu tan.
“Tiểu Lạc, Tiểu Lạc!” Mộ Tranh ở nhà tìm con, tìm mọi nơi mà không thấy nên hơi lo lắng:
“Thằng bé này lại đi đâu rồi không biết?”
Bởi vì sức khỏe của Tiểu Lạc rất đặc biệt, nên từ nhỏ cô đã dạy dỗ nghiêm khắc, không được chạy khắp nơi giống những đứa trẻ khác, chỉ có đôi khi Tiểu Lạc không nghe lời mới lén lút chuồn đi chơi.
“Tiểu Lạc, con không muốn tiêm năng lượng thủy tinh à!” Cô hắng giọng gọi, đi ra ngoài phòng, vẫn không thấy bóng con đâu, sau đó, cô nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, thở dài một hơi rồi cười mở cánh cửa:
“Tiểu Lạc, hóa ra con ở đây…” Cô bỗng dừng lại, kinh hãi mở to mắt ra.
Trong phòng tắm, một người đàn ông lộ ra hoàn toàn, da thịt màu đồng, bọt nước đọng lại khóe mắt.
Là Quang Hy, anh đang tắm rửa, thân hình tựa như pho tượng Hy Lạp, đẹp trai mê người.
“Thì ra hứng thú của người mẹ độc thân là nhìn lén trai đẹp tắm rửa à?” Anh chế nhạo.
Mộ Tranh rùng mình, vội vàng dùng sức đóng sầm cửa lại, tay áp lên hai má nóng… Trời ơi! Cô vừa làm cái gì thế? Vừa thấy được toàn thân anh sao? Cô, cô, cô cô cô… Cái này là tội lớn đó!
Đang lúc cô không biết làm sao thì Quang Hy đẩy cửa, thản nhiên bước ra, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.
Cô sợ hãi xoay người đưa lưng về phía anh:
“Anh, anh mặc quần áo vào đi!”
“Phòng tắm của nhà cô nhỏ như vậy, tôi mặc quần áo sạch ở đâu đây?”
“Vậy anh… nhanh trở về phòng đi!”
“Xấu hổ gì chứ?” Cô càng e lệ, Quang Hy càng muốn trêu chọc cô. “Cô đừng nói với tôi, cô chưa từng thấy thân thể đàn ông đấy, con cũng sinh rồi, giả bộ trong sáng làm gì?”
“Anh…” Cô điên mất. “Ban ngày ban mặt tắm rửa làm gì?”
“Ai kêu mặt trời chỗ các người to quá làm gì? Trong phòng lại không có điều hòa, tôi không thích cảm giác toàn thân dính đầy mồ hôi.”
“Nhưng… Quên đi, tùy anh!” Cô tức giận còn muốn chạy thì anh đã giữ chặt tay cô lại. Cô lại nhạy cảm mà run cả người khiến anh không khỏi buồn cười:
“Gì chứ? Sợ tôi ăn cô vậy à?”
Cô nghe cái giọng điệu đùa giỡn này mà vừa thẹn vừa giận:
“Không phải đã cảnh cáo anh không được phép chạm vào tôi rồi sao?”
“Cô nghĩ tôi muốn chạm vào cô à?” Sắc mặt Quang Hy trầm xuống, tức giận khi cô nghĩ mình là sắc lang. “Tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, cô không phải đang tìm Tiểu Lạc à? Thằng bé ở chung với tôi.”
“Sao?” Cô ngạc nhiên quay đầu lại.
“Mẹ, con ở trong này.” Tiểu Lạc cười hì hì ló đầu từ trong phòng tắm ra. “Con tắm chung với chú người ngoài hành tinh ạ.”
“Hai người tắm chung?” Mộ Tranh ngây người, trong chớp mắt thấy một lớn một nhỏ ăn ý với nhau mà lòng có chút chua xót. “Tiểu Lạc, không phải mẹ đã nói với con đừng quấn chú Nhậm.”
“Không sao.” Quang Hy phóng khoáng tỏ vẻ không thèm để ý:
“Kỳ thật tôi phát hiện con cô rất thú vị.”
Tiểu Lạc thú vị? Mộ Tranh nhất thời kích động, không được, cô không thể để người đàn ông này gần gũi con, không thể mạo hiểm để bọn họ bồi dưỡng cảm tình:
“Mong anh về sau cách xa Tiểu Lạc ra một chút!”
“Cô nói cái gì?” Vẻ mặt Quang Hy thay đổi.
“Anh sẽ làm hư con tôi.” Cô tùy tiện kiếm đại một lý do rồi vội vàng kéo Tiểu Lạc. “Tiểu Lạc, đi với mẹ.”
“Nhưng…” Tiểu Lạc không tình nguyện, bé rất thích chú này.
“Này, người đàn bà kia! Cô bị sao vậy?” Quang Hy ảo não. “Tôi là ác ma hả? Hay là virus? Cô sợ tôi lây bệnh tật xấu cho con cô? Nghe nói bình thường cô không đưa Tiểu Lạc đi chơi, cô chăm sóc đứa trẻ thái quá rồi đó! Hiện tại nó đang đến tuổi hiếu động, nên cho thằng bé đi ra ngoài một chút thì có làm sao?’’
Sắc mặt Mộ Tranh trắng xanh. “Anh… Anh cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà dạy tôi?”
“Tôi không phải muốn dạy, chỉ là góp ý với cô thôi. Cô bảo vệ con thái quá, không bằng huấn luyện cho thằng bé tính độc lập.”
Vấn đề là, cô không thể không bảo vệ Tiểu Lạc, nếu không cô thực sự có khả năng mất con…
Mộ Tranh lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
“Tóm lại, tôi dạy con tôi thế nào cũng không cần anh quan tâm!”
Cô đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau, có lẽ do anh vẫn còn hận cô, có lẽ sẽ đối chọi gay gắt, cũng có lẽ hai người sẽ chẳng nói gì, sau đó ngơ ngẩn phát hiện ra yêu và hận trước đây đều đã như mây khói thoáng qua.
Có lẽ hai người có thể buông mọi thứ, làm bạn bè một lần nữa, có lẽ chỉ còn trân trọng lẫn nhau, từ nay về sau trở thành người dưng.
Cô đã nghĩ đến tất cả các loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, anh cuối cùng đã quên cô… Anh thật sự đã quên sao? Hay anh đang cố ý chọc giận cô?
“Anh… không nhớ rõ em?” Mộ Tranh ngây ngốc hỏi, thần trí vẫn ngẩn ngơ.
“Cô là ai? Sao tôi phải nhớ cô?” Quang Hy trả lời rất vô tình. “Đây là nơi nào vậy? Tại sao tôi lại ở đây?”
“Nơi này là phòng của trưởng thôn, vừa rồi anh ở trên sân khấu bỗng nhiên bị ngất.”
“Tôi ngất đi?”
Quang Hy chau mày, thực không thể ngờ được, một chút phấn hoa đã tra tấn anh đến hôn mê bất tỉnh đầu óc choáng váng, anh lạnh lùng đánh giá xung quanh, nghĩ đến mình phải ở tại cái nơi chim không đẻ được trứng này để nghỉ ngơi một thời gian mà cảm thấy ảo não. Ánh mắt sắc bén chuyển hướng đến người phụ nữ trước mặt, anh giật mình, không nghĩ tới ở địa phương nông thôn này mà cũng có người có nhan sắc thanh tú như thế.
“Cô là ai?” Anh hỏi lại lần nữa, lời nói như đá rơi, lại lần nữa đánh vào lồng ngực Mộ Tranh khiến cô đau đớn.
Cô chua chát cười khổ:
“Tôi họ Lương, Lương Mộ Tranh.”
“Cô Lương.” Anh ngạo mạn gật đầu, giống phong thái Hoàng Đế chỉ định bề tôi:
“Trưởng thôn các cô đâu? Gọi ông ấy tới gặp tôi.”
Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn không nhúc nhích.
“Cô không nghe tôi nói gì à? Tôi muốn gặp trưởng thôn các cô.”
“…”
“Cô Lương, Lương Mộ Tranh!”
Cô bất ngờ chấn động, khi anh gọi cả tên họ cô, trong chốc lát, dường như cô thấy được anh của ngày xưa, nhưng không phải, giờ đây ánh mắt anh nhìn cô không hề diễn trò độc ác hay thâm tình giống năm ấy, mà chỉ có lạnh lùng xa cách.
Anh quả thực không còn nhớ cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tại sao lại không lên tiếng? Nông dân đều không có phép tắc như vậy à?” Anh không vui nhắc đi nhắc lại.
Chính anh mới không có phép tắc. Mộ Tranh nhíu mi, không hổ là Nhậm Quang Hy, anh vẫn lạnh lùng vô tình như trước.
Cô đang muốn lên tiếng thì trưởng thôn đã đẩy cửa đi vào.
“Mộ Tranh, ngài Luật sư tỉnh chưa?”
“Dạ, đã tỉnh rồi ạ.” Mộ Tranh đứng dậy tránh ra. “Đúng lúc anh ấy muốn tìm ông ạ.”
“Trưởng thôn, hôm nay cơ thể tôi không được thoải mái, tôi thấy lễ chào đón gì đó của thôn nên miễn đi.” Quang Hy thừa dịp đưa ra ý kiến, anh vốn chẳng thích có quan hệ thân thiết với đám thôn dân, hiện tại vừa hay có thể từ chối khéo.
“Đúng vậy, đúng vậy, kỳ thực chúng tôi cũng nghĩ như vậy.” Trưởng thôn nắm tay nịnh hót. “Cơ thể anh không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt, chúng tôi vừa thương lượng rồi, thôn nhỏ này cũng không có gì khách sạn linh tinh gì, vừa khéo nhà Mộ Tranh còn có phòng trống, xin mời anh tạm thời ở lại bên đó, cô ấy nấu ăn rất ngon, cũng có thể quan tâm ba bữa của anh.”
“Trưởng thôn, ông nói cái gì?” Mộ Tranh kinh ngạc. “Nhà của cháu mặc dù có phòng trống, nhưng mà…”
“Mộ Tranh!” Trưởng thôn nghe giọng cô không tình nguyện thì trừng mắt quở trách cô một cái. “Ngài Luật sư là khách quý của thôn chúng ta, chúng ta hẳn phải tận tâm tiếp đón anh ấy.”
“Nhưng…” Vì sao người phụ trách tiếp đón lại là cô chứ?
“Làm sao vậy? Cô sợ tôi ăn ở sẽ không trả tiền à?” Quang Hy đứng ngoài quan sát thái độ khước từ của cô, tâm trạng có chút khó chịu. “Yên tâm, tôi sẽ trả tiền, cứ quyết định như vậy đi.”
…
Để biểu đạt thành ý mọi việc đều phải hết lòng cố gắng của thôn mình, Mộ Tranh đành phải tiếp nhận trọng trách trưởng thôn giao phó, chiêu đãi vị khách đặc biệt bằng lòng đến “Cứu khổ cứu nạn” thôn Hoa Điền bọn họ ─ Ngài đại luật sư này đây.
Cô quét dọn sạch sẽ phòng khách, tự mình trải đệm chăn sạch sẽ, chuyển cái quạt điện duy nhất của nhà vào, lại kiểm tra từng đồ dùng thường ngày, cô cho rằng mình đã chuẩn bị hoàn thiện mọi thứ, nhưng Quang Hy vẫn soi mói đủ cách.
“Cái gì đây? Cái sạp à? Ngay cả giường ngủ nhà cô cũng không có hả? Lại muốn tôi ngủ ở đây? Còn nữa, nơi này không có điều hòa hả? Đêm ngủ chẳng phải chết vì nóng sao?’’
“Nơi này buổi tối rất lạnh, dùng quạt điện là đủ rồi.”
“Phòng tắm đâu?”
“Ở bên kia.” Cô chỉ về một gian phòng bằng sắt nhỏ cách ngoài cửa sổ khoảng chừng hơn mười thước.
“Cái gì? Chỗ đó là phòng tắm?” Quang Hy thể hiện vẻ mặt khó chịu.
Mộ Tranh trợn mắt:
“Yên tâm, bên trong có đèn có nước, tôi cũng đã dọn dẹp thật sạch sẽ, sẽ không làm anh ngạt thở mà chết.”
Trời ạ, rốt cuộc mình đã đến cái nơi quái quỷ gì thế này?
Biểu tình của Quang Hy rõ ràng đang viết như vậy, Mộ Tranh nhìn mà bĩu môi châm chọc, không hổ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, thế mà anh còn rõ ràng có biểu cảm cường điệu bản thân có thể chịu khổ nữa chứ.
“Cô hừ cái gì?” Anh nghe thấy cô hừ nhẹ khinh thường mà lông mày nhướn lên.
“Không có gì, nếu không có việc gì muốn nói thì tôi đi nấu cơm đây.” Mộ Tranh không để ý tới anh ta.
“Này, cô…” Quang Hy đột nhiên vươn tay nắm bả vai cô, trong phút chốc thân thể cô chợt run lên. “Sao cô phản ứng lớn vậy?”
Anh làm cô hoảng sợ.
Đúng vậy, tại sao cô lại kích động như thế? Mộ Tranh cắn môi, chính là thời điểm khi anh chạm vào cô, cô lại có cảm giác giống như có một luồng điện chạy trong người.
“Sau này không được tùy tiện chạm vào tôi.” Cô bướng bỉnh tuyên bố, không muốn anh nhận ra trái tim cô đang rung động.
Quang Hy nghĩ cô cho rằng mình là sắc lang nên cực kỳ khó chịu.
“Người phụ nữ này, đừng cho rằng tôi chiếm tiện nghi của cô chứ? Làm ơn, tôi thấy chướng mắt bà cô nông thôn như cô.”
“Tôi biết, anh có vị hôn thê xinh đẹp rồi còn gì.” Giọng nói cô có mùi chua xót.
Anh sửng sốt: “Cô biết Dĩ Thiến?”
“Luật sư Nhậm gần đây nổi tiếng như vậy, khắp nơi đều biết tin tức bên lề của anh.”
“Không nghĩ tới nơi này tuy hẻo lánh nhưng cũng không lạc hậu thông tin!” Quang Hy cười như không. “Nếu như vậy, thì cô hẳn cũng biết lần gần đây nhất tôi vừa được tạp chí bầu là người đàn ông độc thân hoàng kim nhất.”
“Vậy thì sao?” Giọng nói của cô lạnh lùng.
“Thì sao? Cô không biết có thể chiêu đãi tôi là vinh hạnh à? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đó.”
Anh nghĩ rằng cô hy vọng xa vời bản thân sẽ là chim sẻ biến phượng hoàng sao? Mộ Tranh cười lạnh:
“Chính anh vừa rồi cũng nói, tôi chỉ là bà cô nông thôn, tự biết không trèo cao được loại quý công tử như anh, cho dù anh có được một trăm tờ tạp chí bầu chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim thì cũng không liên quan đến tôi.”
“Cô!”
Quang Hy nổi giận, cô gái này có thái độ nói chuyện thật đúng là làm người ta bực tức, càng tức là, anh không hiểu tại sao lại cứ để ý đến cô.
“Không có việc gì nữa thì tôi đi chuẩn bị bữa tối đây.”
Cô không để ý tới anh đang chán nản mà nhanh chóng bỏ đi.
…
Cơn tức giận này kéo dài đến lúc ăn cơm chiều, nó cũng không ảnh hưởng đến niềm tán thưởng tay nghề của Mộ Tranh.
Anh vốn tưởng rằng ở vùng nông thôn sẽ không có nguyên liệu gì đặc biệt, nhưng mỗi món ăn trên bàn đều có đủ sắc hương vị, hơn nữa vừa khéo đều là món anh thích ăn. Anh ăn rất ngon miệng, liên tục thêm hai chén cơm.
“Chú người ngoài hành tinh ơi, chú ăn nhiều thật đó.”
Tiểu Lạc tò mò:
“Có phải đói bụng lắm không ạ? Chú đã quên bổ sung năng lượng thủy tinh sao?”
“Năng lượng thủy tinh gì cơ?” Quang Hy khó hiểu.
“Tiểu Lạc, đừng nói nữa.” Mộ Tranh ý bảo con đừng nói nhiều. “Chú ấy không phải người ngoài hành tinh đâu.”
“Thật sự không phải ạ?” Tiểu Lạc chu miệng:
“Nhưng trên tay chú ấy đeo đồng hồ liên lạc mẹ nói mà.”
Cái gì? Mộ Tranh giật mình, đến bây giờ anh còn đeo đồng hồ cô tặng sao? Cô nhìn phía tay Quang Hy, nhưng trên tay anh không có gì cả, cô bất chợt cảm thấy mất mát, tự giễu mình không nên có hy vọng gì.
“Là thật đó!” Tiểu Lạc nhấn mạnh. “Lúc trước con rõ ràng có nhìn thấy, là chú đã cất đi khi đến đây ạ.”
“Cháu nói nhiều quá.” Quang Hy buông đũa, có ý xấu trêu chọc. “Rốt cuộc là di truyền từ mẹ hay ba thế?”
Mộ Tranh rùng mình, chưa kịp đáp lời thì Tiểu Lạc đã nói leo:
“Ba cháu là người ngoài hành tinh đó chú.” Tiểu Lạc kiêu ngạo tuyên bố. “Ba hiện giờ đang trở về hành tinh để báo cáo nhiệm vụ, chờ ba giải quyết xong sẽ quay về Trái đất tìm cháu đó.”
Cái quỷ gì vậy? Quang Hy nhướn mày nhìn Mộ Tranh làm cô cảm thấy xấu hổ.
“Tiểu Lạc, đừng nói nữa, con mau ăn cơm đi. Nè, sườn xào chua ngọt con thích nhất đó, ăn thêm mấy miếng đi con.”
“Dạ.”
Tiểu Lạc rất nghe lời cố gắng ăn cơm, miệng đầy hạt cơm, Mộ Tranh lấy khăn tay dịu dàng lau miệng cho Tiểu Lạc, lại nhặt lấy hạt cơm bỏ vào miệng mình.
Mẹ con hai người không coi người bên cạnh ra gì, Quang Hy thấy vậy không hiểu sao trống ngực đánh nhanh hơn, anh cũng không biết mình đang cảm động cái gì, chỉ là hơn phân nửa trí nhớ trống rỗng chưa bao giờ chạm tới của anh dường như đã nhớ lại, tuy rằng anh và mẹ mình xem như quan hệ nhã nhặn, nhưng chung quy vẫn như cách một tầng mỏng không đụng chạm đến nhau.
Nhưng Mộ Tranh lại ôm đầu con mình, cưng chiều đứa nhỏ, Tiểu Lạc cũng làm nũng mà hôn hai má mẹ.
Cảnh thân thiết thế này làm Quang Hy không khỏi hâm mộ, thậm chí ban đêm đi ngang cửa sổ gian phòng của hai mẹ con, anh cũng không nhịn được mà dừng chân nghe bọn họ nhẹ nhàng nói chuyện, tuy rằng đều là những lời nói ngớ ngẩn linh tinh như là người ngoài hành tinh hoặc năng lượng thủy tinh, nhưng anh nghe mà mỉm cười.
Mình bị bệnh thần kinh à?
Nhận ra mình bị luống cuống, Quang Hy rủa thầm trong lòng rồi vội vàng trở về phòng ngủ.
Hôm sau, Quang Hy chính thức bắt đầu phục vụ công ích, đến văn phòng cố vấn miễn phí cho người dân, trừ việc người dân tranh cãi ruộng đất, còn có không ít người xếp hàng chờ anh chủ trì công lý. Chẳng hạn như đứa trẻ nhà Trương Tam hái trộm quả mận thì nên làm gì bây giờ, Vương Ngũ luôn cãi nhau với vợ, hàng xóm cũng không thể kiện bọn họ làm ảnh hưởng trật tự à?
Đều là chút vấn đề lông gà vỏ tỏi nhàm chán, Quang Hy quả thực bị náo loạn đến nổi điên, nhưng vì tranh thủ tín nhiệm của người dân trong thôn để giúp cha vợ giải quyết rắc rối lớn, anh đành phải giả bộ bộ dạng sứ giả chính nghĩa, xử lý các việc tranh chấp theo lẽ công bằng.
Trong lúc đó, anh cũng nghe đến không ít lời ra tiếng vào về Mộ Tranh, người dân trong thôn biết anh hiện đang sống nhờ ở nhà cô, nên các bà tám có “thiện ý” cảnh báo anh, trăm ngàn lần đừng quá gần gũi với cô gái “không rõ lai lịch” kia.
“Cô ta ấy hả, sáu năm trước tới thôn chúng tôi, kết quả không đến mấy tháng đã to bụng, cũng không biết là của ai nữa.”
“Vốn mọi người đều nghi ngờ con trai dì Hoa, nhưng dì Hoa lại khăng khăng nói không phải, cũng phải thôi, nếu thật sự là con của Thác Dã thì đã sớm đưa Mộ Tranh lấy về nhà làm con dâu rồi.”
“Tôi nghe nói cô ta đi quyến rũ con nhà giàu, kết quả người ta không chịu nhận cô ta vào cửa, nên cô ta đành phải mang bụng bầu bỏ đi.”
“Đáng thương, bị đàn ông lừa.”
“Ai bị ai lừa còn không biết đâu! Nghe nói cô ta cũng không đứng đắn, bằng không một cô gái trẻ tuổi sao có thể chưa kết hôn đã mang thai? Đúng là bại hoại gia phong, chắc người nhà cô ta cũng bị mất mặt.”
“Được rồi, các bà đúng là bà tám mà, đừng ở đó nói huyên thuyên nữa.” Trưởng thôn nghe thấy rồi đi ra khuyên can. “Mộ Tranh cũng không đụng chạm tới các bà, mấy năm nay cũng chỉ trồng hoa bán hoa, nuôi sống bản thân với con à? Nói cô ấy không đứng đắn, vậy những năm gần đây, thôn ta cũng có không ít đàn ông muốn kết hôn với cô ấy, nhưng ngoại trừ Thác Dã, các bà xem cô ấy có gần gũi với người đàn ông nào khác không?”
“Cho nên tôi mới nói Thác Dã có vấn đề mà! Chỉ có dì Hoa đến chết cũng không thừa nhận con mình mê muội Mộ Tranh ─”
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Bát quái đặc sắc dừng ở đây, nhưng Quang Hy đã nghe được quá nhiều, cũng càng tò mò về bà chủ cho thuê nhà hơn, hóa ra cô đúng là chưa kết hôn đã làm mẹ, còn bị lan truyền tiếng xấu với cái tên đàn ông Hoa Thác Dã kia.
Cô gái nông thôn này rất được hoan nghênh thì phải.
Quang Hy không vui suy nghĩ, tâm tình buồn phiền hờn dỗi không thể tiêu tan.
“Tiểu Lạc, Tiểu Lạc!” Mộ Tranh ở nhà tìm con, tìm mọi nơi mà không thấy nên hơi lo lắng:
“Thằng bé này lại đi đâu rồi không biết?”
Bởi vì sức khỏe của Tiểu Lạc rất đặc biệt, nên từ nhỏ cô đã dạy dỗ nghiêm khắc, không được chạy khắp nơi giống những đứa trẻ khác, chỉ có đôi khi Tiểu Lạc không nghe lời mới lén lút chuồn đi chơi.
“Tiểu Lạc, con không muốn tiêm năng lượng thủy tinh à!” Cô hắng giọng gọi, đi ra ngoài phòng, vẫn không thấy bóng con đâu, sau đó, cô nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, thở dài một hơi rồi cười mở cánh cửa:
“Tiểu Lạc, hóa ra con ở đây…” Cô bỗng dừng lại, kinh hãi mở to mắt ra.
Trong phòng tắm, một người đàn ông lộ ra hoàn toàn, da thịt màu đồng, bọt nước đọng lại khóe mắt.
Là Quang Hy, anh đang tắm rửa, thân hình tựa như pho tượng Hy Lạp, đẹp trai mê người.
“Thì ra hứng thú của người mẹ độc thân là nhìn lén trai đẹp tắm rửa à?” Anh chế nhạo.
Mộ Tranh rùng mình, vội vàng dùng sức đóng sầm cửa lại, tay áp lên hai má nóng… Trời ơi! Cô vừa làm cái gì thế? Vừa thấy được toàn thân anh sao? Cô, cô, cô cô cô… Cái này là tội lớn đó!
Đang lúc cô không biết làm sao thì Quang Hy đẩy cửa, thản nhiên bước ra, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.
Cô sợ hãi xoay người đưa lưng về phía anh:
“Anh, anh mặc quần áo vào đi!”
“Phòng tắm của nhà cô nhỏ như vậy, tôi mặc quần áo sạch ở đâu đây?”
“Vậy anh… nhanh trở về phòng đi!”
“Xấu hổ gì chứ?” Cô càng e lệ, Quang Hy càng muốn trêu chọc cô. “Cô đừng nói với tôi, cô chưa từng thấy thân thể đàn ông đấy, con cũng sinh rồi, giả bộ trong sáng làm gì?”
“Anh…” Cô điên mất. “Ban ngày ban mặt tắm rửa làm gì?”
“Ai kêu mặt trời chỗ các người to quá làm gì? Trong phòng lại không có điều hòa, tôi không thích cảm giác toàn thân dính đầy mồ hôi.”
“Nhưng… Quên đi, tùy anh!” Cô tức giận còn muốn chạy thì anh đã giữ chặt tay cô lại. Cô lại nhạy cảm mà run cả người khiến anh không khỏi buồn cười:
“Gì chứ? Sợ tôi ăn cô vậy à?”
Cô nghe cái giọng điệu đùa giỡn này mà vừa thẹn vừa giận:
“Không phải đã cảnh cáo anh không được phép chạm vào tôi rồi sao?”
“Cô nghĩ tôi muốn chạm vào cô à?” Sắc mặt Quang Hy trầm xuống, tức giận khi cô nghĩ mình là sắc lang. “Tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, cô không phải đang tìm Tiểu Lạc à? Thằng bé ở chung với tôi.”
“Sao?” Cô ngạc nhiên quay đầu lại.
“Mẹ, con ở trong này.” Tiểu Lạc cười hì hì ló đầu từ trong phòng tắm ra. “Con tắm chung với chú người ngoài hành tinh ạ.”
“Hai người tắm chung?” Mộ Tranh ngây người, trong chớp mắt thấy một lớn một nhỏ ăn ý với nhau mà lòng có chút chua xót. “Tiểu Lạc, không phải mẹ đã nói với con đừng quấn chú Nhậm.”
“Không sao.” Quang Hy phóng khoáng tỏ vẻ không thèm để ý:
“Kỳ thật tôi phát hiện con cô rất thú vị.”
Tiểu Lạc thú vị? Mộ Tranh nhất thời kích động, không được, cô không thể để người đàn ông này gần gũi con, không thể mạo hiểm để bọn họ bồi dưỡng cảm tình:
“Mong anh về sau cách xa Tiểu Lạc ra một chút!”
“Cô nói cái gì?” Vẻ mặt Quang Hy thay đổi.
“Anh sẽ làm hư con tôi.” Cô tùy tiện kiếm đại một lý do rồi vội vàng kéo Tiểu Lạc. “Tiểu Lạc, đi với mẹ.”
“Nhưng…” Tiểu Lạc không tình nguyện, bé rất thích chú này.
“Này, người đàn bà kia! Cô bị sao vậy?” Quang Hy ảo não. “Tôi là ác ma hả? Hay là virus? Cô sợ tôi lây bệnh tật xấu cho con cô? Nghe nói bình thường cô không đưa Tiểu Lạc đi chơi, cô chăm sóc đứa trẻ thái quá rồi đó! Hiện tại nó đang đến tuổi hiếu động, nên cho thằng bé đi ra ngoài một chút thì có làm sao?’’
Sắc mặt Mộ Tranh trắng xanh. “Anh… Anh cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà dạy tôi?”
“Tôi không phải muốn dạy, chỉ là góp ý với cô thôi. Cô bảo vệ con thái quá, không bằng huấn luyện cho thằng bé tính độc lập.”
Vấn đề là, cô không thể không bảo vệ Tiểu Lạc, nếu không cô thực sự có khả năng mất con…
Mộ Tranh lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
“Tóm lại, tôi dạy con tôi thế nào cũng không cần anh quan tâm!”