Khúc nhạc này cất chưa toàn bộ ký ức của cô, cô với ba, cô với Quang Hy, giấc mộng thời thơ ấu và tình yêu say đắm của một thời tuổi trẻ, tất cả đều cuốn theo giai điệu du dương lắng đọng trong không gian.
Rất hạnh phúc cũng rất phiền muộn, rất vui vẻ mà cũng rất đau thương, cô từng có được rất nhiều và cũng mất đi rất nhiều, giờ đây, cũng là lúc nên dũng cảm nói lời tạm biệt.
Tạm biệt giấc mộng, tạm biệt tuổi thanh xuân, và cả tình yêu say đắm duy nhất mà cô không bỏ xuống được, tạm biệt tất cả.
Mộ Tranh đánh đàn, một lần lại một lần nữa, nước mắt nhỏ từng giọt trên phím đàn, thấm ướt bàn tay, rốt cuộc cô vẫn không khống chế được đầu ngón tay run run…
“Tại sao không chơi nữa?” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Mộ Tranh chấn động, tưởng là thầy giáo nhà trẻ nên hốt hoảng đứng dậy:
“Thực xin lỗi, mượn đàn dương cầm của mọi người lâu như vậy, tôi lập tức đưa Tiểu Lạc…” Cô dừng lại, ngạc nhiên phát hiện người đứng ở trước mặt lại là Quang Hy:
“Sao anh lại đến đây? Không phải anh đang vui vẻ ở bữa tiệc chia tay sao?”
“Tôi muốn gặp mặt hai người lần cuối trước khi đi.” Sắc mặt anh không chút thay đổi:
“Tiểu Lạc đâu?”
“Nó ở đằng kia.” Mộ Tranh chỉ về phía con trai đang cuộn mình ngủ rất yên bình bên góc phòng âm nhạc.
“Là nghe cô đánh đàn rồi ngủ à?”
“Ừ.”
“Rất giống tôi.”
“Hả?” Cô sửng sốt.
“Giống tôi năm đó, không phải sao?” Quang Hy nhìn thẳng cô, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy:
“Tôi cũng thường nghe cô đánh đàn rồi ngủ thiếp đi.”
“Anh…” Mộ Tranh kinh hãi, hai tay dùng sức đè chặt phím đàn dương cầm:
“Làm sao anh…”
“Tôi nhớ ra rồi.” Anh còn chua chát tuyên bố:
“Tuy rằng còn chưa thực hoàn chỉnh lắm, không nhớ được nhiều chuyện về cô, nhưng tôi cũng nhớ được vài chuyện, chúng ta quen nhau như thế nào, vụ biện luận trước toà án kia, còn lần cô nói phải rời khỏi tôi.”
“Quang Hy…”
Mộ Tranh cắn môi, đầu óc kinh hoàng suy nghĩ, vì sao ánh mắt của anh nhìn cô lại lạnh lùng như thế?
“Lương Mộ Tranh, tôi không bảo vệ cô được, phải không? Ngay cả chính Thánh Đức đường nhà mình còn không bảo vệ được, càng đừng nghĩ đến che chở cho cô, phải không? Tôi chỉ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, không chịu nổi khổ cực, đã vậy còn có thể liên lụy cô, phải không?”
Anh liên tiếp ép hỏi, từng câu từng chữ như nham thạch thiêu cháy lồng ngực cô.
Anh cũng đã từng nghĩ, ấn tượng sâu sắc nhất đó chính là lần cô đòi chia tay, lúc ấy, nhất định anh đã đau lòng lắm.
Hai mắt cô đẫm lệ sương mù:
“Quang Hy, anh hãy nghe em nói…”
Anh bỗng dưng đưa tay nắm chặt bả vai cô:
“Cô muốn nói gì? Cô còn muốn giày vò tôi như thế nào nữa? Những gì cô nói, còn chưa đủ hay sao?
Anh hận cô, thật sự hận cô, bởi vì năm đó, cô đã tổn thương anh sâu sắc:
“Thực xin lỗi, Quang Hy.”
“Không cần nói xin lỗi, cô không có lỗi với tôi!” Anh hét lên giận dữ, oán giận lay bả vai cô, có một luồng xúc động tưởng chừng muốn hung hăng tát cô một cái:
“Dù sao cô cũng đã dùng thân thể báo đáp tôi, không phải sao?”
“Em…”
“Không phải cô nói muốn sống những ngày an lành với Hoa Thác Dã sao? Mấy năm qua chuyện gì xảy ra?” Anh châm chọc:
“Vì sao con trai cô là đứa mồ côi ba, cô vẫn giống trước kia muốn cố gắng làm việc kiếm tiền? Hoa Thác Dã đâu? Sao hắn không bảo vệ cô? Tại sao không lấy cô về nhà làm thiếu phu nhân? Hắn…”
Quang Hy phút chốc run rẩy, hoảng sợ liếc mắt nhìn Tiểu Lạc đang ngủ ở góc phòng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, anh nhất thời không biết làm sao:
“Chẳng lẽ là bởi vì… Tiểu Lạc là con của tôi…”
“Không, không phải!” Mộ Tranh đoán được anh muốn nói gì, cô lo lắng cắt ngang:
“Anh đừng suy nghĩ lung tung.”
Nhưng cô càng giải thích, càng có vẻ giấu đầu hở đuôi, trong lòng Quang Hy biết rõ ràng, ánh mắt trong nháy mắt chất chứa trăm ngàn cảm xúc.
“Tiểu Lạc là con của tôi, đúng không?” Anh gằn từng tiếng chất vất, muốn đi về phía Tiểu Lạc.
Mộ Tranh vượt lên trước ngăn cản anh: “Cầu xin anh, Quang Hy.” Cô thê thảm lắc đầu: “Anh sắp kết hôn rồi.”
Lý do là vậy ư? Cô không cho anh nhận con, dù biết rõ quá khứ của bọn họ những vẫn lén lừa gạt không nói, trong khoảng thời gian này, không phải cô luôn coi anh thành thằng ngốc để đùa giỡn ư?
“Lương Mộ Tranh, xem như cô lợi hại.”
Quang Hy nắm chặt tay thành đấm, hận ý trong lồng ngực đang cháy rất mãnh liệt, người phụ nữ này, cô đã giẫm đạp lên tình yêu tuổi trẻ đơn thuần nhất của anh, cô cũng đã tự tay bóp chết tình yêu của anh:
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Anh muốn… như thế nào?” Sắc mặt cô trắng bệch.
Anh thản nhiên cong môi, mỉm cười giống như ác ma:
“Tiểu Lạc, nó được quyết định rồi!”
Mộ Tranh hoảng sợ, ngay lập tức cô hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, vội vàng ôm lấy con, Tiểu Lạc bừng tỉnh, dụi dụi mắt.
“Mẹ, sao vậy ạ?”
Mộ Tranh không đáp, một lòng thầm nghĩ muốn thoát khỏi Quang Hy, Quang Hy thảnh thơi theo phía sau cô, từng tiếng bước chân dội vào tai cô, giống như tiếng trống vang lên từ địa ngục.
Không được, cô không thể để anh cướp mất Tiểu Lạc, ai cũng không thể cướp con trai cô.
“Mẹ, là chú người ngoài hành tinh.”
Tiểu Lạc phát hiện Quang Hy đang ở phía sau, hưng phấn nhảy khỏi lòng mẹ, muốn chạy tới bên thần tượng mà nó sùng bái.
Mộ Tranh vội vàng giữ chặt con:
“Không được, Tiểu Lạc, chúng ta đi!”
“Vì sao? Mẹ, con muốn chơi với chú.”
“Không được!”
“Vì sao không được? Chú ơi, chú ơi!”
Tiểu Lạc khóc thét chói tai, tuy bé chỉ là một đứa trẻ, nhưng bé cũng cảm giác được sự dứt khoát khác thường của mẹ.
“Tiểu Lạc!”
Quang Hy nghe tiếng con kêu khóc, nhất thời đau lòng, anh đuổi theo, đoạt lấy đứa nhỏ trong tay Mộ Tranh.
Tiểu Lạc bổ nhào vào lòng anh:
“Chú ơi, vì sao mẹ không cho cháu chơi với chú vậy?”
“Bởi vì ta không phải chú của con.” Quang Hy vuốt ve đầu con.
“Không phải chú, vậy chú là ai?” Tiểu Lạc khờ khạo hai mắt đẫm lệ.
“Ba là ba của con.”
Trước mặt Mộ Tranh, Quang Hy trầm giọng tuyên bố với con. Anh không biết, lời này đối với cô mà nói, chẳng khác gì tiếng chuông báo tử.
Cô bất lực sững sờ tại chỗ, nhìn con trai vui vẻ nắm chặt tay Quang Hy, vừa cười lại nói, Tiểu Lạc vui đến phát điên, thần tượng mà nó sùng bái lại trở thành ba của nó, điều đó quả thực giống như một giấc mơ đẹp.
“Con chỉ biết, chỉ biết chú và ba nhất định có liên quan, chú với ba trong miêu tả của mẹ giống nhau như đúc, chú chính là ba cháu.” Hai mắt Tiểu Lạc sáng lên, giống như những đốm sao nhỏ.
“Đúng vậy, ba là ba của con.” Quang Hy trìu mến ôm con.
Không được như vậy, không được cướp đi Tiểu Lạc của cô, nó là bảo bối duy nhất của cô…
Mộ Tranh ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, đôi mắt cô đau đớn: “Tiểu Lạc, trở về đi con.”
“Mẹ, là ba mà, là ba đó!” Tiểu Lạc không biết mẹ nó đang đau lòng, chỉ vui vẻ hét lớn về phía cô.
Rốt cuộc cô cũng không thể nhịn được mà túm chặt tay Tiểu Lạc:
“Đi với mẹ, Tiểu Lạc, chúng ta đi!”
“Không được, mẹ, con chơi với ba cơ…”
“Đi với mẹ!”
Hai người một lớn một nhỏ ra sức kéo nhau, đột nhiên một cú đấm bay tới mạnh mẽ đánh về phía Quang Hy, anh liền ngã xuống đất.
Người vừa đến là Thác Dã, ở thời điểm nguy cấp anh tới giải nguy cho cô, cô như được lệnh đại xá, vội vàng ôm con rời đi.
…
“Không được! Mẹ, con muốn ở cùng ba, Tiểu Lạc muốn ba!”
“Anh ấy nói anh ấy muốn Tiểu Lạc, anh ấy muốn tranh quyền giám hộ Tiểu Lạc!”
Về nhà, Mộ Tranh thật vất vả dỗ con trai đang náo loạn trên giường, Thác Dã truy hỏi chân tướng, cô càng nói càng kích động:
“Làm sao bây giờ? Thác Dã, anh nói em nên làm gì bây giờ?”
“Mộ Tranh, em bình tĩnh một chút.”
Thác Dã giữ chặt bả vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, thấy tóc tai cô bù xù, hai mắt vô thần, anh đau lòng:
“Em đừng như vậy, chuyện gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết, không phải Nhậm Quang Hy muốn như thế nào thì như thế đó.”
“Nhưng anh ấy đã lấy tóc Tiểu Lạc đi làm xét nghiệm ADN rồi, chỉ cần có kết quả, anh ấy sẽ đưa lên toà… Em biết Quang Hy có thể, anh ấy là Luật sư, nếu muốn quyền giám hộ Tiểu Lạc, em nhất định sẽ bị anh ấy đoạt con mất.”
“Cho dù như vậy, còn có vị hôn thê kia của hắn thì sao, em nghĩ một thiên kim nhà giàu cao ngạo sẽ tình nguyện nuôi nấng con trai của người phụ nữ khác sao?”
“Nói không chừng cô ta sẽ?” Mộ Tranh bất an:
“Quang Hy nói cô ta là bác sĩ nhi khoa, rất thích trẻ con.”
“Con cái nhà người ta thì không sao, nhưng con của người đàn ông của mình và một người phụ nữ khác thì rất khó nói.” Thác Dã khuyên Mộ Tranh:
“Tóm lại trước hết em không được tuyệt vọng, phải bình tĩnh suy nghĩ, nhất định sẽ có cách.”
“Kỳ thật em đã nghĩ rồi.” Mộ Tranh vuốt nhẹ mái tóc hỗn độn:
“Biện pháp duy nhất, chính là em đưa Tiểu Lạc rời khỏi thôn Hoa Điền.”
“Em nói cái gì?” Thác Dã khiếp sợ:
“Ý của em là muốn để Nhậm Quang Hy không tìm được hai người?”
“Phải, đây là biện pháp tốt nhất.”
Vậy còn anh thì sao? Mẹ con họ rời khỏi thôn Hoa Điền, không phải anh cũng sẽ không được gặp họ sao? Không thể chăm sóc hai người, bảo anh làm sao có thể yên tâm đây?
“Không được, anh không tán thành.”
“Thác Dã…”
“Anh không thể để hai người rời khỏi tầm mắt của anh được!” Thác Dã mạnh mẽ tuyên bố, anh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng:
“Hơn nữa, nếu hai người rời khỏi thôn Hoa Điền, có thể đi đâu được? Tiểu Lạc có bệnh, em lại là phụ nữ chưa chồng phải chăm sóc mình lại còn thêm đứa con nhỏ bệnh tật, rất vất vả.”
“Em không sợ vất vả, sáu năm qua em đã vất vả quen rồi.”
“Nhưng anh lo!” Thác Dã oán giận trừng mắt nhìn Mộ Tranh. “Mấy năm nay em đã đủ khó khăn rồi, anh không muốn em tiếp tục chịu khổ, anh, anh…” Anh mím môi, ngập ngừng một lát rồi liều lĩnh thổ lộ lòng mình:
“Anh muốn chăm sóc cho hai người!”
Mộ Tranh sửng sốt.
“Anh muốn chăm sóc hai mẹ con em.” Thác Dã kiên định lặp lại, trân trọng hôn lên trán Mộ Tranh:
“Gả cho anh đi, Mộ Tranh.”
“Nhưng…” Mộ Tranh chần chừ, cô vẫn luôn coi anh là bạn tốt.
“Anh biết em chỉ coi anh là bạn bè.” Thác Dã mím môi tự giễu:
“Nhưng anh thích em, anh thích em lâu rồi, Mộ Tranh, anh sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được, nên không dám thổ lộ với em, nhưng bây giờ…” Anh gãi gãi đầu, dáng vẻ có chút bất ngờ:
“Em cũng cần anh có phải không, nếu chúng ta kết hôn, Tiểu Lạc sẽ có ba, có một gia đình hoàn chỉnh, cho dù lên toà, quan toà cũng có khả năng phán em nhận quyền giám hộ, đúng không?”
Như thế, dù sao với gia đình có đủ ba mẹ cũng hơn mồ côi ba, việc tranh quyền giám hộ tạm thời cũng có lợi.
“Em không thể lợi dụng anh như vậy.” Mộ Tranh buồn bã chau mày:
“Làm thế đối với anh rất không công bằng.”
“Lợi dụng anh đi, Mộ Tranh.” Thác Dã thản nhiên mỉm cười ngây ngốc. Sự si tình quanh quẩn của anh vẫn không giải thoát được:
“Anh rất vui vì có thể giúp được em, mặc kệ ra sao. Chỉ cần em cần anh, Hoa Thác Dã anh nhất định không từ chối.”
“Thác Dã, anh…”
Mộ Tranh thương tiếc nhìn anh, quả thật những năm gần đây, tình cảm anh đối với cô sâu nặng như thế nào, sao cô có thể không nhìn thấy? Chỉ là trái tim cô không thể mở lòng được.
“Em không cần lập tức trả lời anh, hãy suy nghĩ thật kỹ, anh có thể chờ.”
Nói xong, Thác Dã giống như sợ cô cự tuyệt ngay lập tức, mà vội vàng xoay người bỏ chạy.
Mộ Tranh xuất thần ngồi yên tại chỗ, không để ý tới Tiểu Lạc đang trốn ở một bên ló đầu ra nhìn.
…
Không xong rồi, không chừng mẹ thật sự sẽ lấy anh Thác Dã, còn ba thì làm sao bây giờ?
Tiểu Lạc nghe lén người lớn nói chuyện, vô cùng khẩn trương, bé không biết “quyền giám hộ” là gì, cũng không hiểu được cái gì gọi là “gia đình hoàn chỉnh”, bé chỉ biết là nếu mẹ với anh Thác Dã kết hôn, thì bé với ba nhất định sẽ bị chia rẽ.
Bé không cần, bé muốn có mẹ và ba, cả nhà cùng ở bên nhau.
Bé lấy đồng hồ ra xem, nghe nói là của ba để lại, là thông tin liên lạc, đáng tiếc bé nghiên cứu mấy ngày nay, vẫn không biết dùng như thế nào.
Nên hỏi ai đây? Tuyệt đối không thể hỏi mẹ, cũng không thể hỏi anh Thác Dã, vậy… Đúng rồi, đến hỏi ông trưởng thôn, ông ấy là người có tiếng nói nhất thôn này, ông ấy nhất định biết chiếc máy liên lạc dùng như thế nào.
Vì thế, một mình Tiểu Lạc ngồi trên xe công đi đến văn phòng trưởng thôn, trưởng thôn đang bận rộn, căn bản không để ý tới bé, bé lưỡng lự đứng bên ngoài, lại không ngờ nghe được một tin tức tốt.
Có mấy người dân trong thôn muốn lái xe đưa hoa tặng Luật sư tiên sinh đến Đài Bắc, Tiểu Lạc biết “Luật sư tiên sinh” chính là người ba ngoài hành tinh của bé, nên bé đã quyết định lén lút đi theo họ.
Bé trốn trong xe, đường đi Đài Bắc gập ghềnh lắc lư khiến đầu bé rất choáng váng, bé bỗng muốn nôn, nhưng cũng rất dũng cảm chịu đựng, nhất định không kêu khổ, không từ bỏ.
Vài giờ sau, xe tải rốt cuộc cũng dừng lại, nhóm thôn dân dỡ hoa xuống, bé cũng chuồn xuống xe, ở lễ đường dự tính sẽ cử hành hôn lễ, bé nhìn thấy người lạ, liền túm tay áo hỏi đối phương:
“Chú ơi chú có biết ba ngoài hành tinh của Tiểu Lạc ở đâu không?”
“Tiểu quỷ, cháu từ đâu tới đây?” Một người không kiên nhẫn hỏi nó:
“Chỗ này rất bề bộn nhiều việc, cháu đi chỗ khác chơi đi.”
Không hỏi được ba đang ở đâu, Tiểu Lạc có chút buồn bã, nhưng bé vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, bé tin rằng mình nhất định có thể tìm được ba, cuối cùng, bé gặp một người phụ nữ trung niên ăn vận sang trọng.
Bà chính là Phương Đức Dung, bà đang đặc biệt tranh thủ chút thời gian đến đây xem xét tình hình chuẩn bị hôn lễ, không ngờ lại bị một đứa trẻ kỳ quái quấn lấy.
“Người ngoài hành tinh gì? Cháu là con nhà nào? Ba mẹ cháu đâu?”
“Mẹ cháu không ở đây, cháu đang tìm ba ạ.” Tiểu Lạc ngây thơ thật thà trả lời.
Phương Đức Dung chăm chú nhìn đứa nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy diện mạo đứa nhỏ này có chút quen thuộc:
“Mẹ cháu là ai?”
“Mẹ cháu tên Lương Mộ Tranh, bà có quen sao?”
Lương Mộ Tranh! Phương Đức Dung ngạc nhiên, là cô gái từng mê hoặc đầu óc con trai bà? Cách xa sáu năm, tại sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện? Không phải là muốn phá hỏng hôn lễ của Quang Hy và Dĩ Thiến chứ?
Nghĩ đến đây, bà lấy lại vẻ mặt lạnh lùng đuổi Tiểu Lạc đi:
“Thằng bé này, cháu mau tránh ra! Nơi này không phải chỗ cháu nên đến.”
“Nhưng cháu muốn tìm ba.” Tiểu Lạc mếu máo, bộ dạng đáng thương này có phần làm cho người khác yêu thương.
Phương Đức Dung gần như mềm lòng, nhưng bà dằn lòng ép mình phải quyết tâm, rồi gọi bảo vệ đến:
“Đưa thằng bé này ra ngoài.”
“Không đâu!” Tiểu Lạc giãy dụa: “Cháu muốn tìm ba, ba… Hu hu…”
Một cảm giác đau đớn từ bụng dội đến, bỗng dưng bé ôm bụng lăn lộn, ngồi quỳ gối xuống.
“Này, cháu bé, cháu làm sao vậy?”
“Cháu… rất khó chịu…” Bé hoa mắt choáng váng không thở nổi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Phương Đức Dung kinh sợ mở to mắt nhìn, một lúc lâu sau, bà mới quay ra hét to:
“Mau gọi xe đưa thằng bé này đi bệnh viện.”