Lộ Nam Tâm lo lắng cho Cố Trầm Quang nên không có trở lại quá muộn, khoảng xế chiều đã trở lại.
Đẩy cửa đi vào, Cố Trầm Quang đang xem tài liệu. Da anh vốn trắng noãn, giờ phút này ngồi giữa phòng bệnh trắng tinh, bên người là ánh nắng chiều tà ấm áp, cả người nhàn nhã dựa vào gối, giộng như là bức tranh thủy mặc được họa sư tỉ mỉ phát họa, dịu dàng thấm vào, trong sạch lạnh nhạt.
Trái tim Lộ Nam Tâm đập mạnh.
Từ nhỏ nhìn đến lớn, lâu như vậy, vẫn sẽ thỉnh thoảng liền bị bộ dáng của anh mê hoặc.
Thật là đẹp mắt.
Cố Trầm Quang nghe thấy tiếng động nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy đôi mắt trong suốt to tròn của cô gái nhỏ, vui vẻ không hề che giấu, cười híp mắt chăm chú nhìn anh.
Cố Trầm Quang bật cười, đặt tài liệu trong tay qua một bên, “Trở lại rồi?” Ánh mắt quét qua hai tay trống không của cô, “Đi dạo phố như thế nào lại không mua đồ?”
Lộ Nam Tâm chạy chậm tới, cởi giày leo lên giường, vén chăn của anh ra, chui vào làm ổ trong ngực anh. “Không có thứ gì muốn mua, liền không mua.”
Hơn nữa đang gặp ngày lễ Quốc Khánh, người đi dạo trung tâm mua sắm đặc biệt nhiều. Mặc dù cửa hàng bán sản phẩm cao cấp rất nhiều, nhưng mà Dịch Sở chê ồn ào, kéo cô đi đến quán thường hay đi, uống một ly cà phê buổi trưa rồi về.
Cố Trầm Quang không lên tiếng, khẽ vuốt đầu cô.
Lộ Nam Tâm cũng không nói chuyện, yên lặng dựa vào người anh, thoải mái đến mức không nhịn được mà nheo mắt lại. Hồi lâu, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày một cái. “Còn 3 ngày nữa là phải đi học.”
Thật là nhanh, cảm giác còn chưa ở cùng anh được bao lâu, liền lại rời đi.
Cố Trầm Quang cũng đồng cảm. Anh suy nghĩ hai giây, nói ra quyết định của bản thân thật lâu trước kia đã đưa ra. “Buổi tối bảo bối về nhà ở, buổi sáng liền đến trường. Phòng ký túc xá bên trường học cũng giữ lại, buổi trưa có thời gian có thể nghỉ ngơi ở đó.”
Lộ Nam Tâm ngẩn ra: "Về nhà ở?"
Cố Trầm Quang rũ mắt nhìn cô, “Ừ, khoảng cách từ trường học của bảo bối cách công ty luật và nhà trọ cũng rất gần. Anh tan việc sẽ đến đón bảo bối, sau đó cùng nhau về nhà.”
Anh vẫn còn đang dịu dàng vuốt tóc của cô, nhìn chiếc kẹp tóc đính đá màu xanh nhạt trên đỉnh đầu cô, khẽ cười lên.
Đầu Lộ Nam Tâm tựa vào trong ngực anh, nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của anh. Thật ra thì không cần suy nghĩ, có thể ngày ngày về nhà gặp mặt anh, cô chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà…..
"Anh không cần tới đón em, tự em có thể ngồi tàu điện ngầm về nhà, dù sao cũng không xa."
Mỗi đêm trời tối ngồi xe của anh về nhà, không chừng ngày nào đó, trường học đột nhiên tung ra tin đồn có một nữ sinh không biết liêm sỉ được đại gia bao nuôi lên đầu tạp chí.
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được.”
5 giờ tan học, thật ra cũng không muộn. Một mình trở về nhà cũng an toàn.
Vì vậy không khí trở lại yên lặng, hai người cũng hưởng thụ không khí như vậy. Buổi chiều yên tĩnh, không có việc gì làm, liền ôm người mình yêu, vùi trong chăn, hưởng thụ ánh nắng chiều tà.
Năm tháng tĩnh lặng, có thể khuynh nửa tòa thành.
Nhưng cố tình có người không hề biết điều chạy tới quấy rầy.
Cố Trầm quang nhìn người đang đứng bên mép giường, lại nhìn một chút bảo bối nhỏ đang ôm trong ngực cùng cửa phòng đóng chặc, sắc mặt âm trầm.
Phương Tuấn Thừa giả bộ không nhìn thấy, cứ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên mép giường, líu lo: “Cố Trầm Quang, không phải tôi nói cậu, loại chuyện trọng sắc khinh bạn như vậy, cậu thật là làm càng ngày càng rõ ràng.”
Vẻ mặt Cố Trầm Quang không biểu tình. “Tôi chỉ đang dùng hành động để nhắc nhở cậu. Thăm bệnh cần phải xem thời gian.”
Lông mày Phương Tuấn Thừa dựng lên, cười tà nói: “Cho nên tôi không có chọn buổi tối.”
"......"
Cố Trầm Quang quét mắt một cái, đầy sự uy hiếp đe dọa. Phương Tuấn thừa lập tức nhún vai, buông tay: “Được rồi được rồi, trách tôi trách tôi…. Chủ yếu là vừa nhận được thông báo của cấp trên, phải nhận một nhiệm vụ. Tôi sợ nhất thời không về được liền muốn mang đồ đưa tới cho cậu trước.”
Cố Trầm Quang yên lặng một chút, vẻ mặt trầm tĩnh, lần nữa mở miệng giọng có chút thấp: "Nhiệm vụ rất nguy hiểm?"
Giống như nhau, mỗi lần điều động nhiệm vụ cần đến Phương Tuấn Thừa cùng lính của hắn, mười lần thì có chín là là cực kỳ nguy hiểm.
"Cũng may,” Phương Tuấn Thừa mang theo sự tiêu sái có được từ trong chiến đấu lâu dài trong tuyến đầu sống chết nói: “Mỗi lần đều là chuyện như vậy, nhiều lắm là giao nộp cái mạng này thôi.”
Thân là một quân nhân, hắn không có lúc nào là không chuẩn bị vì nước hy sinh.
Không có điểm giác ngộ này, cũng không trử thành bộ đội đặc chủng. Nếu không đến lúc đó, trên chiến trường chân ướt chân ráo, hại người hại mình.
Cố Trầm Quang khẽ nhíu mày, biết không thể hỏi nhiều, nhìn về phía Phương Tuấn Thừa, nghiêm túc nói: "Chú ý an toàn."
"Yên tâm." Phương Tuấn Thừa khoát tay cười cười.
Ánh mắt của hắn quét qua đống tài liệu trong tay Cố Trầm Quang, dừng lại một chút, phiền não nheo mắt lại, xen lẫn cảm xúc phức tạp, vòng vo đề tài: “Trầm Quang, tôi thật sự không nghĩ tới, sẽ là hắn.”
Cố Trầm Quang trầm mặc chốc lát: "Tôi cũng vậy không nghĩ tới.”
Phương Tuấn Thừa tự cười nhạo, nói: “Từ lúc cậu bắt đầu để tôi điều tra chuyện này, tôi còn đang suy nghĩ: Cố Trầm Quang, CMN đầu óc cậu có bệnh đúng không? Như thế nào người này cũng hoài nghi? Đó là người anh cùng lớn lên từ nhỏ của tôi. Sau đó, tôi bắt gặp hắn một lần, nào sợ còn chưa có chứng cứ gì, nhưng mà tôi cũng biết, có lẽ cậu đã đúng.”
Từ sau khi trưởng thành, Phương Tuấn Thừa liền ở trong quân đội. Trong đại viện trừ Cố Trầm Quang, những người còn lại căn bản cũng chỉ còn dừng lại trong trí nhớ khi còn bé. Thời điểm Cố Trầm Quang bắt đầu muốn hắn điều tra Chu Chấn Quang, hắn đặc biệt khiếp sợ. Vì thế liền cố ý tự mình đi nhìn Chu Chấn Quang.
Sau đó cũng biết, bất luận suy đoán của Cố Trầm Quang là đúng hay sai, người này cũng không còn là bộ dáng lúc nhỏ nữa.
Cố Trầm Quang hơi cong môi một cái: "Nói thế nào?"
Ánh mắt Phương Tuấn thừa nhìn về phía anh, ánh mắt tinh chuẩn tĩnh táo, mang theo sự bình tĩnh cùng mạnh mẽ duy nhất thuộc về người lính, nói: “Trực giác. Trực giác của người lính.”
Ở trên chiến trường, phán đoán của người lính đặc biệt chính xác, thường là vũ khí sắc bén quyết định sống chết.
Cố Trầm Quang cười, đón lấy ánh mắt của Phương Tuấn Thừa. “Đây chính là điểm khác nhau giữa bộ đội đặc chủng cùng luật sư. Cậu dựa vào trực giác, tôi dựa vào chứng cứ.”
Không thể nói cái nào cao minh hơn, nhưng đều là đứng ở góc độ trung tâm nghề nghiệp người giết Thần, giết Phật. Lúc bộ đội đặc chủng gặp khó khăn không đủ thời gian để thu thập chứng cớ, mà luật sư dựa vào chữ viết để quyết định số tuổi, không thể rời bỏ chứng cớ.
Sở dĩ anh cảm thấy là nhà họ Chu, không chỉ dựa vào trực giác của một luật sư, mà còn có căn cứ chính xác nhiều năm anh điều tra tích lũy. Giấy trắng mực đen, không cách nào cãi lại.
Phần này chứng cứ này không đủ để tố cáo Chu Chấn Quang lên tòa án, lại đủ để Cố Trầm Quang thăm dò được sự thật.
Phương Tuấn Thừa nhíu mày, càm nhếch về phía xấp tài liệu thật dài, “Cho nên không phải tôi đang đưa chứng cứ tới cho cậu hay sao?”
Cố Trầm Quang rũ mắt nhìn về phía đống đồ kia, trầm mặc mấy giây, không có ngẩng đầu, thấp giọng hỏi người bạn thân nhất của mình: “Tuấn Thừa, cậu mâu thuẫn sao?”
Đều là những người anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thời điểm cậu làm những chuyện này, có từng mâu thuẫn hay không?
Phương Tuấn Thừa lắc đầu: "Không có."
Cố Trầm Quang ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thứ nhất, cậu muốn tôi giúp một tay, tôi không thể nào không giúp. Luận giao tình, một trăm Chu Chấn Quang cũng không bằng cậu.” Phương Tuấn Thừa dừng một chút, chậm rãi nheo mắt lại, giống như là nhớ lại. “Thứ hai, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ, thời điểm mọi người phản đối tôi thi vào bộ đội đặc chủng, là anh Lộ đứng ra nói với tôi: Muốn làm chuyện gì thì phải đi làm, dùng tim của mình nghĩ, không cần chờ ngày sau mới hối hận.”
“Anh ấy nói: Tuấn Thừa, em nhìn anh, anh hiện tại từng làm ra một chuyện hối hận. Loại cảm giác này, sống không bằng chết. Anh ấy nói: Tuấn Thừa, em đừng để bản thân làm ra chuyện phải hối hận. Sẽ rất đau khổ.”
"Sau đó, anh ấy đã giúp tôi thuyết phục cha tôi. Tiếp theo nữa, lão tử một đường treo đầu trên dây lưng quần đến bây giờ, bị vô số lần tổn thương, nhưng cho tới bây giờ cũng không có hối hận qua.”
Cho nên Lộ Thịnh Minh đối với hắn, có ý nghĩa rất phi phàm. Là bạn bè, cũng là người thầy lúc đầu.
......
Ngày đó, trước khi Phương Tuấn Thừa đi đã nói: “Tôi có thể nhìn bạn gái cậu một cái hay không?”
Cố Trầm Quang ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm gì?"
Phương Tuấn Thừa cười, “Lúc trước anh Lộ nói cho tôi biết, anh ấy có một người mà anh ấy rất thích, rất thích, thích đến mức hận không thể vì cô ấy chinh phục cả thế giới. Tôi muốn nhìn một chút, đứa nhỏ được người anh ấy thích sinh ra.”
Hắn thật rất muốn trông thấy.
Ánh mắt Cố Trầm Quang nhìn về phía cửa phòng đóng chặt đã lâu, tưởng tượng bóng dáng nắm tay vo tròn bên trong, giữa lông mày không tự chủ tản ra nét dịu dàng.
"Được."
Đẩy cửa đi vào, Cố Trầm Quang đang xem tài liệu. Da anh vốn trắng noãn, giờ phút này ngồi giữa phòng bệnh trắng tinh, bên người là ánh nắng chiều tà ấm áp, cả người nhàn nhã dựa vào gối, giộng như là bức tranh thủy mặc được họa sư tỉ mỉ phát họa, dịu dàng thấm vào, trong sạch lạnh nhạt.
Trái tim Lộ Nam Tâm đập mạnh.
Từ nhỏ nhìn đến lớn, lâu như vậy, vẫn sẽ thỉnh thoảng liền bị bộ dáng của anh mê hoặc.
Thật là đẹp mắt.
Cố Trầm Quang nghe thấy tiếng động nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy đôi mắt trong suốt to tròn của cô gái nhỏ, vui vẻ không hề che giấu, cười híp mắt chăm chú nhìn anh.
Cố Trầm Quang bật cười, đặt tài liệu trong tay qua một bên, “Trở lại rồi?” Ánh mắt quét qua hai tay trống không của cô, “Đi dạo phố như thế nào lại không mua đồ?”
Lộ Nam Tâm chạy chậm tới, cởi giày leo lên giường, vén chăn của anh ra, chui vào làm ổ trong ngực anh. “Không có thứ gì muốn mua, liền không mua.”
Hơn nữa đang gặp ngày lễ Quốc Khánh, người đi dạo trung tâm mua sắm đặc biệt nhiều. Mặc dù cửa hàng bán sản phẩm cao cấp rất nhiều, nhưng mà Dịch Sở chê ồn ào, kéo cô đi đến quán thường hay đi, uống một ly cà phê buổi trưa rồi về.
Cố Trầm Quang không lên tiếng, khẽ vuốt đầu cô.
Lộ Nam Tâm cũng không nói chuyện, yên lặng dựa vào người anh, thoải mái đến mức không nhịn được mà nheo mắt lại. Hồi lâu, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày một cái. “Còn 3 ngày nữa là phải đi học.”
Thật là nhanh, cảm giác còn chưa ở cùng anh được bao lâu, liền lại rời đi.
Cố Trầm Quang cũng đồng cảm. Anh suy nghĩ hai giây, nói ra quyết định của bản thân thật lâu trước kia đã đưa ra. “Buổi tối bảo bối về nhà ở, buổi sáng liền đến trường. Phòng ký túc xá bên trường học cũng giữ lại, buổi trưa có thời gian có thể nghỉ ngơi ở đó.”
Lộ Nam Tâm ngẩn ra: "Về nhà ở?"
Cố Trầm Quang rũ mắt nhìn cô, “Ừ, khoảng cách từ trường học của bảo bối cách công ty luật và nhà trọ cũng rất gần. Anh tan việc sẽ đến đón bảo bối, sau đó cùng nhau về nhà.”
Anh vẫn còn đang dịu dàng vuốt tóc của cô, nhìn chiếc kẹp tóc đính đá màu xanh nhạt trên đỉnh đầu cô, khẽ cười lên.
Đầu Lộ Nam Tâm tựa vào trong ngực anh, nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của anh. Thật ra thì không cần suy nghĩ, có thể ngày ngày về nhà gặp mặt anh, cô chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà…..
"Anh không cần tới đón em, tự em có thể ngồi tàu điện ngầm về nhà, dù sao cũng không xa."
Mỗi đêm trời tối ngồi xe của anh về nhà, không chừng ngày nào đó, trường học đột nhiên tung ra tin đồn có một nữ sinh không biết liêm sỉ được đại gia bao nuôi lên đầu tạp chí.
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được.”
5 giờ tan học, thật ra cũng không muộn. Một mình trở về nhà cũng an toàn.
Vì vậy không khí trở lại yên lặng, hai người cũng hưởng thụ không khí như vậy. Buổi chiều yên tĩnh, không có việc gì làm, liền ôm người mình yêu, vùi trong chăn, hưởng thụ ánh nắng chiều tà.
Năm tháng tĩnh lặng, có thể khuynh nửa tòa thành.
Nhưng cố tình có người không hề biết điều chạy tới quấy rầy.
Cố Trầm quang nhìn người đang đứng bên mép giường, lại nhìn một chút bảo bối nhỏ đang ôm trong ngực cùng cửa phòng đóng chặc, sắc mặt âm trầm.
Phương Tuấn Thừa giả bộ không nhìn thấy, cứ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên mép giường, líu lo: “Cố Trầm Quang, không phải tôi nói cậu, loại chuyện trọng sắc khinh bạn như vậy, cậu thật là làm càng ngày càng rõ ràng.”
Vẻ mặt Cố Trầm Quang không biểu tình. “Tôi chỉ đang dùng hành động để nhắc nhở cậu. Thăm bệnh cần phải xem thời gian.”
Lông mày Phương Tuấn Thừa dựng lên, cười tà nói: “Cho nên tôi không có chọn buổi tối.”
"......"
Cố Trầm Quang quét mắt một cái, đầy sự uy hiếp đe dọa. Phương Tuấn thừa lập tức nhún vai, buông tay: “Được rồi được rồi, trách tôi trách tôi…. Chủ yếu là vừa nhận được thông báo của cấp trên, phải nhận một nhiệm vụ. Tôi sợ nhất thời không về được liền muốn mang đồ đưa tới cho cậu trước.”
Cố Trầm Quang yên lặng một chút, vẻ mặt trầm tĩnh, lần nữa mở miệng giọng có chút thấp: "Nhiệm vụ rất nguy hiểm?"
Giống như nhau, mỗi lần điều động nhiệm vụ cần đến Phương Tuấn Thừa cùng lính của hắn, mười lần thì có chín là là cực kỳ nguy hiểm.
"Cũng may,” Phương Tuấn Thừa mang theo sự tiêu sái có được từ trong chiến đấu lâu dài trong tuyến đầu sống chết nói: “Mỗi lần đều là chuyện như vậy, nhiều lắm là giao nộp cái mạng này thôi.”
Thân là một quân nhân, hắn không có lúc nào là không chuẩn bị vì nước hy sinh.
Không có điểm giác ngộ này, cũng không trử thành bộ đội đặc chủng. Nếu không đến lúc đó, trên chiến trường chân ướt chân ráo, hại người hại mình.
Cố Trầm Quang khẽ nhíu mày, biết không thể hỏi nhiều, nhìn về phía Phương Tuấn Thừa, nghiêm túc nói: "Chú ý an toàn."
"Yên tâm." Phương Tuấn Thừa khoát tay cười cười.
Ánh mắt của hắn quét qua đống tài liệu trong tay Cố Trầm Quang, dừng lại một chút, phiền não nheo mắt lại, xen lẫn cảm xúc phức tạp, vòng vo đề tài: “Trầm Quang, tôi thật sự không nghĩ tới, sẽ là hắn.”
Cố Trầm Quang trầm mặc chốc lát: "Tôi cũng vậy không nghĩ tới.”
Phương Tuấn Thừa tự cười nhạo, nói: “Từ lúc cậu bắt đầu để tôi điều tra chuyện này, tôi còn đang suy nghĩ: Cố Trầm Quang, CMN đầu óc cậu có bệnh đúng không? Như thế nào người này cũng hoài nghi? Đó là người anh cùng lớn lên từ nhỏ của tôi. Sau đó, tôi bắt gặp hắn một lần, nào sợ còn chưa có chứng cứ gì, nhưng mà tôi cũng biết, có lẽ cậu đã đúng.”
Từ sau khi trưởng thành, Phương Tuấn Thừa liền ở trong quân đội. Trong đại viện trừ Cố Trầm Quang, những người còn lại căn bản cũng chỉ còn dừng lại trong trí nhớ khi còn bé. Thời điểm Cố Trầm Quang bắt đầu muốn hắn điều tra Chu Chấn Quang, hắn đặc biệt khiếp sợ. Vì thế liền cố ý tự mình đi nhìn Chu Chấn Quang.
Sau đó cũng biết, bất luận suy đoán của Cố Trầm Quang là đúng hay sai, người này cũng không còn là bộ dáng lúc nhỏ nữa.
Cố Trầm Quang hơi cong môi một cái: "Nói thế nào?"
Ánh mắt Phương Tuấn thừa nhìn về phía anh, ánh mắt tinh chuẩn tĩnh táo, mang theo sự bình tĩnh cùng mạnh mẽ duy nhất thuộc về người lính, nói: “Trực giác. Trực giác của người lính.”
Ở trên chiến trường, phán đoán của người lính đặc biệt chính xác, thường là vũ khí sắc bén quyết định sống chết.
Cố Trầm Quang cười, đón lấy ánh mắt của Phương Tuấn Thừa. “Đây chính là điểm khác nhau giữa bộ đội đặc chủng cùng luật sư. Cậu dựa vào trực giác, tôi dựa vào chứng cứ.”
Không thể nói cái nào cao minh hơn, nhưng đều là đứng ở góc độ trung tâm nghề nghiệp người giết Thần, giết Phật. Lúc bộ đội đặc chủng gặp khó khăn không đủ thời gian để thu thập chứng cớ, mà luật sư dựa vào chữ viết để quyết định số tuổi, không thể rời bỏ chứng cớ.
Sở dĩ anh cảm thấy là nhà họ Chu, không chỉ dựa vào trực giác của một luật sư, mà còn có căn cứ chính xác nhiều năm anh điều tra tích lũy. Giấy trắng mực đen, không cách nào cãi lại.
Phần này chứng cứ này không đủ để tố cáo Chu Chấn Quang lên tòa án, lại đủ để Cố Trầm Quang thăm dò được sự thật.
Phương Tuấn Thừa nhíu mày, càm nhếch về phía xấp tài liệu thật dài, “Cho nên không phải tôi đang đưa chứng cứ tới cho cậu hay sao?”
Cố Trầm Quang rũ mắt nhìn về phía đống đồ kia, trầm mặc mấy giây, không có ngẩng đầu, thấp giọng hỏi người bạn thân nhất của mình: “Tuấn Thừa, cậu mâu thuẫn sao?”
Đều là những người anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thời điểm cậu làm những chuyện này, có từng mâu thuẫn hay không?
Phương Tuấn Thừa lắc đầu: "Không có."
Cố Trầm Quang ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thứ nhất, cậu muốn tôi giúp một tay, tôi không thể nào không giúp. Luận giao tình, một trăm Chu Chấn Quang cũng không bằng cậu.” Phương Tuấn Thừa dừng một chút, chậm rãi nheo mắt lại, giống như là nhớ lại. “Thứ hai, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ, thời điểm mọi người phản đối tôi thi vào bộ đội đặc chủng, là anh Lộ đứng ra nói với tôi: Muốn làm chuyện gì thì phải đi làm, dùng tim của mình nghĩ, không cần chờ ngày sau mới hối hận.”
“Anh ấy nói: Tuấn Thừa, em nhìn anh, anh hiện tại từng làm ra một chuyện hối hận. Loại cảm giác này, sống không bằng chết. Anh ấy nói: Tuấn Thừa, em đừng để bản thân làm ra chuyện phải hối hận. Sẽ rất đau khổ.”
"Sau đó, anh ấy đã giúp tôi thuyết phục cha tôi. Tiếp theo nữa, lão tử một đường treo đầu trên dây lưng quần đến bây giờ, bị vô số lần tổn thương, nhưng cho tới bây giờ cũng không có hối hận qua.”
Cho nên Lộ Thịnh Minh đối với hắn, có ý nghĩa rất phi phàm. Là bạn bè, cũng là người thầy lúc đầu.
......
Ngày đó, trước khi Phương Tuấn Thừa đi đã nói: “Tôi có thể nhìn bạn gái cậu một cái hay không?”
Cố Trầm Quang ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm gì?"
Phương Tuấn Thừa cười, “Lúc trước anh Lộ nói cho tôi biết, anh ấy có một người mà anh ấy rất thích, rất thích, thích đến mức hận không thể vì cô ấy chinh phục cả thế giới. Tôi muốn nhìn một chút, đứa nhỏ được người anh ấy thích sinh ra.”
Hắn thật rất muốn trông thấy.
Ánh mắt Cố Trầm Quang nhìn về phía cửa phòng đóng chặt đã lâu, tưởng tượng bóng dáng nắm tay vo tròn bên trong, giữa lông mày không tự chủ tản ra nét dịu dàng.
"Được."