Trong nháy mắt nhìn thấy Lộ Nam Tâm, Phương Tuấn Thừa có chút bỗng nhiên bị lỗi giác. Giống như người anh trai ôn hòa như ngọc chưa từng mất, đang vui vẻ thản nhiên đứng trước mặt hắn, nói cho hắn biết, đừng để bản thân hối hận.
Ngược lại cô thật sự là đứa bé của anh ấy.
Thật ra thì Phương Tuấn Thừa có kích động muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng mà ánh mắt Cố Trầm Quang bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn liền không dám. Hốc mắt hơi nóng, hắn liều mạgn kiềm chế kích động muốn bước lên, dịu dàng cười cười: “Cô gái nhỏ, xin chào…… Tôi là bạn của cha cháu.”
Lộ Nam Tâm đứng lên, hơi cong khóe mắt, hé miệng cười: “Chào chú.”
Cố Trầm Quang nghe vậy, lông mày khẽ động. Phương Tuấn Thừa bên cạnh hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với anh, cười híp mắt liếc về phía anh một cái, mười phần mang ý chế nhạo.
Cố Trầm Quang đảo mắt, làm như không nhìn thấy.
Phương Tuấn Thừa lại nhìn Lộ Nam Tâm, cố gắng hết sức mỉm cười thật hiền hòa, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Sau này nếu cháu có chuyện gì có thể tìm chú, chú rất lợi hại, có thể đuổi người xấu bỏ chạy nha.”
......
Cố Trầm Quang nhẹn lời, ghét bỏ liếc Phương Tuấn Thừa một cái, cậu ta cho là đang dụ dỗ con nít 3 tuổi hay sao?
Lộ Nam Tâm cũng cảm thấy chú Phương này nói chuyện thật là hài hước, khẽ ho khan một tiếng, suy nghĩ một chúy, liền cười híp mắt trả lời: “Vậy cảm ơn chú Lợi Hại, sau này nếu cháu nhặt được một đồng tiền nào bên lề đường, nhất định sẽ giao cho chú.”
Phương Tuấn Thừa:"......"
Hắn thầm hung hơn liếc Cố Trầm Quang một cái. Một đứa bé ngoan lại bị cậu dạy hư rồi!
Phương Tuấn Thừa cố kéo ra nụ cười, cứng ngắt đáp lại: “…..Được, chờ đến lễ mừng năm mới sẽ cho cháu tiền mừng tuổi.”
......
Hai người ra cửa, Phương Tuấn Thừa có thể nói là rất hưng phấn, thọt thọt Cố Trầm Quang: “Gọi một tiếng chú coi nào.”
"......."
Cố Trầm Quang nghiêng người liếc nhìn Phương Tuấn Thừa một cái, không để ý.
"Ách......" Phương Tuấn Thừa không vui, lập lại: “Gọi chú!"
Cố Trầm Quang tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ.
"Cố Trầm Quang, cậu không đúng rồi, bà xã nhỏ của cậu cũng gọi tôi là chú. Thế nào, không ngờ cậu cùng bà xã nhỏ của cậu lại không phải cùng một thế hệ nha?”
"......"
Rốt cuộc Cố Trầm Quang cũng dừng bước, xoay người lại, nhìn Phương Tuấn Thừa.
Phương Tuấn Thừa: “Gọi chú!”
Cố Trầm Quang khẽ cười một tiếng: “Chứng vọng tưởng, thật sự phải trị.”
Sau đó anh liền xoay người, tiễn khách.
Phương Tuấn Thừa: “....." Được, cậu giỏi!
————
3 ngày sau, Lộ Nam Tâm trở về trường học, Cố Trầm Quang một mình ở lại bệnh viện, sửa sang lại tài liệu đã điều tra được.
Bác sĩ dặn, ít nhất còn phải tĩnh dưỡng nửa tháng.
Khoảng xế chiều, Lê Tích đến, chuẩn bị dẫn anh đến nhà họ Chu.
Cố Trầm Quang lắc đầu:"Chờ một chút."
"Sao vậy?"
Cố Trầm Quang khép laptop lại, giọng điệu bình tĩnh, lại ẩn chứa lưỡi dao, cặp mắt khẽ nheo lại. “Thời cơ tốt nhất để đánh bại kẻ địch cũng không phải là giữa lúc sấm chớp điện quang sau khi sự việc xảy ra. Mà là ở thời điểm hắn cho là bản thân đã thành công.”
Đắc ý sẽ làm cho người ta lơi lỏng tất cả đề phòng.
Lê Tích gật đầu một cái: “Có lý, vậy cậu muốn lúc nào thì đi?”
"Nửa tháng sau, tôi bay một chuyến đến Mỹ, trở lại hẳng nói."
Lê Tích suy nghĩ một chút: “Được...... Nhưng sao cậu lại muốn đi Mỹ? Có tiến triển?"
"Ừ.” Cố Trầm Quang đưa một xấp tài liệu qua cho Lê Tích. “Có manh mối về công ty rửa tiền.”
Lê Tích đưa tay nhận lấy, tiện tay lật xem. “Làm sao tra ra được? Sư huynh cậu giúp đỡ?”
Cố Trầm Quang gật đầu. “Anh ấy biết tôi xảy ra tai nạn xe cộ.”
A….. Lê Tích sáng tỏ: “Đau lòng? Tiểu học đệ được anh ta thổi phồng trong lòng bàn tay, cảm thấy tiền đồ vô lượng, lại có người can đảm dám ám hại?”
Cố Trầm Quang cười một tiếng, không lên tiếng.
"Không đúng......" Lê Tích lóe lên suy nghĩ, nhìn về phía người đàn ông không hề lo lắng chút nào đang dựa nửa người trên giường, “Anh ta ở nước Mỹ xa như vậy, làm sao biết được? Có phải cậu…..”
"Có phải cái gì?”
Lê Tích ho khan một tiếng: “Có phải thời điểm gọi điện thoại, cậu không cẩn thận nói một chút?”
Cố Trầm Quang mỉm cười:"Ừ, không cẩn thận."
"......"
"Hết cách rồi, chuyện này không có anh ấy, chỉ dựa vào chúng ta sẽ rất khó giải quyết. Dù sao tất cả tài sản của Chu Chấn Quang đều cùng mọi cách đưa sang Mỹ. Bằng thực lực của chúng ta ở nước Mỹ, không đủ.”
Lê Tích im lặng, trong lòng không nhịn được khen ngợi: Lão cáo già xảo quyệt, nhưng mà đúng là hiệu quả.
Đột nhiên nghe tiếng chế nhạo của Cố Trầm Quang truyền tới: “Cậu thật sự tin?”
"......?"
Cố Trầm Quang cười lắc đầu, “Sư huynh sẽ không để bị người khác tính toán. Nếu như không phải anh ấy vốn muốn giúp tôi, trừ phi hôm nay tôi bị đụng chết, nếu không thì vô dụng.”
Anh dừng một chút: “Một này trước tôi nói cho sư huynh biết, sau đó ngày hôm sau, anh ấy liền gởi tư liệu đầy đủ sang.”
"......"
"Tôi sớm biết anh ấy đang chuẩn bị, vừa đúng chuyện này xảy ra, thuận tay cho anh ấy một bậc thang.”
"......"
Đối với lần này, Lô Tích đánh giá là: Kiêu ngạo, thật kiêu ngạo!
Quả nhiên là Sư huynh của Cố Trầm Quang!
......
Trước khi đi, Lê Tích mang một đống tài liệu photocopy trở về nghiên cứu. Hiện tại Cố Trầm Quang hành động bất tiện, có chút việc đành phải để hắn tới xử lý.
Lê Tích đi tới cửa, suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn về phía Cố Trầm Quang, nghiêm túc nói: “Hôm nay sắc mặt cậu rất tốt.”
"Cái gì?"
Tay Lê Tích để trên nắm cửa, vận sức chờ phát động. Ngoài miệng thì nhanh chóng nhém ra một câu: “Được tình yêu tưới tắm.”
Cố Trầm Quang:"......."
Giương mắt liếc một cái, người đã sớm chạy mất không thấy, cửa bị đóng kín.
Sau giữa trưa, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời thật tốt, nắng ấm chiếu rọi khắp nơi. Cố Trầm Quang chuyển người, nhìn ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Đúng vậy, anh được tình yêu tưới tắm.
————
Buổi tối, 6:03 phút, Lộ Nam Tâm đúng giờ đến phòng bệnh, trên vai đeo một cái túi.
Cố Trầm Quang đặt tài liệu xuống, nhìn sang:"Trở lại rồi, có mệt hay không?"
Lộ Nam Tâm ném túi xách trên sô pha, mấy bước đã chạy tới, vùi trong ngực anh. “Không mệt.”
"Ăn cơm chưa?"
"Không có, muốn cùng ăn với anh.” Vừa nói, vừa giương mắt nhìn anh. Cô cười híp mắt, nhìn qua đặc biệt vui vẻ.
Anh cũng cười, sờ sờ đầu nhỏ của cô: Ừ, anh cũng vậy.”
Muốn trao tất cả ngọt bùi cay đắng, khó khăn đau khổ, dành tất cả cho một người là em.
Chỉ duy nhất một mình em.
Ngược lại cô thật sự là đứa bé của anh ấy.
Thật ra thì Phương Tuấn Thừa có kích động muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng mà ánh mắt Cố Trầm Quang bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn liền không dám. Hốc mắt hơi nóng, hắn liều mạgn kiềm chế kích động muốn bước lên, dịu dàng cười cười: “Cô gái nhỏ, xin chào…… Tôi là bạn của cha cháu.”
Lộ Nam Tâm đứng lên, hơi cong khóe mắt, hé miệng cười: “Chào chú.”
Cố Trầm Quang nghe vậy, lông mày khẽ động. Phương Tuấn Thừa bên cạnh hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với anh, cười híp mắt liếc về phía anh một cái, mười phần mang ý chế nhạo.
Cố Trầm Quang đảo mắt, làm như không nhìn thấy.
Phương Tuấn Thừa lại nhìn Lộ Nam Tâm, cố gắng hết sức mỉm cười thật hiền hòa, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Sau này nếu cháu có chuyện gì có thể tìm chú, chú rất lợi hại, có thể đuổi người xấu bỏ chạy nha.”
......
Cố Trầm Quang nhẹn lời, ghét bỏ liếc Phương Tuấn Thừa một cái, cậu ta cho là đang dụ dỗ con nít 3 tuổi hay sao?
Lộ Nam Tâm cũng cảm thấy chú Phương này nói chuyện thật là hài hước, khẽ ho khan một tiếng, suy nghĩ một chúy, liền cười híp mắt trả lời: “Vậy cảm ơn chú Lợi Hại, sau này nếu cháu nhặt được một đồng tiền nào bên lề đường, nhất định sẽ giao cho chú.”
Phương Tuấn Thừa:"......"
Hắn thầm hung hơn liếc Cố Trầm Quang một cái. Một đứa bé ngoan lại bị cậu dạy hư rồi!
Phương Tuấn Thừa cố kéo ra nụ cười, cứng ngắt đáp lại: “…..Được, chờ đến lễ mừng năm mới sẽ cho cháu tiền mừng tuổi.”
......
Hai người ra cửa, Phương Tuấn Thừa có thể nói là rất hưng phấn, thọt thọt Cố Trầm Quang: “Gọi một tiếng chú coi nào.”
"......."
Cố Trầm Quang nghiêng người liếc nhìn Phương Tuấn Thừa một cái, không để ý.
"Ách......" Phương Tuấn Thừa không vui, lập lại: “Gọi chú!"
Cố Trầm Quang tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ.
"Cố Trầm Quang, cậu không đúng rồi, bà xã nhỏ của cậu cũng gọi tôi là chú. Thế nào, không ngờ cậu cùng bà xã nhỏ của cậu lại không phải cùng một thế hệ nha?”
"......"
Rốt cuộc Cố Trầm Quang cũng dừng bước, xoay người lại, nhìn Phương Tuấn Thừa.
Phương Tuấn Thừa: “Gọi chú!”
Cố Trầm Quang khẽ cười một tiếng: “Chứng vọng tưởng, thật sự phải trị.”
Sau đó anh liền xoay người, tiễn khách.
Phương Tuấn Thừa: “....." Được, cậu giỏi!
————
3 ngày sau, Lộ Nam Tâm trở về trường học, Cố Trầm Quang một mình ở lại bệnh viện, sửa sang lại tài liệu đã điều tra được.
Bác sĩ dặn, ít nhất còn phải tĩnh dưỡng nửa tháng.
Khoảng xế chiều, Lê Tích đến, chuẩn bị dẫn anh đến nhà họ Chu.
Cố Trầm Quang lắc đầu:"Chờ một chút."
"Sao vậy?"
Cố Trầm Quang khép laptop lại, giọng điệu bình tĩnh, lại ẩn chứa lưỡi dao, cặp mắt khẽ nheo lại. “Thời cơ tốt nhất để đánh bại kẻ địch cũng không phải là giữa lúc sấm chớp điện quang sau khi sự việc xảy ra. Mà là ở thời điểm hắn cho là bản thân đã thành công.”
Đắc ý sẽ làm cho người ta lơi lỏng tất cả đề phòng.
Lê Tích gật đầu một cái: “Có lý, vậy cậu muốn lúc nào thì đi?”
"Nửa tháng sau, tôi bay một chuyến đến Mỹ, trở lại hẳng nói."
Lê Tích suy nghĩ một chút: “Được...... Nhưng sao cậu lại muốn đi Mỹ? Có tiến triển?"
"Ừ.” Cố Trầm Quang đưa một xấp tài liệu qua cho Lê Tích. “Có manh mối về công ty rửa tiền.”
Lê Tích đưa tay nhận lấy, tiện tay lật xem. “Làm sao tra ra được? Sư huynh cậu giúp đỡ?”
Cố Trầm Quang gật đầu. “Anh ấy biết tôi xảy ra tai nạn xe cộ.”
A….. Lê Tích sáng tỏ: “Đau lòng? Tiểu học đệ được anh ta thổi phồng trong lòng bàn tay, cảm thấy tiền đồ vô lượng, lại có người can đảm dám ám hại?”
Cố Trầm Quang cười một tiếng, không lên tiếng.
"Không đúng......" Lê Tích lóe lên suy nghĩ, nhìn về phía người đàn ông không hề lo lắng chút nào đang dựa nửa người trên giường, “Anh ta ở nước Mỹ xa như vậy, làm sao biết được? Có phải cậu…..”
"Có phải cái gì?”
Lê Tích ho khan một tiếng: “Có phải thời điểm gọi điện thoại, cậu không cẩn thận nói một chút?”
Cố Trầm Quang mỉm cười:"Ừ, không cẩn thận."
"......"
"Hết cách rồi, chuyện này không có anh ấy, chỉ dựa vào chúng ta sẽ rất khó giải quyết. Dù sao tất cả tài sản của Chu Chấn Quang đều cùng mọi cách đưa sang Mỹ. Bằng thực lực của chúng ta ở nước Mỹ, không đủ.”
Lê Tích im lặng, trong lòng không nhịn được khen ngợi: Lão cáo già xảo quyệt, nhưng mà đúng là hiệu quả.
Đột nhiên nghe tiếng chế nhạo của Cố Trầm Quang truyền tới: “Cậu thật sự tin?”
"......?"
Cố Trầm Quang cười lắc đầu, “Sư huynh sẽ không để bị người khác tính toán. Nếu như không phải anh ấy vốn muốn giúp tôi, trừ phi hôm nay tôi bị đụng chết, nếu không thì vô dụng.”
Anh dừng một chút: “Một này trước tôi nói cho sư huynh biết, sau đó ngày hôm sau, anh ấy liền gởi tư liệu đầy đủ sang.”
"......"
"Tôi sớm biết anh ấy đang chuẩn bị, vừa đúng chuyện này xảy ra, thuận tay cho anh ấy một bậc thang.”
"......"
Đối với lần này, Lô Tích đánh giá là: Kiêu ngạo, thật kiêu ngạo!
Quả nhiên là Sư huynh của Cố Trầm Quang!
......
Trước khi đi, Lê Tích mang một đống tài liệu photocopy trở về nghiên cứu. Hiện tại Cố Trầm Quang hành động bất tiện, có chút việc đành phải để hắn tới xử lý.
Lê Tích đi tới cửa, suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn về phía Cố Trầm Quang, nghiêm túc nói: “Hôm nay sắc mặt cậu rất tốt.”
"Cái gì?"
Tay Lê Tích để trên nắm cửa, vận sức chờ phát động. Ngoài miệng thì nhanh chóng nhém ra một câu: “Được tình yêu tưới tắm.”
Cố Trầm Quang:"......."
Giương mắt liếc một cái, người đã sớm chạy mất không thấy, cửa bị đóng kín.
Sau giữa trưa, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời thật tốt, nắng ấm chiếu rọi khắp nơi. Cố Trầm Quang chuyển người, nhìn ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Đúng vậy, anh được tình yêu tưới tắm.
————
Buổi tối, 6:03 phút, Lộ Nam Tâm đúng giờ đến phòng bệnh, trên vai đeo một cái túi.
Cố Trầm Quang đặt tài liệu xuống, nhìn sang:"Trở lại rồi, có mệt hay không?"
Lộ Nam Tâm ném túi xách trên sô pha, mấy bước đã chạy tới, vùi trong ngực anh. “Không mệt.”
"Ăn cơm chưa?"
"Không có, muốn cùng ăn với anh.” Vừa nói, vừa giương mắt nhìn anh. Cô cười híp mắt, nhìn qua đặc biệt vui vẻ.
Anh cũng cười, sờ sờ đầu nhỏ của cô: Ừ, anh cũng vậy.”
Muốn trao tất cả ngọt bùi cay đắng, khó khăn đau khổ, dành tất cả cho một người là em.
Chỉ duy nhất một mình em.