Hai người cơm nước xong, Lộ Nam Tâm làm ổ trong ngực Cố Trầm Quang, cả hai yên lặng ở cạnh nhau.
Loại thời điểm này trong lòng Cố Trầm Quang cũng không có lòng dạ nào đi xem tài liệu, yêu thích ôm người yêu bé nhỏ mềm nhũn trong ngực, xoa nắn.
"Đúng rồi!" Lộ Nam Tâm đột nhiên từ trong ngực anh nhảy xuống giường: “Em cho anh xem cái này.”
Cố Trầm Quang dựa vào trên đầu giường, nghe vậy cười một tiếng, rất phối hợp hỏi: “Cái gì?”
Lộ Nam Tâm từ trong túi xách móc ra một trang giấy, lại lấy một cây bút đen, trải ngay ngắn trên bàn.
"Làm gì vậy?"
Rút nắp bút ra, đầu nhọn bút chạm trên trang giấy, “Em dùng chữ Mãn viết tên anh cho anh xem, hôm nay em mới vừa học được.”
Cố Trầm Quang nhướng mày một cái, hăng hái nói: “Viết được tên rồi? Nhanh như vậy?”
"Ừ.” Lộ Nam Tâm chậm rãi gật đầu, trên tay múa bút thành văn, “Rất thú vị, rất giống tiếng Anh, đều là ghép các chữ cái lại.”
Cô vừa giải thích vừa viết tên anh, “Anh xem, đây là chữ đầu, sau đó từ chính giữa dựng thẳng kéo xuống, kết nối với chữ cuối…. *Die…/nĐa:::nLe~~~Qu><yĐo___n* Thật ra thì còn có chữ trong chữ, nhưng mà tên của anh không dùng được.” Cô có chút đáng tiếc, nói xong cũng hoàn thành nét bút cuối cùng.
Viết xong, cô đưa cho anh, “Anh xem nè.”
Cố Trầm Quang giơ tay nhận lấy, tỉ mỉ cẩn thận đánh giá đống chữ viết dựng thẳng giống như là con giun trên giấy.
Lộ Nam Tâm cười híp mắt, đợi ở bên cạnh, chờ khen ngợi: “Như thế nào?”
Cố Trầm Quang lời ít mà ý nhiều: “Rất đẹp.”
"Đúng không?" Lộ Nam Tâm nghe anh khen, có chút hơi đắc ý. “Đẹp mắt, hơn nữa đặc biệt có ý nghĩa, học cũng rất thú vị.”
Cố Trầm Quang nhìn chằm chằm chứ viết trên giấy, suy nghĩ mấy giây, hỏi: “Cái này có điểm giống với chữ Mông Cổ đúng không? Chính là chữ phía trên.”
Âm phía trên, cũng viết như vậy. Anh nhớ không lầm phải là chữ Mông Cổ.
Lộ Nam Tâm gật đầu, tích cực phổ cập kiến thức cho anh. “Đúng vậy, rất giống. Mới đầu chính là người Mãn viết theo chữ Mông Cổ, sau đó lại sửa đổi một lần. Cuối cùng chữ Mãn liền nhiều thêm nhiều nét phẩy.”
Lộ Nam Tâm nói xong liền lấy tay chỉ chỉ: “Anh xem, chính là chỗ này.”
Cố Trầm Quang theo ngón tay của cô nhìn sang, sau đó, ánh mắt giống như đương nhiên dừng lại ở ngón tay trắng noãn của cô.
Mười đầu ngón tay Lộ Nam Tâm đều là từng ngón ngắn ngủn trắng noãn, giống như tay con nít. Rõ ràng vóc người đã sớm thành bộ dáng thon dài, chỉ riêng ngón tay ngón chân vẫn tròn vo. Khi anh đan mười ngón tay cùng một chỗ với tay cô, đặc biệt chơi rất vui.
Mỗi lần Cố Trầm Quang đều thích nắm lấy đầu ngón tay cô trong lòng bàn tay, vuốt ve, xoa nắn từng cái một.
Cố Trầm Quang hơi mím môi, đáy lòng hơi ngứa một chút.
Lập tức anh cũng không còn tâm tư nhìn cái gì chữ Mãn nữa rồi. Đột nhiên mười ngón tay thon dài hơi lệch, thu hẹp lại, cầm lấy tay cô, vững vàng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lộ Nam Tâm dừng lại.
Phản ứng kịp, khẽ “khụ” một tiếng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía hai bàn tay đan chặt của hai người, lần nữa dường như không có chuyện gì xảy ra dời đi chỗ khác, lặng lẽ, nhỏ giọng tức giận nói: “Anh đang làm gì thế……”
Cố Trầm Quang cười một tiếng, còn phun ra hai chữ: “Đẹp mắt.”
"......" Mặt có hơi nóng.
Anh lại ngắt, sau đó nghiêm túc bổ sung một câu: “Còn rất thoải mái.”
"......"
Mặt Lộ Nam Tâm thành công bị nung đỏ. Đối mặt với sự thân mật của anh cô vẫn không thể tránh khỏi xấu hổ, nhất là thời điểm anh cố ý trêu chọc, không biết những người đang yêu có phải đều như vậy hay không…. Đang thất thần, vừa ngẩng đầu lên, anh đã tới gần trong gang tấc.
...... Lộ Nam Tâm không tự chủ nuốt nước miếng: "...... Làm gì vậy?"
Cố Trầm Quang cúi thấp đầu, giọng nói có chút khàn: “Muốn hôn bảo bối.”
Một chữ cuối cùng gần như là dán môi của cô mà phát ra. Anh hơi cúi đầu, hoàn toàn ngậm lấy môi của cô. Một tay chậm rãi di chuyển, che kín đôi mắt nửa mở của cô.
......
Trong bóng tối, tất cả giác quan đều bị phóng đại, bên tai nghe được rõ ràng tiếng môi lưỡi hai người quấn quýt, bí ẩn mà mập mờ.
Một tay Lộ Nam Tâm bị Cố Trầm Quang nắm, một tay khắc gắt gao nắm lấy ống tay áo bệnh nhân của anh, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Anh cúi đầu, kéo cô lại gần hơn. Hai người dựa vào nhau thật chặt, là góc độ phù hợp nhất.
——————
Sáng hôm sau Lộ Nam Tâm 8 giờ đến cổng trường học, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra. Mở thời khóa biểu ra, mới vừa nhìn số phòng học, giương mắt liền nhìn thấy Chu Tần đang yên lặng chờ ở một bên.
Giống như là đang đợi cô, ánh mắt nhìn thẳng tấp về phía cô.
Ánh mắt của hai người vừa đúng đụng phải, hai bên đều có một khắc sững sờ. Lộ Nam Tâm không tiện tránh, liền chủ động đi tới. “Tìm mình có việc?”
Thật ra thì qua mấy lần, hơn nữa dựa trên phản ứng của Cố Trầm Quang. Dù phản ứng của Lộ Nam Tâm có chậm chạp thế nào, cũng biết Chu Tần có ý đối với cô.
Cô không biết nên phản ứng như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tránh né. Có thể không gặp liền không gặp, nếu không đối với ai cũng không tốt.
Nhưng lần này cậu ta đặc biệt chờ ở chỗ này, cô không thể tránh.
Chu Tần trầm mặc nhìn Lộ Nam Tâm đến gần, ánh mắt nửa giây cũng chưa từng rời khỏi cô, vẻ mặt không rõ.
Lộ Nam Tâm đi đến, cách ba bước chân thì dừng lại. *Die$^$nĐa!_!nL=:=eQu{?}yĐo(/)n* Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, nhất thời không nói lời nào.
Hồi lâu, Chu Tần mở miệng trước, giọng khàn khàn.
"Buổi tối bạn không ở lại trường học?"
"Ừ."
"Vậy bạn ở đâu?"
"Trong nhà."
"Nhà nào? Nhà họ Lộ?"
......
Lộ Nam Tâm thở dài, ánh mắt nghiêm túc nhìn Chu Tần. “Chu Tần, cần gì chứ? Bạn rất rõ ràng.”
Vẻ mặt cậu không thay đổi, ánh mắt sâu hơn một tầng: “Mình không biết.”
Lộ Nam Tâm nhíu mày, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong không khí là một khoảng trầm mặc hít thở không thông.
Chu Tần nhẫn nại, run rẩy thở dài một hơi, “Tại sao anh ta lại không đưa đón bạn đi học?”
Lộ Nam Tâm nhìn Chu Tần, không lên tiếng, không hiểu cậu ta muốn hỏi cái gì.
Chu Tần cười một tiếng:"Sợ bị phát hiện? Truyền ra lời gì đó khó nghe sao?”
Lộ Nam Tâm không có đáp lại, coi như là cam chịu.
Chu Tần chậm rãi thu lại nụ cười, ánh sáng trong mắt toàn bộ trầm xuống, con ngươi là một mảnh đen nhánh. Móng tay gần như là đâm rách lòng bàn tay, một câu nói từ cổ họng phọt ra ngoài, hoàn toàn là giọng điệu xé rách: “Vậy bạn ở lại trong nhà anh ta như thế nào lại không sợ người khác nói?”
......
Chung quanh có thầy cô giáo cùng học sinh đi ngang qua, không ngừng nhìn sang.
"Chu Tần!” Lộ Nam Tâm nghiêm mặt, dịu dàng mà thành khẩn nói: “Cũng không phải như vậy.”
Cô nhìn cậu giận đỏ mặt, ngũ vị tạp trần.
Lộ Nam Tâm chậm rãi thở dài một hơi, từng câu từng chữ nói: “Mình đã từng, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, vì quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Bất luận là mình quan tâm hay không, đối với mình mà nói, không phải là quan trọng nữa. Bởi vì phần quan tâm này, mình sống vô cùng cực khổ.”
Trong khoảng thời gian đó, Lộ Nam Tâm từng phút từng giây đều cẩn cẩn thận thận.
Cô tiếp tục nói, vẻ mặt cùng tâm tình đều trước sau như một, dịu dàng, bình tĩnh: “Nhưng mà sau này, có người nói cho mình biết, ở điều kiện tiện quyết là không làm tổn thương người khác, cứ cố gắng hết sức để bản thân được vui vẻ. Người khác nghĩ cái gì, thật ra thì không có quan trọng như vậy.”
"Những người kia sẽ dùng ác ý suy nghĩ về cậu, tóm lại là họ cũng sẽ không trở thành người quan trọng. Cậu cũng không cần thiết bởi vì những người này mà buông tha cho cái gì.”
Lộ Nam Tâm nhìn Chu Tần, mặt mày dịu dàng: “Hoặc giả bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn không để ý, nhưng mà bản thân đang cố gắng thay đổi. *D~>>Đ~??L~_~Q{+}Đ* Mình không thể để những chuyện bản thân đã từng trải qua, phá hủy cuộc đời mình, biến bản thân trở thành loại người ngay cả mình cũng chán ghét.”
Cô nói xong, chậm rãi nở nụ cười. Là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng thẳng sâu đến đáy mắt mà mấy tháng nay Chu Tần được nhìn thấy.
Cô nói: “Chu Tần, mình muốn trở thành một Lộ Nam Tâm tốt hơn. Như vậy mới không làm thất vọng, người mà mình thích nhất kia.”
......
Ngày đó lời cuối, Chu Tần đưa lưng về phía cô, thấp giọng hỏi: “Người bạn nói kia, là anh ta sao?”
......
"Ừ."
Anh dạy cô phải đi trên con đường như thế nào. Cô muốn cùng anh đi hết quãng đường đời còn lại này.
Cho nên, thật xin lỗi, người thiếu niên ban đầu liều mạng bảo vệ cô.
Mình thật sự không thể yêu cậu.
Anh là ước mơ xa xỉ duy nhất trong cuộc đời này của cô. Cô mong rằng có thể đạt được.
Loại thời điểm này trong lòng Cố Trầm Quang cũng không có lòng dạ nào đi xem tài liệu, yêu thích ôm người yêu bé nhỏ mềm nhũn trong ngực, xoa nắn.
"Đúng rồi!" Lộ Nam Tâm đột nhiên từ trong ngực anh nhảy xuống giường: “Em cho anh xem cái này.”
Cố Trầm Quang dựa vào trên đầu giường, nghe vậy cười một tiếng, rất phối hợp hỏi: “Cái gì?”
Lộ Nam Tâm từ trong túi xách móc ra một trang giấy, lại lấy một cây bút đen, trải ngay ngắn trên bàn.
"Làm gì vậy?"
Rút nắp bút ra, đầu nhọn bút chạm trên trang giấy, “Em dùng chữ Mãn viết tên anh cho anh xem, hôm nay em mới vừa học được.”
Cố Trầm Quang nhướng mày một cái, hăng hái nói: “Viết được tên rồi? Nhanh như vậy?”
"Ừ.” Lộ Nam Tâm chậm rãi gật đầu, trên tay múa bút thành văn, “Rất thú vị, rất giống tiếng Anh, đều là ghép các chữ cái lại.”
Cô vừa giải thích vừa viết tên anh, “Anh xem, đây là chữ đầu, sau đó từ chính giữa dựng thẳng kéo xuống, kết nối với chữ cuối…. *Die…/nĐa:::nLe~~~Qu><yĐo___n* Thật ra thì còn có chữ trong chữ, nhưng mà tên của anh không dùng được.” Cô có chút đáng tiếc, nói xong cũng hoàn thành nét bút cuối cùng.
Viết xong, cô đưa cho anh, “Anh xem nè.”
Cố Trầm Quang giơ tay nhận lấy, tỉ mỉ cẩn thận đánh giá đống chữ viết dựng thẳng giống như là con giun trên giấy.
Lộ Nam Tâm cười híp mắt, đợi ở bên cạnh, chờ khen ngợi: “Như thế nào?”
Cố Trầm Quang lời ít mà ý nhiều: “Rất đẹp.”
"Đúng không?" Lộ Nam Tâm nghe anh khen, có chút hơi đắc ý. “Đẹp mắt, hơn nữa đặc biệt có ý nghĩa, học cũng rất thú vị.”
Cố Trầm Quang nhìn chằm chằm chứ viết trên giấy, suy nghĩ mấy giây, hỏi: “Cái này có điểm giống với chữ Mông Cổ đúng không? Chính là chữ phía trên.”
Âm phía trên, cũng viết như vậy. Anh nhớ không lầm phải là chữ Mông Cổ.
Lộ Nam Tâm gật đầu, tích cực phổ cập kiến thức cho anh. “Đúng vậy, rất giống. Mới đầu chính là người Mãn viết theo chữ Mông Cổ, sau đó lại sửa đổi một lần. Cuối cùng chữ Mãn liền nhiều thêm nhiều nét phẩy.”
Lộ Nam Tâm nói xong liền lấy tay chỉ chỉ: “Anh xem, chính là chỗ này.”
Cố Trầm Quang theo ngón tay của cô nhìn sang, sau đó, ánh mắt giống như đương nhiên dừng lại ở ngón tay trắng noãn của cô.
Mười đầu ngón tay Lộ Nam Tâm đều là từng ngón ngắn ngủn trắng noãn, giống như tay con nít. Rõ ràng vóc người đã sớm thành bộ dáng thon dài, chỉ riêng ngón tay ngón chân vẫn tròn vo. Khi anh đan mười ngón tay cùng một chỗ với tay cô, đặc biệt chơi rất vui.
Mỗi lần Cố Trầm Quang đều thích nắm lấy đầu ngón tay cô trong lòng bàn tay, vuốt ve, xoa nắn từng cái một.
Cố Trầm Quang hơi mím môi, đáy lòng hơi ngứa một chút.
Lập tức anh cũng không còn tâm tư nhìn cái gì chữ Mãn nữa rồi. Đột nhiên mười ngón tay thon dài hơi lệch, thu hẹp lại, cầm lấy tay cô, vững vàng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lộ Nam Tâm dừng lại.
Phản ứng kịp, khẽ “khụ” một tiếng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía hai bàn tay đan chặt của hai người, lần nữa dường như không có chuyện gì xảy ra dời đi chỗ khác, lặng lẽ, nhỏ giọng tức giận nói: “Anh đang làm gì thế……”
Cố Trầm Quang cười một tiếng, còn phun ra hai chữ: “Đẹp mắt.”
"......" Mặt có hơi nóng.
Anh lại ngắt, sau đó nghiêm túc bổ sung một câu: “Còn rất thoải mái.”
"......"
Mặt Lộ Nam Tâm thành công bị nung đỏ. Đối mặt với sự thân mật của anh cô vẫn không thể tránh khỏi xấu hổ, nhất là thời điểm anh cố ý trêu chọc, không biết những người đang yêu có phải đều như vậy hay không…. Đang thất thần, vừa ngẩng đầu lên, anh đã tới gần trong gang tấc.
...... Lộ Nam Tâm không tự chủ nuốt nước miếng: "...... Làm gì vậy?"
Cố Trầm Quang cúi thấp đầu, giọng nói có chút khàn: “Muốn hôn bảo bối.”
Một chữ cuối cùng gần như là dán môi của cô mà phát ra. Anh hơi cúi đầu, hoàn toàn ngậm lấy môi của cô. Một tay chậm rãi di chuyển, che kín đôi mắt nửa mở của cô.
......
Trong bóng tối, tất cả giác quan đều bị phóng đại, bên tai nghe được rõ ràng tiếng môi lưỡi hai người quấn quýt, bí ẩn mà mập mờ.
Một tay Lộ Nam Tâm bị Cố Trầm Quang nắm, một tay khắc gắt gao nắm lấy ống tay áo bệnh nhân của anh, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Anh cúi đầu, kéo cô lại gần hơn. Hai người dựa vào nhau thật chặt, là góc độ phù hợp nhất.
——————
Sáng hôm sau Lộ Nam Tâm 8 giờ đến cổng trường học, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra. Mở thời khóa biểu ra, mới vừa nhìn số phòng học, giương mắt liền nhìn thấy Chu Tần đang yên lặng chờ ở một bên.
Giống như là đang đợi cô, ánh mắt nhìn thẳng tấp về phía cô.
Ánh mắt của hai người vừa đúng đụng phải, hai bên đều có một khắc sững sờ. Lộ Nam Tâm không tiện tránh, liền chủ động đi tới. “Tìm mình có việc?”
Thật ra thì qua mấy lần, hơn nữa dựa trên phản ứng của Cố Trầm Quang. Dù phản ứng của Lộ Nam Tâm có chậm chạp thế nào, cũng biết Chu Tần có ý đối với cô.
Cô không biết nên phản ứng như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tránh né. Có thể không gặp liền không gặp, nếu không đối với ai cũng không tốt.
Nhưng lần này cậu ta đặc biệt chờ ở chỗ này, cô không thể tránh.
Chu Tần trầm mặc nhìn Lộ Nam Tâm đến gần, ánh mắt nửa giây cũng chưa từng rời khỏi cô, vẻ mặt không rõ.
Lộ Nam Tâm đi đến, cách ba bước chân thì dừng lại. *Die$^$nĐa!_!nL=:=eQu{?}yĐo(/)n* Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, nhất thời không nói lời nào.
Hồi lâu, Chu Tần mở miệng trước, giọng khàn khàn.
"Buổi tối bạn không ở lại trường học?"
"Ừ."
"Vậy bạn ở đâu?"
"Trong nhà."
"Nhà nào? Nhà họ Lộ?"
......
Lộ Nam Tâm thở dài, ánh mắt nghiêm túc nhìn Chu Tần. “Chu Tần, cần gì chứ? Bạn rất rõ ràng.”
Vẻ mặt cậu không thay đổi, ánh mắt sâu hơn một tầng: “Mình không biết.”
Lộ Nam Tâm nhíu mày, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong không khí là một khoảng trầm mặc hít thở không thông.
Chu Tần nhẫn nại, run rẩy thở dài một hơi, “Tại sao anh ta lại không đưa đón bạn đi học?”
Lộ Nam Tâm nhìn Chu Tần, không lên tiếng, không hiểu cậu ta muốn hỏi cái gì.
Chu Tần cười một tiếng:"Sợ bị phát hiện? Truyền ra lời gì đó khó nghe sao?”
Lộ Nam Tâm không có đáp lại, coi như là cam chịu.
Chu Tần chậm rãi thu lại nụ cười, ánh sáng trong mắt toàn bộ trầm xuống, con ngươi là một mảnh đen nhánh. Móng tay gần như là đâm rách lòng bàn tay, một câu nói từ cổ họng phọt ra ngoài, hoàn toàn là giọng điệu xé rách: “Vậy bạn ở lại trong nhà anh ta như thế nào lại không sợ người khác nói?”
......
Chung quanh có thầy cô giáo cùng học sinh đi ngang qua, không ngừng nhìn sang.
"Chu Tần!” Lộ Nam Tâm nghiêm mặt, dịu dàng mà thành khẩn nói: “Cũng không phải như vậy.”
Cô nhìn cậu giận đỏ mặt, ngũ vị tạp trần.
Lộ Nam Tâm chậm rãi thở dài một hơi, từng câu từng chữ nói: “Mình đã từng, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, vì quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Bất luận là mình quan tâm hay không, đối với mình mà nói, không phải là quan trọng nữa. Bởi vì phần quan tâm này, mình sống vô cùng cực khổ.”
Trong khoảng thời gian đó, Lộ Nam Tâm từng phút từng giây đều cẩn cẩn thận thận.
Cô tiếp tục nói, vẻ mặt cùng tâm tình đều trước sau như một, dịu dàng, bình tĩnh: “Nhưng mà sau này, có người nói cho mình biết, ở điều kiện tiện quyết là không làm tổn thương người khác, cứ cố gắng hết sức để bản thân được vui vẻ. Người khác nghĩ cái gì, thật ra thì không có quan trọng như vậy.”
"Những người kia sẽ dùng ác ý suy nghĩ về cậu, tóm lại là họ cũng sẽ không trở thành người quan trọng. Cậu cũng không cần thiết bởi vì những người này mà buông tha cho cái gì.”
Lộ Nam Tâm nhìn Chu Tần, mặt mày dịu dàng: “Hoặc giả bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn không để ý, nhưng mà bản thân đang cố gắng thay đổi. *D~>>Đ~??L~_~Q{+}Đ* Mình không thể để những chuyện bản thân đã từng trải qua, phá hủy cuộc đời mình, biến bản thân trở thành loại người ngay cả mình cũng chán ghét.”
Cô nói xong, chậm rãi nở nụ cười. Là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng thẳng sâu đến đáy mắt mà mấy tháng nay Chu Tần được nhìn thấy.
Cô nói: “Chu Tần, mình muốn trở thành một Lộ Nam Tâm tốt hơn. Như vậy mới không làm thất vọng, người mà mình thích nhất kia.”
......
Ngày đó lời cuối, Chu Tần đưa lưng về phía cô, thấp giọng hỏi: “Người bạn nói kia, là anh ta sao?”
......
"Ừ."
Anh dạy cô phải đi trên con đường như thế nào. Cô muốn cùng anh đi hết quãng đường đời còn lại này.
Cho nên, thật xin lỗi, người thiếu niên ban đầu liều mạng bảo vệ cô.
Mình thật sự không thể yêu cậu.
Anh là ước mơ xa xỉ duy nhất trong cuộc đời này của cô. Cô mong rằng có thể đạt được.