Nửa tháng sau, Cố Trầm Quang xuất viện.
Đặc biệt chọn ngày Chủ nhật, để Lộ Nam Tâm đến đón. Anh nằm viện đã lâu, đồ đạc rất nhiều, dọn dẹp sơ sơ đã quá hai vali hành lý.
...... Tất cả đều trong tay Lê Tích.
Cố Trầm Quang bị thương nặng mới vừa hồi phục không thể cầm vật nặng, về phần Lộ Nam Tâm….. Hắn cũng không thể để cho một cô gái nhỏ mang vali hành lý nặng trịch chạy khắp nơi. Vì vậy đành xung phong nhận việc, nhẫn nhục chịu khổ mà lao động.
Lộ Nam Tâm bị Cố Trầm Quang lôi kéo, đặc biệt ngượng ngùng, mấy lần nghĩ đi lên cầm phụ một cái vali, lại bị anh kéo lại.
"Không có việc gì, để cậu ấy làm là được.”
Lộ Nam Tâm: "......"
Lê Tích: "......"
Về đến nhà, trước đó đã được quản gia Nam Nam đã quét dọn sạch sẽ rồi. Ánh sáng mặt trời chiếu từng tia nắng vàng nhạt xuống ghố sô pha trong phòng khách, không khí thật là ấm áp.
Lộ Nam Tâm xoay người, nhận lấy vali hành lý trong tay Lê Tích, đẩy tới phòng ngủ cất. Trở ra liền lễ phép hỏi người còn đứng trước cửa: “Chú Lê có muốn ở lại cùng ăn cơm không?”
Lê Tích nghiêm túc suy nghĩ 3 giây, vừa muốn đồng ý, lại nén trở về.
"Thôi, không ăn."
Lộ Nam Tâm không hiểu, “Sao vậy?”
Cố Trầm Quang cũng nhìn sang. Dù sao Lê Tích cũng không phải là loại người có cơm ăn lại chủ động buông tha. Cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng châm ngôn của cậu ta.
Có một lần, có người bên ngoài mời ăn cơm, Cố Trầm Quang chẳng muốn đi. Lê Tích đã vận dụng tài ăn nói cùng năng lực logic của một luật sư tiếng tăm lừng lẫy, cho ra một lý do khiến anh đến nay vẫn khó quên được.
"Đi nha! Không ăn cũng uổng, dù sao cũng là ăn chùa, ăn chùa ai lại không ăn chứ!"
Cố Trầm Quang: "......"
Cho nên, hiện tại một người với châm ngôn “Ăn chùa ai lại không ăn” thế nhưng lại không ở lại ăn cơm”
Cố Trầm Quang có chút tò mò, cũng hỏi: “Sao vậy?”
Lê Tích liếc nhìn Cố Trầm Quang một cái, bộ mặt bi phẫn: "Thức ăn cho chó tuyệt đối ăn không ngon! Tôi không ăn! Tôi cự tuyệt!"
"......"
Được rồi.
Nếu khách không để ý, Cố Trầm Quang liền động động đầu ngón tay, không chút lưu tình đẩy con chó độc thân không chỗ hóa giải thê lương ra ngoài cửa. Sau đó ném lại một câu: “Ngày một tôi đi làm lại.” Liền trực tiếp đóng cửa, yên tâm thoải mái chuẩn bị cùng Lộ Nam Tâm hưởng thụ bữa ăn hai người.
"......"
Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn ngoài cửa, do dự nói: "Như vậy không tốt đâu......"
"Không có việc gì.” Cố Trầm Quang đi tới kéo cô, “Lượng ăn của cậu ta nhỏ.”
"...... Hả?"
"Sợ cậu ta bị đống thức ăn cho chó đè chết.”
"......" Mặt Lộ Nam Tâm đỏ ửng, giơ tay chọt chọt anh: “Cố tiên sinh.”
"Ừ?” Được gọi cả người thoải mái, Cố Trầm Quang híp mắt đáp.
"Anh đây là đang quyến rũ em.”
Lộ Nam Tâm đỏ mặt nghĩa chánh ngôn từ.
Cố Trầm Quang nghe vậy cười một tiếng, xoay mặt cúi đầu chống lại ánh mắt của cô, rất nghiêm túc hỏi: “Vậy bảo bối có bị vẻ đẹp của anh mê hoặc hay không?”
Thực sẽ trêu chọc.
Lộ Nam Tâm thầm phun trong lòng, thân thể cũng không đủ thành thực, nhón mũi chân, kề sát vào bên tai anh, phun ra hơi thở ấm nóng: “Anh cảm thấy thế nào?”
"Anh cảm thấy......" Nụ cười Cố Trầm Quang càng sâu: “Đoán là đã bị mê hoặc rồi.”
Lộ Nam Tâm cười, cả người treo ở trên người anh. Cố Trầm Quang đương nhiên cực kỳ vui vẻ, bàn tay kéo một cái, thân thể nho nhỏ mềm mại thơm ngát liền dính sát vào người anh. Một giây kế tiếp, hai cánh môi chạm vào nhau, bàn tay anh di chuyển trên lằn ranh giữa chiếc váy liền áo của cô, tìm được khóa kéo, lưu loát kéo xuống. Bàn tay theo khe hở chen vào, một đường ma sát, tia lửa bắn ra bốn phía.
Bàn tay định rõ mục tiêu, nhanh chóng tìm được chỗ muốn bắt lấy, nhẹ nhàng cỡi nút áo, mở ra, tiến vào, nắm chặt một bên.
Lộ Nam Tâm “ưhm” một tiếng, bị anh xoay mặt nuốt vào giữa răng môi.
Hai người đang chuẩn bị nấu cơm, sau lưng chính là cái bàn. Lộ Nam Tâm bị anh ép liền lùi lại mấy bước, bắp đùi đụng phải cái bàn, chân bị chen ở giữa chân của anh cùng cái bàn, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể của anh gần như muốn thiêu đốt cô. Một giây kế tiếp, liền bị anh đặt ở trên bàn.
Khóa kéo chiếc váy trên người cô đã mở ra, cả tấm lưng trần lõa lồ bên ngoài, theo động tác trên tay anh, trước mặt cũng bị cỡi ra. Loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ ngực phập phồng cùng ngón tay đang vuốt ve bên trên của anh. Môi lưỡi anh hung hăng quấn quít lấy cô, sức lực trên tay càng ngày càng tăng.
Gắn bó như môi với răng, động tác quấn quít đơn thuần, cũng tượng trưng cho sự thân mật nhất.
Cố Trầm Quang khẽ ngẩng đầu, liếc thấy độ cong xinh đẹp trắng noãn của cô, chân mày càng nhíu chặt. Rốt cục không nhịn được nữa, tay dò đi xuống, một động tác liền cỡi bỏ chiếc váy duy nhất trên người cô.
Chiếc váy màu xanh nhạt vô tình bị ném tại trên sàn gỗ màu đỏ sậm.
......
Áo ngực của cô đã sớm bị anh vân vê nhăn nhúm, phong cảnh bên dưới nhìn một cái không xót thứ gì. Hai cái dây áo phân tán treo trên bờ vai, không giấu được nửa phần mê người. Trên người cô chỉ còn sót lại một chiếc quần lót. Quần lót màu lam nhạt càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô. Muốn cô! Ánh nhìn giống như là một con dã thú bị giam cầm đã lâu, không ngừng thúc giục anh. Gạt chiếc quần lót ra, tìm kiếm địa phương tốt đẹp phía dưới.
Nhưng anh không thể.
Cô còn quá nhỏ, anh sẽ làm bị thương cô.
Cố Trầm Quang hít sâu một cái, lần nữa cúi đầu xuống hôn cô. Giống như là cho hả giận cỡi chiếc áo ngực của cô ra, cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng, nhằm xóa bỏ khát vọng phía dưới.
......
Lộ Nam Tâm bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, ngón tay len vào tóc anh, lẩm bẩm: “Cố Trầm Quang…..”
Cố Trầm Quang......
Không được......
Anh đột nhiên ngồi dậy, cúc áo sơ mi bị kéo tới chia năm xẻ bảy, gương mặt cùng cổ có hơi ửng đỏ, mười phần mê hoặc. Lộ Nam Tâm gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn anh.
Lại bị anh kéo một cái, ba bước thành hai vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, dòng nước lạnh như băng xối thẳng xuống.
Lộ Nam Tâm bị kích thích mở mắt ra, nhìn anh: "Lạnh......"
Cũng không chú ý nhìn cảnh tượng trong gương —— Bản thân hoàn toàn trần trụi bị anh ôm trước người. Anh cũng không tốt đến đâu, lồng ngực mở rộng, dính sát phía sau lưng cô. Một tay còn đặt trên ngực mềm mại của cô xoa bóp.
Lộ Nam Tâm hí mắt, uất ức: "Anh tắm thì tắm đi, như thế nào còn xoa bóp....."
Cố Trầm Quang cúi người, lung tung hôn lỗ tai cùng phía sau cổ của cô, giọng nói khàn khàn: "Nhịn một chút...... Nhịn một chút là tốt......"
......
Chờ anh bình tĩnh trở lại thì đã là hơn nửa tiếng sau. Lộ Nam Tâm bị anh dùng nước lạnh xối, sau đó ôm ngồi ở trên ghế sô pha.
Bị anh hôn từ trên xuống dưới lâu như vậy, khuôn mặt Lộ Nam Tâm đã đỏ đến mức có thể luộc trứng gà luôn rồi. Mới vừa bị anh ôm đi cùng nhau tắm, hiện tại lơ đãng liếc một cái, trên người tất cả đều là dấu hôn của anh, hồng hồng một mảnh.
Bây giờ cũng không có can đảm mở mắt.
Ở trong bệnh viện mặc dù hàng đêm đều ngủ cùng giường, nhưng mà Lộ Nam Tâm lo cho thân thể của anh, liền không cho anh có hành động gì quá đáng….. Nhưng mà đều bị anh đòi lại lúc vừa nảy rồi.
Người này......
Cố Trầm Quang không biết trong lòng cô gái nhỏ có oán niệm, yên tĩnh hôn tóc của cô, suy nghĩ không biết nên mở miệng nói cho cô biết chuyện này như thế nào.
Anh liên tục suy nghĩ, rốt cuộc mở miệng: "Bảo bối."
"...... Ừm?" Lộ Nam Tâm vẫn còn đang xấu hổ.
Anh dừng một chút: "Ngày mai, anh phải đi Mỹ.”
Đặc biệt chọn ngày Chủ nhật, để Lộ Nam Tâm đến đón. Anh nằm viện đã lâu, đồ đạc rất nhiều, dọn dẹp sơ sơ đã quá hai vali hành lý.
...... Tất cả đều trong tay Lê Tích.
Cố Trầm Quang bị thương nặng mới vừa hồi phục không thể cầm vật nặng, về phần Lộ Nam Tâm….. Hắn cũng không thể để cho một cô gái nhỏ mang vali hành lý nặng trịch chạy khắp nơi. Vì vậy đành xung phong nhận việc, nhẫn nhục chịu khổ mà lao động.
Lộ Nam Tâm bị Cố Trầm Quang lôi kéo, đặc biệt ngượng ngùng, mấy lần nghĩ đi lên cầm phụ một cái vali, lại bị anh kéo lại.
"Không có việc gì, để cậu ấy làm là được.”
Lộ Nam Tâm: "......"
Lê Tích: "......"
Về đến nhà, trước đó đã được quản gia Nam Nam đã quét dọn sạch sẽ rồi. Ánh sáng mặt trời chiếu từng tia nắng vàng nhạt xuống ghố sô pha trong phòng khách, không khí thật là ấm áp.
Lộ Nam Tâm xoay người, nhận lấy vali hành lý trong tay Lê Tích, đẩy tới phòng ngủ cất. Trở ra liền lễ phép hỏi người còn đứng trước cửa: “Chú Lê có muốn ở lại cùng ăn cơm không?”
Lê Tích nghiêm túc suy nghĩ 3 giây, vừa muốn đồng ý, lại nén trở về.
"Thôi, không ăn."
Lộ Nam Tâm không hiểu, “Sao vậy?”
Cố Trầm Quang cũng nhìn sang. Dù sao Lê Tích cũng không phải là loại người có cơm ăn lại chủ động buông tha. Cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng châm ngôn của cậu ta.
Có một lần, có người bên ngoài mời ăn cơm, Cố Trầm Quang chẳng muốn đi. Lê Tích đã vận dụng tài ăn nói cùng năng lực logic của một luật sư tiếng tăm lừng lẫy, cho ra một lý do khiến anh đến nay vẫn khó quên được.
"Đi nha! Không ăn cũng uổng, dù sao cũng là ăn chùa, ăn chùa ai lại không ăn chứ!"
Cố Trầm Quang: "......"
Cho nên, hiện tại một người với châm ngôn “Ăn chùa ai lại không ăn” thế nhưng lại không ở lại ăn cơm”
Cố Trầm Quang có chút tò mò, cũng hỏi: “Sao vậy?”
Lê Tích liếc nhìn Cố Trầm Quang một cái, bộ mặt bi phẫn: "Thức ăn cho chó tuyệt đối ăn không ngon! Tôi không ăn! Tôi cự tuyệt!"
"......"
Được rồi.
Nếu khách không để ý, Cố Trầm Quang liền động động đầu ngón tay, không chút lưu tình đẩy con chó độc thân không chỗ hóa giải thê lương ra ngoài cửa. Sau đó ném lại một câu: “Ngày một tôi đi làm lại.” Liền trực tiếp đóng cửa, yên tâm thoải mái chuẩn bị cùng Lộ Nam Tâm hưởng thụ bữa ăn hai người.
"......"
Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn ngoài cửa, do dự nói: "Như vậy không tốt đâu......"
"Không có việc gì.” Cố Trầm Quang đi tới kéo cô, “Lượng ăn của cậu ta nhỏ.”
"...... Hả?"
"Sợ cậu ta bị đống thức ăn cho chó đè chết.”
"......" Mặt Lộ Nam Tâm đỏ ửng, giơ tay chọt chọt anh: “Cố tiên sinh.”
"Ừ?” Được gọi cả người thoải mái, Cố Trầm Quang híp mắt đáp.
"Anh đây là đang quyến rũ em.”
Lộ Nam Tâm đỏ mặt nghĩa chánh ngôn từ.
Cố Trầm Quang nghe vậy cười một tiếng, xoay mặt cúi đầu chống lại ánh mắt của cô, rất nghiêm túc hỏi: “Vậy bảo bối có bị vẻ đẹp của anh mê hoặc hay không?”
Thực sẽ trêu chọc.
Lộ Nam Tâm thầm phun trong lòng, thân thể cũng không đủ thành thực, nhón mũi chân, kề sát vào bên tai anh, phun ra hơi thở ấm nóng: “Anh cảm thấy thế nào?”
"Anh cảm thấy......" Nụ cười Cố Trầm Quang càng sâu: “Đoán là đã bị mê hoặc rồi.”
Lộ Nam Tâm cười, cả người treo ở trên người anh. Cố Trầm Quang đương nhiên cực kỳ vui vẻ, bàn tay kéo một cái, thân thể nho nhỏ mềm mại thơm ngát liền dính sát vào người anh. Một giây kế tiếp, hai cánh môi chạm vào nhau, bàn tay anh di chuyển trên lằn ranh giữa chiếc váy liền áo của cô, tìm được khóa kéo, lưu loát kéo xuống. Bàn tay theo khe hở chen vào, một đường ma sát, tia lửa bắn ra bốn phía.
Bàn tay định rõ mục tiêu, nhanh chóng tìm được chỗ muốn bắt lấy, nhẹ nhàng cỡi nút áo, mở ra, tiến vào, nắm chặt một bên.
Lộ Nam Tâm “ưhm” một tiếng, bị anh xoay mặt nuốt vào giữa răng môi.
Hai người đang chuẩn bị nấu cơm, sau lưng chính là cái bàn. Lộ Nam Tâm bị anh ép liền lùi lại mấy bước, bắp đùi đụng phải cái bàn, chân bị chen ở giữa chân của anh cùng cái bàn, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể của anh gần như muốn thiêu đốt cô. Một giây kế tiếp, liền bị anh đặt ở trên bàn.
Khóa kéo chiếc váy trên người cô đã mở ra, cả tấm lưng trần lõa lồ bên ngoài, theo động tác trên tay anh, trước mặt cũng bị cỡi ra. Loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ ngực phập phồng cùng ngón tay đang vuốt ve bên trên của anh. Môi lưỡi anh hung hăng quấn quít lấy cô, sức lực trên tay càng ngày càng tăng.
Gắn bó như môi với răng, động tác quấn quít đơn thuần, cũng tượng trưng cho sự thân mật nhất.
Cố Trầm Quang khẽ ngẩng đầu, liếc thấy độ cong xinh đẹp trắng noãn của cô, chân mày càng nhíu chặt. Rốt cục không nhịn được nữa, tay dò đi xuống, một động tác liền cỡi bỏ chiếc váy duy nhất trên người cô.
Chiếc váy màu xanh nhạt vô tình bị ném tại trên sàn gỗ màu đỏ sậm.
......
Áo ngực của cô đã sớm bị anh vân vê nhăn nhúm, phong cảnh bên dưới nhìn một cái không xót thứ gì. Hai cái dây áo phân tán treo trên bờ vai, không giấu được nửa phần mê người. Trên người cô chỉ còn sót lại một chiếc quần lót. Quần lót màu lam nhạt càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô. Muốn cô! Ánh nhìn giống như là một con dã thú bị giam cầm đã lâu, không ngừng thúc giục anh. Gạt chiếc quần lót ra, tìm kiếm địa phương tốt đẹp phía dưới.
Nhưng anh không thể.
Cô còn quá nhỏ, anh sẽ làm bị thương cô.
Cố Trầm Quang hít sâu một cái, lần nữa cúi đầu xuống hôn cô. Giống như là cho hả giận cỡi chiếc áo ngực của cô ra, cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng, nhằm xóa bỏ khát vọng phía dưới.
......
Lộ Nam Tâm bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, ngón tay len vào tóc anh, lẩm bẩm: “Cố Trầm Quang…..”
Cố Trầm Quang......
Không được......
Anh đột nhiên ngồi dậy, cúc áo sơ mi bị kéo tới chia năm xẻ bảy, gương mặt cùng cổ có hơi ửng đỏ, mười phần mê hoặc. Lộ Nam Tâm gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn anh.
Lại bị anh kéo một cái, ba bước thành hai vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, dòng nước lạnh như băng xối thẳng xuống.
Lộ Nam Tâm bị kích thích mở mắt ra, nhìn anh: "Lạnh......"
Cũng không chú ý nhìn cảnh tượng trong gương —— Bản thân hoàn toàn trần trụi bị anh ôm trước người. Anh cũng không tốt đến đâu, lồng ngực mở rộng, dính sát phía sau lưng cô. Một tay còn đặt trên ngực mềm mại của cô xoa bóp.
Lộ Nam Tâm hí mắt, uất ức: "Anh tắm thì tắm đi, như thế nào còn xoa bóp....."
Cố Trầm Quang cúi người, lung tung hôn lỗ tai cùng phía sau cổ của cô, giọng nói khàn khàn: "Nhịn một chút...... Nhịn một chút là tốt......"
......
Chờ anh bình tĩnh trở lại thì đã là hơn nửa tiếng sau. Lộ Nam Tâm bị anh dùng nước lạnh xối, sau đó ôm ngồi ở trên ghế sô pha.
Bị anh hôn từ trên xuống dưới lâu như vậy, khuôn mặt Lộ Nam Tâm đã đỏ đến mức có thể luộc trứng gà luôn rồi. Mới vừa bị anh ôm đi cùng nhau tắm, hiện tại lơ đãng liếc một cái, trên người tất cả đều là dấu hôn của anh, hồng hồng một mảnh.
Bây giờ cũng không có can đảm mở mắt.
Ở trong bệnh viện mặc dù hàng đêm đều ngủ cùng giường, nhưng mà Lộ Nam Tâm lo cho thân thể của anh, liền không cho anh có hành động gì quá đáng….. Nhưng mà đều bị anh đòi lại lúc vừa nảy rồi.
Người này......
Cố Trầm Quang không biết trong lòng cô gái nhỏ có oán niệm, yên tĩnh hôn tóc của cô, suy nghĩ không biết nên mở miệng nói cho cô biết chuyện này như thế nào.
Anh liên tục suy nghĩ, rốt cuộc mở miệng: "Bảo bối."
"...... Ừm?" Lộ Nam Tâm vẫn còn đang xấu hổ.
Anh dừng một chút: "Ngày mai, anh phải đi Mỹ.”