Cố Trầm Quang tự nhiên biết rõ Lộ Nam Tâm đang suy nghĩ gì, cúi người qua, dùng ngón trỏ vuốt vuốt chóp mũi cô, cười nói: “Không có, trước khi bác sĩ tới phòng kiểm tra, anh đã đi làm thủ tục xuất viện.”
Còn thuận đường, đi giặt sạch một ít đồ.
Như vậy à…. Lộ Nam Tâm yên tâm, cúi đầu nhìn áo ngủ trên người một chút, mặt đỏ bừng, lần nữa mở miệng giọng nói nhỏ như con muỗi: “Em muốn thay quần áo….”
Cố Trầm Quang dù bận vẫn ung dung, mỉm cười: "Bảo bối thay đi.”
Lộ Nam Tâm: "......"
"...... Vậy quần áo của em đâu?”
Cố Trầm Quang nhẹ nhàng cười cười: "Ở phía sau lưng bảo bối đó, xoay người lại là có thể nhìn thấy.”
Cô gái nhỏ xấu hổ, tỉnh lâu như vậy cũng không chịu chui ra khỏi chăn, bọc kín hơn nửa người nói chuyện với anh, chỉ hé khuôn mặt ra bên ngoài.
Lộ Nam Tâm nhìn về phía sau một cái: “À.”
Không để ý tới sự trêu ghẹo trong mắt anh, cô vươn tay ra, lục lọi tìm quần áo, kéo vào trong chăn.
Cố Trầm Quang nhìn ở trong mắt, dở khóc dở cười: “Bảo bối muốn thay quần áo trong chăn à?”
"Không có.” Lộ Nam Tâm ho nhẹ một tiếng, rốt cục chui ra khỏi chăn, trong tay cầm quần áo mới vừa lấy được. “Em đi phòng tắm thay.”
Cố Trầm Quang cười một tiếng, thả người: “Đi đi, thuận tiện rửa mặt sửa sang lại một chút, chúng ta xuất viện.”
Hai tháng, có hơn một tháng là vượt qua trong bệnh viện. Cố Trầm Quang thật là đợi đủ rồi, giờ phút này hận không thể xuất viện càng nhanh càng tốt.
......
Lộ Nam Tâm rất thanh sửa sang xong thì tài xế xe cũng tới đón. Ba người cùng nhau trở về khách sạn Cố Trầm Quang ở trước đó.
Gần 1 tiếng đồng hồ lái xe, Cố Trầm Quang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cùng nhau thấp giọng thảo luận chuyện vụ án. Lộ Nam Tâm ngồi ở phía sau, nghiêm mặt nghe hai người nói chuyện giống như đang luyện tập tiếng Anh cấp 4.
Nhân viên khách sạn tiến lên mang hành lý vào. Vị sư huynh nào đó thuận tiện vô cùng “tri kỷ” nghiêm túc hỏi: “Cố Trầm Quang, có muốn đặt một phòng nữa cho Lộ Nam Tâm không?”
Cố Trầm Quang nhìn cũng không nhìn cô, cúi đầu chuyên tâm điền thủ tục nhận phòng. “Sư huynh cứ nói đi?”
"Anh cảm thấy rất cần thiết."
Cố Trầm Quang điền xong thủ tục, đưa giấy bút cho nhân viên tiếp tân, xoay người lại cầm hành lý trong tay, nói: “Không cần, ở bên ngoài quá nguy hiểm, một mình em ấy ở em không yên tâm.”
Sau đó nắm lấy tay cô gái nhỏ đang đỏ mặt đứng bên cạnh, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nếp sống ở Mỹ bây giờ cũng trở nên bảo thủ như vậy?” Tiếp theo hơi mỉm cười nói: “Nếu gần đây sư huynh đều như thế, vậy thì lần sau khi sư huynh tới Trung Quốc, em nhất định sẽ làm tròn bổn phận chủ nhà, giúp cho sư huynh cùng bạn gái đặt hai phòng.”
"......"
Cố Trầm Quang tiếp tục nói: "Hoặc là, hai khách sạn khác nhau sẽ càng đảm bảo hơn?”
Sau đó anh kéo cô, xoay người đi về phía thang máy: “Em cảm thấy rất là cần thiết.”
Lộ Nam Tâm: "......"
Vị sư huynh nào đó: "..........."
Thằng nhóc thúi!
————
Hai người giải quyết cơm tối trong khu dùng cơm ở khách sạn, cũng không có chạy khắp nơi. Ăn xong trở về, nhìn thời gian một chút, mới vừa 8 giờ tối.
Lộ Nam Tâm đang suy nghĩ tìm chút chuyện gì làm giết thời gian trước khi đi ngủ, liền bị người đàn ông nào đó ôm lấy, trong tiếng hét kinh ngạc của cô mà lôi kéo cô lên giường, hơi thở nóng nổi áp đến.
...... Rất tốt, có chuyện để làm rồi.
Một lần làm liền làm đến tận nửa đêm, chờ đến thời điểm rốt cục Cố Trầm Quang chịu kết thúc, ôm Lộ Nam Tâm đi tắm rửa. Cô đã mệt đến thần trí không rõ, mềm nhũn làm ổ trong ngực anh, mặc cho anh xử lý.
Cố Trầm Quang buồn cười, ôm cô ngồi trong bồn tắm, chậm rãi tắm rửa cho cô, một tấc cũng không buông tha. “Heo nhỏ lười, còn chịu được không?”
Lộ Nam Tâm khẽ giật giật, ý đồ né tránh tay của anh, mắt cũng không mở ra nổi: “Ừm….. Buồn ngủ quá.”
Cố Trầm Quang nhìn bộ dáng của cô, mềm lòng, hôn cô một cái, cười trêu nói: “Sau này có phải nên dẫn bảo bối ra ngoài rèn luyện thân thể một chút hay không?”
"...... Chỉ vì chuyện này mà phải ra ngoài rèn luyện thân thể?”
Anh nói chuyện đương nhiên: "Chuyện này còn chưa đủ quan trọng?”
Lộ Nam Tâm: "......"
Ham muốn thật là mãnh liệt.
Nghĩ như vậy, đầu lại càng ngày càng hôn mê, mê mê mang mang một chút thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cố Trầm Quang nhìn thấy cô đã ngủ, trên tay cũng không trêu đùa nữa, an phận giúp cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó với lấy khăn tắm bao bọc kỹ rồi ôm ra ngoài.
Tắt đèn, lên giường.
Lộ Nam Tâm bắt được tia thanh tỉnh cuối cùng, thấp giọng nói: “Cố Trầm Quang.”
"Ừ?"
Lồng ngực ấm áp lại gần, thật chặt vòng chắc cô
Lộ Nam Tâm cắn cắn môi: “Vụ án này nguy hiểm như vậy, ….. không thể ngừng điều tra sao?”
Thời điểm lần đầu anh bị thương, cô liền có suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không quá mãnh liệt. Lần này lại bị thương, nhất là trong khi cô đã biết anh là vì điều tra vụ án của cha cô thì suy nghĩ này trong đầu càng ngày cành trở nên mãnh liệt. Cô không muốn anh vì cô mà bị thương.
Trong bóng tối, Cố Trầm Quang trầm mặc trong chốc lát, chỉ có cánh tay ôm cô là xiết lại thật chặt.
Lộ Nam Tâm cũng chỉ đành miễn cưỡng lên tinh thần chờ đợi.
Một lát sau, Cố Trầm Quang mở miệng, giọng nói trước sau như một vẫn trầm tĩnh. Anh nói: “Bảo bối, anh hiểu suy nghĩ của em, cũng hiểu lo lắng của em, biết rõ tại sao em lại nói như vậy. Nhưng em có biết, một luật sư kiêng kỵ nhất là cái gì không?”
Lộ Nam Tâm mơ mơ màng màng, trong đầu lại thủy chung là một mảnh trống rỗng, theo bản năng hỏi: "...... Là cái gì?"
Cố Trầm Quang hôn một cái lên lỗ tai cô: “Là tình cảm riêng tư. Bất kể dự tính ban đầu bọn anh điều tra một vụ án là gì, nhưng mà mục đích của bọn anh chỉ có một, chính là trả lại công bằng lớn nhất cho người ủy thác."
Giọng nói của anh rất nhẹ, lại có sức mạnh kiên định.
Lộ Nam Tâm yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Là em không đúng, em không có suy nghĩ nhiều như vậy.”
Anh hôn nhẹ cô: "Không trách bảo bối, ngủ đi."
"Ừm."
Ban đêm ở Mỹ rất lạnh, cho dù là mùa hè. Nhưng trong khách sạn, hàng năm nhiệt độ ổn định, không biết nóng lạnh.
Cố Trầm Quang ôm cô gái nhỏ sớm ngủ say, yên lặng suy nghĩ. Lý do anh liều mạng như vậy rốt cục là vì cái gì? Tại sao biết rõ phía trước là nguy hiểm còn dũng cảm quên mình xông về phía trước?
Dự tính ban đầu, thật ra thì, cũng không phải chỉ vì tình cảm riêng tư. Đối với cô, đối với anh Lộ.
Đều có, nhưng không phải toàn bộ.
Những thứ này chỉ là một phần, còn có thân là một luật sư có tiếng phải có trách nhiệm tìm ra sự thật đem ra ánh sáng. Anh muốn tìm ra sự thật thay người chết giải oan. Trên phương diện này, anh cũng không thèm để ý người kia là ai.
Là người xa lạ, anh sẽ cố hết sức điều tra. Là Lộ Thịnh Minh, anh liều mạng hơn mấy phần mà thôi, vẫn điều tra như cũ. Sẽ không có quá nhiều khác biệt.
Cho dù là ở xã hội hiện nay, người có quyền thế có thể lợi dụng quyền hạn cá nhân mà chen một chân vào, cũng không phải là hiếm gặp. Mà anh, kể từ khi bắt đầu quyết định đi trên con đường này, liền không nghĩ tới sử dụng bất kỳ quyền lực nào.
Huống chi, chuyện này sẽ không bao giờ có thể tạo thành tổn thương cho anh nữa. Sự thật cùng chứng cứ đều ở ngay trước mắt.
Phần còn sót lại, chỉ cần cẩn thận điều tra, cuối cùng cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng.
Còn thuận đường, đi giặt sạch một ít đồ.
Như vậy à…. Lộ Nam Tâm yên tâm, cúi đầu nhìn áo ngủ trên người một chút, mặt đỏ bừng, lần nữa mở miệng giọng nói nhỏ như con muỗi: “Em muốn thay quần áo….”
Cố Trầm Quang dù bận vẫn ung dung, mỉm cười: "Bảo bối thay đi.”
Lộ Nam Tâm: "......"
"...... Vậy quần áo của em đâu?”
Cố Trầm Quang nhẹ nhàng cười cười: "Ở phía sau lưng bảo bối đó, xoay người lại là có thể nhìn thấy.”
Cô gái nhỏ xấu hổ, tỉnh lâu như vậy cũng không chịu chui ra khỏi chăn, bọc kín hơn nửa người nói chuyện với anh, chỉ hé khuôn mặt ra bên ngoài.
Lộ Nam Tâm nhìn về phía sau một cái: “À.”
Không để ý tới sự trêu ghẹo trong mắt anh, cô vươn tay ra, lục lọi tìm quần áo, kéo vào trong chăn.
Cố Trầm Quang nhìn ở trong mắt, dở khóc dở cười: “Bảo bối muốn thay quần áo trong chăn à?”
"Không có.” Lộ Nam Tâm ho nhẹ một tiếng, rốt cục chui ra khỏi chăn, trong tay cầm quần áo mới vừa lấy được. “Em đi phòng tắm thay.”
Cố Trầm Quang cười một tiếng, thả người: “Đi đi, thuận tiện rửa mặt sửa sang lại một chút, chúng ta xuất viện.”
Hai tháng, có hơn một tháng là vượt qua trong bệnh viện. Cố Trầm Quang thật là đợi đủ rồi, giờ phút này hận không thể xuất viện càng nhanh càng tốt.
......
Lộ Nam Tâm rất thanh sửa sang xong thì tài xế xe cũng tới đón. Ba người cùng nhau trở về khách sạn Cố Trầm Quang ở trước đó.
Gần 1 tiếng đồng hồ lái xe, Cố Trầm Quang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cùng nhau thấp giọng thảo luận chuyện vụ án. Lộ Nam Tâm ngồi ở phía sau, nghiêm mặt nghe hai người nói chuyện giống như đang luyện tập tiếng Anh cấp 4.
Nhân viên khách sạn tiến lên mang hành lý vào. Vị sư huynh nào đó thuận tiện vô cùng “tri kỷ” nghiêm túc hỏi: “Cố Trầm Quang, có muốn đặt một phòng nữa cho Lộ Nam Tâm không?”
Cố Trầm Quang nhìn cũng không nhìn cô, cúi đầu chuyên tâm điền thủ tục nhận phòng. “Sư huynh cứ nói đi?”
"Anh cảm thấy rất cần thiết."
Cố Trầm Quang điền xong thủ tục, đưa giấy bút cho nhân viên tiếp tân, xoay người lại cầm hành lý trong tay, nói: “Không cần, ở bên ngoài quá nguy hiểm, một mình em ấy ở em không yên tâm.”
Sau đó nắm lấy tay cô gái nhỏ đang đỏ mặt đứng bên cạnh, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nếp sống ở Mỹ bây giờ cũng trở nên bảo thủ như vậy?” Tiếp theo hơi mỉm cười nói: “Nếu gần đây sư huynh đều như thế, vậy thì lần sau khi sư huynh tới Trung Quốc, em nhất định sẽ làm tròn bổn phận chủ nhà, giúp cho sư huynh cùng bạn gái đặt hai phòng.”
"......"
Cố Trầm Quang tiếp tục nói: "Hoặc là, hai khách sạn khác nhau sẽ càng đảm bảo hơn?”
Sau đó anh kéo cô, xoay người đi về phía thang máy: “Em cảm thấy rất là cần thiết.”
Lộ Nam Tâm: "......"
Vị sư huynh nào đó: "..........."
Thằng nhóc thúi!
————
Hai người giải quyết cơm tối trong khu dùng cơm ở khách sạn, cũng không có chạy khắp nơi. Ăn xong trở về, nhìn thời gian một chút, mới vừa 8 giờ tối.
Lộ Nam Tâm đang suy nghĩ tìm chút chuyện gì làm giết thời gian trước khi đi ngủ, liền bị người đàn ông nào đó ôm lấy, trong tiếng hét kinh ngạc của cô mà lôi kéo cô lên giường, hơi thở nóng nổi áp đến.
...... Rất tốt, có chuyện để làm rồi.
Một lần làm liền làm đến tận nửa đêm, chờ đến thời điểm rốt cục Cố Trầm Quang chịu kết thúc, ôm Lộ Nam Tâm đi tắm rửa. Cô đã mệt đến thần trí không rõ, mềm nhũn làm ổ trong ngực anh, mặc cho anh xử lý.
Cố Trầm Quang buồn cười, ôm cô ngồi trong bồn tắm, chậm rãi tắm rửa cho cô, một tấc cũng không buông tha. “Heo nhỏ lười, còn chịu được không?”
Lộ Nam Tâm khẽ giật giật, ý đồ né tránh tay của anh, mắt cũng không mở ra nổi: “Ừm….. Buồn ngủ quá.”
Cố Trầm Quang nhìn bộ dáng của cô, mềm lòng, hôn cô một cái, cười trêu nói: “Sau này có phải nên dẫn bảo bối ra ngoài rèn luyện thân thể một chút hay không?”
"...... Chỉ vì chuyện này mà phải ra ngoài rèn luyện thân thể?”
Anh nói chuyện đương nhiên: "Chuyện này còn chưa đủ quan trọng?”
Lộ Nam Tâm: "......"
Ham muốn thật là mãnh liệt.
Nghĩ như vậy, đầu lại càng ngày càng hôn mê, mê mê mang mang một chút thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cố Trầm Quang nhìn thấy cô đã ngủ, trên tay cũng không trêu đùa nữa, an phận giúp cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó với lấy khăn tắm bao bọc kỹ rồi ôm ra ngoài.
Tắt đèn, lên giường.
Lộ Nam Tâm bắt được tia thanh tỉnh cuối cùng, thấp giọng nói: “Cố Trầm Quang.”
"Ừ?"
Lồng ngực ấm áp lại gần, thật chặt vòng chắc cô
Lộ Nam Tâm cắn cắn môi: “Vụ án này nguy hiểm như vậy, ….. không thể ngừng điều tra sao?”
Thời điểm lần đầu anh bị thương, cô liền có suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không quá mãnh liệt. Lần này lại bị thương, nhất là trong khi cô đã biết anh là vì điều tra vụ án của cha cô thì suy nghĩ này trong đầu càng ngày cành trở nên mãnh liệt. Cô không muốn anh vì cô mà bị thương.
Trong bóng tối, Cố Trầm Quang trầm mặc trong chốc lát, chỉ có cánh tay ôm cô là xiết lại thật chặt.
Lộ Nam Tâm cũng chỉ đành miễn cưỡng lên tinh thần chờ đợi.
Một lát sau, Cố Trầm Quang mở miệng, giọng nói trước sau như một vẫn trầm tĩnh. Anh nói: “Bảo bối, anh hiểu suy nghĩ của em, cũng hiểu lo lắng của em, biết rõ tại sao em lại nói như vậy. Nhưng em có biết, một luật sư kiêng kỵ nhất là cái gì không?”
Lộ Nam Tâm mơ mơ màng màng, trong đầu lại thủy chung là một mảnh trống rỗng, theo bản năng hỏi: "...... Là cái gì?"
Cố Trầm Quang hôn một cái lên lỗ tai cô: “Là tình cảm riêng tư. Bất kể dự tính ban đầu bọn anh điều tra một vụ án là gì, nhưng mà mục đích của bọn anh chỉ có một, chính là trả lại công bằng lớn nhất cho người ủy thác."
Giọng nói của anh rất nhẹ, lại có sức mạnh kiên định.
Lộ Nam Tâm yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Là em không đúng, em không có suy nghĩ nhiều như vậy.”
Anh hôn nhẹ cô: "Không trách bảo bối, ngủ đi."
"Ừm."
Ban đêm ở Mỹ rất lạnh, cho dù là mùa hè. Nhưng trong khách sạn, hàng năm nhiệt độ ổn định, không biết nóng lạnh.
Cố Trầm Quang ôm cô gái nhỏ sớm ngủ say, yên lặng suy nghĩ. Lý do anh liều mạng như vậy rốt cục là vì cái gì? Tại sao biết rõ phía trước là nguy hiểm còn dũng cảm quên mình xông về phía trước?
Dự tính ban đầu, thật ra thì, cũng không phải chỉ vì tình cảm riêng tư. Đối với cô, đối với anh Lộ.
Đều có, nhưng không phải toàn bộ.
Những thứ này chỉ là một phần, còn có thân là một luật sư có tiếng phải có trách nhiệm tìm ra sự thật đem ra ánh sáng. Anh muốn tìm ra sự thật thay người chết giải oan. Trên phương diện này, anh cũng không thèm để ý người kia là ai.
Là người xa lạ, anh sẽ cố hết sức điều tra. Là Lộ Thịnh Minh, anh liều mạng hơn mấy phần mà thôi, vẫn điều tra như cũ. Sẽ không có quá nhiều khác biệt.
Cho dù là ở xã hội hiện nay, người có quyền thế có thể lợi dụng quyền hạn cá nhân mà chen một chân vào, cũng không phải là hiếm gặp. Mà anh, kể từ khi bắt đầu quyết định đi trên con đường này, liền không nghĩ tới sử dụng bất kỳ quyền lực nào.
Huống chi, chuyện này sẽ không bao giờ có thể tạo thành tổn thương cho anh nữa. Sự thật cùng chứng cứ đều ở ngay trước mắt.
Phần còn sót lại, chỉ cần cẩn thận điều tra, cuối cùng cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng.