Mấy ngày tiếp theo, Lý Dụ quan sát quần thần săn bắn.
Vào một ngày Lý Dụ thử bắn cung một lần, hắn không bắn những con vật chuyển động, cái hắn bắn là bia ngắm bất động đằng kia, nhưng có cố thế nào cũng nhắm không trúng, khi hoàng đế vừa mới giương cung, xung quanh liền vang lên những câu từ khen ngợi, thậm chí nhạc cũng được vang lên. Lý Dụ phiền muộn mà nhìn đến cung tiễn kia đã không biết đi đến nơi nào, chỉ cảm thấy được cổ động như vậy khiến hắn bị sốc tinh thần.
Từ đây về sau, Lý Dụ cũng không muốn động tới cung tiễn.
Không động tới cung tiễn, nhưng nướng những món ăn dân dã Lý Dụ rất thích thú. Sau khi săn bắt, vào buổi tối đúng là thời điểm tốt để tổ chức tiệc rượu.
Dùng mấy loại hương liệu muối gà rừng ướp đến ngon miệng, lại dùng các loại cây ăn quả thích hợp nướng quay, mùi thơm cùng dầu mỡ tràn ra, nhìn rất ngon miệng.
Hoàng đế tổ chức tiệc rượu chỉ một mình. Lý Dụ tự mình cắt ngay ngắn thành những miếng nhỏ, kêu cung nhân bưng qua cho thừa tướng.
Chạng vạng, một vùng bình nguyên như bị màu vàng thiêu đốt. Mặt trăng đã ló dạng, ánh chiều tà dần tắt, hành cung như bị một vòng sáng bao lấy.
Trải qua một thời gian, quần thần trong triều cũng đã tin tưởng rằng hoàng đế đối với thừa tướng không có gì bất mãn. Địa vị của Thừa tướng cũng sẽ không bị lay động.
Đến thời điểm săn bắn mùa thu, thái độ của hoàng đế đối với thừa tướng càng ngày càng chán ngấy. Có mấy người còn cảm thấy rất vô vị, không có trò vui để xem. Nhưng cũng có nhiều người suy đoán, hoàng đế đến tột cùng là vì sao phải nâng cao thừa tướng đến như thế.
Lý Dụ bảo cung nhân đem gà rừng nướng chín bưng cho thừa tướng, đắc ý nói: “Trong này dùng hai mươi tám loại hương liệu, bảo đảm với thừa tướng rằng những món ngài ăn qua trước kia đều không giống nhau. Trẫm dám nói, món này nhất định là món thịt nướng ngon nhất trên thế giới này.”
Tiêu Từ Giản ở bề ngoài vẫn giống như thường. Y làm người xưa nay kiêu ngạo, trước kia Cao Tông hoàng đế còn sống, y không vì hoàng đế ân sủng mà vui ra mặt, chớ đừng nói chi là bây giờ.
Bất quá nhìn đến món vừa mới được nướng trước mặt này, Tiêu Từ Giản lại nhìn hoàng đế liếc mắt một cái. Hoàng đế chính là đang cười đến hạnh phúc, ánh mắt nóng bỏng theo dõi y. Làm Tiêu Từ Giản không khỏi suy nghĩ.
Y và hoàng đế tuy có mâu thuẫn trong quá khứ nhưng cũng không lớn lắm, tuy nói người có bệnh hay quên, nhưng một người trưởng thành như vậy cũng sẽ không phải mau quên như vậy đó. Huống hồ người trong cung cùng người trong triều làm sao có thể xuất hiện được bệnh hay quên được? Bất quá là vì mục đích của mình mà nhẫn nại thôi. Cho dù là hoàng đế cũng có thời điểm không thể không nhịn.
Tiêu Từ Giản cũng không thể phân biệt được, hoàng đế có công lực quá sâu hay vẫn là có tính toán khác. Bất quá có một việc y có thể khẳng định___ hoàng đế sẽ không có can đam mà độc chết y, ít nhất trước mắt sẽ không dám. Tiêu Từ Giản không chần chờ cầm đũa, gắp lên món thịt nướng nếm thử.
Món ăn dân dã được nướng cùng với những hương liệu tự nhiên, mùi vị rất đặc biệt, cũng rất thơm ngon. Tiêu Từ Giản lúc này mới biết đúng là hoàng đế không nói khoa trương. Thịt này có thể coi là cực phẩm mỹ vị.
Lý Dụ lập tức cười ha hả, hắn thẳng thắn nhấc lên bầu rượu, ngồi vào chỗ đối diện với Tiêu Từ Giản, cùng Tiêu Từ Giản dùng chung một bàn. Cung nhân đều lấy làm kinh hãi, không biết là nên đem lên cho hoàng đế một bàn thức ăn nữa hay tiếp nhận bầu rượu của hoàng đế đang uống.
Lý Dụ vung vung tay, để bọn họ lui ra. Hắn tự mình vì Tiêu Từ Giản rót rượu.
Tiêu Từ Giản hai tay tiếp nhận ly rượu, hướng hoàng đế cảm ơn: “Thần tạ ơn bệ hạ ban rượu.” Y tuy rằng kiêu ngạo,nhưng sẽ không quên lễ nghi.
Lý Dụ nụ cười phai nhạt chút, ôn nhu nói: “Thừa tướng, trẫm là từ trong đáy lòng tin tưởng thừa tướng…” Hắn uống hai chén rượu, lúc này cũng chưa say, phảng phất như bị rượu khai cổ họng, khi nói chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Từ Giản hứng thú nhìn hoàng đế. Nếu như hoàng đế là muốn lấy lòng y để y buông lòng cảnh giác, xác thực cũng là một biện pháp tốt. Lúc này y thấy rất thú vị, đây mới là người đáng được y trợ tá.
Y hiện tại rất hiếu kỳ, rốt cuộc hoàng đế có thể nhẫn nại bao lâu? Bây giờ nhìn lại, chắc hắn đã nhẫn nại đến 5 năm hoặc cũng có khả năng đã 10 năm rồi.
Quảng thời gian như vậy, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng ít nhất hôm nay, trên bàn rượu này cũng đủ để nói hết. Tiêu Từ Giản cũng không vội vàng gì.
Y giơ tay nhấc lên bầu rượu, rót rượu cho hoàng đế, hoàng đế cùng y nhìn nhau cười.
Lý Dụ cũng không hề biết Tiêu Từ Giản đang nghĩ cái gì, nhưng điều này cũng rất công bằng, Tiêu Từ Giản cũng tuyệt đối không biết Ly Dụ đang nghĩ gì. Y thiên tính vạn tính cũng không thể nào biết được Lý Dụ đang tính thượng y.
Lý Dụ nhấp một ngụm rượu, thầm nghĩ, nếu Tiêu Từ Giản biết mình đang muốn thượng y, nhất định sẽ lật bàn cho xem.
Không sai!!! Hắn muốn ngừng say đắm Tiêu Từ Giản cũng không được nữa rồi!! Làm Tiêu Từ Giản thả lỏng cảnh giác, chậm rãi đem hữu tình thành cơ tình. Tất nhiên này là một quá trình lâu dài, có thể mất hơn 3 năm rưỡi. Thế nhưng Tiêu Từ Giản, người này rất đáng giá!!! Rất đáng giá!!!
Nhìn Tiêu Từ Giản vì hắn rót rượu, hông của hắn liền cảm thấy mềm nhũn, xém tí nữa là ngã xuống, chỉ lúng túng cười với Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản lại cười thanh lãnh lại với hắn.
Lý Dụ nghĩ tối hôm nay nụ cười này chắc quay mòng mong bên hắn đi.
Kết quả hai người uống say mèm, liền đồng thời ngã xuống giường. Lý Dụ ôm eo Tiêu Từ Giản, một đường mò xuống, Tiêu Từ Giản dĩ nhiên không có ngăn cản, chỉ cười nói: “Bệ hạ đã lâu chưa sủng hạnh hậu cung, thần đã sớm nhìn ra có gì không đúng…” Lý Dụ chỉ cảm thấy cả người nóng nực, nội tâm đã đè xuống không được, hắn chỉ lo để ý hôn cổ Tiêu Từ Giản lẩm bẩm hỏi: “Vậy ngươi có biết hay không…” Ma sát kia như có như không làm hắn thấy thoải mái….
Lý Dụ trở người một cái, đột nhiên tỉnh lại.
Trong điện lặng lẽ, long sàn được màn lớn che chắn, trên giường chỉ còn mình Lý Dụ, Tiêu Từ Giản sớm đã đi.
Lý Dụ thở dài, kêu cung nhân đang trực đêm đem trà tới để tiêu hỏa khí trong lòng.
Sáng sớm ngày sau, Lý Dụ buồn bã, yếu xìu rửa mặt, Triệu Thập Ngũ liền tiến vào thông báo nói Binh bộ Thị lang có việc gấp muốn bẩm báo.
Lý Dụ lập tức kêu người vào được.
Nguyên lai hôm qua sau giờ ngọ trong kinh có một vụ cháy lớn, mặc dù cách hoàng thành rất xa, đối với hoàng cung không có uy hiếp gì, nhưng lại xảy ra ở đoạn đường phồn hoa nhất, có rất nhiều người qua lại, tổn thất nặng nề. Lý Dụ nghe được liền cau mày, hắn hỏi: “Là nơi nào bị đốt? Làm sao lại xảy ra như vậy? Hiện tại tình hình hoả hoạn ra sao? Người chung quanh đều rút lui hết chưa?”
Hắn hỏi dồn dập, thị lang hồi đáp, hắn lại hỏi: “Thừa tướng biết không?”
Thị lang vội thưa: “Thừa tướng đã biết rồi, cũng đang thu thập chuyện này. Đại hỏa là bắt đầu từ Khánh Phúc phường, Vĩnh Bình phường nằm lân cận cũng bị cháy đến lợi hại nhất, Linh Tuệ tự sợ là bị đốt trụi hoàn toàn.”
Lý Dụ vừa nghe đến Linh Tuệ tự, lập tức “A” một tiếng, hắn nghĩ tới Vô Tịch. Vô Tịch mới vừa vào kinh cũng từng ở Linh Tuệ tự sống nhờ một quãng thời gian, sau đó Lý Dụ kêu cậu đi vào Đại Hưng tự gần hoàng cung, cũng coi như tránh được một kiếp.
Vào một ngày Lý Dụ thử bắn cung một lần, hắn không bắn những con vật chuyển động, cái hắn bắn là bia ngắm bất động đằng kia, nhưng có cố thế nào cũng nhắm không trúng, khi hoàng đế vừa mới giương cung, xung quanh liền vang lên những câu từ khen ngợi, thậm chí nhạc cũng được vang lên. Lý Dụ phiền muộn mà nhìn đến cung tiễn kia đã không biết đi đến nơi nào, chỉ cảm thấy được cổ động như vậy khiến hắn bị sốc tinh thần.
Từ đây về sau, Lý Dụ cũng không muốn động tới cung tiễn.
Không động tới cung tiễn, nhưng nướng những món ăn dân dã Lý Dụ rất thích thú. Sau khi săn bắt, vào buổi tối đúng là thời điểm tốt để tổ chức tiệc rượu.
Dùng mấy loại hương liệu muối gà rừng ướp đến ngon miệng, lại dùng các loại cây ăn quả thích hợp nướng quay, mùi thơm cùng dầu mỡ tràn ra, nhìn rất ngon miệng.
Hoàng đế tổ chức tiệc rượu chỉ một mình. Lý Dụ tự mình cắt ngay ngắn thành những miếng nhỏ, kêu cung nhân bưng qua cho thừa tướng.
Chạng vạng, một vùng bình nguyên như bị màu vàng thiêu đốt. Mặt trăng đã ló dạng, ánh chiều tà dần tắt, hành cung như bị một vòng sáng bao lấy.
Trải qua một thời gian, quần thần trong triều cũng đã tin tưởng rằng hoàng đế đối với thừa tướng không có gì bất mãn. Địa vị của Thừa tướng cũng sẽ không bị lay động.
Đến thời điểm săn bắn mùa thu, thái độ của hoàng đế đối với thừa tướng càng ngày càng chán ngấy. Có mấy người còn cảm thấy rất vô vị, không có trò vui để xem. Nhưng cũng có nhiều người suy đoán, hoàng đế đến tột cùng là vì sao phải nâng cao thừa tướng đến như thế.
Lý Dụ bảo cung nhân đem gà rừng nướng chín bưng cho thừa tướng, đắc ý nói: “Trong này dùng hai mươi tám loại hương liệu, bảo đảm với thừa tướng rằng những món ngài ăn qua trước kia đều không giống nhau. Trẫm dám nói, món này nhất định là món thịt nướng ngon nhất trên thế giới này.”
Tiêu Từ Giản ở bề ngoài vẫn giống như thường. Y làm người xưa nay kiêu ngạo, trước kia Cao Tông hoàng đế còn sống, y không vì hoàng đế ân sủng mà vui ra mặt, chớ đừng nói chi là bây giờ.
Bất quá nhìn đến món vừa mới được nướng trước mặt này, Tiêu Từ Giản lại nhìn hoàng đế liếc mắt một cái. Hoàng đế chính là đang cười đến hạnh phúc, ánh mắt nóng bỏng theo dõi y. Làm Tiêu Từ Giản không khỏi suy nghĩ.
Y và hoàng đế tuy có mâu thuẫn trong quá khứ nhưng cũng không lớn lắm, tuy nói người có bệnh hay quên, nhưng một người trưởng thành như vậy cũng sẽ không phải mau quên như vậy đó. Huống hồ người trong cung cùng người trong triều làm sao có thể xuất hiện được bệnh hay quên được? Bất quá là vì mục đích của mình mà nhẫn nại thôi. Cho dù là hoàng đế cũng có thời điểm không thể không nhịn.
Tiêu Từ Giản cũng không thể phân biệt được, hoàng đế có công lực quá sâu hay vẫn là có tính toán khác. Bất quá có một việc y có thể khẳng định___ hoàng đế sẽ không có can đam mà độc chết y, ít nhất trước mắt sẽ không dám. Tiêu Từ Giản không chần chờ cầm đũa, gắp lên món thịt nướng nếm thử.
Món ăn dân dã được nướng cùng với những hương liệu tự nhiên, mùi vị rất đặc biệt, cũng rất thơm ngon. Tiêu Từ Giản lúc này mới biết đúng là hoàng đế không nói khoa trương. Thịt này có thể coi là cực phẩm mỹ vị.
Lý Dụ lập tức cười ha hả, hắn thẳng thắn nhấc lên bầu rượu, ngồi vào chỗ đối diện với Tiêu Từ Giản, cùng Tiêu Từ Giản dùng chung một bàn. Cung nhân đều lấy làm kinh hãi, không biết là nên đem lên cho hoàng đế một bàn thức ăn nữa hay tiếp nhận bầu rượu của hoàng đế đang uống.
Lý Dụ vung vung tay, để bọn họ lui ra. Hắn tự mình vì Tiêu Từ Giản rót rượu.
Tiêu Từ Giản hai tay tiếp nhận ly rượu, hướng hoàng đế cảm ơn: “Thần tạ ơn bệ hạ ban rượu.” Y tuy rằng kiêu ngạo,nhưng sẽ không quên lễ nghi.
Lý Dụ nụ cười phai nhạt chút, ôn nhu nói: “Thừa tướng, trẫm là từ trong đáy lòng tin tưởng thừa tướng…” Hắn uống hai chén rượu, lúc này cũng chưa say, phảng phất như bị rượu khai cổ họng, khi nói chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Từ Giản hứng thú nhìn hoàng đế. Nếu như hoàng đế là muốn lấy lòng y để y buông lòng cảnh giác, xác thực cũng là một biện pháp tốt. Lúc này y thấy rất thú vị, đây mới là người đáng được y trợ tá.
Y hiện tại rất hiếu kỳ, rốt cuộc hoàng đế có thể nhẫn nại bao lâu? Bây giờ nhìn lại, chắc hắn đã nhẫn nại đến 5 năm hoặc cũng có khả năng đã 10 năm rồi.
Quảng thời gian như vậy, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng ít nhất hôm nay, trên bàn rượu này cũng đủ để nói hết. Tiêu Từ Giản cũng không vội vàng gì.
Y giơ tay nhấc lên bầu rượu, rót rượu cho hoàng đế, hoàng đế cùng y nhìn nhau cười.
Lý Dụ cũng không hề biết Tiêu Từ Giản đang nghĩ cái gì, nhưng điều này cũng rất công bằng, Tiêu Từ Giản cũng tuyệt đối không biết Ly Dụ đang nghĩ gì. Y thiên tính vạn tính cũng không thể nào biết được Lý Dụ đang tính thượng y.
Lý Dụ nhấp một ngụm rượu, thầm nghĩ, nếu Tiêu Từ Giản biết mình đang muốn thượng y, nhất định sẽ lật bàn cho xem.
Không sai!!! Hắn muốn ngừng say đắm Tiêu Từ Giản cũng không được nữa rồi!! Làm Tiêu Từ Giản thả lỏng cảnh giác, chậm rãi đem hữu tình thành cơ tình. Tất nhiên này là một quá trình lâu dài, có thể mất hơn 3 năm rưỡi. Thế nhưng Tiêu Từ Giản, người này rất đáng giá!!! Rất đáng giá!!!
Nhìn Tiêu Từ Giản vì hắn rót rượu, hông của hắn liền cảm thấy mềm nhũn, xém tí nữa là ngã xuống, chỉ lúng túng cười với Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản lại cười thanh lãnh lại với hắn.
Lý Dụ nghĩ tối hôm nay nụ cười này chắc quay mòng mong bên hắn đi.
Kết quả hai người uống say mèm, liền đồng thời ngã xuống giường. Lý Dụ ôm eo Tiêu Từ Giản, một đường mò xuống, Tiêu Từ Giản dĩ nhiên không có ngăn cản, chỉ cười nói: “Bệ hạ đã lâu chưa sủng hạnh hậu cung, thần đã sớm nhìn ra có gì không đúng…” Lý Dụ chỉ cảm thấy cả người nóng nực, nội tâm đã đè xuống không được, hắn chỉ lo để ý hôn cổ Tiêu Từ Giản lẩm bẩm hỏi: “Vậy ngươi có biết hay không…” Ma sát kia như có như không làm hắn thấy thoải mái….
Lý Dụ trở người một cái, đột nhiên tỉnh lại.
Trong điện lặng lẽ, long sàn được màn lớn che chắn, trên giường chỉ còn mình Lý Dụ, Tiêu Từ Giản sớm đã đi.
Lý Dụ thở dài, kêu cung nhân đang trực đêm đem trà tới để tiêu hỏa khí trong lòng.
Sáng sớm ngày sau, Lý Dụ buồn bã, yếu xìu rửa mặt, Triệu Thập Ngũ liền tiến vào thông báo nói Binh bộ Thị lang có việc gấp muốn bẩm báo.
Lý Dụ lập tức kêu người vào được.
Nguyên lai hôm qua sau giờ ngọ trong kinh có một vụ cháy lớn, mặc dù cách hoàng thành rất xa, đối với hoàng cung không có uy hiếp gì, nhưng lại xảy ra ở đoạn đường phồn hoa nhất, có rất nhiều người qua lại, tổn thất nặng nề. Lý Dụ nghe được liền cau mày, hắn hỏi: “Là nơi nào bị đốt? Làm sao lại xảy ra như vậy? Hiện tại tình hình hoả hoạn ra sao? Người chung quanh đều rút lui hết chưa?”
Hắn hỏi dồn dập, thị lang hồi đáp, hắn lại hỏi: “Thừa tướng biết không?”
Thị lang vội thưa: “Thừa tướng đã biết rồi, cũng đang thu thập chuyện này. Đại hỏa là bắt đầu từ Khánh Phúc phường, Vĩnh Bình phường nằm lân cận cũng bị cháy đến lợi hại nhất, Linh Tuệ tự sợ là bị đốt trụi hoàn toàn.”
Lý Dụ vừa nghe đến Linh Tuệ tự, lập tức “A” một tiếng, hắn nghĩ tới Vô Tịch. Vô Tịch mới vừa vào kinh cũng từng ở Linh Tuệ tự sống nhờ một quãng thời gian, sau đó Lý Dụ kêu cậu đi vào Đại Hưng tự gần hoàng cung, cũng coi như tránh được một kiếp.