Tiêu Từ Giản tự giam mình ở trong phòng viết sách. Y sớm đã nghĩ ra nội dụng về quân trận rồi, chỉ là vẫn luôn bận, không thể thành văn được. Lúc này vừa vặn tĩnh tâm sáng tác. Còn viết xong sau này có được truyền đi hay không y cũng không quan tâm.
Trước kia y cũng đã hoàn tất xong nội dung rồi, lúc này lại không có công việc khác làm quấy nhiễu, mỗi ngày đều chuyên tâm ở đây, cũng không cảm thấy khổ sở.
Lý Dụ cũng không đi quấy rối y, từ khi Tiêu Từ Giản tự giam mình trong phòng của y, Lý Dụ cũng bắt đầu ngủ ở ngoài gian lớn, hắn chỉ lo Tiêu Từ Giản không biết, cố ý làm ra những hành động ồn ào.
Hắn tình cờ lớn tiếng lầm bầm lầu bầu.
Sau đó có thời gian, liền lấy đàn tranh, ở trước gian phòng của Tiêu Từ Giản leng keng thùng thùng luyện tập không thành công ca khúc “Phượng cầu hoàng”.
Tiêu Từ Giản không hề đi ra nói chuyện với hoàng đế.
Cứ giằng co như thế gần mười ngày trời. Hoàng đế đẩy cửa phòng của Tiêu Từ Giản ra, nói cho Tiêu Từ Giản: “Tiêu Hoàn bị lưu đày tới Bắc Cương. Nơi đó có người của ngươi ở đó, cậu ta đi đến đó, có người trông nom.”
Tiêu Từ Giản đang múa bút thành văn, cũng không ngẩng đầu. Hoàng đế xử trí Tiêu Hoàn cùng suy nghĩ của y cũng không khác nhiều lắm. Kỳ thực hoàng đế nếu thật sự muốn phá hủy tiền đồ của cậu ta, chỉ cần nói cậu ta hỏng một con mắt, có tàn tật, như vậy là đủ rồi, cũng không cần lấy tính mạng.
Lý Dụ thấy y như vậy, lại nói: “Trịnh gia buộc Trịnh Anh ly hôn cùng Tiêu Hoàn.”
Ngòi bút của Tiêu Từ Giản hỏng. Y nhàn nhạt nói: “Cũng tốt. Như vậy Trịnh Anh sẽ không cần đi Bắc Cương chịu khổ cùng nó nữa. Huống hồ đại trượng phu có hoạn nạn gì mà không thể chịu được chứ.”
Mấy ngày sau khi Tiêu Hoàn bị giam tại ngọc đài, người nhà họ Trịnh liền đón Trịnh Anh đi. Tiêu Hoàn bị lưu vong, Trịnh gia liền cho lão nhân ra mặt, tiến hành ly hôn.
Trịnh gia chỉ nói là đau lòng nữ nhi, không nỡ nữ nhi cùng Tiêu Hoàn đi Bắc Cương. Nhưng người tinh tường đều biết Trịnh gia là sợ bị liên lụy.
Trịnh Anh bị giam ở trong nhà, không nghe được những lời đồn bên ngoài, nhưng nàng xưa nay thông tuệ, sao không biết người bên ngoài nghị luận như thế nào chứ.
Cuối xuân, đầu hạ sắp tới. Nàng mờ mịt ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ xanh lục bát ngát. Thị nữ búi kiểu tóc đang lưu hành cho nàng, đeo những bộ trang sức mới cho nàng. Nhưng nàng vẫn không thể cười.
Mới đầu năm nay nàng tiến cung, khi đó nàng vui vẻ bao nhiêu a. Nàng đếm ngày đã qua, đem quá khứ hồi tưởng lại, thời điểm đầu năm là thời gian nàng vui vẻ nhất.
“Anh,” mẹ của nàng đang khuyên nhủ nàng, “Con không phải đã vì chuyện của nữ tử Ô Nam mà thất vọng với Tiêu Hoàn rồi sao? Cách xử lý của Trịnh gia cũng rất tốt mà, qua một thời gian nữa là yên ổn xuống, mẹ nhất định sẽ tìm một hôn phu tốt cho con, con hãy mở lòng đi.”
Lúc này chính là thời điểm Trịnh Anh nản lòng thoái chí nhất. Khi nàng muốn ly hôn với Tiêu Hoàn, Trịnh gia không cho; nàng mới vừa cùng Tiêu Hoàn hòa hoãn, cho dù đi lưu đày với Tiêu hoàn nàng cũng sẽ đi; Trịnh gia lại buộc nàng ly hôn.
Nàng xoay đầu lại, nhìn mẫu thân, không lời mà chảy nước mắt nói: “Mẹ gọi thái y đến, con hình như mang thai rồi.”
Tiêu Hoàn đi cũng không biết Trịnh Anh mang thai, bởi vì việc ly hôn, Tiêu gia xích mích cùng Trịnh gia.
Tiêu gia đều trách Trịnh gia, cậu thì không trách Trịnh gia. Lúc gần đi cậu có cho người đem phong thư gửi cho Trịnh Anh, trong đó có hai bài thơ. Thời điểm cậu thành hôn, Trịnh Anh muốn cậu làm thơ nhưng vẫn chưa làm, bây giờ đã có thời gian làm rồi.
Nô bộc của Tiêu gia đều bị phân tán đi, những nha hoàn mỹ mạo cũng được đem đi bán, chỉ còn có Phỉ Thúy là từ Ô Nam đến, nên cậu phải dẫn nàng ta theo.
Phỉ Thúy mặc lại những bộ trang phục thông thường, trâm mận quần vải, giữ yên lặng ở trên xe ngựa thu thập đồ vật. Tiêu Hoàn vẫn đứng ở bên ngựa thất vọng nhìn tường thành, sau một chốc mới nhàn nhạt hỏi nàng ta: “Đều thu thập xong rồi sao?” Phỉ Thúy gật gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Tiêu gia xảy ra chuyện đã qua ba tháng. Thời tiết đã đi vào hạ, phong ba trong kinh cũng đã dẹp loạn, khí trời nóng lên, người người đều có chút thư giãn. Chỉ là hoàng đế hiển nhiên không có đi đến hành cung nghỉ hè như những năm qua, vẫn ở lại kinh thành. Hoàng đế không đi, tự nhiên không có người nào dám đề nghị sự tình nghỉ hè.
Tiêu Từ Giản vẫn như cũ ở Đông Hoa cung. Khí trời nóng lên, phòng cũng không lớn, tuy rằng rất thông gió, nhưng ánh nắng cũng rất chói chang. Sau khi y khỏi bệnh vẫn luôn tinh lực không đủ, có chút suy yếu. Bởi vậy Lý Dụ cho người bưng những khối băng đến cho y.
Tiêu Từ Giản không chú ý, cũng không để ý. Y không sợ nhiệt, chảy mồ hôi không nhiều. Lý Dụ vừa vào phòng của y, liền thấy y chỉ mặc kiện áo đơn, cổ áo lỏng lỏng lẻo lẻo, cả người vẫn nhẹ nhàng khoan khoái sảng khoái.
Lý Dụ nhìn hầu kết của Tiêu Từ Giản, nhìn đường nét rõ ràng xương quai xanh, lại nhìn tới cổ áo khoét sâu như ẩn như hiện bộ phận, sự tưởng tượng của hắn đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Lý Dụ khó khăn dịch đi chỗ khác, mới nhàn nhạt nói: “Trẫm biết ngươi vẫn một mực chờ đợi trẫm xử trí ngươi.”
Tiêu Từ Giản đang chỉnh lý bản thảo, nghe nói như thế, rốt cục mới cho hoàng đế một cái nhìn thẳng.
“Há, bệ hạ dự định xử trí ta như thế nào?” Y đem hai chữ xử trí nói khá là trào phúng. Bất luận hoàng đế xử trí y như thế nào, y đều đã nghĩ qua.
Lý Dụ chỉ nói: “Đêm nay trẫm tại hoa viên chờ ngươi.”
Đến buổi chiều, hoàng đế đến trong vườn hoa, ngồi ở trong lương đình. Tiêu Từ Giản đến, trước mặt là một bình rượu, thấy Tiêu Từ Giản đến, lên tiếng: “Phác Chi mời ngồi.”
Tiêu Từ Giản ngồi xuống, Lý Dụ rót cho y một chén rượu. Tiêu Từ Giản không uống.
Lý Dụ cười cười: “Ta mà cho ngươi độc tửu, cũng sẽ không cho như vậy.”
Tiêu Từ Giản vẫn không chịu nâng chén. Lý Dụ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đổ ly của Tiêu Từ Giản đi, ném chén rượu, đem chén rượu đã uống một nữa của mình, đưa cho Tiêu Từ Giản: “Ngươi ta tốt xấu gì cũng là quân thần, nếu hôm nay ngươi phải đi đến hoàng tuyền, vậy cùng ta uống một chén thì thế nào?”
Lúc này Tiêu Từ Giản mới tiếp nhận ly rượu mà hoàng đế uống một nửa kia, một hơi cạn sạch.
Hai người cứ như vậy dùng chung một ly uống ba chén.
Tiêu Từ Giản chỉ cảm thấy trên mặt hơi có chút nóng, y cũng không dễ say, không biết là do mấy tháng này không có uống rượu hay là bởi vì biết chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết, trong lòng dần dần thoải mái hơn.
Lý Dụ như là không khống chế được đầu lưỡi của mình vậy, âm thanh có chút phiêu: “Ta vẫn luôn ngưỡng mộ thừa tướng… Có người như thừa tướng, là quốc gia may mắn…”
Tiêu Từ Giản nói chuyện cũng trở nên thẳng thắn: “Chỉ là bệ hạ vẫn luôn muốn diệt trừ ta.”
“Diệt trừ?” Lý Dụ lẩm bẩm nói, “Chỉ cần ngươi bảo ta nên làm cái gì, ta đều sẽ làm hết. Chỉ có một việc ta không thể đáp ứng, ta nhất định phải làm.”
Tiêu Từ Giản cảm thấy hắn có chút say rồi, nói chuyện rất bừa bãi.
“Vậy bệ hạ đến cùng là muốn như thế nào? Quyền to đều tại trong tay bệ hạ cả.”
Y hỏi hoàng đế đến cùng là có quyết định hay không.
Lý Dụ bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo quần áo cười nói: “Ngày này cũng quá nóng rồi. Trẫm nghe nói có cái rất hay, lúc đàm luận chuyện quan trọng đều phải rửa ráy, hai người thẳng thắn gặp lại một bên tắm rửa một bên đàm luận mới có thể thuyết phục được.”
Hắn không nói lời gì liền bắt đầu cởi quần áo, đi vào bên trong bể lộ thiên.
Tiêu Từ Giản lúc này quả thật cũng cảm thấy hơi nóng, dĩ nhiên lại cảm thấy hoàng đế ăn nói linh tinh lại có chút đạo lý. Cũng cởi quần áo, xuống bể.
Y ở bên trong nước ngâm, bỗng nhiên cảm thấy tất cả những thứ này cũng giống như đang nằm mơ, trong đầu mơ mơ màng màng nói không rõ là không đúng chỗ nào, nhưng y lại cảm thấy mình rất tỉnh táo. Nhưng mà có một việc lúng túng, y không thể để hoàng đế biết được, chính là đang ngâm trong nước mát, vậy mà y vẫn chưa cảm thấy mát mẻ, chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết dâng trào đang tập trung vào chỗ đó, hận không thể có người lập tức cùng y âu yếm một phen.
Y không nhịn được khép chân lại, mà vừa quay đầu, liền thấy hoàng đế đang tự tiếu phi tiếu nhìn y.
Trong đầu Tiêu Từ Giản ầm ầm nổ vang. Khúc nhạc “Phượng cầu hoàng”, đến hoàng đế ngồi ở bên giường bệnh nắm tay y, hết thảy, phút chốc, hết thảy tất cả đều đã sáng tỏ.
Lý Dụ tới gần y, kéo y lại, đưa tay mò về phía y.
Trước kia y cũng đã hoàn tất xong nội dung rồi, lúc này lại không có công việc khác làm quấy nhiễu, mỗi ngày đều chuyên tâm ở đây, cũng không cảm thấy khổ sở.
Lý Dụ cũng không đi quấy rối y, từ khi Tiêu Từ Giản tự giam mình trong phòng của y, Lý Dụ cũng bắt đầu ngủ ở ngoài gian lớn, hắn chỉ lo Tiêu Từ Giản không biết, cố ý làm ra những hành động ồn ào.
Hắn tình cờ lớn tiếng lầm bầm lầu bầu.
Sau đó có thời gian, liền lấy đàn tranh, ở trước gian phòng của Tiêu Từ Giản leng keng thùng thùng luyện tập không thành công ca khúc “Phượng cầu hoàng”.
Tiêu Từ Giản không hề đi ra nói chuyện với hoàng đế.
Cứ giằng co như thế gần mười ngày trời. Hoàng đế đẩy cửa phòng của Tiêu Từ Giản ra, nói cho Tiêu Từ Giản: “Tiêu Hoàn bị lưu đày tới Bắc Cương. Nơi đó có người của ngươi ở đó, cậu ta đi đến đó, có người trông nom.”
Tiêu Từ Giản đang múa bút thành văn, cũng không ngẩng đầu. Hoàng đế xử trí Tiêu Hoàn cùng suy nghĩ của y cũng không khác nhiều lắm. Kỳ thực hoàng đế nếu thật sự muốn phá hủy tiền đồ của cậu ta, chỉ cần nói cậu ta hỏng một con mắt, có tàn tật, như vậy là đủ rồi, cũng không cần lấy tính mạng.
Lý Dụ thấy y như vậy, lại nói: “Trịnh gia buộc Trịnh Anh ly hôn cùng Tiêu Hoàn.”
Ngòi bút của Tiêu Từ Giản hỏng. Y nhàn nhạt nói: “Cũng tốt. Như vậy Trịnh Anh sẽ không cần đi Bắc Cương chịu khổ cùng nó nữa. Huống hồ đại trượng phu có hoạn nạn gì mà không thể chịu được chứ.”
Mấy ngày sau khi Tiêu Hoàn bị giam tại ngọc đài, người nhà họ Trịnh liền đón Trịnh Anh đi. Tiêu Hoàn bị lưu vong, Trịnh gia liền cho lão nhân ra mặt, tiến hành ly hôn.
Trịnh gia chỉ nói là đau lòng nữ nhi, không nỡ nữ nhi cùng Tiêu Hoàn đi Bắc Cương. Nhưng người tinh tường đều biết Trịnh gia là sợ bị liên lụy.
Trịnh Anh bị giam ở trong nhà, không nghe được những lời đồn bên ngoài, nhưng nàng xưa nay thông tuệ, sao không biết người bên ngoài nghị luận như thế nào chứ.
Cuối xuân, đầu hạ sắp tới. Nàng mờ mịt ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ xanh lục bát ngát. Thị nữ búi kiểu tóc đang lưu hành cho nàng, đeo những bộ trang sức mới cho nàng. Nhưng nàng vẫn không thể cười.
Mới đầu năm nay nàng tiến cung, khi đó nàng vui vẻ bao nhiêu a. Nàng đếm ngày đã qua, đem quá khứ hồi tưởng lại, thời điểm đầu năm là thời gian nàng vui vẻ nhất.
“Anh,” mẹ của nàng đang khuyên nhủ nàng, “Con không phải đã vì chuyện của nữ tử Ô Nam mà thất vọng với Tiêu Hoàn rồi sao? Cách xử lý của Trịnh gia cũng rất tốt mà, qua một thời gian nữa là yên ổn xuống, mẹ nhất định sẽ tìm một hôn phu tốt cho con, con hãy mở lòng đi.”
Lúc này chính là thời điểm Trịnh Anh nản lòng thoái chí nhất. Khi nàng muốn ly hôn với Tiêu Hoàn, Trịnh gia không cho; nàng mới vừa cùng Tiêu Hoàn hòa hoãn, cho dù đi lưu đày với Tiêu hoàn nàng cũng sẽ đi; Trịnh gia lại buộc nàng ly hôn.
Nàng xoay đầu lại, nhìn mẫu thân, không lời mà chảy nước mắt nói: “Mẹ gọi thái y đến, con hình như mang thai rồi.”
Tiêu Hoàn đi cũng không biết Trịnh Anh mang thai, bởi vì việc ly hôn, Tiêu gia xích mích cùng Trịnh gia.
Tiêu gia đều trách Trịnh gia, cậu thì không trách Trịnh gia. Lúc gần đi cậu có cho người đem phong thư gửi cho Trịnh Anh, trong đó có hai bài thơ. Thời điểm cậu thành hôn, Trịnh Anh muốn cậu làm thơ nhưng vẫn chưa làm, bây giờ đã có thời gian làm rồi.
Nô bộc của Tiêu gia đều bị phân tán đi, những nha hoàn mỹ mạo cũng được đem đi bán, chỉ còn có Phỉ Thúy là từ Ô Nam đến, nên cậu phải dẫn nàng ta theo.
Phỉ Thúy mặc lại những bộ trang phục thông thường, trâm mận quần vải, giữ yên lặng ở trên xe ngựa thu thập đồ vật. Tiêu Hoàn vẫn đứng ở bên ngựa thất vọng nhìn tường thành, sau một chốc mới nhàn nhạt hỏi nàng ta: “Đều thu thập xong rồi sao?” Phỉ Thúy gật gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Tiêu gia xảy ra chuyện đã qua ba tháng. Thời tiết đã đi vào hạ, phong ba trong kinh cũng đã dẹp loạn, khí trời nóng lên, người người đều có chút thư giãn. Chỉ là hoàng đế hiển nhiên không có đi đến hành cung nghỉ hè như những năm qua, vẫn ở lại kinh thành. Hoàng đế không đi, tự nhiên không có người nào dám đề nghị sự tình nghỉ hè.
Tiêu Từ Giản vẫn như cũ ở Đông Hoa cung. Khí trời nóng lên, phòng cũng không lớn, tuy rằng rất thông gió, nhưng ánh nắng cũng rất chói chang. Sau khi y khỏi bệnh vẫn luôn tinh lực không đủ, có chút suy yếu. Bởi vậy Lý Dụ cho người bưng những khối băng đến cho y.
Tiêu Từ Giản không chú ý, cũng không để ý. Y không sợ nhiệt, chảy mồ hôi không nhiều. Lý Dụ vừa vào phòng của y, liền thấy y chỉ mặc kiện áo đơn, cổ áo lỏng lỏng lẻo lẻo, cả người vẫn nhẹ nhàng khoan khoái sảng khoái.
Lý Dụ nhìn hầu kết của Tiêu Từ Giản, nhìn đường nét rõ ràng xương quai xanh, lại nhìn tới cổ áo khoét sâu như ẩn như hiện bộ phận, sự tưởng tượng của hắn đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Lý Dụ khó khăn dịch đi chỗ khác, mới nhàn nhạt nói: “Trẫm biết ngươi vẫn một mực chờ đợi trẫm xử trí ngươi.”
Tiêu Từ Giản đang chỉnh lý bản thảo, nghe nói như thế, rốt cục mới cho hoàng đế một cái nhìn thẳng.
“Há, bệ hạ dự định xử trí ta như thế nào?” Y đem hai chữ xử trí nói khá là trào phúng. Bất luận hoàng đế xử trí y như thế nào, y đều đã nghĩ qua.
Lý Dụ chỉ nói: “Đêm nay trẫm tại hoa viên chờ ngươi.”
Đến buổi chiều, hoàng đế đến trong vườn hoa, ngồi ở trong lương đình. Tiêu Từ Giản đến, trước mặt là một bình rượu, thấy Tiêu Từ Giản đến, lên tiếng: “Phác Chi mời ngồi.”
Tiêu Từ Giản ngồi xuống, Lý Dụ rót cho y một chén rượu. Tiêu Từ Giản không uống.
Lý Dụ cười cười: “Ta mà cho ngươi độc tửu, cũng sẽ không cho như vậy.”
Tiêu Từ Giản vẫn không chịu nâng chén. Lý Dụ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đổ ly của Tiêu Từ Giản đi, ném chén rượu, đem chén rượu đã uống một nữa của mình, đưa cho Tiêu Từ Giản: “Ngươi ta tốt xấu gì cũng là quân thần, nếu hôm nay ngươi phải đi đến hoàng tuyền, vậy cùng ta uống một chén thì thế nào?”
Lúc này Tiêu Từ Giản mới tiếp nhận ly rượu mà hoàng đế uống một nửa kia, một hơi cạn sạch.
Hai người cứ như vậy dùng chung một ly uống ba chén.
Tiêu Từ Giản chỉ cảm thấy trên mặt hơi có chút nóng, y cũng không dễ say, không biết là do mấy tháng này không có uống rượu hay là bởi vì biết chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết, trong lòng dần dần thoải mái hơn.
Lý Dụ như là không khống chế được đầu lưỡi của mình vậy, âm thanh có chút phiêu: “Ta vẫn luôn ngưỡng mộ thừa tướng… Có người như thừa tướng, là quốc gia may mắn…”
Tiêu Từ Giản nói chuyện cũng trở nên thẳng thắn: “Chỉ là bệ hạ vẫn luôn muốn diệt trừ ta.”
“Diệt trừ?” Lý Dụ lẩm bẩm nói, “Chỉ cần ngươi bảo ta nên làm cái gì, ta đều sẽ làm hết. Chỉ có một việc ta không thể đáp ứng, ta nhất định phải làm.”
Tiêu Từ Giản cảm thấy hắn có chút say rồi, nói chuyện rất bừa bãi.
“Vậy bệ hạ đến cùng là muốn như thế nào? Quyền to đều tại trong tay bệ hạ cả.”
Y hỏi hoàng đế đến cùng là có quyết định hay không.
Lý Dụ bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo quần áo cười nói: “Ngày này cũng quá nóng rồi. Trẫm nghe nói có cái rất hay, lúc đàm luận chuyện quan trọng đều phải rửa ráy, hai người thẳng thắn gặp lại một bên tắm rửa một bên đàm luận mới có thể thuyết phục được.”
Hắn không nói lời gì liền bắt đầu cởi quần áo, đi vào bên trong bể lộ thiên.
Tiêu Từ Giản lúc này quả thật cũng cảm thấy hơi nóng, dĩ nhiên lại cảm thấy hoàng đế ăn nói linh tinh lại có chút đạo lý. Cũng cởi quần áo, xuống bể.
Y ở bên trong nước ngâm, bỗng nhiên cảm thấy tất cả những thứ này cũng giống như đang nằm mơ, trong đầu mơ mơ màng màng nói không rõ là không đúng chỗ nào, nhưng y lại cảm thấy mình rất tỉnh táo. Nhưng mà có một việc lúng túng, y không thể để hoàng đế biết được, chính là đang ngâm trong nước mát, vậy mà y vẫn chưa cảm thấy mát mẻ, chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết dâng trào đang tập trung vào chỗ đó, hận không thể có người lập tức cùng y âu yếm một phen.
Y không nhịn được khép chân lại, mà vừa quay đầu, liền thấy hoàng đế đang tự tiếu phi tiếu nhìn y.
Trong đầu Tiêu Từ Giản ầm ầm nổ vang. Khúc nhạc “Phượng cầu hoàng”, đến hoàng đế ngồi ở bên giường bệnh nắm tay y, hết thảy, phút chốc, hết thảy tất cả đều đã sáng tỏ.
Lý Dụ tới gần y, kéo y lại, đưa tay mò về phía y.