Rất nhanh đã đến mùa đông, chuyện lập Thái tử đã chuẩn bị vẹn toàn. Hoàng đế chọn lựa một nhóm nhân thủ cho Đông cung. Tiêu Từ Giản tuy rằng không ở bên trong, nhưng cháu trai vợ của y được chọn làm trong cung thái tử.
Thời điểm mùa đông, Triệu Hâm Thành làm thừa tướng đương triều, chứng kiến toàn bộ quá trình lập thái tử.
Nghi thức làm rất khá, Thái tử cử chỉ đoan chính hào phóng. Đại sự này vừa xong xuôi, làm cả triều đình đều an tâm lại. Lập trường của hoàng đế, có thể bảo đảm tương lai sẽ an ổn. Chỉ cần tương lai hoàng đế không đột nhiên mê mẩn phi tử nào, lại sinh con trai, sủng hết thiên địa, chức thái tử này sẽ vẫn vững chãi. Nhưng xem tình thế hiện giờ, hoàng đế tựa hồ sẽ không làm như thế.
Trong hậu cung Đức phi đã thất sủng, còn không bằng Hiền phi, Nhưng Hiền phi cũng là mẫu bằng nữ quý. Hoàng đế đối với hậu cung cũng không có đặc biệt sủng ái. Gần đây hoàng đế thường thường mang theo Yến Lục Như đi dạo, nhưng hoàng đế cùng Yến Lục Như có quan hệ bất chính hay không, không ai có thể xác định, cho dù có, Yến Lục Như một nam nhân không sinh được hài tử, đối với Thái tử cũng không hề có uy hiếp.
Chuyện lập Thái tử vô cùng viên mãn. Cũng có người có chút tiếc nuối vì Tiêu Từ Giản.
Thừa tướng Triệu Hâm Thành không tính là dở, cẩn cẩn trọng trọng, hài hòa khắp chốn, là điển hình rập theo khuôn cũ. Cậu ta mặc dù không bá đạo như Tiêu Từ Giản, nhưng cũng có chút biện pháp của chính mình, làm một thừa tướng thái bình thịnh thế vậy là đủ rồi. Chỉ là người này, làm nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, hơi động không bằng yên tĩnh, chính cậu ta cũng không thích sinh sự, cũng không muốn đối với người phía dưới làm gì, có thể thường thường vững vàng cậu ta liền an dật.
Trong triều muốn làm người thì phải có chí tiến thủ, đều hiểu một đạo lý này, Triệu Hâm Thành làm thừa tướng sẽ không lâu dài, không phải là bởi vì năng lực của cậu ta kém Tiêu Từ Giản, mà là hoàng đế không thích thái độ của cậu ta.
Nếu như hoàng đế chỉ cầu một kẻ an nhàn, vậy Triệu Hâm Thành làm rất khá. Nhưng nếu như hoàng đế còn muốn làm mấy chuyện lớn, vậy Triệu Hâm Thành là tuyệt đối không được.
Sau nhiều sóng gió, các gia tộc cũng đã bắt đầu đi đi lại lại. Trong triều đã có phong thanh, nói qua năm này, hoàng đế sẽ phục chức cho Tiêu Từ Giản. Bởi vậy Tiêu phủ năm này đặc biệt náo nhiệt —— mỗi ngày ngoài cửa đều có người đến tặng lễ, chờ bái phỏng Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản không nghĩ tới Yến Lục Như cũng sẽ đưa danh thiếp.
Đoạn này thời gian phong trào về Yến Lục Như ở kinh thành vẫn không có rút đi, hoàng đế muốn Yến Lục Như viết thơ khắp nơi, chiếm cả một sảnh đường.
Tiêu Từ Giản hiếm thấy do dự một phút chốc, mới đồng ý gặp Yến Lục Như một lần.
Yến Lục Như đến nhà y bái phỏng, cậu ta còn rất trẻ, mặc dù ở bên người hoàng đế một năm, hoàng thân quốc thích gặp cũng rất nhiều, nhưng lần đầu nhìn thấy Tiêu Từ Giản, Yến Lục Như vẫn là hết sức căng thẳng, dù sao hoàng thân quốc thích nào cũng không bằng Tiêu Từ Giản cả.
Yến Lục Như là thật tâm thực lòng coi Tiêu Từ Giản như thần tượng. Cậu ta vừa lên tiếng chính là “Khi còn bé đã nghe nói qua cuộc chiến ở Bắc Cương, Bắc Lộc Sơn…”
Tiêu Từ Giản cùng cậu ta mới nói có mấy câu thôi, đã liền cảm thấy cậu ta vô cùng đơn thuần.
Tuổi trẻ, đơn thuần, rất dễ không chế. Hoàng đế chọn một người như vậy…
Tiêu Từ Giản trong lòng nhẹ hơn một chút, nhưng y vẫn ôn hòa cùng Yến Lục Như nói chuyện. Y hỏi Yến Lục Như mấy chuyện, Yến Lục Như đều đáp từng cái. Hai người trò chuyện vui vẻ.
Sau đó Yến Lục Như nói rõ ý đồ đến đây, cậu ta vẫn có hoài bão, hi vọng sau khi Tiêu Từ Giản nắm quyền có thể sử dụng chính mình. Tiêu Từ Giản chỉ nghe, không cho cậu ta lời chắc chắn.
Sau khi Hoàng đế biết Yến Lục Như có đi gặp qua Tiêu Từ Giản cũng không nói gì, chỉ hỏi Yến Lục Như cảm thấy Tiêu Từ Giản như thế nào, Yến Lục Như tán thưởng một phen. Hoàng đế chỉ là mỉm cười.
Trong cung lại một lần nữa được quét tước bố trí. Bên trong nhà kính đều mang theo lồng chim, nửa năm qua trong cung nuôi chim rất nhiều, đều nói là bởi vì Yến Lục Như yêu thích chim chóc, bởi vậy hoàng đế nuôi rất nhiều làm cho cậu ta vui lòng, hoàng đế nuôi, tự nhiên có thật nhiều người cùng nuôi.
Lúc Tiêu Từ Giản đến, Lý Dụ đang đùa một con vẹt, thấy Tiêu Từ Giản đến, hắn quay đầu lại nở nụ cười, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không gặp Tiểu Yến đấy, không nghĩ tới… Tiểu Yến không chọc tới ngươi đi? Cậu ta, người này chính là như vậy, tâm tư đơn thuần, trong lòng có cái gì liền muốn nói ra…”
Hắn cẩn thận từng li từng tí cho vẹt ăn. Cung nhân nâng khay ngọc bích đựng thức ăn cho chim ra, hoàng đế múc một muỗng, cho cung nhân lui ra.
“Như vậy mới viết ra những bài thơ hay như vậy.” Hoàng đế nói chuyện về Yến Lục Như.
Tiêu Từ Giản cũng giả cười nói: “Tiểu Yến hào hiệp ngay thẳng, ta rất yêu thích. Bệ hạ thưởng thức quả nhiên có đạo lý.”
Lý Dụ lông mày cũng không run một cái, chỉ là nụ cười sâu hơn, nói: “Tiểu Yến quả nhiên là mang đến vui vẻ đi? Trẫm cũng chưa từng thấy người nào không thích Tiểu Yến.”
Hai người lại nói vài câu, Tiêu Từ Giản nhìn chim, phảng phất như chỉ thuận miệng nói rằng: “Lồng chim phải treo cao hơn một chút, nếu con mèo kia chạy vào đây, nhảy một cái là có thể duỗi móng mà bắt được chim. Ta nhớ trong cung này trước kia có vài con mèo.”
Hoàng đế hờ hững thuận miệng đáp: “Không có chuyện gì. Nếu nuôi chim, đương nhiên sẽ phải xử lý mèo đi. Không để cho những con mèo này làm tổn thương chim được.”
Tiêu Từ Giản liền lặng lẽ. Hoàng đế cũng không nói gì.
Một lát sau, hoàng đế mới nói: “Cũng sắp qua năm mới rồi, ngươi còn do dự cái gì? Trẫm đã mấy lần hỏi ngươi, trong triều cũng đều có ý chung, chờ ngươi trở về. Chẳng lẽ muốn trẫm và chúng thần xin lỗi ngươi, ngươi mới bằng lòng quay lại nhậm chức?”
Tiêu Từ Giản chậm rãi nói: “Thần chỉ là muốn khẳng định bệ hạ không nói xạo.”
Hoàng đế liền cười: “Lòng trẫm, thiên địa chứng giám.”
Tiêu Từ Giản liền bước lên trước, lần này y cùng với hoàng đế dựa vào vô cùng gần. Tuy rằng vốn là không ai có thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng Tiêu Từ Giản vẫn nhỏ giọng.
“Bệ hạ nếu như không chân chính hết hy vọng, ta không thể chân chính yên tâm.” Y nói.
Hoàng đế hỏi ngược lại: “Làm sao mà biết ta không phải chân chính hết hy vọng chứ? Ngươi từ nơi nào nhìn ra rồi? Ta một cái nhăn mặt cũng không có đấy.”
Tiêu Từ Giản nói: “Chính là bởi vì một cái nhăn mặt cũng không có.”
Bất luận là thời gian Yến Lục Như xuất hiện, sự xuất hiện của người này quá mức đúng thời điểm, rất hoàn mỹ, hay hoàng đế đối với y không còn “Di tình biệt luyến”, còn có lời nói đòi xử lý con mèo kia, đều quá mức không có kẽ hở.
Hoàng đế không chút hoang mang, mỉm cười, nói: “A, nguyên lai là như vậy, là bại lộ ở không hề có kẽ hở.”
Hắn dừng một chút, nói: “Nguyên lai ngụy trang đến không hề có chút kẽ hở, vẫn không thể làm ngươi thoả mãn.”
Thời điểm mùa đông, Triệu Hâm Thành làm thừa tướng đương triều, chứng kiến toàn bộ quá trình lập thái tử.
Nghi thức làm rất khá, Thái tử cử chỉ đoan chính hào phóng. Đại sự này vừa xong xuôi, làm cả triều đình đều an tâm lại. Lập trường của hoàng đế, có thể bảo đảm tương lai sẽ an ổn. Chỉ cần tương lai hoàng đế không đột nhiên mê mẩn phi tử nào, lại sinh con trai, sủng hết thiên địa, chức thái tử này sẽ vẫn vững chãi. Nhưng xem tình thế hiện giờ, hoàng đế tựa hồ sẽ không làm như thế.
Trong hậu cung Đức phi đã thất sủng, còn không bằng Hiền phi, Nhưng Hiền phi cũng là mẫu bằng nữ quý. Hoàng đế đối với hậu cung cũng không có đặc biệt sủng ái. Gần đây hoàng đế thường thường mang theo Yến Lục Như đi dạo, nhưng hoàng đế cùng Yến Lục Như có quan hệ bất chính hay không, không ai có thể xác định, cho dù có, Yến Lục Như một nam nhân không sinh được hài tử, đối với Thái tử cũng không hề có uy hiếp.
Chuyện lập Thái tử vô cùng viên mãn. Cũng có người có chút tiếc nuối vì Tiêu Từ Giản.
Thừa tướng Triệu Hâm Thành không tính là dở, cẩn cẩn trọng trọng, hài hòa khắp chốn, là điển hình rập theo khuôn cũ. Cậu ta mặc dù không bá đạo như Tiêu Từ Giản, nhưng cũng có chút biện pháp của chính mình, làm một thừa tướng thái bình thịnh thế vậy là đủ rồi. Chỉ là người này, làm nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, hơi động không bằng yên tĩnh, chính cậu ta cũng không thích sinh sự, cũng không muốn đối với người phía dưới làm gì, có thể thường thường vững vàng cậu ta liền an dật.
Trong triều muốn làm người thì phải có chí tiến thủ, đều hiểu một đạo lý này, Triệu Hâm Thành làm thừa tướng sẽ không lâu dài, không phải là bởi vì năng lực của cậu ta kém Tiêu Từ Giản, mà là hoàng đế không thích thái độ của cậu ta.
Nếu như hoàng đế chỉ cầu một kẻ an nhàn, vậy Triệu Hâm Thành làm rất khá. Nhưng nếu như hoàng đế còn muốn làm mấy chuyện lớn, vậy Triệu Hâm Thành là tuyệt đối không được.
Sau nhiều sóng gió, các gia tộc cũng đã bắt đầu đi đi lại lại. Trong triều đã có phong thanh, nói qua năm này, hoàng đế sẽ phục chức cho Tiêu Từ Giản. Bởi vậy Tiêu phủ năm này đặc biệt náo nhiệt —— mỗi ngày ngoài cửa đều có người đến tặng lễ, chờ bái phỏng Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản không nghĩ tới Yến Lục Như cũng sẽ đưa danh thiếp.
Đoạn này thời gian phong trào về Yến Lục Như ở kinh thành vẫn không có rút đi, hoàng đế muốn Yến Lục Như viết thơ khắp nơi, chiếm cả một sảnh đường.
Tiêu Từ Giản hiếm thấy do dự một phút chốc, mới đồng ý gặp Yến Lục Như một lần.
Yến Lục Như đến nhà y bái phỏng, cậu ta còn rất trẻ, mặc dù ở bên người hoàng đế một năm, hoàng thân quốc thích gặp cũng rất nhiều, nhưng lần đầu nhìn thấy Tiêu Từ Giản, Yến Lục Như vẫn là hết sức căng thẳng, dù sao hoàng thân quốc thích nào cũng không bằng Tiêu Từ Giản cả.
Yến Lục Như là thật tâm thực lòng coi Tiêu Từ Giản như thần tượng. Cậu ta vừa lên tiếng chính là “Khi còn bé đã nghe nói qua cuộc chiến ở Bắc Cương, Bắc Lộc Sơn…”
Tiêu Từ Giản cùng cậu ta mới nói có mấy câu thôi, đã liền cảm thấy cậu ta vô cùng đơn thuần.
Tuổi trẻ, đơn thuần, rất dễ không chế. Hoàng đế chọn một người như vậy…
Tiêu Từ Giản trong lòng nhẹ hơn một chút, nhưng y vẫn ôn hòa cùng Yến Lục Như nói chuyện. Y hỏi Yến Lục Như mấy chuyện, Yến Lục Như đều đáp từng cái. Hai người trò chuyện vui vẻ.
Sau đó Yến Lục Như nói rõ ý đồ đến đây, cậu ta vẫn có hoài bão, hi vọng sau khi Tiêu Từ Giản nắm quyền có thể sử dụng chính mình. Tiêu Từ Giản chỉ nghe, không cho cậu ta lời chắc chắn.
Sau khi Hoàng đế biết Yến Lục Như có đi gặp qua Tiêu Từ Giản cũng không nói gì, chỉ hỏi Yến Lục Như cảm thấy Tiêu Từ Giản như thế nào, Yến Lục Như tán thưởng một phen. Hoàng đế chỉ là mỉm cười.
Trong cung lại một lần nữa được quét tước bố trí. Bên trong nhà kính đều mang theo lồng chim, nửa năm qua trong cung nuôi chim rất nhiều, đều nói là bởi vì Yến Lục Như yêu thích chim chóc, bởi vậy hoàng đế nuôi rất nhiều làm cho cậu ta vui lòng, hoàng đế nuôi, tự nhiên có thật nhiều người cùng nuôi.
Lúc Tiêu Từ Giản đến, Lý Dụ đang đùa một con vẹt, thấy Tiêu Từ Giản đến, hắn quay đầu lại nở nụ cười, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không gặp Tiểu Yến đấy, không nghĩ tới… Tiểu Yến không chọc tới ngươi đi? Cậu ta, người này chính là như vậy, tâm tư đơn thuần, trong lòng có cái gì liền muốn nói ra…”
Hắn cẩn thận từng li từng tí cho vẹt ăn. Cung nhân nâng khay ngọc bích đựng thức ăn cho chim ra, hoàng đế múc một muỗng, cho cung nhân lui ra.
“Như vậy mới viết ra những bài thơ hay như vậy.” Hoàng đế nói chuyện về Yến Lục Như.
Tiêu Từ Giản cũng giả cười nói: “Tiểu Yến hào hiệp ngay thẳng, ta rất yêu thích. Bệ hạ thưởng thức quả nhiên có đạo lý.”
Lý Dụ lông mày cũng không run một cái, chỉ là nụ cười sâu hơn, nói: “Tiểu Yến quả nhiên là mang đến vui vẻ đi? Trẫm cũng chưa từng thấy người nào không thích Tiểu Yến.”
Hai người lại nói vài câu, Tiêu Từ Giản nhìn chim, phảng phất như chỉ thuận miệng nói rằng: “Lồng chim phải treo cao hơn một chút, nếu con mèo kia chạy vào đây, nhảy một cái là có thể duỗi móng mà bắt được chim. Ta nhớ trong cung này trước kia có vài con mèo.”
Hoàng đế hờ hững thuận miệng đáp: “Không có chuyện gì. Nếu nuôi chim, đương nhiên sẽ phải xử lý mèo đi. Không để cho những con mèo này làm tổn thương chim được.”
Tiêu Từ Giản liền lặng lẽ. Hoàng đế cũng không nói gì.
Một lát sau, hoàng đế mới nói: “Cũng sắp qua năm mới rồi, ngươi còn do dự cái gì? Trẫm đã mấy lần hỏi ngươi, trong triều cũng đều có ý chung, chờ ngươi trở về. Chẳng lẽ muốn trẫm và chúng thần xin lỗi ngươi, ngươi mới bằng lòng quay lại nhậm chức?”
Tiêu Từ Giản chậm rãi nói: “Thần chỉ là muốn khẳng định bệ hạ không nói xạo.”
Hoàng đế liền cười: “Lòng trẫm, thiên địa chứng giám.”
Tiêu Từ Giản liền bước lên trước, lần này y cùng với hoàng đế dựa vào vô cùng gần. Tuy rằng vốn là không ai có thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng Tiêu Từ Giản vẫn nhỏ giọng.
“Bệ hạ nếu như không chân chính hết hy vọng, ta không thể chân chính yên tâm.” Y nói.
Hoàng đế hỏi ngược lại: “Làm sao mà biết ta không phải chân chính hết hy vọng chứ? Ngươi từ nơi nào nhìn ra rồi? Ta một cái nhăn mặt cũng không có đấy.”
Tiêu Từ Giản nói: “Chính là bởi vì một cái nhăn mặt cũng không có.”
Bất luận là thời gian Yến Lục Như xuất hiện, sự xuất hiện của người này quá mức đúng thời điểm, rất hoàn mỹ, hay hoàng đế đối với y không còn “Di tình biệt luyến”, còn có lời nói đòi xử lý con mèo kia, đều quá mức không có kẽ hở.
Hoàng đế không chút hoang mang, mỉm cười, nói: “A, nguyên lai là như vậy, là bại lộ ở không hề có kẽ hở.”
Hắn dừng một chút, nói: “Nguyên lai ngụy trang đến không hề có chút kẽ hở, vẫn không thể làm ngươi thoả mãn.”