Đội chữa bệnh có ba ngày nghỉ trước khi lên đường, chủ ý của bệnh viện là muốn cho chúng ta ở nhà thu thập hành lý, rồi nghỉ ngơi tốt, cùng người nhà trò chuyện một chút để tránh việc đến lúc đi rồi lại nhớ nhung quá mức.
So với những người khác, ba ngày này ta thật cực khổ. Trình An xin phép nghỉ ở tiệm ba ngày, hành lý của ta tất cả đều là do cậu ấy thu thập. Ta chỉ cần nhớ cái nào đặt ở chỗ nào là được. Nhưng ba ngày qua ta căn bản là không có cơ hội bước xuống giường. Trình An nói muốn đem số lần không thể làm tình trong khoảng thời gian ta đi công tác này làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Nghĩ đến việc mấy tháng không được hưởng thụ cái ôm ấp thoải mái này ta liền mơ hồ đáp ứng cậu ấy. Khi ta không biết là từ lần thứ mấy cao trào dẫn đến hôn mê rồi tỉnh dậy, nói “Không được” đã không còn kịp nữa rồi! Trình độ săn sóc của Trình An khoa trương đến mức khiến cho người ta giận sôi, cậu ấy ôm ta vào phòng tắm tắm rửa, ôm ta đút ta ăn cơm, trong lúc ta mê mang thì giúp ta sửa lại bao hành lý. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy phóng túng tất cả với ta, cho đến khi ta vững vàng nhớ kỹ nụ hôn của cậu ấy, đôi tay của cậu ấy, tình ý của cậu ấy!
Sáng sớm ngày xuất phát, ta mang theo khuôn mặt hốc hác cùng đôi chân run rẩy đến đội chữa bệnh báo danh. Trái lại kẻ đem ta biến thành cái dạng này – Trình An lại thần thanh khí sảng đem vali nhét vào cốp xe, đỡ ta lên xe rồi phất tay chào tạm biệt, còn nhắc ta không được học làm kẻ lãng tử như cổ nhân, phải nhớ sớm một chút về nhà!
Mang theo một cái tâm tình không muốn vào đội chữa bệnh. Tất cả những chuyện vất vả bận rộn sau đó khiến cho ta không có thời gian để mà nhớ đến Trình An nữa. Ngoài chữa bệnh ta còn rèn luyện thân thể thật tốt, thể nghiệm sinh hoạt một phen! Lúc mới bắt đầu đi nơi đó còn có xe lửa mà ngồi, sau đó nữa thì chỉ còn xe ôtô. Ruộng đồng mênh mông vô bờ, căn nhà ngói một cửa một sân. Ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa gà gáy, cũng có những màu sắc đặc trưng của vùng nông thôn! Đáng tiếc chính là thức ăn kém, cả ngày đều là bánh mì thô ráp cùng với rau xào, hại ta càng ngày càng nhớ sandwich, súp hầm, bốn màu chiên xào mà Trình An làm cho ta!
Sau đó nữa, ta ngay cả sức lực để oán giận cũng không có. Không có con đường làm từ nhựa đường, cái động cơ thả khói đen vang đinh tai nhức óc chở chúng ta trên con đường đất xóc nảy nghiêng ngã. Xuống khỏi cái máy đó chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, càng miễn bàn tới khuôn mặt đã sớm dính đầy bụi đường. Càng về sau, đi đến nơi nào thì càng vất vả! Phương tiện đi lại từ xe lừa đến đi bộ, nơi đến thì từ đất bằng đến núi cao. Gặm khoai lang vài ngày ta thật mong nhớ món bánh hấp mà ta ghét trước kia! Ta không thể không oán hận, vì sao một ngọn núi lớn như vậy chỉ có ba gia đình ở?! Lại còn ở trên đỉnh núi chứ không phải chân núi! Càng quá đáng hơn nữa là hết núi rồi tới núi, cái đám người cấp trên cao quý đang phè phỡn ở trong thành phố kia nếu muốn làm chuyện tình nghĩa thì sao không tự mình đi đi!
Ta đau khổ chống đỡ đến cuối cùng, trễ hơn thời gian dự kiến ban đầu, cuối cùng thì bảy tháng đi chữa bệnh rốt cục đã xong!
Từ khi nhận được thông báo có thể về nhà, ta bắt đầu nhớ đến Trình An, nhớ cậu ấy như muốn phát cuồng! Ta nhanh chóng thu thập hết hành lý, mua vé xe lửa quay về sớm nhất. Hai ngày xe khiến ta thấy chậm vô cùng, sau đó không ngừng mắng thành phố nhỏ xíu này không có sân bay. Sau khi xuống xe ta gọi điện muốn cho Trình An đến đón ta, nhưng trong nhà không có người. Nhớ tới việc trước khi trở về ta không có thông báo cho cậu ấy, dứt khoát nhấc balô lên về nhà trước đã.
Càng gần về đến nhà tim ta đập càng nhanh! Ta chưa từng nhung nhớ bất kì ai, bây giờ lại nhớ Trình An đến mức không thể kiên nhẫn. Sau đó ta nhớ ra trước đây cậu ấy từng hỏi ta làm cách nào để ta có thể yêu cậu ấy?
Ta đã yêu cậu ấy rồi a!
Ta ỷ lại vào cậu ấy, thích sự ôm ấp từ cậu ấy, sợ cậu ấy rời bỏ ta, sợ ánh mắt cậu ấy nhìn về phía người khác! Trong bảy tháng tách khỏi cậu ấy, tình trạng ta lo được lo mất ngày càng nghiêm trọng! Đây hẳn là ta đã yêu cậu ấy rồi đi! Ta không biết người khác khi yêu thì có cảm giác gì, ít nhất ta hiểu được nếu không có Trình An bên cạnh, tâm của ta sẽ không thể bình tĩnh! Từng ngày của ta sẽ không bình thường! Ta không cần lo lắng vì yêu con trai mà lâm vào tình trạng đấu tranh tư tưởng. Nếu ta đời này chỉ yêu một mình Trình An, vậy thì dù là con trai cũng không sao cả. Cậu ấy cũng đủ tốt rồi, tốt đến mức ta không nghĩ có một người phụ nữ nào tốt hơn được!
Đẩy cửa nhà ra, ta có một chút thất vọng! Vốn nghĩ rằng lúc ta trên đường về thì Trình An đã về tới nhà rồi, nhưng căn phòng vắng vẻ làm ta thở dài một hơi. Đem hành lý để qua một bên, ta trước đi ngâm mình trong nước ấm cho thoải mái cái đã. Rời khỏi nhà hơn nửa năm, ta gầy đi một chút, làn da cũng thô ráp một chút, nhìn con người bên trong gương, ta buồn cười lo lắng không biết Trình An có ghét ta như thế này hay không! Tùy tiện ăn vài thứ, Trình An còn chưa có trở về, chậm chạp nghĩ ra cậu ấy hôm nay có thể là tan tầm trễ. Nếu cậu ấy không sớm trở về, ta còn có thể nghỉ ngơi một chút trước, mấy ngày qua mệt nhọc khiến đầu ta vừa chạm gối là đã ngủ ngay……
Trên mặt ngứa ngứa cùng việc hơi thở bị ngăn cản quấy nhiễu đến ta, có người đang hôn ta. Từ trong ngủ say tỉnh lại, cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Nâng tay ôm lấy cậu ấy hôn sâu thêm, a, là hương vị của Trình An, “Trình An, cậu đã về rồi!” Áo khoác của cậu ấy còn mang theo không khí của mùa đông, lạnh như băng, oa! Thật lạnh. Ta vội vàng đem tay lùi về ổ chăn.
Trình An nhìn ta như nhìn bảo bối, ta cũng mở to mắt đánh giá mấy tháng không thấy cậu ấy. Ân…… Cũng chỉ có tóc dài thêm chút, cậu ấy cũng không thay đổi gì, ngay cả ánh mắt si mê nhìn ta như thế nào cũng không thay đổi. Cậu ấy vẫn đang yêu ta! Ta không cần lo lắng chuyện cậu ấy có để ý đến người nào bên ngoài hay không.
“Cậu quay về sao lại không nói cho tôi biết?” Cậu ấy gắt gao nhìn chằm chằm ta, cảm xúc kích động khiến cho tiếng nói có chút khàn khàn. “Tôi còn nghĩ…… là ông trời thấy tôi đáng thương, để cho tôi nhìn thấy ảo ảnh của cậu!” Tay cậu ấy tinh tế vồ về dọc theo hình dáng khuôn mặt ta, ngón tay lành lạnh khẽ run .
“Vậy cậu cảm tạ tôi đi, tôi đã chạy suốt mấy ngày để về đây cho cậu nhìn đấy!” Nhìn cậu ấy, ta hứng thú nổi lên cảm xúc muốn trêu chọc. Thật hoài niệm cái bộ dáng con nít luôn dính lấy bên người ta, bộ dáng của người đàn ông thành thục như bây giờ ngược lại khiến cho ta càng muốn chỉnh cậu ấy. Cầm tay cậu ấy, giây tiếp theo tức thì buông ra. “Thật lạnh. Cậu mau nghĩ biện pháp làm ấm chính mình đi, bằng không đừng hòng đụng vào tôi.” Cau mày đẩy cậu ấy ra, ta rất ư là sợ lạnh. Cho dù ta hiện tại phi thường muốn cậu ấy ôm chặt ta, nhưng không muốn có cảm giác như đang nằm trong một tảng băng đâu.
“Vậy cậu chờ một chút.” Nhìn thấy ta, cậu ấy từ kinh hỉ hưng phấn bình phục lại, nhẹ hôn lên môi ta rồi chạy vào trong bếp. Một phút sau cậu ấy đưa cho ta một ly sữa nóng, “Tôi đi tắm nước nóng, rất nhanh liền đi ra.” Thật là rất nhanh, sữa còn chưa uống hết thì thân thể tích đầy bọt nước của cậu ấy đã đứng trước mặt ta.
Buông ly sữa mới uống một nửa xuống, ta cười giang hai tay ra……
Vẫn là cái thân thể nóng ấm kia! Cậu ấy ở bên tai ta không ngừng nỉ non “Tôi yêu cậu!……” Ta tận lực triển khai thân thể kề sát cậu ấy! Dùng tiếng rên rỉ có thể kích động càng nhiều dục vọng để hồi báo cậu ấy.
Nhẫn nại thật nhiều ngày, ta cùng cậu ấy đều khát khao như dã thú! Nhưng vẫn ôn nhu như ngày xưa, Trình An vội vàng âu yếm cơ thể của ta. Chỗ nhô ra trước ngực được răng nhanh ngậm lấy, rất nhanh liền sưng đỏ đứng thẳng trước mắt cậu ấy! Chỗ hạ phúc được xoa bóp mạnh mẽ, càng thêm cứng rắn trướng to. Lúc ta nâng cao cái mông muốn hưởng thụ càng nhiều khoái cảm, cái tay kia của cậu ấy trượt xuống, hai ngón tay mang theo dầu bôi trơn liền đâm vào! Ta thét chói tai, khiến cho mãnh liệt đau đớn liền hóa thành khoái cảm!
Buông thứ cứng rắn sắp phun trào kia ra, Trình An nâng chân ta lên. Trong nháy mắt liền được lấp đầy, ta ôm cổ cậu ấy, hôn lên đôi môi đó! Không cần bất cứ một lời dư thừa nào, thân thể quấn quýt lấy nhau đã đủ chứng minh chúng ta có bao nhiêu khát vọng đối với đối phương!
Niềm vui sướng do gặp lại sau nhiều tháng xa cách khiến cho lần làm tình này kịch liệt hơn mọi khi. Trong mùa đông buốt giá lại có thể ra một thân mồ hôi, Trình An lại đỡ ta đi tắm rửa. Sau khi nằm lên chiếc giường đã được thay mới, ta nói với cậu ấy: “Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi tối, cậu đều phải nói với tôi ‘Ngủ ngon, ngày mai gặp!’, sau mỗi buổi sáng thức dậy, cậu phải nói với tôi ‘Sớm an, tôi yêu cậu!’. Đương nhiên tôi cũng sẽ làm như vậy. Cậu nghe hiểu không?” Chỉ mong cậu ấy có thể hiểu, bằng không ám chỉ của ta chẳng phải là uổng phí rồi sao.
“Cậu là nói……?” Nhìn bộ dáng vui mừng của cậu ấy, hẳn là đã hiểu ý của ta. Trình An đứng dậy nhìn về phía ta, “Cậu là nói…… cậu cũng yêu tôi sao? Nhứ! Có phải hay không? Có phải hay không a!” Cậu ấy hưng phấn đem ta ôm vào lòng, muốn ta cho cậu ấy một đáp án khẳng định.
Cáp! Muốn nghe ta nói “Tôi yêu cậu”, chờ buổi sáng ngày mai đi! Đây chính là quyết định của ta nha! “Cậu buông ra coi!” Thật vất vả tránh khỏi cái ôm như bạch tuột của Trình An, ta vươn người tới cái tủ bên đầu giường. Lục lục trong ngăn kéo, lấy ra đôi hoa tai mặt ngọc Phật năm năm trước mụ mụ đưa ta, ta tự tay đem hoa tai móc vào dây chuyền trên cổ Trình An, tiến hành giải thích trước ánh mắt khó hiểu của cậu ấy, “Đây là vật đính ước của tôi cho cậu!” Không thèm để ý tới con người đang há to miệng ngốc lăng nhìn đôi hoa tai, ta xoay người đắp chăn lại.
Ngày mai đi! Ngày mai ta sẽ nói với cậu ấy “Tôi yêu cậu!” Về phần hiện tại, ôi ôi! Mệt nhọc một ngày, đương nhiên là muốn — ngủ rồi! Ôi ôi ôi! Tâm tình thật tốt nhỡ!
Đội chữa bệnh có ba ngày nghỉ trước khi lên đường, chủ ý của bệnh viện là muốn cho chúng ta ở nhà thu thập hành lý, rồi nghỉ ngơi tốt, cùng người nhà trò chuyện một chút để tránh việc đến lúc đi rồi lại nhớ nhung quá mức.
So với những người khác, ba ngày này ta thật cực khổ. Trình An xin phép nghỉ ở tiệm ba ngày, hành lý của ta tất cả đều là do cậu ấy thu thập. Ta chỉ cần nhớ cái nào đặt ở chỗ nào là được. Nhưng ba ngày qua ta căn bản là không có cơ hội bước xuống giường. Trình An nói muốn đem số lần không thể làm tình trong khoảng thời gian ta đi công tác này làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Nghĩ đến việc mấy tháng không được hưởng thụ cái ôm ấp thoải mái này ta liền mơ hồ đáp ứng cậu ấy. Khi ta không biết là từ lần thứ mấy cao trào dẫn đến hôn mê rồi tỉnh dậy, nói “Không được” đã không còn kịp nữa rồi! Trình độ săn sóc của Trình An khoa trương đến mức khiến cho người ta giận sôi, cậu ấy ôm ta vào phòng tắm tắm rửa, ôm ta đút ta ăn cơm, trong lúc ta mê mang thì giúp ta sửa lại bao hành lý. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy phóng túng tất cả với ta, cho đến khi ta vững vàng nhớ kỹ nụ hôn của cậu ấy, đôi tay của cậu ấy, tình ý của cậu ấy!
Sáng sớm ngày xuất phát, ta mang theo khuôn mặt hốc hác cùng đôi chân run rẩy đến đội chữa bệnh báo danh. Trái lại kẻ đem ta biến thành cái dạng này – Trình An lại thần thanh khí sảng đem vali nhét vào cốp xe, đỡ ta lên xe rồi phất tay chào tạm biệt, còn nhắc ta không được học làm kẻ lãng tử như cổ nhân, phải nhớ sớm một chút về nhà!
Mang theo một cái tâm tình không muốn vào đội chữa bệnh. Tất cả những chuyện vất vả bận rộn sau đó khiến cho ta không có thời gian để mà nhớ đến Trình An nữa. Ngoài chữa bệnh ta còn rèn luyện thân thể thật tốt, thể nghiệm sinh hoạt một phen! Lúc mới bắt đầu đi nơi đó còn có xe lửa mà ngồi, sau đó nữa thì chỉ còn xe ôtô. Ruộng đồng mênh mông vô bờ, căn nhà ngói một cửa một sân. Ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa gà gáy, cũng có những màu sắc đặc trưng của vùng nông thôn! Đáng tiếc chính là thức ăn kém, cả ngày đều là bánh mì thô ráp cùng với rau xào, hại ta càng ngày càng nhớ sandwich, súp hầm, bốn màu chiên xào mà Trình An làm cho ta!
Sau đó nữa, ta ngay cả sức lực để oán giận cũng không có. Không có con đường làm từ nhựa đường, cái động cơ thả khói đen vang đinh tai nhức óc chở chúng ta trên con đường đất xóc nảy nghiêng ngã. Xuống khỏi cái máy đó chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, càng miễn bàn tới khuôn mặt đã sớm dính đầy bụi đường. Càng về sau, đi đến nơi nào thì càng vất vả! Phương tiện đi lại từ xe lừa đến đi bộ, nơi đến thì từ đất bằng đến núi cao. Gặm khoai lang vài ngày ta thật mong nhớ món bánh hấp mà ta ghét trước kia! Ta không thể không oán hận, vì sao một ngọn núi lớn như vậy chỉ có ba gia đình ở?! Lại còn ở trên đỉnh núi chứ không phải chân núi! Càng quá đáng hơn nữa là hết núi rồi tới núi, cái đám người cấp trên cao quý đang phè phỡn ở trong thành phố kia nếu muốn làm chuyện tình nghĩa thì sao không tự mình đi đi!
Ta đau khổ chống đỡ đến cuối cùng, trễ hơn thời gian dự kiến ban đầu, cuối cùng thì bảy tháng đi chữa bệnh rốt cục đã xong!
Từ khi nhận được thông báo có thể về nhà, ta bắt đầu nhớ đến Trình An, nhớ cậu ấy như muốn phát cuồng! Ta nhanh chóng thu thập hết hành lý, mua vé xe lửa quay về sớm nhất. Hai ngày xe khiến ta thấy chậm vô cùng, sau đó không ngừng mắng thành phố nhỏ xíu này không có sân bay. Sau khi xuống xe ta gọi điện muốn cho Trình An đến đón ta, nhưng trong nhà không có người. Nhớ tới việc trước khi trở về ta không có thông báo cho cậu ấy, dứt khoát nhấc balô lên về nhà trước đã.
Càng gần về đến nhà tim ta đập càng nhanh! Ta chưa từng nhung nhớ bất kì ai, bây giờ lại nhớ Trình An đến mức không thể kiên nhẫn. Sau đó ta nhớ ra trước đây cậu ấy từng hỏi ta làm cách nào để ta có thể yêu cậu ấy?
Ta đã yêu cậu ấy rồi a!
Ta ỷ lại vào cậu ấy, thích sự ôm ấp từ cậu ấy, sợ cậu ấy rời bỏ ta, sợ ánh mắt cậu ấy nhìn về phía người khác! Trong bảy tháng tách khỏi cậu ấy, tình trạng ta lo được lo mất ngày càng nghiêm trọng! Đây hẳn là ta đã yêu cậu ấy rồi đi! Ta không biết người khác khi yêu thì có cảm giác gì, ít nhất ta hiểu được nếu không có Trình An bên cạnh, tâm của ta sẽ không thể bình tĩnh! Từng ngày của ta sẽ không bình thường! Ta không cần lo lắng vì yêu con trai mà lâm vào tình trạng đấu tranh tư tưởng. Nếu ta đời này chỉ yêu một mình Trình An, vậy thì dù là con trai cũng không sao cả. Cậu ấy cũng đủ tốt rồi, tốt đến mức ta không nghĩ có một người phụ nữ nào tốt hơn được!
Đẩy cửa nhà ra, ta có một chút thất vọng! Vốn nghĩ rằng lúc ta trên đường về thì Trình An đã về tới nhà rồi, nhưng căn phòng vắng vẻ làm ta thở dài một hơi. Đem hành lý để qua một bên, ta trước đi ngâm mình trong nước ấm cho thoải mái cái đã. Rời khỏi nhà hơn nửa năm, ta gầy đi một chút, làn da cũng thô ráp một chút, nhìn con người bên trong gương, ta buồn cười lo lắng không biết Trình An có ghét ta như thế này hay không! Tùy tiện ăn vài thứ, Trình An còn chưa có trở về, chậm chạp nghĩ ra cậu ấy hôm nay có thể là tan tầm trễ. Nếu cậu ấy không sớm trở về, ta còn có thể nghỉ ngơi một chút trước, mấy ngày qua mệt nhọc khiến đầu ta vừa chạm gối là đã ngủ ngay……
Trên mặt ngứa ngứa cùng việc hơi thở bị ngăn cản quấy nhiễu đến ta, có người đang hôn ta. Từ trong ngủ say tỉnh lại, cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Nâng tay ôm lấy cậu ấy hôn sâu thêm, a, là hương vị của Trình An, “Trình An, cậu đã về rồi!” Áo khoác của cậu ấy còn mang theo không khí của mùa đông, lạnh như băng, oa! Thật lạnh. Ta vội vàng đem tay lùi về ổ chăn.
Trình An nhìn ta như nhìn bảo bối, ta cũng mở to mắt đánh giá mấy tháng không thấy cậu ấy. Ân…… Cũng chỉ có tóc dài thêm chút, cậu ấy cũng không thay đổi gì, ngay cả ánh mắt si mê nhìn ta như thế nào cũng không thay đổi. Cậu ấy vẫn đang yêu ta! Ta không cần lo lắng chuyện cậu ấy có để ý đến người nào bên ngoài hay không.
“Cậu quay về sao lại không nói cho tôi biết?” Cậu ấy gắt gao nhìn chằm chằm ta, cảm xúc kích động khiến cho tiếng nói có chút khàn khàn. “Tôi còn nghĩ…… là ông trời thấy tôi đáng thương, để cho tôi nhìn thấy ảo ảnh của cậu!” Tay cậu ấy tinh tế vồ về dọc theo hình dáng khuôn mặt ta, ngón tay lành lạnh khẽ run .
“Vậy cậu cảm tạ tôi đi, tôi đã chạy suốt mấy ngày để về đây cho cậu nhìn đấy!” Nhìn cậu ấy, ta hứng thú nổi lên cảm xúc muốn trêu chọc. Thật hoài niệm cái bộ dáng con nít luôn dính lấy bên người ta, bộ dáng của người đàn ông thành thục như bây giờ ngược lại khiến cho ta càng muốn chỉnh cậu ấy. Cầm tay cậu ấy, giây tiếp theo tức thì buông ra. “Thật lạnh. Cậu mau nghĩ biện pháp làm ấm chính mình đi, bằng không đừng hòng đụng vào tôi.” Cau mày đẩy cậu ấy ra, ta rất ư là sợ lạnh. Cho dù ta hiện tại phi thường muốn cậu ấy ôm chặt ta, nhưng không muốn có cảm giác như đang nằm trong một tảng băng đâu.
“Vậy cậu chờ một chút.” Nhìn thấy ta, cậu ấy từ kinh hỉ hưng phấn bình phục lại, nhẹ hôn lên môi ta rồi chạy vào trong bếp. Một phút sau cậu ấy đưa cho ta một ly sữa nóng, “Tôi đi tắm nước nóng, rất nhanh liền đi ra.” Thật là rất nhanh, sữa còn chưa uống hết thì thân thể tích đầy bọt nước của cậu ấy đã đứng trước mặt ta.
Buông ly sữa mới uống một nửa xuống, ta cười giang hai tay ra……
Vẫn là cái thân thể nóng ấm kia! Cậu ấy ở bên tai ta không ngừng nỉ non “Tôi yêu cậu!……” Ta tận lực triển khai thân thể kề sát cậu ấy! Dùng tiếng rên rỉ có thể kích động càng nhiều dục vọng để hồi báo cậu ấy.
Nhẫn nại thật nhiều ngày, ta cùng cậu ấy đều khát khao như dã thú! Nhưng vẫn ôn nhu như ngày xưa, Trình An vội vàng âu yếm cơ thể của ta. Chỗ nhô ra trước ngực được răng nhanh ngậm lấy, rất nhanh liền sưng đỏ đứng thẳng trước mắt cậu ấy! Chỗ hạ phúc được xoa bóp mạnh mẽ, càng thêm cứng rắn trướng to. Lúc ta nâng cao cái mông muốn hưởng thụ càng nhiều khoái cảm, cái tay kia của cậu ấy trượt xuống, hai ngón tay mang theo dầu bôi trơn liền đâm vào! Ta thét chói tai, khiến cho mãnh liệt đau đớn liền hóa thành khoái cảm!
Buông thứ cứng rắn sắp phun trào kia ra, Trình An nâng chân ta lên. Trong nháy mắt liền được lấp đầy, ta ôm cổ cậu ấy, hôn lên đôi môi đó! Không cần bất cứ một lời dư thừa nào, thân thể quấn quýt lấy nhau đã đủ chứng minh chúng ta có bao nhiêu khát vọng đối với đối phương!
Niềm vui sướng do gặp lại sau nhiều tháng xa cách khiến cho lần làm tình này kịch liệt hơn mọi khi. Trong mùa đông buốt giá lại có thể ra một thân mồ hôi, Trình An lại đỡ ta đi tắm rửa. Sau khi nằm lên chiếc giường đã được thay mới, ta nói với cậu ấy: “Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi tối, cậu đều phải nói với tôi ‘Ngủ ngon, ngày mai gặp!’, sau mỗi buổi sáng thức dậy, cậu phải nói với tôi ‘Sớm an, tôi yêu cậu!’. Đương nhiên tôi cũng sẽ làm như vậy. Cậu nghe hiểu không?” Chỉ mong cậu ấy có thể hiểu, bằng không ám chỉ của ta chẳng phải là uổng phí rồi sao.
“Cậu là nói……?” Nhìn bộ dáng vui mừng của cậu ấy, hẳn là đã hiểu ý của ta. Trình An đứng dậy nhìn về phía ta, “Cậu là nói…… cậu cũng yêu tôi sao? Nhứ! Có phải hay không? Có phải hay không a!” Cậu ấy hưng phấn đem ta ôm vào lòng, muốn ta cho cậu ấy một đáp án khẳng định.
Cáp! Muốn nghe ta nói “Tôi yêu cậu”, chờ buổi sáng ngày mai đi! Đây chính là quyết định của ta nha! “Cậu buông ra coi!” Thật vất vả tránh khỏi cái ôm như bạch tuột của Trình An, ta vươn người tới cái tủ bên đầu giường. Lục lục trong ngăn kéo, lấy ra đôi hoa tai mặt ngọc Phật năm năm trước mụ mụ đưa ta, ta tự tay đem hoa tai móc vào dây chuyền trên cổ Trình An, tiến hành giải thích trước ánh mắt khó hiểu của cậu ấy, “Đây là vật đính ước của tôi cho cậu!” Không thèm để ý tới con người đang há to miệng ngốc lăng nhìn đôi hoa tai, ta xoay người đắp chăn lại.
Ngày mai đi! Ngày mai ta sẽ nói với cậu ấy “Tôi yêu cậu!” Về phần hiện tại, ôi ôi! Mệt nhọc một ngày, đương nhiên là muốn — ngủ rồi! Ôi ôi ôi! Tâm tình thật tốt nhỡ!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đội chữa bệnh có ba ngày nghỉ trước khi lên đường, chủ ý của bệnh viện là muốn cho chúng ta ở nhà thu thập hành lý, rồi nghỉ ngơi tốt, cùng người nhà trò chuyện một chút để tránh việc đến lúc đi rồi lại nhớ nhung quá mức.
So với những người khác, ba ngày này ta thật cực khổ. Trình An xin phép nghỉ ở tiệm ba ngày, hành lý của ta tất cả đều là do cậu ấy thu thập. Ta chỉ cần nhớ cái nào đặt ở chỗ nào là được. Nhưng ba ngày qua ta căn bản là không có cơ hội bước xuống giường. Trình An nói muốn đem số lần không thể làm tình trong khoảng thời gian ta đi công tác này làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Nghĩ đến việc mấy tháng không được hưởng thụ cái ôm ấp thoải mái này ta liền mơ hồ đáp ứng cậu ấy. Khi ta không biết là từ lần thứ mấy cao trào dẫn đến hôn mê rồi tỉnh dậy, nói “Không được” đã không còn kịp nữa rồi! Trình độ săn sóc của Trình An khoa trương đến mức khiến cho người ta giận sôi, cậu ấy ôm ta vào phòng tắm tắm rửa, ôm ta đút ta ăn cơm, trong lúc ta mê mang thì giúp ta sửa lại bao hành lý. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy phóng túng tất cả với ta, cho đến khi ta vững vàng nhớ kỹ nụ hôn của cậu ấy, đôi tay của cậu ấy, tình ý của cậu ấy!
Sáng sớm ngày xuất phát, ta mang theo khuôn mặt hốc hác cùng đôi chân run rẩy đến đội chữa bệnh báo danh. Trái lại kẻ đem ta biến thành cái dạng này – Trình An lại thần thanh khí sảng đem vali nhét vào cốp xe, đỡ ta lên xe rồi phất tay chào tạm biệt, còn nhắc ta không được học làm kẻ lãng tử như cổ nhân, phải nhớ sớm một chút về nhà!
Mang theo một cái tâm tình không muốn vào đội chữa bệnh. Tất cả những chuyện vất vả bận rộn sau đó khiến cho ta không có thời gian để mà nhớ đến Trình An nữa. Ngoài chữa bệnh ta còn rèn luyện thân thể thật tốt, thể nghiệm sinh hoạt một phen! Lúc mới bắt đầu đi nơi đó còn có xe lửa mà ngồi, sau đó nữa thì chỉ còn xe ôtô. Ruộng đồng mênh mông vô bờ, căn nhà ngói một cửa một sân. Ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa gà gáy, cũng có những màu sắc đặc trưng của vùng nông thôn! Đáng tiếc chính là thức ăn kém, cả ngày đều là bánh mì thô ráp cùng với rau xào, hại ta càng ngày càng nhớ sandwich, súp hầm, bốn màu chiên xào mà Trình An làm cho ta!
Sau đó nữa, ta ngay cả sức lực để oán giận cũng không có. Không có con đường làm từ nhựa đường, cái động cơ thả khói đen vang đinh tai nhức óc chở chúng ta trên con đường đất xóc nảy nghiêng ngã. Xuống khỏi cái máy đó chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, càng miễn bàn tới khuôn mặt đã sớm dính đầy bụi đường. Càng về sau, đi đến nơi nào thì càng vất vả! Phương tiện đi lại từ xe lừa đến đi bộ, nơi đến thì từ đất bằng đến núi cao. Gặm khoai lang vài ngày ta thật mong nhớ món bánh hấp mà ta ghét trước kia! Ta không thể không oán hận, vì sao một ngọn núi lớn như vậy chỉ có ba gia đình ở?! Lại còn ở trên đỉnh núi chứ không phải chân núi! Càng quá đáng hơn nữa là hết núi rồi tới núi, cái đám người cấp trên cao quý đang phè phỡn ở trong thành phố kia nếu muốn làm chuyện tình nghĩa thì sao không tự mình đi đi!
Ta đau khổ chống đỡ đến cuối cùng, trễ hơn thời gian dự kiến ban đầu, cuối cùng thì bảy tháng đi chữa bệnh rốt cục đã xong!
Từ khi nhận được thông báo có thể về nhà, ta bắt đầu nhớ đến Trình An, nhớ cậu ấy như muốn phát cuồng! Ta nhanh chóng thu thập hết hành lý, mua vé xe lửa quay về sớm nhất. Hai ngày xe khiến ta thấy chậm vô cùng, sau đó không ngừng mắng thành phố nhỏ xíu này không có sân bay. Sau khi xuống xe ta gọi điện muốn cho Trình An đến đón ta, nhưng trong nhà không có người. Nhớ tới việc trước khi trở về ta không có thông báo cho cậu ấy, dứt khoát nhấc balô lên về nhà trước đã.
Càng gần về đến nhà tim ta đập càng nhanh! Ta chưa từng nhung nhớ bất kì ai, bây giờ lại nhớ Trình An đến mức không thể kiên nhẫn. Sau đó ta nhớ ra trước đây cậu ấy từng hỏi ta làm cách nào để ta có thể yêu cậu ấy?
Ta đã yêu cậu ấy rồi a!
Ta ỷ lại vào cậu ấy, thích sự ôm ấp từ cậu ấy, sợ cậu ấy rời bỏ ta, sợ ánh mắt cậu ấy nhìn về phía người khác! Trong bảy tháng tách khỏi cậu ấy, tình trạng ta lo được lo mất ngày càng nghiêm trọng! Đây hẳn là ta đã yêu cậu ấy rồi đi! Ta không biết người khác khi yêu thì có cảm giác gì, ít nhất ta hiểu được nếu không có Trình An bên cạnh, tâm của ta sẽ không thể bình tĩnh! Từng ngày của ta sẽ không bình thường! Ta không cần lo lắng vì yêu con trai mà lâm vào tình trạng đấu tranh tư tưởng. Nếu ta đời này chỉ yêu một mình Trình An, vậy thì dù là con trai cũng không sao cả. Cậu ấy cũng đủ tốt rồi, tốt đến mức ta không nghĩ có một người phụ nữ nào tốt hơn được!
Đẩy cửa nhà ra, ta có một chút thất vọng! Vốn nghĩ rằng lúc ta trên đường về thì Trình An đã về tới nhà rồi, nhưng căn phòng vắng vẻ làm ta thở dài một hơi. Đem hành lý để qua một bên, ta trước đi ngâm mình trong nước ấm cho thoải mái cái đã. Rời khỏi nhà hơn nửa năm, ta gầy đi một chút, làn da cũng thô ráp một chút, nhìn con người bên trong gương, ta buồn cười lo lắng không biết Trình An có ghét ta như thế này hay không! Tùy tiện ăn vài thứ, Trình An còn chưa có trở về, chậm chạp nghĩ ra cậu ấy hôm nay có thể là tan tầm trễ. Nếu cậu ấy không sớm trở về, ta còn có thể nghỉ ngơi một chút trước, mấy ngày qua mệt nhọc khiến đầu ta vừa chạm gối là đã ngủ ngay……
Trên mặt ngứa ngứa cùng việc hơi thở bị ngăn cản quấy nhiễu đến ta, có người đang hôn ta. Từ trong ngủ say tỉnh lại, cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Nâng tay ôm lấy cậu ấy hôn sâu thêm, a, là hương vị của Trình An, “Trình An, cậu đã về rồi!” Áo khoác của cậu ấy còn mang theo không khí của mùa đông, lạnh như băng, oa! Thật lạnh. Ta vội vàng đem tay lùi về ổ chăn.
Trình An nhìn ta như nhìn bảo bối, ta cũng mở to mắt đánh giá mấy tháng không thấy cậu ấy. Ân…… Cũng chỉ có tóc dài thêm chút, cậu ấy cũng không thay đổi gì, ngay cả ánh mắt si mê nhìn ta như thế nào cũng không thay đổi. Cậu ấy vẫn đang yêu ta! Ta không cần lo lắng chuyện cậu ấy có để ý đến người nào bên ngoài hay không.
“Cậu quay về sao lại không nói cho tôi biết?” Cậu ấy gắt gao nhìn chằm chằm ta, cảm xúc kích động khiến cho tiếng nói có chút khàn khàn. “Tôi còn nghĩ…… là ông trời thấy tôi đáng thương, để cho tôi nhìn thấy ảo ảnh của cậu!” Tay cậu ấy tinh tế vồ về dọc theo hình dáng khuôn mặt ta, ngón tay lành lạnh khẽ run .
“Vậy cậu cảm tạ tôi đi, tôi đã chạy suốt mấy ngày để về đây cho cậu nhìn đấy!” Nhìn cậu ấy, ta hứng thú nổi lên cảm xúc muốn trêu chọc. Thật hoài niệm cái bộ dáng con nít luôn dính lấy bên người ta, bộ dáng của người đàn ông thành thục như bây giờ ngược lại khiến cho ta càng muốn chỉnh cậu ấy. Cầm tay cậu ấy, giây tiếp theo tức thì buông ra. “Thật lạnh. Cậu mau nghĩ biện pháp làm ấm chính mình đi, bằng không đừng hòng đụng vào tôi.” Cau mày đẩy cậu ấy ra, ta rất ư là sợ lạnh. Cho dù ta hiện tại phi thường muốn cậu ấy ôm chặt ta, nhưng không muốn có cảm giác như đang nằm trong một tảng băng đâu.
“Vậy cậu chờ một chút.” Nhìn thấy ta, cậu ấy từ kinh hỉ hưng phấn bình phục lại, nhẹ hôn lên môi ta rồi chạy vào trong bếp. Một phút sau cậu ấy đưa cho ta một ly sữa nóng, “Tôi đi tắm nước nóng, rất nhanh liền đi ra.” Thật là rất nhanh, sữa còn chưa uống hết thì thân thể tích đầy bọt nước của cậu ấy đã đứng trước mặt ta.
Buông ly sữa mới uống một nửa xuống, ta cười giang hai tay ra……
Vẫn là cái thân thể nóng ấm kia! Cậu ấy ở bên tai ta không ngừng nỉ non “Tôi yêu cậu!……” Ta tận lực triển khai thân thể kề sát cậu ấy! Dùng tiếng rên rỉ có thể kích động càng nhiều dục vọng để hồi báo cậu ấy.
Nhẫn nại thật nhiều ngày, ta cùng cậu ấy đều khát khao như dã thú! Nhưng vẫn ôn nhu như ngày xưa, Trình An vội vàng âu yếm cơ thể của ta. Chỗ nhô ra trước ngực được răng nhanh ngậm lấy, rất nhanh liền sưng đỏ đứng thẳng trước mắt cậu ấy! Chỗ hạ phúc được xoa bóp mạnh mẽ, càng thêm cứng rắn trướng to. Lúc ta nâng cao cái mông muốn hưởng thụ càng nhiều khoái cảm, cái tay kia của cậu ấy trượt xuống, hai ngón tay mang theo dầu bôi trơn liền đâm vào! Ta thét chói tai, khiến cho mãnh liệt đau đớn liền hóa thành khoái cảm!
Buông thứ cứng rắn sắp phun trào kia ra, Trình An nâng chân ta lên. Trong nháy mắt liền được lấp đầy, ta ôm cổ cậu ấy, hôn lên đôi môi đó! Không cần bất cứ một lời dư thừa nào, thân thể quấn quýt lấy nhau đã đủ chứng minh chúng ta có bao nhiêu khát vọng đối với đối phương!
Niềm vui sướng do gặp lại sau nhiều tháng xa cách khiến cho lần làm tình này kịch liệt hơn mọi khi. Trong mùa đông buốt giá lại có thể ra một thân mồ hôi, Trình An lại đỡ ta đi tắm rửa. Sau khi nằm lên chiếc giường đã được thay mới, ta nói với cậu ấy: “Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi tối, cậu đều phải nói với tôi ‘Ngủ ngon, ngày mai gặp!’, sau mỗi buổi sáng thức dậy, cậu phải nói với tôi ‘Sớm an, tôi yêu cậu!’. Đương nhiên tôi cũng sẽ làm như vậy. Cậu nghe hiểu không?” Chỉ mong cậu ấy có thể hiểu, bằng không ám chỉ của ta chẳng phải là uổng phí rồi sao.
“Cậu là nói……?” Nhìn bộ dáng vui mừng của cậu ấy, hẳn là đã hiểu ý của ta. Trình An đứng dậy nhìn về phía ta, “Cậu là nói…… cậu cũng yêu tôi sao? Nhứ! Có phải hay không? Có phải hay không a!” Cậu ấy hưng phấn đem ta ôm vào lòng, muốn ta cho cậu ấy một đáp án khẳng định.
Cáp! Muốn nghe ta nói “Tôi yêu cậu”, chờ buổi sáng ngày mai đi! Đây chính là quyết định của ta nha! “Cậu buông ra coi!” Thật vất vả tránh khỏi cái ôm như bạch tuột của Trình An, ta vươn người tới cái tủ bên đầu giường. Lục lục trong ngăn kéo, lấy ra đôi hoa tai mặt ngọc Phật năm năm trước mụ mụ đưa ta, ta tự tay đem hoa tai móc vào dây chuyền trên cổ Trình An, tiến hành giải thích trước ánh mắt khó hiểu của cậu ấy, “Đây là vật đính ước của tôi cho cậu!” Không thèm để ý tới con người đang há to miệng ngốc lăng nhìn đôi hoa tai, ta xoay người đắp chăn lại.
Ngày mai đi! Ngày mai ta sẽ nói với cậu ấy “Tôi yêu cậu!” Về phần hiện tại, ôi ôi! Mệt nhọc một ngày, đương nhiên là muốn — ngủ rồi! Ôi ôi ôi! Tâm tình thật tốt nhỡ!