Lịch sử cuối đời Minh, Triệu Hãn biết đại khái, nhưng rất nhiều chi tiết đều đã quên.
Chuyên ngành của hắn là văn học Hán ngữ, từng học văn học cổ đại, từng học văn tự học, từng học văn hiến học cổ điển, đáng tiếc chưa từng xâm nhập nghiên cứu lịch sử cổ đại.
Thân thể thật sự quá kém, hơn nữa sốt cao chưa hạ, Triệu Hãn mơ mơ màng màng lại ngủ mất.
Sáng sớm một lần nữa bị đói tỉnh, Triệu Hãn bò tìm kiếm thi thể phụ cận, nhưng chưa thu hoạch bất cứ thức ăn gì.
Nơi này còn lại hơn trăm cái xác, đã sớm bị lật vài lần, đừng nói lưu lại lương thực tiền bạc, ngay cả quần áo tốt một chút, đều bị quan binh phụ trách nhặt xác lột đi.
Nhưng Triệu Hãn thật sự là đói quá, đói tới mức hai mắt đỏ bừng, dạ dày đau như đao khuấy, sinh ra một sự xúc động cắn nuốt thịt người.
Nhìn những cái xác kia, Triệu Hãn thật muốn lao lên cắn mấy miếng.
“Nhị ca, muội đói...”
Triệu Trinh Phương không biết tỉnh lại khi nào, có lẽ là đói, có lẽ là ngày hôm qua bị kinh hãi, giờ phút này tinh thần phi thường uể oải.
Triệu Hãn còn nhớ rõ ngày hôm qua tỉnh táo, tiểu cô nương từng cho hắn ăn cháo. Mặc kệ xuất phát từ thân tình thân thể lưu lại, hay là báo đáp ân cứu mạng của đối phương, hắn cũng theo lý nên chiếu cố đứa em gái này, lập tức an ủi nói: “Không sợ, nhị ca tìm đồ ăn cho muội.”
Căn bản là tìm không thấy cái ăn!
Vỏ cây phụ cận sớm bị dân đói lột hết, ngay cả cỏ dại bờ sông cũng đã khô vàng. Nước kênh đào khô cạn hơn phân nửa, lộ ra bãi bùn lòng sông, nứt ra những vết rộng bằng bàn tay.
Triệu Hãn muốn tìm kiếm côn trùng, bổ sung một chút anbumin, nhưng trừ muỗi cái gì cũng không có.
Mặt đất hạn hán tới mức cái cuốc cũng khó đào ra, giun dế các thứ nghĩ cũng đừng nghĩ.
Triệu Hãn nhặt lên hai mảnh hũ sành tàn phá, kéo muội muội tới giữa đường cái, ý đồ gặp được người đi đường đi ngang qua xin cơm ăn.
Chỉ đứng thẳng vài phút, thân thể Triệu Hãn liền rõ ràng không chống đỡ được, nhẹ lâng lâng giống như một trận gió có thể thổi ngã, hắn dứt khoát thuận thế quỳ xuống giả bộ đáng thương.
Triệu Trinh Phương đột nhiên nhắc nhở: “Nhị ca, cha nói đại trượng phu sống trên đời, chỉ lạy trời đất quân thân sư, không quỳ xin cái gì thực.”
“Ta lai chi thực (Của ăn xin).” Triệu Hãn sửa đúng.
Triệu Trinh Phương nói: “Đúng, chính là của ăn xin.”
Triệu Hãn hỏi lại: “Vậy cha có từng nói, đại trượng phu nên co được giãn được hay không?”
Triệu Trinh Phương lắc đầu.
Triệu Hãn than thở: “Đứng là duỗi, quỳ là co. Bây giờ quỳ, là vì sau này còn có thể đứng. Quỳ đi, dù sao cũng không có sức đứng vững, coi như chúng ta là quỳ nghỉ ngơi.”
Hai huynh muội sóng vai quỳ ở đường cái, ai cũng nâng cái hũ vỡ, mặt trời sáng sớm cũng dần dần mọc lên.
Đại khái qua hai khắc đồng hồ, một đội buôn trong thành đi ra, bởi vì kênh đào khô cạn khó có thể ngồi thuyền, sửa dùng lừa ngựa chở đi hướng bắc.
Triệu Hãn chưa bao giờ từng ăn xin, mắt thấy đội buôn càng ngày càng gần, vội vàng quỳ thẳng nâng lên cái hũ sành trong tay.
Nhưng hắn không nói một lời, chung quy xấu hổ mở miệng ăn xin.
“Cút ra, đừng cản đường!”
Nói chuyện là tiêu sư áp tải hàng hóa, bởi vì buôn bán nhanh chóng phát triển, thiên hạ lại không thái bình, ngành nghề áp tải ở mấy chục năm gần đây từ từ thịnh vượng.
Triệu Hãn vẫn giơ cao hũ sành, một tiêu sư cường tráng đi tới, nắm lên áo hắn cùng muội muội, giống như xách gà con ném tới ven đường.
Triệu Hãn nhịn đau bò dậy, hoàn toàn buông xuống tâm lý xấu hổ, quỳ xuống đất la lên: “Các lão gia xin thương xót, cho chút đồ ăn đi!”
Không ai đáp lại, đều coi như không thấy, đôi buôn thật dài từ trước mặt bọn họ đi qua.
Không bao lâu, lại có một đội ngũ, từ thành Thiên Tân đến. Lại là kênh đào khô héo, thuỷ vận đoạn tuyệt, triều đình bị thúc ép quá, vận lương bằng đường thủy sửa thành đường bộ tiến hành vận chuyển.
Các quân dân thuỷ vận kia, ăn mặc nghèo túng như Triệu Hãn, có một số dứt khoát cũng chỉ có một cái khố, ở dưới mặt trời chói chang kéo xe lương thực đi về phía trước.
Tham tướng thuỷ vận phụ trách vận chuyển lương, trái lại trông bóng bẩy, thảnh thơi cưỡi một con ngựa, thỉnh thoảng lấy ra túi nước uống mấy ngụm giải khát. Bên cạnh hắn còn có hai trăm gia đinh, giáp trụ đủ, không sợ toán cướp nhỏ cướp lương thực.
“Nhị ca, muội đói.”
Triệu Trinh Phương vừa đói vừa khát, còn bị phơi nắng, đã uể oải không còn sức, rất nhanh lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Sĩ tốt Thiên Tân lại ra khỏi thành nhặt xác, Triệu Hãn không ngăn cản, nhìn theo bọn họ mang thi thể cha mẹ chuyển đi.
Thân thể này chỉ có mười tuổi, Triệu Hãn gian nan cõng muội muội lên, thử vài lần đều mệt mỏi quỳ gối xuống.
Quá đói rồi, căn bản không còn sức!
Rốt cuộc, Triệu Hãn nằm úp sấp trên mặt đất, nói với Triệu Trinh Phương: “Tiểu muội, bò đến trên lưng nhị ca, chúng ta đi trong thành kiếm cái ăn.”
Triệu Hãn nằm úp sấp ở trên mặt đất, tiểu muội ghé vào trên lưng hắn, cõng như vậy bò hướng Thiên Tân, giống như hai con chó hoang chật vật mà đi.
Đến trong thành xin cơm, có lẽ càng thuận lợi hơn nhỉ.
Trước mắt căn bản không phải làm kế hoạch lâu dài gì, mà là lấp đầy bụng sống sót trước rồi nói sau.
Thành Thiên Tân xây ở ngã ba cửa sông, qua kênh đào, mới có thể đến sông đào bảo vệ thành.
Hơn hai mươi năm trước, Thiên Tân có lũ lớn, tường thành nam bắc sụp xuống hơn bảy mươi trượng, cho tới bây giờ quan phủ cũng chưa có tiền sửa chữa thành trì.
Bởi vì kênh đào khô, lượng lớn thuyền mắc cạn, vận lương bằng đường thủy cùng thương phẩm cần gấp đổi sang vận tải đường bộ. Bởi vậy, Bắc vận hà liền không có cầu, hôm nay đã dựng lên một cây cầu gỗ lâm thời. Quan phủ sợ lưu dân cùng phỉ khấu qua sông, trên cầu có binh sĩ trông coi, còn bố trí các loại khí giới như gỗ cản ngựa.
Triệu Hãn cõng em gái, thật không dễ dàng gì bò đến bên cầu kênh đào, sĩ tốt canh cầu một cước đạp hắn ngã: “Cút ngay, ở đâu ra trẻ con ăn xin vậy!”
Cũng sắp đói ngất rồi, Triệu Hãn không sinh ra được phẫn nộ, chỉ đỡ tiểu muội ngã sấp xuống, nặn ra nụ cười lấy lòng: “Quân gia xin thương xót, để chúng ta đi qua xin miếng cơm ăn đi.”
Sĩ tốt đó không hiểu sao cười lên, hai tay chắp sau lưng, hai chân dạng ra: “Muốn qua cầu cũng được, từ dưới háng ta chui qua.”
Triệu Hãn im lặng, đôi mắt đỏ bừng, hai nắm tay nắm chặt, rồi lại buông ra.
Đột nhiên một quan quân đi tới, mang binh lính cố ý làm khó dễ đẩy ra, hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi được lắm Ngụy Tứ, bắt nạt trẻ con tính là hảo hán?”
Ngụy Tứ cười khà khà nói: “Lão Lưu, ta chỉ đùa với bọn nó một chút.”
Chuyên ngành của hắn là văn học Hán ngữ, từng học văn học cổ đại, từng học văn tự học, từng học văn hiến học cổ điển, đáng tiếc chưa từng xâm nhập nghiên cứu lịch sử cổ đại.
Thân thể thật sự quá kém, hơn nữa sốt cao chưa hạ, Triệu Hãn mơ mơ màng màng lại ngủ mất.
Sáng sớm một lần nữa bị đói tỉnh, Triệu Hãn bò tìm kiếm thi thể phụ cận, nhưng chưa thu hoạch bất cứ thức ăn gì.
Nơi này còn lại hơn trăm cái xác, đã sớm bị lật vài lần, đừng nói lưu lại lương thực tiền bạc, ngay cả quần áo tốt một chút, đều bị quan binh phụ trách nhặt xác lột đi.
Nhưng Triệu Hãn thật sự là đói quá, đói tới mức hai mắt đỏ bừng, dạ dày đau như đao khuấy, sinh ra một sự xúc động cắn nuốt thịt người.
Nhìn những cái xác kia, Triệu Hãn thật muốn lao lên cắn mấy miếng.
“Nhị ca, muội đói...”
Triệu Trinh Phương không biết tỉnh lại khi nào, có lẽ là đói, có lẽ là ngày hôm qua bị kinh hãi, giờ phút này tinh thần phi thường uể oải.
Triệu Hãn còn nhớ rõ ngày hôm qua tỉnh táo, tiểu cô nương từng cho hắn ăn cháo. Mặc kệ xuất phát từ thân tình thân thể lưu lại, hay là báo đáp ân cứu mạng của đối phương, hắn cũng theo lý nên chiếu cố đứa em gái này, lập tức an ủi nói: “Không sợ, nhị ca tìm đồ ăn cho muội.”
Căn bản là tìm không thấy cái ăn!
Vỏ cây phụ cận sớm bị dân đói lột hết, ngay cả cỏ dại bờ sông cũng đã khô vàng. Nước kênh đào khô cạn hơn phân nửa, lộ ra bãi bùn lòng sông, nứt ra những vết rộng bằng bàn tay.
Triệu Hãn muốn tìm kiếm côn trùng, bổ sung một chút anbumin, nhưng trừ muỗi cái gì cũng không có.
Mặt đất hạn hán tới mức cái cuốc cũng khó đào ra, giun dế các thứ nghĩ cũng đừng nghĩ.
Triệu Hãn nhặt lên hai mảnh hũ sành tàn phá, kéo muội muội tới giữa đường cái, ý đồ gặp được người đi đường đi ngang qua xin cơm ăn.
Chỉ đứng thẳng vài phút, thân thể Triệu Hãn liền rõ ràng không chống đỡ được, nhẹ lâng lâng giống như một trận gió có thể thổi ngã, hắn dứt khoát thuận thế quỳ xuống giả bộ đáng thương.
Triệu Trinh Phương đột nhiên nhắc nhở: “Nhị ca, cha nói đại trượng phu sống trên đời, chỉ lạy trời đất quân thân sư, không quỳ xin cái gì thực.”
“Ta lai chi thực (Của ăn xin).” Triệu Hãn sửa đúng.
Triệu Trinh Phương nói: “Đúng, chính là của ăn xin.”
Triệu Hãn hỏi lại: “Vậy cha có từng nói, đại trượng phu nên co được giãn được hay không?”
Triệu Trinh Phương lắc đầu.
Triệu Hãn than thở: “Đứng là duỗi, quỳ là co. Bây giờ quỳ, là vì sau này còn có thể đứng. Quỳ đi, dù sao cũng không có sức đứng vững, coi như chúng ta là quỳ nghỉ ngơi.”
Hai huynh muội sóng vai quỳ ở đường cái, ai cũng nâng cái hũ vỡ, mặt trời sáng sớm cũng dần dần mọc lên.
Đại khái qua hai khắc đồng hồ, một đội buôn trong thành đi ra, bởi vì kênh đào khô cạn khó có thể ngồi thuyền, sửa dùng lừa ngựa chở đi hướng bắc.
Triệu Hãn chưa bao giờ từng ăn xin, mắt thấy đội buôn càng ngày càng gần, vội vàng quỳ thẳng nâng lên cái hũ sành trong tay.
Nhưng hắn không nói một lời, chung quy xấu hổ mở miệng ăn xin.
“Cút ra, đừng cản đường!”
Nói chuyện là tiêu sư áp tải hàng hóa, bởi vì buôn bán nhanh chóng phát triển, thiên hạ lại không thái bình, ngành nghề áp tải ở mấy chục năm gần đây từ từ thịnh vượng.
Triệu Hãn vẫn giơ cao hũ sành, một tiêu sư cường tráng đi tới, nắm lên áo hắn cùng muội muội, giống như xách gà con ném tới ven đường.
Triệu Hãn nhịn đau bò dậy, hoàn toàn buông xuống tâm lý xấu hổ, quỳ xuống đất la lên: “Các lão gia xin thương xót, cho chút đồ ăn đi!”
Không ai đáp lại, đều coi như không thấy, đôi buôn thật dài từ trước mặt bọn họ đi qua.
Không bao lâu, lại có một đội ngũ, từ thành Thiên Tân đến. Lại là kênh đào khô héo, thuỷ vận đoạn tuyệt, triều đình bị thúc ép quá, vận lương bằng đường thủy sửa thành đường bộ tiến hành vận chuyển.
Các quân dân thuỷ vận kia, ăn mặc nghèo túng như Triệu Hãn, có một số dứt khoát cũng chỉ có một cái khố, ở dưới mặt trời chói chang kéo xe lương thực đi về phía trước.
Tham tướng thuỷ vận phụ trách vận chuyển lương, trái lại trông bóng bẩy, thảnh thơi cưỡi một con ngựa, thỉnh thoảng lấy ra túi nước uống mấy ngụm giải khát. Bên cạnh hắn còn có hai trăm gia đinh, giáp trụ đủ, không sợ toán cướp nhỏ cướp lương thực.
“Nhị ca, muội đói.”
Triệu Trinh Phương vừa đói vừa khát, còn bị phơi nắng, đã uể oải không còn sức, rất nhanh lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Sĩ tốt Thiên Tân lại ra khỏi thành nhặt xác, Triệu Hãn không ngăn cản, nhìn theo bọn họ mang thi thể cha mẹ chuyển đi.
Thân thể này chỉ có mười tuổi, Triệu Hãn gian nan cõng muội muội lên, thử vài lần đều mệt mỏi quỳ gối xuống.
Quá đói rồi, căn bản không còn sức!
Rốt cuộc, Triệu Hãn nằm úp sấp trên mặt đất, nói với Triệu Trinh Phương: “Tiểu muội, bò đến trên lưng nhị ca, chúng ta đi trong thành kiếm cái ăn.”
Triệu Hãn nằm úp sấp ở trên mặt đất, tiểu muội ghé vào trên lưng hắn, cõng như vậy bò hướng Thiên Tân, giống như hai con chó hoang chật vật mà đi.
Đến trong thành xin cơm, có lẽ càng thuận lợi hơn nhỉ.
Trước mắt căn bản không phải làm kế hoạch lâu dài gì, mà là lấp đầy bụng sống sót trước rồi nói sau.
Thành Thiên Tân xây ở ngã ba cửa sông, qua kênh đào, mới có thể đến sông đào bảo vệ thành.
Hơn hai mươi năm trước, Thiên Tân có lũ lớn, tường thành nam bắc sụp xuống hơn bảy mươi trượng, cho tới bây giờ quan phủ cũng chưa có tiền sửa chữa thành trì.
Bởi vì kênh đào khô, lượng lớn thuyền mắc cạn, vận lương bằng đường thủy cùng thương phẩm cần gấp đổi sang vận tải đường bộ. Bởi vậy, Bắc vận hà liền không có cầu, hôm nay đã dựng lên một cây cầu gỗ lâm thời. Quan phủ sợ lưu dân cùng phỉ khấu qua sông, trên cầu có binh sĩ trông coi, còn bố trí các loại khí giới như gỗ cản ngựa.
Triệu Hãn cõng em gái, thật không dễ dàng gì bò đến bên cầu kênh đào, sĩ tốt canh cầu một cước đạp hắn ngã: “Cút ngay, ở đâu ra trẻ con ăn xin vậy!”
Cũng sắp đói ngất rồi, Triệu Hãn không sinh ra được phẫn nộ, chỉ đỡ tiểu muội ngã sấp xuống, nặn ra nụ cười lấy lòng: “Quân gia xin thương xót, để chúng ta đi qua xin miếng cơm ăn đi.”
Sĩ tốt đó không hiểu sao cười lên, hai tay chắp sau lưng, hai chân dạng ra: “Muốn qua cầu cũng được, từ dưới háng ta chui qua.”
Triệu Hãn im lặng, đôi mắt đỏ bừng, hai nắm tay nắm chặt, rồi lại buông ra.
Đột nhiên một quan quân đi tới, mang binh lính cố ý làm khó dễ đẩy ra, hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi được lắm Ngụy Tứ, bắt nạt trẻ con tính là hảo hán?”
Ngụy Tứ cười khà khà nói: “Lão Lưu, ta chỉ đùa với bọn nó một chút.”