Ở nhà một đêm, qua hôm sau JaeJoong trở về trường, dù sao cũng sắp thi cuối kỳ rồi, vẫn nên chăm chỉ lên lớp.
ChangMin đưa JaeJoong về, nói muốn đi tham quan trường cùng ký túc xá một chút, JaeJoong liền đáp ứng.
Thong thả theo JaeJoong đi dạo một vòng trong trường, ChangMin nhận thấy nhân duyên của JaeJoong vẫn rất tốt, đi tới đâu cũng có người đến chào hỏi. Có điều, cũng vì thế mà người đi cạnh JaeJoong – ChangMin cũng nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, ChangMin phát hiện có người đứng ở cửa sổ tầng trên nhìn mình chằm chằm, đó không phải Jung YunHo thì là ai chứ?
Anh ta cũng chú ý à? ChangMin nhếch môi cười với YunHo, sau đó quay sang khoác vai JaeJoong đầy vui vẻ, “Thôi tham quan đủ rồi, tớ về đây.”
“Hả.. ừ, lần sau về lại tụ tập nhé.” JaeJoong tiễn ChangMin ra cổng trường.
Đi đến chỗ rẽ, ChangMin dừng lại, liếc ra sau. JaeJoong quả nhiên đã đi mất. Cậu liền tựa sát tường, rút di động ra gửi tin nhắn: Tôi chờ anh trước cổng. Có chuyện liên quan đến JaeJoong muốn nói cho anh biết. Nhớ đến một mình.
Số điện thoại là lén lấy từ di động của JaeJoong.
Lúc YunHo đi ra, nhìn thấy ChangMin đang đứng khoanh tay dựa vào tường, vẻ ung dung nhìn lại anh.
“Là cậu?” YunHo vốn đang đoán xem ai là người nhắn tin cho mình.
“Tôi là Shim ChangMin, hàng xóm kiêm bạn học từ nhỏ của JaeJoong.” ChangMin tự giới thiệu.
“Tôi là Jung YunHo….”
“Tôi biết!” ChangMin cắt ngang lời giới thiệu của YunHo. “Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.”
Sau khi tìm được một tiệm ăn, hai người ngồi xuống, âm thầm đánh giá đối phương, không ai muốn mở miệng trước.
Xem ai nhịn được lâu hơn, ChangMin nghĩ nghĩ.
“Cậu tìm tôi có việc gì?” Cuối cùng YunHo đành lên tiếng.
“Tôi nghe HeeChul hyung nói, JaeJoong đang theo đuổi anh.” ChangMin uống một ngụm nước, chậm rãi nói.
YunHo không nói gì, chờ ChangMin tiếp tục.
Nhưng anh không mở miệng, ChangMin cũng quyết định im luôn.
YunHo đợi một hồi, lại đành phải hỏi, “Rồi sao?”
“Có vẻ JaeJoong rất thật lòng, cho nên tôi muốn biết, anh nghĩ về cậu ấy như thế nào?” ChangMin nhìn thẳng vào mắt anh.
“Chuyện đó không liên quan đến cậu.” YunHo không trốn tránh ánh mắt của ChangMin, cũng nhìn lại.
ChangMin cười khẽ, “Mặc dù JaeJoong lớn hơn tôi, lại biết Hapkido, đầu óc cũng xem như khôn khéo, nhưng lúc trước vẫn là tôi chiếu cố cậu ấy. Kể từ đêm cha mẹ JaeJoong mất, khi mà cậu ấy khóc trước mặt tôi, từ đó tôi không thể nào mặc kệ cậu ấy được. Anh đừng thấy cậu ấy cả ngày hi hi ha ha như thể cái gì cũng không để ý mà nhầm, thực ra cậu ấy rất nặng tình nghĩa, rất dễ bị lừa, mà cũng dễ bị tổn thương.” Vẻ mặt ChangMin dần trở nên nghiêm túc. “Cho nên, tôi hoàn toàn không muốn có người thừa lúc không có tôi ở đây mà làm chuyện không hay với cậu ấy.”
Câu này YunHo nghe thấy vô cùng chói tai. Cậu ta nói như thế JaeJoong là của cậu ta vậy. Mà rõ ràng JaeJoong theo đuổi anh, tại sao từ miệng cậu ta anh lại trở thành kẻ thứ ba?
“Vậy cậu nói với JaeJoong điều đó đi.”
“Anh đừng hiểu lầm.” ChangMin lại cười. “Ý của tôi là, lúc tôi không ở đây, nếu anh có thể chăm sóc JaeJoong, tôi sẽ rất cảm ơn.”
Đây rốt cuộc là ý gì? YunHo có chút không hiểu.
“Cha mẹ JaeJoong gặp tai nạn nên qua đời sớm, cậu ấy cùng HeeChul hyung nương tựa nhau mà sống, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn rất khát vọng có được một gia đình ấm áp như người khác, sự trống vắng là điều cậu ấy không chịu nổi nhất. À mà trông anh khá giống cha JaeJoong, thảo nào cậu ấy lại thích anh.” ChangMin nửa đùa nửa thật.
Cậu ta ám chỉ JaeJoong vì mong mỏi tình thương của cha mới tiếp cận anh sao? Anh còn chưa già đến mức làm cha của cậu ấy. Vẻ mặt YunHo khó chịu.
ChangMin tiếp tục, “Thực ra JaeJoong luôn thiếu cảm giác an toàn. Ngày trước dáng vẻ cậu ấy rất đáng yêu, thường bị hiểu nhầm là con gái, còn có một lần bị người xấu trêu chọc, cho nên sau đó cậu ấy mới đi học võ. Tuy hiện tại JaeJoong đã thừa sức bảo vệ mình, nhưng vẫn rất để ý việc đụng chạm với người khác.”
YunHo lộ vẻ mặt không đồng ý, anh hoàn toàn không thấy JaeJoong ngại ngùng chuyện đó chút nào, ngược lại lúc nào cũng ra sức quyến rũ anh.
Dựa trên hiểu biết đối với JaeJoong, làm sao ChangMin lại không biết được suy nghĩ của YunHo, vì thế nói tiếp, “JaeJoong cũng biết như vậy là không tốt, cho nên cậu ấy cố gắng dùng hành động thực tế để chứng minh mình đã vượt qua trở ngại tâm lý đó.” ChangMin đột nhiên cúi người về phía trước, thấp giọng thì thầm, “Hai người đã hôn nhau rồi đúng không?”
Không cần nghĩ cũng biết JaeJoong nói chuyện đó cho cậu ta.
“Tuy nhiên để tiến thêm bước nữa thì không dễ dàng như vậy, tận đáy lòng cậu ấy vẫn còn sự ám ảnh. Nếu anh muốn tốt cho cậu ấy, thì nên chú ý một chút.” ChangMin ra vẻ Tôi-cũng-chỉ-muốn-tốt-cho-hai-người-thôi.
Chú ý cái gì? Cậu ta ám chỉ mình không được cưỡng ép JaeJoong? YunHo nghĩ nghĩ, nhìn mình có vẻ muốn làm chuyện đó lắm à? Mặc dù không dám nói mình “toạ hoài bất loạn” (ôm người trong lòng mà vẫn bình tĩnh),nhưng chỉ cần JaeJoong không cố ý trêu chọc, nhất định vẫn kiềm chế được.
“Có lẽ cậu nên nói chuyện với JaeJoong.”
“JaeJoong rất cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được.” ChangMin bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Tóm lại, chỉ cần JaeJoong cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh, thì tôi sẽ ủng hộ hai người. Nhưng nếu anh làm cậu ấy thương tâm…” ChangMin dài giọng,”….thì cũng không sao, tôi sẽ an ủi cậu ấy.”
Rốt cuộc ý của cậu ta là ủng hộ hay không ủng hộ anh và JaeJoong? YunHo hoàn toàn không hiểu.
ChangMin cũng không có ý định nói tiếp, mục tiêu của cậu giờ đã chuyển sang miếng bít tết trước mặt.
Đối với người có tướng mạo tốt gia cảnh tốt, từ khi sinh ra đến giờ muốn gì đều không tốn sức mà có được, hẳn sẽ thấy ngày qua quá mức vô vị nhàm chán, cho nên việc một người như JaeJoong có thể vì mục tiêu của mình mà toàn tâm toàn ý cố gắng sẽ khiến người ta ngưỡng mộ, rồi không tự chủ được mà muốn tiếp cận, biết đâu có thể nhờ JaeJoong mà tìm thấy điều chính mình đang không có. ChangMin vốn là như thế, mà YunHo chắc hẳn cũng như vậy, cho nên cả hai đều bị JaeJoong thu hút.
Có lẽ YunHo còn chưa nhận ra được điều đó, nhưng ChangMin thì đã hiểu từ lâu.
Tuy rằng giữa mình và JaeJoong chỉ có tình bạn, nhưng hai người đã thân thiết rất nhiều năm, đột nhiên lại thấy bạn thân mình chuyển trường theo đuổi người khác, làm sao có thể không buồn bực? ChangMin cảm thấy mình hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của người cha khi thấy con gái mình nuôi từ nhỏ đến lớn lại bị con rể cướp mất. Muốn tạo ra chút cản trở nho nhỏ trong tình cảm giữa hai người đó, nhưng rồi cậu cũng sẽ dễ dàng bỏ qua thôi.
Những lời vừa nãy rõ ràng đã khiến YunHo lúng túng. Haha, cậu muốn chính là thế đó. Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là nửa thật nửa giả, trong giả có thật, trong thật có giả. Còn câu nào thật câu nào giả thì cho anh ta nghĩ đến vỡ đầu luôn.
Ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, ChangMin buông dao nĩa, “Cám ơn, tôi no rồi.”
Tuy rằng không biết dựa vào đâu mà mình phải mời cậu ta ăn, nhưng YunHo vẫn rất phong độ rút ví tính tiền.
ChangMin tinh mắt nhìn thấy trên ví YunHo có dán ảnh JaeJoong đang cười rạng rỡ
YunHo phát hiện ánh mắt của ChangMin, có chút không được tự nhiên. “Là cậu ấy tự dán.”
Nụ cười của ChangMin càng thêm đen tối. Đương nhiên biết là JaeJoong tự dán rồi, nhưng anh không có gỡ ra cũng đủ cho thấy thái độ của anh.
“Jung YunHo, tôi giao JaeJoong cho anh, phải biết quý trọng cậu ấy.”
Lúc chia tay, ChangMin vỗ vai YunHo nói câu ấy.
Rất lâu về sau, có lần YunHo tình cờ nhắc đến chuyện này với JaeJoong, cậu lập tức nhảy dựng lên, “Tên nhóc đó chỉ biết nói lung tung! Bịa đặt! Hoàn toàn bịa đặt!”
YunHo âm thầm thở ra một hơi, may là anh không hoàn toàn tin lời cậu ta.
***
Trở lại trường, YunHo hoàn toàn không nhắc gì đến cuộc gặp hồi nãy, JaeJoong không biết, thấy YunHo không hỏi nên cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói ChangMin là bạn thân từ nhỏ hiện đang học ở nước ngoài, chỉ tranh thủ mấy ngày nghỉ quay về thăm nhà rồi lại đi.
Mọi người thấy JaeJoong lại quay về bám theo YunHo, phỏng đoán ban đầu về mối quan hệ giữa JaeJoong và ChangMin liền sụp đổ, không đến hai ngày đã bị quên sạch.
Thoáng cái đã sắp đến kỳ nghỉ hè. Trước kỳ nghỉ hè chính là đợt thi cuối kỳ đầy đau khổ, mà trước đợt thi đó, còn có một đại sự.
Các đàn anh khoá trên đảm nhiệm chức Ký túc xá trưởng sắp tốt nghiệp, trước khi rời trường muốn tổ chức chọn người kế nhiệm.
JaeJoong đối với loại chuyện này không hề hứng thú, nhưng cũng vì nhân duyên của cậu quá tốt nên có người đề cử cậu, rồi sau đó người bỏ phiếu cho cậu ngày càng nhiều, cuối cùng thành ra JaeJoong giành được số phiếu nhiều nhất.
“Tớ chẳng muốn làm cái chức đó đâu, có gì hay ho chứ, cả ngày đi giục mọi người nộp phí điện nước, rồi chỗ nào bóng đèn vòi nước hay cái gì hư hỏng lại gọi mình, có chuyện tranh cãi cũng đến lượt mình ra giải quyết, phiền chết được.” JaeJoong nằm trên giường, trút hết oán giận ra với YoungSaeng.
“Làm Ký túc xá trưởng có thể tự do xếp phòng trong ký túc mà, muốn ở phòng nào với ai cũng được, cũng chẳng bị quản lý chuyện ra vào.” YoungSaeng cười.
“Hả?” JaeJoong bật đứng dậy, hai mắt toả sáng, “Muốn ở chung phòng với ai cũng được? Thật không?”
“Thật.”
“Thế thì tớ phải làm.” JaeJoong quyết định.
Đúng như mong muốn, JaeJoong được chọn làm Ký túc xá trưởng kế nhiệm.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi nhận chức chính là chuyển đến phòng của YunHo.
“Haha, thế này xem như chung sống với nhau rồi!”
“Cậu đang làm cái gì vậy?” YunHo khó hiểu nhìn JaeJoong vất vả chuyển hết bàn ghế tủ ra ngoài, rồi lại quay vào đẩy giường.
“Nhanh đến giúp tớ, đem ghép hai cái giường lại.”
YunHo mặt đen, “Vì sao?”
“Hai người làm sao ngủ giường đơn được?” JaeJoong nói rất chi là hợp lý.
“Ai ngủ giường người đó!” YunHo cố gắng kiềm chế. Đây là ký túc xá của trường, không phải nhà anh.
“Hừ!” Ai ngủ giường nấy à? Sau này đừng có hối hận đấy! JaeJoong oán giận chuyển đồ về chỗ cũ.
ChangMin đưa JaeJoong về, nói muốn đi tham quan trường cùng ký túc xá một chút, JaeJoong liền đáp ứng.
Thong thả theo JaeJoong đi dạo một vòng trong trường, ChangMin nhận thấy nhân duyên của JaeJoong vẫn rất tốt, đi tới đâu cũng có người đến chào hỏi. Có điều, cũng vì thế mà người đi cạnh JaeJoong – ChangMin cũng nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, ChangMin phát hiện có người đứng ở cửa sổ tầng trên nhìn mình chằm chằm, đó không phải Jung YunHo thì là ai chứ?
Anh ta cũng chú ý à? ChangMin nhếch môi cười với YunHo, sau đó quay sang khoác vai JaeJoong đầy vui vẻ, “Thôi tham quan đủ rồi, tớ về đây.”
“Hả.. ừ, lần sau về lại tụ tập nhé.” JaeJoong tiễn ChangMin ra cổng trường.
Đi đến chỗ rẽ, ChangMin dừng lại, liếc ra sau. JaeJoong quả nhiên đã đi mất. Cậu liền tựa sát tường, rút di động ra gửi tin nhắn: Tôi chờ anh trước cổng. Có chuyện liên quan đến JaeJoong muốn nói cho anh biết. Nhớ đến một mình.
Số điện thoại là lén lấy từ di động của JaeJoong.
Lúc YunHo đi ra, nhìn thấy ChangMin đang đứng khoanh tay dựa vào tường, vẻ ung dung nhìn lại anh.
“Là cậu?” YunHo vốn đang đoán xem ai là người nhắn tin cho mình.
“Tôi là Shim ChangMin, hàng xóm kiêm bạn học từ nhỏ của JaeJoong.” ChangMin tự giới thiệu.
“Tôi là Jung YunHo….”
“Tôi biết!” ChangMin cắt ngang lời giới thiệu của YunHo. “Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.”
Sau khi tìm được một tiệm ăn, hai người ngồi xuống, âm thầm đánh giá đối phương, không ai muốn mở miệng trước.
Xem ai nhịn được lâu hơn, ChangMin nghĩ nghĩ.
“Cậu tìm tôi có việc gì?” Cuối cùng YunHo đành lên tiếng.
“Tôi nghe HeeChul hyung nói, JaeJoong đang theo đuổi anh.” ChangMin uống một ngụm nước, chậm rãi nói.
YunHo không nói gì, chờ ChangMin tiếp tục.
Nhưng anh không mở miệng, ChangMin cũng quyết định im luôn.
YunHo đợi một hồi, lại đành phải hỏi, “Rồi sao?”
“Có vẻ JaeJoong rất thật lòng, cho nên tôi muốn biết, anh nghĩ về cậu ấy như thế nào?” ChangMin nhìn thẳng vào mắt anh.
“Chuyện đó không liên quan đến cậu.” YunHo không trốn tránh ánh mắt của ChangMin, cũng nhìn lại.
ChangMin cười khẽ, “Mặc dù JaeJoong lớn hơn tôi, lại biết Hapkido, đầu óc cũng xem như khôn khéo, nhưng lúc trước vẫn là tôi chiếu cố cậu ấy. Kể từ đêm cha mẹ JaeJoong mất, khi mà cậu ấy khóc trước mặt tôi, từ đó tôi không thể nào mặc kệ cậu ấy được. Anh đừng thấy cậu ấy cả ngày hi hi ha ha như thể cái gì cũng không để ý mà nhầm, thực ra cậu ấy rất nặng tình nghĩa, rất dễ bị lừa, mà cũng dễ bị tổn thương.” Vẻ mặt ChangMin dần trở nên nghiêm túc. “Cho nên, tôi hoàn toàn không muốn có người thừa lúc không có tôi ở đây mà làm chuyện không hay với cậu ấy.”
Câu này YunHo nghe thấy vô cùng chói tai. Cậu ta nói như thế JaeJoong là của cậu ta vậy. Mà rõ ràng JaeJoong theo đuổi anh, tại sao từ miệng cậu ta anh lại trở thành kẻ thứ ba?
“Vậy cậu nói với JaeJoong điều đó đi.”
“Anh đừng hiểu lầm.” ChangMin lại cười. “Ý của tôi là, lúc tôi không ở đây, nếu anh có thể chăm sóc JaeJoong, tôi sẽ rất cảm ơn.”
Đây rốt cuộc là ý gì? YunHo có chút không hiểu.
“Cha mẹ JaeJoong gặp tai nạn nên qua đời sớm, cậu ấy cùng HeeChul hyung nương tựa nhau mà sống, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn rất khát vọng có được một gia đình ấm áp như người khác, sự trống vắng là điều cậu ấy không chịu nổi nhất. À mà trông anh khá giống cha JaeJoong, thảo nào cậu ấy lại thích anh.” ChangMin nửa đùa nửa thật.
Cậu ta ám chỉ JaeJoong vì mong mỏi tình thương của cha mới tiếp cận anh sao? Anh còn chưa già đến mức làm cha của cậu ấy. Vẻ mặt YunHo khó chịu.
ChangMin tiếp tục, “Thực ra JaeJoong luôn thiếu cảm giác an toàn. Ngày trước dáng vẻ cậu ấy rất đáng yêu, thường bị hiểu nhầm là con gái, còn có một lần bị người xấu trêu chọc, cho nên sau đó cậu ấy mới đi học võ. Tuy hiện tại JaeJoong đã thừa sức bảo vệ mình, nhưng vẫn rất để ý việc đụng chạm với người khác.”
YunHo lộ vẻ mặt không đồng ý, anh hoàn toàn không thấy JaeJoong ngại ngùng chuyện đó chút nào, ngược lại lúc nào cũng ra sức quyến rũ anh.
Dựa trên hiểu biết đối với JaeJoong, làm sao ChangMin lại không biết được suy nghĩ của YunHo, vì thế nói tiếp, “JaeJoong cũng biết như vậy là không tốt, cho nên cậu ấy cố gắng dùng hành động thực tế để chứng minh mình đã vượt qua trở ngại tâm lý đó.” ChangMin đột nhiên cúi người về phía trước, thấp giọng thì thầm, “Hai người đã hôn nhau rồi đúng không?”
Không cần nghĩ cũng biết JaeJoong nói chuyện đó cho cậu ta.
“Tuy nhiên để tiến thêm bước nữa thì không dễ dàng như vậy, tận đáy lòng cậu ấy vẫn còn sự ám ảnh. Nếu anh muốn tốt cho cậu ấy, thì nên chú ý một chút.” ChangMin ra vẻ Tôi-cũng-chỉ-muốn-tốt-cho-hai-người-thôi.
Chú ý cái gì? Cậu ta ám chỉ mình không được cưỡng ép JaeJoong? YunHo nghĩ nghĩ, nhìn mình có vẻ muốn làm chuyện đó lắm à? Mặc dù không dám nói mình “toạ hoài bất loạn” (ôm người trong lòng mà vẫn bình tĩnh),nhưng chỉ cần JaeJoong không cố ý trêu chọc, nhất định vẫn kiềm chế được.
“Có lẽ cậu nên nói chuyện với JaeJoong.”
“JaeJoong rất cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được.” ChangMin bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Tóm lại, chỉ cần JaeJoong cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh, thì tôi sẽ ủng hộ hai người. Nhưng nếu anh làm cậu ấy thương tâm…” ChangMin dài giọng,”….thì cũng không sao, tôi sẽ an ủi cậu ấy.”
Rốt cuộc ý của cậu ta là ủng hộ hay không ủng hộ anh và JaeJoong? YunHo hoàn toàn không hiểu.
ChangMin cũng không có ý định nói tiếp, mục tiêu của cậu giờ đã chuyển sang miếng bít tết trước mặt.
Đối với người có tướng mạo tốt gia cảnh tốt, từ khi sinh ra đến giờ muốn gì đều không tốn sức mà có được, hẳn sẽ thấy ngày qua quá mức vô vị nhàm chán, cho nên việc một người như JaeJoong có thể vì mục tiêu của mình mà toàn tâm toàn ý cố gắng sẽ khiến người ta ngưỡng mộ, rồi không tự chủ được mà muốn tiếp cận, biết đâu có thể nhờ JaeJoong mà tìm thấy điều chính mình đang không có. ChangMin vốn là như thế, mà YunHo chắc hẳn cũng như vậy, cho nên cả hai đều bị JaeJoong thu hút.
Có lẽ YunHo còn chưa nhận ra được điều đó, nhưng ChangMin thì đã hiểu từ lâu.
Tuy rằng giữa mình và JaeJoong chỉ có tình bạn, nhưng hai người đã thân thiết rất nhiều năm, đột nhiên lại thấy bạn thân mình chuyển trường theo đuổi người khác, làm sao có thể không buồn bực? ChangMin cảm thấy mình hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của người cha khi thấy con gái mình nuôi từ nhỏ đến lớn lại bị con rể cướp mất. Muốn tạo ra chút cản trở nho nhỏ trong tình cảm giữa hai người đó, nhưng rồi cậu cũng sẽ dễ dàng bỏ qua thôi.
Những lời vừa nãy rõ ràng đã khiến YunHo lúng túng. Haha, cậu muốn chính là thế đó. Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là nửa thật nửa giả, trong giả có thật, trong thật có giả. Còn câu nào thật câu nào giả thì cho anh ta nghĩ đến vỡ đầu luôn.
Ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, ChangMin buông dao nĩa, “Cám ơn, tôi no rồi.”
Tuy rằng không biết dựa vào đâu mà mình phải mời cậu ta ăn, nhưng YunHo vẫn rất phong độ rút ví tính tiền.
ChangMin tinh mắt nhìn thấy trên ví YunHo có dán ảnh JaeJoong đang cười rạng rỡ
YunHo phát hiện ánh mắt của ChangMin, có chút không được tự nhiên. “Là cậu ấy tự dán.”
Nụ cười của ChangMin càng thêm đen tối. Đương nhiên biết là JaeJoong tự dán rồi, nhưng anh không có gỡ ra cũng đủ cho thấy thái độ của anh.
“Jung YunHo, tôi giao JaeJoong cho anh, phải biết quý trọng cậu ấy.”
Lúc chia tay, ChangMin vỗ vai YunHo nói câu ấy.
Rất lâu về sau, có lần YunHo tình cờ nhắc đến chuyện này với JaeJoong, cậu lập tức nhảy dựng lên, “Tên nhóc đó chỉ biết nói lung tung! Bịa đặt! Hoàn toàn bịa đặt!”
YunHo âm thầm thở ra một hơi, may là anh không hoàn toàn tin lời cậu ta.
***
Trở lại trường, YunHo hoàn toàn không nhắc gì đến cuộc gặp hồi nãy, JaeJoong không biết, thấy YunHo không hỏi nên cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói ChangMin là bạn thân từ nhỏ hiện đang học ở nước ngoài, chỉ tranh thủ mấy ngày nghỉ quay về thăm nhà rồi lại đi.
Mọi người thấy JaeJoong lại quay về bám theo YunHo, phỏng đoán ban đầu về mối quan hệ giữa JaeJoong và ChangMin liền sụp đổ, không đến hai ngày đã bị quên sạch.
Thoáng cái đã sắp đến kỳ nghỉ hè. Trước kỳ nghỉ hè chính là đợt thi cuối kỳ đầy đau khổ, mà trước đợt thi đó, còn có một đại sự.
Các đàn anh khoá trên đảm nhiệm chức Ký túc xá trưởng sắp tốt nghiệp, trước khi rời trường muốn tổ chức chọn người kế nhiệm.
JaeJoong đối với loại chuyện này không hề hứng thú, nhưng cũng vì nhân duyên của cậu quá tốt nên có người đề cử cậu, rồi sau đó người bỏ phiếu cho cậu ngày càng nhiều, cuối cùng thành ra JaeJoong giành được số phiếu nhiều nhất.
“Tớ chẳng muốn làm cái chức đó đâu, có gì hay ho chứ, cả ngày đi giục mọi người nộp phí điện nước, rồi chỗ nào bóng đèn vòi nước hay cái gì hư hỏng lại gọi mình, có chuyện tranh cãi cũng đến lượt mình ra giải quyết, phiền chết được.” JaeJoong nằm trên giường, trút hết oán giận ra với YoungSaeng.
“Làm Ký túc xá trưởng có thể tự do xếp phòng trong ký túc mà, muốn ở phòng nào với ai cũng được, cũng chẳng bị quản lý chuyện ra vào.” YoungSaeng cười.
“Hả?” JaeJoong bật đứng dậy, hai mắt toả sáng, “Muốn ở chung phòng với ai cũng được? Thật không?”
“Thật.”
“Thế thì tớ phải làm.” JaeJoong quyết định.
Đúng như mong muốn, JaeJoong được chọn làm Ký túc xá trưởng kế nhiệm.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi nhận chức chính là chuyển đến phòng của YunHo.
“Haha, thế này xem như chung sống với nhau rồi!”
“Cậu đang làm cái gì vậy?” YunHo khó hiểu nhìn JaeJoong vất vả chuyển hết bàn ghế tủ ra ngoài, rồi lại quay vào đẩy giường.
“Nhanh đến giúp tớ, đem ghép hai cái giường lại.”
YunHo mặt đen, “Vì sao?”
“Hai người làm sao ngủ giường đơn được?” JaeJoong nói rất chi là hợp lý.
“Ai ngủ giường người đó!” YunHo cố gắng kiềm chế. Đây là ký túc xá của trường, không phải nhà anh.
“Hừ!” Ai ngủ giường nấy à? Sau này đừng có hối hận đấy! JaeJoong oán giận chuyển đồ về chỗ cũ.