HyeSung đưa JaeJoong về phòng khách sạn của anh, vừa khép cửa đã bắt đầu vấn tội cậu, “Kim JaeJoong! Thành thật kể hết từ đầu tới cuối cho hyung nghe!”
Hyung nghĩ hyung là quan toà hay là cha em vậy? JaeJoong nói thầm trong lòng, quản đông quản tây, cái gì cũng quản, hệt như bà quản gia, “Hyung, đây là chuyện của em, em đã không còn nhỏ nữa, em biết mình đang làm gì.”
“Cậu ta theo đuổi em hay em theo đuổi cậu ta?”
“Là em chủ động.” JaeJoong thành thật thừa nhận.
“Rốt cuộc em nghĩ cái gì trong đầu chứ?” HyeSung bùng nổ, “Lúc trước em quyết định học Hapkido không phải là để đối phó với mấy tên khốn có ý định xấu với em hay sao?”
“YunHo thì khác, em thích cậu ấy.” JaeJoong phản bác.
“Em thích cậu ta ở điểm gì? Em đâu phải đồng tính?”
“Em cũng biết mình không phải đồng tính. Em chỉ là thích YunHo thôi, điểm gì cũng thích cả, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đã thích rồi.”
HyeSung đột nhiên bình tĩnh lại, “Em có thật lòng không?”
“Có. Đây là lần đầu tiên em có ý nghĩ muốn ở bên cạnh một người, muốn người đó chỉ nhìn em, chỉ cười với em, nói chuyện thật dịu dàng với em, em muốn tiếp xúc thân mật với người đó, chỉ cần nghĩ đến người đó thôi cũng đã thấy vui rồi, mỗi một hành động, mỗi một câu nói của người đó đều có thể chi phối cảm xúc của em. Em không biết tại sao, nhưng sự thật chính là như vậy.” JaeJoong lần đầu tiên bộc bạch tâm ý của mình.
“Em kiên quyết như vậy? Vậy còn cậu ta thì sao? Cũng thật lòng thích em?” HyeSung hỏi lại.
“Ít nhất cậu ấy cũng đã thừa nhận chúng em đang hẹn hò, không phải sao?” JaeJoong cảm thấy nỗ lực của mình cuối cùng cũng đã được đáp lại.
“Em không sợ những người xung quanh phản đối hay sao?”
“Đến lúc này thì mới chỉ có hyung không đồng ý thôi.” JaeJoong chu miệng.
“JaeJoong, lại đây.” Vẻ mặt của HyeSung đột nhiên dịu đi, còn dang rộng hai tay ra với cậu.
“Hyung định làm gì?” Sự thay đổi đột ngột của HyeSung khiến JaeJoong không hiểu ra làm sao.
“Thôi không nói chuyện đó nữa, đã lâu không gặp rồi, để hyung ôm em một cái.” HyeSung vẫn cười dịu dàng.
“À.” JaeJoong không biết HyeSung định làm gì, nhưng vẫn nghe lời để HyeSung ôm.
“Có cảm giác gì?”
“Cảm giác gì là gì ạ?”
“Được hyung ôm như vậy em có cảm giác gì không?” HyeSung kiên nhẫn giải thích cho cậu.
JaeJoong cố gắng tìm từ thích hợp để hình dung, “Uhm thì… thấy thoải mái, an tâm, ấm áp…”
“Vậy mới nói,” HyeSung buông JaeJoong ra, mỉm cười đắc thắng như thể đã nắm được nhược điểm mấu chốt, “Em căn bản là thích cảm giác được người lớn tuổi hơn quan tâm mà thôi, giống như hội chứng ‘luyến phụ tình kết’, ‘luyến huynh tình kết’ vậy!” (Hội chứng thích những người lớn tuổi hơn mình do thiếu thốn tình cảm của cha mẹ từ nhỏ)
JaeJoong trợn mắt, không hiểu tại sao HyeSung có thể rút ra một cái kết luận như vậy.
HyeSung tiếp tục thao thao, “Bởi vì cha em mất sớm, HeeChul lại không phải là một người anh biết chăm sóc tốt em mình, cho nên em mới quay sang tìm kiếm tình cảm ở những người khác. Ngày xưa em cũng toàn bám lấy hyung, nhớ không?”
“Hyung định nói, em thích YunHo là vì muốn tìm thấy sự ấm áp ở cậu ấy, giống như tình thương của cha hoặc là tình thân khác?” JaeJoong cố gắng nắm bắt mạch suy nghĩ của HyeSung.
“Đúng vậy! Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi! Đó chẳng qua là ảo giác thôi, không phải tình yêu.” HyeSung vừa gật đầu vừa nhấn mạnh.
Đúng mới lạ đó! Hồi nãy ôm HyeSung cậu chẳng nghĩ gì, nhưng chỉ cần được YunHo ôm là cậu tự nhiên muốn được hôn, muốn tiến thêm một bước nữa, hai chuyện này có chỗ nào giống nhau chứ?
“Hyung, em có dục vọng với YunHo, em muốn cùng cậu ấy làm chuyện đó, hyung hiểu chưa? Em rất tỉnh táo, tuyệt đối không có ảo giác gì.” JaeJoong dứt khoát nói thẳng.
HyeSung như bị hắt một gáo nước lạnh, vẻ mặt không dám tin nhìn JaeJoong, “Em… em…”
Sau một lúc lâu, anh như kẻ bại trận, chán nản cúi đầu, “Thôi quên đi, hyung không quản em nữa. Nếu sau này hối hận, bị bỏ rơi thì cũng đừng đến tìm hyung mà khóc.”
“Hyung, em biết hyung rất tốt với em. Đừng nói gở như vậy, hyung phải chúc em hạnh phúc mới phải chứ.” JaeJoong ôm lấy HyeSung làm nũng.
“Em về đi, hyung không quan tâm nữa.” HyeSung đẩy cậu ra cửa, nỗi thất vọng này không thể nói hết bằng lời.
…
Ở một lối rẽ trên hành lang, JaeJoong đụng phải bạn trai của Seul Ki đang đi tới, theo phép lịch sự, cậu gật đầu chào anh ta.
Lúc sắp đi qua, anh ta lại cười đầy đen tối, nói một câu, “Hoá ra cậu thích đàn ông.”
JaeJoong lập tức trừng mắt, “Liên quan gì đến anh?”
Anh ta không để ý, tiếp tục đi, nhưng lại nói tiếp đầy ngả ngớn, “Dữ như vậy người ta không thích đâu.”
“Không khiến anh quan tâm!” JaeJoong nhìn theo lưng anh ta, hừ, xem như biết thức thời, nếu anh ta còn lằng nhằng nhất định cậu sẽ cho anh ta biết tay.
***
Trở lại khách sạn thì đã khuya, JaeJoong nghĩ một chút, rồi nhấn chuông cửa phòng YunHo.
Đợi một lát không ai ra mở cửa, JaeJoong lại nhấn thêm mấy lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì.
Chìa khoá phòng còn chưa đổi với YooChun nên không thể vào, JaeJoong lấy di động ra, không biết giờ này gọi điện có làm phiền cậu ta không.
Chần chừ mất một lúc, JaeJoong đành từ bỏ ý định, phá hoại chuyện tốt của người khác nhất định sẽ bị báo ứng.
Nhắn cho YunHo một tin, rồi đứng chờ anh mở cửa.
Đến khi YunHo ra mở cửa, thấy JaeJoong đang vô cùng nhàm chán ngồi bệt trên mặt đất.
“Hồi nãy tôi đang tắm, không nghe thấy tiếng chuông.” Anh giải thích, trên người vẫn đang mặc áo choàng tắm, dây lưng hơi buông lỏng, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện, tóc rối vẫn còn ướt nước, trông vô cùng gợi cảm.
“Thơm quá!” JaeJoong nhào vào ngực YunHo, vùi mặt vào cổ anh hít thật sâu mùi hương tươi mát sau khi tắm, thuận tiện đá chân ra sau đóng cửa lại.
“Sư huynh có làm khó dễ không?’’
“Không, không có việc gì hết.” JaeJoong ngẩng đầu nhìn vẻ mặt quan tâm của anh, bỗng nảy sinh cảm giác muốn hôn anh. “Làm sao bây giờ? Tớ rất muốn hôn cậu.”
“Thì hôn đi.” YunHo mỉm cười.
Hai người đang hôn nhau đầy nồng nhiệt, cửa đột nhiên bật mở.
Là kẻ nào không biết xem giờ thế????
YunHo buông JaeJoong ra.
Ngoài cửa là YooChun, cậu ta lập tức hiểu rằng mình đến sai thời điểm.
“Tớ chi qua lấy chút đồ thôi, đi ngay bây giờ.” Trước khi JaeJoong kịp nổi điên, YooChun vội giải thích.
JaeJoong bực bội ngồi lên giường, dưới ánh mắt như muốn giết người của cậu, YooChun nhanh chóng cầm đồ rồi đi khỏi.
YooChun quay lại phòng của JunSu, JunSu lúc này đang chăm chú xem một trận bóng đá châu Âu, YooChun vào cũng không thèm liếc mắt.
YooChun đột nhiên thấy buồn bực, nói không chừng đêm nay YunHo và JaeJoong sẽ có bước đột phá trọng đại, còn mình thì sao? Sớm biết thế này đã không đổi phòng với JaeJoong, tự nhiên lại dâng tiện nghi cho cậu ta.
Đăm đăm nhìn JunSu hơn một phút đồng hồ, vẫn chẳng có phản ứng gì.
YooChun không nhịn được nữa liền lên tiếng, “JunSu à, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Không sao, bây giờ đang đi nghỉ mà. Trận đấu gay cấn thế này không thể không xem.” JunSu vẫn nhìn TV.
Qua vài giây, JunSu đột nhiên quay lại nhìn YooChun, khó hiểu hỏi, “Tại sao cậu lại ở đây? Tớ ở cùng phòng với JaeJoong cơ mà?”
“À, cậu ấy nói muốn đổi phòng với tớ.” Không ngờ tới JunSu lại phân tâm phát hiện chuyện này, YooChun vội biện hộ cho mình, JaeJoong ơi là JaeJoong, không phải tôi không giúp cậu, là ông trời không giúp cậu đấy nhé.
JunSu đứng dậy đi ra phía cửa, YooChun vội vàng đuổi kịp, khuyên, “Cậu không muốn ở cùng phòng với tớ đến thế à? YunHo và JaeJoong có thể đã đi ngủ rồi, đừng đánh thức họ nữa.”
Nhưng JunSu vẫn đi đến phòng YunHo nhấn chuông, làm sao có thể để hai người đó chung phòng chứ? Cho dù mình và YunHo không còn hy vọng gì, cũng không thể chủ động đưa cậu ấy lên giường JaeJoong như vậy được.
Ai vậy? Nếu vẫn là Park YooChun nhất định phải chém cậu ta. Cậu ta không biết kẻ thích phá đám rất dễ bị đánh hay sao?
JaeJoong tức giận ra mở cửa.
Khí thế bừng bừng tắt phụt khi đụng phải cái nhìn lạnh lùng của JunSu.
“JunSu à…?” JaeJoong có chút chột dạ.
“Cậu ở chung phòng với tớ cơ mà, không nhất thiết phải chiếm giường của YooChun làm gì, làm cậu ta không có chỗ ngủ.” JunSu nói xong liền quay về phòng mình.
“Cái tên ngốc việc thành thì ít việc hỏng thì nhiều này!” JaeJoong cho YooChun một đá, YooChun nhanh nhẹn tránh được. “Nhanh chóng thu phục Kim JunSu đi! Tôi không muốn ngủ cùng phòng với cậu ta!” JaeJoong đẩy đẩy YooChun.
“Tớ cũng muốn thu phục cậu ấy, nhưng mà khó khăn quá.” YooChun thở dài.
“Cậu đúng là vô dụng, nhu không được thì phải cương chứ!” JaeJoong bày cách.
“Cho tớ xin đi! Cậu tưởng đôi chân đá bóng bao nhiêu năm của cậu ấy là giả sao? Huống hồ dựa trên tính cách của JunSu, tớ mà làm quá chỉ sợ sau này cậu ấy xem tớ như kẻ thù.”
“Tóm lại là cậu tự mà nghĩ cách giải quyết!” JaeJoong không thèm để ý nhiều như vậy, đóng luôn cửa.
“Ơ này!” YooChun không phản ứng kịp, kết quả là bị nhốt luôn bên ngoài.
“Cậu định mặc kệ YooChun ở ngoài đó à?” YunHo tuy không đi ra, nhưng vẫn nghe rõ chuyện ngoài cửa.
“Đảm bảo JunSu sẽ thu nhận cậu ta.”
Dù thế nào thì JunSu cũng từng thổ lộ với anh, nếu cứ không để ý cảm nhận của cậu ta mà thản nhiên hẹn hò với JaeJoong, thể nào cũng làm tổn thương lòng tự trọng và tình cảm của JunSu. Người vốn kiêu ngạo như JunSu có thể sẽ không chịu nổi.
“Sao thế?” JaeJoong nhạy cảm phát hiện biểu tình khác thường của YunHo.
“Cậu nên qua phòng JunSu đi.” YunHo quyết định, dù sao hai người vẫn còn rất nhiều thời gian.
“Vì sao chứ?” JaeJoong kinh ngạc nhìn anh.
“Lúc sáng JunSu nói muốn ở cùng phòng với cậu, không phải cậu cũng không phản đối sao?”
“Khi đó tớ nghĩ đến tối đổi phòng cũng kịp.” JaeJoong biện giải.
“Cậu thử đặt mình vào vị trí của JunSu, nghĩ hộ cậu ta một chút, đừng quá đáng quá. Dù sao cậu ta cũng là bạn tốt của tôi.”
“Vậy sao cậu không đặt mình vào hoàn cảnh của tớ mà nghĩ đi? Chỉ vì tớ nghĩ có thể ở cùng với cậu nên tớ mới đồng ý.” JaeJoong tỏ vẻ không thoải mái.
YunHo nhíu mày, “Cũng không nhất thiết là ngay lúc này ở đây, sau này….”
“Hả?” JaeJoong nghi hoặc nhìn anh.
YunHo thở dài, “Về trường rồi nói sau.”
“Nói bây giờ không được à?” JaeJoong muốn truy đến cùng.
“Ý của tôi là,” YunHo nói đơn giản, “Tôi đã nói cùng cậu hẹn hò thì sẽ không đổi ý, cậu không cần phải vội vàng dùng thân thể để ràng buộc tôi! Sau này cơ hội chúng ta ở cùng nhau còn rất nhiều!”
“Cậu….” JaeJoong nói không nên lời. Nhưng gương mặt cậu dần ửng đỏ. Ai muốn dùng thân thể để ràng buộc YunHo chứ? Nói bậy.
Sau đó JaeJoong cúi đầu, ngoan ngoãn đi ra cửa.
Mở cửa, YooChun vẫn còn đứng ngoài hành lang.
“Vào đi.” JaeJoong nói với YooChun, rồi đi về phòng JunSu.
JunSu vẫn đang xem bóng đá. JaeJoong cuộn mình trong chăn, hồi tưởng lại một loạt sự kiện ngày hôm nay, đặc biệt nhớ đến từng câu nói của YunHo, nhịn không được liền len lén cười.
Đêm đã khuya, nhưng vẫn còn có người không ngủ.
Hyung nghĩ hyung là quan toà hay là cha em vậy? JaeJoong nói thầm trong lòng, quản đông quản tây, cái gì cũng quản, hệt như bà quản gia, “Hyung, đây là chuyện của em, em đã không còn nhỏ nữa, em biết mình đang làm gì.”
“Cậu ta theo đuổi em hay em theo đuổi cậu ta?”
“Là em chủ động.” JaeJoong thành thật thừa nhận.
“Rốt cuộc em nghĩ cái gì trong đầu chứ?” HyeSung bùng nổ, “Lúc trước em quyết định học Hapkido không phải là để đối phó với mấy tên khốn có ý định xấu với em hay sao?”
“YunHo thì khác, em thích cậu ấy.” JaeJoong phản bác.
“Em thích cậu ta ở điểm gì? Em đâu phải đồng tính?”
“Em cũng biết mình không phải đồng tính. Em chỉ là thích YunHo thôi, điểm gì cũng thích cả, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đã thích rồi.”
HyeSung đột nhiên bình tĩnh lại, “Em có thật lòng không?”
“Có. Đây là lần đầu tiên em có ý nghĩ muốn ở bên cạnh một người, muốn người đó chỉ nhìn em, chỉ cười với em, nói chuyện thật dịu dàng với em, em muốn tiếp xúc thân mật với người đó, chỉ cần nghĩ đến người đó thôi cũng đã thấy vui rồi, mỗi một hành động, mỗi một câu nói của người đó đều có thể chi phối cảm xúc của em. Em không biết tại sao, nhưng sự thật chính là như vậy.” JaeJoong lần đầu tiên bộc bạch tâm ý của mình.
“Em kiên quyết như vậy? Vậy còn cậu ta thì sao? Cũng thật lòng thích em?” HyeSung hỏi lại.
“Ít nhất cậu ấy cũng đã thừa nhận chúng em đang hẹn hò, không phải sao?” JaeJoong cảm thấy nỗ lực của mình cuối cùng cũng đã được đáp lại.
“Em không sợ những người xung quanh phản đối hay sao?”
“Đến lúc này thì mới chỉ có hyung không đồng ý thôi.” JaeJoong chu miệng.
“JaeJoong, lại đây.” Vẻ mặt của HyeSung đột nhiên dịu đi, còn dang rộng hai tay ra với cậu.
“Hyung định làm gì?” Sự thay đổi đột ngột của HyeSung khiến JaeJoong không hiểu ra làm sao.
“Thôi không nói chuyện đó nữa, đã lâu không gặp rồi, để hyung ôm em một cái.” HyeSung vẫn cười dịu dàng.
“À.” JaeJoong không biết HyeSung định làm gì, nhưng vẫn nghe lời để HyeSung ôm.
“Có cảm giác gì?”
“Cảm giác gì là gì ạ?”
“Được hyung ôm như vậy em có cảm giác gì không?” HyeSung kiên nhẫn giải thích cho cậu.
JaeJoong cố gắng tìm từ thích hợp để hình dung, “Uhm thì… thấy thoải mái, an tâm, ấm áp…”
“Vậy mới nói,” HyeSung buông JaeJoong ra, mỉm cười đắc thắng như thể đã nắm được nhược điểm mấu chốt, “Em căn bản là thích cảm giác được người lớn tuổi hơn quan tâm mà thôi, giống như hội chứng ‘luyến phụ tình kết’, ‘luyến huynh tình kết’ vậy!” (Hội chứng thích những người lớn tuổi hơn mình do thiếu thốn tình cảm của cha mẹ từ nhỏ)
JaeJoong trợn mắt, không hiểu tại sao HyeSung có thể rút ra một cái kết luận như vậy.
HyeSung tiếp tục thao thao, “Bởi vì cha em mất sớm, HeeChul lại không phải là một người anh biết chăm sóc tốt em mình, cho nên em mới quay sang tìm kiếm tình cảm ở những người khác. Ngày xưa em cũng toàn bám lấy hyung, nhớ không?”
“Hyung định nói, em thích YunHo là vì muốn tìm thấy sự ấm áp ở cậu ấy, giống như tình thương của cha hoặc là tình thân khác?” JaeJoong cố gắng nắm bắt mạch suy nghĩ của HyeSung.
“Đúng vậy! Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi! Đó chẳng qua là ảo giác thôi, không phải tình yêu.” HyeSung vừa gật đầu vừa nhấn mạnh.
Đúng mới lạ đó! Hồi nãy ôm HyeSung cậu chẳng nghĩ gì, nhưng chỉ cần được YunHo ôm là cậu tự nhiên muốn được hôn, muốn tiến thêm một bước nữa, hai chuyện này có chỗ nào giống nhau chứ?
“Hyung, em có dục vọng với YunHo, em muốn cùng cậu ấy làm chuyện đó, hyung hiểu chưa? Em rất tỉnh táo, tuyệt đối không có ảo giác gì.” JaeJoong dứt khoát nói thẳng.
HyeSung như bị hắt một gáo nước lạnh, vẻ mặt không dám tin nhìn JaeJoong, “Em… em…”
Sau một lúc lâu, anh như kẻ bại trận, chán nản cúi đầu, “Thôi quên đi, hyung không quản em nữa. Nếu sau này hối hận, bị bỏ rơi thì cũng đừng đến tìm hyung mà khóc.”
“Hyung, em biết hyung rất tốt với em. Đừng nói gở như vậy, hyung phải chúc em hạnh phúc mới phải chứ.” JaeJoong ôm lấy HyeSung làm nũng.
“Em về đi, hyung không quan tâm nữa.” HyeSung đẩy cậu ra cửa, nỗi thất vọng này không thể nói hết bằng lời.
…
Ở một lối rẽ trên hành lang, JaeJoong đụng phải bạn trai của Seul Ki đang đi tới, theo phép lịch sự, cậu gật đầu chào anh ta.
Lúc sắp đi qua, anh ta lại cười đầy đen tối, nói một câu, “Hoá ra cậu thích đàn ông.”
JaeJoong lập tức trừng mắt, “Liên quan gì đến anh?”
Anh ta không để ý, tiếp tục đi, nhưng lại nói tiếp đầy ngả ngớn, “Dữ như vậy người ta không thích đâu.”
“Không khiến anh quan tâm!” JaeJoong nhìn theo lưng anh ta, hừ, xem như biết thức thời, nếu anh ta còn lằng nhằng nhất định cậu sẽ cho anh ta biết tay.
***
Trở lại khách sạn thì đã khuya, JaeJoong nghĩ một chút, rồi nhấn chuông cửa phòng YunHo.
Đợi một lát không ai ra mở cửa, JaeJoong lại nhấn thêm mấy lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì.
Chìa khoá phòng còn chưa đổi với YooChun nên không thể vào, JaeJoong lấy di động ra, không biết giờ này gọi điện có làm phiền cậu ta không.
Chần chừ mất một lúc, JaeJoong đành từ bỏ ý định, phá hoại chuyện tốt của người khác nhất định sẽ bị báo ứng.
Nhắn cho YunHo một tin, rồi đứng chờ anh mở cửa.
Đến khi YunHo ra mở cửa, thấy JaeJoong đang vô cùng nhàm chán ngồi bệt trên mặt đất.
“Hồi nãy tôi đang tắm, không nghe thấy tiếng chuông.” Anh giải thích, trên người vẫn đang mặc áo choàng tắm, dây lưng hơi buông lỏng, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện, tóc rối vẫn còn ướt nước, trông vô cùng gợi cảm.
“Thơm quá!” JaeJoong nhào vào ngực YunHo, vùi mặt vào cổ anh hít thật sâu mùi hương tươi mát sau khi tắm, thuận tiện đá chân ra sau đóng cửa lại.
“Sư huynh có làm khó dễ không?’’
“Không, không có việc gì hết.” JaeJoong ngẩng đầu nhìn vẻ mặt quan tâm của anh, bỗng nảy sinh cảm giác muốn hôn anh. “Làm sao bây giờ? Tớ rất muốn hôn cậu.”
“Thì hôn đi.” YunHo mỉm cười.
Hai người đang hôn nhau đầy nồng nhiệt, cửa đột nhiên bật mở.
Là kẻ nào không biết xem giờ thế????
YunHo buông JaeJoong ra.
Ngoài cửa là YooChun, cậu ta lập tức hiểu rằng mình đến sai thời điểm.
“Tớ chi qua lấy chút đồ thôi, đi ngay bây giờ.” Trước khi JaeJoong kịp nổi điên, YooChun vội giải thích.
JaeJoong bực bội ngồi lên giường, dưới ánh mắt như muốn giết người của cậu, YooChun nhanh chóng cầm đồ rồi đi khỏi.
YooChun quay lại phòng của JunSu, JunSu lúc này đang chăm chú xem một trận bóng đá châu Âu, YooChun vào cũng không thèm liếc mắt.
YooChun đột nhiên thấy buồn bực, nói không chừng đêm nay YunHo và JaeJoong sẽ có bước đột phá trọng đại, còn mình thì sao? Sớm biết thế này đã không đổi phòng với JaeJoong, tự nhiên lại dâng tiện nghi cho cậu ta.
Đăm đăm nhìn JunSu hơn một phút đồng hồ, vẫn chẳng có phản ứng gì.
YooChun không nhịn được nữa liền lên tiếng, “JunSu à, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Không sao, bây giờ đang đi nghỉ mà. Trận đấu gay cấn thế này không thể không xem.” JunSu vẫn nhìn TV.
Qua vài giây, JunSu đột nhiên quay lại nhìn YooChun, khó hiểu hỏi, “Tại sao cậu lại ở đây? Tớ ở cùng phòng với JaeJoong cơ mà?”
“À, cậu ấy nói muốn đổi phòng với tớ.” Không ngờ tới JunSu lại phân tâm phát hiện chuyện này, YooChun vội biện hộ cho mình, JaeJoong ơi là JaeJoong, không phải tôi không giúp cậu, là ông trời không giúp cậu đấy nhé.
JunSu đứng dậy đi ra phía cửa, YooChun vội vàng đuổi kịp, khuyên, “Cậu không muốn ở cùng phòng với tớ đến thế à? YunHo và JaeJoong có thể đã đi ngủ rồi, đừng đánh thức họ nữa.”
Nhưng JunSu vẫn đi đến phòng YunHo nhấn chuông, làm sao có thể để hai người đó chung phòng chứ? Cho dù mình và YunHo không còn hy vọng gì, cũng không thể chủ động đưa cậu ấy lên giường JaeJoong như vậy được.
Ai vậy? Nếu vẫn là Park YooChun nhất định phải chém cậu ta. Cậu ta không biết kẻ thích phá đám rất dễ bị đánh hay sao?
JaeJoong tức giận ra mở cửa.
Khí thế bừng bừng tắt phụt khi đụng phải cái nhìn lạnh lùng của JunSu.
“JunSu à…?” JaeJoong có chút chột dạ.
“Cậu ở chung phòng với tớ cơ mà, không nhất thiết phải chiếm giường của YooChun làm gì, làm cậu ta không có chỗ ngủ.” JunSu nói xong liền quay về phòng mình.
“Cái tên ngốc việc thành thì ít việc hỏng thì nhiều này!” JaeJoong cho YooChun một đá, YooChun nhanh nhẹn tránh được. “Nhanh chóng thu phục Kim JunSu đi! Tôi không muốn ngủ cùng phòng với cậu ta!” JaeJoong đẩy đẩy YooChun.
“Tớ cũng muốn thu phục cậu ấy, nhưng mà khó khăn quá.” YooChun thở dài.
“Cậu đúng là vô dụng, nhu không được thì phải cương chứ!” JaeJoong bày cách.
“Cho tớ xin đi! Cậu tưởng đôi chân đá bóng bao nhiêu năm của cậu ấy là giả sao? Huống hồ dựa trên tính cách của JunSu, tớ mà làm quá chỉ sợ sau này cậu ấy xem tớ như kẻ thù.”
“Tóm lại là cậu tự mà nghĩ cách giải quyết!” JaeJoong không thèm để ý nhiều như vậy, đóng luôn cửa.
“Ơ này!” YooChun không phản ứng kịp, kết quả là bị nhốt luôn bên ngoài.
“Cậu định mặc kệ YooChun ở ngoài đó à?” YunHo tuy không đi ra, nhưng vẫn nghe rõ chuyện ngoài cửa.
“Đảm bảo JunSu sẽ thu nhận cậu ta.”
Dù thế nào thì JunSu cũng từng thổ lộ với anh, nếu cứ không để ý cảm nhận của cậu ta mà thản nhiên hẹn hò với JaeJoong, thể nào cũng làm tổn thương lòng tự trọng và tình cảm của JunSu. Người vốn kiêu ngạo như JunSu có thể sẽ không chịu nổi.
“Sao thế?” JaeJoong nhạy cảm phát hiện biểu tình khác thường của YunHo.
“Cậu nên qua phòng JunSu đi.” YunHo quyết định, dù sao hai người vẫn còn rất nhiều thời gian.
“Vì sao chứ?” JaeJoong kinh ngạc nhìn anh.
“Lúc sáng JunSu nói muốn ở cùng phòng với cậu, không phải cậu cũng không phản đối sao?”
“Khi đó tớ nghĩ đến tối đổi phòng cũng kịp.” JaeJoong biện giải.
“Cậu thử đặt mình vào vị trí của JunSu, nghĩ hộ cậu ta một chút, đừng quá đáng quá. Dù sao cậu ta cũng là bạn tốt của tôi.”
“Vậy sao cậu không đặt mình vào hoàn cảnh của tớ mà nghĩ đi? Chỉ vì tớ nghĩ có thể ở cùng với cậu nên tớ mới đồng ý.” JaeJoong tỏ vẻ không thoải mái.
YunHo nhíu mày, “Cũng không nhất thiết là ngay lúc này ở đây, sau này….”
“Hả?” JaeJoong nghi hoặc nhìn anh.
YunHo thở dài, “Về trường rồi nói sau.”
“Nói bây giờ không được à?” JaeJoong muốn truy đến cùng.
“Ý của tôi là,” YunHo nói đơn giản, “Tôi đã nói cùng cậu hẹn hò thì sẽ không đổi ý, cậu không cần phải vội vàng dùng thân thể để ràng buộc tôi! Sau này cơ hội chúng ta ở cùng nhau còn rất nhiều!”
“Cậu….” JaeJoong nói không nên lời. Nhưng gương mặt cậu dần ửng đỏ. Ai muốn dùng thân thể để ràng buộc YunHo chứ? Nói bậy.
Sau đó JaeJoong cúi đầu, ngoan ngoãn đi ra cửa.
Mở cửa, YooChun vẫn còn đứng ngoài hành lang.
“Vào đi.” JaeJoong nói với YooChun, rồi đi về phòng JunSu.
JunSu vẫn đang xem bóng đá. JaeJoong cuộn mình trong chăn, hồi tưởng lại một loạt sự kiện ngày hôm nay, đặc biệt nhớ đến từng câu nói của YunHo, nhịn không được liền len lén cười.
Đêm đã khuya, nhưng vẫn còn có người không ngủ.