Đến ngày diễn ra cuộc thi Cosplay, JaeJoong, HeeChul, Han Kyung cùng HwangBo đã sớm có mặt ở Hội trường, Choi Dong Wook tự đến một mình.
Tổng cộng có 12 nhóm đăng ký dự thi, sau khi bốc thăm, số thứ tự diễn của nhóm JaeJoong là số 12.
“Whoa, thế không phải như chúng ta diễn vở chốt hay sao?” HwangBo vô cùng hưng phấn.
JaeJoong lại thấy chẳng hay ho gì, đối với cậu, điều đó có nghĩa là cậu phải ở đây cho tới phút cuối cùng.
Không đến thì thôi, đến rồi mới thấy được sự hoành tráng của cuộc thi. JaeJoong không ngừng nhìn ngó xung quanh, quả thực có đủ loại nhân vật được cos: người, quỷ, yêu, ma, thần, tiên, động vật… còn có cả nam nữ thế vai nhau, người này so với người kia càng mỹ lệ, kẻ này so với kẻ nọ càng hoành tráng; có người mặc trang phục rất kín, chỉ lộ ra đôi mắt rất có thần, cũng có người mà bộ đồ cos chỉ che được những nơi trọng yếu, còn lại là lớp voan mỏng màu đen khiến cả cơ thể như ẩn như hiện, thu hút vô số ánh mắt xung quanh….
Dạo một vòng hội trường, JaeJoong không khỏi thán phục những điều nhìn thấy trước mắt,mà cậu cũng phải thừa nhận rằng idea của HwangBo noona thực ra cũng xem như khá bảo thủ.
“JaeJoong!” Đang ngó nghiêng khắp nơi, JaeJoong đột nhiên bị ai tóm lấy tay, nhìn lại thì hoá ra là gương mặt sốt ruột của HwangBo, “Chị còn tưởng em đi đâu mất! Nhanh đi hoá trang rồi thay trang phục nào!”
“Hả? Có cần gấp như thế không? Không phải chúng ta diễn cuối cùng sao?” Nhưng JaeJoong cứ bị lôi thẳng đến phòng chuẩn bị. Haizz, thật tiếc,không được xem các nhóm khác biểu diễn rồi.
***
HeeChul cùng Han Kyung đã ngồi sẵn trước sân khấu, chờ phần trình diễn bắt đầu.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, vừa ngẩng đầu lên, HeeChul đã bắt gặp một gương mặt khá quen thuộc.
Người đó im lặng nhìn anh, không nói lời nào.
Mắt HeeChul giật giật, vô thức nắm lấy bàn tay của Han Kyung ngồi bên cạnh, rồi mất một lát anh mới nhớ ra, “Là cậu!” Phải rồi, JaeJoong từng cho anh xem ảnh của cậu ta.
“Ai cơ?” Han Kyung vẫn không hiểu tình huống này ra làm sao, hỏi nhỏ một câu.
“Anh là anh trai của JaeJoong?” Giọng nói vang nhưng khá lạnh lùng.
HeeChul gật đầu.
Chàng trai anh tuấn đưa tay ra, khóe miệng khẽ nhếch, “Chào hyung, em là Jung YunHo, bạn trai kiêm bạn cùng phòng của JaeJoong.”
“A!” Han Kyung lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, cũng đưa tay, “Chào cậu”. Vừa bắt tay anh vừa quan sát, uhm, ánh mắt của JaeJoong quả thực không tồi.
“Cám ơn HeeChul hyung đã cho em biết chuyện cuộc thi, còn gửi vé mời cho em nữa.” YunHo lễ phép nói.
“Á! Tôi không phải tự nguyện! Cậu tránh xa tôi một chút, đừng có ngồi gần! Đừng có để JaeJoong biết tôi đã gặp cậu!” HeeChul ôm đầu rên rỉ.
YunHo nhìn tờ tiết mục, JaeJoong thuộc nhóm diễn cuối cùng. ‘Inu Yasha’? Inu Yasha là cái gì? Bình thường YunHo vốn không xem phim hoạt hình. thứ mà mà theo anh là không có dinh dưỡng, vì thế liền hỏi ra miệng.
Bên cạnh lập tức có người nhiệt tình trả lời, nhân tiện truyền bá kiến thức anime, “Inu Yasha là một yêu quái, nhưng lại đem lòng yêu một nữ pháp sư vốn là người đối địch với mình, tiếc là bọn họ bị yêu quái khác lập mưuhãm hại để hai người hiểu lầm nhau, rồi trở thành kẻ thù. Cuối cùng nữ pháp sư đó phong ấn Inu Yasha, còn mình thì tự sát. Sau đó lại xuất hiện một cô gái đến từ thế giới khác, mở phong ấn cho Inu Yasha….”
YunHo cắt ngang, “Vậy đây là chuyện tình yêu sao?” Lại nhìn tên nhân vật do JaeJoong diễn, hỏi lại để xác nhận, “Nữ pháp sư đó tên là Kikyo phải không?”
“A, hóa ra anh vẫn biết một chút mà!” Người kia tỏ vẻ vui mừng,
YunHo đột nhiên im lặng, HeeChul cùng Han Kyung quan sát sắc mặt của YunHo, trong lòng đều cảm thấy không ổn.
“Đã tới rồi! Đã tới rồi! Đã tới rồi!” Tiếng nhạc chuông điện thoại vô cùng vui tai của HeeChul vang lên.
“Alô?”
Giọng của HwangBo: “Hiện giờ em đang ở đâu vậy? Mấy cái đạo cụ bối cảnh nặng quá, di chuyển không nổi, em qua giúp một tay đi.”
“Vâng. Để em qua. Ở chỗ nào?”
HeeChul kéo Han Kyung đi cùng để giúp, YunHo nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.
***
“A? Cậu bé đẹp trai này là ai vậy? Em quen loại cực phẩm như thế này hồi nào thế?” Vừa nhìn thấy YunHo, ánh mắt HwangBo không rời đi được nữa, liền kéo HeeChul qua một bên hỏi.
“Chị đừng có ý gì với cậu ta hết, cậu ta đã có người trong lòng rồi. Đó là bạn trai của JaeJoong nhà em.” HeeChul miễn cưỡng trả lời, không quên liếc mắt nhìn HwangBo đầy khinh thường.
“Bạn trai của JaeJoong?” Giọng nói của HwangBo hưng phấn đến độ caovút lên.
“Này!” HeeChul vỗ vai YunHo, rồi quay sang chỉ HwangBo, “Tất cả đều là ý tưởng của chị này, có việc gì cậu cứ tìm chị ấy nhé!”
“Hả?” Nhiệt tình của HwangBo lập tức nguội lạnh, không phải là tới đây phá đám đấy chứ? Lập tức tỏ vẻ cảnh giác, sắp đến giờ diễn rồi, tuyệt đối không thể để cậu ta đưa JaeJoong đi!
“JaeJoong ở đâu vậy?” YunHo quả nhiên mở miệng hỏi.
“Cậu muốn thế nào?” HwangBo nhìn chằm chằm YunHo.
YunHo mỉm cười. “Nói thật, em không muốn để JaeJoong lên sân khấu.”
Đúng là nụ cười sát thủ! HwangBo ra sức lắc đầu để giữ cho mình tỉnh táo không bị mê hoặc, “Như vậy làm sao được??”
“Không còn cách nào khác.” YunHo nhún vai.
Giọng điệu này của cậu ta nghe rất âm mưu, HwangBo đột nhiên thấy run, “Tôi vừa nghĩ ra một cách, cậu có hứng thú nghe không?”
“Được….” YunHo cố ý kéo dài giọng đầy ý vị.
Hồi nãy nhìn một lượt các nhóm dự thi xong, HwangBo bắt đầu cảm thấy bất an, không ngờ cuộc thi này lại cạnh tranh đông đảo như vậy, mà nhóm của JaeJoong lại diễn cuối cùng, lúc đó giám khảo lẫn người xem vừa mệt vừa hết cả tinh thần, nếu cứ diễn theo kịch bản lúc đầu sợ rằng không có chi tiết nào thật ấn tượng khiến mọi người nhớ mãi. Bởi vậy, nếu là cao thủ thìnhất định sẽ cố gắng hết sức tìm một đường dù nhỏ nhưng có thể giành được thắng lợi, đó chính là càng mới mẻ, càng sáng tạo càng tốt. Đúng lúc này YunHo lại xuất hiện, vừa nhìn thấy cậu ta HwangBo đã cảm thấy người này vô cùng thích hợp với một vai diễn. Trời ạ! Ông trời quả thật rất hiểu mình mà! Lúc mình cần người nhất lại đưa người đến trước mặt mình.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn một bộ trang phục và đạo cụ.” HwangBo nói ra ý của mình.
Bà cô này! Định dụ dỗ bạn trai của JaeJoong sao? HeeChul đứng bên nhìn thấy, trong lòng vừa sợ vừa phục.
Thấy YunHo không nói gì, HwangBo càng ra sức thuyết phục, “Chì cần cậu đồng ý lên sân khấu, tôi sẽ sửa nội dung vở diễn cho cậu vừa lòng.”
YunHo nhìn HwangBo chăm chú, “Em muốn tất cả ảnh chị chụp JaeJoong cosplay lần này, cả file gốc và phim, riêng em không được chụp.” Không ai nhận ra anh là được.
“Hả?” HwangBo hít một hơi thật sâu, tên nhóc này đúng không phải tay vừa mà.
Thấy HwangBo có vẻ chần chừ, YunHo xoay người định đi.
“Khoan đã!” HwangBo vội vàng giữ YunHo lại, tính cách cũng quá cương quyết đi, để người ta suy nghĩ một chút cũng không được? “Nhưng…. lát nữa còn có phóng viên đến phỏng vấn chụp ảnh, tôi sợ không kiểm soát được.”
“Lấy thân phận chị mà ra mặt nói một tiếng thì ai dám không nghe chứ?” HeeChul xen ngang, thực sự anh cũng không muốn JaeJoong bị lộ quá nhiều, nguyên nhân chính là sợ JaeJoong trở nên nổi tiếng, cuối cùng sẽ bị người khác phát hiện anh và JaeJoong là hai anh em, đến lúc đó nhà xuất bản sẽ vì lý do đảm bảo công bằng cho cuộc thi mà quay ra xử lý anh mất.
HwangBo trợn mắt, việc đàm phán đang lúc mấu chốt lại xuất hiện cái tên này! Đúng là gió chiều nào xoay chiều ấy.
Nếu cả ảnh cũng không được giữ lại, sau này chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà hồi tưởng lại lần đầu được làm ‘đạo diễn’ sao? Nhân sinh hối tiếc chắc cũng chỉ đến thế này là cùng! HwangBo vẻ mặt ai oán nhìn YunHo, hy vọng anh sẽ động lòng.
Đáng tiếc, tâm của YunHo hoàn toàn là sắt thép.
Nhạc nổi lên, cuộc thi bắt đầu rồi.
HwangBo nghiến răng, “Được! Tôi đồng ý! Nhưng cậu mặc cái gì diễn thế nào đều phải hoàn toàn nghe tôi. Còn nữa, tiền thưởng chia ra ba bảy. Tôi lấy bảy!”
“Năm năm!” HeeChul không chịu thua kém, tiếp tục chen vào.
Nếu không chuẩn bị từ giờ sẽ không kịp mất. HwangBo vội kéo YunHo chạy về phía phòng hoá trang, “Bốn sáu! Quyết định vậy đi!”
Trong cả 2 phòng hoá trang đều không có bóng dáng JaeJoong, HwangBo liền bắt HeeChul ra ngoài canh, không để JaeJoong nhìn thấy YunHo. Han Kyung cũng được phân công đi trông chừng Choi Dong Wook. Lúc này, YunHo là vũ khí bí mật, không thể để xuất đầu lộ diện.
“Cậu lại đây, phải hoá trang trước đã. Sau đó sẽ đi thử trang phục. Tôi sẽ vừa làm vừa nói cho cậu biết phải diễn như thế nào.” HwangBo khẩn trương thúc giục.
YunHo nhìn HwangBo lôi ra một loạt chai lọ không biết là gì cùng một bộ trang phục khá rườm rà bắt mắt, hơi nhíu mày, nhưng cũng ngồi xuống ghế.
***
JaeJoong tranh thủ lúc chưa đến lượt diễn để đi WC, có điều cậu đang mặc trang phục nữ pháp sư mà lại vào WC nam khiến không ít người giật nảy mình, có người còn nói với cậu, “WC nữ ở bên kia kìa”, liền bị lườm cho mấy phát. Mấy người này mắt để làm gì vậy? Nam nữ cũng không phân biệt được.
“Chưa thấy qua nam đóng giả nữ hả? Đúng là ít ra đường nên chuyện gì cũng thấy lạ!” Nói xong, JaeJoong nghênh ngang đi thẳng vào.
Lúc đi ra, JaeJoong va phải một người ở góc hành lang, cậu không ngẩng đầu lên mà chỉ xin lỗi rồi đi tiếp.
Không ngờ một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên, “Học trưởng JaeJoong?”
JaeJoong định quay lại theo phản xạ, nhưng vừa chuyển đầu cậu biết ngay mình đã phạm sai lầm, vội vàng quay lại, đi nhanh về phía trước.
“Học trưởng JaeJoong! Đúng là anh rồi!” Người kia xác nhận.
“Cậu nhận nhầm người!” JaeJoong càng nói càng lộ, kêu lên một câu xong liền đi nhanh hơn.
May mà người kia không đuổi theo.
Vì sao DongHae lại có mặt ở chỗ này chứ? Cậu ta nhận ra mình rồi. Liệu có đi nói cho YunHo biết không? YunHo…. chắc không phải cùng cậu ta đến đây chứ? Chắc không phải đâu, chẳng thấy YunHo nói gì.
Trở lại chỗ ngồi, DongHae xem kỹ danh sách tiết mục biểu diễn, ở tiết mục cuối cùng thấy tên JaeJoong. Không ngờ học trưởng lại có hứng thú với cosplay, còn đóng vai nữ nữa chứ.
Trong danh sách đó không có tên YunHo, hoá ra học trưởng JaeJoong tham gia cuộc thi này cùng người khác. Không biết YunHo hyung có đến xem không nhỉ… chắc là có.
Quan hệ giữa Inu Yasha và Kikyo thân thiết như vậy mà cũng đồng ý cho học trưởng JaeJoong nhận vai, YunHo hyung thật đúng là thoải mái.
DongHae nhìn xuống chiếc máy ảnh xịn cùng ống nhòm mà mình cố ý mang đến, vốn là vì một người bạn thân cũng tham gia cuộc thi này mà chuẩn bị, uhm, đúng là mang rất chuẩn mà.
***
Chuẩn bị ra sân khấu, tim JaeJoong đập như điên cuồng, hai tay lạnh như băng.
HwangBo đột nhiên xuất hiện, “Tôi có sửa lại nội dung vở diễn một chút, còn mời một người bạn đến diễn cùng, cả hai đều biết người đó. Đến khi diễn thì hai người tuỳ cơ ứng biến, phối hợp cùng người đó là được rồi.”
Đến lúc này rồi còn sửa kịch bản rồi yêu cầu tuỳ cơ ứng biến??? Mắt JaeJoong trợn to đến nỗi phát đau.
Choi Dong Wook cũng không hiểu ra làm sao.
“Tốt lắm! Cố lên nhé! Fighting!” HwangBo áp tay lên má ra vẻ đáng yêu.
“Đến lượt chúng ta rồi, đi thôi.” Choi Dong Wook kéo JaeJoong ra sân khấu.
“Hả?” Tâm trí JaeJoong hoàn toàn trống rỗng.
Tổng cộng có 12 nhóm đăng ký dự thi, sau khi bốc thăm, số thứ tự diễn của nhóm JaeJoong là số 12.
“Whoa, thế không phải như chúng ta diễn vở chốt hay sao?” HwangBo vô cùng hưng phấn.
JaeJoong lại thấy chẳng hay ho gì, đối với cậu, điều đó có nghĩa là cậu phải ở đây cho tới phút cuối cùng.
Không đến thì thôi, đến rồi mới thấy được sự hoành tráng của cuộc thi. JaeJoong không ngừng nhìn ngó xung quanh, quả thực có đủ loại nhân vật được cos: người, quỷ, yêu, ma, thần, tiên, động vật… còn có cả nam nữ thế vai nhau, người này so với người kia càng mỹ lệ, kẻ này so với kẻ nọ càng hoành tráng; có người mặc trang phục rất kín, chỉ lộ ra đôi mắt rất có thần, cũng có người mà bộ đồ cos chỉ che được những nơi trọng yếu, còn lại là lớp voan mỏng màu đen khiến cả cơ thể như ẩn như hiện, thu hút vô số ánh mắt xung quanh….
Dạo một vòng hội trường, JaeJoong không khỏi thán phục những điều nhìn thấy trước mắt,mà cậu cũng phải thừa nhận rằng idea của HwangBo noona thực ra cũng xem như khá bảo thủ.
“JaeJoong!” Đang ngó nghiêng khắp nơi, JaeJoong đột nhiên bị ai tóm lấy tay, nhìn lại thì hoá ra là gương mặt sốt ruột của HwangBo, “Chị còn tưởng em đi đâu mất! Nhanh đi hoá trang rồi thay trang phục nào!”
“Hả? Có cần gấp như thế không? Không phải chúng ta diễn cuối cùng sao?” Nhưng JaeJoong cứ bị lôi thẳng đến phòng chuẩn bị. Haizz, thật tiếc,không được xem các nhóm khác biểu diễn rồi.
***
HeeChul cùng Han Kyung đã ngồi sẵn trước sân khấu, chờ phần trình diễn bắt đầu.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, vừa ngẩng đầu lên, HeeChul đã bắt gặp một gương mặt khá quen thuộc.
Người đó im lặng nhìn anh, không nói lời nào.
Mắt HeeChul giật giật, vô thức nắm lấy bàn tay của Han Kyung ngồi bên cạnh, rồi mất một lát anh mới nhớ ra, “Là cậu!” Phải rồi, JaeJoong từng cho anh xem ảnh của cậu ta.
“Ai cơ?” Han Kyung vẫn không hiểu tình huống này ra làm sao, hỏi nhỏ một câu.
“Anh là anh trai của JaeJoong?” Giọng nói vang nhưng khá lạnh lùng.
HeeChul gật đầu.
Chàng trai anh tuấn đưa tay ra, khóe miệng khẽ nhếch, “Chào hyung, em là Jung YunHo, bạn trai kiêm bạn cùng phòng của JaeJoong.”
“A!” Han Kyung lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, cũng đưa tay, “Chào cậu”. Vừa bắt tay anh vừa quan sát, uhm, ánh mắt của JaeJoong quả thực không tồi.
“Cám ơn HeeChul hyung đã cho em biết chuyện cuộc thi, còn gửi vé mời cho em nữa.” YunHo lễ phép nói.
“Á! Tôi không phải tự nguyện! Cậu tránh xa tôi một chút, đừng có ngồi gần! Đừng có để JaeJoong biết tôi đã gặp cậu!” HeeChul ôm đầu rên rỉ.
YunHo nhìn tờ tiết mục, JaeJoong thuộc nhóm diễn cuối cùng. ‘Inu Yasha’? Inu Yasha là cái gì? Bình thường YunHo vốn không xem phim hoạt hình. thứ mà mà theo anh là không có dinh dưỡng, vì thế liền hỏi ra miệng.
Bên cạnh lập tức có người nhiệt tình trả lời, nhân tiện truyền bá kiến thức anime, “Inu Yasha là một yêu quái, nhưng lại đem lòng yêu một nữ pháp sư vốn là người đối địch với mình, tiếc là bọn họ bị yêu quái khác lập mưuhãm hại để hai người hiểu lầm nhau, rồi trở thành kẻ thù. Cuối cùng nữ pháp sư đó phong ấn Inu Yasha, còn mình thì tự sát. Sau đó lại xuất hiện một cô gái đến từ thế giới khác, mở phong ấn cho Inu Yasha….”
YunHo cắt ngang, “Vậy đây là chuyện tình yêu sao?” Lại nhìn tên nhân vật do JaeJoong diễn, hỏi lại để xác nhận, “Nữ pháp sư đó tên là Kikyo phải không?”
“A, hóa ra anh vẫn biết một chút mà!” Người kia tỏ vẻ vui mừng,
YunHo đột nhiên im lặng, HeeChul cùng Han Kyung quan sát sắc mặt của YunHo, trong lòng đều cảm thấy không ổn.
“Đã tới rồi! Đã tới rồi! Đã tới rồi!” Tiếng nhạc chuông điện thoại vô cùng vui tai của HeeChul vang lên.
“Alô?”
Giọng của HwangBo: “Hiện giờ em đang ở đâu vậy? Mấy cái đạo cụ bối cảnh nặng quá, di chuyển không nổi, em qua giúp một tay đi.”
“Vâng. Để em qua. Ở chỗ nào?”
HeeChul kéo Han Kyung đi cùng để giúp, YunHo nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.
***
“A? Cậu bé đẹp trai này là ai vậy? Em quen loại cực phẩm như thế này hồi nào thế?” Vừa nhìn thấy YunHo, ánh mắt HwangBo không rời đi được nữa, liền kéo HeeChul qua một bên hỏi.
“Chị đừng có ý gì với cậu ta hết, cậu ta đã có người trong lòng rồi. Đó là bạn trai của JaeJoong nhà em.” HeeChul miễn cưỡng trả lời, không quên liếc mắt nhìn HwangBo đầy khinh thường.
“Bạn trai của JaeJoong?” Giọng nói của HwangBo hưng phấn đến độ caovút lên.
“Này!” HeeChul vỗ vai YunHo, rồi quay sang chỉ HwangBo, “Tất cả đều là ý tưởng của chị này, có việc gì cậu cứ tìm chị ấy nhé!”
“Hả?” Nhiệt tình của HwangBo lập tức nguội lạnh, không phải là tới đây phá đám đấy chứ? Lập tức tỏ vẻ cảnh giác, sắp đến giờ diễn rồi, tuyệt đối không thể để cậu ta đưa JaeJoong đi!
“JaeJoong ở đâu vậy?” YunHo quả nhiên mở miệng hỏi.
“Cậu muốn thế nào?” HwangBo nhìn chằm chằm YunHo.
YunHo mỉm cười. “Nói thật, em không muốn để JaeJoong lên sân khấu.”
Đúng là nụ cười sát thủ! HwangBo ra sức lắc đầu để giữ cho mình tỉnh táo không bị mê hoặc, “Như vậy làm sao được??”
“Không còn cách nào khác.” YunHo nhún vai.
Giọng điệu này của cậu ta nghe rất âm mưu, HwangBo đột nhiên thấy run, “Tôi vừa nghĩ ra một cách, cậu có hứng thú nghe không?”
“Được….” YunHo cố ý kéo dài giọng đầy ý vị.
Hồi nãy nhìn một lượt các nhóm dự thi xong, HwangBo bắt đầu cảm thấy bất an, không ngờ cuộc thi này lại cạnh tranh đông đảo như vậy, mà nhóm của JaeJoong lại diễn cuối cùng, lúc đó giám khảo lẫn người xem vừa mệt vừa hết cả tinh thần, nếu cứ diễn theo kịch bản lúc đầu sợ rằng không có chi tiết nào thật ấn tượng khiến mọi người nhớ mãi. Bởi vậy, nếu là cao thủ thìnhất định sẽ cố gắng hết sức tìm một đường dù nhỏ nhưng có thể giành được thắng lợi, đó chính là càng mới mẻ, càng sáng tạo càng tốt. Đúng lúc này YunHo lại xuất hiện, vừa nhìn thấy cậu ta HwangBo đã cảm thấy người này vô cùng thích hợp với một vai diễn. Trời ạ! Ông trời quả thật rất hiểu mình mà! Lúc mình cần người nhất lại đưa người đến trước mặt mình.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn một bộ trang phục và đạo cụ.” HwangBo nói ra ý của mình.
Bà cô này! Định dụ dỗ bạn trai của JaeJoong sao? HeeChul đứng bên nhìn thấy, trong lòng vừa sợ vừa phục.
Thấy YunHo không nói gì, HwangBo càng ra sức thuyết phục, “Chì cần cậu đồng ý lên sân khấu, tôi sẽ sửa nội dung vở diễn cho cậu vừa lòng.”
YunHo nhìn HwangBo chăm chú, “Em muốn tất cả ảnh chị chụp JaeJoong cosplay lần này, cả file gốc và phim, riêng em không được chụp.” Không ai nhận ra anh là được.
“Hả?” HwangBo hít một hơi thật sâu, tên nhóc này đúng không phải tay vừa mà.
Thấy HwangBo có vẻ chần chừ, YunHo xoay người định đi.
“Khoan đã!” HwangBo vội vàng giữ YunHo lại, tính cách cũng quá cương quyết đi, để người ta suy nghĩ một chút cũng không được? “Nhưng…. lát nữa còn có phóng viên đến phỏng vấn chụp ảnh, tôi sợ không kiểm soát được.”
“Lấy thân phận chị mà ra mặt nói một tiếng thì ai dám không nghe chứ?” HeeChul xen ngang, thực sự anh cũng không muốn JaeJoong bị lộ quá nhiều, nguyên nhân chính là sợ JaeJoong trở nên nổi tiếng, cuối cùng sẽ bị người khác phát hiện anh và JaeJoong là hai anh em, đến lúc đó nhà xuất bản sẽ vì lý do đảm bảo công bằng cho cuộc thi mà quay ra xử lý anh mất.
HwangBo trợn mắt, việc đàm phán đang lúc mấu chốt lại xuất hiện cái tên này! Đúng là gió chiều nào xoay chiều ấy.
Nếu cả ảnh cũng không được giữ lại, sau này chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà hồi tưởng lại lần đầu được làm ‘đạo diễn’ sao? Nhân sinh hối tiếc chắc cũng chỉ đến thế này là cùng! HwangBo vẻ mặt ai oán nhìn YunHo, hy vọng anh sẽ động lòng.
Đáng tiếc, tâm của YunHo hoàn toàn là sắt thép.
Nhạc nổi lên, cuộc thi bắt đầu rồi.
HwangBo nghiến răng, “Được! Tôi đồng ý! Nhưng cậu mặc cái gì diễn thế nào đều phải hoàn toàn nghe tôi. Còn nữa, tiền thưởng chia ra ba bảy. Tôi lấy bảy!”
“Năm năm!” HeeChul không chịu thua kém, tiếp tục chen vào.
Nếu không chuẩn bị từ giờ sẽ không kịp mất. HwangBo vội kéo YunHo chạy về phía phòng hoá trang, “Bốn sáu! Quyết định vậy đi!”
Trong cả 2 phòng hoá trang đều không có bóng dáng JaeJoong, HwangBo liền bắt HeeChul ra ngoài canh, không để JaeJoong nhìn thấy YunHo. Han Kyung cũng được phân công đi trông chừng Choi Dong Wook. Lúc này, YunHo là vũ khí bí mật, không thể để xuất đầu lộ diện.
“Cậu lại đây, phải hoá trang trước đã. Sau đó sẽ đi thử trang phục. Tôi sẽ vừa làm vừa nói cho cậu biết phải diễn như thế nào.” HwangBo khẩn trương thúc giục.
YunHo nhìn HwangBo lôi ra một loạt chai lọ không biết là gì cùng một bộ trang phục khá rườm rà bắt mắt, hơi nhíu mày, nhưng cũng ngồi xuống ghế.
***
JaeJoong tranh thủ lúc chưa đến lượt diễn để đi WC, có điều cậu đang mặc trang phục nữ pháp sư mà lại vào WC nam khiến không ít người giật nảy mình, có người còn nói với cậu, “WC nữ ở bên kia kìa”, liền bị lườm cho mấy phát. Mấy người này mắt để làm gì vậy? Nam nữ cũng không phân biệt được.
“Chưa thấy qua nam đóng giả nữ hả? Đúng là ít ra đường nên chuyện gì cũng thấy lạ!” Nói xong, JaeJoong nghênh ngang đi thẳng vào.
Lúc đi ra, JaeJoong va phải một người ở góc hành lang, cậu không ngẩng đầu lên mà chỉ xin lỗi rồi đi tiếp.
Không ngờ một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên, “Học trưởng JaeJoong?”
JaeJoong định quay lại theo phản xạ, nhưng vừa chuyển đầu cậu biết ngay mình đã phạm sai lầm, vội vàng quay lại, đi nhanh về phía trước.
“Học trưởng JaeJoong! Đúng là anh rồi!” Người kia xác nhận.
“Cậu nhận nhầm người!” JaeJoong càng nói càng lộ, kêu lên một câu xong liền đi nhanh hơn.
May mà người kia không đuổi theo.
Vì sao DongHae lại có mặt ở chỗ này chứ? Cậu ta nhận ra mình rồi. Liệu có đi nói cho YunHo biết không? YunHo…. chắc không phải cùng cậu ta đến đây chứ? Chắc không phải đâu, chẳng thấy YunHo nói gì.
Trở lại chỗ ngồi, DongHae xem kỹ danh sách tiết mục biểu diễn, ở tiết mục cuối cùng thấy tên JaeJoong. Không ngờ học trưởng lại có hứng thú với cosplay, còn đóng vai nữ nữa chứ.
Trong danh sách đó không có tên YunHo, hoá ra học trưởng JaeJoong tham gia cuộc thi này cùng người khác. Không biết YunHo hyung có đến xem không nhỉ… chắc là có.
Quan hệ giữa Inu Yasha và Kikyo thân thiết như vậy mà cũng đồng ý cho học trưởng JaeJoong nhận vai, YunHo hyung thật đúng là thoải mái.
DongHae nhìn xuống chiếc máy ảnh xịn cùng ống nhòm mà mình cố ý mang đến, vốn là vì một người bạn thân cũng tham gia cuộc thi này mà chuẩn bị, uhm, đúng là mang rất chuẩn mà.
***
Chuẩn bị ra sân khấu, tim JaeJoong đập như điên cuồng, hai tay lạnh như băng.
HwangBo đột nhiên xuất hiện, “Tôi có sửa lại nội dung vở diễn một chút, còn mời một người bạn đến diễn cùng, cả hai đều biết người đó. Đến khi diễn thì hai người tuỳ cơ ứng biến, phối hợp cùng người đó là được rồi.”
Đến lúc này rồi còn sửa kịch bản rồi yêu cầu tuỳ cơ ứng biến??? Mắt JaeJoong trợn to đến nỗi phát đau.
Choi Dong Wook cũng không hiểu ra làm sao.
“Tốt lắm! Cố lên nhé! Fighting!” HwangBo áp tay lên má ra vẻ đáng yêu.
“Đến lượt chúng ta rồi, đi thôi.” Choi Dong Wook kéo JaeJoong ra sân khấu.
“Hả?” Tâm trí JaeJoong hoàn toàn trống rỗng.