“YooChun, đi đá bóng với tớ đi.” JunSu đứng trước cửa phòng cản YooChun lại.
“Thật xin lỗi, hôm nay tớ có hẹn rồi.” Vẻ mặt YooChun đầy áy náy.
“Lâu lắm rồi cậu không đá bóng cùng tớ.”
“Xin lỗi, để lần sau vậy, tớ phải đi bây giờ.” YooChun nói xong liền lướt qua JunSu mà đi.
Lại là Kim JaeJoong!
JunSu đi theo YooChun, từ xa xa thấy YooChun và JaeJoong gặp nhau, sau đó JaeJoong vẻ thân mật ôm lấy tay YooChun cùng đi.
Gần đây thường xuyên thấy JaeJoong và YooChun đi với nhau. Không phải JaeJoong thích YunHo sao? Cậu ta thay đổi đối tượng hay là bắt cá hai tay? Mà YooChun biết thế sao còn đi với cậu ta? Không lẽ YooChun cũng thích JaeJoong?
Trong lòng JunSu cảm thấy vô cùng không thoải mái.
***
“Phim vừa nãy hay nhỉ?” Đi ra khỏi rạp chiếu, JaeJoong nhìn YooChun bên cạnh, hỏi.
“Ừ, hay.” YooChun là nói thật, tim cậu ta cũng khá vững.
“Hồi trước không có ai chịu đi xem phim kinh dị cùng tôi hết, nếu cậu cũng thích thì tốt quá!” JaeJoong vui vẻ nói.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu? Có dự định sẵn chưa?” YooChun hỏi đầy chờ đợi, con người của cậu Kim JaeJoong này cũng thật thú vị, tính cách, sở thích không ngờ cũng khá giống mình.
JaeJoong đảo mắt, “Có muốn ra bờ sông ngắm trăng không?” Các bạn gái cũ của cậu đều rất thích màn này, cậu vốn định dành để đi cùng YunHo, nhưng trước mắt chắc chắn anh sẽ không đáp ứng đi cùng cậu, cho nên lần này xem như tập dượt trước vậy.
YooChun mỉm cười, “Tại sao lại không?”
***
Gió đêm thổi nhẹ, những ngọn đèn hai bên bờ sông toả thứ ánh sáng mờ ảo, người đi đường rất thưa thớt, chỉ có mấy đôi nam nữ ngồi ở chỗ tối tán tỉnh nhau, thậm chí làm chút chuyện không thể để người ngoài biết.
“Chỗ này rất được đúng không?” JaeJoong tựa vào lan can, nét mặt trầm tĩnh khó thấy. “Mỗi lần đến đây tôi đều cảm thấy, chỉ cần ngắm ánh trăng lấp lánh trên mặt nước yên tĩnh, tâm trạng sẽ trở nên bình thản đi rất nhiều, giống như tất cả phiền muộn đều bị dòng nước cuốn đi hết.”
YooChun nghiêng đầu nhìn JaeJoong, lúc này cậu không có vẻ hoạt bát như thường ngày, tóc đen bay lất phất, ánh mắt sâu thẳm, toát ra một vẻ đẹp lặng lẽ. Trong khoảnh khắc, YooChun có cảm giác mình không thể rời mắt khỏi cậu ta.
Trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng… YooChun quay nhìn về phía mặt sông, “Cậu có thấy là rất nhiều phương diện chúng ta hợp nhau hay không? Vì sao không thử cùng tôi hẹn hò một lần? Tôi tin là so với YunHo, tôi càng thích hợp hơn.” Sau đó quay lại nhìn JaeJoong, “Tôi nói thật đấy.”
JaeJoong mở to mắt, nhưng vẻ mặt thản nhiên, “Nhưng người tôi thích lại là YunHo, đối với cậu không hề có cảm giác.”
“Biết đâu sau khi thử cậu sẽ thay đổi suy nghĩ.” YooChun chầm chậm tiến lại gần.
“Có phải đi mua quần áo đâu mà thử hay không thử?” JaeJoong đẩy cậu ta ra, bắt đầu có chút khó chịu.
“Khoan đã!” YooChun nắm lấy cổ tay cậu.
“Gì vậy? Cậu muốn dùng sức mạnh à?” JaeJoong trừng mắt nhìn cái tay của YooChun.
Nhưng cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không thích miễn cưỡng.” rồi buông tay.
“Vì sao cậu lại thích YunHo?” Cậu ta hỏi khẽ, gần như là tự hỏi chính mình.
“Thích mà cũng cần lý do nữa à? Thích là thích thôi.” JaeJoong nhìn YooChun đầy kỳ lạ.
Ở trong mắt YooChun, gương mặt của JaeJoong như lồng vào một gương mặt khác, người đó cũng từng dùng vẻ mặt và giọng nói như thế để nói ra điều y hệt như JaeJoong vừa nói.
“Aiii,” YooChun cúi đầu cười khổ, cứ vậy bị thua mà không rõ lý do, khiến người ta thật không cam lòng.
“Này, cậu đừng có uể oải như vậy.” JaeJoong vỗ vỗ vai cậu ta an ủi, “Người yêu là tạm thời, bạn tốt mới là cả đời!”
“Cả đời được nhìn không được ăn, cậu đúng là tàn nhẫn.” YooChun cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đùa lại.
“Đi thôi, tuy rằng cậu bị tôi từ chối, nhưng tôi vẫn rất là nghĩa hiệp sẽ cùng cậu đi ăn đêm, xem như bù đắp tổn thất tinh thần vậy.” JaeJoong cười, vui vẻ khoác vai YooChun.
“Cậu đúng là không khách khí gì cả.” YooChun nhìn lại vẻ khinh thường.
“Hì hì!”
“Này hai vị huynh đệ, có hứng thú ra bờ sông ngắm cảnh đêm hả?” Trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một đám người ăn mặc khá hầm hố.
“Có chuyện gì?” YooChun bước lên chắn phía trước JaeJoong.
“Định mượn chút tiền uống nước ấy mà.” Đám người đó cười đầy vẻ lưu manh.
YooChun vốn định cho bọn họ ít tiền cho yên chuyện, ai ngờ JaeJoong ở phía sau lại nhảy ra hét to, “Một xu cũng không cho! Đừng có mơ!” còn dùng sức đẩy YooChun một chút, “YooChun, lên đi!”
Bọn kia chắc cũng đã tính đến chuyện đàn ông con trai không dễ nghe theo như vậy, cho nên kẻ có vẻ là đứng đầu vung tay, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, các anh em, dạy cho hai đứa này một bài học!”
Không thể trốn được nữa, YooChun bất đắc dĩ chuẩn bị tư thế ứng chiến.
May là bọn kia cũng không quá đông người, chỉ có bốn tên, dù YooChun chỉ một chọi bốn nhưng dù sao cũng tập võ nhiều năm nên rất nhanh đánh ngã bọn chúng. Có điều bọn kia không cam tâm bị một anh chàng có vẻ thư sinh như vậy đánh bại, nên đồng loạt rút dao ra khỏi túi.
YooChun tiến lên một bước dài để tấn công phủ đầu, cậu tóm lấy bàn tay cầm dao của một tên, lại đá bay dao trong tay một tên khác, tên thứ ba xông lên thì YooChun lôi tên thứ nhất ra trước để cản lại, nhưng chính vì vậy cậu không thể phân thân để tránh được tên thứ tư. YooChun cố gắng tung một đá ra sau nhưng tên đó tránh được.
Chẳng lẽ hôm nay phải đổ máu ở đây? YooChun nhìn con dao loé lên dưới ánh trăng, theo bản năng xoay người lại.
Không ngờ có người xông đến, chỉ bằng một cước đem dao đá văng. YooChun nhìn qua, chỉ thấy JaeJoong đang cười tít mắt, “Thế này tôi có được xem như anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Đám lưu manh bị thua nằm rên rỉ trên mặt đất, JaeJoong còn chưa hết giận cho mỗi tên vài đá. “Này thì cướp đường này! Xem bọn mày về sau còn dám đi xin đểu nữa không?!”
“Thôi đủ rồi đấy, đi thôi!” YooChun kéo cậu đi khỏi đó.
Đi được một lát, YooChun quyết định hỏi, “JaeJoong, cậu có học Hapkido đúng không?” Cú đá vừa rồi vô cùng bài bản.
“Có học qua một chút, nhưng không thể so với các cậu được.” JaeJoong cười haha, “Hồi nãy may là có cậu.” Rồi đột nhiên lại trở nên đắc ý, “Nhưng thời điểm mấu chốt vẫn là tôi lập công.”
Chỉ nhìn cú đá kia thì biết thời gian tập không phải là ít, nhưng vì sao cậu ta không tập tiếp? Nhưng thấy JaeJoong có vẻ không muốn nói tiếp, YooChun cũng không muốn hỏi nữa, ‘Thôi được rồi, chúng ta về đi.”
JaeJoong nhìn đồng hồ, “Về á? Còn sớm mà, không phải nói còn đi ăn đêm à? Cậu không được nghĩ lại chứ, xem như là an ủi tôi đi.”
“Cậu thật là… thích tiền của tôi đến thế à? Thôi thua cậu đấy, đi thì đi.” YooChun tiêu sái vung tay lên.
***
Ở ký túc xá…
“YunHo!” YoungSaeng cố thu hết can đảm gõ cửa căn phòng bên cạnh.
YunHo nhíu mày nhìn bạn học kiêm hàng xóm nhưng rất ít khi trò chuyện, chờ cậu ta nói tiếp.
“Là thế này,” YoungSaeng có chút căng thẳng, tuy rằng cùng tuổi nhưng cậu cảm thấy YunHo có nét quyết đoán trưởng thảnh hơn hẳn. “JaeJoong còn chưa về, tớ thấy cậu ấy để quên chìa khoá trên bàn, mà đêm nay tớ có việc ngủ ở ngoài, nên tớ gửi nhờ chìa khoá phòng ở chỗ cậu được không?”
“Tại sao?” YunHo tự nhiên hỏi.
YoungSaeng có chút không hiểu, tại sao là tại sao?
“Tại sao lại gửi ở chỗ tôi?” YunHo làm rõ câu hỏi.
Cái này không phải là đương nhiên à? YoungSaeng định nói vậy, nhưng thấy ánh mắt của YunHo liền vô thức thấp giọng lại, “Tớ nghĩ là, nếu JaeJoong không vào được phòng thì sẽ đi tìm cậu trước tiên.”
YunHo im lặng một lúc, rồi đưa tay ra.
YoungSaeng vội vàng đưa chìa khoá cho anh.
Đóng cửa lại, YunHo nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi. Tên nhóc này đêm khuya lại đi đâu chơi?
Điện thoại đổ chuông, YunHo bắt máy, “Alô?”
“Là tớ, JunSu đây. Tớ có đàn em học cùng trường, anh trai của em ấy muốn thi vào trường của cậu, nên muốn đến gặp cậu tìm hiểu trước một chút, không biết cậu có thời gian không?”
YunHo nghĩ nghĩ, “Trừ lúc đi học và hoạt động CLB thì lúc nào cũng được.”
“Thế để tớ nói với họ.”
“Ừ.” Nói xong, YunHo muốn bỏ máy, nhưng JunSu vẫn nói tiếp.
“Cậu biết không?” JunSu do dự một lát, “… Gần đây… Kim JaeJoong và YooChun có vẻ thân thiết lắm.”
“Thế à?”
Không nghĩ YunHo lại trả lời bình thản như vậy, JunSu không biết nói gì thêm, vì thế đành chào tạm biệt, “Thôi không có việc gì nữa, gặp cậu sau.”
Không biết vì sao lại đem chuyện này nói cho YunHo biết, là vì bản thân hy vọng YunHo sẽ có phản ứng gì chăng? Sẽ ngăn cản hay giúp đỡ hai người đó? YooChun là bạn tốt của mình, nếu cậu ấy thực sự thích Kim JaeJoong thì mình phải ủng hộ mới đúng, hơn nữa nếu JaeJoong không ở bên YunHo thì cơ hội cho chính mình sẽ nhiều hơn một chút… như vậy sẽ vẹn toàn cả đôi bên, nhưng vì sao lại không thể vui nổi?
….. Thật nghĩ không ra.
Còn suy nghĩ của YunHo thì sao?
… Vốn chẳng mấy người biết rõ được YunHo đang nghĩ cái gì.
Thực ra, YunHo cũng không nghĩ nhiều về chuyện này lắm. Hôm nay không phải ngày đầu tiên JaeJoong cùng YooChun thân cận như vậy, mà thời gian này cậu cũng không đi theo anh nhiều như lúc trước. YunHo đoán, có lẽ JaeJoong đã hết hứng thú với mình.
... Nhưng cũng chẳng sao…
“Thật xin lỗi, hôm nay tớ có hẹn rồi.” Vẻ mặt YooChun đầy áy náy.
“Lâu lắm rồi cậu không đá bóng cùng tớ.”
“Xin lỗi, để lần sau vậy, tớ phải đi bây giờ.” YooChun nói xong liền lướt qua JunSu mà đi.
Lại là Kim JaeJoong!
JunSu đi theo YooChun, từ xa xa thấy YooChun và JaeJoong gặp nhau, sau đó JaeJoong vẻ thân mật ôm lấy tay YooChun cùng đi.
Gần đây thường xuyên thấy JaeJoong và YooChun đi với nhau. Không phải JaeJoong thích YunHo sao? Cậu ta thay đổi đối tượng hay là bắt cá hai tay? Mà YooChun biết thế sao còn đi với cậu ta? Không lẽ YooChun cũng thích JaeJoong?
Trong lòng JunSu cảm thấy vô cùng không thoải mái.
***
“Phim vừa nãy hay nhỉ?” Đi ra khỏi rạp chiếu, JaeJoong nhìn YooChun bên cạnh, hỏi.
“Ừ, hay.” YooChun là nói thật, tim cậu ta cũng khá vững.
“Hồi trước không có ai chịu đi xem phim kinh dị cùng tôi hết, nếu cậu cũng thích thì tốt quá!” JaeJoong vui vẻ nói.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu? Có dự định sẵn chưa?” YooChun hỏi đầy chờ đợi, con người của cậu Kim JaeJoong này cũng thật thú vị, tính cách, sở thích không ngờ cũng khá giống mình.
JaeJoong đảo mắt, “Có muốn ra bờ sông ngắm trăng không?” Các bạn gái cũ của cậu đều rất thích màn này, cậu vốn định dành để đi cùng YunHo, nhưng trước mắt chắc chắn anh sẽ không đáp ứng đi cùng cậu, cho nên lần này xem như tập dượt trước vậy.
YooChun mỉm cười, “Tại sao lại không?”
***
Gió đêm thổi nhẹ, những ngọn đèn hai bên bờ sông toả thứ ánh sáng mờ ảo, người đi đường rất thưa thớt, chỉ có mấy đôi nam nữ ngồi ở chỗ tối tán tỉnh nhau, thậm chí làm chút chuyện không thể để người ngoài biết.
“Chỗ này rất được đúng không?” JaeJoong tựa vào lan can, nét mặt trầm tĩnh khó thấy. “Mỗi lần đến đây tôi đều cảm thấy, chỉ cần ngắm ánh trăng lấp lánh trên mặt nước yên tĩnh, tâm trạng sẽ trở nên bình thản đi rất nhiều, giống như tất cả phiền muộn đều bị dòng nước cuốn đi hết.”
YooChun nghiêng đầu nhìn JaeJoong, lúc này cậu không có vẻ hoạt bát như thường ngày, tóc đen bay lất phất, ánh mắt sâu thẳm, toát ra một vẻ đẹp lặng lẽ. Trong khoảnh khắc, YooChun có cảm giác mình không thể rời mắt khỏi cậu ta.
Trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng… YooChun quay nhìn về phía mặt sông, “Cậu có thấy là rất nhiều phương diện chúng ta hợp nhau hay không? Vì sao không thử cùng tôi hẹn hò một lần? Tôi tin là so với YunHo, tôi càng thích hợp hơn.” Sau đó quay lại nhìn JaeJoong, “Tôi nói thật đấy.”
JaeJoong mở to mắt, nhưng vẻ mặt thản nhiên, “Nhưng người tôi thích lại là YunHo, đối với cậu không hề có cảm giác.”
“Biết đâu sau khi thử cậu sẽ thay đổi suy nghĩ.” YooChun chầm chậm tiến lại gần.
“Có phải đi mua quần áo đâu mà thử hay không thử?” JaeJoong đẩy cậu ta ra, bắt đầu có chút khó chịu.
“Khoan đã!” YooChun nắm lấy cổ tay cậu.
“Gì vậy? Cậu muốn dùng sức mạnh à?” JaeJoong trừng mắt nhìn cái tay của YooChun.
Nhưng cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không thích miễn cưỡng.” rồi buông tay.
“Vì sao cậu lại thích YunHo?” Cậu ta hỏi khẽ, gần như là tự hỏi chính mình.
“Thích mà cũng cần lý do nữa à? Thích là thích thôi.” JaeJoong nhìn YooChun đầy kỳ lạ.
Ở trong mắt YooChun, gương mặt của JaeJoong như lồng vào một gương mặt khác, người đó cũng từng dùng vẻ mặt và giọng nói như thế để nói ra điều y hệt như JaeJoong vừa nói.
“Aiii,” YooChun cúi đầu cười khổ, cứ vậy bị thua mà không rõ lý do, khiến người ta thật không cam lòng.
“Này, cậu đừng có uể oải như vậy.” JaeJoong vỗ vỗ vai cậu ta an ủi, “Người yêu là tạm thời, bạn tốt mới là cả đời!”
“Cả đời được nhìn không được ăn, cậu đúng là tàn nhẫn.” YooChun cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đùa lại.
“Đi thôi, tuy rằng cậu bị tôi từ chối, nhưng tôi vẫn rất là nghĩa hiệp sẽ cùng cậu đi ăn đêm, xem như bù đắp tổn thất tinh thần vậy.” JaeJoong cười, vui vẻ khoác vai YooChun.
“Cậu đúng là không khách khí gì cả.” YooChun nhìn lại vẻ khinh thường.
“Hì hì!”
“Này hai vị huynh đệ, có hứng thú ra bờ sông ngắm cảnh đêm hả?” Trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một đám người ăn mặc khá hầm hố.
“Có chuyện gì?” YooChun bước lên chắn phía trước JaeJoong.
“Định mượn chút tiền uống nước ấy mà.” Đám người đó cười đầy vẻ lưu manh.
YooChun vốn định cho bọn họ ít tiền cho yên chuyện, ai ngờ JaeJoong ở phía sau lại nhảy ra hét to, “Một xu cũng không cho! Đừng có mơ!” còn dùng sức đẩy YooChun một chút, “YooChun, lên đi!”
Bọn kia chắc cũng đã tính đến chuyện đàn ông con trai không dễ nghe theo như vậy, cho nên kẻ có vẻ là đứng đầu vung tay, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, các anh em, dạy cho hai đứa này một bài học!”
Không thể trốn được nữa, YooChun bất đắc dĩ chuẩn bị tư thế ứng chiến.
May là bọn kia cũng không quá đông người, chỉ có bốn tên, dù YooChun chỉ một chọi bốn nhưng dù sao cũng tập võ nhiều năm nên rất nhanh đánh ngã bọn chúng. Có điều bọn kia không cam tâm bị một anh chàng có vẻ thư sinh như vậy đánh bại, nên đồng loạt rút dao ra khỏi túi.
YooChun tiến lên một bước dài để tấn công phủ đầu, cậu tóm lấy bàn tay cầm dao của một tên, lại đá bay dao trong tay một tên khác, tên thứ ba xông lên thì YooChun lôi tên thứ nhất ra trước để cản lại, nhưng chính vì vậy cậu không thể phân thân để tránh được tên thứ tư. YooChun cố gắng tung một đá ra sau nhưng tên đó tránh được.
Chẳng lẽ hôm nay phải đổ máu ở đây? YooChun nhìn con dao loé lên dưới ánh trăng, theo bản năng xoay người lại.
Không ngờ có người xông đến, chỉ bằng một cước đem dao đá văng. YooChun nhìn qua, chỉ thấy JaeJoong đang cười tít mắt, “Thế này tôi có được xem như anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Đám lưu manh bị thua nằm rên rỉ trên mặt đất, JaeJoong còn chưa hết giận cho mỗi tên vài đá. “Này thì cướp đường này! Xem bọn mày về sau còn dám đi xin đểu nữa không?!”
“Thôi đủ rồi đấy, đi thôi!” YooChun kéo cậu đi khỏi đó.
Đi được một lát, YooChun quyết định hỏi, “JaeJoong, cậu có học Hapkido đúng không?” Cú đá vừa rồi vô cùng bài bản.
“Có học qua một chút, nhưng không thể so với các cậu được.” JaeJoong cười haha, “Hồi nãy may là có cậu.” Rồi đột nhiên lại trở nên đắc ý, “Nhưng thời điểm mấu chốt vẫn là tôi lập công.”
Chỉ nhìn cú đá kia thì biết thời gian tập không phải là ít, nhưng vì sao cậu ta không tập tiếp? Nhưng thấy JaeJoong có vẻ không muốn nói tiếp, YooChun cũng không muốn hỏi nữa, ‘Thôi được rồi, chúng ta về đi.”
JaeJoong nhìn đồng hồ, “Về á? Còn sớm mà, không phải nói còn đi ăn đêm à? Cậu không được nghĩ lại chứ, xem như là an ủi tôi đi.”
“Cậu thật là… thích tiền của tôi đến thế à? Thôi thua cậu đấy, đi thì đi.” YooChun tiêu sái vung tay lên.
***
Ở ký túc xá…
“YunHo!” YoungSaeng cố thu hết can đảm gõ cửa căn phòng bên cạnh.
YunHo nhíu mày nhìn bạn học kiêm hàng xóm nhưng rất ít khi trò chuyện, chờ cậu ta nói tiếp.
“Là thế này,” YoungSaeng có chút căng thẳng, tuy rằng cùng tuổi nhưng cậu cảm thấy YunHo có nét quyết đoán trưởng thảnh hơn hẳn. “JaeJoong còn chưa về, tớ thấy cậu ấy để quên chìa khoá trên bàn, mà đêm nay tớ có việc ngủ ở ngoài, nên tớ gửi nhờ chìa khoá phòng ở chỗ cậu được không?”
“Tại sao?” YunHo tự nhiên hỏi.
YoungSaeng có chút không hiểu, tại sao là tại sao?
“Tại sao lại gửi ở chỗ tôi?” YunHo làm rõ câu hỏi.
Cái này không phải là đương nhiên à? YoungSaeng định nói vậy, nhưng thấy ánh mắt của YunHo liền vô thức thấp giọng lại, “Tớ nghĩ là, nếu JaeJoong không vào được phòng thì sẽ đi tìm cậu trước tiên.”
YunHo im lặng một lúc, rồi đưa tay ra.
YoungSaeng vội vàng đưa chìa khoá cho anh.
Đóng cửa lại, YunHo nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi. Tên nhóc này đêm khuya lại đi đâu chơi?
Điện thoại đổ chuông, YunHo bắt máy, “Alô?”
“Là tớ, JunSu đây. Tớ có đàn em học cùng trường, anh trai của em ấy muốn thi vào trường của cậu, nên muốn đến gặp cậu tìm hiểu trước một chút, không biết cậu có thời gian không?”
YunHo nghĩ nghĩ, “Trừ lúc đi học và hoạt động CLB thì lúc nào cũng được.”
“Thế để tớ nói với họ.”
“Ừ.” Nói xong, YunHo muốn bỏ máy, nhưng JunSu vẫn nói tiếp.
“Cậu biết không?” JunSu do dự một lát, “… Gần đây… Kim JaeJoong và YooChun có vẻ thân thiết lắm.”
“Thế à?”
Không nghĩ YunHo lại trả lời bình thản như vậy, JunSu không biết nói gì thêm, vì thế đành chào tạm biệt, “Thôi không có việc gì nữa, gặp cậu sau.”
Không biết vì sao lại đem chuyện này nói cho YunHo biết, là vì bản thân hy vọng YunHo sẽ có phản ứng gì chăng? Sẽ ngăn cản hay giúp đỡ hai người đó? YooChun là bạn tốt của mình, nếu cậu ấy thực sự thích Kim JaeJoong thì mình phải ủng hộ mới đúng, hơn nữa nếu JaeJoong không ở bên YunHo thì cơ hội cho chính mình sẽ nhiều hơn một chút… như vậy sẽ vẹn toàn cả đôi bên, nhưng vì sao lại không thể vui nổi?
….. Thật nghĩ không ra.
Còn suy nghĩ của YunHo thì sao?
… Vốn chẳng mấy người biết rõ được YunHo đang nghĩ cái gì.
Thực ra, YunHo cũng không nghĩ nhiều về chuyện này lắm. Hôm nay không phải ngày đầu tiên JaeJoong cùng YooChun thân cận như vậy, mà thời gian này cậu cũng không đi theo anh nhiều như lúc trước. YunHo đoán, có lẽ JaeJoong đã hết hứng thú với mình.
... Nhưng cũng chẳng sao…