- Ngọc Hoàng, người lại đi sai rồi. - Vương Mẫu ngồi cạnh Ngọc Hoàng nhắc nhở. Ngọc Hoàng nghe thế, nhìn bàn cờ, cười đầy tiếc rẻ:
- Thật tiếc quá, Khinh Yên, ta lại để ngươi tiến rồi.
Khinh Yên nhìn đám cờ vây đen trắng trên bàn cờ, tay đưa ra gắp lấy một con cờ trong bát đặt xuống:
- Ngọc Hoàng, ta lại thắng ông rồi.
- Hả? Thắng rồi sao? - Ngọc Hoàng vuốt chòm râu đen dưới cằm, đôi hàng mày lưỡi mác đều nhướng lên - Khinh Yên, ngươi ăn gian có phải không? Sao hôm nay cứ thắng ta mãi thế?
Vương Mẫu Nương Nương cười ý tứ nhìn nàng:
- Tâm trạng tốt như thế này, còn không phải vì nàng ta đã yêu rồi hay sao?
- Yêu ư? Là ai thế? - Ngọc Hoàng ngó nàng dò xét. Nàng còn chưa mở miệng, Lưu lão tam và Vũ Mạc đã đoán được, lớn tiếng cười:
- Ngọc Hoàng, Vương Mẫu, chỉ có thể là Dương Hiền Ân mà thôi! Hắn là con trai thứ của lão Diêm Vương.
Ngọc Hoàng ồ lên một tiếng:
- Thì ra là Hiền Ân. Tên nhóc đó cũng được lắm, rất giống ngươi. Khinh Yên à, ngươi yêu hắn thì đừng quan tâm ta, ta không những không can thiệp mà còn có thể tác hợp cho hai ngươi nữa.
Khinh Yên mỉm cười, dường như ngay cả với Ngọc Hoàng Thượng Đế nàng cũng không muốn lạnh lùng nữa. Nụ cười hiếm thấy nở trên môi nàng đẹp tới nỗi toàn bộ hoa viên đều héo úa, mọi người nhìn thấy đều không khỏi kinh ngạc.
- Khinh Yên, ngươi vừa cười đấy ư? Ha ha, bao nhiêu năm qua chưa từng thấy ngươi cười.
- Ta cười thì sao? Ngay cả nở nụ cười cũng tản ra sát khí như vậy. - Nàng thu lại ý cười trong mắt, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Ngọc Hoàng - Thực ra, hôm nay ta tới tìm ông là có việc.
***
Diêm Vương khỏi ốm đã được mấy ngày, Hiền Ân cũng không phải nhiếp chính nữa, nhanh chóng trở về Đoạt Mệnh Điện. Hắn sải từng bước dài qua đại sảnh đến phòng của Khinh Yên, lớn tiếng gọi nàng. Từ bên trong phòng vọng ra giọng nghiêm khắc:
- Hiền Ân, mau đi tu tiên đi.
- Sư phụ, người ra ngoài đi mà! Con nhớ người gần chết rồi đây!
Khinh Yên bất đắc dĩ ra mở cửa, nhìn Hiền Ân mặt mày tươi tỉnh đứng trước cửa phòng mình mà thở dài:
- Thấy ta rồi thì đi tu tiên được chưa? Trước khi sang năm mới, ta phải thấy được ngươi tu thành tiên.
Hiền Ân vui vẻ nghe lời, vô tư không để ý vẻ dịu dàng mềm mỏng khác thường trong mắt nàng.
Khoảng thời gian sau đó, Hiền Ân đều dành phần lớn thời gian để tu luyện thành tiên. Khinh Yên luôn ở bên hắn, tuy không bộc lộ ra ngoài nhưng cả hắn lẫn nàng đều cảm nhận được tình cảm của đối phương. Cứ như vậy, bình yên như thể cuộc đời không còn gì đẹp đẽ hơn.
Ngày Hiền Ân tu thành tiên, Khinh Yên mời cả Diêm Vương đến uống rượu. Trong suốt buổi tối, nàng rất đỗi vui vẻ, uống hết một vò rượu, say đến độ gục xuống bàn mà ngủ. Hiền Ân thấy thế thì dở khóc dở cười, bèn tiễn Diêm Vương về, còn mình quay lại bế nàng vào phòng ngủ.
Hắn cẩn thận lau mặt lau tay cho nàng, đắp chăn cho nàng, còn ngồi ngắm nàng hồi lâu mới đứng dậy về phòng. Đúng lúc đó, một cơn đau dội thẳng vào tim hắn, khiến hắn run rẩy bèn dựa cả người vào tường, vội vã điều hoà khí huyết.
Khinh Yên khẽ mở mắt, yên lặng nhìn hắn bộ dạng chật vật áp chế cơn đau. Nương theo ánh trăng còn thấy mồ hôi rịn đầy trên gương mặt mất hết sắc máu của hắn. Bàn tay nàng dưới tấm chăn siết chặt lấy y phục, đáy mắt nhuộm một mảng thê lương.
“Hiền Ân của ta...”