Thoáng chốc vài tuần trôi qua, ngày 20-11 để tri ân thầy cô cũng đến. Trường Đại học Kinh tế lúc này tấp nập người ra người vào nhất, ngay cả những sinh viên, học sinh trường khác rảnh rỗi cũng đến đây xem văn nghệ. Có lẽ họ nghe tin người đầu tư vào buổi lễ này chính là doanh nhân nổi tiếng trên thương trường khốc liệt - Phan Đắc Thành.
Hoài An là người phụ trách đem trang phục cho mọi người, tay xách nách mang đồ đạc lỉnh kỉnh. Cũng may còn có vài bạn nam thấy cô khổ sở như vậy liền bộc lộ mình là đấng nam nhi ra tay giúp đỡ.
- Hoài An, lát nữa cậu ở dưới sân khấu quay video lại nhé!
- Ok! Mình nhớ mà.
Theo thứ tự bốc thăm thì lớp của Hoài An sẽ diễn thứ hai, vậy cũng tốt, diễn xong sớm được về sớm. Lúc mọi người đã thay trang phục xong xuôi thì Hoài An phải chen chúc trong đám đông tìm vị trí thích hợp quay phim cho vở kịch của lớp. Bỗng từ trong đám đông có một cánh tay mạnh mẽ kéo Hoài An về phía sau, tốc độ quá nhanh khiến cô chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt đáng thương đã đập ngay vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông.
Đáng chết, đau quá đi! Vừa định mở miệng chửi rủa Hoài An đã nghe thấy giọng nói trầm ổn của người đàn ông trên đỉnh đầu.
- Cô làm cái gì mà chen lấn xô đẩy người ta vậy hả?
Cái quái gì thế? Rõ ràng là Hoài An bị người khác xô đẩy mà. Con mắt nào của anh ta nhìn thấy điều ngược lại vậy? Hoài An ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải yết hầu quyến rũ cùng chiếc cằm vuông vắn của người đàn ông, cô lập tức cúi mặt xuống, cái miệng vẫn không buông tha cho ai kia.
- Phan Đắc Thành, anh cũng rảnh rỗi quá nhỉ? Đáng lẽ ra giờ này anh phải an vị ở ghế khách mời rồi, còn có hứng thú muốn đi tham quan trường Đại học à?
Người đàn ông thở hắt ra một hơi, không nói gì nhìn đến chiếc máy quay trên tay cô. Hoài An nhạy cảm nhận ra xung quanh có điều bất ổn, cô khẽ đánh mắt nhìn trái phải, rõ ràng những người xung quanh đang tụm ba tụm bảy bàn tán về cảnh tượng bên này. Để ý thì Phan Đắc Thành đang nắm tay cô, tay còn lại an vị trên eo cô rất đỗi tự nhiên. Tư thế này, ám muội kì lạ. Rõ ràng giữa hai người không thân thiết đến mức có thể làm như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ.
Hoài An chống tay lên ngực Phan Đắc Thành, dùng lực đẩy mình ra xa. Haizzz, cô đã nói rồi mà, vướng vào anh chỉ có rắc rối thôi.
- Đi theo tôi.
Phan Đắc Thành đút hai tay vào túi quần, đủng đỉnh đi trước. Nhìn bề ngoài thì hôm nay anh ăn mặc đơn giản, nhưng Hoài An biết không thể xem nhẹ giá trị của bộ quần áo này được. Từ trên xuống dưới, từ áo sơ mi đến quần âu, đều là cắt may tỉ mỉ, tinh tế, ôm sát cơ thể săn chắc hấp dẫn của người đàn ông. Nhìn kĩ bộ quần áo cô có thể tưởng tượng ra một bầu trời tiền bay phấp phới. Nói ra chẳng có gì phải xấu hổ là Hoài An rất mê tiền, càng tiếp xúc với những người như Phan Đắc Thành cô càng yêu tiền hơn hết.- Đi đâu?
Phan Đắc Thành không phải là người thích nói nhiều, anh hành động luôn chứ không giải thích gì nữa. Hoài An cứ thế bị Tổng giám đốc tiếng tăm lừng lẫy của Viễn Phan dắt đi như một đứa trẻ mặc cho xung quanh mọi người bàn luận xôn xao như thế nào.
- Nếu muốn quay phim thì ở đây là thích hợp nhất.
Các bạn biết Phan Đắc Thành dẫn Hoài An đến đâu không? Đó chính là ghế dành cho khách mời đấy. Nhấn mạnh là ghế dành cho những vị khách quan trọng. Làm sao mà Hoài An có thể lơ đi sự hoài nghi của mọi người xung quanh mà ngồi ở đây chứ?
- Phan Đắc Thành...
- Thật ra khi ở riêng với tôi cô có thể gọi Đắc Thành là được.
Ờ hớ, chủ đề này có liên quan nhỉ? Đương nhiên, Hoài An sẽ không vì câu nói của Phan Đắc Thành mà quên mất những gì định nói ra.
- Đắc Thành, anh đang gây sự chú ý đấy!
Phan Đắc Thành có vẻ hài lòng vì sự thay đổi trong xưng hô của Hoài An, anh gật gù, sau đó nói tiếp.
- Nếu bây giờ cô đứng lên rời đi thì người gây chú ý không ai khác là cô.
Người ngoài nhìn vào nhất định sẽ hiểu lầm Phan Đắc Thành và Hoài An đang âu yếm nhìn nhau, nhưng không ai biết đang có trận đấu mắt kịch liệt xảy ra giữa hai người họ, bầu không khí xung quanh cũng sặc mùi thuốc súng. Một người đang tức điên, người kia lại bình thản.
Cuối cùng Hoài An là người chịu thua trước, cô không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý hơn nữa. Nếu lúc này cô đứng dậy rời đi nhất định sẽ khiến đầu óc của những kẻ nhiều chuyện kia không ngừng tưởng tượng ra nhiều câu chuyện ly kỳ hơn. Thay vì vậy cứ im lặng ngồi đây hưởng thụ ghế êm thoải mái, tầm nhìn cũng trực diện với sân khấu, rất tiện cho việc quay phim, mặc kệ những lời xì xầm xung quanh đi. Phan Đắc Thành thấy cô đã thỏa hiệp thì không nói gì nữa, mắt hướng về phía sân khấu.
Tiết mục đầu tiên là hát đơn ca, không mấy đặc sắc. Ngay từ lúc tiết mục thứ hai được gọi tên Hoài An đã bật sẵn máy quay. Cô tin nhất định những người bạn của mình sẽ không làm Phan Đắc Thành thất vọng. Là kịch nước ngoài, không mấy lạ lẫm nhưng dàn diễn viên đều là trai xinh gái đẹp, rất ưa nhìn. Rõ ràng Phan Đắc Thành đã nói khoác, anh làm gì có hứng thú với nghệ thuật sân khấu chứ. Hoài An để ý rất kĩ anh đã che miệng ngáp hơn chục lần từ khi tiết mục đầu tiên bắt đầu cho đến tận bây giờ.
Đang suy nghĩ thì trong màn hình máy quay xuất hiện điều bất ổn, ngay lập tức Hoài An run rẩy thả máy quay rơi xuống đất, lao vụt về phía sân khấu.
- Cẩn thận!
Phan Đắc Thành không kịp ngăn cản hành động liều lĩnh của Hoài An, chỉ kịp nhìn thấy một thân hình bé nhỏ lao nhanh như tên bắn đến vị trí sân khấu, ngay sau đó là tiếng va chạm đinh tai nhức óc, cả sân khấu và khán giả bên dưới đều hoảng hồn. Cả người Phan Đắc Thành cứng đờ, gương mặt lạnh toát, hai bàn tay cũng siết chặt lại. Gia Huy định chạy đến xem tình hình của Hoài An nhưng anh cảm nhận được không khí xung quanh dường như đang lạnh đi, quay sang nhìn mới phát hiện bộ dạng Tổng giám đốc trông thật đáng sợ. - Không được giúp đỡ cô ta. Đi thôi!
Phía trên sân khấu là cảnh tượng vô cùng hoảng loạn, ai nấy đều khiếp đảm một phen. Nguyên nhân là vì đèn trang trí sân khấu được lắp đặt không cẩn thận, rơi xuống. Thật may mắn không ai bị thương nghiêm trọng cả, Hoài An và bạn nữ được cô đẩy ra chỉ bị xây xát nhẹ ở cánh tay.
- Cậu có sao không Hoài An? Thật xin lỗi, mình làm cậu bị thương rồi.
- Hoài An, cậu gan thật đấy! - Nam sinh cùng lớp ở gần đó không hiểu vì sao cũng bị ngã, cậu ta lật đật ngồi dậy chạy đến chỗ Hoài An hỏi han.
Bạn nữ cùng lớp được Hoài An cứu bình thường cũng không thân thiết gì với cô, chỉ là trong trường hợp này áy náy và biết ơn là hai cảm giác không thể không có. Thử tưởng tượng nếu cái đèn đó rơi trúng đầu cô thì không biết giờ này cô đang ở tuyến đường nào trên đường tới bệnh viện rồi.
- Hà Lan, mình không sao. Cậu thấy đấy, chỉ là vài vết xước nhỏ.
Mộc Châu, Cát Hạ cùng Mỹ Hạnh cấp bách đem hộp y tế đến trước mặt Hoài An, kẻ giúp đỡ, người sát trùng, bận rộn tay chân như vậy mà miệng không quên than thở.
- Trời ơi, cậu làm tụi mình lo chết đi được!
Hoài An cười khó xử. Thật ra cô hiểu mọi người rất lo lắng cho mình, nhưng cô không biết tại sao lúc đó mình lại phản ứng nhanh đến thế. Rõ ràng Hoài An đã chạy lên sân khấu nhanh nhất có thể, cũng may mắn vì chỗ ngồi của khách mời gần với sân khấu.
- Thật ra mình có thể đến phòng y tế, các cậu không cần đem hộp y tế đến đây đâu.
- Tụi mình không rảnh để dìu cậu lên phòng y tế!
Mỹ Hạnh khó chịu nhìn những vết thương trên người Hoài An, lo lắng quá giờ đã hóa thành bực bội rồi. Theo ánh mắt của Mỹ Hạnh cô mới phát hiện trên chân mình đang chảy máu, hình như là mảnh thủy tinh đâm vào. Kì lạ, khi nãy va chạm Hoài An không cảm thấy đau gì cả. Bây giờ được Mỹ Hạnh chăm sóc vết thương lại cảm thấy đau rát vô cùng.
- Phan Đắc Thành, anh ấy đã bỏ đi khi thấy cậu bị như vậy...
Không biết Mỹ Hạnh có hàm ý gì khi nói câu này, hay chỉ là một lời thông báo bình thường. Trong lòng Hoài An có một chút thất vọng khi nhìn về phía ghế ngồi của khách mời. Trống trơn, Phan Đắc Thành thật sự đã về. Cô sao thế này, sao cứ cảm thấy hụt hẫng, cô mong anh sẽ ở lại hỏi han cô sao?
"Mày điên quá An ơi!"
Sau khi đã xử lí vết thương xong Hoài An đành phải tiếc đứt ruột bỏ tiền ra đi taxi về phòng trọ. Cô không thể nhận tiền của bạn nữ được cô cứu, như vậy sẽ khiến Hoài An cảm thấy cô cứu bạn ấy vì muốn được trả tiền công. Ban đầu Mộc Châu nói sẽ về chung với Hoài An nhưng cô từ chối, dù sao cũng không nên làm phiền mọi người. Họ còn phải ở lại dọn dẹp một số thứ, Hoài An đã không thể giúp thì cũng không nên cản trở.
Dọc đường đi Phan Đắc Thành không nói câu nào khiến trong lòng Gia Huy cứ thấp thỏm không yên. Không biết Tổng giám đốc bị làm sao nữa, chẳng những không hỏi thăm Hoài An mà còn bỏ về luôn.
- Giám đốc, Hoài An cô ấy có vẻ bị thương không nhẹ đâu.
Gia Huy dè dặt lên tiếng, hi vọng có thể đả động đến lương tâm của Phan Đắc Thành. Rõ ràng bình thường anh rất quan tâm đến Hoài An, sao hôm nay lại vậy?
- Mặc kệ cô ta, tự làm tự chịu. - Phan Đắc Thành khẽ hừ, đồ con gái thích lo chuyện bao đồng.
Anh tài xế nuốt nước bọt mấy lần, Giám đốc hôm nay lạnh lùng vô tâm với cả người đẹp. Chắc chắn tâm trạng Phan Đắc Thành đang không vui, ai xui xẻo, ngu ngốc lắm mới chọc vào anh lúc này, nhất định là chán sống muốn đùa với lửa.
Mà kẻ xui xẻo đó lại chính là cô tiểu thư kiêu kỳ nhà họ Lý - Lý Mỹ Hân. Hai người vừa về tới công ty thư kí đã báo cáo ngay với Phan Đắc Thành trong văn phòng đang có người đợi. Gia Huy nhìn rất rõ đầu mày người đàn ông bên cạnh nhíu chặt lại khi nghe đến cái tên "Lý Mỹ Hân" , hàn khí tỏa ra ngày một lạnh lẽo hơn, cuối cùng Phan Đắc Thành thở hắt ra, tiến về phía thang máy riêng.
Trong phòng làm việc Lý Mỹ Hân rất tự nhiên ngồi lên ghế Tổng giám đốc, nhìn tài liệu trên bàn mà ngán ngẩm, nhiều việc thế này sao Phan Đắc Thành có thể chịu nổi nhỉ? Ánh mắt vô tình lướt qua ngăn kéo bàn để hở một chút, có một sự tò mò dâng lên trong lòng thôi thúc Lý Mỹ Hân mở hết ngăn kéo ra. Nghĩ đi nghĩ lại chắc thứ trong đó cũng chỉ là tài liệu thôi. Nhưng Lý Mỹ Hân vẫn không thể rời mắt khỏi ngăn kéo, cô quyết định hành động theo cảm tính, mở ngăn kéo. Thứ hiện ra trước mắt Lý Mỹ Hân không phải là tập tài liệu dày cộm cô đã tưởng tượng, cả ngăn kéo chỉ có duy nhất một bức ảnh bị úp xuống. Mặt sau có ghi :"Anh xin lỗi." , nét chữ cứng cáp của Phan Đắc Thành nhất định Lý Mỹ Hân không thể nào quên, câu nói này chắc chắn là do anh viết.
Nhưng, anh viết cho ai? Cô gấp rút lật mặt ảnh lên xem, nhưng ngay sau đó lại thất vọng tột độ. Bức ảnh hoàn toàn không giúp cô có thêm thông tin gì, bởi vì trong ảnh là một bé gái.
Một bé gái nhỏ con, tóc cắt ngắn ngang vai, trên người là bộ quần áo không mấy sạch sẽ. Đây là ai?
- Theo điều 38 Bộ luật Dân sự thì xem trộm vật dụng riêng tư của người khác là vi phạm pháp luật đấy.
Giọng nói lành lạnh vang lên trong không gian tĩnh mịch khiến Lý Mỹ Hân giật mình, bức ảnh trên tay rơi xuống thảm trải sàn. Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Phan Đắc Thành đứng đó, dựa vào cánh cửa, trông bộ dạng ung dung khoan thai nhưng vẻ uy nghiêm quyền thế vẫn không bị che lấp.
Thoáng chốc vài tuần trôi qua, ngày - để tri ân thầy cô cũng đến. Trường Đại học Kinh tế lúc này tấp nập người ra người vào nhất, ngay cả những sinh viên, học sinh trường khác rảnh rỗi cũng đến đây xem văn nghệ. Có lẽ họ nghe tin người đầu tư vào buổi lễ này chính là doanh nhân nổi tiếng trên thương trường khốc liệt - Phan Đắc Thành.
Hoài An là người phụ trách đem trang phục cho mọi người, tay xách nách mang đồ đạc lỉnh kỉnh. Cũng may còn có vài bạn nam thấy cô khổ sở như vậy liền bộc lộ mình là đấng nam nhi ra tay giúp đỡ.
- Hoài An, lát nữa cậu ở dưới sân khấu quay video lại nhé!
- Ok! Mình nhớ mà.
Theo thứ tự bốc thăm thì lớp của Hoài An sẽ diễn thứ hai, vậy cũng tốt, diễn xong sớm được về sớm. Lúc mọi người đã thay trang phục xong xuôi thì Hoài An phải chen chúc trong đám đông tìm vị trí thích hợp quay phim cho vở kịch của lớp. Bỗng từ trong đám đông có một cánh tay mạnh mẽ kéo Hoài An về phía sau, tốc độ quá nhanh khiến cô chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt đáng thương đã đập ngay vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông.
Đáng chết, đau quá đi! Vừa định mở miệng chửi rủa Hoài An đã nghe thấy giọng nói trầm ổn của người đàn ông trên đỉnh đầu.
- Cô làm cái gì mà chen lấn xô đẩy người ta vậy hả?
Cái quái gì thế? Rõ ràng là Hoài An bị người khác xô đẩy mà. Con mắt nào của anh ta nhìn thấy điều ngược lại vậy? Hoài An ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải yết hầu quyến rũ cùng chiếc cằm vuông vắn của người đàn ông, cô lập tức cúi mặt xuống, cái miệng vẫn không buông tha cho ai kia.
- Phan Đắc Thành, anh cũng rảnh rỗi quá nhỉ? Đáng lẽ ra giờ này anh phải an vị ở ghế khách mời rồi, còn có hứng thú muốn đi tham quan trường Đại học à?
Người đàn ông thở hắt ra một hơi, không nói gì nhìn đến chiếc máy quay trên tay cô. Hoài An nhạy cảm nhận ra xung quanh có điều bất ổn, cô khẽ đánh mắt nhìn trái phải, rõ ràng những người xung quanh đang tụm ba tụm bảy bàn tán về cảnh tượng bên này. Để ý thì Phan Đắc Thành đang nắm tay cô, tay còn lại an vị trên eo cô rất đỗi tự nhiên. Tư thế này, ám muội kì lạ. Rõ ràng giữa hai người không thân thiết đến mức có thể làm như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ.
Hoài An chống tay lên ngực Phan Đắc Thành, dùng lực đẩy mình ra xa. Haizzz, cô đã nói rồi mà, vướng vào anh chỉ có rắc rối thôi.
- Đi theo tôi.
Phan Đắc Thành đút hai tay vào túi quần, đủng đỉnh đi trước. Nhìn bề ngoài thì hôm nay anh ăn mặc đơn giản, nhưng Hoài An biết không thể xem nhẹ giá trị của bộ quần áo này được. Từ trên xuống dưới, từ áo sơ mi đến quần âu, đều là cắt may tỉ mỉ, tinh tế, ôm sát cơ thể săn chắc hấp dẫn của người đàn ông. Nhìn kĩ bộ quần áo cô có thể tưởng tượng ra một bầu trời tiền bay phấp phới. Nói ra chẳng có gì phải xấu hổ là Hoài An rất mê tiền, càng tiếp xúc với những người như Phan Đắc Thành cô càng yêu tiền hơn hết.- Đi đâu?
Phan Đắc Thành không phải là người thích nói nhiều, anh hành động luôn chứ không giải thích gì nữa. Hoài An cứ thế bị Tổng giám đốc tiếng tăm lừng lẫy của Viễn Phan dắt đi như một đứa trẻ mặc cho xung quanh mọi người bàn luận xôn xao như thế nào.
- Nếu muốn quay phim thì ở đây là thích hợp nhất.
Các bạn biết Phan Đắc Thành dẫn Hoài An đến đâu không? Đó chính là ghế dành cho khách mời đấy. Nhấn mạnh là ghế dành cho những vị khách quan trọng. Làm sao mà Hoài An có thể lơ đi sự hoài nghi của mọi người xung quanh mà ngồi ở đây chứ?
- Phan Đắc Thành...
- Thật ra khi ở riêng với tôi cô có thể gọi Đắc Thành là được.
Ờ hớ, chủ đề này có liên quan nhỉ? Đương nhiên, Hoài An sẽ không vì câu nói của Phan Đắc Thành mà quên mất những gì định nói ra.
- Đắc Thành, anh đang gây sự chú ý đấy!
Phan Đắc Thành có vẻ hài lòng vì sự thay đổi trong xưng hô của Hoài An, anh gật gù, sau đó nói tiếp.
- Nếu bây giờ cô đứng lên rời đi thì người gây chú ý không ai khác là cô.
Người ngoài nhìn vào nhất định sẽ hiểu lầm Phan Đắc Thành và Hoài An đang âu yếm nhìn nhau, nhưng không ai biết đang có trận đấu mắt kịch liệt xảy ra giữa hai người họ, bầu không khí xung quanh cũng sặc mùi thuốc súng. Một người đang tức điên, người kia lại bình thản.
Cuối cùng Hoài An là người chịu thua trước, cô không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý hơn nữa. Nếu lúc này cô đứng dậy rời đi nhất định sẽ khiến đầu óc của những kẻ nhiều chuyện kia không ngừng tưởng tượng ra nhiều câu chuyện ly kỳ hơn. Thay vì vậy cứ im lặng ngồi đây hưởng thụ ghế êm thoải mái, tầm nhìn cũng trực diện với sân khấu, rất tiện cho việc quay phim, mặc kệ những lời xì xầm xung quanh đi. Phan Đắc Thành thấy cô đã thỏa hiệp thì không nói gì nữa, mắt hướng về phía sân khấu.
Tiết mục đầu tiên là hát đơn ca, không mấy đặc sắc. Ngay từ lúc tiết mục thứ hai được gọi tên Hoài An đã bật sẵn máy quay. Cô tin nhất định những người bạn của mình sẽ không làm Phan Đắc Thành thất vọng. Là kịch nước ngoài, không mấy lạ lẫm nhưng dàn diễn viên đều là trai xinh gái đẹp, rất ưa nhìn. Rõ ràng Phan Đắc Thành đã nói khoác, anh làm gì có hứng thú với nghệ thuật sân khấu chứ. Hoài An để ý rất kĩ anh đã che miệng ngáp hơn chục lần từ khi tiết mục đầu tiên bắt đầu cho đến tận bây giờ.
Đang suy nghĩ thì trong màn hình máy quay xuất hiện điều bất ổn, ngay lập tức Hoài An run rẩy thả máy quay rơi xuống đất, lao vụt về phía sân khấu.
- Cẩn thận!
Phan Đắc Thành không kịp ngăn cản hành động liều lĩnh của Hoài An, chỉ kịp nhìn thấy một thân hình bé nhỏ lao nhanh như tên bắn đến vị trí sân khấu, ngay sau đó là tiếng va chạm đinh tai nhức óc, cả sân khấu và khán giả bên dưới đều hoảng hồn. Cả người Phan Đắc Thành cứng đờ, gương mặt lạnh toát, hai bàn tay cũng siết chặt lại. Gia Huy định chạy đến xem tình hình của Hoài An nhưng anh cảm nhận được không khí xung quanh dường như đang lạnh đi, quay sang nhìn mới phát hiện bộ dạng Tổng giám đốc trông thật đáng sợ. - Không được giúp đỡ cô ta. Đi thôi!
Phía trên sân khấu là cảnh tượng vô cùng hoảng loạn, ai nấy đều khiếp đảm một phen. Nguyên nhân là vì đèn trang trí sân khấu được lắp đặt không cẩn thận, rơi xuống. Thật may mắn không ai bị thương nghiêm trọng cả, Hoài An và bạn nữ được cô đẩy ra chỉ bị xây xát nhẹ ở cánh tay.
- Cậu có sao không Hoài An? Thật xin lỗi, mình làm cậu bị thương rồi.
- Hoài An, cậu gan thật đấy! - Nam sinh cùng lớp ở gần đó không hiểu vì sao cũng bị ngã, cậu ta lật đật ngồi dậy chạy đến chỗ Hoài An hỏi han.
Bạn nữ cùng lớp được Hoài An cứu bình thường cũng không thân thiết gì với cô, chỉ là trong trường hợp này áy náy và biết ơn là hai cảm giác không thể không có. Thử tưởng tượng nếu cái đèn đó rơi trúng đầu cô thì không biết giờ này cô đang ở tuyến đường nào trên đường tới bệnh viện rồi.
- Hà Lan, mình không sao. Cậu thấy đấy, chỉ là vài vết xước nhỏ.
Mộc Châu, Cát Hạ cùng Mỹ Hạnh cấp bách đem hộp y tế đến trước mặt Hoài An, kẻ giúp đỡ, người sát trùng, bận rộn tay chân như vậy mà miệng không quên than thở.
- Trời ơi, cậu làm tụi mình lo chết đi được!
Hoài An cười khó xử. Thật ra cô hiểu mọi người rất lo lắng cho mình, nhưng cô không biết tại sao lúc đó mình lại phản ứng nhanh đến thế. Rõ ràng Hoài An đã chạy lên sân khấu nhanh nhất có thể, cũng may mắn vì chỗ ngồi của khách mời gần với sân khấu.
- Thật ra mình có thể đến phòng y tế, các cậu không cần đem hộp y tế đến đây đâu.
- Tụi mình không rảnh để dìu cậu lên phòng y tế!
Mỹ Hạnh khó chịu nhìn những vết thương trên người Hoài An, lo lắng quá giờ đã hóa thành bực bội rồi. Theo ánh mắt của Mỹ Hạnh cô mới phát hiện trên chân mình đang chảy máu, hình như là mảnh thủy tinh đâm vào. Kì lạ, khi nãy va chạm Hoài An không cảm thấy đau gì cả. Bây giờ được Mỹ Hạnh chăm sóc vết thương lại cảm thấy đau rát vô cùng.
- Phan Đắc Thành, anh ấy đã bỏ đi khi thấy cậu bị như vậy...
Không biết Mỹ Hạnh có hàm ý gì khi nói câu này, hay chỉ là một lời thông báo bình thường. Trong lòng Hoài An có một chút thất vọng khi nhìn về phía ghế ngồi của khách mời. Trống trơn, Phan Đắc Thành thật sự đã về. Cô sao thế này, sao cứ cảm thấy hụt hẫng, cô mong anh sẽ ở lại hỏi han cô sao?
"Mày điên quá An ơi!"
Sau khi đã xử lí vết thương xong Hoài An đành phải tiếc đứt ruột bỏ tiền ra đi taxi về phòng trọ. Cô không thể nhận tiền của bạn nữ được cô cứu, như vậy sẽ khiến Hoài An cảm thấy cô cứu bạn ấy vì muốn được trả tiền công. Ban đầu Mộc Châu nói sẽ về chung với Hoài An nhưng cô từ chối, dù sao cũng không nên làm phiền mọi người. Họ còn phải ở lại dọn dẹp một số thứ, Hoài An đã không thể giúp thì cũng không nên cản trở.
Dọc đường đi Phan Đắc Thành không nói câu nào khiến trong lòng Gia Huy cứ thấp thỏm không yên. Không biết Tổng giám đốc bị làm sao nữa, chẳng những không hỏi thăm Hoài An mà còn bỏ về luôn.
- Giám đốc, Hoài An cô ấy có vẻ bị thương không nhẹ đâu.
Gia Huy dè dặt lên tiếng, hi vọng có thể đả động đến lương tâm của Phan Đắc Thành. Rõ ràng bình thường anh rất quan tâm đến Hoài An, sao hôm nay lại vậy?
- Mặc kệ cô ta, tự làm tự chịu. - Phan Đắc Thành khẽ hừ, đồ con gái thích lo chuyện bao đồng.
Anh tài xế nuốt nước bọt mấy lần, Giám đốc hôm nay lạnh lùng vô tâm với cả người đẹp. Chắc chắn tâm trạng Phan Đắc Thành đang không vui, ai xui xẻo, ngu ngốc lắm mới chọc vào anh lúc này, nhất định là chán sống muốn đùa với lửa.
Mà kẻ xui xẻo đó lại chính là cô tiểu thư kiêu kỳ nhà họ Lý - Lý Mỹ Hân. Hai người vừa về tới công ty thư kí đã báo cáo ngay với Phan Đắc Thành trong văn phòng đang có người đợi. Gia Huy nhìn rất rõ đầu mày người đàn ông bên cạnh nhíu chặt lại khi nghe đến cái tên "Lý Mỹ Hân" , hàn khí tỏa ra ngày một lạnh lẽo hơn, cuối cùng Phan Đắc Thành thở hắt ra, tiến về phía thang máy riêng.
Trong phòng làm việc Lý Mỹ Hân rất tự nhiên ngồi lên ghế Tổng giám đốc, nhìn tài liệu trên bàn mà ngán ngẩm, nhiều việc thế này sao Phan Đắc Thành có thể chịu nổi nhỉ? Ánh mắt vô tình lướt qua ngăn kéo bàn để hở một chút, có một sự tò mò dâng lên trong lòng thôi thúc Lý Mỹ Hân mở hết ngăn kéo ra. Nghĩ đi nghĩ lại chắc thứ trong đó cũng chỉ là tài liệu thôi. Nhưng Lý Mỹ Hân vẫn không thể rời mắt khỏi ngăn kéo, cô quyết định hành động theo cảm tính, mở ngăn kéo. Thứ hiện ra trước mắt Lý Mỹ Hân không phải là tập tài liệu dày cộm cô đã tưởng tượng, cả ngăn kéo chỉ có duy nhất một bức ảnh bị úp xuống. Mặt sau có ghi :"Anh xin lỗi." , nét chữ cứng cáp của Phan Đắc Thành nhất định Lý Mỹ Hân không thể nào quên, câu nói này chắc chắn là do anh viết.
Nhưng, anh viết cho ai? Cô gấp rút lật mặt ảnh lên xem, nhưng ngay sau đó lại thất vọng tột độ. Bức ảnh hoàn toàn không giúp cô có thêm thông tin gì, bởi vì trong ảnh là một bé gái.
Một bé gái nhỏ con, tóc cắt ngắn ngang vai, trên người là bộ quần áo không mấy sạch sẽ. Đây là ai?
- Theo điều Bộ luật Dân sự thì xem trộm vật dụng riêng tư của người khác là vi phạm pháp luật đấy.
Giọng nói lành lạnh vang lên trong không gian tĩnh mịch khiến Lý Mỹ Hân giật mình, bức ảnh trên tay rơi xuống thảm trải sàn. Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Phan Đắc Thành đứng đó, dựa vào cánh cửa, trông bộ dạng ung dung khoan thai nhưng vẻ uy nghiêm quyền thế vẫn không bị che lấp.